Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 155+156

Chương 155: Truyền thừa kết thúc

Đến khi Ngạo Khinh Cuồng trở về tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang thì mọi thứ đều không có bất kỳ thay đổi nào, cường giả Long tộc chưa đến đây, hiện tại chỉ có thể chờ đợi.

Lúc Bạch Mạt Lăng biết được Long tộc sẽ phái cường giả tới đây, tâm tình có chút kích động, chỉ là ngoại trừ kích động, còn có một tia lo lắng. Nếu như cả Long tộc và tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng liên thủ mà vẫn như trước không cách nào chống lại Tần Lãng, có thể khiến hai tộc này bị liên lụy đến không?

Nếu như thế thì cái được không đủ bù mất rồi.

Mặc dù bà hi vọng có thể mau chóng giải quyết cục diện trước mắt, nhưng cũng không muốn vì vậy mà liên lụy tới hai chủng tộc cường đại này. Hai cái chủng tộc vốn thần bí mà xa xăm trong mắt bà, trong khoảnh khắc trở nên rất gần gũi.

Sau khi Ngạo Khinh Cuồng biết được cách nghĩ của Bạch Mạt Lăng thì an ủi một phen. Cái quyết định này là do tự bọn họ đấy. Dù sao giờ phút này họ không ra tay, theo cá tính của Tần Lãng chưa chắc hắn đã không vươn bàn tay về phía yêu thú.

Dù sao, xem những hành động trước giờ của Tần Lãng cho thể thấy hắn là kẻ ham hư vinh, khống chế đại lục Thiên Huyền cũng không phải chỉ cần khống chế nhân tộc là được. Hoặc là hiện tại hắn chưa biết, về sau lại không nhất định.

Bạch Mạt Lăng hơi thở dài một hơi, lâm vào trầm mặc. Sự tình hiện nay đã sớm vượt ngoài tầm khống chế, đây chính là hi vọng khả thi nhất.

Liễu Bình đã rời Long tộc nhiều năm, lúc trước, hắn trưởng thành ở Long tộc, sau khi đánh bại tất cả các cao thủ của Long tộc, vì theo đuổi đỉnh cao của võ học, liền rời khỏi Long tộc, từ lần ra đi đó chưa từng trở về.

Long tộc cũng không lo lắng, lấy thực lực của Liễu Bình, Tu luyện giả ở đại lục Thiên Huyền muốn đánh bại hắn đã ít càng thêm ít, rồi sau đó Liễu Bình thấy trên thế gian đã không còn thách thức thì tìm một nơi ẩn cư, khổ tu võ học.

Đây là một cường giả Long tộc luyện võ thành nghiện, trong quan niệm của hắn, không có cái khác, chỉ có không ngừng cố gắng, tăng thực lực lên. Người khác cảm thấy tu luyện buồn tẻ thì ở trong mắt hắn lại là tập mãi thành thói quen, đây cũng là một điểm mà Tu luyện giả Long tộc bội phục hắn.

Tần Lãng đi lên đứng trên đỉnh núi Thiên Âm Môn, dang hai tay, gió mát quét qua, lộ ra vẻ thích thú.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, nhìn một mảnh đỏ rực phía dưới, khóe miệng giương lên vẻ tươi cười nồng đậm. Trước kia, hắn trải qua cuộc sống giống như chuột chạy qua đường người người rượt đánh, sống không có mục tiêu, động lực tiến lên gì, không có ai để ý tới hắn, mỗi người khi nhắc tới hắn đều có vẻ mặt khinh thường.

Ngày xưa lúc còn ở Phân thế giới, hắn cũng từng dốc sức liều mạng tu luyện, tu luyện để tiến vào Chủ thế giới, vì có thể bảo vệ người con gái mình muốn bảo vệ, người con gái đã đưa tay giúp đỡ lúc hắn nghèo rớt mùng tơi.

Nàng đã từng là chùm ánh sáng trong sinh mệnh của hắn, vì nàng, cái gì hắn cũng đều sẵn lòng làm. Nhưng hắn cũng rõ ràng, nàng là tiểu thư thế gia cao cao tại thượng, mà hắn chẳng qua chỉ là một cái hạ nhân chẳng có gì cả.

Vì có thể ở cùng một chỗ với nàng, vì có thể xứng đôi với thân phận của nàng, hắn gần như tu luyện đến gần chết, dù khổ dù mệt mỏi hắn cũng không sợ, bởi một tia niềm tin kia.

Rốt cục, hắn thành công tới Chủ thế giới, hắn cho rằng hắn có thể xứng được với nàng, sau khi gia nhập Nghê gia, hắn vô cùng phấn khởi trở về, lại phát hiện nàng đã gả cho người khác.

Hắn cho rằng là nàng bị ép, hắn thà rằng luôn luôn tin vậy, cuối cùng người con gái kiaxé rách tim của hắn.Tất cả lúc trước chẳng qua đều là biểu hiện giả dối, bởi vì đã thật lâu gia tộc của nàng không có người tiến vào Chủ thế giới, lâm vào tình trạng tràn ngập nguy cơ, bởi vì hắn thiên phú không tồi, liền đặt hi vọng lên người hắn.

Mà khi thế gia khác thành thông gia với bọn họ, đối phương lại càng thêm ưu tú, Tần Lãng hắn trở nên không đáng một đồng!

Từ đó về sau, hắn đã không có ý chí chiến đấu, không có nhà, không có trụ cột, không biết mình đi con đường nào, đã rời khỏi Nghê gia, đã trở thành một tên lưu manh từ đầu đến đuôi, sống không tim không phổi qua ngày, mỗi người đuổi đánh thì như thế nào, hắn căn bản chính là một kẻ không có gì, thứ không ai thật lòng đối đãi.

Hắn căm hận nữ nhân, nữ nhân càng đẹp càng căm hận, trong mắt hắn, không có nữ nhân nào là người tốt, cho nên hắn muốn xé bỏ bọn họ, nhìn nước mắt bất lực của các nàng, dường như hắn mơ hồ thấy được nước mắt của người con gái kia.

Chỉ là hắn trước sau không ra tay với nữ nhân kia, không xuống tay được sao? Ha ha...

Tần Lãng cúi đầu, nhìn nắm đấm của mình, vốn đã định mình là một cái du côn lưu manh u mê đần độn qua một đời, tất cả ý chí chiến đấu, mục tiêu vốn có đã yên lặng phai mờ, có thể lại tới nơi này, theo thời gian bắt đầu nảy sinh.

Ở chỗ này, hắn nắm lấy quyền sinh sát, không ai có thể ngỗ nghịch hắn, phàm là ai không thuận theo hắn sẽ chết trong tay hắn.

So với cuộc sống trước đây, loại cảm giác này thật là tốt.

Ánh mắt thay đổi chuyển hướng về phương xa, trời xanh như trước, mây trắng bồng bềnh, lại cho hắn một loại cảm giác hoàn toàn khác. Trong giờ phút này, một cỗ hào khí theo tim hắn hiện ra, sau này hắn sẽ sống ở chỗ này, không ở đâu thích hợp hắn sinh tồn hơn đại lục Thiên Huyền này.

Đã lâu chưa từng tu luyện, hôm nay cũng nên tiếp tục tu luyện rồi, khóe miệng Tần Lãng mang nụ cười nhàn nhạt, so với khi trước, nhiều thêm vài phần tự tin và khí phách.

Thời gian dần dần trôi qua, đã qua mấy tháng kể từ khi Tần Lãng rời Chủ thế giới, hành động của hắn trong khoảng thời gian này vượt ngoài dự đoán của mọi người, hắn không hề gây tổn hại nữ tử, mà là không ngừng đòi hỏi tài nguyên tu luyện từ tất cả các môn phái và thế gia.

Tin tức này khiến cho mọi người đồng thở dài một hơi đồng thời ngược lại càng thêm lo lắng, thực lực Tần Lãng bây giờ đã vượt bọn họ rất xa rồi, còn tu luyện như vậy, tương lai có muốn cũng thật không có khả năng xoay người rồi.

Ngày hôm nay, bên ngoài tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang xuất hiện một gã cường giả có khí tức vô cùng cường đại.

Hắn chỉ lặng im đứng ngoài tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, chưa từng có động tác gì, lại tạo cho Khiếu Nguyệt Thiên Lang canh gác áp lực khó hiểu, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng, đây là cao thủ phương nào, chẳng lẽ lại chính là Tần Lãng đến từ chủ thế giới kia?

Nghĩ đến cái khả năng này, tim của Khiếu Nguyệt Thiên Lang đập nhanh hơn, nhưng nam tử kia buông một câu làm hắn yên lòng lại.

"Long tộc Liễu Bình, đến đây gặp Thiên Lang vương."

"Thiên Lang vương đã dặn dò, chỉ cần ngài đến đây, thì được vào thẳng."

Liễu Bình cười nhạt một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn lóe lên hào quang kiên nghị, một đôi mắt tràn đầy lực lượng khiến lòng người kinh sợ.

Ngay Ngạo Khinh Cuồng ở lần đầu tiên gặp Liễu Bình cũng không khỏi bị khí chất của đối phương làm cho chấn kinh, thoạt nhìn Liễu Bình rất trẻ, đương nhiên, đây là nói theo tuổi thọ lâu dài của Long tộc, nếu đổi thành tuổi thọ của loài người, giờ thoạt nhìn hắn chẳng qua mới chỉ hai bảy hai tám tuổi.

Khác với Ngạo Khinh Cuồng tục tằng, Liễu Bình lớn lên rất anh tuấn, bộ dạng như vậy tâng bốc là mĩ nam cũng không đủ,. Nếu nói đến chỗ khác nhau giữa hắn và các chàng trai trẻ tuổi khác, thì đó chính là khí chất của hắn.

Liếc một cái, trông hắn có vẻ rất đơn giản, xem xét kĩ càng thì có thể phát hiện mũi nhọn* mà hắn che dấu, đây mới là nam tử đích thực, cho cảm giác hoàn toàn khác với tiểu sinh còn hơi sữa, đó là đại diện sức mạnh, chỉ đứng đấy thôi, sừng sững tựa Thái sơn.

*mũi nhọn ở đây chỉ tài năng, sự sắc sảo.

"Rất vinh hạnh nhìn thấy cường giả Long tộc còn trẻ như vậy." Ngạo Khinh Cuồng cười nói, tuy Liễu Bình tuổi rất trẻ, hắn lại có thể cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình nhiều, thực lực nam tử này rất khủng bố.

Long tộc quả thật cường đại, thực lực thế này hơi vượt ngoài dự liệu của hắn.

Liễu Bình sóng mắt bình tĩnh, trên mặt hiện vẻ tươi cười lễ độ, "Thiên Lang Vương quá khen, sự việc lần này còn cần chúng ta cùng nhau ra tay, hiện giờ không biết thực lực Tần Lãng đến tột cùng như thế nào? Đây mới là vần đề lớn nhất."

Ngạo Khinh Cuồng hơi bất đắc dĩ giang tay: "Lúc trước người đánh với Tần Lãng toàn bộ đều chết hết, Mộ môn chủ hiện tại đang hôn mê, không có khả năng nói ra tình huống lúc đó. Huống chi, Càn Khôn cảnh là cao nhất trong hệ thống tu luyện ở đại lục Thiên Huyền, không thể biết được cảnh giới nào cao hơn nữa, cho dù biết được bọn họ cũng rất khó miêu tả cho chúng ta."

"Từ đó nhìn ra, chỉ có thể tự chúng ta đi thử một lần thôi." Liễu Bình nói chậm rãi, khuôn mặt bình tĩnh trừ kiên định cũng chỉ có kiên định, dù sắp phải đối mặt với đối thủ cứng rắn ngang ngược cũng tuyệt không có cảm giác lo lắng.

Ngạo Khinh Cuồng gật đầu một cách nặng nề, trong con ngươi xẹt qua một vòng kiên quyết, "Chỉ có thể như vậy!"

"Ta thấy chi bằng chúng ta đến nhân tộc nghỉ lại đó trước, sau khi hiểu rõ tình hình một chút thì ra tay lần nữa, thế nào?" Liễu Binh đề nghị, thời gian hắn trà trộn trong nhân tộc khá lâu, cũng biết được khi đối mặt với một sự việc thì phải có biện pháp xử lý sự việc đó.

"Nghe lời ngươi!" Ngạo Khinh Cuồng nói, lại lập tức nghi ngờ hỏi: "Liễu huynh đệ, Tu luyện giả của đại lục Thiên Huyền sau khi tu luyện đến Càn Khôn cảnh muốn đột phá rất khó khăn, không biết tại sao khí tức của ngươi lại mạnh hơn nhiều như vậy?"

Từ khi nhìn thấy Liễu Bình hắn luôn tự hỏi vấn đề này, tu vi của hắn sau khi đạt tới Càn Khôn cảnh rất khó tăng lên, chỉ là nhờ thân thể tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang giúp hắn mạnh hơn nhân tộc vài phần.

"Hoàn toàn chính xác, giờ muôn tăng tu vi lên là rất khó khăn, cho nên ta rèn luyện thân thể."

"Chuyện đó là sao?" Ngạo Khinh Cuồng không rõ ràng cho lắm.

Liễu Bình cũng không keo kiệt, giải thích: "Sở dĩ Tu luyện giả cường đại, một mặt là vì Thiên Lực trong cơ thể mạnh mẽ, một mặt vì vũ kĩ rất cao minh, còn phương diện khác liền là thân thể rồi. Nếu hai cái trước muốn tăng lên đều rất khó khăn, vậy hãy dứt khoát tăng lên mặt thứ ba.

Chúng ta thân là thú tộc, thân thể chúng ta cường đại hơn nhân tộc, tuy nhiên trong chiến đấu phần lớn dùng Thiên Lực, nhưng thân thể cũng có tác dụng rất lớn. Những năm gần đây, ta luôn tận lực tăng tố chất thân thể lên.

Ngạo Khinh Cuồng giật mình, trong mắt hiện lên tia thấu hiểu, ánh mắt nhìn vể phía Liễu Bình càng thêm sợ hãi kính phục: "Kiến thức của Liễu huynh đệ quả nhiên không giống người thường, ta suy tư nhiều năm nhưng chưa từng nghĩ đến."

"Ngạo huynh quá khen, chẳng qua ta cũng là rơi vào đường cùng mà đoán được đấy." Liễu Bình cười cười khiêm tốn.

Sau khi Bạch Mạt Lăng nhìn thấy Liễu Bình thì dần có thêm vài phần tin tưởng, Liễu Bình cường đại hơn các cường giả nàng từng gặp rất nhiều, nói không chừng thật sự có thể đánh bại Tần Lãng!

Như vậy, nàng đã có thể trở về, hiện giờ Thiên Âm Môn, Mộ gia và Bạch gia đều rối loạn, nàng lo lắng mà không làm gì được, lại cứ không thể lộ diện.

"Mộ phu nhân, ngươi yên tâm đi, hai chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực." Ngạo Khinh Cuồng thành khẩn nói.

Thân là Thiên Lang Vương hắn rời đi như vậy, rất có thể không trở vể được nữa, nhưng hắn không hối hận. Khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười nhẹ, Thiên Lang Vương cũng không chỉ có mỗi hắn, còn có Dật Thần mà? Không thể để hắn tiếp tục tiêu dao, cách nghĩ này cũng không sai.

Sau khi tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang biết được quyết định của Thiên Lang Vương, dẫn tới một phen chấn động, các trưởng lão không cùng ý kiến, bởi Thiên Lang Vương là lãnh tụ của tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, nếu hắn xảy ra chuyện gì, đó là đả kích cực lớn đối với tộc Khiếu Nguyệt Thiên lang.

Chỉ là, cuối cùng mọi người cũng đồng ý cách làm của Ngạo Khinh Cuồng. Trước rắc rối của toàn bộ đại lục Thiên Huyền, đây cũng là việc bất đắc dĩ. Chỉ hi vọng Thiên Lang Vương và cường giả Long tộc liên thủ có thể giết chết Tần Lãng thành công!

Cứ thế, Ngạo Khinh Cuồng và Liễu Bình rời tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang, tiến đến phần đất của nhân tộc.

Thiên Đường Tử Vong, trong sơn cốc thần bí, một hồi chấn động bảy màu mạnh mẽ yên lặng phát ra, văng tung tóe ra từ trong cánh cửa lớn phong cách cổ xưa kia, từng chút hào quang bảy màu lại lần nữa phất phơ trong sơn cốc, trông như là tiên cảnh.

Mộ Chỉ Ly đã tìm hiểu mấy tháng, rốt cục quả cầu ánh sáng bảy màu cực lớn kia bị nàng dần dần hấp thu, không gian chi lực trong cơ thể nồng đậm chưa từng có.

Nàng mở mắt chậm rãi, đôi mắt hiện lên bảy màu, giống như bảo thạch tuyệt đẹp, tản ra khí tức tôn quý chí tôn, tim Mộ Chỉ Ly đập nhẹ, hào quang bảy màu trong mắt lập tức biến mất, hóa thành màu đen tĩnh mịch bình thường.

Nàng thở ra một hơi dài, nàng cực kì cố gắng tìm hiểu, không dám lãng phí chút thời gian, nhưng tìm hiểu Thiên đạo pháp tắc khó khăn, không tránh được hao tốn thời gian lâu như vậy.

Khóe miệng giương lên chậm rãi, mấy tháng nay nàng đã đạt một bước tiến lớn, lĩnh ngộ với thuộc tính Không gian không biết tăng lên bao nhiêu, vốn có một số điểm mấu chốt nghĩ mãi mà không rõ giờ đã cẩn thận nghĩ thấu đáo rồi, là loại cảm giác trống rỗng trước giờ chưa từng có. Trong không khí lan tràn từng điểm không gian chi lực, nàng chỉ cảm thấy quen thuộc đến thế, mà ngay cả Thiên Đường Tử Vong trước đây phức tạp dị thường, giờ trong mắt nàng cũng không coi là gì.

Thiên đường tử vong, là do từng cái tiểu không gian cấu thành, mà chỉ được nối liền ở một tiếp điểm, cùng loại với không gian giao thoa. Khi đang tiếp thụ truyền thừa nàng nghĩ mãi mà không ra, nhưng bây giờ liếc cái liền có thể thấy rõ cấu tạo bên trong.

Tiến bộ như vậy đúng là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, Mộ Chỉ Ly cũng vì thế mà khiếp sợ. Thuộc tínhKhông gian đã tăng từ tầng thứ tư lên tầng thứ sáu, tăng tới hai cảnh giới, nhưng tầm nhìn khác hoàn toàn.

"Thiên phú của con rất tốt, thời gian tìm hiểu ngắn như vậy, vượt ngoài dự tính của ta."

Tiếng nói nhẹ nhàng truyền vào tai Mộ Chỉ Ly, Lưu Nhan Ngọc xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, chỉ là so với trước kia, hình ảnh Lưu Nhan Ngọc nhạt đi vài phần.

Nếu nói lúc trước Lưu Nhan Ngọc thoạt nhìn như một người thực sự, thì giờ nàng thoạt nhìn như một hư ảnh rất chân thực. Thứ duy nhất không đổi là khí chất của nàng, nàng ấy đang cười.

Mộ Chỉ Ly cũng không lấy làm lạ với việc này, trước kia nàng đã thấy qua một màn như vậy, trước mắt chẳng qua là một tia tàn niệm do nàngấy để lại, lão nhân Không gian không hổ là lão nhân Không gian, một tia tàn niệm cũng cường đại hơn người khác nhiều. Nhưng mà, trong lòng Mộ Chỉ Ly không khỏi xuất hiện tia cảm giác bi thương, một người có thể nói là truyền kì nữ tử như vậy vẫn rơi vào dòng chảy thời gian, từ trên người nàng, thậm chí vẫn cảm giác được tình mẹ hiền hậu, tuy chỉ gặp gỡ trong khoảng thời gian ngắn, mũi nàng vẫn không nhịn được mà cay cay.

Nhìn hốc mắt ửng đỏ của Mộ Chỉ Ly, Lưu Nhan Ngọc cười nhạt một tiếng, dung nhan tinh xảo như búp bê, "Chớ khổ sở, có thể thu được một đệ tử như con vậy đã thỏa mãn được tiếc nuối của ta, như vậy dù rời đi, ta cũng thấy đủ rồi."

"Sư phụ, ta nhất định sẽ báo thù cho ngài!" Nét mặt Mộ Chỉ Ly nghiêm túc, sâu trong đôi mắt đen là một tia hung ác quyết tuyệt.

Bất luận xuất phát từ mục đích nào, nàng nhất định phải báo thù cho Lưu Nhan Ngọc!

Lưu Nhan Ngọc lại mỉn cười: "Nguyện vọng lớn nhất của sư phụ là nhìn con trở thành lão nhân không gian mới, tránh thoát công kích của hai lão nhân Quang minh và lão nhânHắc ám, để cho thuộc tính không gian lại lần nữa xuất hiện trên mảnh đại lục này là đủ. Vi sư đã chết nhiều năm, báo thù cũng không thay đổi được điều gì, chẳng qua là tăng thêm gánh nặng mà thôi."

Quyết tâm của Mộ Chỉ Ly không vì lời nói của Lưu Nhan Ngọc mà thay đổi, cười cười nói: "Sư phụ, con nhất định cố gắng hoàn thành di nguyện của ngài." lão nhân Quang minh và lão nhân Hắc ám đã sớm đứng đối lập với nàng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng buông tha cho mình. Đã nhất định là kẻ thù, tương lai hai bên tất có một bên diệt vong, báo thù là chuyện nên làm. Mộ Dật Thần và lão nhân Hắc ám sớm định sẵn hai người chỉ một được sống, nàng không thể đảm bảo bọn họ nhất định có thể sống sót dưới sự lùng giết của lão nhân Hắc ám và lão nhân Quang minh, nhưng ít ra họ có can đảm đánh cược một lần!

Lưu Nhan Ngọc xoa đầu Mộ Chỉ Ly nói: "Còn có một việc, hi vọng congiúp ta nói với Tù đại ca."

"Lúc ta ngã xuống, nhớ mong nhất là huynh. Ngọc nhi đã chết, chớ thương tiếc người đã chết, quan trọng nhất là sống tốt cả đời." Giọng Lưu Nhan Ngọc tràn ngập bùi ngùi, cuộc đời này người nàng mắc nợ nhiều nhất chính là Tù Vô Bi, dù nói bao nhiêu lời cũng không đền bù được hết cả.

"Đệ tử chắc chắn nhắn lại nguyên lời tới sư phụ Vô Bi." Mộ Chỉ Ly trả lời.

"Đi thôi, không phải con còn có chuyện quan trọng phải làm sao?" Lưu Nhan Ngọc cười nhạt, mắt cười như trăng khuyết, xinh đẹp như nước, "Về sau cái sơn cốc này chính là của con và Thời gian chi tử."

Mộ Chỉ Ly thi lễ với Lưu Nhan Ngọc, nếu là bình thường, nhất định nàng sẽ không rời đi như vậy, thế nhưng trước mắt đúng là có chuyện vô cùng quan trọng cần đi làm.

Nàng phải nhanh chóng sửa chữa thông đạo, đến đại lục Thiên Huyền sớm một chút, đại lục Thiên Huyền sẽ bớt một phần nguy hiểm.

Khi Mộ Chỉ Ly đi ra, Hàn Như Liệt còn đang tiếp tục nhận truyền thừa. Nàng thoáng tự đánh gia một phen vẫn quyết định đi trước một mình, Liệt tiếp nhận truyền thừa xong tự nhiên có thể tìm được mình.

Hai người Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh luôn đứng cạnh thông đạo, thời gian một tháng trôi qua, nhưng hai người không có nửa điểm không kiên nhẫn. Bọn họ cũng không lo Thủ lĩnh sẽ không ra được, lúc trước nàng có thể dễ dàng tìm được Lâm Huyền Khanh mang ra ngoài thì có thể thấy được sự quen thuộc với thiên đường tử vong.

Chỉ là thời gian qua lâu như vậy, không biết Thủ lĩnh ở đâu làm gì. Mấy ngày này, bọn họ cũng bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đều tập luyện chế cái đan dược theo phương thuốc thượng cổ kia.

Đan dược luyện chế từ đan phương thượng cổ không chỉ có tác dụng vô cùng tốt, mà ngay cả luyện chế cũng cực kì khó khăn. Hai người đã thất bại nhiều lần, dược liệu bị lãng phí làm bọn họ đau đớn không thôi, từ xưa tới giờ bọn họ chưa từng tiêu hao nhiều dược liệu như vậy, lúc nghiên cứu chỉ lệch một độ cũng gặp thất bại.

Giờ bọn họ mới hiểu được, nếu không có thế lực cường đại chống lưng, cho dù bọn họ lấy được đan phương thượng cổ thì thế nào? Luyện chế đốt tiền như vậy căn bản bọn họ gánh không nổi, mà khi trải qua như vầy, thuật luyện đan của họ cũng tiến bộ rất nhanh!

Chương 156: Sư tổ

Hai người vốn luyện đan thành nghiện, cho nên mấy ngày này đối với họ mà nói cũng không khó chịu đựng, trái lại đấy, chỉ cần có đầy đủ dược liệu, cho dù có khiến bọn họ sống mãi ở đây cũng không vấn đề gì.

Linh thức Mộ Chỉ Ly khẽ động thì đã xác định được vị trí của Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh, bước ra nhanh, nhìn thấy hai người đang chuyên tâm luyện đan, dung nhan thanh nhã như liên, dáng tươi cười tự tại tinh xảo như ngọc, "Xem ra, trong khoảng thời gian này các ngươi đã tiến bộ nhiều."

Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh gần như cùng lúc ngẩng đầu lên, thấy nữ tử áo trắng trước mặt, vội vàng đứng lên, "Thủ lĩnh!"

"Cho ta xem thành quả của các ngươi." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.

Lâm Huyền Khanh đưa cho Mộ Chỉ Ly đan dược hai người luyện chế ra lúc trước, trên mặt có chút xấu hổ, so với đan dược bọn họ luyện chế thành công, đã lãng phí không biết bao nhiêu dược liệu.

Đứng đấy mà lòng dạ thấp thỏm không yên, trước mặt nữ tử tuổi so với bọn họ còn nhỏ hơn, hai người khó hiểu cảm nhận được một cỗ áp lực tràn ngập đáy lòng.

Chẳng qua mấy tháng ngắn ngủi, hai người phát hiện áp lực Mộ Chỉ Ly tạo cho người ta càng lớn, áp lực này không chỉ đến từ tu vi của Mộ Chỉ Ly, còn có một loại cảm giác kì diệu khác, đáng tiếc hai người lại không nói rõ được đến cùng là không đúng ở chỗ nào.

"Hai người chúng ta chưa từng luyện chế qua loại đan dược này, lúc trước đã thất bại rất nhiều lần." Lâm Huyền Khanh xấu hổ nói.

Nhưng mà, lời Mộ Chỉ Ly lại làm cho hai người chấn động: "Làm tốt lắm, so với dự đoán của ta tốt hơn nhiều, xem ra thuật luyện đan của các ngươi đều rất tốt."

Mộ Chỉ Ly nói thật, nàng biết độ khó của cái đan phương thượng cổ này, đưa ra một cái đan phương như vậy là muốn khảo nghiệm thuật luyện đan của bọn họ, để dễ sắp xếp. Không nghĩ tới mình đến Thiên Đường Tử Vong một chuyến, ngược lại đào được bảo rồi.

Bách Lý Hoán Thanh ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Mộ Chỉ Ly, trái tim vốn đang treo lên dần dần buông xuống, lời nàng nói ra là chân tâm thật ý*.

*Chân tâm thật ý: thật lòng thật dạ.

"Giờ là lúc chúng ta rời đi rồi, đưa các ngươi tới một chỗ mới, cần dược liệu gì cứ việc nói thẳng, chỗ đó thích hợp cho các ngươi luyện đan hơn." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói.

Nghe nói thế, Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh khẽ gật đầu, xem ra là lúc bọn họ phải tới thế lực của Thủ lĩnh rồi.

Mộ Chỉ Ly bước tới bờ sông chỗ cất thuyền sao băng, một loáng sau, Mộ Chỉ Ly giơ bàn tay trắng lên, ba người đã xuất hiện ở trong trụ sở bí mật. Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đầu óc nhất thời có chút phản ứng không kịp. Một giây trước bọn họ còn ở Thiên Đường Tử Vong, như thế nào sau một giây đã ở chỗ khác, chuyện này không khỏi khiến cho người ta khiếp sợ rồi. Hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, trước mắt xảy ra chuyện gì?

Hàn Dĩnh Nhi là người đầu tiên phát hiện Mộ Chỉ Ly xuất hiện, lập tức chạy nhanh tới, vẻ mặt kích động: "Tẩu tử, tẩu đã trở lại rồi! Như thế nào? Có cách gì không?"

Những ngày này, tim của nàng luôn treo cao, nghĩ đến cha ở đại lục Thiên Huyền, nàng liền lo lắng từng hồi, cũng may bình thường Bạch Thừa Doãn vẫn an ủi nàng, nàng mới không bị nôn nóng sinh bệnh. Liễu Tuyết Nghiên cũng cuống quýt chạy tới, con ngươi như nước nhìn chằm chằm Mộ Chỉ Ly, tràn đầy trông mong hi vọng.

Mộ Chỉ Ly cười nhạt một tiếng: "Lĩnh ngộ thuộc tình Không gian của ta đã đột phá đến tầng thứ sáu, có thể sửa chữa thông đạo rồi."

Hai người lập tức thở dài một hơi, hốc mắt hơi chút ửng đỏ, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về, chỉ hi vọng mọi thứ còn chưa muộn.

"Ta còn phải đi sửa chữa thông đạo, nên nói ngắn gọn thôi." Mộ Chỉ Ly chăm chú nói: "Bọn họ là Dược sư ta đưa về, thuật luyện đan rất tốt, Dĩnh Nhi, giao cho muội sắp xếp."

Hàn Dĩnh Nhi lập tức gật đầu, "Không có vấn đề, vậy thì giao cho muội. Tẩu tử, người sửa xong thông đạo thìmuội sẽ về đại lục Thiên Huyền cùng với tẩu." Nàng không thể chờ đợi được muốn về, muốn gặp lại người nhà nàng lo lắng ngày đêm.

"Cứ coi như các ngươi nhất định sống ở đây, ta trở về rồi, các muội không phải cũng về sao?" Mộ Chỉ Ly cười khẽ một tiếng.

Hàn Dĩnh Nhi sững sờ, xoa gáy lúng túng nói: "Vậy mà muội quên mất chuyện này."

"Tuyết Nghiên, ngươi đừng quá lo lắng, ta sẽ mau chóng sửa xong thông đạo." Mộ Chỉ Ly an ủi.

Liễu Tuyết Nghiên gật đầu thật mạnh, trong mắt mang tia cảm kích. Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly biến mất ở trụ sở bí mật, Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh nhìn một màn trước mặt, khiếp sợ tột đỉnh, nhất là khi Hàn Dĩnh Nhi cho bọn họ biết đây là một thế giới khác, bọn họ đã hoàn toàn nói không ra lời. Dù là bọn họ đã nghĩ thế lực sau lưng Thủ lĩnh không đơn giản, cũng không nghĩ đến sẽ khủng bố thế này. Cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nghe nói qua có thế lực có không gian riêng, đây chẳng phải là giống với Chủ thế giới và Phân thế giới sao? Mà khi bọn họ chứng kiến nguyên một đám cao thủ mạnh mẽ đang thao luyện với mảnh dược điền lớn trồng dược liệu trân quý, thì chết lặng. Bọn họ bắt đầu khẳng định, bọn họ không nhầm người, đây là kì ngộ lớn nhất của họ.

Mộ Chỉ Ly hơi do dự một chút, vẫn nên đến Huyết Sắc Địa Ngục trước, gửi lời nhắn của sư phụ cho sư phụ Vô Bi, chắc hẳn sư phụ Vô Bi đang mong chờ đấy. Có điểm không gian, nàng đến Huyết Sắc Địa Ngục chẳng qua là trong nháy mắt. lúc Mộ Chỉ Ly đến đảo nhỏ, lại kinh ngạc phát hiện có một cô gái nàng chưa bao giờ thấy qua đứng trên đảo, quay lưng về phía mình, đã có cảm giác nhìn không thấu. Ngay lần đầu, nàng đã biết cô gái cũng là cường giả tuyệt thế, ít nhất khí tức của nàng mạnh hơn mình không biết bao nhiêu, chẳng qua vẫn hơi kém hơn sư phụ Vô Bi một chút. Long Ngọc Hồng cũng đã sớm phát hiện Mộ Chỉ Ly, không cần hỏi, nàng cũng biết thân phận của cô gái này, ngoại trừ đệ tử của Tù Vô Bi, còn có thể là ai đây? Bà hơi quay đầu lại, Mộ Chỉ Ly đang nhìn bà tò mò. Trong lòng dâng lên cảm giác kinh ngạc nhàn nhạt, không nghĩ tới không gian chi nữ trẻ tuổi như vậy, tao nhã như có như không, không biết có phải mỗi lão nhân Không gian đều đẹp như vậy không? Tù Vô Bi lập tức từ trong nhà đi ra, đây là lần đầu tiên ông dùng tốc độ nhanh như vậy xuất hiện trước mặt Mộ Chỉ Ly, gương mặt già nua mà hồng nhuận mang theo nụ cười nhàn nhạt, sâu trong đáy mắt là tia lo lắng lóe lên rồi biến mất.

"Truyền thừa Không gian đã xong?"

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: " Con đã thành công nhận truyền thừa, Ngọc sư phụ để cho ta mang một câu cho ngài."

"Nói cái gì?" Tù Vô Bi không để giọng mình mang một tia run rẩy, dù ông cố gắng thay đổi, Mộ Chỉ Ly và Long Ngọc Hồng vẫn có thể phát hiện.

"Lúc ta ngã xuống, nhớ thương nhất là huynh. Ngọc nhi đã chết, chớ có thương tiếc người đã chết, sống tốt một đời mới là quan trọng nhất."

Tù Vô Bi lùi về sau nửa bước, hốc mắt hơi đỏ, khuôn mặt lại vẫn bình tĩnh như trước. Ai cũng có thể thấy sóng lớn trong lòng ông, Tù Vô Bi chậm rãi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã khôi phục thái độ bình thường. Khóe miệng giương lên nụ cười nhàn nhạt, ông vẫn hiểu Ngọc nhi là quan tâm ông, thời gian mấy trăm năm ông đã sớm đặt xuống rồi, tình yêu đối với Ngọc nhi sớm đã sâu tận xương tủy, dù ông có tiêu vong, thì cũng không có khả năng quên nàng ấy. Mộ Chỉ Ly nhìn qua Tù Vô Bi trước mắt, không khỏi nhớ đến sư mẫu Thu Ngưng Tuyết của mình, tình yêu của nàng dành cho sư phụ Ngạo Thiên vẫn luôn nồng nàn sâu sắc.

"Nha đầu Chỉ Ly, về sau con sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của lão nhân Quang minh, vị cường giả này quyết định sẽ trợ giúp con. Lại nói, nàng ấy với con có chút quan hệ, trước kia con vẫn muốn gặp nàng ta mà." Tù Vô Bi cười nhạt nói, đưa ánh mắt chuyển hướng về Long Ngọc Hồng đứng ở một bên.

Long Ngọc Hồng nhướng mày, Mộ Chỉ Ly muốn gặp mình? Trước Tù Vô Bi không có nói qua.

Mộ Chỉ Ly liền giật mình, trong mặt hiện lên một tia khiếp sợ, nhìn qua Long Ngọc Hồng, nói chậm rãi: "Ngài chính là Môn chủ Thiên Âm môn?"

Long Ngọc Hồng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi muốn gặp ta?"

Mộ Chỉ Ly khôi phục tâm tình. Trước kia muốn gặp được Môn chủ Thiên Âm môn, không ngờ giờ bà ấy lại đứng trước mặt mình, lần gặp gỡ này thật đúng là kì diệu.

"Đúng vậy, cho tới giờ ta vẫn mong hỏi Môn chủ một chuyện, đó cũng chính là nguyên nhân ta gia nhập Thiên Âm môn."

Long Ngọc Hồng cười khẽ một tiếng: "Quyết định này thật thú vị, đây là nguyên nhân kì lạ nhất ta nghe được kể từ khi thành Môn chủ nhiều năm nay." Tuyệt đại đa số đệ tử Thiên Âm môn đều chưa thấy qua mình, Mộ Chỉ Ly này lại gia nhập Thiên Âm môn vì muốn gặp mình, ngạo khí trong lời nói thật khiến người ta ghé mắt. Đổi lại một người trẻ bình thường nói như vậy, nhất định bà sẽ cực kì khinh thường, nhưng Mộ Chỉ Ly thế nào cũng không phải người thường, ngược lại có ngạo khí như vậy cũng bình thường.

Mộ Chỉ Ly do dự một giây, lên tiếng hỏi: "Tiền bối, không biết ngài có biết đại lục Thiên Huyền?"

Hỏi xong, Mộ Chỉ Ly chăm chú nhìn chằm chằm Long Ngọc Hồng, muốn xác định đáp án mình đến giờ vẫn tìm kiếm. Tuy phần lớn có thể chỉ là sự trùng hợp, thế nhưng nàng vẫn ôm chút mong chờ. Ánh mắt Long Ngọc Hồng biến hóa, trong lòng dâng lên một tia khiếp sợ :"Tại sao ngươi phải hỏi về đại lục Thiên Huyền?" Cái thế giới đó đã biến mất khỏi cuộc sống của bà đã lâu, nhưng còn chưa từng quên lãng, nhưng hôm nay nghe được từ này từ trong miệng người khác, bà thật kinh ngạc không thôi."

Cảm xúc của Long Ngọc Hồng biến hóa trong tích tắc ấy đã lọt vào mắt Mộ Chỉ Ly, lập tức rõ ràng vài phần, nói tiếp :"Ta đến từ đại lục Thiên Huyền, chúng ta cũng có một môn phái gọi là Thiên Âm môn, cho nên khi nghe được Chủ thế giới có Thiên Âm môn ta cảm thấy rất kinh ngạc, giữa hai phái này có quan hệ không? "

"Thiên Âm môn ở đại lục Thiên Huyền đến giờ vẫn còn?" Long Ngọc Hồng hỏi vội, câu hỏi như vậy đã biến tướng thừa nàng có liên quan đến Thiên Âm môn ở đại lục Thiên Huyền.

Tù Vô Bi ở một bên nghe hai người trao đổi đã hiểu đại khái được ngọn nguồn câu chuyện, trách không được nha đầu Chỉ Ly muốn gặp Long Ngọc Hồng, hóa ra Long Ngọc Hồng cũng là người đại lục Thiên Huyền. Hồi tưởng lại những năm gần đây, Long Ngọc Hồng thường xuyên hoài niệm thế giới cũ của nàng ta, nàng muốn mời nha đầu Chỉ Ly sửa chữa thông đạo hóa ra là một con đường.

"Nó vẫn tồn tại, trước kia đã từng xuống dốc rồi, sau lại quật khởi lần nữa." Mộ Chỉ Ly có chút kích động: "Ngài là sư phụ của sư phụ Tử Thấm sao?"

Thân hình Long Ngọc Hồng rung lên một cái, nhìn Mộ Chỉ Ly kinh ngạc hỏi: "Sư phụ Tử Thấm? Ngươi là đồ đệ của Tử Thấm?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng là Môn chủ Thiên Âm môn ở đại lục Thiên Huyền."

Nghe xong, Long Ngọc Hồng hít một hơi, ngàn vạn cảm khái: "Nói như vậy, ngươi là đồ tôn của ta? Tử Thấm còn có ở đây không?"

Lúc nói ra lời này, Long Ngọc Hồng đã đoán được đại khái, nếu như Tử Thấm vẫn còn, thì Môn chủ Thiên Âm môn đã không phải Mộ Chỉ Ly rồi. Mình vẫn coi đồ đệ như con đẻ kia, trong hoảng loạn bối rối, cuối cùng vẫn là trời người xa cách vĩnh viễn.

"Sư phụ Tử Thấm đem chuyện chấn hưng Thiên Âm môn phó thác cho con xong liền qua đời, không ngờ tới có thể gặp được sư tổ ở đây."

"Ta cũng không nghĩ tới, con lại cho ta một cái kinh hỉ lớn. Lúc trước ta hoảng hốt chạy bừa vào Chủ thế giới, cho nên không biết thông đạo nào có thể trở về được, sau biết được thì cái thông đạo này đã hỏng, muốn nhờ con sửa chữa thông đạo, giờ xem ra, ngược lại không cần." Long Ngọc Hồng cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly thêm vài phần yêu thương.

"Giờ con đi sửa thông đạo liền, đợi sửa xong con sẽ báo với ngài." Mộ Chỉ Ly cười nói.

"Đến lúc đó ta đi cùng con về đại lục Thiên Huyền, con đã là đồ tôn của ta, vậy con không thể rời khỏi Thiên Âm môn ở Chủ thế giới, dù sao con cũng không thể không nhận sư tổ này đi? Lúc trước Hạ trưởng lão chỉ vì thời cục mới bất đắc dĩ lựa chọn như vậy, giờ cũng hối hận không thôi." Long Ngọc Hồng nói chậm rãi.

Lời nói đến đây đã là thay đám người Hạ Trường Thanh xin lỗi Mộ Chỉ Ly rồi, Mộ Chỉ Ly có chút kinh ngạc, hơn nữa thụ sủng nhược kinh*, vội vàng nói:"Đương nhiên con sẽ không để ý, sư tổ nói quá rồi."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ.

"Ta luôn tin tưởng ánh mắt của Tử Thấm, nhưng có thể làm cho Không gian chi nữ là đồ tôn của ta, năng lực dường này không phải người bình thường có thể có đấy." Khó được Long Ngọc Hồng nổi hứng vui đùa, "lão nhân Quang minh làm khó con thì ta liều mạng với bà ta!"

Mộ Chỉ Ly liền giật mình, lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào, Long Ngọc Hồng nói nhẹ nhàng, nhưng nàng có thể thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Long Ngọc Hồng.

Bà nói chân thành, lúc trước Tù Vô Bi cũng đã nói ý định của Long Ngọc Hồng, chỉ là sau khi biết quan hệ của hai người, Long Ngọc Hồng làm vậy không chỉ vì tình bạn với Tù Vô Bi, mà là vì quan hệ giữa Mộ Chỉ Ly với bà. Ở cái thế giới này, bà không có thân nhân, mà Mộ Chỉ Ly có quan hệ thân nhất với nàng, loại cảm giác này người chưa từng trải qua thì rất khó lí giải được.

"Đa tạ sư tổ!" Mộ Chỉ Ly thi lễ sâu một cái.

"Con đi sửa thông đạo đi, đến lúc đó ta sẽ tìm con."Long Ngọc Hồng nói.

Sau khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi, Long Ngọc Hồng rất là đắc ý nhìn Tù Vô Bi, "Ngươi là sư phụ Chỉ Ly, ta là sư tổ Chỉ Ly, vậy là bối phận lớn hơn ngươi nhiều."

Tù Vô Bi khẽ giật mình, lập tức dựng râu trừng mắt lên, "Nói mò"

"Nhưng mà ta nói thật, ha ha, Tù Vô Bi, cuối cùng cũng thắng ngươi một quân." Long Ngọc Hồng cười ha ha, nhờ Mộ Chỉ Ly, lúc này tâm tình bà thật tốt.

"Lần sau gặp nha đầu Chỉ Ly, ta bảo con bé gọi ta là sư tổ, xem ngươi có thể như thế nào." Tù Vô Bi bình tĩnh nói, tự nhiên lại thấp hơn Long Ngọc Hồng một bối phận, cái này không thể không để ý.

Mộ Chỉ Ly dĩ nhiên là không biết Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi vì chuyện bối phận mà tranh chấp không ngừng, giờ này nàng đã tới Linh Viêm quốc, đi tới chỗ thông đạo số 16, nàng vừa tới thì đã thấy Mộc Thiên Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro