Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 179+180

Chương 179: Người giả mạo

Ba người Mộ Chỉ Ly thông qua cửa thành đi vào thành Lâm Lang, cửa thành nguy nga tráng lệ kia để cho Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm thán, quả nhiên thành Lâm Lang không hổ là trung tâm của Bồng Lai tụ, nhìn một cái khác với bình thường.

Bước vào thành Lâm Lang, bên tai là tiếng huyên náo ùn ùn kéo đến, đám người đông đúc vượt ra khỏi tưởng tượng của Mộ Chỉ Ly, nhưng trên đường cũng chỉ thấy mấy xung đột nho nhỏ. Vốn định hỏi thăm một phen"Mộ Chỉ Ly" cùng"Hàn Như Liệt" hiện nay ở nơi nào, nhưng mới vừa vào thành đã từ đàm luận của người khác đã nghe được tin tức này.

Chẳng qua là sau khi nghe nói chỗ ở của bọn họ, mặt Hàn Như Liệt đã từ trắng biến thành đen, giống như than cốc, trong lúc mơ hồ có dấu hiệu bộc phát.

Bởi vì, "Hàn Như Liệt" giờ phút này đang ở trong Hoa Lầu, nghe nói ở trong Hoa Lầu đã được một thời gian ngắn, tầm hoa vấn liễu, trôi qua cực kì thống khoái, kỳ lạ nhất là "Mộ Chỉ Ly" cũng ở bên trong Hoa Lầu, đối với"Hàn Như Liệt" tầm hoa vấn liễu cũng không có ý kiến gì.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh mấy phần, đối phương làm bại hoại thanh danh của bọn họ như thế, thật sự ghê tởm. Ở thành Lâm Lang sóng người như thủy triều, hai người giả mạo này nói không chừng danh tiếng so với hai người bọn họ đều lan xa hơn. Hôm nay sợ là không ít người đều hiểu lầm bọn họ, còn không biết sẽ cư xử với thương hội Thiên Huyền như thế nào.

" Nói dối như thế này rất dễ dàng vạch trần mới đúng, sao lại có nhiều người tin tưởng như vậy?" Mộ Chỉ Ly nhíu mày, trong mắt mang theo một tia không giải thích được. nữ tử đó có thể để cho tướng công của mình ở trong Hoa Lầu.

Mắt Ích Hàn đảo một vòng, thở dài một hơi, "Mọi người chỉ nghe nói tên của hai người các ngươi, lại không biết cách làm người của các ngươi, nhìn thấy hình dáng của các ngươi cũng không nhiều lắm, đương nhiên đối phương nói như thế nào thì tin như vậy, có gan giả dạng các ngươi, đây chính là rất ít có. Các ngươi cũng biết ở Chủ thế giới thì quan hệ tình lũ không chặt chẽ lắm, chuyện này khó coi nhưng không phải là không có."

Hàn Như Liệt hừ lạnh một tiếng, "Lần này đi ra ngoài cũng là gặp được hai người to gan lớn mật, chúng ta phải đi kiến thức một phen cái gọi là đứng đầu thương hội Thiên Huyền này có phong tư trác tuyệt* như thế nào." ( phong thái nổi bật, xuất sắc)

Ba người cùng nhau đi tới chỗ Hoa Lầu, dọc theo đường đi không ít người cũng là có mục đích giống bọn họ cùng nhau đi tới, kèm theo nhiều tiếng đàm luận, trong lòng đám người Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ càng ngày càng thậm.

Bên ngoài Hoa Lầu lại xếp một hàng thật dài, không chỉ có Tán tu, ngay cả đệ tử môn phái đều có. Trên khuôn mặt mọi người không có chỗ nào mà không phải là lo lắng và vẻ chờ mong, sợ chậm một bước, "Hàn Như Liệt" kia sẽ không chiêu dụ nữa.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau, nhiều Tu Luyện Giả như vậy cũng muốn gia nhập thương hội Thiên Huyền, nhưng là có ngoài dự đoán mọi người a. Hai người giả mạo này mặc dù làm cho lòng người sinh lửa giận, nhưng cũng để cho bọn họ hiểu lực ảnh hưởng của thương hội Thiên Huyền.

"Ở chỗ này chiêu dụ thật sự là hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt sao? Nếu như không phải thì tất cả đồ để dành của ta đều ném xuống biển rồi. Phía trước một người con gái vẻ mặt vẻ lo lắng, hai tay nắm thật chặc túi càn khôn.

Người bên cạnh kia lắc đầu, ý bảo nàng yên tâm, "Ngươi không thấy nhiều người như vậy đều ở đây xếp hàng gia nhập sao? Không thể nào là giả, một khi gia nhập thương hội Thiên Huyền, chúng ta sẽ không phải là Tán tu để cho người ta khi dễ nữa."

Nghe vậy, lo lắng trên khuôn mặt của cô gái lặng lẽ tản mát mấy phần, "Mộ cô nương chính là ta người bội phục nhất, có thể đi theo nàng tu luyện, thật là làm cho người cao hứng."

Mộ Chỉ Ly nghe mấy câu đàm luận ngắn ngủn, lửa giận trong lòng nhưng phảng phất đột nhiên bị đốt lên, hừng hực thiêu đốt lên, một vạn thượng phẩm tinh thạch đối với Tán tu mà nói, đó chính là tất cả của bọn họ, nhưng hai người giả danh lừa bịp này, đem tất cả để dành của bọn họ lừa gạt đi, thật sự là quá ghê tởm!

Tán tu ở Bồng Lai tụ đã rất cực khổ, điểm này từ trên người một ít Tán tu ở trụ sở bí mật liền có thể nhìn ra, lợi dụng bọn họ tín nhiệm thương hội Thiên Huyền mà làm ra chuyện như vậy, nếu như không phải là nàng lần này đi qua nơi này đúng lúc phát hiện, còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị lừa gạt thêm nữa.

Một loáng sau, Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi đội ngũ, thẳng tắp hướng phía trước đi tới, Hàn Như Liệt và Ích Hàn theo sát ở phía sau Mộ Chỉ Ly, bọn họ cũng đều biết Chỉ Ly muốn làm những gì.

Mọi người nhìn thấy Mộ Chỉ Ly dám chen ngang, trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ oán giận vẻ, trợn mắt lên, "Chẳng lẽ các ngươi cũng không biết xếp hàng?"

Mộ Chỉ Ly mắt lạnh lùng một cái, người nọ nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mộ Chỉ Ly, lại đột nhiên nói không ra lời. Cô gái này khí thế kinh khủng như thế, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, ai cũng không dám đắc tội.

So sánh với Tán tu sợ hãi, thì đệ tử môn phái lộ ra vẻ lớn mật hơn, "Đừng tưởng rằng thực lực các ngươi không tầm thường là có thể làm loạn, lúc trước Mộ cô nương cũng đã nói, người nào chen ngang đều hủy bỏ tư cách gia nhập thương hội Thiên Huyền."

Mộ Chỉ Ly nhìn nam tử đang nói chuyện một cái, thản nhiên nói: "Ta cũng không phải là muốn gia nhập thương hội Thiên Huyền, chỉ là muốn nhìn thấy dung mạo của Mộ cô nương này thôi."

"Người nào không biết Mộ cô nương không dễ dàng gặp người khác, đều là lấy cái khăn che mặt, căn bản không cách nào nhìn thấy dung mạo." Nam tử hồi đáp, đang tức giận cũng giảm đi mấy phần.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi gợi lên độ cong, mang theo chút lãnh khốc, kèm theo chút giễu cợt, "Ngay cả hình dáng nàng ta cũng chưa cho các ngươi nhìn thấy các người cũng tin tưởng nàng ta là Mộ Chỉ Ly?"

"Sao ngươi lại ở chỗ này mà chửi bới Mộ cô nương?" Một nam tử khác cao giọng nói, trong mắt tràn đầy bất mãn.

Trong lúc mấy người nói chuyện, một gã nam tử từ bên trong đi ra, tức giận nói: "Người nào dám ở chỗ này huyên náo? Chẳng lẽ không muốn gia nhập thương hội Thiên Huyền rồi?"

"Hàn công tử đi ra! Hàn công tử, ba người này cố ý chen ngang, còn đối với Mộ cô nương nói năng lỗ mãng!" Nam tử nói gấp, có chỗ dựa là "Hàn Như Liệt", hắn cái gì cũng không sợ.

Tầm mắt ba người Mộ Chỉ Ly đều rơi vào trên người " Hàn Như Liệt" phía trước, nam tử trước mắt mặc một tịch áo bào đỏ thẫm, khuôn mặt âm nhu, hai đầu lông mày thiếu mấy phần thẳng thắn, nhiều mấy phần âm tà, nghiễm nhiên là tên tiểu bạch kiểm!

"Hàn Như Liệt" nhìn thấy ba người Mộ Chỉ Ly, trong lòng hiện lên một tia sợ hãi, cô gái trước mắt dung mạo tuyệt mỹ, người mặc một áo trắng, nam tử phía sau mặc áo đỏ tuấn mỹ bất phàm, hai người này vừa nhìn hẳn là càng giống Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt.

"Ngươi chính là Hàn Như Liệt?" Khóe miệng Hàn Như Liệt như cũ giương đường cong mờ, một đôi mắt màu lam lặng lẽ lại thêm một chút lạnh lùng.

"Hàn Như Liệt" sửng sờ một chút, nhìn ánh mắt tò mò của người khác, hắn không khỏi nhô ưỡn ngực lên, ngón trỏ chỉ vào ba người Mộ Chỉ Ly, "Ta chính là Hàn Như Liệt, các ngươi có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì mà lại tới bới móc, đừng có trách ta không khách khí!"

Hàn Như Liệt bước một bước lớn tiến lên, cầm tay "Hàn Như Liệt", dễ dàng gập lại, tay của nam tử kia liền trực tiếp bị hắn bẻ gãy đi, "Chỉ bằng ngươi, cũng xứng nói mình là Hàn Như Liệt?"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, "Hàn Như Liệt" không nghĩ tới nam tử này sẽ trực tiếp xông lên động thủ, trong lúc nhất thời tới thời gian phản ứng cũng không có, tay phải liền bị bẻ gảy, cả người cũng bị Hàn Như Liệt khống chế, vội vàng lên tiếng nói: "Các ngươi là người nào? Dám đắc tội Hàn Như Liệt ta, các ngươi nên suy nghĩ cho thật kĩ!"

Ích Hàn cũng nhanh chóng hành động, sau khi Hàn Như Liệt động thủ, thì hắn đã xông vào Hoa Lầu."Hàn Như Liệt" thấy nam tử mặc áo đỏ đối với danh tiếng của mình lại không chút nào lo lắng, trong lòng không khỏi oán thầm, căn cứ vào hắn nghe nói, Mộ Chỉ Ly bọn họ vẫn đều ở Tuyệt Tình cốc, tuyệt đối sẽ không tới thành Lâm Lang.

Bọn họ ở thành Lâm Lang thời gian dài như vậy vẫn bình an vô sự, có thể thấy được bọn họ vốn không chú ý tới thành Lâm Lang, huống chi trước mắt không phải là hai người mà là ba người, nhất định không phải là người thật. Chẳng lẽ ba người này cũng muốn giả danh lừa bịp? Hắn nhanh chóng quay đầu với các Tu Luyện Giả đang xếp hàng hô: "Các ngươi mau hỗ trợ! Chỉ cần giết bọn họ, các ngươi không cần phải nộp bất kỳ hội phí nào!"

Nghe nói, mọi người chung quanh trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, có thể bớt đi một vạn thượng phẩm tinh thạch, đây chính là tin tức rất tốt. Mọi người chậm rãi tản ra, đem hai người Mộ Chỉ Ly vây quanh ở giữa, nhưng lại là ai cũng chưa từng động thủ.

Tất cả mọi người ở một đường tu luyện đi lên đi thật lâu, chỉ nhìn khí thế hai người đã có thể biết được thực lực hai người này bất phàm. Thực lực của Hàn Như Liệt mọi người đều hiểu rõ, đây chính là Tu Luyện Giả ở trên Vạn Hoa tỷ thí lấy được thứ hạng nhưng nam tử trước mắt này có thể dùng một tay đem đối phương bắt được, bọn họ nhiều người như vậy cộng lại cũng không nhất định có thể chém giết được hắn.

Thấy mọi người do dự không dám tiến lên, "Hàn Như Liệt" rất lo lắng, lực lượng trên cánh tay truyền đến càng lúc càng lớn, hắn đau đến mặt mũi trắng bệch, vội nói: " Nhanh chóng động thủ! Sau khi chuyện thành công ta thưởng cho các ngươi mỗi người một viên Bồ Đề đan!"

Lời này vừa nói ra, mọi người giống như đánh tiết gà, vốn là sợ cũng dần dần biến mất , thay vào đó là vẻ điên cuồng. Bồ Đề đan, đó là đan dược bọn họ muốn từ lâu nhưng không có cách nào lấy được!

Lúc này, Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói: " Hàn Như Liệt thật sự sao lại có tu vi như vậy? Đây là kẻ trộm lợi dụng cờ hiệu của thương hội Thiên Huyền ở chỗ này giả danh lừa bịp, các ngươi còn muốn bị hắn lợi dụng hay sao ?"

Mọi người ngẩn ra, tay vốn nắm chặt vũ khí không khỏi nới lỏng mấy phần, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mộ Chỉ Ly, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ đây là một âm mưu?

"Hàn Như Liệt" nóng nảy, "Các ngươi đây là ý gì? Ta vốn là Hàn Như Liệt, ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta không phải?" Vừa nói, hắn đột nhiên đắc ý, mấy người này tuyệt đối không có cách nào chứng minh.

Khóe miệng Hàn Như Liệt cười càng thêm rực rỡ, tay phải đột nhiên dùng sức, "Hàn Như Liệt" nhất thời kêu lên thảm thiết, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. "Các ngươi mau buông tay! Ta là đệ tử của Thiên Âm môn, các ngươi dám đắc tội ta là muốn chết phải không?"

"Đã như vậy, không bằng ngươi đem thẻ bài thân phân Thiên Âm môn của người đến cho ta xem một chút." Hàn Như Liệt nhíu mày, lạnh lùng nói.

Mọi người dừng lại động tác, rối rít nhìn giữa ba người, lúc này thì bọn hắn cũng nhìn thấu có một chút không tầm thường, chẳng lẽ tên Hàn Như Liệt này thật sự là giả? Đây thật sự là lừa đảo? Hàn Như Liệt thực sự thì thực lực không thể kém như vậy mới đúng.

"Hàn Như Liệt" có chút kinh hoảng, " Thẻ bài thân phận là vật quan trọng như thế nào, há có thể tùy tiện đưa cho các ngươi nhìn?"

Hàn Như Liệt hừ lạnh một tiếng, trong tay trái có thêm một kiện đồ vật, tay trái mở ra, thân phận bài rơi vào trong tầm mắt của mọi người, "Ta cho ngươi biết, đây chính là thẻ bài thân phận của Hàn Như Liệt!"

Từng đạo ánh mắt rơi vào trên vật trong tay của Hàn Như Liệt, nhất thời, mọi người nhìn về phía Hàn Như Liệt ánh mắt đột nhiên thay đổi, "Đây đúng là thẻ bài thân phận của Thiên Âm môn, ta đã từng thấy qua!"

"Chẳng lẽ, nam tử này mới thật sự là Hàn Như Liệt?"

Lúc này, Ích Hàn cũng kéo một cô gái từ trong phòng đi ra, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy giễu cợt, trực tiếp để cho cô gái quỳ gối trước mặt Mộ Chỉ Ly, "Chỉ Ly, đây cũng là cô gái giả trang ngươi."

Tầm mắt Mộ Chỉ Ly rơi vào trên người cô gái, cô gái nhìn "Hàn Như Liệt" bị khống chế, lại nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt, thân thể không khỏi phát run. Cô gái che cái khăn màu trắng, khăn che mặt này cũng đẹp, trừ hai mắt, những ngũ quan khác căn bản thấy không rõ lắm.

"Bản thân ta muốn nhìn, người giả trang Mộ Chỉ Ly này lại có hình dáng như thế nào." Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly đã giật khăn che mặt trước mặt cô gái ra, lộ ra hình dáng của cô gái này.

Mọi người một mảnh xôn xao, kèm theo từng cơn tiếng hút không khí không thể tin được không, lúc trước vẫn cho là xinh đẹp Thiên Huyền "Mộ Chỉ Ly" hẳn là lớn lên như thế khó có thể chịu được, trừ một ít đôi tròng mắt có thể thấy qua đi, mũi tẹt, môi dày, ở nơi nào là Mộ Chỉ Ly?

"Các ngươi cũng thật có can đảm, có biết hay không giả trang danh nghĩa của ta, sẽ có hậu quả như thế nào?" Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra suy nghĩ.

Cao Tinh Thải lạnh run, vội nói: "Chúng ta biết sai rồi, Mộ cô nương, ngươi đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng ta đi! Sau này chúng ta cũng không dám nữa!"

Hàn Như Liệt buông lỏng tay chế trụ nam tử ra, nam tử và Cao Tinh Thải quỳ gối cùng nhau, "Sau này chúng ta cũng không dám nữa! Ba vị thả chúng ta một con đường sống đi." Hắn chẳng thể nào nghĩ tới hai người này lại đúng là Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, vốn tưởng rằng ở chỗ này giả trang rất an toàn, cái này sợ là ngay cả mệnh cũng không giữ được.

Mọi người nhìn hai người đang quỳ, trong mắt tràn đầy tức giận, "Hai người các ngươi khốn kiếp! Thế nhưng giả danh lừa bịp! Còn lấy tinh thạch của chúng ta!"

"Ta liền nói Mộ cô nương và Hàn công tử làm sao có thể có đức hạnh giống như bọn hắn, thì ra là hai giả trang!"

"Nói không chừng Mộ cô nương bọn họ chính là nghe nói tin tức có người giả trang sau mới tới được, hai người này thật sự to gan lớn mật, không biết sống chết!"

Dần dần , vây xung quanh người càng tới càng nhiều, chân tướng cũng nhanh chóng truyền tản đi, trong lúc nhất thời, cả thành Lâm Lang đều oanh động, người bị lừa gạt lại càng lập tức chạy tới, đồng thời cũng có không ít người muốn thấy hình dáng của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt.

"Lấy hết tiền tài mà các ngươi đã lừa gạt trong mấy ngày qua ra đây." Mộ Chỉ Ly ra lệnh, nhìn hai người trong tầm mắt tràn đầy chán ghét.

"Dạ dạ dạ, chúng ta lập tức đi lấy, lập tức đi lấy!" Cô gái vội vàng đứng dậy, chạy vào bên trong đem tiền tài mấy ngày nay lừa gạt được đều lấy ra.

Mộ Chỉ Ly nhìn trước mắt nhiều túi càn khôn như thế, âm thầm chắc lưỡi hít hà, hai người này thật là đủ lòng tham, chỉ với số tiền tài này thì đã đầy đủ cho bọn họ dùng cả đời. Nhưng bọn hắn có lòng tham như thế cũng tốt, nếu không bọn họ sẽ rất khó bắt được bọn họ.

Hai gã Tu Luyện Giả trong trụ sở bí mật trống rỗng xuất hiện, hôm nay Mộ Chỉ Ly cũng không cần có nửa điểm che dấu nữa, thực lực thể hiện ra càng cường đại, đối với mục đích chuyến đi này của bọn hắn ngược lại có càng nhiều là chỗ tốt.

Mộ Chỉ Ly giao túi càn khôn vào trong tay hai người, "Đem số tiền này tài trả lại cho những người bị lừa gạt, chớ để sai sót."

"Dạ!" Hai người vội vàng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.

Vốn là âm thầm đau lòng bị lừa tiền tài mọi người nghe Mộ Chỉ Ly nói..., ánh mắt kích động, nhìn Mộ Chỉ Ly giống như thấy được chúa cứu thế, chẳng ai ngờ rằng nàng sẽ trả số tiền này cho bọn họ, cho dù bọn họ có lấy thì cũng tuyệt đối không người nào dám có ý kiến.

"Việc này là do thương hội Thiên Huyền ta sơ sẩy mới làm cho hai người này mới có cơ hội lợi dụng, cũng may có thể thu hồi lại một tí tổn thất. Hy vọng sau này mọi người hãy nhớ rõ đừng để người có ý đồ xấu lợi dụng. Thương hội Thiên Huyền thu nhận Tu Luyện Giả và Dược sư đều ở căn cứ tán tu, huống chi chúng ta thu nhận Tu Luyện Giả đều dựa trên tố chất của Tu Luyện Giả chứ không cần bất cứ hội phí gia nhập nào." Trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên nụ cười thanh nhã, giọng nói thanh tịch, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người ở đây.

"Mộ Chỉ Ly thi lễ với mọi người một cái rồi ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi đã tắt nhưng lại thêm một phần lãnh khốc," Ta sẽ không tha thứ cho người dám lợi dụng danh tiếng của thương hội Thiên Huyền để vơ vét của cảu, từ giờ trở đi hành động như vậy sẽ không tha thứ."

Khi Mộ Chỉ Ly vừa nói xong thì Hàn Như Liệt và Ích Hàn đồng loạt rút kiếm, trực tiếp giết chết hai kẻ giả mạo. Máu tươi văng khắp nơi, máu đỏ mang theo ấm áp, hai người ngã xuống, thậm chí không thể thốt ra câu cuối cùng.

Nhìn một màn trước mắt này thì trong lòng mọi người rất chấn động, thấy được sự dịu dàng của Mộ Chỉ Ly đồng thời thấy mặt lãnh khốc của nàng. Lôi đình thủ đoạn như này để cho mọi người hiểu nếu khinh nhờn người thương hội Thiên Huyền thì sẽ phải chịu trả thù rất kinh khủng.

Bàn tay trắng nõn của Mộ Chỉ Ly vung lên thì lại có hai bóng đen lại trống rỗng xuất hiên, nàng hơi nghiêng người, " hãy treo hai thi thể này lên ở Hoa Lầu để răn đe, còn chuyện của Hoa Lầu thì các ngươi tự mình xử lý."

"Vâng thưa Thủ lĩnh." Hai người đồng loạt gật đầu, tốc độ cực nhanh trong chớp mắt đã treo hai thi thể lên nóc Hoa Lâu.

Lúc trước đã có hai gã áo đen trống rỗng xuất hiện đã để cho mọi người nghi hoặc rồi, thế mà lại thêm hai người nữa càng làm cho mọi người mơ hồ không thôi. Không biết đây là thủ đoạn gì, chỉ cảm thấy Mộ Chỉ Ly rất thần bí.

"Như mọi người thấy, thương hội Thiên Huyền sẽ ra Tu Luyện Giả đều là tu vi Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, không chỉ ban thưởng Bồ Đề đan, một khi Tu Luyện Giả gia nhập thương hội Thiên Huyền thì Bồ Đề đan chính là tài nguyên mỗi tháng được phát." Mộ Chỉ Ly cười thâm thúy.

Đột nhiên Hàn Như Liệt bước lên một bước rồi chậm rãi nói, "Ngoài ra còn có một chuyện. Ta Hàn Như Liệt, cả cuộc đời này chỉ yêu mỗi mình Mộ Chỉ Ly, quả quyết không có chuyện tầm hoa vấn liễu."

Mọi người khẽ giật mình, nhìn Hoa Lầu ở đằng sau thì đã hiểu ý thâm của Hàn Như Liệt. Nghe thấy vậy, Mộ Chỉ Ly cười khẽ, trong lòng lại rất ngọt ngào, lập tức bị Hàn Như Liệt kéo đi, hành vi của hai người kia không chỉ bôi đen thương hội Thiên Huyền mà còn bôi đen tình cảm của hai người họ.

Khi ba người rời khỏi thì phía trước Hoa Lầu bộc phát từng cơn đàm luận rất náo nhiệt.

Chương 180: Mộ Ly là nữ?

Vốn là có không ít người có nghi vấn về thương hội, Thiên Huyền bởi vì nó che dấu rất thần bí, để cho không người nào có thể hiểu rõ đến tột cùng, nhưng theo hành động của ba người Mộ Chỉ Ly hôm nay, mặc dù bọn họ vẫn không rõ thương hội Thiên Huyền là thế lực như thế nào, nhưng ít ra biết đây là một thế lực đáng giá tín nhiệm.

Đối với toàn Tán tu lưu lạc ở Bồng Lai tụ mà nói, thì thương hội Thiên Huyền chính là cơ hội để bọn họ quật khởi, nhất là theo lời nói của Mộ Chỉ Ly, Bồ Đề đan chính là tài nguyên tu luyện mà thương hội Tu Luyện Giả của Thiên Huyền mỗi tháng nhận được, đây là điều kiện hấp dẫn bực nào a.

Đổi lại những thế lực khác nói ra nói như vậy, mọi người tuyệt đối sẽ không tin tưởng, nhưng đối với thương hội Thiên Huyền, mọi người lại cũng không hoài nghi. Chỉ là mọi người chứng kiến đến tất cả đều là Tu Luyện Giả Xuất Khiếu cảnh, thương hội Thiên Huyền thành lập mới bao lâu, những người tu luyện này có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên tới tu vi như vậy, đương nhiên là do Bồ Đề đan.

"Chỉ Ly lời ngươi vừa mới nói một phen thật là khí phách, trước mặt mọi người chém giết hai người giả trang, thứ nhất giết gà dọa khỉ, thứ hai danh tiếng của thương hội Thiên Huyền cũng sẽ lúc đó truyền ra." trong mắt Ích Hàn lóe ra sự thông minh, khẽ nhếch khóe miệng mang theo vẻ thán phục.

Khóe môi Mộ Chỉ Ly giơ giơ lên, "Hành vi của hai người kia thực sự quá đáng giận, nếu như không phải chúng ta phát hiện, sẽ có không biết bao nhiêu Tu Luyện Giả bị lừa."

Nàng chính là một gã dược sư, cho nên ở trên một đường tu luyện ít bởi vì tiền tài mà ảnh hưởng tu luyện, nhưng nếu Tán tu không có những nghề nghiệp khác, ở Bồng Lai tụ mà nghĩ muốn kiếm lấy tài nguyên tu luyện, chỉ có đi làm một việc cực kì nặng nhọc, một vạn thượng phẩm tinh thạch, đã là rất không dễ dàng.

Nếu cứ bị lừa như vậy, không khác gì đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Nàng từng hiểu rõ loại đau đớn này, ban đầu ở Mộ gia, nếu không phải Mộ Hàn Mặc cứu tế, nàng đã sớm chết đói.

"Nói đến tình cảm hai người các ngươi cũng thật là làm cho người hâm mộ, thế gian này nam tử giống như Hàn huynh đệ như vậy nhưng là thấy không nhiều ." Ích Hàn vỗ vỗ bả vai Hàn Như Liệt, đôi mắt hắc bạch phân minh lộ ra một tia kính nể.

Hàn Như Liệt nhún vai, " Thế gian nữ tử giống như Ly nhi như vậy cũng không thấy nhiều, nhược thủy tam thiên chỉ lấy một bầu, vốn là phải làm." Hắn không giống những nam tử khác thay đổi thất thường, đương nhiên không lo lắng những thứ này.

Nghe nói, Mộ Chỉ Ly trầm mặc, độ cong khóe miệng lặng lẽ tăng thêm mấy phần, hậu thuẫn mạnh nhất của nàng vẫn chưa ai qua được Hàn Như Liệt, chàng luôn ủng hộ nàng.

Ích Hàn sợ run một cái chớp mắt, ánh mắt đột nhiên sáng lên, tựa hồ hiểu mấy phần, khen: "Ngươi nói đúng, vốn là làm như ngươi vậy mới đúng, nhiều năm lịch lãm chứng kiến đến từng màn thật ra khiến ta đã quên ước nguyện ban đầu."

Nhìn vẻ mặt Ích Hàn chợt hiểu ra kia, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ thấy rất nhiều tình cảm nhiệt tình nồng đậm, cho nên đối đãi tình cảm cũng càng thêm chân thành.

"Chúng ta tiếp theo là trực tiếp đi xét duyệt công hội sao?" Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu hỏi.

Ích Hàn dừng một chút, " Chuyện xét duyệt công hội không phải là một hai ngày liền có thể làm tốt, ta thấy ta đi đến xét duyệt công hội cho thấy ý muốn của chúng ta trước, các ngươi hãy đi đến tửu lâu nghỉ ngơi một chút, như thế nào?"

" Hay ta đi cùng với ngươi, Ly nhi, nàng ở tửu lâu này nghỉ ngơi nhé?" Hàn Như Liệt dò hỏi, chuyện này vốn là chuyện của thương hội Thiên Huyền, nếu là đem hết thảy đều đưa cho ích Hàn đi xử lý, không khỏi có chút quá đáng.

Mộ Chỉ Ly hiểu ý của Hàn Như Liệt, khẽ gật đầu, "Hai người đi đi, ta sẽ vào một tửu lâu bố trí ổn thỏa, sau khi hai người làm xong thì trực tiếp tới tửu lâu tìm ta là được." ngón tay trắng thuần hướng một tửu lâu cách phía trước đó không xa, Mộ Chỉ Ly ra hiệu.

"Được, vậy một mình nàng nhớ cẩn thận." giọng nói của Hàn Như Liệt ôn nhu.

Nhìn Hàn Như Liệt và Ích Hàn rời đi, thì Mộ Chỉ Ly đi vào tửu lâu, quyết định hai gian phòng.

Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền đi ra khỏi tửu lâu, khó được tới một chuyến thành Lâm Lang, đương nhiên là phải đi dạo một lần, dù sao nơi này mới là trung tâm của Bồng Lai tụ.

Đi lại ở trên mười dặm phố dài ồn ào náo động, Mộ Chỉ Ly phát hiện cửa hàng hai bên đường phố đều là thuộc về các môn phái, dấu hiệu môn phái nhìn một cái liền có thể nhìn ra được, trong khoảng thời gian ngắn, nàng thấy không ít cửa hàng môn phái quen thuộc.

Mỗi môn phái đều có buôn bán, các môn phái đều có chế tác bảo bối khác nhau mà mình am hiểu, những cửa hàng này thu lấy tiền tài cũng là vì chống đở tinh thạch tiêu hao của môn phái. Trụ sở bí mật tiêu hao tinh thạch cũng đã kinh khủng như thế, môn phái to lớn như vậy tiêu hao tinh thạch tuyệt đối là một con số kinh khủng.

Nếu như thương hội Thiên Huyền cũng ở nơi đây mở rộng cửa hàng chi nhánh, sẽ làm ăn rất tốt, Mộ Chỉ Ly không khỏi nghĩ tới. Đem cửa hàng mở ở thành Lâm Lang, kỳ thật ý nghĩa quan trọng cũng không phải ở lợi ích, mà là đang tạo địa vị.

Không có địa vị, chỉ sợ có nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể ở thành Lâm Lang có một chỗ ngồi, một khi thành công có, có nghĩa là thương hội Thiên Huyền ở Bồng Lai bí cảnh có địa vị nhất định.

Tiếp tục đi tới, đột nhiên, phía trước có tiếng truyền đến một trận huyên náo. Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, thành Lâm Lang luôn luôn an bình, theo lý phải là sẽ không có chuyện như vậy mới đúng, người di đường xung quanh đi lại theo tranh chấp kia, dần dần theo sát vào, nhìn náo nhiệt xảy ra.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, mở rộng bước chân tiếp tục hướng phía trước đi tới, tính tình của nàng luôn luôn rất nhạt, không liên quan chuyện của mình thì cũng không hỏi tới.

Song, lúc đi qua, bước chân của Mộ Chỉ Ly ngừng lại. ánh mắt hơi nghi ngờ tầm mắt chuyển hướng tới dòng người ở phía trung tâm, giọng nói này nàng có chút quen thuộc. Trong đầu không khỏi hiện ra nữ tử trong suốt như nước kia, ban đầu vội vã rời đi,thì chưa từng nghe đến tin tức của nàng ấy nữa.

"Cam Thuần Nhi, túi càn khôn vốn là do ngươi quản, hiện tại túi càn khôn mất, tất nhiên là trách nhiệm của ngươi! Đồ chúng ta muốn mua lần này đều không mua được, sau khi trở lại môn phái một mình ngươi tạ tội đi!" Một âm thanh bén nhọn xen lẫn cay nhiệt chậm rãi truyền ra, trên khuôn mặt nữ tử áo trắng lộ ra vẻ giận dữ, hai mắt sáng quắc nhìn nữ tử quần áo màu vàng nhạt trước mắt.

Sắc mặt Cam Thuần Nhi tái nhợt, trong đôi mắt đen trong suốt tràn đầy không thể tin được, "Sư tỷ, sư phụ đúng là giao túi càn khôn cho ta, nhưng sau khi ra khỏi môn phái, tỷ đã nói là do tỷ quản, đã sớm không hề ở trên tay của ta nữa. Sao tỷ có thể nói xuyên tạc như vậy?"

Tiêu Tử Cận chê cười một tiếng, "Nói đùa gì vậy! Sư phụ giao túi càn khôn cho ngươi quản lý, làm sao có thể lại ở trên tay của ta, ngươi hỏi tỷ muội phía sau một chút đi! Một mình ngươi làm mất túi càn khôn, rồi muốn đẩy trách nhiệm tới trên đầu của ta, ngươi cũng tính toán thật giỏi ."

" Đúng vậy, túi càn khôn vẫn là Thuần Nhi sư muội trông coi, chúng ta đều thấy rõ ràng như vậy."

"Sư muội, sư phụ thương yêu ngươi như thế, cho dù ngươi làm mất một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, chỉ cần ngươi thành tâm ăn năn, sư phụ sẽ không trách cứ ngươi."

Nghe tiếng sư tỷ hùa theo, sắc mặt Cam Thuần Nhi càng thêm tái nhợt, "Các ngươi. . . . . . các ngươi làm sao có thể nói láo như vậy! Rõ ràng là đang vu oan ta!"

"Sư muội lời này nói có thể không đúng, chúng ta nói vốn là sự thật, thế nào lại oan uổng ngươi! Cụ thể nên nói như thế nào với sư phụ, một mình ngươi nghĩ kỹ đi, đến lúc đó thời điểm sư phụ hỏi thăm chúng ta, tất nhiên chúng ta nói ra lời nói thật." Giọng nói Tiêu Tử Cận lạnh như băng, khuôn mặt tư sắc trung đẳng lặng lẽ nổi lên một tia đắc ý.

Cam Thuần Nhi không khỏi lui về phía sau hai bước, khó mà tin được bộ mặt của sư tỷ trước đó đã chiếu cố nàng là như vậy. Đây chính là một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch! làm mất nhiều tinh thạch như thế, chỉ sợ sư phụ thích nàng, thì nàng sẽ không có kết quả tốt!

Những người này rõ ràng là thông đồng một ruột, đẩy trách nhiệm tới trên đầu nàng, tinh thạch kia đến tột cùng là có mất hay không cũng không rõ, nói không chừng bị mấy người các nàng thu vào sử dụng! Lòng Cam Thuần Nhi dần dần lạnh như băng, giữa lông mày một mảnh tuyệt vọng, lần này sợ là nàng xong rồi.

Trăm miệng cũng không thể bào chữa, sẽ không có người tin tưởng nàng.

Mộ Chỉ Ly cuối cùng đi tới bên trong vòng, nhìn thấy một thân hình màu vàng nhạt, khóe miệng của nàng không khỏi gợi lên vẻ nụ cười, nữ tử trong suốt như nước này để cho nàng ấn tượng rất sâu sắc, thiện lương như thế, đơn thuần như thế, đã là cực kỳ hiếm thấy.

Song, nhìn thấy một màn trước mắt này cũng là làm cho nàng mặt mày lạnh xuống, những sư tỷ này rõ ràng thông đồng một ruột, cho dù ai thấy đều có thể biết vậy, cái gì túi càn khôn đã mất, căn bản là bị các nàng cầm riêng thôi.

Bốn người Tiêu Tử Cận xoay người chuẩn bị rời đi, Cam Thuần Nhi hơi giật mình đứng ở tại chỗ, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ bối rối, bộ dáng không biết làm sao kia giống như nai con, làm cho lòng người sinh không đành lòng.

Người chung quanh nhìn một màn này, nhất thời cũng có thêm vài tiếng nghị luận, nhìn một thân vàng nhạt ở giữa, cũng thêm mấy phần đồng tình.

"Cái sư muội này vừa nhìn đã biết chính là bị su tỷ khi dễ, làm mất một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, một khi trở lại môn phái còn không biết là rơi vào cái kết quả gì."

"Ai, chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng thấy, sư tỷ khi dễ sư muội vốn là chuyện thường xảy ra, phái Linh Nguyệt đều là nữ tử, chuyện như vậy có đặc biệt nhiều."

"Chẳng qua là đáng thương cô nương này, thành con dê thế tội."

Nghị luận của mọi người đều truyền vào trong tai của Cam Thuần Nhi, sắc mặt càng thêm khó coi vài phần. Phần lớn người thờ ơ lạnh nhạt, sau khi xem náo nhiệt liền xoay người rời đi.

Tiêu Tử Cận thấy Cam Thuần Nhi không có theo tới, dừng bước, trên khuôn mặt mang theo một tia không kiên nhẫn, "Thuần Nhi sư muội, nhanh chóng theo kịp đi, chúng ta phải trở về môn phái. Ngươi chớ muốn mượn cơ hội này chạy trốn, một khi ngươi chạy, trách nhiệm này cũng không rơi vào trên đầu chúng ta đâu?"

Nghe nói, trên khuôn mặt làm rung động lòng người của Cam Thuần Nhi kia đột nhiên hiện lên vẻ quyết tuyệt, "Nếu như ta trở về thì cũng không tránh được cái chết, không bằng ta chết ở chỗ này, cũng không cho các ngươi gian kế được như ý!"

Bốn người Tiêu Tử Cận bước nhanh đi tới bên cạnh Cam Thuần Nhi, "Mơ tưởng!" Vừa nói, hai người liền kéo hai cái tay của Cam Thuần Nhi lại, chế trụ nàng.

"Các ngươi buông ra! Ta sẽ không trở về!" Cam Thuần Nhi tức giận nói, phái Linh Nguyệt vốn là môn phái nhỏ, gần vài năm nay đã càng ngày càng suy bại, một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch cũng là số lượng không nhỏ, nàng là một cái đệ tử nho nhỏ liền mang đến cho môn phái một tổn thất lớn như vậy, một khi trở về, muốn chết thống khoái cũng không dễ dàng.

Bốn người không thể để ý tới lời nói của Cam Thuần Nhi, bước từng bước hướng phía trước đi tới, từng trận đàm luận của người xung quanh không ảnh hưởng chút nào đối với bọn họ.

Cam Thuần Nhi liều mạng giãy dụa, nhưng không lay chuyển được lực lượng của hai người bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay hiện đầy thống khổ cùng tuyệt vọng. Nàng sở dĩ đi tới Bồng Lai tụ, vì cái gì, chỉ là muốn cơ hội chạm mặt, nói không chừng có thể nhìn thấy thân hình tuấn lãng kia.

Ban đầu thời điểm nghe nói hắn đi đến Bồng Lai tụ, nàng liền lặng yên ghi tạc ở trong lòng, nhưng vẫn không có cơ hội đến đây. Lần này thật vất vả mới có cơ hội, chẳng những không có gặp được bóng dáng của người kia, lại còn gặp phải chuyện như vậy, quả thực đau lòng.

Một lát sau, một bóng hình màu trắng xinh đẹp chặn lại đường đi của đám người Tiêu Tử Cận.

"Mấy vị, ta thấy một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đang ở trong túi của các ngươi đi, đẩy hết thảy trách nhiệm lên người sư muội không khỏi có không thỏa đáng sao?" Giọng nói thanh nhã lộ ra nhàn nhạt lạnh như băng, nhu hòa lại không thiếu lãnh khốc.

Tiêu Tử Cận nhìn thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt đột nhiên, ánh mắt lóe lên không ngừng, "Ngươi là người phương nào? Chuyện của phái Linh Nguyệt ta có liên quan gì tới ngươi! Ta khuyên ngươi hãy mau rời đi, nếu không hậu quả cũng không phải là ngươi gánh chịu được."

Tầm mắt Cam Thuần Nhi rơi vào trên thân ảnh màu trắng kia, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ nghi ngờ, nàng xác định mình chưa từng nhìn thấy qua nữ tử này, nhưng vì sao nhìn mặt mũi của nàng lại quen thuộc như thế? Này hẳn là cùng bóng hình nàng vẫn ngày nhớ đêm mong rất tương tự, này. . . . . . Làm sao có thể?

Mộ Chỉ Ly hướng Cam Thuần Nhi cười cười, ánh mắt nhu hòa, ngược lại nhìn về Tiêu Tử Cận, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, "Ta bất luận các ngươi có nuốt riêng tinh thạch hay không , nhưng là Thuần Nhi cô nương, không thể rời đi cùng với các ngươi."

"Chê cười!" Tiêu Tử Cận cười lạnh một tiếng, "Ngươi nói không thể rời đi thì không thể rời đi? Nàng là đệ tử phái linh Nguyệt, sao có thể tùy ý đi chỗ khác?"

" Bắt đầu từ hôm nay, nàng ấy không phải là đệ tử phái Linh Nguyệt nữa, cái này liền có thể đi a." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, "Các ngươi hiện tại nếu không rời đi, ta sẽ không ngần ngại máu nhiễm mặt đất."

Khóe miệng phác họa một đường cong xinh đẹp, bờ môi đỏ hồng mang theo chút thị huyết, thái độ lạnh nhạt như vậy lại làm cho người không rét mà run.

Chân mày Tiêu Tử Cận nhíu lại thật chặt, không rõ nửa đường giết ra Trình Giảo Kim này là người phương nào, mặc dù nữ tử này chỉ có một người, nhưng trong giọng nói ngạo nghễ lại làm cho người cảm giác rõ ràng, Cam Thuần Nhi rõ ràng là lần đầu tiên rời khỏi phái Linh Nguyệt, sao sẽ có người tương trợ ?

Nhìn chuyện đột nhiên xảy ra biến hóa, mọi người đang định tản đi thì lần nữa quay chung quanh tới đây, nữ tử này lại ra tay ngăn cản? Chẳng lẽ không biết làm như vậy có thể sẽ đắc tội phái Linh Nguyệt sao?

"Ngươi là. . . . . ." Cam Thuần Nhi tâm trống rỗng, vốn là tuyệt vọng lại bị nàng quên lãng, chỉ là nhìn thân hình trước mắt kia, kinh ngạc không dứt.

Mộ Chỉ Ly có chút áy náy, gật đầu, "Mộ Ly" ban đầu ngụy trang thành nam tử cũng là tình thế bất đắc dĩ, đối đãi với một cô gái hồn nhiên như vậy, nói dối như vậy quả thật rất tệ hại.

Trong lòng Cam Thuần Nhi chấn động, thế nhưng nàng ta thật sự là Mộ Li! Người mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm, dĩ nhiên là một nữ tử? Nàng đã tưởng tượng hơn ngàn vạn tình huống mà bọn họ gặp lại, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới lại là cục diện như thế.

Này. . . . . . Làm sao có thể đây? Ban đầu thời điểm nhìn thấy Mộ Ly chỉ cảm thấy hắn tuấn mỹ phi phàm, hiện tại mặc y phục nữ tử lại càng xinh đẹp kinh tâm động phách, đây là cô gái vừa nhìn một cái thì đã làm cho người ta tự ti mặc cảm.

Bị đồng thời đả kích Cam Thuần Nhi cước bộ không yên, sắc mặt trắng bệch, như vậy từ lúc ấy đến giờ, chẳng phải mình là một kẻ ngu?

Tiêu Tử Cận giờ phút này cũng hiểu cô gái trước mắt có quen biết Cam Thuần Nhi, tự nhiên lại càng không thể bỏ qua cho nàng. Cô gái này mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng là các nàng bốn người liên thủ, vẫn có thể đủ để chiến thắng !

"Động thủ! Bắt lại cô gái này!"

Vừa dứt lời, trừ Cam Thuần Nhi, bốn người cùng nhau lấy ra vũ khí, chậm rãi hướng tới gần Mộ Chỉ Ly.

Nhìn bốn người nhích tới gần mình, Mộ Chỉ Ly lại đến nhìn cũng lười phải nhìn, bàn tay trắng nõn vung lên, hai gã áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước người của nàng.

"Giải quyết hết" đơn giản ba chữ lộ ra thật sâu lạnh như băng từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, giống như đôi mắt lạnh như băng của nàng.

Tiêu Tử Cận nhìn hai gã áo đen đột nhiên xuất hiện, trong mắt cuối cùng tràn lên vẻ e ngại. vốn là một Tu Luyện Giả Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ liền làm cho các nàng làm khó xử, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện hai người, bọn họ căn bản không thể chiến thắng.

Mọi người nhìn đột nhiên xuất hiện hai gã áo đen, một màn này sao mà quen thuộc, thân phận Mộ Chỉ Ly cơ hồ rõ ràng.

"Mộ Chỉ Ly! Cô gái này chính là thương hội Thiên Huyền Mộ Chỉ Ly!" Không biết là người nào hô to một tiếng, mọi người rối rít chợt hiểu ra, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong tầm mắt lúc này mới hơn vài tia hiểu rõ.

" Thì ra là Mộ Chỉ Ly, khó trách không sợ hãi phái Linh Nguyệt."

" Bốn cô gái phái Linh Nguyệt này gặp xui xẻo rồi, Mộ Chỉ Ly là người nói được là làm được a."

Nghe nói ba chữ Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt bốn người Tiêu Tử Cận bỗng dưng khó nhìn lên, làm sao Cam Thuần Nhi lại biết Mộ Chỉ Ly? Sớm biết như thế, các nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, thương hội Thiên Huyền giàu có như thế, mượn Cam Thuần Nhi gia nhập thương hội Thiên Huyền, đó mới là cơ hội tốt nhất!

Chẳng qua là hiện tại, ván đã đóng thuyền, các nàng đã không có bất cứ cơ hội nào.

Vào giờ khắc này, bốn người đã không có chút chiến ý nào, xoay người liền hướng bốn phía chạy đi, hôm nay chạy trối chết mới là quan trọng nhất.

Ánh mắt Cam Thuần Nhi dại ra, Mộ Ly, Mộ Chỉ Ly. Cho dù là ở phái Linh Nguyệt thì nàng cũng nghe thấy tin tức của Mộ Chỉ Ly, còn từng cảm khái tên của hai người rất giống nhau, nhưng cũng chưa từng có nghĩ tới hai người căn bản là một người!

Mộ Chỉ Ly bước nhanh đi tới bên cạnh Cam Thuần Nhi, đem Cam Thuần Nhi đang ngồi dưới đất đở lên, quan tâm nói: "Thuần Nhi cô nương, ngươi không sao chớ?"

Cam Thuần Nhi đờ đẫn lắc đầu, "Ta không sao, chẳng qua là không nghĩ tới ngươi là Mộ Chỉ Ly." Khóe miệng của nàng xé ra vẻ tươi cười, chẳng qua là nụ cười này nhiều thêm mấy phần khổ sở.

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, "Mấy sư tỷ của ngươi cũng không phải là người tốt, cho dù ngươi trở về phái Linh Nguyệt cũng không cách nào khai báo, không bằng ngươi hãy rời khỏi phái Linh Nguyệt, gia nhập thương hội Thiên Huyền nhé?"

Nếu là Cam Thuần Nhi một người trở về, phái Linh Nguyệt nhất định sẽ chất vấn, vì sao bốn người toàn bộ ngã xuống, chỉ có nàng ấy một người trở lại. Nếu là nàng không giết bốn người, một khi Cam Thuần Nhi trở về, bốn người kia nhất định sẽ vẫn llàm cho Cam Thuần Nhi chịu tiếng xấu thay cho người khác, bất luận suy nghĩ từ góc độ nào, Cam Thuần Nhi chỉ có thể làm như vậy.

Cam Thuần Nhi gật đầu, "Ta không trở về được."

Cùng một thời gian, chỉ nghe thấy liên tiếp tiếng kêu thảm thiết, đá xanh trên mặt đất nhiều thêm mấy cổ thi thể, một loáng sau, hai gã áo đen biến mất lần nữa, giống như chưa từng xuất hiện.

Mọi người truyền ra một trận hít khí, mấy người này thật là tới vô ảnh đi vô tung, vì sao vì biến mất không có căn cứ như vậy? Ai cũng xem không hiểu.

"Ta thấy chúng ta đi về trước nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay ngươi bị kích thích không nhỏ." Mộ Chỉ Ly thấy sắc mặt Cam Thuần Nhi vẫn tái nhợt như cũ, không khỏi đề nghị.

Cam Thuần Nhi không nói lời gì, Mộ Chỉ Ly cũng không hỏi thăm nữa, trực tiếp dìu Cam Thuần Nhi rời đi.

Hai người chậm rãi đi ra khỏi vòng vây của mọi người, theo đường cũ trở về, Mộ Chỉ Ly trở lại tửu lâu lúc trước bọn họ đặt chân, gọi thêm một gian phòng, mà Hàn Như Liệt và ích Hàn còn chưa trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro