Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 11+12
Chương 11: Hạ bộ
Thời điểm đoàn người Mộ Chỉ Ly đi tới lôi đài, Hà Kế Trung cùng với người Bắc Hoàn quốc cũng đã sớm chờ tại đó từ bao giờ rồi, xa xa có thể nhìn thấy bộ dáng dương dương đắc ý kia của bọn hắn, người xung quanh nghị luận rối rít cũng không thiếu.
Mặc dù thời điểm vừa mới tới trại huấn luyện hạt giống, Giang Văn Đình cũng đã từng nói với bọn họ , nếu như song phương xảy ra bất hòa mà không thể dùng lời nói thì có thể ở trên lôi đài khiêu chiến, nhưng trên thực tế rất ít người khiêu chiến trên lôi đài.
Dù sao ở nơi này giành giật từng giây để tăng lên tu vi bản thân, người nào có thời gian rảnh rỗi như vậy mà đi khiêu chiến? Chẳng qua là cánh rừng lớn nên chim gì cũng có, Hà Kế Trung chính là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
Bọn người Trầm Tinh lúc này cũng đều ở lôi đài bên kia, không khí song phương vô cùng căng thẳng, may là cuộc đấu trên lôi đài còn chưa bắt đầu, ở chung quanh cũng đã có không ít người vây xem náo nhiệt rồi.
Hà Kế Trung cũng đã nhìn thấy đám người Âu Dương Hào chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt không khỏi xông lên một tia đắc ý, hắn căn bản là không sợ Âu Dương Hào đi tìm trợ thủ, lúc trước hắn cũng đã nghe ngóng, thực lực đệ tử Linh Viêm quốc cũng không được coi là cường hãn, cho dù tu luyện thời gian dài như vậy, cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh cảnh thôi.
Mà hắn đã đạt đến Nguyên Anh cảnh trung kỳ, cho nên hắn mới có thể hào phóng như vậy để cho Âu Dương Hào tùy ý ở trong hàng đệ tử Linh Viêm quốc chọn người ứng chiến. Nhìn Trầm Tinh trước mắt, đủ để hắn giương lên nụ cười tục tĩu, mỹ nhân xinh đẹp như vậy trong ngày thường thật đúng là hiếm thấy, thời điểm khi hắn tại đại sảnh nhận nhiệm vụ nhìn thấy Trầm Tinh, thì đã quyết định nhất định phải thu cô gái này vào tay!
Trầm Tinh cũng cảm nhận được ánh mắt xâm lược của Hà Kế Trung, chân mày không tự chủ nhíu lại. Trước kia nàng cũng từng gặp phải nhiều kẻ con nhà giàu, nhưng là giống như Hà Kế Trung không biết xấu hổ lại khó dây dưa như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đúng là như cao dán da chó, ném đi cũng không thể ném được!
Trong khi chán ghét Hà Kế Trung đồng thời trong lòng Trầm Tinh cũng có chút bất đắc dĩ và lo lắng, nàng biết phát sinh chuyện như vậy người không vui vẻ nhất không phải là nàng mà là Âu Dương Hào, chẳng qua là nàng không biết nên nói kiểu gì để mà đi an ủi hắn. Trên thực tế, nàng cũng không thèm để ý thực lực Âu Dương Hào như thế nào, chỉ cần bọn họ từ từ cố gắng là được, nhưng là lời này của Hà Kế Trung quả thực chà đạp lên tôn nghiêm của Âu Dương Hào. . . . . .
Rất nhanh, đoàn người Hàn Như Liệt đi tới bên trong trận doanh Linh Viêm Quốc, Mộ Chỉ Ly vỗ vỗ bả vai Trầm Tinh, cho nàng một ánh mắt an ủi, nói: "Tinh sư tỷ, yên tâm đi, không thành vấn đề ."
Nhìn thấy đám người Mộ Chỉ Ly đến, sắc mặt Trầm Tinh lúc này mới dễ nhìn một chút, không khỏi lên tiếng nói: "Ly sư muội, lại gây thêm phiền toái cho các ngươi rồi." Nàng bây giờ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đã sớm không còn là loại cảm xúc ban đầu kia... chỉ cảm thấy bọn người Mộ Chỉ Ly giống như là thấy được người tâm phúc vậy.
Sự biến hóa này thay đổi một cách vô tri vô giác, khi nàng phát hiện ra thì thời điểm quan hệ của bọn họ cũng đã biến thành như vậy, không ngờ sư muội và sư đệ lặng lẽ phát triển cũng đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
"Ơ, đã tới nha?" Hà Kế Trung cười đắc ý nói: "Mới vừa rồi thấy ngươi rời đi như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không dám ứng chiến đã chạy đi đâu rồi, nếu vậy ta đã có thể ôm người đẹp về nhà rồi."
Nghe lời châm chọc của Hà Kế Trung, trên mặt Âu Dương Hào dâng trào lên vẻ giận dữ: "Hà Kế Trung, ngươi đừng có quá phận, người ưa thích thọc gậy bánh xe không biết xấu hổ như ngươi cũng là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy." Đang trong cơn giận giữ Âu Dương Hào nói chuyện không còn có nửa điểm tình cảm.
Hà Kế Trung ngẩn ra, chợt tức giận nói: "Ngươi nói cái gì? Có gan thì lặp lại lần nữa!" Lúc trước thời điểm hắn giễu cợt Âu Dương Hào hắn ta đều chịu đựng nhẫn nhịn, không nghĩ tới một hồi ngắn như vậy mà đã thay đổi tính tình rồi, thật đúng là hiếm có.
"Ta liền nói ngươi vậy thì thế nào? Ngươi là nam nhân hèn hạ ti tiện không biết xấu hổ! ầm ĩ với ngươi quả thực là mất thân phận!" Âu Dương Hào gầm rít hết một câu song cũng không hề tiếp tục để ý đến Hà Kế Trung nữa, hắn thật sự là không thể nhịn được nữa, đối đãi với những người cặn bã như vậy cũng chỉ có thể dùng những phương pháp như thế, nếu không hắn cũng mất hết mặt mũi rồi.
"Ngươi muốn chết!" Vừa nói xong, Hà Kế Trung đã đi tới chỗ Âu Dương Hào, bộ dáng kia hiển nhiên là chuẩn bị ra tay.
Hàn Như Liệt tiến lên một bước, chắn trước mặt Hà Kế Trung, trên khuôn mặt yêu nghiệt gợi lên nụ cười tà tứ, nói "Có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, đừng quên ở dưới lôi đài thì không được phép động thủ."
Hà Kế Trung nhìn Hàn Như Liệt ở trước mắt, vốn là muốn lướt qua hắn, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt tràn đầy lạnh lẽo của hắn, trong nhất thời khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại tạm thời bỏ qua ngươi!"
Cùng lúc đó, Mộ Chỉ Ly chậm rãi tiến lên phía trước, nói: "Nếu như ta không có tính sai mà nói..., lần trên lôi đài khiêu chiến này người nào thất bại thì sẽ phải rời xa Trầm Tinh, nếu tiền đánh cuộc như vậy thì có phải có chút không công bằng hay không? Trầm Tinh vốn cũng không ở chung chỗ với ngươi, làm sao ngươi có thể nói rời đi như lời của ngươi được?"
Đối với sự tình xảy ra trên lôi đài thi đấu lần này mọi người đều có hiểu biết nhất định, vốn là bọn họ còn không có cảm giác gì, bây giờ nghe lời Mộ Chỉ Ly vừa nói, nhất thời phát hiện cuộc tỷ thí này thật sự có chút không công bằng, nói như vậy quả thực chính là Hà Kế Trung đang làm cuộc mua bán không lỗ vốn a!
"Đúng vậy, Hà Kế Trung này quả thật có chút không biết xấu hổ, bày ra lôi đài thi đấu như vậy để ép buộc Âu Dương Hào, còn bản thân mình thì cái gì cũng không có giao ra, thật sự buồn cười."
"Thật là hạng người cặn bã gì cũng đều có a, còn có ý tứ muốn ở chỗ này dương dương đắc ý khiêu khích, hiếm thấy a hiếm thấy!"
"Ta dựa vào, ta còn tưởng là bọn họ là cạnh tranh công bằng đâu, còn nói Âu Dương Hào kia là kẻ nhu nhược, bây giờ nhìn lại mới biết Hà Kế Trung quả thực không biết xấu hổ a !"
. . . . . .
Những người vây xem xung quanh cũng đều là những người có thực lực cường hãn, lại bởi vì ở trong trại huấn luyện hạt giống cũng không có các thế lực gì trộn lẫn, cho nên lời nói của họ cũng tương đối công bằng, những người này cũng không sợ gì đám người Hà Kế Trung, vì thế mà lời nói đương nhiên cũng không có chút cố kỵ nào.
Từng câu từng lời châm chọc truyền vào trong tai Hà Kế Trung khiến sắc mặt Hà Kế Trung nhất thời trở nên khó coi, hết lần này tới lần khác hắn không thể trong khoảng thời gian ngắn mà nói ra lời phản bác được, cố nén tức giận đang phát tác nói: "Vậy theo ý của ngươi thì bây giờ nên làm như thế nào?"
"Để đạt được mục đích công bằng, ngươi đưa đạo lữ của ngươi đến, nếu như ngươi thua thì ngươi rời bỏ đạo lữ của ngươi, thế nào?" Mộ Chỉ Ly theo lý thông thường mà nói.
Khi Mộ Chỉ Ly vừa nói xong, mọi người tại chỗ đều cười vang lên, trước tiên không nói đến việc Hà Kế Trung căn bản không có đạo lữ, cho dù là hắn có đạo lữ đi nữa, như vậy người khác còn có thể làm đạo lữ của hắn nữa sao?
"Cái này không thể nào!" gương mặt Hà Kế Trung âm trầm nói
"Nếu Hà công tử không muốn như vậy mà nói..., như vậy chuyện này cũng không được rồi, ngươi không có tiền đặt cược đáp lại, chuyện này đối với chúng ta là quá không công bằng, chắc hẳn Hà công tử cũng không phải là người không biết nói đạo lý như vậy a." trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy nụ cười ôn hòa.
Hà Kế Trung nhìn nụ cười rực rỡ của Mộ Chỉ Ly trước mắt, trên thực tế thời điểm hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì phát hiện Mộ Chỉ Ly so với Trầm Tinh còn muốn đẹp hơn, nếu như có thể mang nàng về thật đúng là không tệ, không nghĩ tới mồm miệng cô gái này lại lanh lợi như vậy, bị nàng ta nói khiến mình không có cách nào phản bác được.
Hàn Như Liệt bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng Hà công tử đại danh đỉnh đỉnh có thể có tiền cược gì tốt đâu, thật là làm cho người ta thất vọng." Chợt quay đầu đi, hướng đám người Âu Dương Hào nói: "Tất cả giải tán đi, Hà công tử không có tiền đặt cược tốt cho trận tỷ thí."
Nhìn thấy đám người Hàn Như Liệt chuẩn bị rời đi, Hà Kế Trung vội vàng lên tiếng nói: "Chờ một chút!" Nếu như để cho bọn họ đi như vậy, không tới ngày mai mình sẽ trở thành trò cười cho cả trại huấn luyện hạt giống, Hà Kế Trung hắn sống nhiều năm như vậy còn chưa từng làm ra trò cười nào.
"Còn có chuyện gì sao?" Hàn Như Liệt cất giọng hỏi, trong mắt cũng mang theo nụ cười vui vẻ, hắn và Chỉ Ly phối hợp thật đúng là không tệ, lúc này hai người phối hợp qua lại với nhau đã đem cuộc tỷ thí trên lôi đài này bỏ đi mục đích ban đầu, trải qua chuyện bọn họ làm ầm ĩ một trận như vậy nếu Hà Kế Trung còn dám đem chuyện kia ra mà nói, vậy da mặt Hà Kế Trung có thể coi là dày vô địch rồi.
"Vậy chúng ta sẽ đổi lại tiền đặt cược thì thế nào?" Hà Kế Trung lên tiếng hỏi, không biết mình đã rơi vào trong bẫy do đám người Mộ Chỉ Ly thiết kế.
"Không biết ngươi muốn loại tiền đặt cược gì?"
Thấy Hàn Như Liệt nói tiếp, trong mắt Hà Kế Trung hiện lên một tia đắc ý, vốn là nếu như bọn họ cứ như vậy rời đi không để ý đến mình mà nói..., mình thật đúng là không có cách nào, hiện tại hắn vừa nói tiếp lời mình, như vậy là bọn họ nhất định muốn xui xẻo.
Chỉ cần mình ở trên lôi đài đánh bại bọn họ, sẽ có thể rửa sạch tất cả mọi chuyện lúc trước, lúc đó chính những người Linh Viêm quốc này mới trở thành trò cười.
"Nếu cuộc tỷ thí trên lôi đài này là do ta yêu cầu, như vậy tiền đánh cuộc này sẽ do các ngươi nói đi." Hà Kế Trung ra vẻ rộng lượng nói
Nghe vậy, chân mày Hàn Như Liệt hơi nhíu lại, tư định giá một lát sau lúc này mới lên tiếng nói: "Dưới tình huống này tất cả mọi người trong trại huấn luyện hạt giống này để ý nhất chính là phòng tu luyện cùng với thời gian tu luyện rồi, không bằng chúng ta hãy lấy cái này đánh cuộc đi, thế nào?"
"Tốt! Không thành vấn đề!" lời nói của Hàn Như Liệt quả thực chính là đã chạm vào đáy lòng của Hà Kế Trung, hắn hiện tại đang không đủ thời gian tu luyện rồi không nghĩ tới người này lại đưa đến thứ hắn cần.
"Dù sao chúng ta chẳng qua cũng là đánh cuộc vui một trận, vậy thì đánh cuộc năm mươi ngày thời gian tu luyện đi, như thế nào?" Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng nói, phương pháp hôm nay hắn sử dụng chính là lấy lui làm tiến, là do Chỉ Ly nói cho hắn biết.
Hà Kế Trung không nghĩ tới một mình Hàn Như Liệt vẫn còn tới năm mươi ngày tu luyện, tầm mắt kia không khỏi liếc nhìn đám người Mộ Chỉ Ly đang ở phía sau lưng Hàn Như Liệt một cái, nhất thời trong đầu lập tức tính kế, vội nói: "Nếu muốn đánh cuộc, vậy thì đánh cuộc lớn một chút, ta thấy hai trăm ngày thì như thế nào?"
Nghe được lời nói của Hà Kế Trung..., trong lòng Hàn Như Liệt liền cười lạnh, Hà Kế Trung này cũng tính toán thật tốt, nếu như ván này hắn có thể thắng mà nói, đây chẳng phải là có thể sử dụng phòng tu luyện trong vòng một năm sao?
Nghe vậy, Hàn Như Liệt ra vẻ lo lắng nhìn về hướng đám người Mộ Chỉ Ly đang đứng ở phía sau, trong khi bọn hắn ở bên cạnh nhỏ giọng nói mấy câu lúc này mới gật đầu nói: "Được, vậy thì đánh cuộc hai trăm ngày!"
Thấy Hàn Như Liệt gật đầu đáp ứng, Hà kế Trung vui đến nỗi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, người Linh Viêm quốc này thật là ngu ngốc, điều kiện như vậy mà bọn hắn cũng đáp ứng, chẳng qua thời gian như vậy đối với chính mình mà nói cũng thật tốt, đoán chừng nói nhiều hơn thì chưa chắc bọn họ có.
"Thế mà Hàn Như Liệt đáp ứng, cái này không khỏi cũng quá ngu ngốc đi!"
"Đây chính là hai trăm ngày a, cần phải làm nhiệm vụ bao lâu mới có thể nhận được, đổi lại là ta thì tuyệt đối không đáp ứng."
"Thật là đủ vọng động, về sau nếu thất bại xem hắn phải làm sao."
Tuyệt đại đa số đệ tử đối với Hàn Như Liệt đều không coi trọng, tên tuổi của Hà Kế Trung ở Bắc Hoàn quốc bọn họ đều có nghe nói qua, tiểu tử này mặc dù trong ngày thường vô cùng lớn lối, nhưng thực lực quả thật không tệ, nếu hắn dám nói lên tiền đánh cuộc như vậy, nhất định là đã có sự nắm chắc, Hàn Như Liệt lại vẫn đáp ứng!
Đương nhiên, cũng có không ít người nhìn được có điều gì đó không đúng ở trong đó, Hà kế Trung căn bản là bước chân đi theo Hàn Như Liệt, tình huống này vẫn đều được nắm giữ trong tay Hàn Như Liệt.
Hà Kế Quán nhìn Hàn Như Liệt trước mắt, không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác, cảm thấy sự việc không phải đơn giản như vậy, không khỏi ở bên tai Kế Trung nói: "Kế Trung, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, ta thấy chuyện này không phải là đơn giản như vậy." Từ thái độ thay đổi trên của Âu Dương Hào là hắn có thể nhìn ra, lúc trước hắn còn lo lắng như vậy, làm sao có thể trong thời gian ngắn như thế một chút cũng không còn để ý tới nữa.
Nghe vậy, Hà Kế Trung không thèm để ý chút nào khoát tay áo nói: "Ca, ngươi cứ yên tâm đi! Lúc trước không phải điều tra rồi sao, đệ tử có thực lực mạnh nhất của Linh Viêm quốc chính là Linh Tịch cảnh hậu kỳ, ngươi cảm thấy trong thời gian thật ngắn như vậy hắn có thể đột phá đến Nguyên Anh cảnh trung kỳ sao?"
"Này. . . . . ." trong khoảng thời gian ngắn Hà Kế Quán cũng không biết nên nói cái gì, trên thực tế hắn thật sự cũng không có chứng cứ gì, chẳng qua là trên trực giác cảm thấy có chút không ổn thôi.
"Ai nha, ca! Huynh cứ yên tâm đi. Chỉ cần thắng được thì về sau thời gian tu luyện này chúng ta chia ra mỗi người một nửa, đợi đến thời điểm Hạt giống chiến chúng ta nhất định sẽ phát dương quang đại!"
"Vậy được rồi, chính đệ cũng phải cẩn thận một chút." Hà Kế Quán cũng có chút động tâm, lực hấp dẫn lớn như vậy, rất ít người có thể chống cự được.
Sau cùng Hà Kế Quán cũng đồng ý, Hà kế Trung cũng đặc biệt có lòng tin, lập tức vô cùng tự tin hướng Hàn Như Liệt nói: " Vậy chúng ta bắt đầu tỷ thí ở đây đi."
Hàn Như Liệt không trả lời hắn, tự mình nhảy lên trên lôi đài, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Hà Kế Trung, đã lừa gạt được kẻ ngu này mắc câu rồi, hiện tại đương nhiên cũng sẽ không cần lo lắng điều gì nữa, thu hai trăm ngày vào tay là bọn họ có thể qua thời gian lâu thì mới nhận nhiệm vụ kế tiếp.
Nhìn thái độ, bộ dáng này của Hàn Như Liệt, Hà Kế Trung đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, chẳng qua nghĩ tới thực lực của mình, liền lập tức yên lòng. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả những tính toán khác cũng đều không được gì cả!
"Ngươi nên cẩn thận một chút." Hà Kế Trung lạnh lùng nói
Trên mặt Hàn Như Liệt trước sau như một đều mang theo một nụ cười tà tứ, bộ dáng lạnh nhạt kia dường như căn bản không đặt Hà Kế Trung vào tầm mắt.
"Vẫn là ngươi nên chú ý cẩn thận ạ, ngươi cũng biết trên đời này những kẻ thích đào góc tường của người khác đều không có kết quả tốt đẹp gì."
"A. . . . . ." Hà kế Trung cười lạnh một tiếng, vẻ ngoan lệ xuất hiện ở trên khuôn mặt của hắn: "Ta thật là tò mò sự can đảm của ngươi rốt cục là từ đâu tới, ta sẽ để cho ngươi phải trả một cái giá lớn vô cùng thê thảm!"
"Ngươi nói nhảm quá nhiều rồi, muốn động thủ thì mau động thủ đi!" Hàn Như Liệt không kiên nhẫn nói, một đại nam nhân lại lải nhải như vậy, chẳng lẽ nói nhiều mấy câu thì biểu hiện được thực lực của hắn rất cao rồi hả?
Trong lòng Hà Kế Trung rất giận dữ, bàn chân đột nhiên bước một bước lớn ra, Thiên Lực mênh mông trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra, hơi thở tản ra giống như thủy triều mãnh liệt mênh mông, một cỗ uy áp trong nháy mắt tràn ngập ra ngoài.
Cảm nhận được khí tức của Hà Kế Trung, trong mắt không ít người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới người này thoạt nhìn không ra gì nhưng thực lực quả thật là không tệ.
Nhìn bộ dáng hùng hổ kia của Hà Kế Trung, sắc mặt Hàn Như Liệt vẫn lạnh nhạt như trước, tâm thần khẽ động, Thiên Lực mạnh mẽ trong cơ thể đột nhiên tràn ra dữ dội, một cỗ uy áp không kém Hà Kế Trung chút nào tràn ra lôi đài.
Trong mắt Hà Kế Trung hiện lên vẻ khiếp sợ, không thể tin nhìn Hàn Như Liệt nói: "Nguyên Anh cảnh trung kỳ! Điều này sao có thể!"
Thực lực của Hàn Như Liệt lúc trước rõ ràng chính là Linh Tịch cảnh hậu kỳ, điều này tuyệt đối không sai, nhưng chỉ ngắn ngủn gần hai tháng thời gian, làm sao hắn có thể vượt nhiều cấp như vậy, tốc độ tu luyện như thế quả thực nghe rợn cả người!
Khóe miệng Hàn Như Liệt khẽ cong lên, lạnh nhạt nói: "Đó chẳng qua là ngươi cho rằng không có khả năng thôi, đừng tưởng rằng mỗi người đều giống như ngươi."
"Lúc trước là ngươi cố ý!" Hà kế Trung lập tức phản ứng kịp những chuyện lúc trước của Hàn Như Liệt căn bản là giả, thực lực của hắn ta vốn không kém mình chút nào, lúc trước sở dĩ yếu thế như vậy chính là để dẫn dắt hắn mắc câu, đáng buồn chính là hắn vậy mà lại bị lừa!
Đối với những lời nói của Hà Kế Trung..., Hàn Như Liệt từ chối cho ý kiến.
Hà Kế Trung không hổ là người có kinh nghiệm dày dặn, rất nhanh liền từ trong trạng thái khiếp sợ bình tĩnh trở lại, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: "Cho dù thực lực ngươi có bằng với ta thì như thế nào, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!"
Dứt lời, thân hình Hà kế Trung liền hóa thành một đường màu đỏ đột ngột hướng đến phía Hàn Như Liệt, ngân quang lấp lánh trong tay dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía cổ họng Hàn Như Liệt.
Ánh mắt Hàn Như Liệt ngưng tụ, thân hình vừa động thì đã tránh thoát công kích của Hà Kế Trung, lợi kiếm trong tay đột nhiên hiện ra, kình phong mạnh mẽ của lợi kiếm sắc bén cũng đánh úp về phía lồng ngực Hà Kế Trung.
"Keng! Keng! Keng!"
Một hồi âm thanh va chạm của kim loại từ trên lôi đài vang vọng ra, thân hình hai người nhanh chóng tránh né, trong khoảng thời gian ngắn hai người đối chiến cũng đã giao thủ qua mười mấy chiêu!
Sức mạnh mạnh mẽ ở trên lôi đài tàn sát bừa bãi, lôi đài vốn cứng rắn liền xuất hiện từng đạo dấu vết nứt rách, từng đạo nứt nẻ trên lôi đài lấy hai người làm trọng tâm nhanh chóng lan tràn ra.
Kể từ khi Hà Kế Trung và Hàn Như Liệt giao thủ xong, chân mày đều không có giãn ra, Hàn Như Liệt này thật sự là quỷ dị, mỗi lần hắn ra chiêu Hàn Như Liệt đều có thể phát hiện chiêu thức của hắn trước tiên, cho nên một phen giao thủ này hắn ngay cả một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, những chiêu thức thường mới ra đã bị Hàn Như Liệt cản lại rồi.
So ra mà nói, ngược lại chính công kích của Hàn Như Liệt lại khiến hắn thời thời khắc khắc phải cẩn thận, có lần còn thiếu chút nữa là bị thương, cảm giác như vậy khiến hắn cực kì không thoải mái.
Kể từ sau khi Hàn Như Liệt trở về từ thành Thiết Thạch vẫn đều bế quan tu luyện, đã lâu cũng chưa từng giao thủ cùng người nào, hôm nay lần giao thủ này đối với hắn cũng có được không ít chỗ tốt, hơn nữa để cho hắn kinh ngạc là dường như hắn có thể nhìn rõ được những động tác của Hà Kế Trung trước tiên, đây là cảm giác mà trước kia hắn chưa từng có.
Trên thực tế đây cũng là thu hoạch của hắn ở thành Thiết Thạch, lúc ấy ở dưới đó có nhiều người Hắc Ám vây công như vậy, sự chú ý của hắn phải thời thời khắc khắc căng thẳng, vì vậy mà tinh thần lực lặng lẽ tăng lên nhiều, hôm nay ở một phen giao thủ này, chỗ tốt như vậy dĩ nhiên được biểu hiện ra ngoài.
Nhất là ở thời điểm xuất chiêu lại càng thuận lợi, Hàn Như Liệt vì kiểm tra đo lường tinh thần lực của mình cùng với lực phản ứng, không tự chủ đã coi Hà Kế Trung trở thành mục tiêu, thông qua điều này hắn sẽ nắm giữ rất tốt!
Nếu như Hà Kế Trung biết được ý nghĩ của Hàn Như Liệt mà nói..., không biết sẽ có cảm tưởng gì . . .
Chương 12: Lệnh triệu tập
"Bang!"
Kèm theo một đạo âm thanh bén nhọn vang lên, một vòng tia sáng màu bạc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, đợi thời điểm mọi người thấy tia sáng màu bạc kia mới phát hiện lợi kiếm của Hà Kế Trung đã bị Hàn Như Liệt trực tiếp đánh bay đi rồi!
Lợi kiếm hung hăng đâm vào trong lớp nham thạch trên lôi đài, chấn động ầm ầm cũng đã biểu hiện được lực đạo mạnh mẽ trước đó, nhìn thấy một màn này tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí.
Hàn Như Liệt này không khỏi cũng quá mạnh mẽ một chút đi, hai người đồng dạng đều là Nguyên Anh cảnh trung kỳ, hắn lại có thể đem lợi kiếm của Hà Kế Trung đánh bay đi, phải biết rằng chỉ có thời điểm giữa hai người có thực lực chênh lệch rất lớn mới có thể đem lợi kiếm của đối phương đánh bay đi, thế nhưng Hàn Như Liệt lại làm được, điều này có ý nghĩa như thế nào a?
Kể từ sau khi lợi kiếm rời khỏi tay, sắc mặt Hà Kế Trung trở nên vô cùng khó coi, lúc trước hắn còn hướng về phía Hàn Như Liệt kêu gào, một phen như vậy lại khiến mình mất hết mặt mũi, thật sự là. . . . . .
Từ đầu tới cuối trên mặt Mộ Chỉ Ly đều mang theo nụ cười thản nhiên, nàng đối với Hàn Như Liệt là rất có lòng tin, chỉ cần chàng xuất thủ, Hà Kế Trung kia tuyệt đối không phải là đối thủ của chàng, mà nàng chỉ cần ở chỗ này chờ Hàn Như Liệt thắng lợi trở về là tốt rồi.
Trong mắt Cung Tuấn Bân hiện lên vẻ thống khoái, hắn vốn không ưa người Bắc Hoàn Quốc, thừa cơ hội này vừa vặn nhẹ nhàng giết hết bọn chúng, nhất là nhìn sắc mặt khó coi kia của Hà Kế Trung lại cảm thấy vô cùng thống khoái.
Trong mắt Hà Kế Trung hiện lên vẻ dữ tợn, một quyền đột nhiên oanh ra, kình phong bén nhọn ác liệt kèm với âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên.
Hiển nhiên Hà Kế Trung đã tức giận đến cực hạn, vừa ra tay chính là chân chính sát chiêu, muốn giải quyết Hàn Như Liệt!
Một quả đấm mang theo kình phong mạnh mẽ hướng đến nhanh chóng khuếch đại trong mắt Hàn Như Liệt, trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lạnh nhạt, một cỗ sát khí từ sâu trong đáy mắt lặng lẽ hiện lên, thấy cơ hội đến hai tay đột nhiên thò ra, trong nháy mắt khi nắm đấm của Hà Kế Trung xẹt qua, năm ngón tay đột nhiên dùng lực, một trảo liền chộp được khuỷu tay Hà Kế Trung.
Mạnh mẽ kéo một cái, lực đạo cường hãn liền trực tiếp kéo cả người Hà Kế Trung nghiêng về phía trước, đầu gối bên phải hung hãn hướng phía bên trên đánh úp một cái, hung hăng đâm vào cổ của Hà Kế Trung.
Trong mắt xẹt qua vẻ ngoan lệ, hạ thủ không chút lưu tình, thủ đoạn như vậy được coi như là cực kì tàn nhẫn, tất cả mọi người nhìn một màn như vậy đều toát ra sự sợ hãi than phục.
Sau khi Hà Kế Trung nhìn thấy Hàn Như Liệt hạ thủ tàn nhẫn như vậy, trong lòng cũng hiện lên vẻ bối rối, Hàn Như Liệt này cũng là một người ngang tàng, một chút cấm kỵ khi động thủ cũng không có.
Sau khi bối rối, Hà Kế Trung cũng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, hai tay đột nhiên chồng lên che ở đầu gối của Hàn Như Liệt, một trận đau nhức từ hai tay đột nhiên truyền đến tận tâm can, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị sưng đỏ không chịu nổi, hết lần này tới lần khác hắn không có biện pháp thoát khỏi khống chế của Hàn Như Liệt, chỉ có thể bị động bị đánh, thật sự là khổ không thể tả.
Trong mắt Hà Kế Quán hiện lên vẻ trầm trọng, không nghĩ tới bọn họ trăm phương ngàn kế tính toán người Linh Viêm quốc, nhưng cuối cùng lại là bị người Linh Viêm Quốc phản lại một quân, lần này quả thực là bọn họ xui xẻo.
Từ dáng vẻ thành thạo này của Hàn Như Liệt, kết cục của cuộc tỷ thí này đã không cần phải nhiều lời nữa rồi, thực lực đệ đệ mình như thế nào hắn vốn rõ ràng nhất, chẳng qua là không nghĩ tới Hà Kế Trung không đánh được bao lâu thì đã bị thua, về sau bị mọi người cười nhạo một phen là chuyện tuyệt đối không thể tránh.
Còn có hai trăm ngày tiền đánh cuộc kia nữa, nghĩ tới đây trong lòng Hà Kế Quán cũng hiện lên vẻ tức giận, huynh đệ bọn họ sống nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ bị tính toán qua.
Hàn Như Liệt thấy công kích đầu gối của mình không tạo được nhiều hiệu quả, chợt hai tay liền đột ngột buông ra, khuỷu tay lập tức đánh úp về phía lưng Hà Kế Trung, tốc độ vô cùng nhanh khiến Hà Kế Trung chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đều đã kết thúc.
"Ken két"
Một đạo âm thanh nứt xương vang lên thanh thúy, trong hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh như vậy lại đặc biệt khiến mọi người chú ý, chợt mọi người chỉ thấy cả người Hà Kế Trung đều ngã trên mặt đất, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào đứng dậy.
Trên quần áo sau lưng của Hà Kế Trung có hai đóa hoa huyết nứt ra, một kích kia của Hàn Như Liệt trực tiếp đem phía sau lưng Hà Kế Trung đánh thành hai lỗ máu, không cần nói cũng có thể biết chỗ xương kia tuyệt đối là đã vỡ vụn rồi.
"Đa tạ" Hàn Như Liệt cười nhạt nói, bộ dáng anh tuấn văn nhã kia cùng với sự tràn ngập sát khí sát thần lúc trước căn bản là hai người, nếu không phải mọi người nhìn thấy tình trạng thảm hại đến giật mình kia của Hà Kế Trung mà nói.... Quả thật khó có thể tin được hết thảy mọi chuyện đều là do Hàn Như Liệt làm.
Hà Kế Quán lập tức vọt lên, đỡ Hà Kế Trung dậy, hướng Hàn Như Liệt hừ lạnh một tiếng, nói: "Làm người thì mọi chuyện nên giữ lại một đường, nếu không bị tổn hại sẽ là chính bản thân mình !"
Hàn Như Liệt không thèm để ý chút nào đáp: "Ngươi có thể hiểu đầy đủ được đạo lý này là tốt nhất, hiện tại chẳng qua là cho các ngươi một thông báo thôi."
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta muốn Sinh Tử đấu!" Hà Kế Trung nhìn lướt qua ánh mắt mọi người hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo hắn, cảm giác như vậy thực sự khiến hắn không thể chịu được.
Hắn vẫn luôn sống như là một thiên chi kiêu tử, có lúc nào lại rơi vào tình cảnh giống như vậy, hắn nhất định phải giết Hàn Như Liệt, nhất định phải thế! Hắn bây giờ đã hoàn toàn quên hết đám người Âu Dương Hào ở bên cạnh, toàn bộ cừu hận đều đặt trên người Hàn Như Liệt.
"Kế Trung, không nên vọng động, đệ không phải là đối thủ của hắn!" Hà Kế Quán nói bên tai Hà Kế Trung, từ một phen giao thủ lúc trước là có thể nhìn ra chênh lệch của hai người, nếu Sinh tử đấu chẳng phải là dâng mạng lên sao?
Song, Hà Kế Trung bị nhục nhã to lớn như vậy ở trong trận đấu đã hoàn toàn điên cuồng, căn bản là nghe không lọt tai lời nói của Hà Kế Quán, la lớn: "Ta muốn tiến hành Sinh tử đấu với ngươi, ta muốn ngươi chết!"
"Chỉ bằng bộ dáng kia bây giờ của ngươi, có tư cách gì ăn nói xằng bậy muốn ta chết?" Hàn Như Liệt vẻ mặt khinh thường giễu cợt nói.
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi dám hay không dám theo ta tiến hành Sinh tử đấu!" trong mắt Hà Kế Trung tràn đầy ngoan lệ, bộ dáng kia dường như hận không thể đem Hàn Như Liệt nghiền xương thành tro bụi.
Nghe vậy, lông mày Hàn Như Liệt khẽ nhướng lên: "Dám, có cái gì không dám, chỉ sợ ngươi không có cái can đảm kia." Bọn họ vốn là đứng ở phía đối lập, mối quan hệ giữa bọn họ căn bản không cần thiết phải làm việc lưu lại một đường, trảm thảo trừ căn mới là tốt nhất!
"Ta nói ngươi câm miệng có nghe hay không!" Hà Kế Quán tức giận nói, đệ đệ của hắn thật sự là coi trời bằng vung rồi, bị người ta nói một câu khích tướng căn bản liền không hiểu rõ được tình thế, nếu như hắn không phải thân đệ đệ của mình mà nói.... Hắn mới không thèm quản chuyện khỉ gió gì của hắn ta.
"Ca, ta nhất định phải cùng hắn quyết một trận tử chiến!" Hà Kế Trung kêu gào nói, sau lưng truyền đến một trận đau đớn như vạn kim châm khiến cho mắt hắn trở nên đỏ bừng.
"Bốp!" Hà Kế Quán trực tiếp cho Hà kế Trung một cái tát: "Trước mặt mọi người ngươi cũng đừng có làm mất mặt xấu hổ thêm lần nữa! Quân tử báo thù, mười năm không muộn, ngươi có hiểu hay không!"
Hà Kế Trung dường như bị một cái tát của Hà Kế Quán đánh cho thanh tỉnh lên nhiều, chẳng qua là cúi đầu đứng ở một bên. Tình cảm giữa huynh đệ bọn họ vốn rất tốt, dường như Hà Kế Quán chưa bao giờ đánh hắn, nếu hắn động thủ vậy thì chứng tỏ mình làm việc thực sự không đúng.
"Cuộc tỷ thí này chúng ta thua, về phần chuyện Sinh tử đấu kia vẫn mong ngươi đừng để trong lòng, đệ đệ ta nhất thời mắc phải hồ đồ thôi." Hà Kế Quán nở nụ cười nói, bộ dáng hòa thiện kia giống như là của những người bạn tốt nói chuyện với nhau vậy.
Sắc mặt Hàn Như Liệt khẽ biến, lòng dạ Hà Kế Quán này so với Hà Kế Trung sâu đậm hơn rất nhiều, nói dăm ba câu liền có thể đem chuyện Thánh Chiến đẩy đi, người tâm tính như vậy thật sự khó lường.
"Đó là đương nhiên." Hàn Như Liệt bất động thanh sắc đáp
"Chúng ta đi!" Hà Kế Quán hướng mọi người Bắc Hoàn Quốc nói, nếu tiếp tục ở lại chỗ này nữa thì thật mất mặt xấu hổ, nhất là cảm nhận được những tầm mắt giễu cợt kia của mọi người, thật sự là trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Những đệ tử khác của Bắc Hoàn quốc đương nhiên cũng là có ý nghĩ như vậy, mặc dù người tham gia thi đấu trên lôi đài không phải là bọn họ, nhưng là thời điểm khiêu chiến lúc trước trận đấu rõ ràng chính là người Bắc Hoàn quốc cùng với Linh Viêm quốc tranh đấu, bây giờ bọn hắn thua, ai cũng đều không có thể diện vẻ vang gì.
Thời điểm đoàn người Bắc Hoàn quốc đang chuẩn bị rời đi, Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói: "Các ngươi dường như quên mất cái gì a."
Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói..., cước bộ của đám người Hà Kế Quán đột nhiên dừng lại, trên mặt tràn đầy tức giận, chợt một đệ tử Bắc Hoàn quốc đi đến bên tai hắn nói mấy câu, chỉ thấy các đệ tử khác rối rít đưa một kiện đồ vật cho Hà Kế Quán.
Hà Kế Quán lúc này mới xoay đầu lại, vung tay trực tiếp đem tư cách 200 ngày thời gian tu luyện ném cho bọn họ nói: "Đây là tiền đánh cuộc tỷ thí lần này, thanh toán xong rồi, chúng ta đi"
Đợi đám người Bắc Hoàn quốc rời đi xong, các đệ tử Linh Viêm quốc lúc này mới hoan hô lên, người Bắc Hoàn Quốc ban đầu có bộ dáng ngang ngược càn rỡ như vậy khiến trong lòng bọn họ đều có tức giận không nhỏ, nhưng bây giờ lại thật thống khoái.
"Liệt sư đệ, cám ơn ngươi!" Âu Dương Hào đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt nói, trên gương mặt kiên nghị tràn đầy thành khẩn, Hàn Như Liệt đã giúp hắn một đại ân.
Hàn Như Liệt khoát tay nói: "Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, chuyện nhỏ như vậy cũng không cần khách khí, sư huynh chê bai rồi", cho dù không có cơ hội lần này mà nói, sớm muộn gì hắn cũng muốn giao thủ cùng với người Bắc Hoàn quốc.
Cung Tuấn Bân một tay khoác lên trên bả vai Hàn Như Liệt, cười nói: "Huynh đệ, ta thấy những phen giao thủ của ngươi thật sự là quá sung sướng, điều không tốt duy nhất có lẽ chính là nên đem hắn đánh cho thê thảm hơn một chút, tốt nhất để cho hắn sau này không thể nói được ra lời, xem còn có thể lớn lối như thế nào."
Nghe lời nói của Cung Tuấn Bân...,trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ rồi, lại nói Cung Tuấn Bân này mới thật là người lòng dạ độc ác a!
Sau khi Hà Kế Quán và Hà Kế Trung cùng nhau trở lại phòng nghỉ ngơi, Hà Kế Trung không nhịn được lên tiếng nói: "Đại ca, ta. . . . . ."
"Không cần phải nói nữa, tài nghệ của đệ không bằng người, Hàn Như Liệt kia giấu giếm vô cùng sâu, mặc dù tu vi của hắn là Nguyên Anh cảnh trung kỳ, nhưng lực đạo của hắn cùng với lực phản ứng lại đều vượt xa đệ, cho dù là ta giao thủ cùng với hắn cũng phải cẩn thận một chút ít.
Lần này coi như là chúng ta nhìn nhầm rồi, coi như đây là mua lấy một cái giáo huấn đi." Hà Kế Quán lên tiếng nói, dọc theo đường này trở về hắn đem chuyện này phân tích tốt một lần, thật sự là bọn hắn bị lừa rồi.
"Ghê tởm, Linh Viêm quốc lại có một tiểu tử như vậy, không bao lâu nữa ta nhất định sẽ làm cho bọn hắn phải trả giá thật lớn!" trong mắt Hà Kế Trung hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hà Kế Quán lạnh lùng nói: "Đó là đương nhiên, còn chưa từng có kẻ nào có thể chiếm được tiện nghi từ trên tay hai huynh đệ chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho hắn ăn không được."
"Đại ca, vậy thời gian hai trăm ngày tu luyện kia?"
"Ta là hỏi mượn những người khác, ta thấy xem ra thời gian kế tiếp chúng ta phải làm nhiệm vụ nhiều hơn, bằng không cũng không có cách nào trả lại cho bọn họ" Trên mặt Hà Kế Quán âm trầm nói, hôm nay bọn họ thật là tổn thất lớn.
Ai ngờ Hà Kế Trung vô cùng không thèm để ý liền nói: "Cầm thời gian tu luyện của bọn hắn, cho dù chúng ta không trả thì bọn họ còn có thể thế nào?" cả Bắc Hoàn quốc không có người nào có thể là đối thủ của huynh đệ bọn họ.
"Hồ nháo, chuyện này nhất định không được, hiện tại chúng ta đã đắc tội người Linh Viêm quốc, nếu như lần nữa đắc tội các đệ tử Bắc Hoàn quốc mà nói..., chỉ sợ lấy cả thực lực của ta và đệ thì cuối cùng cũng sẽ rất thê thảm "Hà Kế Quán khiển trách, nếu không phải biết đệ đệ có suy nghĩ rất đơn giản thì hắn cũng không có ở bên cạnh mà giám sát thì không biết là đã xông ra bao nhiêu tai họa rồi.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Hà Kế Quán, Hà Kế Trung vội vàng lên tiếng nói "Hết thảy đều nghe lời của đại ca."
. . . . . .
Trong khoảng thời gian ngắn, trận đánh kia của Hàn Như Liệt và Hà Kế Trung đã trở thành đề tài câu chuyện của mọi người, mà kể từ khi phát sinh chuyện này đám người Hà Kế Trung cũng chưa từng xuất hiện qua, hẳn là đang cố ý trốn tránh. . . . . .
Những thứ này đối với cuộc sống của đám người Hàn Như Liệt cũng không tạo thành bất kì ảnh hưởng gì, đám người Mộ Chỉ Ly lần nữa tiến vào trong phòng tu luyện tiến hành tu luyện, theo như ý tứ của đám người Hàn Như Liệt là đem hai trăm ngày tu luyện đạt được lần này đều đưa cho Mộ Chỉ Ly, dù sao bây giờ nàng cũng không có thực lực, nhất định phải mau chóng tăng lên mới được.
Đối với ý tốt của đám người Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly cũng không có cự tuyệt, trên thực tế chuyện này đối với nàng thật sự rất quan trọng.
Mộ Chỉ Ly lần nữa ở trong phòng tu luyện bế quan, cuộc sống của nàng dường như chỉ còn dư lại tu luyện cùng với tìm hiểu Hỗn Độn Quyết, mà nàng đối với thời gian buồn tẻ như vậy lại có vẻ cực kỳ hưởng thụ, trong nháy mắt gần hai tháng lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm nay, mới thời điểm sáng sớm của ngày mới đột nhiên nghe được từng trận tiếng trống từ bên ngoài truyền đến, đáy mắt Mộ Chỉ Ly không khỏi hiện lên vẻ hoài nghi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Hồi trống này rõ ràng là từ trong trại huấn luyện hạt giống truyền ra, mà trận hồi trống này rốt cục biểu thị cho chuyện kì quái gì??
Thời điểm Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi cửa phòng, đám người Hàn Như Liệt cũng rối rít đi ra ngoài gian phòng, trên mặt đều mang vẻ nghi ngờ mà nhìn đến hướng tiếng trống truyền, đang lúc mọi người nghi ngờ đột nhiên nghe được có người hô: "Lệnh triệu tập, đây là lệnh triệu tập của trại huấn luyện hạt giống, mọi người mau chút đi đến quảng trường!"
Đám người Mộ Chỉ Ly liếc nhau một cái, chợt nhanh chóng theo hướng quảng trường đi tới, thời điểm khi đoàn người bọn hắn đến lúc này mới phát hiện trên quảng trường đã tụ tập không ít đệ tử, mà Giang Văn Đình thì đang đứng ở trên đài cao.
Vào lúc đám người Mộ Chỉ Ly đến, tầm mắt Giang Văn Đình từng một lần dừng lại trên người bọn hắn, không che giấu chút nào ý tìm tòi nghiên cứu.
Thời điểm hắn biết đám người Mộ Chỉ Ly an toàn trở về xong cũng vô cùng kinh ngạc, hắn đã đi hỏi thăm qua, những người khác bị cơn lốc màu đen nuốt chửng không người nào còn sống sót, mà bọn họ năm người lại bình an vô sự trở về, trong lúc này nếu không có chút chuyện gì mà nói thì hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Sau khi ở đó suy xét một phen, cuối cùng hắn cũng không có đi hỏi bọn họ, những đệ tử này đến tột cùng là dùng thủ đoạn gì sợ là cũng sẽ không tự nói với mình, chỉ cần bọn họ có thể trở lại thuận lợi, hắn đối với mấy đệ tử này thật đúng là vừa ý vô cùng.
Sau khi đem các đệ tử ở trại huấn luyện hạt giống tới xong, Giang Văn Đình hắng giọng một cái, lời nói trầm thấp lại tràn đầy nghiêm túc truyền vào trong tai mọi người: "Hôm nay ta phát ra lệnh Triệu Tập, trên thực tế trong trại huấn luyện hạt giống đã không biết có bao nhiêu năm không phát ra lệnh triệu tập rồi."
Nghe được lời nói của Giang Văn Đình..., trong lòng mọi người đều là hiện lên vẻ kinh ngạc, đến tột cùng là loại chuyện tình như thế nào mới khiến Giang Văn Đình phát ra lệnh Triệu Tập?
"Nói vậy chuyện tình thành Thiết Thạch tất cả mọi người ít nhiều đều có chút hiểu rõ, lúc trước thành Thiết Thạch bị một cỗ lực lượng Hắc Ám thần bí bao bọc khắp nơi, ba tháng trước cỗ lực lượng Hắc Ám này đột nhiên biến mất, thành Thiết Thạch lần nữa khôi phục bình thường."
Nghe thấy ba chữ thành Thiết Thạch kia, đám người Mộ Chỉ Ly không khỏi liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ sau khi bọn họ rời đi thành Thiết Thạch lại xảy ra biến cố gì không tốt? Cái truyền thừa này cũng đã tiếp nhận xong, lẽ ra không nên có vấn đề gì nữa mới đúng.
Những đệ tử khác còn lại không tự chủ đem tầm mắt hướng về phía đám người Hàn Như Liệt, lúc trước chính là mấy người bọn hắn suýt mất mạng ở thành Thiết Thạch.
"Ngay tại mấy ngày hôm trước, thành Thiết Thạch vốn đang khôi phục sự yên tĩnh lần nữa lại phát sinh dị biến, bởi vì nơi đó đã hặp phải Hắc Ám chi lực ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, một chút thảm thực vật, yêu thú thậm chí thi hài đều nhận lấy sự ảnh hưởng của Hắc Ám chi lực, tạo thành tử vong chi lực, bọn họ điên cuồng tập kích loài người, đối với cuộc sống của mọi người tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Mục đích phát ra lệnh Triệu Tập lần này chính là vì để mọi người và ta cùng nhau đi trước đến thành Thiết Thạch tiêu diệt những thứ quái vật kia, không sai, bọn họ là bị sự ảnh hưởng của Hắc Ám chi lực mà sản sinh ra quái vật!
Mọi người cũng có thể đem chuyện này hiểu thành một lần làm nhiệm vụ, nhiệm vụ kết thúc các ngươi sẽ có được phần thưởng hậu hĩnh, nhưng nhắc nhở các ngươi một chút là thành Thiết Thạch này nhất định có tính nguy hiểm, ta không có cách nào bảo vệ các ngươi.
Nếu như các ngươi không phải là kẻ nhu nhược yếu đuối..., hãy theo ta cùng đi!" Giang Văn Đình phấn chấn lên tiếng, rất hiển nhiên, hắn là hi vọng tất cả đệ tử đều cùng nhau đi trước.
"Nếu không đi, thì hiện tại có thể đứng ra!"
Không có người nào! Bị Giang Văn Đình vừa nói như vậy, còn có ai có thể đứng ra, một khi đứng ra kia không phải chứng minh mình là kẻ yếu đuối nhu nhược sao? Tất cả mọi người đều là thiên tài nổi bật trong đám người, lòng tự ái lại càng không cần phải nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là người yếu đuối nhu nhược.
"Rất tốt, không có một người nào, không có một kẻ nào yếu đuối nhu nhược! Như vậy, cho các ngươi thời gian một nén nhang thu dọn đồ đạc, một nén nhang sau, cùng nhau xuất phát ở cửa ra!" dứt lời, thân hình Giang Văn Đình lần nữa biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Đám người Mộ Chỉ Ly bởi vì không có đồ gì muốn thu thập, cho nên trực tiếp hướng phía cổng lớn của trại huấn luyệt hạt giống đi tới, Thiên nhi không khỏi cười nói: "Lời này của tổng huấn luyện viên thật sự là buồn cười, lời nói kia nghe như là để cho mọi người công khai tự làm chủ, trên thực tế mọi người căn bản đâu có lựa chọn nào!"
"Ha ha, chính là, huấn luyện viên này cũng là một nam tử chân chính, đối với ta thì hợp khẩu vị!" Cung Tuấn Bân cảm khái nói, hiển nhiên ấn tượng đối với Giang Văn Đình là rất tốt.
Chân mày Mộ Chỉ Ly hơi nhíu lại: "Thi hài bị lực lượng Hắc Ám ăn mòn, có phải chính là Khô Lâu không?"
Mộ Dật Thần khẽ gật đầu: "Có lẽ chính là vậy, thành Thiết Thạch chỉ là một thành trì xa xôi, nhưng lại nhiều năm như vậy trôi qua, người chết ở nơi đó tuyệt đối không phải ít, cộng thêm một ít yêu thú, chuyến đi này tính nguy hiểm rất lớn."
Thiên phú của hắn là thuộc tính Hắc Ám, đối với sự ảnh hưởng của lực lượng Hắc Ám tự nhiên là có hiểu biết nhất định, theo như hắn thấy thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản, nếu không đám người Giang Văn Đình đã tự mình giải quyết rồi, mà không phải để cho bọn họ nhiều người như vậy cùng đi giải quyết.
Hàn Như Liệt không khỏi nắm chặt tay của Mộ Chỉ Ly, nói: "Đi về sau nàng phải một mực ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro