Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 141+142

Chương 141: Người Ngoại Lai

Nhìn bộ dạng lo lắng của muội muội nhà mình, Ích Hàn mỉm cười, đưa tay sờ đầu Ích Quỳ, cười nói: "Chuyện này đại ca nhất định sẽ giải quyết tốt đẹp, muội không cần quá lo lắng. " Muội muội nhà mình thật vất vả mới tốt lên được, hắn thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt u sầu của muội muội hắn nữa.

Nhưng mà, lời Ích Hàn nói cũng không khiến cho khuôn mặt u sầu của Ích Quỳ giảm bớt mấy phần, nàng kéo tay Ích Hàn, ánh mắt trong suốt, nói:"Ca, muội không muốn nhìn thấy Hàn Mặc không vui, thật ra thì, muội cũng không để ý đến thân phận và địa vị của chàng, muội chỉ cần ở cùng với chàng là được rồi."

Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, bỏ qua tất cả những thứ khác, nàng chỉ là muốn ở cùng với Mộ Hàn Mặc. Cho dù cuộc sống có trôi qua như thế nào, hay là danh tiếng và địa vị của hắn ở Bồng Lai tụ có danh tiếng hay không, nàng chỉ cần hắn đối với mình toàn tâm toàn ý, như vậy những thứ khác nàng đều không để ý.

Nghe lời Ích Quỳ nói, trong mắt Ích Hàn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, " Muội có nói những lời này cho Mộ Hàn Mặc không?"

Ích Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Không có, mẫu thân nói nữ tử không thể nói như vậy ."

"Ích Quỳ!" Giọng nói của Ích Hàn rất dịu dàng, hai tay đặt ở trên vai Ích Quỳ, nhìn nàng thật sâu rồi nói: "Mẫu thân nói không sai, nhưng nếu muội đã nhận định hắn rồi, thì những lời nói như vậy chính là sự ủng hộ của muội đối với hắn. Hiện tại, Hàn Mặc không riêng gì đối với mẫu thân có áp lực, mà còn có muội nữa. Muội hãy tin tưởng ánh mắt của ca ca, tương lai thành tựu của Mộ Hàn Mặc nhất định sẽ không thấp."

Vẻ mặt của Ích Hàn rất thật tình, Mộ Hàn Mặc có Mộ Chỉ Ly là tỷ tỷ, mặc dù hết thảy cũng chưa từng biểu hiên, nhưng hắn tin chắc không bao lâu nữa, Mộ Chỉ Ly sẽ núi dựa lớn của Mộ Hàn Mặc. Cho dù bỏ qua Mộ Chỉ Ly một bên không nói, thì tương lai Mộ Hàn Mặc chắc chắn là thanh niên tài tuấn.

Tuổi còn trẻ, mà đã có tu vi như thế thì cũng đã là rất hiếm thấy, cho dù là tính cách hay là tâm tính đều vô cùng tốt, hơn nữa trên con đường tu luyện cũng cực kỳ khắc khổ. Người như vậy, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian, trong tương lai nhất định có thể đạt được thanh danh lớn.

Hắn sống ở Bồng Lai tụ một thời gian lâu như vậy, cho nên có mắt nhìn người rất chuẩn, với lại người trước mắt chính là muội muội mà mình yêu thương nhất, đương nhiên hy vọng muội ấy được hạnh phúc.

Khi Ích Hàn nói xong thì vẻ kiên định trong mắt Ích Quỳ càng ngày càng đậm, vốn là còn ngượng ngùng cũng đã trở nên kiên định hơn, giương mắt lên hỏi: "Đại ca, nếu như muội làm như vậy, thì phía mẫu thân phải làm sao đây?"

Khóe môi Ích Hàn khẽ nhếch, "Về phía mẫu thân, cũng chỉ có thể dựa vào lòng tin của muội và hắn ta mà thôi. Tuy nhiên chỉ cần hai người các muội đều chung một lòng, tin tưởng mẫu thân cũng sẽ không ngăn trở." Có thể nói hắn rất hiểu rõ Liễu Như Sương, tuy nói năng có chút chua ngoa nhưng trong lòng lại mền như đậu hũ.

Người Liễu Như Sương thương yêu nhất chính là Ích Quỳ, chỉ cần Ích Quỳ làm nũng, thì cũng không có vấn đề gì lớn,huống chi hắn cũng không muốn muội muội bảo bối của mình xuất giá sớm như vậy.

Nụ cười trên khóe miệng Ích Quỳ dần dần mở rộng, cước bộ nhanh chóng đi về phía trước, cười duyên nói:"Cám ơn đại ca! Ta đi tìm Hàn Mặc đây!"

Vừa dứt lời, thân ảnh màu vàng nhạt đã nhanh chóng chạy đi tìm Hàn Mặc,Ích Hàn quay đầu nhìn thân ảnh vui sướng kia, nụ cười nơi đáy mắt càng đậm hơn một phần. Mộ Hàn Mặc, ta giao tiểu muội trân ái nhất cho ngươi, ngươi cũng không nên để cho ta thất vọng.

Thời điểm Mộ Hàn Mặc làm ra quyết định, nghĩ tới việc sẽ đi tìm Liễu Như Sương để cho bà thấy thái độ của mình, đột nhiên nghe được một trận âm thanh. Mộ Chỉ Ly và Mộ Hàn Mặc đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh đang chạy tới, hai người cũng không rõ Ích Quỳ muốn làm cái gì.

Khi Ích Quỳ chạy đến trước mặt Mộ Hàn Mặc, Mộ Hàn Mặc cũng chậm rãi đứng dậy, hơi kinh ngạc nói: "Ích Quỳ, nàng làm sao vậy?"

Ích Quỳ kéo cánh tay của Mộ Hàn Mặc lại, trên khuôn mặt tuyết trắng hiện lên chút màu hồng,nói:" Hàn Mặc, ta tới là có lời muốn nói cho chàng biết, mẹ ta nói những lời kia nhưng ta không hề để ý chút nào, chỉ cần trong lòng của chàng có ta, ta sẽ nguyện ý cùng chàng sống đến đầu bạc răng long."

Mộ Hàn Mặc nghe vậy thì giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chân tình trước mắt, không khỏi nắm lấy tay của Ích Quỳ, trên khuôn mặt tuấn lãng mở ra nụ cười nồng đậm.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly lập tức bước nhanh ra ngoài, nàng tiếp tục đứng ở chỗ này cũng chỉ làm cản trở họ thôi. Vốn nàng còn lo lắng về thái độ của Ích Quỳ, nhưng xem ra vấn đề này không còn tồn tại nữa rồi, về phần Xốc chủ phu nhân, chắc thái độ của bà ta cũng không cứng rắn như thế đâu.

Đại Lục Thiên Huyền.

Sau khi Tần Lãng tiến vào thông đạo của Phân thế giới số 16, tâm vẫn còn treo lên, chỉ hy vọng mình đừng mới vừa vào Phân thế giới mà đã bị chém giết ngay tại chỗ. Chỉ tiếc lúc ấy chỉ có một lựa chọn này thôi, so với việc lập tức chết trên tay của mấy người kia thì tình huống trước mắt vẫn tốt hơn một chút.

Chỉ là, vì cái gì mà hắn cảm giác được thông đạo trước mắt so với thời điểm hắn trở về vương quốc lúc trước lại không giống nhau, đến tột cùng là chỗ nào khác nhau hắn cũng không hiểu được, nhưng lại có thể cảm nhận rõ một tia quái dị như đang tồn tại.

Ở trong thông đạo này đã lâu, Tần Lãng cảm thấy trái tim của mình đập nhanh hơn khi nhìn thấy ánh sáng, mà lòng của hắn lại lần nữa treo lên.

Thời điểm các trưởng lão ở Thiên Âm môn cảm nhận được thông đạo truyền đến ba động, trên mặt đều hiện lên vẻ vui mừng, xem ra hẳn là thư tín hoặc là tài nguyên tu luyện của bọn Lăng Lạc Trần lại tới a.

Trước đó không lâu vừa mới đưa tài nguyên tu luyện tới, mà những tài nguyên tu luyện kia bọn hắn còn có thể sử dụng trong một thời gian ngắn, song bất luận là cái nào, cũng đều là đồ tốt đấy, dù sao khi biết được bọn hắn đang sinh sống ở Chủ thế giới, bọn họ cũng có thể càng thêm yên tâm.

Trên mặt Thiên Ngô đồng dạng cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, từ bên trong đi ra, liền đụng phải Phong Bạch, hai người nhìn nhau cười một tiếng, "Môn chủ và Môn chủ phu nhân vừa rời đi, không nghĩ tới Chủ thế giới bên kia đã truyền đến động tĩnh, nói đến thật không biết là đúng lúc hay là không khéo."

"Ha ha, không biết lần này sẽ là cái gì nữa đây, dù sao không phải mỗi một lần truyền tống cũng có thể trở thành công đến đây." Phong Bạch cười nói, cái thông đạo này còn không có hoàn toàn sữa chữa tốt, cho nên thời điểm khi bọn Lăng Lạc Trần đem đồ vật từ Chủ thế giới bỏ xuống, thường xuyên sẽ đụng phải tình huống không lấy được.

Thiên Ngô cùng một đám trưởng lão nhanh chân đi tới phía sau điện Môn Chủ, song, thời điểm mọi người đi tới lối đi phụ cận, trong mắt hiện vẻ rất kinh ngạc, bởi vì trước mắt không phải là đồ vật gì mà là một người!

Một người! Trước kia bọn họ chưa bao giờ thấy người này!

Thiên Ngô cùng một vị trưởng lão khác đồng thời gian sửng sốt, đây rõ ràng không phải là Tu luyện giả ở Đại Lục Thiên Huyền lúc trước đi đến Chủ thế giới, dù sao lối đi nhất định có vấn đề, cho nên tất cả mọi người chỉ đi không trở về, như vậy trước mắt có một người sống sờ sờ là như thế nào đây?

Tần Lãng vừa xuất hiện liền thấy mấy người đi tới chỗ mình, trên mặt hiện lên vẻ e ngại, nhanh chóng kinh hoảng, nói: "Xin lỗi, ta chính là Tu luyện giả từ Chủ thế giới không cẩn thận đến đây, lập tức sẽ rời đi, hi vọng Chấp pháp giả giơ cao đánh khẽ!"

Khi Tần Lãng nói xong thì đám người Thiên Ngô cũng lập tức hiểu rõ ra, trong lòng hiện lên rất sợ hãi. Thậm chí có Tu luyện giả từ Chủ thế giới đánh bậy đánh bạ tiến vào Đại Lục Thiên Huyền, đây là điều mà lúc trước bọn hắn vẫn lo lắng đề phòng, dù sao thực lực của Tu luyện giả ở Chủ thế giới so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều.

Có thể nói cho dù là Tu luyện giả có tu vi thấp nhất ở Chủ thế giới, nhưng khi đến Đại Lục Thiên Huyền cũng là một tồn tại khó lường. Bọn họ không thể để cho Tu luyện giả trước mắt biết được hết thảy về Đại Lục Thiên Huyền được, Thiên Ngô phản ứng cực nhanh, vội nói: "Mau rời đi, nếu không —— chết!"

Tần Lãng: "Dạ dạ dạ, ta đây liền rời đi!" Như vậy trở về, bọn họ chắc có lẽ không canh giữ ở bên ngoài thông đạo số 16 sao? Nếu là như vậy, mình trở về chẳng phải là thảm rồi?

Nghĩ tới đây, Tần Lãng không khỏi nói: "Chấp pháp giả, không biết ta có thể hay không ở chỗ này một lát, một lát nữa ta sẽ rời đi? Cửa thông đạo của Chủ thế giới có người truy sát ta, nếu bây giờ ta trở về, rất có thể khó giữ được cái mạng nhỏ này."

"Không được, nếu bây giờ ngươi không rời đi, chúng ta lập tức giết ngươi!" Thiên Ngô vội nói, che giấu lo lắng và run rẩy trong lòng, Tu luyện giả này đi lầm tới đây, hiển nhiên còn chưa có phát hiện chuyện gì. Một khi hắn phát hiện, như vậy Đại Lục Thiên Huyền sẽ hỏng bét.

Tần Lãng thầm kêu hỏng bét, xem ra chính mình chỉ có thể nhận mệnh đi trở về, hi vọng bọn họ không có tiếp tục canh giữ ở bên ngoài thông đạo. Xoay người, Tần Lãng chuẩn bị nhảy trở lại vào thông đạo, trước khi rời đi, hắn không khỏi nhìn về phía mấy vị chấp pháp giả trước mắt, nói cho cùng, trước kia hắn thật đúng là chưa từng thấy qua, cũng không biết Phân thế giới này là Phân thế giới nào.

Song, Tần Lãng vừa nhìn, cũng không khỏi mở to hai mắt, trong mắt hiện đầy vẻ khó tin, hắn có nhìn lầm hay không? Mấy vị Chấp pháp giả trước mắt thực lực thế nhưng chỉ có Càn Khôn cảnh?

Chẳng lẽ Chấp pháp giả có việc cho nên không có ở đây? Nhưng mấy lão đầu tử trước mắt tuổi cũng không nhỏ, làm sao tu vi lại thấp như vậy? Song, nếu tu vi của bọn họ kém mình, như vậy mình có thể ở chỗ này một lát, đợi đến khi Chấp pháp giả thật sự đến đây, mình trở về cũng không muộn! Đến lúc đó, cái mạng nhỏ của chính mình chẳng phải đã được bảo trụ rồi hả?

Tần Lãng cười đến đắc ý, đúng là trời không diệt hắn, may là hắn tùy ý nhảy vào Phân thế giới, muốn Tần Lãng hắn chết cũng không dễ dàng như vậy!

Thấy Tần Lãng dừng lại động tác, Phong Bạch vội nói: "Làm sao ngươi còn không rời đi? Hay là muốn chết ở chỗ này sao?"

Tần Lãng cười hắc hắc, vẻ mặt cực kỳ vô lại, nghiễm nhiên giống như là dân lưu manh, cười nói: " Thực lực của ngươi như vậy có tư cách gì ở trước mặt ta nói chuyện? Đợi đến Chấp pháp giả thật sự tới đây, ta nhất định sẽ rời đi!"

Sắc mặt Phong Bạch thoáng cứng đờ, không khỏi nhìn về phía Thiên Ngô, hôm nay trong lòng mấy vị trưởng lão đều lo lắng, bọn họ thật đúng là không có thực lực để giải quyết Tần Lãng, mặc dù không biết tu vi của Tần Lãng như thế nào, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở sâu không lường được của Tần Lãng.

" Nếu bây giờ ngươi không rời đi, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Chấp pháp giả!" Thiên Ngô nhíu mày nói.

Tần Lãng cười lạnh, "Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi rời đi? Thực xem ta là người ngu sao!" Thực lực của hắn ở Chủ thế giới mặc dù đứng hạng bét nhưng đối phó mấy cái Càn Khôn cảnh cũng không có vấn đề gì.

Chỉ một thoáng, sắc mặt Thiên Ngô biến sắc, đúng như lời Tần Lãng nói, chỉ cần Tần Lãng không để cho hắn rời đi, hắn căn bản không có biện pháp rời đi, cái này nên làm thế nào cho đúng đây?

Ngày kế, Ích Hàn bước nhanh đến sân nhỏ nơi Chỉ Ly ở, hắn đã thấy Mộ Chỉ Ly đang đứng ở trong viện cười khanh khách nhìn hắn. Ích Hàn kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết trước là ta muốn tới đây sao?

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, gật đầu nói, "Hàn Mặc và Ích Quỳ đã đi gặp Cốc chủ phu nhân rồi à?

Đêm qua Hàn Mặc và Ích Quỳ đã trao đổi rất lâu, sau đó hai người đã ra một quyết định – Hôm nay, bọn họ sẽ cùng nhau đi đối mặt với Cốc chủ phu nhân.

Hai mắt Ích Hàn lóe sáng, "Đúng vậy, khi ta vừa tới vừa vặn đụng phải hai người bọn họ đi gặp mẫu thân ta, ngươi có muốn đi xem hay không? Hình như ngươi không hề có chút lo lắng nào nha!

"Ngươi cũng không phải là đã tin tưởng đến mười phần sao? Nếu không thì ngươi cũng sẽ không khuyên nhủ Ích Quỳ như vậy."

Mộ Chỉ Ly mỉm cười, trên gương mặt trong sáng như ngọc lóe lên ánh sáng tự tin rạng rỡ.

Ích Hàn khẽ run, kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, nói, "Ngươi có thể nhìn ra sao? Quá thần kỳ rồi, quả thật khiến cho ta kinh ngạc."

"Trước đó Ích Quỳ chưa bao giờ nói những lời này, mà muội ấy vừa rời đi với ngươi chốc lát thì đã chạy trở về, lại còn đột nhiên tỉnh ngộ, trừ ngươi đã khuyên bảo muội ấy ra thì còn có thể là người khác sao?" Mộ Chỉ Ly chậm rãi xoay người đi, cùng Ích Hàn đi ra bên ngoài.

Chân mày của Ích Hàn hơi nhướng lên, trong mắt tràn đầy ý cười, "Ta đây cũng không có đến ngay là vì nghĩ rằng ngươi sẽ lo lắng cho Hàn Mặc, sẽ muốn đi xem tình hình thế nào."

Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly nghe lời Ích Hàn nói thì lại chỉ lắc đầu, nói, "Ta cũng không lo lắng cho Hàn Mặc, ta có lòng tin với đệ ấy, ta thấy chuyến đi này đệ ấy chắc chắn sẽ lấy được sự tin tưởng của Cốc chủ phu nhân."

Nàng hiểu rõ suy nghĩ của Cốc chủ phu nhân, Liễu Như Sương rất yêu thích Mộ Hàn Mặc, mà nàng cũng tin tưởng vào Mộ Hàn Mặc, đã thế thì nàng không cần lo lắng đến những thứ khác nữa. Hôm nay, tuổi tác của Hàn Mặc đã không còn nhỏ nữa, cuối cùng cũng có một người cùng đệ ấy đi suốt cuộc đời rồi, nàng hiển nhiên hy vọng con đường này sẽ bằng phẳng và tốt đẹp.

"Ha ha, ngươi nói câu này rất đúng! Ta và phụ thân ta cũng không hề lo lắng chuyện này, chỉ là mẫu thân của ta lo lắng quá nhiều mà thôi." Ích Hàn cười hắc hắc, trên trán hắn không hề vương vấn một chút u sầu nào.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly bất giác cong lên," Đợi sau khi giải quyết xong chuyện tình cảm của Ích Quỳ thì cốc chủ phu nhân sẽ lại bắt đầu quan tâm chuyện của ngươi, ha ha."

Ích Hàn sửng sốt, sắc mặt trở nên cứng đờ, " Ngươi cũng không nên nguyền rủa ta như vậy, ta còn chưa muốn bị ràng buộc đâu, nếu như có một cô nương suốt ngày quản lý ta thì ta thật sự không quen."

"Ngày thường chẳng phải ngươi rất có hứng thú với những cô nương sao? Sao lại không nghĩ đến việc tìm bạn đời cho mình chứ?"Mộ Chỉ Ly chuyển mắt nhìn sang Ích Hàn đang đứng bên cạnh, nàng thật sự không đoán ra suy nghĩ của hắn.

Ích Hàn theo thói quen khoác tay lên vai Mộ Chỉ Ly," Ngươi có điều không biết rồi, với Ích Hàn ta, cuộc sống thống khoái nhất chính là cùng đám huynh đệ nói chuyện phiếm, bàn luận chuyện đời, lúc nhàn rỗi thì đi thăm viếng mỹ nhân một chút, ăn no bụng nhìn đã mắt, còn những thứ khác ta thật sự vẫn chưa nghĩ tới."

Mộ Chỉ Ly cảm thấy bất đắc dĩ chẳng biết phải làm sao, suy nghĩ của Ích Hàn cực kỳ giống với những công tử trăng hoa, chỉ là so với những công tử trăng hoa thì Ích Hàn càng phong lưu anh tuấn hơn. Hắn tiêu sái, phóng khoáng, hắn cũng rất tùy tiện, nhưng cũng không đùa bỡn với tình cảm, nhưng hắn cũng không phải là một chính nhân quân tử.

" Mà thôi, ngươi không muốn đi tìm thì thôi vậy, chỉ là duyên phận chưa tới, chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Tuy nhiên, ta tin tưởng là sớm muộn gì ngươi cũng hiểu rõ cách làm của Hàn Mặc. MộChỉ Ly cười khẽ, Ích Hàn ưu tú như vậy, không biết là nữ tử như thế nào mới có thể đi vào trong lòng hắn được đây?

Ích Hàn cười cười, hắn cũng không hề phản đối những chuyện này, hắn cũng đã từng cảm thấy như vậy, nhưng hai người đã định trước là không thể nào, còn sau này thì lại quá xa xôi, hắn thậm chí còn không muốn mất công suy nghĩ.

Hai người vừa hàn huyên, vừa chậm rãi đi đến nơi Cốc chủ phu nhân ở, vừa mới đi đến ngoài cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.

" Ích Quỳ, đứa nhỏ này sao cứ cố chấp như vậy? Mẫu thân chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi! Giọng nói của Liễu Như Sương rất khẩn trương mang theo chút kinh ngạc, thái độ kiên quyết của Ích Quỳ khiến cho bà rất ngạc nhiên.

"Mẹ, con biết mẹ vì muốn tốt cho con, thế nhưng khát vọng của Hàn Mặc chính là khát vọng của con, mẹ không thể cho chúng con một cơ hội sao?" Ích Quỳ hỏi.

"Ích Quỳ! Con suy nghĩ quá đơn giản rồi, muốn tạo nên tên tuổi ở chốn Bồng Lai tụ này không phải là một chuyện dễ dàng! Mọi chuyện căn bản không đơn giản như các con nghĩ đâu. Nếu như Hàn Mặc có thể ở lại Tuyệt Tình cốc, như vậy thì điểm xuất phát của hắn hoàn toàn có thể tương đối cao, so với đi ra ngoài xông xáo thì dễ dàng hơn nhiều." Liễu Như Sương hơi nhíu mày, vì sao thái độ của Ích Quỳ lại chuyển biến lớn như vậy, điều này làm cho bà không kịp chuẩn bị.
" Phu nhân, xin ngài hãy tin tưởng cháu! Cháu sẽ cố gắng xây dựng một mảnh trời của riêng mình, cháu sẽ cho Ích Quỳ hạnh phúc, nhưng cháu cần một khoảng thời gian nhất định, tin rằng ngài cũng muốn cháu càng có chí khí hơn phải không ạ? "Mộ Hàn Mặc chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tràn đầy sự kiên định.

Chương 142: Kế Hoạch

Liễu Như Sương nhìn sắc mặt kiên định của hai người, mắt rất kinh ngạc, vốn bà còn tưởng, đối với đề nghị của mình, chắc Mộ Hàn Mặc không nên cự tuyệt mới đúng. Dù sao, bà đã nhìn thấy không ít Tu luyện giả, không biết có bao nhiêu người hi vọng nhất chính là tìm một núi dựa cho mình, như vậy có thể giảm bớt con đường phấn đấu phải đi qua, nhưng Mộ Hàn Mặc trước mắt lại hoàn toàn khác.

Nhưng mà, bà không thể không thừa nhận, Mộ Hàn Mặc như vậy ngược lại làm cho bà có vài phần kính trọng, mặc dù không biết đến tột cùng tương lai của hắn có thể làm nên sự nghiệp hay không, nhưng có một thân cốt khí như thế này, lại làm cho bà càng thích hắn hơn.

Chỉ là, ở bên ngoài nguy hiểm nặng nề , tốn thời gian lại phí sức, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào. Bà đã sớm tâm sự với Ích Quỳ, nhưng nha đầu này lại nhân định Mộ Hàn Mặc , tương lai muốn cùng Mộ Hàn Mặc ở chung một chỗ, trước kia Ích Quỳ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, hôm nay bà chỉ hy vọng cuộc sống của Ích Quỳ sẽ trôi qua vui vẻ hơn.

Một khi Mộ Hàn Mặc đi ra ngoài phấn đấu, nếu trong khoảng thời gian đó có xảy ra bất trắc gì, hậu quả kia thật sự khó có thể tưởng tượng, nghĩ đến bộ dạng lúc trước của Ích Quỳ, bà lại cảm thấy đau lòng, thật sự không hi vọng lại có khó khăn trắc trở.

Hai người Mộ Chỉ Ly cùng Ích Hàn đứng bên ngoài lắng nghe trong chốc lát, cũng không lập tức đi vào, người chân chính muốn thuyết phục Liễu Như Sương chính là Mộ Hàn Mặc, mà Mộ Chỉ Ly muốn làm chỉ là cho Liễu Như Sương ăn một viên thuốc an thần.

"Xem ra, quyết tâm của mẹ ta đã bắt đầu dao động." Nghe bên trong nhà truyền ra từng giọng nói, khóe miệng Ích Hàn giương lên nụ cười, như ánh sáng mặt trời, nụ cười kia phảng phất như có một tầng kim mang, làm cho người ta hoa cả mắt .

"Nếu như có thể, hãy để cho Ích Quỳ cùng chúng ta cùng nhau đi ra ngoài lịch lãm một phen, đây cũng không phải là chuyện gì xấu." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, sóng mắt lưu chuyển lộ ra cơ trí.

Ích Hàn sửng sốt chớp mắt một cái, tựa như có chuyện lạ gật đầu, "Ý nghĩ này của ngươi ngược lại không tệ, lúc trước Ích Quỳ vẫn sống ở Tuyệt Tình cốc, cũng chẳng bao giờ đi qua những địa phương khác ở Bồng Lai tụ, không khỏi quá mức nhàm chán. Đúng lúc chúng ta muốn chuẩn bị một loạt chuyện tình, không bằng tụ tập lại với nhau để hành động, đúng là rất hay ."

Nhìn vẻ mặt thật tình của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly cười khẽ, "Đến lúc đó Cốc chủ và cốc chủ phu nhân sợ là sẽ phải tức giận, con trai bảo bối và con gái bảo bối đều cùng nhau đi ra ngoài."

"Muốn trách cũng là trách Hàn Mặc, hắn chỉ tới đây một chuyến đã muốn lừa gạt bắt muội muội bảo bối của ta đi, cho dù ở trong nhà, mười người như ta làm sao so được với một Ích Quỳ." Ích Hàn nhún vai, tuy nói như thế, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện ra nụ cười.

Mộ Chỉ Ly đắc ý cười, nụ cười tinh khiết như hoa sen, "Đương nhiên đệ đệ của ta rất giỏi ."

"Tùy tiện nói hai câu, ngươi còn rất đắc ý a, nói như vậy, ta cảm thấy ngươi so với ta còn tự luyến hơn? Rõ ràng ta mới là người bày mưu nghĩ kế, anh tuấn tiêu sái Ích Hàn công tử a." Ích Hàn nhíu mày nói, tròng mắt sáng ngời lập tức trợn to, kinh ngạc nói.

Bộ dáng của Ích Hàn làm Mộ Chỉ Ly cười khẽ không dứt, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại chăm chú hơn vài phần, nói: "Thời gian không sai biệt lắm, đây là lúc chúng ta nên tiến vào, đến lúc đó ngươi cũng phải tức thời trợ giúp a."

Ích Hàn nhướng mày, " Tỷ đệ các ngươi thương lượng được như thế, còn cần ta xuất thủ hay sao?"

"Ngươi không ra tay cũng không thành vấn đề, ta chỉ là cho ngươi một cơ hội ở trước mặt muội muội biểu hiện thôi." Mộ Chỉ Ly bĩu môi, dẫn đầu mở ra cước bộ hướng bên trong nhà đi vào.

"Đợi một chút, ta cũng không nói không đáp ứng ah!" Ích Hàn nhanh chóng lên tiếng, bước nhanh đi theo.

Bên trong nhà, hai người Mộ Hàn Mặc và Ích Quỳ đứng ở ngay trung tâm, sắc mặt thỉnh cầu nhìn Liễu Như Sương ở đối diện.

Liễu Như Sương lẳng lặng ngồi thẳng, dù chưa có những động tác khác, nhưng khí chất cao quý vẫn không khỏi được lộ ra, mỹ nhân như nước, ung dung hoa mỹ, giờ phút này đang chau mày. Đôi mắt nhìn rất dịu dàng sáng rạng rỡ nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại có thêm một phần do dự, suy tư, chần chờ.

Nhìn thấy ánh mắt biến hóa của Liễu Như Sương, nụ cười trên khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi tăng thêm mấy phần. Mộ Hàn Mặc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn cùng nhau đi tới, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, vội nói: "Tỷ, Ích Hàn đại ca"

Mộ Chỉ Ly khoát tay, ngược lại nhìn về Liễu Như Sương đang ngồi trên ghế, nói: "Phu nhân, quyết tâm và chí khí của đệ đệ cháu thì ngài đã thấy được, thái độ của Ích Quỳ cũng rất kiên định. Bọn họ đều là người trẻ tuổi, muốn đi lịch lãm một phen cũng là điều bình thường, hi vọng phu nhân có thể đáp ứng."

Nghe vậy, tầm mắt Liễu Như Sương lần nữa biến hóa, nếu như lúc trước Mộ Chỉ Ly nói lời nói này thì bà không thèm để ý, nhưng hôm nay phân lượng của Mộ Chỉ Ly đã khác. Bà từ trong miệng Ích Diệp cũng biết một chút, mặc dù Ích Diệp nói không rõ ràng lắm, nhưng bà cũng hiểu được tương lai Mộ Chỉ Ly chắc chắn sẽ bất khả hạn lượng.(Cực kỳ giỏi giang)

Ích Diệp lúc ấy đã nói với bà một câu, quan hệ tốt với Mộ Chỉ Ly. Chính một câu nói đơn giản như vậy, nhưng để bànhìn ra rất nhiều vấn đề, dĩ vãng bọn họ chưa bao giờ cố ý đặt quan hệ với các thế lực, nhưng trước mắt Mộ Chỉ Ly này lại đáng giá để bọn họ đi giao hảo, vì thế phân lượng Mộ Chỉ Ly cũng có thể hiểuđược.

"Nhưng là. . . . . ." Liễu Như Sương cau mày, trong lòng có chút phiền muộn, vốn tưởng rằng một chuyện rất đơn giản, chưa từng nghĩ trên đường lại phát sinh ra nhiều sự việc như vậy, kết thúc ngày hôm nay thật sự đã không như mong muốn rồi.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly chân thành nói: "Phu nhân, cháu hiểu là ngài lo lắng cho Ích Quỳ. Những năm gần đây, Ích Quỳ thật sự đã phải chịu nhiều đau khổ, cho nên ngài hi vọng tương lại nàng ấy có thể sống vui vẻ, không phải chịu nguy hiểm gì."

Trong mắt Liễu Như Sương hiện lên kinh ngạc, Mộ Chỉ Ly này lại có thể chỉ cần nói một câu đã nói ra được suy nghĩ trong lòng bà.

"Nhưng ngồi mát ăn bát vàng với tự mình đi lịch lãm mà thu hoạch được đồ là hai các hoàn toàn khác nhau , có lẽ bọn họ sẽ gặp thất bại, sẽ gặp khó khăn, nhưng hai người bọn họ có thể đồng tâm hợp lực cùng nhau đối mặt, tình cảm trải qua đau khổ mới có thể càng thêm vững chắc, mà khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, thì những thống khổ lúc trước lại sẽ là những kỉ niệm làm cho bọn hắn nhớ mãi không quên. Phu nhân! cháu nói như vậy, ngài cảm thấy đúng không?" Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, sâu trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng hào quang.

Liễu Như Sương trầm mặc, suy nghĩ về lời nói này củaMộ Chỉ Ly. Bà thừa nhận Mộ Chỉ Ly nói rất có lý, có thể kết quả cuối cùng là tốt, như vậy thì lịch lãm một phen cũng không coi là gì, nhưng ai có thể đủ bảo đảm đến cuối cùng bọn họ đều có thể an toàn trở về?

Cho dù Tuyệt Tình cốc ở Bồng Lai tụ rất có địa vị, nhưng ai cũng không thể bảo đảm những người khác sẽ không hạ thủ với bọn họ, có lẽ ở hoàn cảnh như vậy, một khi bọn họ động thủ chính là sát chiêu!

"Mẹ, Chỉ Ly nói rất đúng. Nhiều năm như vậy Ích Quỳ vẫn ở trong nhà, cũng không hiểu rõ bên ngoài, tiếp tục như vậy thì cũng sẽ không có lợi với muội ấy. Ngài khắp nơi bảo vệ muội ấy như vậy, nếu có một ngày, ngài không ở bên cạnh muội ấy, vậy chẳng phải ngay cả dũng khí đối mặt với khó khăn muội ấy cũng không có hay sao? Chẳng lẽ ngài lại muốn nhìn thấy một mặt như vậy của Ích Quỳ? " Ích Hàn theo sát lên tiếng.

Liễu Như Sương quá mức cưng chiều Ích Quỳ, đây cũng là một loại bệnh, thân là con gái Cốc chủ Tuyệt Tình cốc, tương lai khả năng đối mặt với khó khăn là vô cùng nhiều, nếu cứ tiếp tục cưng chiều như vậy, đối với Ích Quỳ có hại chứ không có lợi.

Khi Ích Hàn nói xong, thân hình Liễu Như Sương chấn động, ngưng mắt nhìn Ích Hàn, câu nói sau cùng của Ích Hàn đã hoàn toàn đánh tan ý nghĩ của bà. Đúng vậy a, bà cũng đã thấy được hết thảy trước mắt, nhưng cũng là không chú ý tới tương lại của vấn đề này.

"Mẹ, đại ca nói đúng, mẹ hãy đồng ý đi!" Ích Quỳ đi tới trước mặt Liễu Như Sương, hai gò má phấn nộ tràn ngập nụ cười nịnh nọt, bộ dáng hờn dỗi làm cho Liễu Như Sương buồn cười.

"Phu nhân, cháu nhất định sẽ làm cho Ích Quỳ hạnh phúc ." Mộ Hàn Mặc lần nữa lên tiếng nói, chưa từng có biểu đạt gì, chỉ một câu nói đơn giản thôi, nhưng biểu lộ toàn bộ quyết tâm của hắn.

Nhìn bốn người trước mắt, Liễu Như Sương thở dài, bàn tay trắng nõn ve vẩy, nói: "Người trẻ tuổi các con đều có ý nghĩ của mình, ta cũng không ngăn trở được cái gì. Chỉ hi vọng các con nhớ rõ hết thảy lời nói hôm nay, chiếu cố tốt Qùy Nhi."

Nghe Liễu Như Sương nói như vậy, bốn người đều là không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Ích Quỳ vội vàng chạy đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trên khuôn mặt đều là nụ cười vui vẻ.

Sau khi giải quyết chuyện này xong, Mộ Chỉ Ly liền cùng Ích Hàn tiếp tục thương thảo kế hoạch kế tiếp. Hai người vừa mới chuẩn bị thương lượng, Mộ Hàn Mặc tiến vào, một đường đi tới bên cạnh hai người, bộ dáng kia hiển nhiên là muốn cùng bọn họ cùng nhau thương thảo kế hoạch.

Mộ Chỉ Ly hơi kinh ngạc, nói: "Hàn Mặc, sao đệ lại tới đây? Ích Quỳ đâu?"

"Ích Quỳ ở cùng với phu nhân, hai người đều đang chuẩn bị kế tiếp phát triển, đệ cũng muốn đến xem một chút xem có cái gì đệ có thể hỗ trợ hay không ." Mộ Hàn Mặc cười đến sáng lạn, giọng điệu có chút nhẹ nhõm.

Nhưng mà, hiện tại Mộ Chỉ Ly lại nhìn thấy sâu trong đáy mắt của Mộ Hàn Mặc là sự chân tình cùng với trách nhiệm, không tệ, sau khi đã đáp ứng với Liễu Như Sương, chiếu cố Ích Quỳ, mang đến hạnh phúc cho Ích Quỳ hiện tại đã là trách nhiệm của Mộ Hàn Mặc.

"Ha ha, tiểu tử tốt!" Ích Hàn cười lớn vỗ vỗ bả vai Mộ Hàn Mặc, "Không uổng công ta đây coi trọng ngươi!"

"Nếu đã đến đông đủ, trước tiên nói một chút tình huống trước mắt. Hai người các ngươi không hiểu rõ Bồng Lai tụ lắm, đêm qua ta cũng đã hỏi thăm cha ta một phen, đại khái phương hướng kế tiếp đã có thể xác định." Ích Hàn chậm rãi nói.

"Muốn ở Bồng Lai tụ xây dựng đế quốc buôn bán cũng không phải là chuyện đơn giản, cái này nhất định phải ở trung tâm của Bồng Lai tụ —— thành Lâm Lang có một chỗ cắm dùi, như vậy đã nói được chúng ta ở Bồng Lai tụ đã thành công, đến lúc đó không riêng gì Tu luyện giả tại Bồng Lai tụ có thể tới mua đồ, ngoài ra còn có thể ở các vương quốc bên ngoài Bồng Lai tụ khai triển, mở rộng buôn bán, kể từ đó, mới thật sự là đế quốc buôn bán."

Trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ vẻ khiếp sợ, lúc trước nàng chỉ muốn ở Bồng Lai tụ phát triển buôn bán, chỉ là các môn phái tới mua tài nguyên, này cũng đã vô cùng được rồi, chưa từng nghĩ cũng có thể giao thiệp với những vương quốc bên ngoài Bồng Lai bí cảnh.

Như vậy, so với tư tưởng lúc trước của bọn họ, đây mới thực sự là đế quốc buôn bán khổng lồ.

"Thế có nghĩa là bán đấu giá tại các vương quốc hoặc là những nơi khác ở Bồng Lai tụ cũng đều có một chỗ cắm dùi ở tại thành Lâm Lang?" Mộ Chỉ Ly nhướng mày nói, "Cũng tỷ như là Mễ thị bán đấu giá?" Nhớ ngày đó lần đầu tiên ở Chủ thế giới tham gia buổi đấu giá chính là ở Mễ thị bán đấu giá, trong tay của nàng còn nắm giữ thẻ khách quý ở Mễ thị bán đấu giá đây.

"Ngươi biết Mễ thị bán đấu giá?" Ích Hàn cười khẽ, "Không tệ, Mễ thị bán đấu giá ở thành Lâm Lang cũng có địa vị khá cao, nếu không phải như thế, bọn họ bán đấu giá cũng không thể nào có thể khai triển, mở rộng ra bên ngoài."

"Thì ra là như vậy" Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, lập tức nói: "Như vậy chúng ta phải làm như thế nào mới có thể ở thành Lâm Lang đoạt lấy một chỗ cắm dùi?"

"Cái này chỉ có thể từ Bồng Lai tụ bắt tay vào làm, nghĩ đến muốn tại thành Lâm Lang có một chỗ cắm dùi thì điều kiện tiên quyết chính là cửa hàng chúng ta ở Bồng Lai tụ phải có đầy đủ ảnh hưởng, đợi sau khi danh tiếng lan đến thành Lâm Lang thì bắt bầu chiếm chỗ."

"Dựa theo ý nghĩ của ta, trước mắt chúng ta đi những địa phương khác mở cửa hàng, chẳng bằng ngay tại Tuyệt Tình cốc xây dựng, mặc dù sự kiện Vạn Hoa đã kết thúc, nhưng trong ngày thường người ở Tuyệt Tình cốc cũng không coi là thiếu, cũng không quen sống ở những địa phương khác nên cũng không tốt khai triển, mở rộng." Ích Hàn chậm rãi đem ý nghĩ của mình nói ra, gương mặt tuấn tú khẽ nâng, chờ Mộ Chỉ Ly và Mộ Hàn Mặc trả lời.

Mộ Chỉ Ly cũng không do dự, lập tức gật đầu nói: "Vậy cứ theo như lời ngươi nói, hiện tại tại Tuyệt Tình cốc mở cửa hàng đầu tiên, về phần vị trí địa lý liền giao cho ngươi chọn rồi, bố trí thì giao cho Hàn Mặc, nguồn cung cấp cùng với nhân thủ giao cho ta, như thế nào?"

Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Chỉ Ly đã sắp xếp phân công ba người xong xuôi. Nghe Mộ Chỉ Ly nói, hai người Ích Hàn và Mộ Hàn Mặc đều không có ý kiến, ba người nhìn nhau cười một tiếng, trước hết ý nghĩ liền như vậy xác định.

Thời gian phảng phất trôi qua, bọn người Hàn Như Liệt trải qua một phen lên đường, rốt cục trở lại Thiên Âm Môn.

"Qua nhiều ngày như vậy, rốt cục đã trở lại rồi!"

"Cảm giác trở lại Thiên Âm môn lần này thật khác, cảm giác này giống như là cảm giác khi mình trở về nhà vậy."

"Lại nói khoảng cách giữa Thiên Âm môn với Bồng Lai tụ thật đúng là không gần, đi ra ngoài một chuyến cũng tốn thời gian lâu như vậy. Nhưng cuối cùng cũng đã không cần tiếp tục chạy điên cuồng nữa rồi."

So với nụ cười thư thái trên khuôn mặt các đệ tử khác, hai người Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Trở lại Thiên Âm môn thông qua trụ sở bí mật là một chuyện rất dễ dàng, vậy nên bọn họ mới không ngờ tự mình đi đường lại hao tốn thời gian lâu như vậy.

Mộ Dật Thần không nhịn được cười nói: "Hàn đại ca, đệ đã hiểu được thuộc tính Không gian của Chỉ Ly tỷ tốt đến như thế nào rồi."

Nghe vậy, khóe miệng Hàn Như Liệt lại cong lên thành một nụ cười, "Ta cũng vậy, sau này theo sát Chỉ Ly là được rồi."

Hạ Trường Thanh thấy mọi người về đến nơi thì lại nói," Các người mau trở về đi, còn lần này, những người thể hiện tốt sẽ được Môn chủ thưởng cho."

"Vâng!" Mọi người đều gật đầu, ngay sau đó Hạ Trường Thanh đã biến thành một làn khói trắng và lập tức biến mất trước mặt mọi người.

Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cùng đi về phía cửa Thiên Âm môn vì bọn họ và Hạ Trường Thanh ở cùng một chỗ, thật ra thì cũng đã một thời gian rồi hai người bọn họ không được gặp Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi, vậy nên tình hình của hai người đó giờ ra sao thì bọn họ cũng ko nắm được.

"Hạ trưởng lão nôn nóng như vậy chắc là đi nghiên cứu Bồ Đề đan rồi. Nói ra cũng có chút thú vị, lúc trước họ đã đuổi Chỉ Ly tỷ ra khỏi môn phái, sau đó lại mua đan dược do Chỉ Ly tỷ luyện chế về, không biết lúc các trưởng lão biết được Bồ Đề đan này là do Chỉ Ly tỷ luyện chế ra thì sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?" Mộ Dật Thần thản nhiên nói, nụ cười nơi khóe miệng kèm theo một chút châm chọc.

Sắc mặt Hàn Như Liệt vẫn như cũ, nói, "Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ đến đại cục, nên họ tự cho quyết định của mình là đúng, còn chúng ta chỉ là nhìn theo một khía cạnh khác mà thôi.Tuy rằng bây giờ Chỉ Ly ở Bồng Lai tụ cũng không tồi, thế nhưng so với việc chúng ta suốt ngày tu luyện ở Thiên Âm Môn thì việc đi xây dựng một thế lực ở Bồng Lai tụ sẽ tốt hơn." Đôi mắt màu xanh của Hàn Như Liệt lóe lên nhiều vệt sáng, chỉ cần nghĩ đến Mộ Chỉ Ly thì ánh mắt của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.

Vạn Đan các.

Sau khi Hạ Trường Thanh trở về Thiên Âm Môn thì ngay lập tức đi đến thẳng Vạn Đan các, chưởng môn Vạn Đan các là Ngô Tĩnh Hiền đang luyện đan thì lại bị tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy.

Đan dược sắp luyện thành lại nhất thời bị biến thành đồ bỏ đi, sự giận dữ hiện lên trên khuôn mặt của Ngô Tĩnh Hiền, vội ra mở cửa xem thử rốt cuộc là ai lại dám quấy rầy hắn như vậy.

Ngô Tĩnh Hiền vừa mở cửa ra, nhìn thấy Hạ Trường Thanh thì nhất thời kinh ngạc, nói: "Thủ tịch trưởng lão, mọi người đi đến sự kiện Vạn Hoa đã trở về rồi sao? Tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì?

Hạ Trường Thanh gật đầu, nói "Lần này ở Tuyệt Tình Cốc ta đã bỏ ra một số tiền lớn và mua được một viên Bồ Đề đan, nghe nói có thể làm cho Tu luyện giả 100% đột phá thành công đến Xuất Khiếu cảnh hậu kì. Nếu đúng là có hiệu quả như vậy thì ngươi có biết gì về đan dược này không?"
Nghe vậy, sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Ngô Tĩnh Hiền lại càng nhiều hơn," Hiệu quả của đan dược này mạnh như vậy sao? Ta cũng chưa nghe nói qua bao giờ." Theo những gì hắn biết về đan dược thì chỉ có đan dược làm tăng tỷ lệ đột phá thành công thôi, còn đạt đến 100% thì hắn cũng chưa nghe nói đến bao giờ.

Nếu không phải Hạ Trường Thanh nói rằng đan được này được mua về từ buổi đấu giá ở Tuyệt Tình cốc thì chắc Ngô Tĩnh Hiền đã nghĩ rằng Hạ Trường Thanh đang nói dối, đan dược có hiệu quả nghịch thiên như vậy gần như không thể tồn tại.

"Chính là cái này này, ngươi xem đi." Hạ Trường Thanh đưa một cái bình sứ nhỏ cho Ngô Tĩnh Hiền, Ngô Tĩnh Hiền mở nắp bình ra và ngửi thử mùi dược liệu, không khỏi nhíu mày, nói: " Thủ tịch trưởng lão, ta chỉ có thể nhìn thấy được dược liệu của đan dược này rất bất phàm, nhưng còn hiệu quả cụ thể thì cũng chưa phán đoán được, cho ta một chút thời gian đi."

"Cần khoảng bao lâu?"Hạ Trường Thanh hỏi.

"Một hoặc hai canh giờ là đủ cho ta nhận định được dược liệu và hiệu quả của đan dược này rồi."Ngô Tĩnh Hiền khẳng định chắc chắn, hắn đã nhiều năm làm công việc liên quan đến đan được nên việc phân tích dược liệu với hắn cũng chỉ là một việc đơn giản.

" Được, đến lúc đó thì ngươi đến điện Nghị Sự luôn, ta muốn nói với các ngươi chuyện xảy ra ở sự kiện Vạn Hoa vừa rồi." Hạ Trường Thanh chậm rãi nói rồi xoay người đi ra ngoài.

Ngô Tĩnh Hiền cúi đầu nhìn đan dược trên tay mình, lẩm bẩm nói: "Cấp độ của đan dược này không phải thấp, Dược sư ở Chủ thế giới có thể luyện chế ra được nó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không biết là do ai làm đây?"
Ngô Tĩnh Hiền bước nhanh vào trong phòng, lập tức nghiên cứu hiệu quả và thành phần của đan dược này.

Một lúc sau, bên trong điện Nghị Sự.

Hạ Trường Thanh và một vài vị Chưởng môn khác đã tụ tập lại với nhau, chỉ thiếu duy nhất một mình Chưởng môn Ngô Tĩnh Hiền của Vạn Đan các.

Vân Thiên Mịch nhíu mày, nói " Đợi lâu như vậy rồi sao vẫn chưa thấy Ngô Tĩnh Hiền đến?"

Võ Xích cười nham hiểm, " Đan dược kia không đơn giản, chắc chắn trong một canh giờ hắn không thể nghiên cứu ra được thành phần của nó nên đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Nếu không thì với tính cách của hắn thì đã sớm đến khoe với chúng ta là tài luyện đan thuật của hắn rất cao siêu rồi."

Nghe Võ Xích nói xong thì trên mặt vài vị Chưởng môn đều hiện lên một nụ cười, mặc dù những gì Võ Xích nói hơi khó nghe nhưng họ cũng không thể phủ nhận sự thật đó.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì cửa điện Nghị Sự mở ra, Ngô Tĩnh Hiền từ bên ngoài đi vào, tuy nhiên, vẻ mặt của hắn rất khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro