Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 169+170

Chương 169: Mất Tích

Sắc mặt Mạc Vũ Vân chuyển từ trắng sang xanh mét, sau đó lại từ màu xanh chuyển sang màu tím, trợn mắt tròn xoe, trong mắt tràn đầy tàn ác, lại cứ như vậy mà nhìn Mộ Chỉ Ly, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.

"Mộ Chỉ Ly, ngươi cứ đắc ý đi, không được bao lâu nữa ngươi sẽ phải hối hận vì tất cả những gì ngươi đã làm hôm nay!" Mạc Vũ Vân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, mấy đệ tử điện Sất Trá đứng ở sau lưng thấy thế cũng vội vàng đi theo sau Mạc Vũ Vân cùng nhau rời đi.

Mọi người vây xem nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời truyền ra từng đợt tiếng hút khí.

" Hôm nay Mộ Chỉ Ly thật sự là quá đáng, ngay cả điện Sất Trá cũng không cho một chút mặt mũi nào, Mạc trưởng lão chỉ có thể phất tay áo rời đi." Một nam tử không nhịn được cảm khái lên tiếng nói.

Người bên cạnh cười cười: " Mạc trưởng lão và Mộ Chỉ Ly cũng đã kết thù ở sự kiện Vạn Hoa, cho dù Mộ Chỉ Ly có bán đồ cho điện Sất Trá, điện Sất Trá cũng sẽ không suy nghĩ tốt lành gì về nàng, ngược lại còn tăng cường thực lực của đối thủ, dĩ nhiên nàng sẽ không đồng ý."

"Nói cũng phải, ta thấy Mạc trưởng lão nổi giận đùng đùng rời đi, sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."

"Mộ Chỉ Ly cũng không giống như là người sợ sự cố, nếu không ban đầu cũng sẽ không công khai khiêu khích Mạc trưởng lão, cuối cùng ai thắng ai bại còn chưa biết được đâu."

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, đảo mắt sang nhìn Ích Hàn khẽ mỉm cười: "Ích Hàn, chúng ta trở về đi thôi."

Ích Hàn đờ đẫn gật đầu, trong con ngươi đen bóng mang theo chút lo lắng, hôm nay tới thương hội một chuyến, lại thấy được hai kẻ thù, dường như không đơn giản. Nguy hiểm tiếp theo mà Chỉ Ly phải đối mặt sợ là không ít, mặc dù đã sớm dự liệu được thương hội Thiên Huyền khai trương sẽ dẫn tới không ít người chú ý, người tới gây sự cũng sẽ không ít, nhưng là Mạc trưởng lão lại đại diện cho điện Sất Trá, cũng không khỏi quá cường đại một chút.

"Chỉ Ly, Mạc trưởng lão chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, tiếp theo ngươi định làm thế nào?" Trên đường trở về, Ích Hàn không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Có việc cần Tuyệt Tình cốc giúp đỡ, thì cứ nói một tiếng."

Cho dù là xuất phát từ thân phận bằng hữu hay đồng minh, Mộ Chỉ Ly gặp chuyện không may hắn cũng sẽ không thể ngồi yên mà không quan tâm đến. Mạc trưởng lão mang khí thế hung hăng, tiếp theo nhất định sẽ hành động. Mộ Chỉ Ly chỉ là một kẻ tán tu, cho dù có không ít bằng hữu, cũng không thể nào có thể so sánh được với thế lực của Mạc trưởng lão kia.

Một nụ cười bung ra trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly, trong lòng dâng lên chút cảm động, kể từ lúc bắt đầu biết Ích Hàn, cho dù có chuyện gì xảy ra, Ích Hàn vẫn luôn ủng hộ nàng. Chỉ là một phần ủng hộ này, đối với nàng đã vô cùng trân quý.

"Ích Hàn, không cần lo lắng cho ta, giữa Mạc trưởng lão và ta đã sớm kết thù, chuyện này ta vẫn có thể giải quyết được."

Nụ cười của Mộ Chỉ Ly mang theo ma lực làm cho lòng người yên bình, Ích Hàn im lặng trong chốc lát, rồi cũng gật đầu đồng ý. Mộ Chỉ Ly đã cố ý như thế, hắn tất nhiên cũng sẽ không phản đối, chỉ là nếu như chuyện vượt ra khỏi phạm vi mà Mộ Chỉ Ly có thể thừa nhận, hắn sẽ không chùn bước mà xuất hiện ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly hơi u ám, trong lòng cũng mang theo một chút trầm trọng . Kể từ sau khi trở về Chủ thế giới, nguyên một đám phiền toái đã tìm tới tận cửa rồi, nhất định phải giải quyết nhanh một chút mới được, nếu không đến lúc lão nhân Hắc Ám và lão nhân Quang Minh xuất hiện, bọn họ chính là trước sau đều có địch.

Mạc Vũ Vân, nếu không phải bởi vì hắn, ban đầu nàng cũng sẽ không bị trục xuất khỏi môn phái. Bây giờ cho dù quan hệ với Thiên Âm Môn cũng không hề căng thẳng như vậy nữa, nhưng là đối mặt với trưởng lão và chưởng môn của Thiên Âm Môn, vẫn luôn có một phần lúng túng, vỡ thì cũng đã vỡ rồi, có hàn gắn nữa cũng không thể trở về được như ngày xưa.

Đã thong dong một thời gian lâu như vậy, cuộc sống tốt đẹp của Mạc Vũ Vân cũng nên chấm dứt rồi. Một nụ cười xinh đẹp hiện lên trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly, trong con mắt đen sâu thẳm như hồ sâu tràn ngập hàn ý và ngoan lệ, Mạc Võ Vân, tự bản thân ngươi đã muốn chết, thì cũng không trách được ta.

Sau khi trở lại Tuyệt Tình cốc, Mộ Chỉ Ly nói với Ích Hàn là mình muốn bế quan tu luyện, mấy ngày gần đây có thể sẽ không đi ra ngoài. Ích Hàn cũng chỉ gật đầu nói sẽ để ý tình hình của thương hội Thiên Huyền, để cho Mộ Chỉ Ly yên tâm tu luyện cho tốt.

Đi ra từ trong viện của Mộ Chỉ Ly, nụ cười trên mặt Ích Hàn lập tức vụt tắt hẳn xuống. Hắn bước nhanh đi trở về viện của mình, dặn dò thủ hạ: "Đi điều tra thêm cho ta xem sau khi Mạc Vũ Vân đến Tuyệt Tình Cốc đã ở nơi nào, thường xuyên chú ý đến hành động của hắn."

Thời gian hắn kết bạn với Mộ Chỉ Ly cũng không coi là dài, thế nhưng hắn cũng có hiểu biết nhất định về Mộ Chỉ Ly. Bế quan có lẽ chỉ là ngụy trang, nàng là không muốn phiền toái mình, muốn dựa vào chính bản thân nàng để đi giải quyết Mạc Vũ Vân.

Chỉ là, thân là trưởng lão của điện Sất Trá, thực lực của Mạc Vũ Vân cũng không đơn giản, huống hồ Mạc Vũ Vân cũng không phải là mình một người đến đây. Trước mắt, xung đột của Mộ Chỉ Ly và Mạc Vũ Vân cũng chỉ là xung đột giữa hai người, cũng không nhất định bay lên đến cả điện Sất Trá, nhưng nếu là Mộ Chỉ Ly gióng trống khua chiêng chém giết Mạc VũVân cùng với những đệ tử đến đây, như vậy điện Sất Trá chắc chắn sẽ không thể một hơi nuốt hết được chuyện này.

Một khi chuyện phát triển đến mức như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không cứu vãn được.

Ích Hàn mới vừa rời đi, Mộ Chỉ Ly đã tiến vào trong trụ sở bí mật. Bọn Hàn Như Liệt đều đang bận rộn với chức trách của mình, hai người nhàn nhã nhất thì phải kể đến lão giả Vô Bi và Long Ngọc Hồng.

Mộ Chỉ Ly bước nhanh đi tới bên cạnh hai người, thi lễ một cái, nói: "Sư phụ, sư tổ."

Khóe miệng Long Ngọc Hồng cong lên, nhướng mày nhìn Lão giả Vô Bi bên cạnh, trong mắt đều là vẻ đắc ý.

Tù Vô Bi dựng râu trợn mắt, nghiêm trang bước lên kéo Mộ Chỉ Ly lại một bên: "Chỉ Ly, ta có một chuyện muốn nói với con một chút."

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng nghiêm túc thêm mấy phần, chân thành nói: "Sư phụ, có chuyện gì quan trọng xảy ra sao?" Chẳng lẽ sư phụ đã phát hiện ra dấu vết bọn người của lão nhân Hắc Ám đến đây? Trong lòng Mộ Chỉ Ly lập tức căng thẳng hẳn lên.

"Chỉ Ly, ta cùng với Long Ngọc Hồng chính là quan hệ bằng hữu, bà ấy là sư tổ của ngươi, ta lại là sư phụ của con, có phải có chút không phù hợp hay không?" Vẻ mặt Tù Vô Bi có chút xấu hổ.

Mộ Chỉ Ly mang vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn Tù Vô Bi, ánh mắt có chút đờ đẫn. Nàng cho là xảy ra đã có chuyện gì quan trọng xảy ra, thì ra là chuyện mà sư phụ muốn nói với nàng chính là chuyện này? Nhưng mà, lúc nàng thấy rõ sự xấu hổ của Tù Vô Bi cũng là hiểu rõ ra: "Sư phụ, vậy theo ý của ngài là, ngài là sư tổ của con?"

Lại nói tiếp, cái quan hệ này đúng là có chút phức tạp, nếu như Tù Vô Bi là sư tổ của mình, như vậy Lưu Nhan Ngọc chẳng phải là thành đệ tử của Tù Vô Bi?

Tù Vô Bi trầm ngâm trong chốc lát: "Một ít công phu của Ngọc Nhi là do ta dạy, gọi là sư tổ cũng không sao, Ngọc Nhi sẽ không để ý."

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, cũng không phản bác. Nếu Tù Vô Bi muốn mình gọi ông ấy là sư tổ, vậy thì là sư tổ. Chỉ là không nghĩ tới những cường giả tới bậc này như Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng sẽ vì việc nhỏ như vậy mà không phục, bọn họ như vậy so với xa xa không thể chạm tới như trước kia lại càng thêm thân cận hơn rồi.

Long Ngọc Hồng nhìn Tù Vô Bi mang vẻ mặt đắc ý mà đi tới, nhíu nhíu mày, trong lòng đã biết được hắn đắc ý là bởi vì đã phá được tính toán của mình rồi. Mắt lạnh nhìn Tù Vô Bi một cái, lão già này cũng thật là vô sỉ!

Mộ Chỉ Ly thì lại đi tới nơi chế giáp, thương hội Thiên Huyền mới khai trương, trên căn bản, lực chú ý của mọi ngừoi đều đặt ở trên Bồ Đề đan, thế nhưng cho dù là áo giáp mà Hàn Như Liệt dẫn đầu luyện chế ra hay là khí cụ mà Thiên Nhi, Dật Thần dẫn đầu chế tạo ra, cũng đều là tinh phẩm khó có được.

Đợi sau khi làn sóng do thương hội Thiên Huyền khai trương mà dậy lên tiêu tán, chính những vật này sẽ phát ra những tia hào quang lớn. Trong trụ sở bí mật đã tuyển nhận một số lượng tán tu không ít, mà trong đó, những người cảm thấy hứng thú với mấy thứ này đã bị bọn họ chia ra thu nhận tới đây, phát triển nhân công.

Nhìn một thân ảnh uyển chuyển màu trắng cách đó không xa, Hàn Như Liệt dừng động tác trong tay lại, trên dung nhan tuấn mỹ có một không hai hiện lên một nụ cười rạng rỡ mê người: "Ly Nhi, hôm nay làm sao sớm như vậy đã tới rồi?" Ngày thường phần lớn lúc Ly Nhi tới đây đều là ban đêm, ban ngày thì đều phải chú ý đến tin tức của Thương hội Thiên Huyền.

Mộ Chỉ Ly đến gần, cho dù tình thế có nhiều phiền não như thế nào, chỉ cần nhìn thấy Hàn Như Liệt, nàng lại cảm thấy tất cả giống như đều có thể buông xuống hết, tâm tình thả lỏng.

Hàn Như Liệt ôm eo nhỏ của Mộ Chỉ Ly, bàn tay phải hơi thô ráp vuốt ve khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly, trong đôi mắt màu lam sâu thẳm như biển cả tràn ngập thâm tình và sự quan tâm: "Gần đây nàng quá cực khổ rồi, trong một thời gian ngắn mà đã gầy đi một vòng."

Mộ Chỉ Ly tựa đầu vào trước ngực Hàn Như Liệt, lắc lắc đầu: "Qua mấy ngày nay, sau này tất cả cũng sẽ khá hơn." Giọng nói của Mộ Chỉ Ly bị đè nén thành trầm thấp, gần đây có quá nhiều chuyện phải kìm nén, coi như là nàng cũng không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Chỉ là, nàng không được phép mờ mịt dưới tình huống trước mắt, mà nó cũng không cho phép nàng mờ mịt, nếu như ngay cả nàng cũng mờ mịt rồi, như vậy bọn họ mới thật sự không có cơ hội.

Hàn Như Liệt vỗ nhè nhẹ sau lưng Mộ Chỉ Ly, sâu thẳm trong mắt chợt lóe lên vẻ thương yêu, từ ban đầu lúc bọn họ bắt đầu quen biết, Ly Nhi vẫn luôn cực khổ mỏi mệt như vậy, hắn muốn vì nàng che gió che mưa, thế nhưng đối mặt với những đối thủ cường đại như vậy, bọn họ chỉ có thể đón lấy khó khăn mà đi lên.

Giống như một chiếc thuyền nhỏ trên biển rộng, gió bão gào thét, sóng biển tàn sát bừa bãi, bọn họ lung la lung lay, chỉ vì trong lòng vẫn luôn suy nghĩ đến bờ bên kia. Bề ngoài thì nhìn như phong quang (sung sướng, nở mày nở mặt), thế nhưng chỉ có bọn họ mới biết được sự tin tưởng vững chắc và bất đắc dĩ trong đó.

"Ly Nhi, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói của Hàn Như Liệt trầm thấp mà từ tính, mang theo sự quan tâm đến vô cùng, tưới mát cho cõi lòng gần như khô cạn của Mộ Chỉ Ly.

Hắn đã ở chung một chỗ với Ly Nhi nhiều năm, hoàn toàn hiểu rõ tính tình của Chỉ Ly, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn đã có thể hiểu. Chỉ Ly sẽ không tự dưng như vậy, chắc hẳn đã xảy ra không ít chuyện. Những người không có mắt kia, lại làm cho Ly Nhi của hắn phiền lòng!

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm như đao gọt của Hàn Như Liệt thông qua bả vai của hắn, cánh môi đang mím lại cũng dần dần cong lên: "Lúc trước đám người Diệp Lăng Thiên kia xuất hiện, hỏi thăm ta tung tích của tàn đồ. Ta cũng không phủ nhận, đã nói cho bọn họ tàn đồ đang ở chỗ của ta."

"Sớm muộn cũng sẽ biết được chuyện mà thôi, sớm giải quyết những chuyện phiền toái này đi cũng tốt. Sau đó ta với nàng cùng đi đến Tuyệt Tình cốc, nàng ở bên ngoài một mình ta cũng không yên lòng." Hàn Như Liệt chậm rãi nói, giọng nói ấm áp như có ma lực an ủi lòng người.

Không làm cho Mộ Chỉ Ly có chút áp lực nào, lại có thể an ủi nàng rất tốt.

"Mạc Vũ Vân mang theo đệ tử của điện Sất Trá tới Thương hội Thiên Huyền, ta không bán đan dược cho hắn, hắn muốn tìm cơ hội trả thù ta."

"Căn bản cũng chắc chắn không bán cho hắn, đắc tội điện Sất Trá lại có cái gì đặc biệt, tối nay ta dẫn người tận diệt đám người Mạc Vũ Vân." Vẻ mặt Hàn Như Liệt vẫn ôn nhu như cũ, thế nhưng lời hắn nói ra lại tràn đầy bá đạo và ngoan tuyệt.

Mộ Chỉ Ly đột nhiên cười khẽ một tiếng, véo véo hai má của Hàn Như Liệt: "Chàng cũng không hỏi lại ta tại sao?"

"Quyết định của Ly Nhi đều là đúng, cho dù sai cũng đều là đúng. Có phiền toái gì, để vi phu giải quyết." Hàn Như Liệt nhìn thật sâu nụ cười của Mộ Chỉ Ly, giờ khắc này, nụ cười của Hàn Như Liệt ấm áp rạng rỡ như ánh mặt trời, chiếu vào trong lòng Mộ Chỉ Ly.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly lại càng cong hơn: "Mạc Vũ Vân đi tới chuyến này, vốn là lai giả bất thiện. Thiên Âm Môn cự tuyệt yêu cầu hạ thủ của Mạc Võ Vân với ta, hắn vẫn ghi hận trong lòng, giữa ta và hắn đã trở thành tử địch. Không bằng trước khi bọn lão nhân Hắc Ám tìm tới tận cửa thì giải quyết cái hậu hoạn này trước."

"Theo nương tử nói, thành tích huấn luyện của Tu luyện giả ở trong trụ sở bí mật đã không tệ, ta sẽ dẫn bọn họ đi làm nhiệm vụ một lần, có vấn đề gì hoặc phối hợp không thỏa đáng, trở lại cũng tốt cho việc huấn luyện thêm."

Mộ Chỉ Ly cười nhạt gật đầu: "Được, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau hành động." Lấy thực lực bây giờ của bọn họ, giải quyết Mạc Vũ Vân cũng không tính là khó khăn.

Đang lúc hai người nhìn nhau cười một tiếng, Mộ Hàn Mặc vội vàng hấp tấp chạy tới, khuôn mặt nguyên bản tuấn lãng lúc này đã không có một chút máu nào, cái trán tràn đầy mồ hôi, bộ dáng thất hồn lạc phách khiến cho hai người Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày.

"Hàn Mặc, đã xảy ra chuyện gì? Sao đệ lại luống cuống như vậy?" Mộ Chỉ Ly hỏi vội, trong con mắt đen nhánh tràn đầy ân cần.

Mộ Hàn Mặc thở hổn hển một hơi, không khỏi kéo tay Mộ Chỉ Ly lại: "Chỉ Ly tỷ, dì bị người ta bắt cóc đi rồi!"

Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly cũng là sững sờ ngay tại chỗ, Hàn Như Liệt đỡ Mộ Chỉ Ly, "Hàn Mặc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đệ mau nói rõ ràng một chút! Là ai bắt nhạc mẫu đi đệ có biết không?"

"Lúc trước dì nói Tuyệt Tình cốc được xây dựng rất đẹp, bà ấy muốn đi ra ngoài một chút, đi một chút rồi sau đó sẽ trở lại gặp Chỉ Ly tỷ. Đúng lúc ấy đệ lại muốn đi gặp Ích Quỳ, đã bảo dì đi cùng với đệ. Ích Quỳ nói bên ngoài Tuyệt Tình cốc có một chỗ ăn vặt, đồ ăn ở đó có mùi vị rất ngon, muốn dẫn bọn đệ đi nếm thử. Dì vui mừng đồng ý, nói muốn mua một chút cho Chỉ Ly tỷ ăn.

Nhưng mà, đang lúc ba người bọn đệ đi mua đồ ăn vặt rồi trở lại, một đám người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, không nói hai lời đã bắt di nương đi. Đệ và Ích Quỳ đã ra tay phản kháng, thế nhưng thực lực của bọn chúng rất mạnh, chúng ta không thể ngăn cản được bọn họ." Vẻ áy náy hiện lên trên khuôn mặt Mộ Hàn Mặc mang: "Thật xin lỗi, cũng là lỗi của đệ."

Hàn Như Liệt vỗ vỗ bả vai Mộ Hàn Mặc: "Đối phương đã đánh loại chủ ý này, chắc chắn sẽ tìm cơ hội. Chuyện này cũng không thể trách đệ được, đệ đừng để vào trong lòng."

Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng sợ hãi, nếu như có chuyện gì xảy ra với mẫu thân, nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Lại nói tiếp, vẫn là nàng không đúng, thân là nữ nhi mà ngay cả suy nghĩ của mẫu thân cũng không hiểu rõ, nếu là tự mình mang theo Bạch Mạt Lăng đi dạo xung quanh một chút, như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy được.

Hàn Như Liệt xoay người, hai tay khoác lên trên bả vai của Mộ Chỉ Ly, đôi mắt màu lam thâm thúy nhìn thẳng vào tròng mắt đen sâu thẳm của Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt chân thành nói: "Ly Nhi, bây giờ nàng đừng kinh hoảng. Đối phương chỉ là bắt nhạc mẫu đi, mà không phải là chém giết, chắc hẳn cũng có những mục đích khác."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khôi phục vẻ lạnh lùng, sắc mặt cũng dần dần bình tĩnh thêm mấy phần: "Nếu như đối phương làm như vậy, vậy thì sẽ không phải là người mà lão nhân Hắc Ám phái tới."

"Đúng vậy!" Hàn Như Liệt đồng ý gật đầu, nếu như là người của lão nhân Hắc Ám, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không cần làm điều thừa là bắt người như vậy, mục đích của bọn họ là phá hủy, mà không phải là uy hiếp.

Đột nhiên, một tia sáng hiện lên trong mắt Mộ Chỉ Ly, nàng bỗng dưng trợn to mắt, trên mặt nhiều hơn một tia chắc chắn: "Nhất định là người của Yến Hồng Hãn, chính là người mà lúc trước hỏi thăm ta tung tích của tàn đồ, đặc điểm của bọn họ cũng là người mặc áo đen, thực lực cũng hơi mạnh mẽ. Mục đích trong chuyến đi này của bọn họ là vì đoạt được tàn đồ, mà bọn họ bắt mẫu thân đi, chính là vì muốn lấy tàn đồ!"

"Đã như vậy, không bao lâu sau bọn họ sẽ tìm tới tận cửa rồi, chúng ta vừa đợi vừa phái người đi thăm dò trước đi." Hàn Như Liệt đề nghị, tay của hắn nắm chặt tay Mộ Chỉ Ly, truyền thêm năng lượng cho nàng: "Ly Nhi, tin tưởng ta, ta sẽ không để cho nhạc mẫu có chuyện."

"Ta vẫn luôn tin tưởng chàng." Mộ Chỉ Ly trả lời, Hàn Như Liệt vẫn luôn là người đáng tin cậy lúc nàng sợ hãi, có hắn ở bên cạnh, luôn có thể bình tĩnh để phân tích ra tình huống trước mắt.

"Hàn Mặc, bây giờ đệ đi đến trong viện của Chỉ Ly đi, nói không chừng bọn họ đã truyền tin tức tới đó." Hàn Như Liệt nói với Mộ Hàn Mặc.

"Đệ lập tức sẽ đi qua!" Mộ Hàn Mặc vội vàng gật đầu, bước nhanh rời đi, lúc dì biến mất là cùng ở chung một chỗ với hắn, hắn vô cùng khó chịu, nếu là vì vậy mà dì có chuyện, thật sự chính là sai lầm chết người của hắn.

Hai người Hàn Như Liệt cùng nhau đi ra bên ngoài, Mộ Thiên Tĩnh nhìn thấy Mộ Hàn Mặc vội vàng hấp tấp chạy về thì đã nhận ra là chuyện không tầm thường, không khỏi hỏi: "Ly Nhi, bên ngoài có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ bọn lão nhân Quang Minh đã xuất hiện?"

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu: "Phụ thân, nương đã bị người ta bắt cóc đi."

"Cái gì?" Giọng nói của Mộ Thiên Tĩnh đột nhiên cao lên, khuôn mặt từ trước đến nay vẫn không sợ hãi cũng hiện lên vẻ kinh hoàng: "Mạt Lăng bị ai bắt cóc đi? Ở Chủ thế giới nàng cũng không gặp những người khác, làm sao sẽ bị bắt đi?"

"Phụ thân, mục đích của đối phương là con, chắc hẳn hai ngày trước chuyện con và mẹ đi du ngoạn ở Bách Hoa viên rơi vào trong mắt người có ý đồ nên bây giờ mới xảy ra chuyện như vậy, con sẽ nghĩ cách, nương chắc chắn sẽ không có chuyện, ngài trước hết không nên lo lắng."

Mộ Dật Thần và Thiên Nhi nghe thấy chuyện này cũng chạy tới, đúng lúc nghe nói được đầu đuôi mọi chuyện từ lời nói của Mộ Chỉ Ly, vội hỏi: "Chỉ Ly, vậy bây giờ ngươi định làm thế nào?"

"Bọn họ nhất định sẽ liên lạc với chúng ta, đến lúc đó sau khi biết được yêu cầu của bọn họ rồi lại quyết định. Trước đó, tốt nhất có thể tìm được nơi bọn họ dừng chân, chuẩn bị tốt cho việc giải cứu nhạc mẫu." Hàn Như Liệt tỉnh táo nói dự định tiếp theo.

Mộ Dật Thần gật đầu: "Chuyện tìm kiếm nơi bọn họ dừng chân này cứ giao cho ta và Thiên Nhi đi, chúng ta mang theo tu luyện giả của trụ sở bí mật, đi đến những vùng lân cận của Tuyệt Tình cốc điều tra một lượt."

"Dật Thần, đám người kia chính là đám người lúc trước chúng ta đối mặt trước khi đối mặt với đám tay sai của lão nhân Hắc Ám, mục đích của bọn họ là tàn đồ." Mộ Chỉ Ly nhắc nhở.

Mộ Dật Thần chợt hiểu ra: "Đệ nhớ được tướng mạo của bọn họ, yên tâm đi, đệ nhất định sẽ tìm được bọn họ!"

"Chỉ Ly, tỷvà Hàn đại ca cứ ở Tuyệt Tình cốc chờ bọn họ liên lạc, chúng ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Thiên Nhi nắm chặt tay Mộ Chỉ Ly, đôi mắt trong suốt tràn ngập vẻ kiên định.

Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu: "Chúng ta cùng nhau đi tới Tuyệt Tình cốc trước, hỏi Ích Hàn một chút về những nơi gần đây có thể ẩn thân được, đối với nơi này, vẫn là Ích Hàn quen thuộc nhất, sau khi xác định địa điểm sẽ lại hành động, ít nhất so sánh với con ruồi không đầu, cứ đi tìm lung tung còn tốt hơn."

"Ly Nhi nói đúng, chúng ta đi tìm Ích Hàn trước đi!" Hàn Như Liệt đồng ý nói.

Một loáng sau, mấy người đã cùng nhau xuất hiện ở trong viện của Mộ Chỉ Ly, đợi đến lúc Ích Hàn nghe được tin Mộ Chỉ Ly đến đây cũng không khỏi ngẩn ra, Chỉ Ly mới vừa nói muốn bế quan tu luyện, sao lại nhanh như vậy đã tìm tới đây?

Nhìn bốn người trước mặt, Ích Hàn có chút sợ run, lúc trước đám Hàn Như Liệt rõ ràng không có ở đây, làm sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện? Lại nói tiếp, bằng hữu của Mộ Chỉ Ly thật đúng là xuất quỷ nhập thần, cho tới bây giờ hắn đều cũng vẫn không hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.

"Chỉ Ly, đây là đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn sắc mặt Mộ Chỉ Ly nghiêm trọng, Ích Hàn đã biết chắc là có chuyện gì xảy ra.

"Ích Hàn, bọn Yến Hồng Hãn đã bắt cóc mẫu thân của ta rồi, bây giờ không biết bọn họ đang ở nơi nào. Chúng ta muốn đi xung quanh điều tra một lượt, ngươi có thể thuận tiện nói cho chúng ta biết xung quanh đây nơi nào có thể ẩn thân nhất?" Mộ Chỉ Ly ngắn gọn kể lại tất cả mọi chuyện.

"Bá mẫu bị bắt cóc mất rồi?" Ích Hàn thay đổi sắc mặt, lúc trước hắn cũng chỉ nghĩ đến chuyện tìm được nơi ở của Mạc trưởng lão, cũng là không để Yến Hồng Hãn vào trong lòng, không nghĩ tới động tác của bọn họ lại có thể nhanh như vậy: "Các ngươi đợi một chút, ta đây sẽ vẽ ra những vùng gần đây."

Ích Hàn nhanh chóng bước vào bên trong nhà, với địa hình gần Tuyệt Tình Cốc, có thể nói là hắn rất quen thuộc. Vẽ ra thành một bức tranh cũng là dễ như trở bàn tay, trong một thời gian ngắn đã vẽ ra rõ ràng môi trường và địa điểm của những vùng gần với Tuyệt Tình cốc.

Hắn vòng vào mấy khu vực sau đó đưa bản đồ cho Mộ Chỉ Ly: "Những vùng gần với Tuyệt Tình cốc thích hợp ẩn thân nhất chính là mấy chỗ này."

Mộ Chỉ Ly gật đầu, vừa mới chuẩn bị đưa bản đồ cho Mộ Dật Thần, Hàn Như Liệt cũng là nhận lấy bản đồ, đột nhiên nói: "Ích Hàn, ngươi cảm thấy nơi mà bọn họ không có khả năng ẩn thân nhất là những chỗ nào? Cũng đánh dấu mấy chỗ đó lại đi."

Hàn Như Liệt vừa nói xong, trong mắt mọi người đều là hiện lên vẻ sáng tỏ. Nếu Yến Hồng Hãn biết bọn họ có quen biết với Ích Hàn, nhất định sẽ không để cho Ích Hàn đoán trúng nơi mà bọn họ ẩn náu, như vậy, nơi không khả năng nhất sẽ biến thành nơi có khả năng nhất.

Ích Hàn lại vòng thêm mấy chỗ khác vào: "Những nơi này là nơi không có khả năng nhất, có cần ta phái người hỗ trợ tìm kiếm không?"

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu: "Không cần, nếu như gióng trống khua chiêng ngược lại sẽ đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), ít người một chút, đi tìm kiếm ngược lại sẽ càng thêm dễ dàng."

Thấy Mộ Chỉ Ly nói chân thành, Ích Hàn cũng không kiên trì. Trong lòng âm thầm cảm khái tai hoạ ngầm của Chỉ Ly thật sự là không ít, nguyên bản hắn vẫn cho rằng Yến Hồng Hãn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, bây giờ xem ra, cho dù là Yến Hồng Hãn hay là Mạc trưởng lão cũng đều là người khó đối phó, chỉ hy vọng bá mẫu có thể không có chuyện gì.

Nhưng mà, lúc Hàn Như Liệt giao bản đồ cho Mộ Dật Thần, hắn lại nói: "Trừ những nơi được vòng lại, những địa phương khác tìm khắp nơi đi."

Mọi người ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc đến vô cùng.

Hàn Như Liệt híp mắt lại, sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng cơ trí: "Yến Hồng Hãn là một người thông minh, hắn biết rõ nơi như thế nào để ẩn nấp mới không dễ bị tìm được nhất, cho nên tìm kiếm như vậy, chính là cách nhanh nhất để tìm được."

"Ta hiểu được." Mộ Dật Thần trả lời, lập tức lôi kéo Thiên Nhi cùng nhau rời đi, "Mọi người chờ tin tức của chúng ta đi!"

Ích Hàn nhìn Hàn Như Liệt trước mắt, trong lòng nổi lên chút gợn sóng. Hàn huynh đệ thật không phải là nhân vật đơn giản, hắn cũng không nghĩ ra cách thức để tìm ra một đám người trong nhiều con đường như thế, cẩn thận nghe hắn nói, đúng là chỉ có như vậy thì khả năng mới lớn nhất!

"Hàn huynh quả nhiên cơ trí, tại hạ bội phục." Ích Hàn cảm khái lên tiếng.

Chương 170: Gặp Nhau Trong Rừng Nhiệt Đới

Hàn Như Liệt nhàn nhạt gật đầu: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ ở chỗ này đợi kết quả, tin tưởng bọn họ chắc chắn sẽ phải người tới đây, Ích huynh, chuyện này lại cần ngươi phí nhiều tâm tư rồi."

"Các ngươi yên tâm, chỉ cần có tin tức, ta sẽ lập tức báo cho các ngươi. Bá mẫu mất tích ở Tuyệt Tình cốc, ta cũng có trách nhiệm." Trên dung nhan anh tuấn tràn đầy vẻ chân thành, giọng nói của Ích Hàn kiên định đến lạ thường.

"Vậy chúng ta cứ đi về trước đợi tin tức đi." Nói xong, Hàn Như Liệt nắm chặt tay Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi ra bên ngoài, nhạc phụ và mọi người giờ phút này vẫn còn lo lắng, bọn họ phải trở về nói cho bọn hắn biết mới được.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy lo lắng đến vô cùng, bàn tay nắm tay Hàn Như Liệt không khỏi nắm chặt, mẫu thân nhất định phải bình an trở về mới được.

Giọng nói ấm áp truyền tới từ trên đỉnh đầu Mộ Chỉ Ly: "Ly Nhi, không có việc gì." Tiếng nói nhàn nhạt, nhưng không khỏi làm cho người ta yên tâm.

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, trông thấy sự ấm áp trong đáy mắt Hàn Như Liệt, gật đầu.

Đợi đến lúc hai người trở lại viện mà Mộ Chỉ Ly hiện đang ở, Hàn Như Liệt trở về trụ sở bí mật nói với bọn Mộ Thiên Tĩnh về chân tướng của chuyện này, còn Mộ Chỉ Ly lại là ngồi im trong phòng chờ tin tức truyền đến.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh như băng, trong đôi mắt xẹt qua vẻ lạnh lẻo và quyết tuyệt, ánh mắt của nàng dần dần u ám, nếu như, mẫu thân có chút tổn thương nào, nàng nhất định sẽ để cho tất cả bọn họ chết không có chỗ chôn! Nàng một đường phấn đấu đến nay, chính là vì không để cho người khác thương tổn những người nàng yêu thương, đây vẫn luôn là niềm tin để nàng một mạch chống đỡ cho đến bây giờ, là niềm tin đã bám rễ, ăn sâu vào trong lòng nàng!

Nếu như, ngay cả người mình yêu thương cũng không bảo vệ được, vậy thì tất cả những gì mà nàng phấn đấu lại còn có ý nghĩa gì.

Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly lấy ba tờ tàn đồ kia ra, khâu ở chung một chỗ, thiếu một tờ tàn đồ cuối cùng nàng cũng không biết được bản đồ này là muốn chỉ đến ở nơi nào, nhưng mà đại khái cũng có thể nhìn ra được một chút địa hình.

Tờ tàn đồ thứ nhất nàng đã sớm cầm ở trong tay, một tờ tàn đồ khác là ở trong tay Phó Dịch Hùng, tính ra thì bọn Yến Hồng Hãn nhiều nhất cũng chỉ có hai tờ tàn đồ mà thôi. Hai tờ tàn đồ căn bản cũng sẽ nhìn không ra là vẽ cái gì, lại có thể khiến cho bọn họ coi trọng như vậy, chắc hẳn bọn họ đã sớm biết được cái tàn đồ này là vẽ đồ vật gì, chỉ là không biết đường đi.

Rốt cuộc là dạng bảo bối gì, lại có thể làm cho bọn họ chú ý đến như vậy? Mộ Chỉ Ly âm thầm suy đoán, chân mày dần dần nhíu lại, tiếp xúc với Yến Hồng Hãn cũng chỉ mới một thời gian ngắn, lại có thể đại khái suy đoán ra bối cảnh sau lưng hắn không đơn giản.

Đồ vật mà có thể làm cho thế lực cường đại như thế nhớ mãi không quên, sẽ là bảo vật quan trọng như thế nào? Chẳng lẽ lại là một cái bí tàng? Con mắt dần dần sáng lên, ánh sáng trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng ngày càng rực rỡ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bí tàng hoặc truyền thừa, mới có thể có lực hấp dẫn như vậy.

Thật ra, bây giờ bí tàng và truyền thừa với Mộ Chỉ Ly cũng đã không có lực hấp dẫn quá lớn, nàng đã đón nhận truyền thừa của lão nhân Không Gian, lại là truyền thừa của một trong chín nguyên tố lớn của thế giới, trừ truyền thừa của lão nhân nguyên tố khác ra, những truyền thừa khác thật sự không thể nào so sánh được với.

Bỗng nhiên, đôi mắt đen của Mộ Chỉ Ly co rụt lại, nhìn ba tấm tàn đồ ở trên bàn, trong lòng không khỏi hiện lên một ý niệm kinh khủng trong đầu, những cái tàn đồ này... sẽ không phải cũng là truyền thừa lão nhân nguyên tố chứ?

Ý nghĩ này mới vừa dâng lên, đã bị Mộ Chỉ Ly đè ép đi xuống. Chắc chắn không có khả năng này, đối phương có thể vẽ ra một bộ bản đồ như vậy, chẳng lẽ sẽ không trực tiếp tiếp nhận truyền thừa sao? Nàng cũng không tin tưởng người nào có thể ngăn cản được lực hấp dẫn của truyền thừa thuộc tính.

Hai tay Mộ Chỉ Ly bỗng nhiên nắm chặt, đợi sau khi nàng cứu mẫu thân ra, sẽ bắt đám Yến Hồng Hãn đến đây. Bọn họ nhất định có người biết được chỉ dẫn trên tàn đồ này là cái gì!

Đinh!

Chợt, một tiếng kim loại vang lên, ánh sáng trong mắt Mộ Chỉ Ly đông lại, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Nhưng mà, ngoài cửa không có lấy một bóng người, tốc độ của đối phương cực nhanh, ngay cả một cái bóng người cũng không thấy được. Mộ Chỉ Ly chuyển mắt sang, phát hiện một bên tường, đã cắm một lưỡi dao ngắn sắc bén, bên trên lưỡi dao sắc bén, rõ ràng là một phong thư!

Nhanh chóng rút lưỡi dao sắc bén ra, Mộ Chỉ Ly mở lá thư ra xem, dần dần, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ lo lắng. Thân thể rất nhỏ dưới ánh mặt trời chiếu sáng kia, đột nhiên bộc phát ra một trận lệ khí điên cuồng bén nhọn.

Trên thư viết rất đơn giản, chỉ có bốn câu nói —— muốn cứu con tin, giao ra tàn đồ, nửa đêm canh ba, gặp nhau ở rừng nhiệt đới.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay dần dần dùng sức, bóp nhẹ tờ giấy viết thư kia thành một đoàn. Nụ cười khát máu lạnh lùng hiện lên trên khóe miệng của nàng, theo nụ cười này, nhiệt độ xung quanh đó bỗng dưng lạnh xuống.

Trong không khí tản ra hơi thở lạnh như băng, trong con ngươi màu đen của Mộ Chỉ Ly dâng lên màu máu, hai nắm đấm điên cuồng nắm chặt đến vô cùng ở phía sau lưng.

Cảm giác như vậy, giống như đã trở lại cuộc thi Trục Đỉnh Tái Sự lúc trước, Hàn Như Liệt ngoài ý muốn biến mất, trong lòng nàng vắng vẻ một mảnh. Yến Hồng Hãn, nếu là minh đao minh thương (chính diện công kích), có lẽ nàng cũng sẽ không tức giận đến mức như thế, nhưng này hành động hèn hạ đến mức này lại xúc phạm đến điểm mấu chốt trong lòng Mộ Chỉ Ly.

Hàn Như Liệt có tâm hữu linh tê dường như đã nhận ra đáy lòng Mộ Chỉ Ly đang chấn động, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly. Lọt vào trong tầm mắt, là dưới ánh nắng mặt trời màu vàng ươm, một thân ảnh màu trắng nổi bật lên không giống như người phàm. Nàng dựa vào bên cạnh cửa lớn, hai tay nắm thành quả đấm, Mộ Chỉ Ly quay lưng về phía hắn nên hắn không thấy rõ vẻ mặt của nàng.

Hàn Như Liệt bước nhanh đi lên phía trước, giọng nói ân cần: "Ly Nhi, có phải có tin tức gì không?"

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, đưa cục giấy đã bị vò nát trong tay cho Hàn Như Liệt, Hàn Như Liệt vội vàng mở ra xem, nhất thời hiểu ra.

"Quả nhiên chính là bọn họ, hẹn chúng ta tối nay lại gặp nhau ở trong khu rừng rầm lần trước." Hàn Như Liệt chậm rãi nói, vẻ trầm tư hiện lên trong đôi mắt: "Tối nay phải sắp xếp một lượt cho thật tốt, hai người chúng ta cùng nhau đi trước, làm cho tu luyện giả trong trụ sở bí mật đột nhiên xuất hiện, sau đó một lưới bắt hết bọn họ."

Mộ Chỉ Ly im lặng, nàng cảm giác, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vậy. Dựa theo lời Hàn Như Liệt nói, giải quyết bọn Yến Hồng Hãn chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng theo những gì đã được tận mắt chứng kiến, nàng lại cảm thấy Yến Hồng Hãn cũng không phải là nhân vật đơn giản, có thể dứt bỏ hết tất cả thể diện để làm chuyện cần làm, tuyệt đối không đơn giản.

Hàn Như Liệt nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, trịnh trọng nói : "Nếu như chuyện ra ngoài dự liệu của chúng ta, không phải là còn có Tù tiền bối và Long tiền bối sao? Có bọn họ, chắc chắn sẽ không có vấn đề."

"Liệt, chàng chưa từng nhìn thấy Yến Hồng Hãn, ta cảm giác được hắn là một người rất khôn khéo. Tối nay đi trước, không biết sẽ phải đối mặt với tình thế như thế nào." Lòng Mộ Chỉ Ly yên tâm một chút, đúng là, có hai vị sư tổ tồn tại, không thể nghi ngờ là cũng có thêm mấy phần bảo đảm.

Ở Chủ thế giới, cường giả có thực lực có thể chống đỡ được với hai vị sư tổ cũng là tồn tại rất ít, nàng lo lắng chính là Yến Hồng Hãn sẽ giở ra những thủ đoạn khác.

Hàn Như Liệt khẽ nhếch miệng: "Nếu như không được thì mang tàn đồ giao ra, sau đó thì lại cướp đoạt lại!" Đuôi lông mày khẽ nhướng lên, chưa từng có ai cầm được đồ từ trong tay Hàn Như Liệt hắn, huống hồ là dùng phương thức làm cho người ta không phục như thế. Cho dù Yến Hồng Hãn là thần thánh phương nào, hắn cũng sẽ không để cho đối phương được sống khá giả.

Hai người Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đi vào trụ sở bí mật, bố trí tất cả mọi chuyện cho đêm nay. Chỉ là lúc Tù Vô Bi nghe đến tên của Yến Hồng Hãn, trong mắt cũng xẹt qua vẻ mất tự nhiên, chỉ hơi suy nghĩ một lát, nhưng cũng không để vào trong lòng.

"Yên tâm đi, nếu như chuyện vượt ra khỏi dự liệu của các ngươi, ta sẽ lập tức đi ra ngoài." Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, trong giọng nói luôn luôn lạnh nhạt mang theo một tia quan tâm.

Mục đích cuối cùng mà bọn họ sống ở nơi này nguyên bản chính là vì đối phó lão nhân Quang Minh và lão nhân Hắc Ám, chuyện như vậy theo lý thì không nên tiết lộ thân phận của bọn họ mới đúng, nhưng Bạch Mạt Lăng lại là mẫu thân của Mộ Chỉ Ly, bọn họ tất nhiên không thể ngồi nhìn mà không để ý tới.

Mộ Chỉ Ly cúi người thật sâu một cái: "Đa tạ hai vị sư tổ."

"Nếu kêu chúng ta sư tổ, đó chính là người trong nhà, không cần khách khí như vậy." Long Ngọc Hồng khẽ mỉm cười, ánh mắt chợt sáng ngời, giống như nhớ ra cái gì đó: "Ly Nhi, tàn đồ mà Yến Hồng Hãn kia muốn là cái gì?"

Mộ Chỉ Ly cũng không giấu diếm, lúc này mới lấy ba tờ tàn đồ mà nàng đang giữ ra: "Chính là ba tờ tàn đồ này, trong đó một tờ là lúc trước ta ở Linh Viêm quốc lấy được, còn lại hai tờ thì một tờ là lấy được trong tay Phó Dịch Hùng của Quỳnh Hải Cốc, một tờ còn lại là thuộc về thế lực của Yến Hồng Hãn."

Long Ngọc Hồng nhận lấy tàn đồ để xem, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tù Vô Bi đang đứng ở một bên, như có điều suy nghĩ. Tù Vô Bi cũng là dùng ánh mắt đồng dạng nhìn Long Ngọc Hồng, hai người liếc mắt nhìn nhau, giống như có phỏng đoán gì đó.

Hàn Như Liệt vẫn chú ý đến vẻ mặt của hai người: "Hai vị tiền bối, hai người biết được cái tàn đồ này là vẽ chỗ nào sao?"

Tù Vô Bi suy nghĩ trong chốc lát: "Địa điểm cuối cùng mà tàn đồ này chỉ dẫn chúng ta cũng không biết, chỉ là nhìn qua địa hình được vẽ trước mắt, chắc hẳn là một trong ba địa điểm nguy hiểm nhất của Chủ thế giới – Tịch Diệt Rừng Rậm."

"Tịch Diệt Rừng Rậm?" Giọng nói cao lên mấy phần, Mộ Chỉ Ly lâm vào trong suy nghĩ. Đây là nàng lần thứ hai nghe nói đến Tịch Diệt Rừng Rậm, lúc trước khi đến Thiên Đường Tử Vong nàng mới biết được ba điạ điểm nguy hiểm nhất của Chủ thế giới theo thứ tự là cái gì. Huyết Sắc Địa Ngục và Thiên Đường Tử Vong đều có liên hệ không nhỏ với nàng, chỉ có Tịch Diệt Rừng Rậm này là nàng chưa bao giờ tới.

Long Ngọc Hồng gật đầu: "Đồ vật mà tàn đồ này chỉ dẫn chính là ở Tịch Diệt Rừng Rậm, chỉ là diện tích to lớn của Tịch Diệt Rừng Rậm còn vượt quá cả Huyết Sắc Địa Ngục, trong đó lại càng phức tạp không chịu nổi, nếu như không có bản đồ, muốn tìm được đồ vật được vẽ trên này thì căn bản là không thể nào."

"Chúng ta cũng không thể xác định được cuối cùng chỉ dẫn chính là cái gì, nhưng có thể dùng đến kỹ thuật như thế này để chế tác tàn đồ, vật này tuyệt đối không đơn giản." Tù Vô Bi chậm rãi nói, sắc mặt có chút ngưng trọng. Đối phương coi trọng tàn đồ này như thế, nhất định là đã biết được tàn đồ chỉ dẫn cái gì, nếu thật sự là bảo bối trọng yếu, đúng là không thể dễ dàng giao cho người khác.

"Ta xem, đối phương sợ là không đơn giản." Long Ngọc Hồng im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói ra một câu nói kia. Nếu như tàn đồ này là để chỉ chính là một đồ vật nghịch thiên nào, môt khi bị hạng người tâm địa bất chính đoạt được, nói không chừng Chủ thế giới sẽ bị chấn động thật lớn.

. . . . . .

Đêm đen như mực, sao treo đầy trời....

Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đứng ở trong sân, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời kia, sắc mặt nặng nề.

Kể từ lúc bọn Mộ Dật Thần đi ra ngoài thăm dò, đến bây giờ cũng chưa từng trở lại, chắc hẳn bọn hắn thực sự ẩn nấp rất kỹ, trong lúc nhất thời không thể nào tìm được chỗ ẩn thân của bọn họ. Như vậy xem ra, bọn họ cũng chỉ có thể đợi đến lúc đi đến chỗ hẹn trong rừng rậm kia rồi.

Tiếng bước chân áp lực mà nặng nề truyền đến, Mộ Chỉ Ly quay đầu nhìn lại, là Ích Hàn.

"Các ngươi thật sự định chỉ hai người đi đến đó trước sao?" Ích Hàn cau mày hỏi, sau khi biết được chuyện này, hắn cũng định để cho người của Tuyệt Tình Cốc đi cùng bọn họ tới đó trước, không nghĩ tới thế nhưng lại bị Mộ Chỉ Ly từ chối.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: "Yên tâm đi, hai người chúng ta cùng nhau đi trước là được rồi. Mục đích của bọn họ cũng không phải là giết người diệt khẩu."

Vẻ lo lắng trên gương mặt tuấn tú của Ích Hàn vẫn không biến mất: "Thế nhưng mà chỉ có hai người các ngươi cũng quá nguy hiểm, ngộ nhỡ chưa cứu được bá mẫu, ngay cả các ngươi cũng bị bắt thì làm sao bây giờ?"

"Ích huynh, chúng ta tự có chừng mực, nhất định sẽ bình an trở lại. Đối phương cũng không phải là người bình thường, chuyện này tốt nhất ngươi vẫn không nên dính líu vào. Ta cùng với Chỉ Ly chỉ đại diện cho chính bản thân mình, mà ngươi đại diện lại chính là Tuyệt Tình cốc." Giọng nói của Hàn Như Liệt có chút thoải mái, giống như chưa từng cảm giác được sự nguy hiểm trước mắt.

"Cứ nghe chúng ta đi, Tuyệt Tình cốc đã giúp cho thương hội Thiên Huyền khai trương rất tốt rồi, đừng để vì chúng ta mà đắc tội những kẻ thù khác không biết nữa." Ánh sáng âm u hiện lên trong mắt Mộ Chỉ Ly, tất cả những gì Ích Hàn làm bọn họ đều nhìn thấy trong mắt, bằng hữu toàn lực giúp đỡ như vậy, nàng quý trọng.

Chính là bởi vì nàng quý trọng, mới không thể cuốn Ích Hàn vào trong vũng nước đục như vậy. Trước lúc thương hội của bọn hắn giải quyết hết toàn bộ những địch nhân này, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng tới Ích Hàn.

Ích Hàn thở dài một hơi, nghiêm túc gật đầu: "Các ngươi đã quyết tâm như vậy, ta sẽ nghe theo các ngươi." Quả đấm sau lưng không tự chủ được mà nắm chặt lại, đúng là, hắn đại diện cho vốn không phải chỉ riêng mỗi mình hắn, mà còn cho cả Tuyệt Tình cốc. Hắn không thể bởi vì ý nghĩ của bản thân mình mà làm ảnh hưởng tới cả Tuyệt Tình cốc.

"Thời gian cũng gần tới rồi, chúng ta trước hết rời đi thôi." Hàn Như Liệt nhìn ánh trăng, chậm rãi nói.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, sau khi cho Ích Hàn một ánh mắt, hai người đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Ích Hàn nhìn phương hướng ly khai của hai người, trên khuôn mặt lạnh lùng lại thêm mấy phần khổ sở, xoay người, nện bước chân chậm rãi rời đi.

Tốc độ của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cực nhanh, xuyên qua trong màn đêm, người đi đường qua lại căn bản không thể nào phát hiện ra thân hình của bọn hắn. Một loáng sau, thân hình hai người đột nhiên dừng lại, đứng ở nơi ban đầu họ gặp mặt với đám Diệp Lăng Thiên.

Gió nhẹ quất vào mặt, hơi lạnh. Nơi này là bởi vì lúc trước cùng đánh một trận với Tu luyện giả được lão nhân Hắc Ám phái tới mà đã bị tổn hại cực lớn, những thực vật gần đó đều đã bị bẻ gãy, trong không khí dường như vẫn có thể ngửi thấy được mùi máu tươi lúc trước lưu lại.

Hai người mang sắc mặt lạnh nhạt, dựa lưng vào nhau, quan sát tình huống xung quanh. Bọn Yến Hồng Hãn dường như vẫn chưa tới, xung quanh im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót.

Cũng không lâu lắm, một trận tiếng bước chân dày đặc truyền đến, kèm theo một tiếng cười thoải mái, xa xa lan truyền ra.

"Các ngươi tới thật là sớm, xem ra nữ tử mà ta bắt được kia cũng có địa vị không thấp trong suy nghĩ của các ngươi." Lời nói phóng túng mang theo sự ngang ngạnh rất đặc biệt, Mộ Chỉ Ly không cần nhìn lại cũng biết được là do Yến Hồng Hãn nói.

"Không nghĩ tới ngươi cũng thật là chuyện gì cũng có thể làm được, bà ấy đang ở nơi nào!" Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, xem ra Yến Hồng Hãn cũng không biết Bạch Mạt Lăng là mẫu thân của nàng, chỉ là lúc mới gặp gỡ đã thấy nàng và Bạch Mạt Lăng thân mật ở cùng nhau, mới đi bắt Bạch Mạt Lăng về.

Yến Hồng Hãn không chút hoang mang mà đi lên phía trước, khóe miệng lại tùy tiện cong lên thành một nụ cười phóng túng: "Nếu như ta mang nàng đến đây, chẳng lẽ các ngươi sẽ không trực tiếp dẫn người vây quanh động thủ? Nếu như các ngươi giao tàn đồ cho ta, ta sẽ nói vị trí của nàng cho các ngươi biết."

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly thay đổi, Yến Hồng Hãn quả nhiên có những tính toán khác: "Ngươi nói giỡn sao, nếu như chúng ta giao tàn đồ cho ngươi, ngươi lại không thả nàng, vậy thì như thế nào là tốt?"

Hàn Như Liệt nhíu mày, nếu như bây giờ bọn họ vẫn không tìm được nơi Bạch Mạt Lăng đang ở, như vậy đàm phán hôm nay bọn họ cũng đều phải xác định rồi.

Độ cong trên khóe miệng của Yến Hồng Hãn lại lớn ra mấy phần, thế nhưng nụ cười sáng lạn kia rơi vào trong mắt Mộ Chỉ Ly lại là vô cùng chướng mắt: "Ta nói sẽ nói cho ngươi biết chính là sẽ nói cho ngươi biết, có tin hay không đó chính là chuyện của bản thân ngươi."

"Nếu nói như thế, là ngươi quyết định cho chúng ta?" Hàn Như Liệt nhướng mày, nụ cười tà mị.

Yến Hồng Hãn nhìn Hàn Như Liệt, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú, Hàn Như Liệt này cũng có mấy phần giống với hắn, nhất là nụ cười trên khóe miệng kia. Chỉ là Hàn Như Liệt không có vẻ điên cuồng như hắn, mà hắn cũng lại không có vẻ yêu nghiệt như Hàn Như Liệt.

"Đây vốn cũng không phải là một cuộc đàm phán công bằng, không phải sao? Từ lúc ta bắt được nàng kia, các ngươi đã không có tư cách đặt điều kiện với ta." Giọng nói của Yến Hồng Hãn mang theo một tia chắc chắn, tính trước kỹ càng thì hắn đã sớm bắt được điểm yếu trong lòng hai người Mộ Chỉ Ly, như vậy, hai người bọn họ đã ở trong thế thất bại.

Yến Hồng Hãn hắn vẫn luôn bế quan tu luyện, lần này bởi vì tàn đồ quan trọng nên mới phải tự mình đi ra ngoài tìm kiếm tàn đồ, chắc chắn sẽ không để cho chuyện này xuất hiện một chút sự cố nào!

Hàn Như Liệt nhướng mày, miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng noãn: "Ngươi đoán sai rồi, chúng ta không phải là không cơ hội trở mình, chỉ là không muốn máu chảy thành sông."

"Ha ha." Yến Hồng Hãn ngửa mặt lên trời cười dài, nhưng ngay sau đó cũng thu nụ cười lại, ánh mắt cũng lạnh như băng: "Ta nếu nói, ta nắm chắc phần thắng, chắc chắn sẽ không cho các ngươi một chút cơ hội nào. Ngươi cho rằng, lực chiến đấu của các ngươi, có thể mạnh hơn người ta mang đến sao?"

"Bốp bốp"

Yến Hồng Hãn vỗ tay, theo động tác của hắn, một lão giả áo đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Nhìn lão giả áo đen này xuất hiện, sắc mặt Mộ Chỉ Ly đã thay đổi, hơi thở của lão giả này lại có thể mạnh mẽ như thế, xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, hơi thở như thế này, đã có thể so được với Tù Vô Bi!

Làm sao có thể! Yến Hồng Hãn lại cũng có cường giả đến bậc này giúp đỡ! Khiếp sợ cũng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Mộ Chỉ Ly cũng một lần nữa trở nên bình tĩnh, đúng như lúc trước hai vị sư tổ nói, Yến Hồng Hãn không đơn giản, như vậy có thể có cường giả đến bậc này tương trợ cũng không phải là không thể.

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Yến Hồng Hãn cũng làm cho trong lòng Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly chấn động mạnh một cái, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt của hai người.

"Có lẽ Tù Vô Bi tiền bối đang ở cùng với các ngươi, tất cả đã khui ra không cần che dấu làm gì cả." Yến Hồng Hãn chậm rãi cười nói.

Giờ khắc này, Mộ Chỉ Ly mới phát hiện ra Yến Hồng Hãn kinh khủng hơn trong suy nghĩ của nàng nhiều, ngay cả tin tức Tù Vô Bi ở bên cạch nàng mà cũng có thể suy đoán ra. Nhưng Tù Vô Bi chỉ ở trong trụ sở bí mật , tuyệt đối chưa từng đi ra ngoài, không có khả năng có người nhìn thấy được.

Như vậy, chắc là do Yến Hồng Hã phỏng đoán mà thôi, nhưng cái bộ dạng chắc chắn không phải là giả vờ.

Một lát sau, có một bóng người xuất hiện sau lưng hai người Mộ Chỉ Ly, đúng là Tù Vô Bi. Tù Vô Bi liếc qua người áo đen rồi chậm rãi nói ra: "Lúc nghe tới họ Yến thì ta đã cảm thấy kỳ quái, không ngờ lại là ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro