Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 151+152
Chương 151: Thảm thiết Thiên Âm Môn
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên tách ra khỏi bầu trời, màu xanh đậm trên bầu trời bao la phai nhạt đi mấy phần, bên trong tầng mây bị lây nhiễm màu vàng rực rỡ, phảng phất như kim loại nóng chảy.
Một đoàn người ngựa quy mô lớn liền xuất hiện ở phía dưới Thiên Âm Môn, nhìn lại một cái, là một mảnh đông nghịt, đây là lực lượng đứng đầu nhất Đại Lục Thiên Huyền, tất cả cường giả đều tụ tập ở chỗ này, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy quả quyết cùng quyết tuyệt.
Hôm nay, là một lần hạo kiếp của Đại Lục Thiên Huyền, thành hay bại chỉ ở trong lần này. Chỉ có triệt để giải quyết Tần Lãng, thì cuộc sống của bọn họ mới có thể trở về yên bình, còn nếu như không, thì bọn họ phải sống ở dưới sự áp bách để kéo dài hơi tàn mà thôi.
Vì hậu thế, vì tôn nghiêm của bọn họ, trận chiến này không thể tránh khỏi!
"Giết!" Mộ Thiên Tĩnh hô to một tiếng, kể từ khi Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đi đến Chủ thế giới, đã để lại cho bọn họ tài nguyên và thành tích của hai người Mộ Chỉ Ly ở Chủ thế giới, Thiên Âm Môn đã là môn phái đệ nhất tại Đại Lục Thiên Huyền, Mộ Thiên Tĩnh thân là Môn chủ Thiên Âm Môn đương nhiên là người có quyền nói chuyện nhất.
"Giết giết giết!" Mọi người hào khí vạn trượng mà reo hò, cho dù sự trả giá có thể là tánh mạng của mình, nhưng bọn họ quyết không lui về phía sau!
Ở dưới sự khống chế của Mộ Thiên Tĩnh, trận pháp của Thiên Âm Môn ầm ầm mở ra, mọi người nối đuôi nhau đi vào, lá phong đỏ chói mắt như lửa, mọi người chạy vào mang theo từng trận tiếng gió, khiến cho lá phong đỏ bị chấn động phát ra âm thanh soàn soạt, tựa như đang hoan nghênh bọn họ vậy.
Trở lại Thiên Âm Môn, đôi mắt của Mộ Thiên Tĩnh đỏ thêm mấy phần, trong khoảng thời gian này, hắn lúc nào cũng nhớ thương nơi này, mà ngày hôm nay không khí của Thiên Âm Môn đã khác xa lúc ban đầu khi ông rời đi.
Mọi người cũng cảm nhận được loại không khí khác biệt này, đông đảo đệ tử Thiên Âm Môn nhưng giờ phút này lại an tĩnh, im ắng giống như không có người nào tồn tại, không thể không khiến người ta hướng về phương diện tiêu cực mà suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Lãng đã tàn sát Thiên Âm Môn?
Nghĩ tới loại khả năng này, còi báo động trong lòng mọi người cảnh báo càng cao, Tần Lãng là kẻ lòng dạ độc ác. Mấy Môn chủ của môn phái khác cũng đã biết chuyện hôm qua Tần Lãng đi đến môn phái họ trước, điều duy nhất mà họ cảm thấy may mắn, chính là Tần Lãng không có ra tay với môn phái của họ, có lẽ nếu hắn hành động như vậy thì sợ là đã bị bại lộ.
Cho dù là bại lộ, thì cũng không có sao, dù sao hôm nay bọn họ vốn đường đường chính chính chiến đấu, đối thủ là một mình Tần Lãng, nên cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Ở đỉnh núi của Thiên Âm Môn, Tần Lãng nhìn đám người Tu Luyện Giả xông tới dưới chân núi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, "Thật là một đám người không sợ chết, nói cho cùng cũng chỉ là đám ô hợp, bản thân ta muốn nhìn xem sau khi chết nhiều người như vậy thì các ngươi còn có thể kiên định như vậy nữa không?"
Lấy thực lực của hắn, đối phó Tu Luyện Giả Càn Khôn cảnh không cần phải tốn nhiều sức, có lẽ nhân số đông đảo sẽ có một chút ảnh hưởng đối với hắn, nhưng hắn sẽ đánh nát phòng tuyến trong lòng những người này từng chút một!
Đợi đến lúc mọi người người đi tới đỉnh Thiên Âm Môn, mọi người đã hoàn toàn xác định cả Thiên Âm Môn không có nửa bóng dáng đệ tử lui tới, đệ tử lúc trước đã sớm không biết ở nơi nào. Tim của Mộ Thiên Tĩnh phảng phất như bị nhéo lại.
Bỗng dưng, đột nhiên ông cảm nhận được ở chỗ khác của Thiên Âm Môn có hơi thở giao động, cẩn thận cảm nhận liền phát hiện có vô số hơi thở, xem ra, Tần Lãng cũng không có giết chết toàn bộ đệ tử Thiên Âm Môn, mà giam bọn họ ở bên trong.
"Các ngươi rốt cuộc đã tới." Nhận thấy được hơi thở dâng lên từ phía sau, Tần Lãng chậm rãi quay đầu, " Hôm nay các ngươi muốn tập thể thần phục dưới trướng của ta sao?"
"Vọng tưởng!" Lăng Phong cười lạnh một tiếng, "Ngươi đã là Tu Luyện Giả của Chủ thế giới, ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng quay về Chủ thế giới đi, nếu không chúng ta sẽ làm cho ngươi chết ở Đại Lục Thiên Huyền!"
Lăng Phong vừa nói xong, đột nhiên Tần Lãng bật cười một tiếng, phảng phất như nghe được lời nói buồn cười nhất thế gian, nước mắt nhịn không được cũng dâng lên, "Ha ha, quá buồn cười, Tu Luyện Giả của Đại Lục Thiên Huyền các ngươi, chẳng lẽ đều không biết lượng sức như vậy?"
Mọi người đều trầm mặc không nói, nhìn Tần Lãng ở đối diện, tuổi tác của Tần Lãng nhỏ hơn rất nhiều so với bọn họ, bằng chừng ấy tuổi mà tu vi đã mạnh hơn bọn họ nhiều như thế, nội tình của Chủ thế giới và Đại Lục Thiên Huyền thật sự là khác nhau một trời một vực.
"Các ngươi đã muốn chết, thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi, chờ sau khi ta tháo xương của các ngươi xong, bản thân ta muốn nhìn xem các ngươi còn có khí thế cứng rắn nữa hay không?" Trong mắt Tần Lãng lóe ra ánh sáng lạnh thấu xương, khẩu khí như vậy thật là không ai bì nổi.
Cuồng vọng! Loại cuồng vọng không ai bì nổi này lại làm cho mọi người nói không ra được lời phản bác, bởi vì so với bọn họ thì Tần Lãng quá mạnh.
"Nếu các ngươi đã không xuất thủ, vậy thì để ta xuất thủ trước." Tần Lãng cười lạnh một tiếng, thân hình nhẹ lướt, liền trực tiếp xông ào vào trong vòng vây của mọi người.
Chỉ thấy hai tay Tần Lãng như ưng trảo, hơi thở mạnh mẽ từ hai trảo bắn ra, mười ngón tay liên tục vung lên, từng luồng kình khí vô cùng hung hãn bắn về phía các cường giả chung quanh.
Nơi kình khí đi qua mang theo từng tiếng vang chói tai, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy mình bị cắt rách ra bởi công kích kia, năng lượng hiện ra hình dáng gợn sóng đang lưu chuyển, hắn vừa ra tay, liền cho thấy thực lực tuyệt đối.
Mọi người cuống quít vận chuyển Thiên Lực ra chống cự, chẳng qua là kình khí tới đột ngột, cộng thêm tu vi bọn họ kém Tần Lãng khá xa, dưới tình huống ứng đối hoảng hốt nên không khỏi ngăn cản khó khăn, và không khỏi bị thương.
Sắc mặt mọi người tái đi, Tần Lãng chỉ tùy ý xuất thủ, đã khiến bên bọn họ bị thương hơn mười người. May là trong lòng mọi người đã có chuẩn bị, nhưng lúc chân chính đối mặt vẫn phải thầm than là Tần Lãng quá cường đại.
"Chỉ một chút thực lực như vậy đã muốn đối kháng với ta sao?" Tần Lãng nhướng mày, cười đến đắc ý, "Hôm nay ta giết toàn bộ bọn ngươi, như vậy thế lực của các ngươi trở thành Quần Long Vô Thủ, đến lúc đó thao túng chúng lại càng thêm dễ dàng. Nói trở lại, đám lão già các ngươi cũng đã giúp ta giảm đi không ít phiền toái."
Theo tiếng cười nhạo châm chọc truyền ra, thế công của Tần Lãng nhất thời càng thêm cuồng mãnh kịch liệt. một mình Tần Lãng đứng ở giữa vòng vây chiến đấu, chư vị cường giả của Đại Lục Thiên Huyền rối rít quay chung quanh ở bốn phía, chiêu thức sáng rỡ chói mắt ùn ùn, kỹ năng thành danh của các phái các tộc trong khoảnh khắc không chút nào thu liễm toàn lực thi triển ra!
Năng lượng kinh khủng chấn động đỉnh Thiên Âm Môn cuồn cuồn tản ra, phảng phất như tiếng sấm rền rung động chín tầng mây cùng với tiếng gió rào rú không ngừng truyền lại, các Tu Luyện Giả mạnh nhất Đại Lục Thiên Huyền đều tụ tập và thi triển ra liên tiếp chiêu số mạnh nhất, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu lay động.
Chiến đấu chỉ có mười phút đồng hồ, đã có cường giả chết ở trong tay Tần Lãng, nhìn thi thể trên mặt đất dần dần chồng chất, sắc mặt mọi người đều phát lạnh.
Mùi máu tươi nồng nặc lặng lẽ tràn ngập mọi nơi, cây Phong kia diêm dúa lẳng lơ phảng phất như làm nổi bậc thêm máu tươi đang nhuộm đỏ mặt đất của đỉnh Thiên Âm Môn, tình cảnh thảm thiết thê lương đến nói không ra lời. Các cường giả của đại lục Lần lượt ngã xuống, Tần Lãng hạ thủ tàn nhẫn quả thực làm cho người ta giận sôi gan! Những cường giả chết đi không có người nào được toàn thây, khiến trong lòng mọi người phát rét.
Sắc mặt của Mộ Thiên Tĩnh tái nhợt, ông chưa từng nghĩ đến thực lực của Tần Lãng lại kinh khủng như thế, nhìn nhiều bằng hữu bị chết đi như vậy, khiến đôi mắt ông đỏ ngầu khi nhìn Tần Lãng!
Vừa rồi trong lúc Mộ Thiên Tĩnh giao thủ với Tần Lãng thì đã bị thương, trên mặt quần áo và mặt đều nhiễm đầy vết máu, song, phẫn nộ và tàn nhẫn cũng đang từng chút một lan tràn trong lòng ông, lập tức hướng Tần Lãng công kích một lần nữa.
Tần Lãng ngửa mặt lên trời cười dài, tầm mắt châm chọc nhìn mọi người bên cạnh , "Các ngươi thật sự ngu không ai bằng, còn muốn tiếp tục chiến đấu tiếp sao? Như vậy những người nằm dưới đất này chính là vết xe đổ của các ngươi!"
Loại cảm giác trong thiên hạ này ai dám đối chọi với hắn thật sự quá tốt rồi, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tự hào của kẻ mạnh, có lực lượng cường đại nhất, sẽ không ai dám chống lại mình, chỉ trong nháy mắt có thể làm cho đối phương hóa thành tro bụi, đây là sự sướng khoái đến bực nào?
"Ngươi nằm mơ!" Mộ Thiên Tĩnh quát lạnh một tiếng, một quyền khí thế cuồng mãnh không thể đở được hung hăng hướng Tần Lãng đánh tới .
Quả đấm ngày càng lớn hơn trong tầm mắt của Tần Lãng, Tần Lãng cười lạnh một tiếng, hung hăng tung ra một đấm nghênh đón, trong mắt xẹt qua vẻ tàn khốc khát máu, "Ta xem ngươi thật đúng là không sợ chết! Vậy để ta tiễn ngươi về Tây thiên!"
Hai quả đấm gặp nhau trên không trung, quyền kình cương mãnh đụng nhau, nụ cười lạnh trên khóe miệng của Tần Lãng không thay đổi, trong mắt củaMộ Thiên Tĩnh không tránh khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, kình khí của Tần Lãng mạnh hơn ông rất nhiều!
Thân hình không tự chủ phải thối lui về phía sau, song, Tần Lãng cũng không buông tha cho hắn, tay trái nhấc lên, trực tiếp bắt được tay của Mộ Thiên Tĩnh, thân hình lấn về phía trước, nắm chặt tay phải lại, sau đó thì một quyền rồi lại một quyền, dùng hết sức lực đánh úp về phía lồng ngực của Mộ Thiên Tĩnh .
Ở dưới tình huống bị kìm chế như thế, Mộ Thiên Tĩnh chỉ có thể bị động mà chịu đánh, sắc mặt ông càng ngày càng tái nhợt, không có một tí huyết sắc nào, ông chỉ cảm thấy như có một tòa núi lớn không ngừng nện vào trên người của ông, ngũ tạng lục phủ đều nghiền nát.
Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy một màn này, lập tức xông tới, phân tán Tần Lãng công kích. Tần Lãng cười nhạo một tiếng, một lần nữa nặng nề đánh một quyền vào lồng ngực của Mộ Thiên Tĩnh, thân hình của Mộ Thiên Tĩnh bay về phía sau văng ra ngoài, liên tiếp bay ngược đến vài trăm thước, dọc theo đường đi đã đâm vỡ không ít kiến trúc, cuối cùng ngừng lại ở trong một căn phòng.
Chẳng qua là, cả người Mộ Thiên Tĩnh đã giống như bùn lầy vậy, ông cố gắng dùng hai tay chống đở mình, nhưng thân thể chỉ khẽ nhấc lên một phân, sau một khắc đã ầm ầm ngã xuống mặt đất, căn bản ông đã không còn sức để đứng lên!
Ngũ tạng lục phủ vừa rát vừa đau, bị Tần Lãng liên tiếp công kích, hắn chỉ cảm thấy tử vong đã cách mình rất gần.
"Khụ" ho nhẹ một tiếng, máu tươi đỏ thẫm xen lẫn mảnh vụn của nội tạng bị ông phun ra, tiếp theo là từng ngụm từng ngụm máu trào ra, dường như muốn đem ngũ tạng lục phủ trong cơ thể đều phun ra hết.
Giờ phút này khuôn mặt ôn nhuận kia đã tái nhợt tới cực điểm, dường như lực lường từng chút từng chút biến mất, ngay cả đôi mắt cũng không mở ra được nữa. Vào giờ khắc này, lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc không ngừng hiện lên trước mặt hắn, Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng, Mộ Kình Lệ, những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình xuất hiện ở trước mắt, cuối cùng chỉ còn dư lại khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly.
Ly nhi, cha vô dụng, không thể giúp con canh giữ Thiên Âm Môn, khiến nó bị người khác cướp đoạt. Vốn tưởng rằng sẽ cùng đoàn tụ ở chủ thế giới, nhưng mà, cha ngay cả cơ hội gặp mặt con lần cuối cùng cũng không có.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục như cũ, người ở chỗ này không một ai là không bị thương nặng, cuối cùng, bị chết, bị thương đả thương, một vài Tu Luyện Giả thương thế không nặng, cũng đã không cần thiết có tiếp tục ra tay nữa, bởi vì ... kết cục sẽ không có nửa điểm thay đổi.
Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh kiên trì đứng vững, chẳng qua thân hình run rẩy đến không kìm được. Lúc này mỗi một hơi bọn hắn hít vào, đều đau đớn thấu xương, ai cũng không nghĩ tới, Tần Lãng lại mạnh và hung hãn như thế.
Mọi người vốn cho rằng, dù họ có tổn thất khi hợp lại thì cũng có thể làm cho Tần Lãng rơi vào thế hạ phong, chưa có người nào trong bọn họ từng nghĩ là họ căn bản không có tư chất làm Tần Lãng tiêu hao lực lượng, bởi vì quá thực lực chênh lệch, Tần Lãng giao thủ cùng bọn họ chưa bao giờ xuất hiện qua cục diện ngang hàng, đây quả thực là chèn ép một phương.
Tu Luyện Giả của Chủ thế giới đều mạnh và hung hãn như thế sao? Vào giờ khắc này, tim của mọi người cơ hồ đều nguội lạnh cả, nhìn thi thể trên mặt đất, rất nhanh bọn họ cũng xuống Hoàng Tuyền theo những người này.
Trong lòng bọn họ, cũng không phải sợ tử vong, nhưng nghĩ đến môn phái và gia tộc, bọn họ lòng như đao cắt, nghĩ tới cuộc sống của bọn họ bị Tần Lãng áp bách, thì đây mới thực sự là thống khổ!
"Ta đã sớm nói vớicác ngươi, đối đầu với ta không có kết cục tốt, các ngươi không nghe khuyên bảo, chỉ có thể dùng phương thức như thế." Tần Lãng cười lạnh một tiếng, "Vốn là, nếu nghe lời của ta, ít nhất vị trí Môn chủ hoặc gia chủ của các ngươi sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng mà bây giờ mọi thứ đã không còn liên quan đến các ngươi nữa rồi."
Đệ tử Thiên Âm Môn bị giam ở trong điện, vốn là nghe có tiếng mọi người chiến đấu ở đỉnh Thiên Âm Môn, nên rất là kích động, đợi lâu như vậy, Môn chủ bọn họ rốt cục cũng trở lại giải cứu bọn họ rồi sao? Nghe được rung động kinh khủng khi giao thủ, trái tim của mỗi người đều bị treo lên cao, cái cuộc sống không có thiên lý này khiến cho bọn họ phát điên, mỗi lần Tần Lãng xuất hiện đều làm cho bọn họ run sợ từ đáy lòng .
Những ngày tháng này trôi qua khó chịu vô cùng, chỉ hy vọng có thể mau chóng được giải thoát, chấn động khi giao thủ là hy vọng lớn nhất của bọn họ.
Thiên Cẩn Thần chau mày, "Chấn động mạnh như thế, nhất định không phải một mình Môn chủ, nói vậy là có không ít cường giả đang ở đây."
Nam Cẩn nhàn nhạt gật đầu, trong mắt lóe ra ánh sang trí tuệ, chẳng qua khuôn mặt của hắn cũng không có nửa điểm buông lỏng, " Thực lực của Tần Lãng mạnh như vậy, Tu Luyện Giả Càn Khôn kính ở trên tay của hắn cũng chỉ là kẻ không địch chịu nổi một chiêu thôi, như thế khả năng muốn chiến thắng Tần Lãng rất ít."
" Thời gian lâu như vậy mà Môn chủ chưa từng trở lại, chắc là cùng với Môn chủ, tộc trưởng khác thương lượng cùng nhau rồi mới tới, có điều chiến đấu thế này, thương vong chắc chắn rất lớn." Thiên Cẩn Thần trầm giọng nói.
Theo hai người Thiên Cẩn Thần và Nam Cẩn nói chuyện với nhau, ánh mắt vốn lộ ra hi vọng về Tu Luyện Giả, nụ cười nơi khóe miệng bỗng dần dần bị lạnh xuống, đúng là, Tần Lãng cường đại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, chỉ sợ dù Môn chủ có lòng cứu bọn họ, nhưng so khả năng thì hy vọng cực kỳ bé nhỏ, nói không chừng ngay cả Môn chủ cũng đem tánh mạng góp vào.
Vào giờ khắc này, mọi người đột nhiên hi vọng Môn chủ không nên trở lại, như vậy Môn chủ sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.
"Không đấu nữa?." Nam Cẩn đột nhiên nói.
Mọi người giật mình năng lượng chấn động mênh mông đã ngưng, đến tột cùng ai thắng ai bại? Hai tay của mọi người không tự chủ mà nắm chặt lại, hi vọng sẽ có một kết quả tốt. Chẳng qua là, nơi này của bọn họ chậm chạp không có người đi đến, điều này làm cho lòng của bọn họ dần dần chìm xuống .
Nếu như Môn chủ chiến thắng, vậy nhất định sẽ tới giải cứu bọn họ trước tiên, nhưng cho tới lúc này lại không có một người nào đi đến, như vậy kết quả của nó ra sao, mọi người cũng dần dần có phỏng đoán .
"Két"
Cửa Đại điện bị mở ra, ánh sáng sáng rỡ thông qua đại môn chiếu vào trong điện, tia sáng chói mắt khiến cho mọi người không khỏi nheo mắt lại, tầm mắt đều ngó chừng bên ngoài đại điện.
Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, khi cửa lớn bị đóng lại lần nữa, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi, một màn trước mắt vượt ra khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, kết quả như thế, dù bọn hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến .
Những người ở trước mắt bọn họ không hề xa lạ, các trưởng lão môn phái cùng gia chủ thế gia trước kia đã tới Thiên Âm Môn, đi ở phía trước nhất chính là người bọn họ quen thuộc nhất, Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh, dù sao Thiên Âm Môn luôn luôn cùng Thần Quyết Cung, và Dược Tông có giao hảo, nên có rất nhiều cơ hội nhìn thấy hai vị đứng đầu môn phái này.
Chẳng qua là, chưa ai từng thấy Môn chủ và Gia chủ lại quá chật vật như vậy, trên người mỗi người đều nhuộm đầy vết máu, sắc mặt trắng bệch, cước bộ lảo đảo, hiển nhiên là thương thế rất nặng, cùng bộ dáng trầm ổn lạnh nhạt trước kia có thể nói là khác biệt một trời một vực.
Tiếng nói của Tần Lãng từ ở ngoài đại điện chậm rãi truyền vào, "Sau này các ngươi cứ ở chỗ không có thiên lý này mà sống đi. Về phần môn phái và thế gia của các ngươi, hết thảy sẽ do ta xử lý, không cần phải các ngươi lo lắng! Ha ha ha. . . . . ."
Nụ cười kia khiến cho mọi người như rớt vào hầm băng, cao thủ mạnh nhất của Đại Lục Thiên Huyền đều bị hắn giải quyết rồi, sau này vận mệnh của các môn phái và thế gia cơ hồ là có thể tưởng tượng ra được. Không ngờ Tần Lãng chỉ bằng sức lực của một người, đánh bại tất cả những cường giả này.
Nếu như đổi lại lúc bình thường, cường giả như vậy phải mọi người sùng bái, nhưng Tần Lãng lại để cho mọi người hận thấu xương, nếu như có cách để cho Tần Lãng chết không có chỗ chôn, chỉ sợ dù lấy đi tánh mạng của tất cả mọi người, bọn họ cũng sẽ không do dự chút nào!
Thiên Cẩn Thần chờ các đệ tử rối rít đi lên vịn các cường giả bị thương nghỉ ngơi ở một bên, Thiên Cẩn Thần và Nam Cẩn quét mắt một vòng, cũng không có nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh, không khỏi hỏi: "Môn chủ ở đâu rồi?"
Nghe câu hỏi này, đám người Lăng Phong, Tư Đồ Tĩnh đều là lộ ra vẻ khổ sở, lúc trước Mộ Thiên Tĩnh nhận chịu công kích cuồng bạo mãnh liệt như vậy, sợ là không có khả năng còn sống. Nếu đổi lại là bọn họ, nhận chịu công kích đó, cũng sẽ không qua khỏi.
Nhìn vẻ mặt biến hóa của đám người Lăng Phong, Nam Cẩn lui về phía sau một bước, trong nháy sắc mặt mắt trở nên tái nhợt, "Môn chủ, mất rồi sao?" Quả đấm của hắn không khỏi nắm chặt, móng tay hung hăng khảm vào lòng bàn tay, nhưng chống đỡ không được thống khổ cùng lửa giận trong long.
Tần Lãng, Tần Lãng, cũng bởi vì Tần Lãng! Đại Lục Thiên Huyền mới bị cơn ác mộng, Thiên Âm Môn cũng bị đè nặng.
Nghĩ tới Mộ Thiên Tĩnh vẫn đối với hắn vô cùng tốt, cơ hồ xem hắn như con trai ruột mà đối đãi, sau này sẽ không có cơ hội nữa nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh nữa, tim của hắn đau đến thấu xương. Mộ tỷ tỷ, ta thật có lỗi với tỷ.
Sắc mặt của một đám đệ tử Thiên Âm Môn đều trở nên khó nhìn, Thiên Âm Môn bị khống chế, Môn chủ đã mất, chuyện như vậy, đối với bọn họ có thể nói là đả kích liên tiếp .
Tâm tình của chư vị cường giả thì lại càng phức tạp, hôm nay bọn họ bị giam cầm ở chỗ này, không cách nào biết được tin tức bên ngoài, còn không biết Tần Lãng sẽ làm ra chuyện gì nữa. Kết quả thế này để cho bọn họ chuẩn bị không kịp, nhưng lại không hối hận.
Ít nhất, bọn họ đã toàn lực đánh trả, không giống con rùa đen rụt đầu lại mà sống, chẳng qua là, Đại Lục Thiên Huyền thật sự phải lâm vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng như vậy sao?
Trên mặt Thiên Cẩn Thần hiện lên vẻ chờ đợi, "Hôm nay, chỉ có thể chờ đợi Chỉ Ly tỷ bọn họ từ Chủ thế giới quay trở lại, một khi bọn họ trở lại, đó chính là ngày chết của Tần Lãng."
Nghe lời nói của Thiên Cẩn Thần..., sắc mặt mọi người chấn động! Đúng là, thân thủ ngạo nghễ, tiền nhiệm Môn chủ trước đây bọn họ luôn sùng bái nhìn lên, người đã chấn hưng Thiên Âm Môn, nàng ấy nhất định sẽ trở lại. Chỉ cần nàng xuất hiện, như vậy cuộc sống của Đại Lục Thiên Huyền sẽ lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Ánh mắt của Lăng Phong sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Nếu như Mộ Chỉ Ly biết được chuyện ở Đại Lục Thiên Huyền, có lẽ sẽ nghĩ hết biện pháp gấp gáp trở về, nhưng bọn họ lại không biết tình hình ở nơi này, chờ họ quay lại thật sự không biết đến lúc nào."
Tốc độ tu luyện của Tu Luyện Giả của Đại Lục Thiên Huyền cũng không nhanh, cho nên cũng phải cách một thời gian rất lâu mới có Tu Luyện Giả đi đến Chủ thế giới, nhất thời bán hội bọn họ căn bản không thể nào phát hiện dị thường.
"Đừng lo, lúc trước Phong Bạch trưởng lão đã bỏ thư tín vào trong thông đạo, mà Tần Lãng sau khi chém giết Phong Bạch trưởng lão, cũng đẩy Phong Bạch trưởng lão vào lối đi, nói vậy Chỉ Ly tỷ bọn họ đã biết được chuyện này, tất nhiên là đang suy nghĩ biện pháp trở lại!" Thiên Cẩn Thần bận rộn giải thích, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Nam Cẩn gật đầu nói: "Tần Lãng không biết Đại Lục Thiên Huyền có Tu Luyện Giả ở Chủ thế giới, cho nên lòng phòng bị không quá cao. Mặc dù lúc ấy hành động viết thư của Phong Bạch trưởng lão để cho hắn nghi ngờ, nhưng cũng không hiểu ra nguyên nhân."
Đám người Lăng Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói đến như thế rồi, chỉ cần Mộ Chỉ Ly có thể mau sớm trở lại, như vậy rung chuyển của Đại Lục Thiên Huyền sẽ không quá lớn. Chẳng qua là, nếu Mộ Chỉ Ly bọn họ có phương pháp trở lại, thì đã sớm trở lại, há còn đợi chờ lâu sao?
Nhưng mà bọn hắn vẫn tin tưởng Mộ Chỉ Ly, nữ tử phát ra tia sáng vạn trượng này tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp , dù sao kỳ tích xảy ra ở trên người nàng cũng không ít! Bọn họ nhất định phải đợi đến ngày đó!
Tần Lãng trở về nơi chiến đấu, bắt đầu thu hồi một ít thi thể, khóe miệng dạng nở nụ cười đắc ý không ai bì nỗi, hắn muốn đem những thi hài treo ở trong tầm mắt của Tu Luyện Giả Đại Lục Thiên Huyền, để cho bọn họ hiểu ai mới là chúa tể cái thế giới này.
Thiếu mấy lão gia hỏa này, hắn cũng bớt lo không ít, Tu Luyện Giả thực lực mạnh trên căn bản toàn bộ đã ở chỗ này, như vậy việc thao túng thế lực này đã không thể đơn giản hơn nữa.
Ngày thứ hai.
Các môn phái cùng thế gia đều lâm vào trong kinh hoảng, hôm qua Môn chủ và gia chủ đã cùng nhau rời đi, những người có địa vị quan trọng đều biết bọn họ đi Thiên Âm Môn giao đấu với Tần Lãng, mà thời gian một ngày một đêm rồi, bọn họ cũng chưa quay trở lại!
Hôm nay, khi bọn họ nhìn thấy các phần thi thể cùng tay chân đã cục của các cường giả, thủ đoạn tàn nhẫn khiến trong long họ phát lạnh, một ít người cam đảm nhìn lên thi thể của các cường giả lại rơi vào kết quả thê thảm như thế.
Điều này làm cho mọi người vừa bi thống đồng thời, trong lòng không nhịn được sợ hãi, nhân vật có lòng dạ độc ác như vậy còn không biết sẽ làm ra những chuyện gì . Nhìn thi thể máu chảy đầm đìa kia, nhìn vết xe đổ đó, bọn họ hiểu, bọn họ căn bản không có tư cách phản kháng.
Chỉ cần bọn họ phản kháng, rất có thể Tần Lãng sẽ làm ra chuyện diệt môn! Ngay cả Môn chủ và gia chủ thực lực cường đại nhất cũng bị chém giết, bọn họ phản kháng thì có được kết quả gì? Bọn họ chỉ có thể nghe theo điều ước hà khắc thậm chí biến thái của Tần Lãng đối với mọi người, mặc dù cực độ không muốn, nhưng chỉ có thể đem nổi khổ nuốt vào trong bụng.
Đại Lục Thiên Huyền bao phủ ở bên trong sự lo lắng, nụ cười trên khuôn mặt mỗi người đều biến mất, vốn là hoan thanh tiếu ngữ biến thành âm thanh khóc thảm, ai cũng không biết cuộc sống trước đây khi nào mới trở lại, không biết có người có thể đánh bại Tần Lãng để giải cứu cái thế giới này hay không?
Chương 152: Lại thấy Ngạo Khinh Cuồng
Thời điểm các Tu Luyện Giả của môn phái cùng thế gia ở Thiên Huyền Đại Lục sầu vân thảm vụ, thì người tùy ý tiêu sái nhất không ai ngoài Tần Lãng, hắn rất là hưởng thụ cảm giác được tất cả mọi người khuất phục dưới chân hắn, bất luận hắn đi tới môn phái nào hoặc thế gia nào, cũng đều tồn tại sự kính ngưỡng.
Hắn thích xem ánh mắt hoảng sợ của những người đó, nhìn bộ dáng kinh sợ của bọn họ, cái loại cảm giác gọi thì đến đuổi thì đi này, cực kỳ thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, mỗi một môn phái hay thế gia hắn đều đi đến một chuyến, bất luận hắn nói gì, đối phương cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đi làm, mà không dám có chút phản kháng, bởi vì nếu phản kháng thì mọi người sẽ thành vong hồn dưới của tay hắn.
Cuộc sống thích ý này trước nay chưa từng có, mà dưới tình huống sau khi bị hắn cải biến, cuộc sống của giới tu luyện cùng dân chúng bình dân có sự khác biệt thật lớn, may là giới tu luyện tuy biến thành bộ dáng như vậy, nhưng dân chúng thì vẫn không biết Tần Lãng là ai như cũ.
Hắn vốn tưởng rằng mình thường xuyên dạo qua lại trên đường cái cũng phải làm đạt được ánh mắt sợ hãi của những người khác, nhưng hắn chưa hề đến chuyện không ai biết hắn là người nào, cảm giác như vậy khiến hắn rất là không thích.
Như thế xem ra, hắn chẳng qua là lão Đại của giới tu luyện, nhưng chưa phải là lão Đại của Đại Lục Thiên Huyền, sau khi biết được chuyện này, một ý nghĩ liền hình thành ở trong lòng của hắn.
Hắn lập tức trở về Thiên Âm Môn, đem tin tức cáo tri với mỗi một môn phái và thế gia, ở trong một vài vương quốc, thì môn phái và thế gia chẳng khác nào quái vật mà bọn họ phải ngước nhìn lên , cho nên sai bọn người này đi làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.
Yêu cầu của Tần Lãng rất đơn giản, là bảo bọn họ đem chuyện Tần Lãng chính là người nắm quyền khống chế Thiên Âm Môn lan truyền đi ra ngoài, nhất định phải để cho mỗi người ở Đại Lục Thiên Huyền đều biết đến.
Ngoài ra, hắn yêu cầu mỗi thành trì đều khắc pho tượng của hắn đặt ở giữa thành , để được mọi người kính ngưỡng và tôn sùng.
Kể từ đó, địa vị của hắn ở Đại Lục Thiên Huyền, có thể nói thâm căn cố đế.
Biết được ý nghĩ này của Tần Lãng các môn phái và thế gia rất là bất đắc dĩ, trên thực tế bọn họ đã sớm đoán được Tần Lãng sẽ không cam lòng, loại người như hắn nhất định sẽ đem chuyện này tuyên dương ra toàn bộ thế giới.
Song, ai cũng không có cách nào, chỉ có thể im lặng mà thi hành.
Nhất thời, hoàng thượng của các vương quốc đều nhận được tin dựa vào thông truyền của môn phái hoặc thế gia, nói rõ Tần Lãng chính là người mạnh nhất của Đại Lục Thiên Huyền, đồng thời cũng là người khống chế Đại Lục Thiên Huyền, đồng thời bên trên còn có bức họa của Tần Lãng.
Tin tức kia vừa phát ra ngoài, thợ điêu khắc của các vương quốc cũng bắt đầu bận rộn lên, bởi vì trên thư nói rất rõ ràng, trong thời gian bảy ngày, phải bảo đảm mỗi cái thành trì đều có pho tượng của Tần Lãng.
Hoàng thượng của các nơi nghe thấy tin tức kia xong, ai cũng không dám trì hoãn, chọc giận cường giả như vậy, lửa giận mà họ phải đón nhận vượt xa những gì họ tưởng tượng.
Chẳng qua là, tất cả mọi người vẫn đang nghi ngờ, người mạnh nhất đột nhiên xuất hiện này. Lúc trước bọn họ cũng đều biết, đứng đầu Đại Lục Thiên Huyền là một người trẻ tuổi, nhưng cái khuôn mặt xa lạ tất nhiên là bọn hắn chưa bao giờ thấy đến .
Kỳ quái nhất chính là tất cả môn phái và thế gia ở trong cùng một ngày đã hạ lệnh điêu khắc phi tượng cho hắn, để cho mọi người kính ngưỡng, xem ra vị cường giả này không phải lợi hại bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người rối rít suy đoán tên chưởng khống giả Đại Lục Thiên Huyền này đến tột cùng là người nào, bởi vì chuyện điêu khắc nên mọi người cả Đại Lục Thiên Huyền đều biết sự tồn tại của Tần Lãng.
Có người bội phục thực lực của Tần Lãng, coi hắn trở thành mục tiêu để bản thân phấn đấu, có người thì đối với hành động của Tần Lãng nghiến răng nghiến lợi, dù sao hành động như vậy quá mức khoe khoang, cùng cường giả trong tưởng tượng của bọn họ khác biệt rất lớn.
Tần Lãng đối với chuyện này rất là hài lòng, hắn đi đến không ít thành trì của các vương quốc, phát hiện mỗi cái thành trì đều dựng pho tượng của hắn, phố lớn ngõ nhỏ đều đàm luận về hắn, lúc này hắn mới hài lòng.
Rồi sau đó, thì mỗi ngày Tần Lãng nổi lên cuộc sống hoang dâm, tầm hoa vấn liễu, trôi qua rất thoải mái.
Sauk hi Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc biết được tin tức, cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì chỗ bọn họ sinh sống là địa phương rất xa xôi, ít ai lui tới, cho nên tin tức bọn họ lấy được so sánh với những người khác muộn hơn một chút, nhưng điều này cũng không đại biểu họ không biết.
Trước kia bọn họ đối với chuyện của người ngoài tộc không chú ý nhiều, chỉ cần không có ai tới trêu chọc bọn họ, thì bọn họ sẽ không chú ý, nhưng kể từ khi Mộ Dật Thần xuất hiện, thì tình cảnh này lại bắt đầu thay đổi.
Mộ Dật Thần và Mộ gia có quan hệ cực kỳ chặc chẽ, sau lại biết đến chuyện chủ thế giới, bọn họ đang mong chờ một ngày kia Mộ Dật Thần có thể trở lại, cho nên Mộ Thiên Tĩnh vẫn liên lạc cùng bọn họ.
Nhưng bỗng nhiên Tần Lãng xuất hiện một cách không giải thích được đã khiến cho bọn họ kinh hãi, chuyện này rất kỳ quái, đột nhiên lại xuất hiện người thủ hộ của Đại Lục Thiên Huyền, khiến tất cả mọi người phải đem hắn cung phụng, nhưng Mộ Thiên Tĩnh lại không có nói cho bọn hắn biết nửa điểm tin tức.
Ngạo Khinh Cuồng chau mày khi nghe tộc nhân hồi báo, lẩm bẩm nói: "Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như ngoài mặt nhìn thấy, ta xem chắc là đã xuất hiện nguy hiểm gì đó, nếu không Thiên Âm Môn không thể nào không truyền tin tức tới đây."
A Vũ rất là đồng ý gật đầu, "Đúng vậy, lúc trước cho dù xuất hiện Tu Luyện Giả có tu vi cực mạnh, cũng chẳng bao giờ nói là muốn nắm Thiên Huyền Đại Lục trong tay, trong chuyện này nhất định sẽ có ẩn tình."
"Không bằng chúng ta phái người đi đến giới tu luyện hỏi thăm một phen, đến lúc đó liền biết chân tướng sự tình." A địa đề nghị.
Hiện tại tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang cùng nhân tộc đã có chút quan hệ của sự hòa thuận, tộc nhân cũng không bài xích loài người nữa.
Ngạo Khinh Cuồng hơi do dự một chút, vừa mới chuẩn bị đáp ứng, thì một gã tộc nhân cuống quít chạy đi vào, nói: "Vương thượng, có người ngoài tộc đến đây!"
"Có biết người phương nào tới không?" trong mắt Ngạo Khinh Cuồng hiện lên vẻ tàn khốc, tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang rất là bí mật, người ngoại tộc bình thường căn bản không thể nào đi tới nơi này .
"Là Mộ Môn chủ cùng với Mộ phu nhân, Mộ Môn chủ tự hồ bị trọng thương, vẫn còn đang hôn mê." Tộc nhân kia bận rộn giải thích.
Thần sắc của Ngạo Khinh Cuồng căng thẳng, sự tàn khốc trong mắt nhanh chóng tan đi, hóa thành vẻ lo lắng, hắn bước nhanh ra bên ngoài, nói: "Ngươi nhanh chóng đưa bọn họ tiến vào."
Tộc nhân lập tức gật đầu, thân hình nhanh chóng hướng phía trước lao đi, một cú nhảy vọt, đã hóa thành bản thể của Khiếu Nguyệt Thiên Lang chạy nhanh ra bên ngoài.
Rất nhanh, Ngạo Khinh Cuồng nhìn thấy Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh, nhưng mà trọng thương của Mộ Thiên Tĩnh vượt ra khỏi dự liệu của hắn, hắn không nghĩ tới gặp mặt lần nữa lại là bộ dáng như vậy.
Bạch Mạt Lăng phong trần mệt mỏi, trên mặt và quần áo màu xanh lam lây dính rất nhiều tro bụi, trên khuôn mặt tinh sảo lộ ra bộ dạng chật vật và mệt mỏi, nhìn thấy Ngạo Khinh Cuồng, sự lo lắng trên mặt Bạch Mạt Lăng mới tản đi vài phần, chẳng qua là khuôn mặt u sầu vẫn không thay đổi.
"Mộ phu nhân, đây là tại sao? Làm sao Mộ Môn chủ lại bị đả thương nghiêm trọng như thế?" Ngạo Khinh Cuồng lo lắng hỏi, Mộ Thiên Tĩnh ở Thiên Huyền Đại Lục có địa vị cực cao, phải nói là không có người nào dám động thủ với Mộ Thiên Tĩnh mới đúng, huống chi lại bị thương nặng như thế.
Trước ngực Mộ Thiên Tĩnh hiện đầy vết máu, một khí tức thảm thiết lặng lẽ tràn ngập ra , ý chí khắc nghiệt kia dù Mộ Thiên Tĩnh đã lâm vào hôn mê vẫn không tản đi.
Sắc mặt của Bạch Mạt Lăng rất khó nhìn, nói: " Đại Lục Thiên Huyền xuất hiện một cuộc hạo kiếp, chuyện rất phức tạp, cũng không phải ba câu đôi lời liền có thể nói rõ."
Nghe nói vậy, Ngạo Khinh Cuồng vẫy tay một cái, hướng tộc nhân phía sau nói: "Các ngươi mau nhanh chóng đi dọn dẹp ra hai gian phòng." Lúc này hắn nhìn hai người, nói: "Hai người phong trần mệt mỏi chạy tới, đã cực kỳ cực khổ rồi, hay là trước nghỉ ngơi một phen thật tốt, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, không thể nóng lòng nhất thời được."
Bạch Mạt Lăng khẽ gật đầu, nói: "Đã làm phiền ngươi."
"Có cái gì mà phiền toái , Dật Thần là đệ đệ của Mộ cô nương, cũng chính là cháu của người, nói trở lại ta cũng là vãn bối của người." Ngạo Khinh Cuồng nói chuyện rất là khách khí, không có chút xấc láo nào.
Sau khi Bạch Mạt Lăng đi nghỉ ngơi, Ngạo Khinh Cuồng liền phái người dò xét một phen thương thế của Mộ Thiên Tĩnh, lấy được một kết quả thật không tốt. Ngũ tạng lục phủ của Mộ Thiên Tĩnh nhận lấy đả thương nghiêm trọng, hiện tại quả thực chính là chỉ còn một hơi treo ở đó, không chết đã là kỳ tích rồi.
Ngạo Khinh Cuồng sâu kín thở dài một hơi, lâm vào trong trầm tư, Bạch Mạt Lăng nói Đại Lục Thiên Huyền lâm vào một cuộc hạo kiếp, đến tột cùng là hạo kiếp như thế nào, mà ngay cả Thiên Âm Môn cũng phải hao tổn như thế? Như vậy hôm nay giới tu luyện của đại lục Thiên Huyền đã biến thành bộ dáng gì rồi?
Xem ra kia cái gọi là người khống chế kia cũng không phải để cho mọi người vui lòng phục tùng thừa nhận địa vị của hắn, mà đã dùng bạo lực bức bách , có thể đủ bản lãnh làm cho cả giới tu luyện bị khuất phục, thực lực của hắn đã đạt đến trình độ gì rồi?
Một đêm này Bạch Mạt Lăng ngủ rất say, vì kể từ khi Thiên Âm Môn đánh một trận xong, bà đã ngựa không ngừng vó câu mà dẫn dắt Mộ Thiên Tĩnh chạy tới bên này. Tần Lãng biết Mộ Thiên Tĩnh, cho nên Mộ Thiên Tĩnh không thể ở lại Mộ gia, nếu không một khi bị Tần Lãng phát hiện, thì nhất định chạy không thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Bà nghĩ tới nghĩ lui chỉ có tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang là có thể tín nhiệm, nơi này cũng là địa phương mà Tần Lãng không thể nào tìm được, cho nên bà mới tới nơi này, chẳng qua sự gian khổ của là đoạn đường này đã vượt ra sự tưởng tượng của bà.
Ngay cả chính bà cũng không biết mấy ngày nay đã vượt qua thế nào, bà chỉ cảm thấy một cuộc cơn ác mộng bỗng dưng phủ xuống, làm cho bà không kịp chuẩn bị.
Khi bà chạy tới Thiên Âm Môn, nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh đang hấp hối, bà chỉ cảm thấy giống như có một mũi tên bắn lén cắm thật sâu vào trái tim của bà, khiến sự lạnh giá lan tràn, đem bà cả người đông lạnh hoàn toàn, như rớt vào trong hầm băng.
Một màn nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh hấp hối nhiều năm trước đây cùng một màn nặng nề trước mắt, khiến bà đau lòng tột đỉnh. Bà không có thời gian đi lo những khác, điều duy nhất mà bà có thể làm là mang theo Mộ Thiên Tĩnh nhanh chóng rời đi, nếu không, cả hai sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó.
Hiện tại Mộ Thiên Tĩnh vẫn ở trong hôn mê như cũ, nhưng ít nhất đã không có chết, vậy thì chứng minh còn có hi vọng, bà trừ đau long ra, còn cảm thấy một tia may mắn, ít nhất hết thảy còn có thể khôi phục lại.
Khi Bạch Mạt Lăng...tỉnh lại, đã là chuyện của ba ngày sau.
Tựa hồ đường dài mệt nhọc cùng với áp lực trong lòng đã khiến cho bà vô cùng mỏi mệt , sau khi cảm giác mình đã an toàn và hoàn toàn thanh tĩnh lại, nên bất tri bất giác nằm ngủ đến lúc này.
Sau khi Bạch Mạt Lăng tỉnh lại, trước tiên liền đi gian phòng cách vách xem Mộ Thiên Tĩnh, nhìn thấy Ngạo Khinh Cuồng đã an bài người chiếu cố Mộ Thiên Tĩnh bà cũng yên lòng. Tình huống của Mộ Thiên Tĩnh cũng không có gì cải thiện, vẫn lâm vào hôn mê như cũ, muốn cứu tỉnh không phải là một chuyện dễ dàng, ít nhất bây giờ bà không có bất kỳ biện pháp nào cả.
Bà không khỏi hồi tưởng lại khuôn mặt quen thuộc , nếu như Chỉ Ly ở đây ..., cũng sẽ không xuất hiện tình huống thúc thủ vô sách như vậy, không biết bọn Chỉ Ly lúc nào mới có thể trở lại.
Nếu như bọn họ trở lại, như vậy hết thảy nguy hiểm cũng sẽ tiêu tán, Tần Lãng nhất định sẽ có kết quả vô cùng thê thảm.
Ngạo Khinh Cuồng ở biết được Bạch Mạt Lăng đã tỉnh lại, liền phái người tới mời Bạch Mạt Lăng, hắn thật sự muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng tiếp khách, chỉ có hai người Ngạo Khinh Cuồng cùng Bạch Mạt Lăng, vì hai người lúc trước đã gặp mặt, cho nên cũng không cảm thấy lúng túng.
"Mộ phu nhân, không biết Đại Lục Thiên Huyền đến tột cùng xuất hiện hạo kiếp như thế nào ?" Ngạo Khinh Cuồng hỏi thẳng vào vấn đề, hôm nay mặc dù nhân tộc chịu ảnh hưởng, nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Thú Tộc, huống chi, ban đầu hắn đã hứa với Mộ Dật Thần là phải giúp đỡ Thiên Âm Môn và Mộ gia, tự nhiên không thể ngồi nhìn mà không để ý tới.
Bạch Mạt Lăng thở dài một hơi, trong đôi mắt dâng lên màn sương mũ, giọng điệu nặng nề nói: "Trước đó vài ngày, ta cùng với Thiên Tĩnh sau khi bàn giao lại chuyện của Thiên Âm Môn liền trở về Mộ gia một chuyến, để chuẩn bị đi đến Chủ thế giới."
Ngạo Khinh Cuồng nghe được rất chăm chú, nói đến chủ thế giới, hắn cũng muốn đi sang đó, nhưng hắn thân là Thiên Lang Vương không thể rời đi Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, cho nên cái ý nghĩ này vẫn mắc kẹt lại. Nói trở lại hắn không thể tiêu sái, vô câu vô thúc như Mộ Dật Thần.
"Song, đang ở lúc chúng ta cáo biệt Mộ gia, thì Thiên Âm Môn xảy ra một đại sự. chẳng biết tại sao lại có một gã Tu Luyện Giả ở Chủ thế giới đi tới Đại Lục Thiên Huyền, trưởng lão của phái ta nghĩ hết biện pháp để cho hắn rời đi, nhưng hắn lại phát hiện dị thường của Đại Lục Thiên Huyền, đó chính là Đại Lục Thiên Huyền không có một người nào, không có một ai có thể khắc chế được hắn"
Tiếng nói của Bạch Mạt Lăng đột nhiên ngừng lại, nơi đáy mắt tràn đầy oán hận.
Ngạo Khinh Cuồng ngẩn ra, lúc này hắn đã hiểu sự tình đại khái, tên Tu Luyện Giả đến từ Chủ thế giới chính là Tần Lãng.
Cẩn thận nghĩ lại, liền có thể hiểu trình độ khó giải quyết của chuyện này như thế nào, Tu Luyện Giả ở Chủ thế giới, tất nhiên thực lực mạnh hơn rất nhiều so với bọn hắn, mà Mộ Thiên Tĩnh chính là bị Tần Lãng đánh trọng thương thành bộ dáng này
"Thiên Tĩnh sau khi biết chuyện này liền đem tin tức nói cho Môn chủ các môn phái và gia chủ thế gia, mọi người vốn đang do dự, thì Tần Lãng lại nói ra rất nhiều điều kiện hà khắc, cuối cùng mọi người quyết định cùng nhau đối phó Tần Lãng."
"Trận chiến ấy, cường giả của Đại Lục Thiên Huyền đều tề tụ lại, cùng nhau giết đến tận Thiên Âm Môn, nhưng kết quả cuối cùng lại là Tần Lãng chiến thắng, rất nhiều cường giả đều chết trong ngày đó, hôm đó ta cảm thấy vô cùng bất an, nên đã chạy tới, kết quả nhìn thấy Thiên Tĩnh đang hôn mê, nên mang hắn đi ra ngoài."
"Sau đó ta mới biết được, trận chiến ấy, những cường giả tham chiến trừ Thiên Tĩnh ra không có người nào trở lại, ta lo lắng Thiên Tĩnh sẽ có chuyện, cho nên mới chạy đến nơi này."
Nghe Bạch Mạt Lăng kể lại, khiếp sợ trong lòng Ngạo Khinh Cuồng càng ngày càng thậm, đánh một trận kinh thiên, khiến tất cả cường giả đều hóa thành tro bụi.
Đây quả thực là một trận đánh cao nhất ở Đại Lục Thiên Huyền, nhưng hết lần này tới lần khác trận chiến này lại có kết cục thê lương như thế, nhiều cường giả tụ tập ở chung một chỗ như vậy, cũng không có thể thay đổi được tình thế chút nào, chẳng phải bọn họ đều chết không nhắm mắt sao?
"Như vậy trải qua mấy ngày nay, chuyện tất cả vương quốc chế tạo pho tượng của Tần Lãng đều là hắn hạ lệnh sao?"
"Không sai, hắn là một người cực kỳ ham hư vinh, không riêng như thế, mà còn rất háo sắc, không phải là một cường giả chân chính." Bạch Mạt Lăng nghiến răng nghiến lợi nói .
"Cường giả chân chính nhất định khinh thường làm chuyện như vậy, ta cảm thấy được hắn làm những việc này giống như một kẻ du côn vô lạ hơn, Đại Lục Thiên Huyền bị một người như vậy khống chế, thật sự là một sỉ nhục!" trên khuôn mặt tuấn lãng của Ngạo Khinh Cuồng khó nén sắc mặt giận dữ,
Trên mặt Bạch Mạt Lăng tràn đầy vẻ u sầu, đôi mày xinh đẹp nhíu thật chặc lại, "Hiện tại ở đại lục Thiên Huyền thực lực của hắn mạnh nhất, chúng ta căn bản không có biện pháp đối kháng, hơn nữa lòng dạ hắn rất độc ác, chỉ cần không phục tùng là sẽ bị hắn chém giết, hiện giờ người chết ở trên tay hắn đã không biết bao nhiêu rồi."
Ngạo Khinh Cuồng lâm vào trong trầm tư, "Dật Thần bọn họ ở Chủ thế giới vẫn không thể trở lại sao?"
"Nếu như có thể trở lại, hẳn là đã sớm trở lại. tất cả mọi người đều đem hi vọng đặt ở trên người của bọn họ, chẳng qua là lối đi không gian kia đâu có dễ sửa chữa như vậy ?"
Bạch Mạt Lăng có chút bất đắc dĩ, đó là lối đi nối liền hai thế giới , nếu không phải Chỉ Ly nói sẽ nghĩ biện pháp sửa chữa lối đi, thì bọn họ căn bản sẽ không ôm hi vọng này. Chỉ Ly mặc dù đi sang Chủ thế giới mấy năm, nhưng mà Chủ thế giới là địa phương cường đại đến bực nào, cường giả nhiều như mây, khó khăn mà Chỉ Ly gặp phải tuyệt đối không nhỏ.
"Vậy cũng phải, nhưng mà bọn hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở lại." Ngạo Khinh Cuồng chậm rãi nói, ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng, " Đại Lục Thiên Huyền bị Tần Lãng khống chế như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, thực lực của hắn đến tột cùng mạnh bao nhiêu các ngươi có biết không?"
Nghe nói vậy, Bạch Mạt Lăng cho là Ngạo Khinh Cuồng muốn đi đối phó Tần Lãng, nên nhanh chóng khuyên giải nói: "Mặc dù ta không biết thực lực của Tần Lãng nhưng nếu hắn có thể chém giết toàn bộ cao thủ của Thiên Huyền Đại Lục thì thực lực quả quyết không phải là ngươi đủ khả năng ứng đối ."
Thiên Lang Vương là cường hãn không sai, nhưng chỉ mạnh hơn so với thủ cao Càn Khôn cảnh bình thường thôi, nếu cùng Tần Lãng giao thủ sợ là không có bao nhiêu hi vọng.
Khóe miệng Ngạo Khinh Cuồng xé ra nụ cười, "Nếu như thực lực của Tần Lãng cũng không phải đặc biệt mạnh, chúng ta còn có thể tìm kiếm một chủng tộc trợ giúp, dù sao bọn họ là Thú Tộc mạnh nhất của Đại Lục Thiên Huyền."
Tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang thực lực cực mạnh, nhưng so sánh cùng thần thú thì vẫn có một chút chênh lệch.
Đuôi lông mày của Bạch Mạt Lăng chau lên, nói: "Ngươi nói là Long Tộc?"
Long Tộc trong truyền thuyết trừ Thiên nhi ra, bà chưa từng thấy qua ai khác. Long Tộc rất ít xuất hiện, rất nhiều người đều cho rằng Long Tộc là chủng tộc trong truyền thuyết, lại càng không ai biết bọn họ ở địa phương nào, giờ phút này nghe được Ngạo Khinh Cuồng nhắc tới, bà mới nghĩ ra.
Ngạo Khinh Cuồng khẽ gật đầu, trầm ngâm chốc lát nói: "Hôm nay cũng không có phương pháp xử lí tốt hơn, ta sẽ thử liên lạc đi với Long Tộc, xem họ có ý kiến gì không?"
Trước nguy nan của Đại Lục Thiên Huyền, tất cả mọi người ở Đại Lục Thiên Huyền hẳn nên liên hợp lại, đuổi ngoại tộc như Tần Lãng đi ra ngoài mới đúng.
Trong mắt Bạch Mạt Lăng hiện lên vẻ chờ đợi, nếu như Long Tộc có biện pháp, vậy thật tốt quá, dù sao bà đã nghe nói Long Tộc cường đại , hôm nay Mộ gia, Bạch gia, Hàn gia, ba gia tộc bà quan tâm phải trải qua cuộc sống cực kỳ thê thảm.
Bạch Mạch Lãnh vàg Hàn Thành Hạo đều tham dự trận chiến ấy, hôm nay sợ là đã mất, cừu hận này, có thể nói là bất cộng đái thiên!
"Bây giờ người cứ ở bên trong tộc, có cái gì cần chỉ cần nói với a Lục hầu hạ người là được, không cần lo lắng những thứ khác."
"Thật là đã làm phiền ngươi." Bạch Mạt Lăng cảm kích nói, nếu không phải không còn đường để đi, bà sẽ không mang theo Mộ Thiên Tĩnh tới đây.
"Mộ phu nhân thật sự khách khí rồi, chúng ta cũng là thân nhân, người tới nơi này ở thì có là cái gì? Chẳng qua thương thế của Mộ Môn chủ làm cho người ta phải lo lắng." Ngạo Khinh Cuồng cau mày, ít nhất Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cũng không có phương pháp để giải quyết, lúc trước hắn cũng đã hỏi thăm qua rồi.
"Chỉ cần kiên trì đợi Chỉ Ly trở lại là được, sẽ không có vấn đề gì." Giọng nói của Bạch Mạt Lăng cực kỳ khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro