Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 127+128

Chương 127: Hàn Như Liệt là đại ca?

Phó Dịch Hùng nhìn vẻ mặt thống khổ của Tống Nghi Kiệt, trong mắt hiện lên khoảnh khắc do dự sau đó không hề nhìn hắn ta nữa, hiển nhiên trong lòng đã quyết định.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly xẹt qua một chút trào phúng, nàng đã sớm nhìn ra tính tình Phó Dịch Hùng bạc lạnh, nếu không cũng sẽ không như thế dễ dàng hạ độc một người xa lạ. Cố tình Tống Nghi Kiệt làm đồ đệ Phó Dịch Hùng một thời gian dài như vậy lại không nhìn thấu, thật không biết nên nói hắn ta đơn thuần hay là ngu xuẩn.

Tống Nghi Kiệt bất động nhìn chằm chằm Phó Dịch Hùng, vốn tràn ngập chờ mong giờ phút này tầm mắt dần dần trở nên chán chường, một cỗ tuyệt vọng trước nay chưa từng có bao vây lấy hắn. Dĩ vãng nhìn thấy sư phụ máu lạnh đối với những người khác, trong lòng hắn thống khoái, bởi vì sư phụ cường đại, mà mình lại có sư phụ che chở.

Mà bây giờ, sư phụ máu lạnh đang nhằm vào hắn, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống này, bởi vì sư phụ luôn luôn máu lạnh nhưng đối với hắn rất tốt, thế nên dần dần hắn cho là mình là đệ tử rất được coi trọng.

Cho đến trước khi chết hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra đây hết thảy đều là ý nghĩ của hắn mà thôi. Từ đầu tới cuối, trong lòng Phó Dịch Hùng chỉ có duy nhất chính bản thân ông ta.

Tống Nghi Kiệt dần dần không giãy dụa nữa, thân thể đã trở nên cứng ngắc, tinh thần không ngừng tan rã, chẳng qua là một chút trong đôi con ngươi vẫn nhìn Phó Dịch Hùng cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Phó Dịch Hùng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mộ Chỉ Ly, nói: "Ta nhất định sẽ giết ngươi để báo thù cho đồ nhi của ta!"

Mộ Chỉ Ly nghe vậy cười lạnh không dứt, "Trong lúc đệ tử ngươi còn sống thì ngươi không đi cứu hắn, hiện tại đã chết lại tuyên bố báo thù cho hắn, có thể nhận được sư phụ như ngươi, thật không biết nên vui hay nên buồn."

Trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại sư phụ của mình, bất luận là Thủ tịch trưởng lão Mộ gia hay là Phong Hàn của Thần Quyết cung, bọn họ đều thật lòng đối đãi với mình, so với Phó Dịch Hùng trước mắt, không biết tốt gấp bao nhiêu lần.

"Tiểu tử miệng lưỡi thật bén nhọn, giờ ta sẽ để ngươi nói không ra lời." Một chút sắc lạnh từ đáy mắt xẹt qua, hai tay Phó Dịch Hùng đột nhiên giơ lên móng vuốt, thân hình mãnh liệt hướng tới Mộ Chỉ Ly, đôi tay kia như ưng trảo, móng tay trở nên tím đen.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, trong tay Phó Dịch Hùng độc tố tuyệt không phải độc tầm thường, chỉ cần lây dính một tí thì không có thuốc chữa. Không thể không thừa nhận, phương diện nghiên cứu độc thuật của Phó Dịch Hùng cũng không yếu.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly không ngừng phóng đại bộ dáng dữ tợn của Phó Dịch Hùng, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có chút ý lùi bước, ngay sau đó trong hai tay xuất hiện mấy đạo ngân châm, đột nhiên vung lên, một cây ngân châm hướng tới tập kích Phó Dịch Hùng, chặn Phó Dịch Hùng tới gần mình.

Tốc độ phản ứng của Phó Dịch Hùng cực nhanh, ngay lúc Mộ Chỉ Ly động thủ thì hắn nhanh chóng trốn tránh, tất cả ngân châm đều đâm vào cây cối phía trên. Chỉ một thoáng, một đoàn nọc độc màu đen lan tràn ở trên cây khô, vốn cây khô vô cùng thô chắc chỉ trong khoảnh khắc đổ xuống.

"Hừ, bằng những thứ ngân châm này muốn thương tổn ta, không khỏi quá ngây thơ rồi!" Phó Dịch Hùng cười nhạo một tiếng, bộ dáng kia tựa hồ có chút khinh thường.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, cười nói: "Nếu ngươi không sợ những ngân châm kia, hiện tại sẽ không đứng phía sau cây. Đáng nói hơn là ngươi đã nhiều tuổi như thế mà vẫn không sợ mất mặt à?"

Nghe Mộ Chỉ Ly không chút nào che dấu lời giễu cợt, sắc mặt Phó Dịch Hùng nháy mắt trở nên khó coi, "Con nít cũng dám ở trước mặt ta kêu gào, ta sẽ cho ngươi biết cái gì mới thật sự là Độc sư!"

Ngay sau đó, áo bào Phó Dịch Hùng vung lên, nhất thời trên mặt đất truyền ra từng trận tiếng vang. Mộ Chỉ Ly không khỏi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới chân Phó Dịch Hùng chi chít độc trùng đang bò về phía nàng.

Nhìn một đám lúc nhúc chi chít khiến người xem da đầu tê dại, nhiều độc trùng như vậy bên trong không có chỗ nào là không mang theo kịch độc, chỉ cần bị một con độc trùng bám vào người, kết quả chỉ có một là – chết.

Nhìn một màn này, đáy lòng Mộ Chỉ Ly cũng có chút phát lạnh. So với Phó Dịch Hùng, nàng thật sự không đủ tư cách làm một Độc sư, Độc sư trừ giỏi về chế luyện độc tố, độc phấn ở ngoài, trong đó bồi dưỡng độc trùng là hạng nhất.

Chẳng qua là nàng vẫn luôn tác chiến bằng thực lực bản thân, ít khi dùng đến độc thuật, càng đừng nói là độc trùng. Bồi dưỡng độc trùng cũng không phải là chuyện đơn giản, nói vậy Phó Dịch Hùng không biết đã dùng bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng ra đám độc trùng này.

Hàn Như Liệt nhìn thấy đám độc trùng kia không ngừng nhích tới gần Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng hiện lên một chút khẩn trương, tuy hắn không phải là Độc sư nhưng cũng biết độc trùng này nhất định không đơn giản, nếu không Phó Dịch Hùng cũng sẽ không đắc ý như thế.

"Chỉ Ly có thể đối phó được đám độc trùng này không?" Hàn Như Liệt đè thấp giọng nhíu mày nói. Đám độc trùng này hiện ra có xu hướng vây quanh Chỉ Ly nhích tới gần, một khi bọn chúng tới gần, như vậy Mộ Chỉ Ly ngay cả vị trí tránh thoát cũng không có.

Sắc mặt Mộ Dật Thần cũng trở nên khó xem, phương thức giao thủ quỷ dị thế này làm cho lòng người phát lạnh. Trách không được tất cả mọi người cũng không muốn giao thiệp với Độc sư, nhìn Phó Dịch Hùng quả thực cả người đều là độc a.

"Chỉ Ly tỷ hẳn là có thể đối phó được." Mộ Dật Thần chậm rãi nói, trong giọng nói không thiếu lo lắng, nếu là chính diện giao thủ hắn sẽ không lo lắng, nhưng tình huống trước mắt này khiến cho người ta hoang mang phỏng đoán.

Ánh mắt Hàn Như Liệt biến hóa nhìn Mộ Chỉ Ly, do dự một lúc lâu vẫn chưa bước ra ngoài, "Nếu Chỉ Ly dám đứng ở chỗ này, nhất định là đã nắm chắc, chúng ta nhìn kỹ hẳn nói. Bất luận như thế nào, hôm nay Phó Dịch Hùng cũng phải chết!" Dám động thủ với Ly nhi của hắn, bất kể là người nào, đều phải chết!

Nghe giọng nói lạnh lẻo đầy sát ý của Hàn Như Liệt, Mộ Dật Thần khẽ gật đầu, lấy thực lực bọn họ hôm nay, hoàn toàn có thể chém giết Phó Dịch Hùng, chẳng qua là trả giá đại giới bao nhiêu thôi.

Giờ phút này Ích Hàn lo lắng nhìn Mộ Chỉ Ly, danh tiếng Độc sư hàng đầu của Phó Dịch Hùng quả nhiên không giả, hắn đã từng nhìn thấy qua độc trùng của một gã độc sư rồi. Chỉ với một con độc trùng, đối phương đã cực kỳ coi trọng, trước mắt lại có một đám chi chít độc trùng, tình huống này phải tính toán thế nào đây.

Ngay thời điểm hắn đang lo lắng lại đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng động, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng vẫn có thể nghe được. Hắn không khỏi quay đầu, lại phát hiện nơi xa có hai bóng người, rất rõ ràng, đối phương cũng chú ý đến trận chiến đấu độc.

Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cũng chú ý tới tầm mắt Ích Hàn, trong lúc nhất thời, tầm mắt mấy người đan vào nhau, ai cũng đều không nói chuyện. Sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, mọi người lại tiếp tục quan sát. Qua một phen trao đổi ánh mắt, bọn họ đoán được đối phương cũng giống mình đều cùng một phe với Mộ Chỉ Ly.

Hàn Như Liệt có chút hiểu biết về Ích Hàn, đây là bằng hữu Mộ Chỉ Ly đã kết giao ở Tuyệt Tình cốc, lúc trước từ miệng Ly nhi hắn đã nghe nói qua, bây giờ nhìn lại Ích Hàn cũng có chút quan tâm tới Ly nhi.

Ích Hàn biết hai người Hàn Như Liệt chính là đệ tử Thiên Âm môn, nói vậy bọn họ trước đây cùng Mộ Chỉ Ly là bạn tốt, vừa rồi đã nghe Mộ Chỉ Ly nói đến, nên hiện tại mới có thể xuất hiện ở nơi này.

Độc trùng cách Mộ Chỉ Ly càng ngày càng gần, thân hình Mộ Chỉ Ly đột nhiên nhảy lên giữa không trung, trong lúc đó hai tay huy động ngân châm lại lần nữa hướng tới Phó Dịch Hùng bắn nhanh qua, tiếng xé gió tinh mịn không ngừng vang dội, Phó Dịch Hùng cũng nhanh chóng tránh né đi, nét mặt rét lạnh tràn đầy tươi cười đắc ý, lần này Mộ Chỉ Ly nhất định chết trên tay chính mình!

Ngân châm đều đâm vào cây cối phía sau Phó Dịch Hùng, Phó Dịch Hùng cười lạnh, "Ta đã nói với ngươi, ngân châm này đối với ta không có tác dụng rồi mà. Chỉ cần độc tố không dính trên người ta thì ngươi không có khả năng chiến thắng."

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly hơi nhếch lên, "Ngươi không khỏi nghĩ quá đơn giản đi!"

Lại một trận tiếng động tinh mịn vang lên, lúc trước ngân châm đâm vào trên thân cây thế nhưng đều quay ngược lại hướng tới Phó Dịch Hùng tập kích lần nữa!

Phó Dịch Hùng không nghĩ đến ngân châm lại thay đổi phương hướng, khó khăn lắm mới tránh thoát được vì vậy sắc mặt cũng trở nên tái nhợt vài phần, trước đó chỉ cần hắn chậm đi một giây, giờ phút này hắn cũng đã mất đi tư cách giao thủ.

Hiện tại, Phó Dịch Hùng mới nhìn rõ hai tay Mộ Chỉ Ly, thế nhưng trực tiếp dùng thiên lực khống chế ngân châm, một ít thiên lực màu trắng nhàn nhạt giống như ngân tuyến hợp với phần đuôi ngân châm, theo động tác hai tay nàng, ngân châm kia không ngừng chuyển đổi phương vị.

Hai tay Mộ Chỉ Ly không ngừng vũ động, ngân châm lại không ngừng công kích Phó Dịch Hùng. Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Dịch Hùng giống như biến thành chuột chạy qua đường, chỉ có thể không ngừng mà trốn tránh, mang một bộ dáng tán loạn so với lúc trước huênh hoang thật sự là chênh lệch cực lớn.

"Bây giờ ngươi đắc ý thì như thế nào? Đợi khi bảo bối của ta tới gần ngươi, hết thảy của ngươi đều sụp đổ!" Chưa bao giờ trôi qua chật vật như vậy Phó Dịch Hùng không khỏi căm phẫn nói, may mắn nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu không hắn thân là Độc sư lại bị một tên mao đầu tiểu tử bức thành bộ dáng thế này, còn mặt mũi gì để đối thế nhân?

Nhìn bộ dáng đắc ý của Phó Dịch Hùng, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi kéo lên nụ cười, "Phó Dịch Hùng, ngươi cho rằng ta dẫn ngươi đến nơi này, mà chỉ có chút năng lực ấy sao?"

Tiếng nói vừa dứt, một cỗ lực lượng kì dị từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly bộc phát ra, Phó Dịch Hùng nhìn khóe miệng Mộ Chỉ Ly tươi cười tự tin, không biết vì sao trong lòng hắn dâng lên dự cảm xấu.

Những bảo bối độc trùng này hắn đã dùng không biết bao nhiêu năm mới bồi dưỡng ra, mỗi khi đụng tới đối thủ mạnh mẽ, bọn chúng đều có thể đem đối thủ giải quyết, người trẻ tuổi trước mắt cũng không là gì so với những cường giả chết trên tay hắn, nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng hắn xuất hiện bất an mãnh liệt.
Tầm mắt Mộ Chỉ Ly chậm rãi dừng ở đám độc trùng không ngừng dày đặc trên người, bàn tay trắng nõn tinh tế trên không tìm tòi, nụ cười khóe miệng càng phát ra xinh đẹp, "Không còn những bảo bối này, hẳn là ngươi rất đau lòng, nhưng rất nhanh ngươi sẽ cùng một chỗ với bọn chúng."

Tay phải lộ ra kia đột nhiên nắm chặt, độc trùng vốn không ngừng leo lên trong nháy mắt đọng lại, chỉ nghe thấy một trận tiếng nổ mạnh rất nhỏ, nguyên bản đám độc trùng đang tồn tại phút chốc hóa thành một đoàn sương mù màu đen, hoàn toàn biến mất ở trên mặt đất.

Tròng mắt Phó Dịch Hùng đột nhiên trợn to, bất khả tư nghị nhìn Mộ Chỉ Ly, đây là chiêu thức quỷ dị gì? Hắn ở Bồng Lai tụ vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua tình huống quỷ dị như thế này.

Nhìn độc trùng hóa thành một bãi máu loãng, đó là tâm huyết nhiều năm của hắn, muốn bồi dưỡng những độc trùng này hắn đã dùng không biết bao nhiêu tâm huyết, thế nhưng giờ phút này toàn bộ đều tiêu tán hết. Vẫn luôn tự hào về thủ đoạn này giờ đây hoàn toàn biến mất, trong lòng hắn hiện lên một chút bất an.

Dường như Hàn Như Liệt, Mộ Dật Thần và Ích Hàn cùng một thời gian thở phào nhẹ nhõm, sau khi độc trùng biến mất, uy hiếp từ Phó Dịch Hùng cũng không còn ảnh hưởng nữa.

Khóe miệng Hàn Như Liệt gợi lên nụ cười tà mị, Ly nhi của hắn vẫn luôn mạnh mẽ như thế. Trong khoảng thời gian này nàng đối với lĩnh ngộ thuộc tính Không gian tăng lên nhiều, từ nơi này có thể thuận lợi thi triển ra một chiêu đều có thể nhìn ra được.

Trong mắt Ích Hàn đầy vẻ khiếp sợ, Mộ Chỉ Ly thi triển ra một chiêu này đến bây giờ hắn nhìn cũng không hiểu, vì sao nắm chặt trống rỗng lại làm cho tất cả độc trùng nhanh chóng đều tiêu tán? Hôm nay xem ra, lá bài tẩy của huynh đệ hắn thật đúng là không tầm thường. May nàng là Độc sư không giống với những Độc sư khác kinh khủng, nếu không thật khó khăn tiếp cận.

"Hiện tại...... Nên đến phiên ngươi!" Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nói, lúc trước nàng một mực chờ đám độc trùng này tụ tập một chỗ, mặc dù đến nay nàng đã lý giải khá thâm hậu về thuộc tính Không gian, tuy nhiên tần suất thi triển cũng không cao, hơn nữa phạm vi khống chế cũng có hạn chế nhất định, thời điểm đám độc trùng tụ tập một chỗ, nàng mới nhất cử tiêu diệt bọn chúng.

Phó Dịch Hùng đã nhận thức được người trẻ tuổi trước mặt thật sự kinh khủng, lập tức cũng không tính toán giao thủ nữa, thân hình vừa động liền hướng phía sau nhanh chóng chạy trốn. Lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, thù này về sau lại báo cũng không muộn!

Phó Dịch Hùng thân là một gã Độcc sư, năng lực chính diện giao thủ mặc dù không mạnh, nhưng khả năng chạy trốn thì người bình thường không thể so sánh. Thời điểm Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Phó Dịch Hùng chạy trốn thì vội vàng đuổi theo, mà Phó Dịch Hùng hẳn là người có tốc độ nhanh nhất mà nàng gặp được.

Hàn Như Liệt nhìn thấy một màn này, thân hình vừa động thì đã chắn trước mặt Phó Dịch Hùng. Người này tuyệt đối không thể để chạy thoát, một khi để hắn ta thoát đi, sau này mới thật sự vô cùng phiền toái.

Cùng thời gian, Ích Hàn cũng chạy ra, ngăn cản Phó Dịch Hùng rời đi. Tốc độ Mộ Dật Thần cũng không chậm, ba người chắn ba phương hướng đem Phó Dịch Hùng vây quanh bên trong, mà Mộ Chỉ Ly từ phía sau nhanh chóng tiến đến.

Ích Hàn và Hàn Như Liệt liếc nhau một cái, trong mắt hiện lên một chút phức tạp quang mang, nhưng ngay sau đó hướng tới đối phương cười nhạt.

Mộ Chỉ Ly theo sát chạy tới, nhìn Phó Dịch Hùng nói: "Hôm nay ngươi nhất định ở lại chỗ này!" Trong tay hắn còn có hai tờ tàn đồ mình đang cần, làm sao nàng dễ dàng cho hắn rời đi như vậy?

Phó Dịch Hùng nhìn bốn người quay chung quanh chính mình, lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi tự tin một người tiến đến, thì ra đã sớm chuẩn bị thêm trợ thủ!"

Mộ Chỉ Ly cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ trong lời nói của Phó Dịch Hùng, nàng mới bất kể cái gì trợ thủ hay không trợ thủ, chỉ cần có thể chém giết hắn ta là được!

Ánh mặt trời rực rỡ, chim ca hoa nở.

Khi bốn người Mộ Chỉ Ly cùng sánh bước rời đi nơi hẻo lánh, bốn nam tử anh tuấn đi cùng một chỗ, đã dẫn tới không ít người chú ý.

Túi càn khôn của Phó Dịch Hùng đã bị Mộ Chỉ Ly thu vào trong túi, về phần bên trong đến tột cùng có cái gì phải đợi đến lúc trở về lại nghiên cứu. Khi bốn người bọn họ hạ thủ, Phó Dịch Hùng căn bản không thể thay đổi được vận mệnh tử vong.

"Mộ Ly, hai vị này là sư huynh đệ trước kia sao?" Ích Hàn thấy không khí có chút ngưng trọng, không khỏi lên tiếng nói.

Mộ Chỉ Ly giật mình, lập tức cười nói: "Xem như thế đi, bọn họ cùng ta quen biết nhiều năm, lúc trước bắt đầu từ một Phân thế giới tới, cho nên cảm tình sâu đậm. Đây là đệ đệ của ta — Mộ Dật Thần, như lời ngươi nói cô gái làm cho ta vung tiền như rác chính là nương tử của hắn."

Nghe vậy, Ích Hàn nhìn Mộ Dật Thần cười nói: "Chào ngươi, ta là Ích Hàn. Ngươi thật có phúc khí, mặc dù chưa từng nhìn thấy hình dáng nương tử ngươi, nhưng ta nghe nói đó là mỹ nhân có thể so sánh với tiên nữ."

Mộ Dật Thần cười nhạt, "Ích huynh quá khen, Ích huynh oai hùng bất phàm, diện mạo hiên ngang, nói vậy cũng có nhiều nữ tử ái mộ Ích huynh đi."

"Đây là đại ca ta — Hàn Như Liệt." Mộ Chỉ Ly cân nhắc nửa ngày mới giới thiệu, dưới tình huống này thật đúng là không biết giới thiệu Hàn Như Liệt như thế nào mới tốt.

Vừa nói, Mộ Chỉ Ly áy náy nhìn Hàn Như Liệt, hiện tại nàng đang là một thân nam tử, trừ nói ra như vậy không còn phương pháp nào khác. Ánh mắt Hàn Như Liệt lộ ra tươi cười giảo hoạt, đương nhiên hắn hiểu ý nghĩ Mộ Chỉ Ly, đối với lần giới thiệu này cũng không để ý cái gì.

Ích Hàn chợt hiểu ra, vội nói: "Thì ra là đại ca của Mộ Ly, thất kính thất kính."

"Nếu đã là huynh đệ của Mộ Ly thì đương nhiên cũng là huynh đệ của ta, những thứ này cũng không cần để ý." Hàn Như Liệt nói, hắn biết mấy ngày nay Ích Hàn đã chiếu cố nhiều tới Mộ Chỉ Ly, cho nên cũng tương đối cảm kích. Vốn không khí có chút trầm trọng dần dần trở nên thoải mái hơn, Ích Hàn luôn luôn thích kết giao bằng hữu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, ba người lợi dụng huynh đệ tương xứng, có Mộ Chỉ Ly xen lẫn ở trong đó, nghiễm nhiên trở thành tứ huynh đệ chi nhất, khiến cho nàng bất đắc dĩ đồng thời lại cảm thấy buồn cười.

"Phó Dịch Hùng ở Bồng Lai tụ có danh tiếng không kém, chuyện hôm nay quyết không thể nói ra ngoài, ngay cả thân phận Độc sư của ta cũng không thể nói ra." Phân tích chuyện lúc trước, Mộ Chỉ Ly không khỏi nói.

Chuyện Phó Dịch Hùng đến Tuyệt Tình cốc có rất nhiều người biết, lại mạc danh kỳ diệu chết đi như vậy nói ra không ít người cũng sẽ mang lòng nghi ngờ. Mặc dù nàng biết hạng người như Phó Dịch Hùng sẽ không có người thiệt tình đối đãi, nhưng mọi sự nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

"Ngươi yên tâm đi, miệng ta tuyệt đối đủ kín, sẽ không đem chuyện hôm nay tiết lộ ra nửa phần. Hôm nay sau khi chấm dứt buổi đấu giá, bốn người chúng ta luôn luôn ở cùng nhau nói chuyện phiếm, chưa bao giờ phát sinh chuyện gì." Ích Hàn chậm rãi nói, trong mắt nghiêm túc làm cho người ta không tự chủ tin tưởng.

Nghe vậy, bốn người đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

Không bao lâu sau khi bốn người Mộ Chỉ Ly rời đi, thì có một đám Hắc y nhân xuất hiện ngay tại nơi bọn họ chiến đấu trước đó, song khi bọn họ thấy thi thể Phó Dịch Hùng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. "Thậm chí có người nhanh chân đến trước? Chẳng lẽ đối phương cũng hiểu biết bí mật tàn đồ?" Người cầm đầu nhíu mày, lúc trước nhìn cảnh tượng trong buổi đấu giá bọn họ còn tưởng rằng không có những người khác biết được việc này, cho nên nhất thời cũng không nóng lòng đối phó Phó Dịch Hùng, hôm nay thoạt nhìn cũng là do bọn họ sơ suất.

"Theo thường lệ hẳn là sẽ không như vậy mới đúng, làm sao đối phương có thể kiềm chế tâm tình mà không có kêu giá cạnh tranh?" Giọng nói nghi hoặc vang lên, dường như đối với việc này rất khó hiểu.

"Chuyện này phải mau chóng hồi bẩm, rồi sớm đi thăm dò Phó Dịch Hùng gặp người nào sau cùng, bất luận thế nào, nhất định phải điều tra ra chỗ tàn đồ!" Một âm thanh kiên quyết vang lên, kiên quyết đến không thể cự tuyệt.

"Dạ!" Vừa dứt lời, một đám người liền nhanh chóng tản ra, đều tự thu thập tình báo.

Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đi tới Vạn Hoa các, còn Ích Hàn thì trở về Tuyệt Tình cốc, theo hắn nói, lần này trong buổi đấu giá hắn còn một ít chuyện cần phải giải quyết.

Chương 128: Gặp nhau

"Nói thật ra, hoàn cảnh ở Vạn Hoa các tốt hơn nơi ở của chúng ta rất nhiều, Chỉ Ly tỷ một người lại chiếm cứ một cái sân lớn như vậy, thật là có phúc." Mộ Dật Thần đánh giá hoàn cảnh Vạn Hoa các rồi nói.

Lúc trước thời điểm hắn vào Vạn Hoa các chỉ thấy hoàn cảnh bên trong, cũng không chú ý bên ngoài. Cho đến khi bọn họ chính thức đến Tuyệt Tình cốc rồi trụ lại, mới phát hiện hoàn cảnh nơi này so với nơi ở những người khác không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nói: "Các ngươi hiện ở chỗ nào? Nhắc tới mới nói, lần này chuyện các ngươi đi ra lịch lãm nhưng lại gạt ta a, nếu không phải ta ở buổi đấu giá nhìn thấy các ngươi, còn không biết bị giấu giếm tới khi nào."

"Chúng ta cũng ở Tuyệt Tình lâu, nhưng là ở Thiên Âm các, nghe nói mỗi lần sự kiện Vạn hoa diễn ra, đệ tử Thiên Âm môn đều ở nơi đó, qua nhiều năm đã thành thói quen. Hoàn cảnh Thiên Âm các cũng không kém, nhưng không thể so với Vạn Hoa các, huống chi chúng ta nhiều người như vậy ở cùng một chỗ." Mộ Dật Thần cười nhạt nói, "Về phần chuyện gạt tỷ, tỷ cứ hỏi Hàn đại ca đi. Đệ vào trụ sở bí mật trước, gọi Thiên Nhi đến."

Vừa dứt lời, Mộ Dật Thần mang theo nụ cười giảo hoạt biến mất trong tầm mắt hai người, trong phòng chỉ còn lại hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt. Mộ Chỉ Ly giương mắt, tầm mắt xem xét nhìn Hàn Như Liệt, cũng không mở miệng nói chuyện.

Chú ý tới ánh mắt Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Hàn Như Liệt giương lên nụ cười tà mị như trước, nói: "Nương tử, vi phu quá nhớ nàng cho nên mới đi theo Thiên Âm môn tới tham gia sự kiện Vạn Hoa, không nói cho nàng là vì muốn cho nàng một sự bất ngờ mà thôi. Mới vừa rồi nàng lại nói ta là đại ca của nàng à, ai, ta đây rất đau lòng."

Hàn Như Liệt sâu kín thở dài, cúi hạ con ngươi, nhìn mặt đất, trông rất ưu thương.

Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt biết ngay là hắn giả vờ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, "Thôi đi, có cái gì thật đau lòng, ngày thường ta còn không gọi chàng là ca ca đâu."

Thấy một chiêu không tác dụng, Hàn Như Liệt ngẩng đầu lên, cười hắc hắc, "Nhắc tới cũng đúng, nếu không nàng nói vài tiếng ca ca cho ta nghe đi?"

Mộ Chỉ Ly xem thường một cái, "Nghĩ hay quá nhỉ!" Nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Lần này mọi người tới là tham gia tỷ thí sự kiện Vạn Hoa?"

"Không sai, vốn là do các đệ tử khác tới, nhưng sau đó trong môn phái không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đi lịch lãm nơi khác, cho nên một lần nữa tuyển chọn người, ta và Dật Thần cứ như vậy đến đây." Hàn Như Liệt cười nói, lúc trước Mộ Chỉ Ly một người ở Bồng Lai tụ xông xáo trong lòng hắn cũng rất lo lắng, hiện tại tạm thời là không cần lo lắng nữa.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nheo lại mắt, khóe miệng gợi lên một chút độ cong xinh đẹp, "Nói như vậy, hai chúng ta có thể đánh nhau một trận à"

Lông mày Hàn Như Liệt nhếch lên, lập tức hiểu ý tứ Mộ Chỉ Ly, nói: "Nàng cũng chuẩn bị tham gia tỷ thí sự kiện Vạn Hoa?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu, "Đúng. Nghe nói trong tỷ thí đạt được thắng lợi sẽ có phần thưởng, hơn nữa ta cũng muốn ở Bồng Lai tụ tạo ra một chút danh tiếng, đây chính là cơ hội." Ban đầu nàng nghe thấy chuyện tỷ thí liền có ý định này.

Hàn Như Liệt lôi kéo tay Mộ Chỉ Ly ngồi xuống, hoàn toàn thất vọng: "Vậy thì thế nào? Ta ở trên tay nương tử còn không phải cam bái hạ phong?" Nếu là có thể, hắn muốn đánh bại tất cả đối thủ, cuối cùng thua ở trên tay Mộ Chỉ Ly.

Nhìn Hàn Như Liệt mạn bất kinh tâm* (*thờ ơ, không để ý chút nào), Mộ Chỉ Ly nhíu mày, "Nếu chàng biểu hiện không tốt, sẽ không nhận được đãi ngộ tốt ở Thiên Âm môn. Cơ hội ở Bồng Lai tụ rất nhiều, tương lai ta sẽ tìm cơ hội khác." Nàng cũng hiểu một chút chuyện ở trong môn phái, nếu lần này Hàn Như Liệt biểu hiện tốt ở sự kiện Vạn Hoa, trở về Thiên Âm môn nhất định nhận được đãi ngộ tốt hơn vài phần.

"Những thứ này nàng cũng không cần lo lắng, ta ở Thiên Âm môn tốt hay không tốt cũng chẳng ảnh hưởng gì, huống chi thực lực của nàng vốn không kém." Hàn Như Liệt an ủi, trong đôi mắt màu lam lóe ra tia sáng kiên định, hiển nhiên trong lòng đã có quyết định.

"Nhưng là......" Đang lúc Mộ Chỉ Ly còn chuẩn bị nói gì đó, Hàn Như Liệt trực tiếp đưa tay lôi kéo Mộ Chỉ Ly ôm vào trong lòng, làm cho nàng ngồi trên đùi mình, trực tiếp hôn xuống cánh môi đỏ hồng mà mình luôn tưởng nhớ.

"Ngô" Lời nói cứ như vậy bị Hàn Như Liệt ngăn chận, rốt cuộc nói không nên lời.

Ích Hàn trở lại Tuyệt Tình cốc, vốn định đi tìm Ích Quỳ và Liễu Như Sương trước, không nghĩ tới bị Ích Diệp trực tiếp gọi đi.

"Cha, tìm con có chuyện gì không?" Ích Hàn lên tiếng hỏi.

"Cha nghe Cố lão nói hôm nay ở buổi đấu giá Bồ Đề đan và Như ý đan là do bằng hữu con cầm đi đấu giá?" Ích Diệp hỏi, hôm nay bởi vì chuyện tình Bồ Đề đan, buổi đấu giá coi như lần đầu hoàn toàn phát hỏa. Lúc trước bảo bối trong buổi đấu giá ông đều đã thấy qua, cho nên hôm nay cũng không đến xem.

Nhưng sau đó nghe được hồi báo mới biết xảy ra một màn như vậy, chưa từng thấy qua đan dược viễn cổ thế nhưng hôm nay lại hiện thế, ông hỏi Cố lão thì biết được chủ nhân đan dược kia chính là bằng hữu của Ích Hàn. Đan dược trân quý như vậy, hẳn không nên mang lên đấu giá, mà phải trả giá cao trực tiếp mua lại. Đan dược có hiệu quả thế kia, ngay cả ông cũng không kháng cự được lực hấp dẫn, ông càng hiếu kỳ bằng hữu nào của Ích Hàn lại có năng lực như vậy.

Ích Hàn nghe vậy cũng hiểu rõ, lập tức cười nói: "Đó là Mộ Ly lấy ra đan dược bán đấu giá ạ."

"Mộ Ly?" Ích Diệp cả kinh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, "Chẳng lẽ đan dược kia là do Mộ Ly luyện chế ra?"

"Đúng vậy là do Mộ Ly luyện chế ra." Ích Hàn gật đầu, đưa tay lấy ra một bình sứ, nói: "Trong này là hai quả Như ý đan, là Mộ Hàn Mặc lấy đến đưa cho mẫu thân và Ích Quỳ."

Ích Diệp nhận lấy Như ý đan, mở ra vừa nhìn sau đó xác định chắc chắn là nó. Mộ Hàn Mặc chính là đệ đệ Mộ Ly, lấy ra đan dược như vậy đem đến cũng không kỳ quái. Vốn là Liễu Như Sương còn vì chuyện không chụp được Như ý đan mà buồn bực với mình, song giờ phiền toái cũng đã được giải quyết a......

Chẳng qua là Mộ Chỉ Ly tuổi còn trẻ lại có thể luyện chế ra đan dược cao cấp đến mức này, thuật luyện đan đúng là không phải người bình thường có thể so sánh được. Ông thân là Cốc chủ Tuyệt Tình cốc, cùng Quỳnh Hải cốc cũng có trao đổi nhất định, căn cứ hiểu biết của hắn, Dược sư Quỳnh Hải cốc có thể luyện chế ra Như ý đan cũng chỉ le que vài người, mà đa số đều đã lớn tuổi, giống như Mộ Ly trẻ tuổi thì hoàn toàn không có một người.

Để cho ông sợ hãi than chính là Bồ Đề đan, đan dược này lúc trước ông chưa từng nghe nói qua, hơn nữa hiệu quả lại nghịch thiên như thế, nếu có thể luyện chế ra nhiều hơn, vậy lực lượng tương lai tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Nếu Mộ Ly có thể đem Bồ Đề đan ra bán đấu giá, như vậy nhất định hắn ta có nhiều đan dược. Kể từ đó, có thể xác định tương lai Mộ Chỉ Ly nhất định là một gã cường giả Xuất Khiếu cảnh.

"Giá tiền hai quả Như ý đan không rẻ, nhận lấy như vậy thật không thích hợp lắm." Ích Diệp chậm rãi nói, Như ý đan trong buổi đấu giá đánh ra giá cao bao nhiêu ông rõ ràng nhất. Lấy nội tình Tuyệt Tình cốc, số tiền này đương nhiên không thấm vào đâu, nhưng Mộ Chỉ Ly chỉ là một Tán tu, nhận đồ đạc của hắn ta như vậy cũng không thích hợp.

Ích Hàn khoát tay áo nói: "Cha, không có quan hệ. Mộ Ly là huynh đệ tốt của con, hơn nữa chuyện tình Mộ Hàn Mặc và Ích Quỳ cha cũng không phải không biết, không chừng tương lai mọi người chính là người một nhà."

"Chuyện tình giữa Quỳ nhi và Mộ Hàn Mặc cũng không có định ra, con đây là đang nói mò cái gì!" Ích Diệp nghiêm túc nói, lời như thế truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Ích Quỳ.

Ích Hàn cười hắc hắc, mặc dù Ích Diệp cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nhưng không có tức giận, hiển nhiên hắn đối với cọc sự này cũng không phản đối, "Mặc kệ nói thế nào, dù sao cũng an tâm nhận đi, cho dù thiếu Mộ Ly một cái nhân tình, thì cũng là chuyện của con. Vốn con còn tính theo hắn đi lấy Bồ Đề đan, nhưng hắn nói tạm thời chỉ mới luyện chế ra được một viên, ngày sau lại có thì đưa cho con."

Nghe được lời nói của Ích Hàn, trong mắt Ích Diệp hiện lên một chút ánh sáng, song câu nói tiếp theo của Ích Hàn khiến cho hy vọng của hắn tắt ngấm.

"Mộ Ly nói, đan dược này cho dù người khác biết được loại dược liệu và phương pháp luyện chế, cũng không có cách nào luyện chế ra nhiều, bởi vì dược liệu kia cũng không phải tùy ý có thể thấy được. Cha, người cũng không nên đánh chủ ý này, nói vậy lần này Thiên Âm môn bị lỗ lã rồi." Ích Hàn cười nói, Thiên Âm môn đuổi Mộ Chỉ Ly ra khỏi môn phái, hiện tại lại ra giá cao như thế để mua đan dược do Mộ Chỉ Ly luyện chế, nói thế coi như phun ra được một ngụm ác khí.

Thấy tâm tư của mình cứ như vậy bị Ích Hàn nhìn thấu, Ích Diệp vội nói: "Con trước đi tìm mẹ con và Quỳ nhi đi, nhìn tiểu tử con ở chỗ này thật chướng mắt."
Nghe vậy, Ích Hàn cũng không thèm quan tâm cười ha ha rời đi. Sau khi Ích Hàn rời đi, đôi mắt Ích Diệp càng am hiểu sâu sắc, đối với Mộ Chỉ Ly thật sự khen ngợi một phen.

Khi Ích Hàn đi tới phòng Ích Quỳ vừa vặn nhìn thấy Liễu Như Sương cũng ở chỗ này, mà Mộ Hàn Mặc cũng đã rời đi, lập tức liền cười nói: "Mẹ, Quỳ nhi, mới vừa rồi lúc Hàn Mặc rời đi đã nhờ ta mang thứ này tặng cho hai người."

Nghe vậy, trong mắt Ích Quỳ hiện lên một chút nghi hoặc, nói: "Tặng đồ cho chúng ta? Vậy sao mới vừa rồi hắn không đưa?"

"Khẳng định là do ngại ngùng, cho nên nhờ ta đưa tới." Trên mặt Ích Hàn tràn đầy nụ cười trong sáng, nhìn không ra chút manh mối nào, "Thứ này bất luận là muội hay mẹ khẳng định đều rất thích."

Nhìn bộ dáng đắc ý của Ích Hàn, Liễu Như Sương không khỏi cười nói: "Mẹ con có thứ gì chưa từng thấy qua, con còn có thể đắc ý như vậy."

"Mẹ! thứ này mẹ đã nghe nói qua, nhưng cũng không phải ai cũng có thể có nó." Khóe miệng Ích Hàn tràn đầy tươi cười, lập tức đưa đan dược cho Liễu Như Sương, Liễu Như Sương mở ra vừa nhìn lập tức kinh ngạc nói: "Như ý đan?"

......

Khi Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt từ trong phòng đi ra, khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo một chút phấn hồng, tình ý trong đáy mắt vẫn chưa rút đi.

Mộ Dật Thần và Thiên Nhi nhìn hai người Mộ Chỉ Ly, trên mặt tràn đầy nụ cười hiểu rõ. Nhìn vẻ mặt hai người, Mộ Chỉ Ly có chút ngượng ngùng, ai ngờ Hàn Như Liệt lại cười nói: "Mọi người đều đã từng trải, trong lòng hiểu là tốt rồi."

"Ha ha, hiểu được hiểu được!" Mộ Dật Thần cười ha ha nói.

Mộ Chỉ Ly trừng mắt nhìn Hàn Như Liệt một cái, hôm nay hắn lại da mặt dày rồi, cả chuyện này cũng không kiêng dè. Nhưng gần đây quan hệ giữa Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần rất tốt, hai người thường xuyên cùng một chỗ, có cái gì cũng đều nói được, nàng và Thiên Nhi thấy vậy nên cũng không thể trách.

"Chỉ Ly, chuyện trang sức kia ta và Dật Thần đã nghiên cứu qua, chẳng qua là thuật luyện khí cực kỳ cao siêu, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa nghiên cứu ra được. Cũng có thể nói thuật luyện khí của hai người chúng ta vẫn chưa học đến nơi đến chốn." Thiên Nhi nói thẳng, sau khi trở về nàng vẫn luôn nghiên cứu trang sức này, nhưng nàng chỉ có thể nhìn ra vài phần manh mối, cụ thể hơn nữa cũng chưa nghĩ ra được.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nói: "Bây giờ nhìn không ra vốn là bình thường, từ từ nghiên cứu là được. Nếu hai người hiện tại liền có thể nhìn ra phương pháp luyện chế,thì ta mới thật sự kinh ngạc đấy."

Không cần phải nói cũng biết Luyện khí sư có thể luyện chế ra bộ trang sức này nhất định là hạng người cường đại, thời gian Thiên Nhi và Mộ Dật Thần tiếp xúc với thuật luyện khí cũng không dài, nếu dễ dàng luyện chế ra giống vậy, hai người chính là thiên tài luyện khí vạn năm khó gặp.

"Qua hai ngày nữa là bắt đầu cuộc tỷ thí sự kiện Vạn Hoa, nghe nói hôm nay Tuyệt Tình cốc cử hành dạ tiệc, muốn mời mọi người tham gia." Mộ Hàn Mặc vừa trở về liền thấy được bốn người Mộ Chỉ Ly, lập tức đem tin tức mới biết được nói ra.

"Dạ tiệc?" Thiên Nhi nhíu mày, "Nói vậy dạ tiệc hôm nay sẽ rất náo nhiệt, các môn phái đều sẽ cho Tuyệt Tình cốc một chút mặt mũi, đến lúc đó một khi tham dự, vậy cũng thật là phấn khích."

Các môn phái tụ tập đầy đủ một chỗ, không thiếu quan hệ không tốt, đến lúc đó cảnh tượng trong tưởng tượng đại khái có thể biết được, chẳng qua là ngại Tuyệt Tình cốc, tất cả mọi người đều thu liễm vài phần tức giận.

Mộ Chỉ Ly cau mày hỏi: "Dạ tiệc này không đi cũng không sao chứ?" Ở nơi này trong vài môn phái, không thiếu người có quan hệ không tốt với nàng, nói không chừng đến đó lại bộc phát một hồi xung đột.

"Nghe nói tuyệt đại đa số mọi người đều đến, ít nhất là người muốn tham gia tỷ thí phải đến, bởi vì tối nay cũng là thời điểm quyết định số người tham gia tỷ thí." Mộ Hàn Mặc có chút bất đắc dĩ nói, không nghĩ tới cuộc tỷ thí này còn có nhiều cách thức như vậy.

"Chỉ Ly, xem ra tỷ không đi là không được. Lấy bộ dáng phong lưu phóng khoáng này của tỷ, nói không chừng tối nay có thể bắt sống trái tim của vài nữ nhân đây." Thiên Nhi cười hắc hắc, "Chỉ là ta đi không được, có Tu luyện giả Thiên Âm môn ở đây." Nếu là nàng tiến đến, còn không biết trưởng lão bọn họ bị dọa thành bộ dáng gì nữa.
Mặt Mộ Chỉ Ly lộ vẻ bất đắc dĩ, "Thiên Nhi nghĩ như vậy sao, nếu không muội cũng đổi nam trang theo ta chuồn ra ngoài đi?"

"Kia hay là thôi đi, ta cũng không nhẫn tâm thương tổn những cô gái khác à." Thiên Nhi cảm khái nói, "Nếu ta đổi nam trang, Dật Thần sẽ bị dẹp sang một bên, làm sao sói ngốc này có thể so với ta."

Nghe lời nói của Thiên Nhi, Mộ Dật Thần nhanh chóng đi tới nói: "Làm sao vậy? Bộ dáng ta thế này chẳng lẽ ngươi còn không vừa lòng? Đi ra ngoài nhìn xem, có mấy người anh tuấn như tướng công ngươi?"

Thiên Nhi trào phúng nói: "Ta không nhìn ra à, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ một bộ dáng, không có gì hay."

"Xem ra đêm nay ta phải biểu hiện tốt một chút thì ngươi mới có thể biết của ta tốt thế nào." Đôi mắt Mộ Dật Thần híp lại, chậm rãi nói.

Nghe hai người bọn họ đối thoại, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trực tiếp trở về phòng, Mộ Hàn Mặc cũng đi trở về, chuyện tình giữa vợ chồng bọn họ vẫn để chính bọn họ tự giải quyết đi.

"Ly nhi, dạ tiệc tối nay xem ra là phải đi, nhưng đến lúc đó ta phải cùng đi với đệ tử Thiên Âm môn, không thể cùng đi với ngươi." Hàn Như Liệt nhíu mày nói.

Trước mắt mà đi cùng với Ly nhi, thì trưởng lão Hạ Trường Thanh nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ. Trong mắt tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Chỉ Ly đã chết, nhưng nếu bọn họ biết được Chỉ Ly còn sống, tuyệt đối sẽ hạ thủ Chỉ Ly trước tiên, hắn quyết không thể để phát sinh chuyện như vậy.

Mộ Chỉ Ly đưa tay vuốt lên chân mày nhíu lại của Hàn Như Liệt, giọng nói êm dịu thanh thúy nói: "Ta đi một mình sẽ không có vấn đề gì đâu, huống chi Ích Hàn là thiếu chủ Tuyệt Tình cốc, chàng yên tâm đi."

"Ích Hàn kia nhìn rất phong lưu phóng khoáng, ai biết được hắn có thể mang nương tử của ta chạy không." Hàn Như Liệt ra vẻ bất mãn nói.

Mộ Chỉ Ly liếc Hàn Như Liệt một cái nói: "Nói nhảm cái gì vậy, đến bây giờ chàng còn lo lắng như vậy sao?"

Hàn Như Liệt hơi do dự một lát nói: "Nếu có được một tiểu Chỉ Ly hay là tiểu Như Liệt thì ta sẽ càng yên tâm hơn." Độ cong khóe miệng dần dần mở rộng, đáy mắt hiện đầy ý cười.

Mộ Chỉ Ly giật mình, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên, nói: "Không thèm nói với chàng nữa." Trong óc cũng không khỏi nghĩ tới một màn kia, nếu cứ như vậy thì sẽ là một tình huống khác.

Chẳng qua là điều kiện hiện nay của bọn hắn không cho phép, trước mắt khó khăn rất lớn, chẳng biết lúc nào có thể gặp phải nguy hiểm. Nếu không thể làm cho bọn chúng bình an trưởng thành, chỉ có thể đợi đến khi tương lai hết thảy đều ổn định.

Điểm này, nàng và Hàn Như Liệt đã ngầm hiểu với nhau, nghĩ tới lão nhân Hắc Ám không ngừng phái tới cường giả, bọn họ thậm chí không cách nào khẳng định tương lai bọn họ có thể còn sống trên đời không. Bởi vì con cái bị thương tổn nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Bóng đêm mê người, bầu trời đầy sao.

Lúc này Mộ Chỉ Ly đang đứng trong buổi dạ yến được tổ chức tại Tuyệt Tình cốc, dạ yến được cử hành ở Bách Hoa viên, chung quanh tràn đầy hương hoa ưu nhã, thấm vào ruột gan, làm cho tâm tình người ta không tự chủ cũng trở nên thư sướng.

Tầm mắt rơi vào vị trí hàn Như Liệt nơi xa, hắn một thân áo đỏ bất cứ lúc nào cũng là tiêu điểm trong tầm mắt mọi người, lúc này Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần đang đứng phía sau Hạ Trường Thanh, thỉnh thoảng theo Hạ Trường Thanh nhận biết một số người.

"Mộ Ly, một mình ngươi ở đây làm gì vậy?" Giọng nói quen thuộc truyền đến, Ích Hàn chậm rãi đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly. Bởi vì hắn là Thiếu chủ Tuyệt Tình cốc, nên vừa rồi không thể thoát thân được, để Mộ Chỉ Ly một mình ở chỗ này cũng không hay lắm.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nhạt, một đôi mắt đen nhánh sáng như ánh sao, "Cảm thấy rảnh rỗi nên ngồi ở chỗ này, hôm nay nhiều người tới quá có cả lục đại môn phái."

"Mỗi lần Tuyệt Tình cốc tổ chức dạ yến bọn họ cũng sẽ đến đây, thật ra Tuyệt Tình cốc và bọn họ có quan hệ giao dịch cho nên những năm gần đây quan hệ hơi tốt một chút." Ích Hàn chậm rãi nói, Tuyệt Tình cốc có thái độ trung lập, không đắc tội bất kỳ môn phái nào, cũng không ủng hộ bất kỳ môn phái nào, chính vì thái độ này mới khiến cho Tuyệt Tình cốc ở Bồng Lai tụ có địa vị như vậy.

"Nói ta biết hình thức tỷ thí trong hai ngày nữa như thế nào đi?" Đến bây giờ nàng đối với quá trình tỷ thí cũng không hiểu rõ, hỏi Ích Hàn là chính xác nhất.

"Đơn giản là sử dụng hai lôi đài thôi." Thời điểm Ích Hàn đang giải thích, một giọng nói không đúng lúc truyền tới, "Chính là tên tiểu tử này, lúc trước ở tửu lâu tiểu tử này đã đối phó chúng ta, nói không chừng chính hắn ta đã bỏ thuốc xổ vào rượu và thức ăn."

Mặt Mộ Chỉ Ly lộ vẻ thâm thúy, giọng nói này nàng cũng không xa lạ gì, trên đường tới Tuyệt Tình cốc đã nghe qua, không nghĩ hôm nay bọn họ lại tới gây khó dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro