Q.5(Thiên Định Càn Khôn) - CHƯƠNG 109+110
Chương 109: Hù Dọa
La Chí Hiền vẫn dùng thủ đoạn như trước, một chưởng vỗ vào trên bàn Mộ Chỉ Ly, "Tiểu tử, một mình ngươi chiếm một cái bàn, không khỏi quá lãng phí, bây giờ rời đi đi."
Mọi người rối rít nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, lại là một người xui xẻo, nhưng trong lòng cũng đang không ngừng cảm khái, đệ tử điện Sất Trá quả thật khó lường, vừa đứng ở trước mặt người khác, người khác cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Nhưng mà, hình như Mộ Chỉ Ly không có nghe thấy giọng nói của La Chí Hiền, tiếp tục ăn thức ăn của mình. Động tác của nàng tinh sảo mà ưu nhã, khuôn mặt như ngọc trầm tĩnh lạnh nhạt, đôi mắt sâu thẳm giống như giếng cổ từ đầu tới cuối cũng chưa từng sinh ra nửa điểm gợn sóng.
La Chí Hiền vốn tưởng rằng tiểu tử trước mặt sẽ xám xịt rời đi, không nghĩ tới mình lại bị hắn coi như không nhìn thấy, đây là tiểu tử to gan lớn mật nơi nào?"Tiểu tử, tai ngươi có phải điếc rồi hay không? Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?"
Mí mắt Mộ Chỉ Ly vừa nhấc, liếc La Chí Hiền một cái, từ miệng của nàng truyền ra lời nói trong trẻo mà lạnh lùng: "Ngươi không nhìn thấy ta đang dùng cơm sao?"
Nghe thấy lời nói của Mộ Chỉ Ly..., La Chí Hiền đầu tiên là ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng thì nụ cười nơi khóe miệng cũng càng phát ra lạnh như băng, "Tiểu tử, ta quản ngươi có ở đó ăn cơm hay không, hiện tại ta muốn ăn cơm, cho nên ngươi cút cho ta!" Trong tiếng nói tràn đầy uy hiếp, rất rõ ràng nếu như Mộ Chỉ Ly không tránh ra thì chắn chắn hắn sẽ động thủ"Mời" nàng đi ra ngoài.
Đôi mắt Mộ Chỉ Ly đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó, một luồng ánh sáng sắc bén khiếp người khiếp sợ lặng lẽ hiện lên, "Ngươi ăn cơm của ngươi đi, có liên quan gì tới ta? Cho dù ngươi là đệ tử điện Sất Trá, nhưng tửu lâu này không phải là ngươi mở, thứ tự đến trước và sau chắc ngươi phải biết chứ?"
Khi Mộ Chỉ Ly vừa nói xong thì cả trong đại sảnh truyền đến một trận hít khí vào. Mọi người rối rít nhìn về Mộ Chỉ Ly, đây là tiểu tử lỗ mãng đến từ nơi nào? Lại dám nói chuyện như vậy với đệ tử điện Sất Trá, đây không phải là muốn chết sao?
La Chí Hiền giận tím mặt, lập tức chuẩn bị động thủ đánh người, đúng lúc này, Dương Thiếu Phi đi đến trước mặt La Chí Hiền, chặn lại cử động của La Chí Hiền. Hắn nhìn Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói: "Không biết huynh đệ là đệ tử tu luyện môn phái nào?" Khi hắn thấy, người này biết rõ bọn họ là đệ tử của điện Sất Trá mà còn không để ý như vậy, thân phận nhất định không tầm thường, nói không chừng là đệ tử của Thiên Ma Tông hoặc là Thiên Âm Môn.
La Chí Hiền lúc này cũng ý thức được ý nghĩ của Dương Thiếu Phi, thầm than một tiếng nguy hiểm thật. Nếu như nam tử trước mặt thật sự là đệ tử của Thiên Ma Tông hoặc là Thiên Âm Môn, vậy hắn có thể chọc phải người không nên chọc rồi.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên độ cong hiếm thấy, chậm rãi nói: "Ta là người như thế nào không cần phải nói cho các ngươi biết, chỉ cần biết rằng ta là người mà các ngươi chọc không nổi là được."
Sắc mặt Dương Thiếu Phi và La Chí Hiền cứng đờ, lời của Mộ Chỉ Ly để cho bọn họ không biết là thật hay giả. Nếu như lời của Mộ Chỉ Ly là thật, vậy bọn họ sẽ không quấy rầy, nhưng nếu bọn họ rời đi, mà lời của Mộ Chỉ Ly là giả , đây chẳng phải là thành một trận chê cười.
Cùng một thời gian, trong đại sảnh cũng trở nên náo nhiệt. Mọi người rối rít thì thầm với nhau, phỏng đoán tên nam tử áo xanh này đến tột cùng là người nào, có thể có can đảm cùng dũng khí này, nhất định không phải là người bình thường.
Dương Thiếu Phi và La Chí Hiền liếc lẫn nhau một cái, đúng là vẫn còn do dự, không biết nên làm thế nào mới đúng. Dương Thiếu Phi không khỏi lần nữa lên tiếng nói: "Huynh đệ, không bằng nói ra chỗ của môn phái ngươi, cũng để cho hai người chúng ta kính ngưỡng mấy phần."
Mộ Chỉ Ly vừa ăn thức ăn, mắt cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói: "Đều nói là người các ngươi chọc không nổi, tại sao ta phải nói? Đừng đứng ở trước mặt ta, cản trở ta ăn cơm." Nói xong, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới hai người trước mặt nữa, tiếp tục ăn thức ăn .
Sắc mặt của Dương Thiếu Phi và Tu Luyện Giả điện Sất Trá vô cùng khó coi, cùng nhau đi tới, trên căn bản tất cả các đệ tử gặp phải bọn họ đều chỉ có thể thối lui ba phần, còn chưa từng có người dám đối xử với bọn họ như vậy. Người này không khỏi quá cuồng vọng một chút đi!
Dương Thiếu Phi liếc mắt híp lại, một tia tàn nhẫn từ đáy mắt của hắn xẹt qua, lạnh lùng nói: "Huynh đệ, coi như ngươi là đệ tử Thiên Âm Môn hoặc là Thiên Ma Tông, nói chuyện như vậy không khỏi quá cuồng vọng đi! Điện Sất Trá ta cũng là môn phái chính đạo đứng thứ hai, thực sự động thủ chúng ta cũng không sợ!"
Trước đây hắn cũng đã gặp qua đệ tử môn phái đệ nhất, hắn không phải không thừa nhận, ở trước mặt môn phái đệ nhất, môn phái thứ hai luôn có chênh lệch nhất định. Nhưng cho dù là dĩ vãng, cũng chưa từng có người dám kiêu ngạo như vậy! Hôm nay bọn họ có hơn bảy người, trước mắt chỉ có một người thôi, thực sự động thủ, bọn họ thắng chắc rồi! Huống chi cho dù bối cảnh của hắn ta thật sự khó lường, chỉ cần bọn họ hủy thi diệt tích, còn có biện pháp gì?
Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt của Dương Thiếu Phi cũng biết ý nghĩ của hắn, dù sao dọa người cũng không cần tinh thạch, chơi đùa trêu chọc bọn họ cũng không tồi.
"Hiện tại các ngươi bảy người đối phó một mình ta, hiển nhiên không sợ động thủ.Song, mấy sư huynh của ta đang trên đường đi tới, đến lúc đó xem ngươi còn có thể nói ra như vậy hay không.Môn phái thứ hai liền dám đùa bỡn tứ tung như thế, thật đúng là rất đắc ý a. So với mấy vị huynh đệ, một đường đi tới ta thực khiêm tốn."Trong lời của Mộ Chỉ Ly không hề che dấu giễu cợt đối với đám người Dương Thiếu Phi.
Vốn là đối với cái kiểu người ngang ngược như vậy thì nàng đã không thích, huống chi lại là Tu Luyện Giả của điện Sất Trá, lại càng không có nửa điểm ấn tượng tốt.
Nghe lời nói của Mộ Chỉ Ly..., Tiếng nói Dương Thiếu Phi hơi chậm lại, vốn là đang hăng hái theo những lời của Mộ Chỉ Ly cũng dần dần tiêu tán. Ai biết đối phương có mấy sư huynh đệ? Một khi nhân số vượt qua bọn họ, kia cuối cùng thật có thể là bi kịch rồi.
Mộ Chỉ Ly mắt liếc nhìn đám người Dương Thiếu Phi, sắc mặt bọn họ lúc này thật đúng là rất đặc sắc, bộ dáng cố nén tức giận không dám phát tác làm cho không ít người ở đây trong lòng cười thầm. Lúc trước bá đạo như vậy, không nghĩ tới đụng ngay phải một thiết bản.
Dương Thiếu Phi do dự chốc lát, đè nén tức giận trong lòng xuống, chậm rãi nói: "Vậy không quấy rầy ngươi." Xoay người, trong mắt Dương Thiếu Phi tràn đầy âm tàn , đừng để cho hắn tìm được cơ hội, nếu không sỉ nhục hôm nay hắn nhất định sẽ đòi lại !
La Chí Hiền nhìn thấy thái độ Dương Thiếu Phi như vậy, cũng là hiểu ý nghĩ của hắn ta, lập tức liền đem người ở một bàn khác đuổi đi. Vốn là trong lòng đè nén tức giận La Chí Hiền giờ khắc này trực tiếp coi đối phương trở thành nơi phát giận, những người kia nhìn thấy bộ dáng La Chí Hiền như vậy, lập tức không nói hai lời đã chạy ra ngoài.
Dưới tình huống như vậy mà đắc tội La Chí Hiền, đây không phải là tự tìm phiền toái sao? Bọn họ cũng không có bối cảnh mạnh mẽ như nam tử áo xanh kia đương nhiên chỉ có thể rời đi. Mà mấy người dứt khoát rời đi thật ra khiến một ngụm tức giận tích ở trong lòng La Chí Hiền không phát ra được, buồn bực không thôi.
Mọi người nhìn thấy đám người Dương Thiếu Phi nhượng bộ như vậy, thật buồn cười.Vốn tưởng rằng bọn người Dương Thiếu Phi rất giỏi, không nghĩ tới đụng phải cường giả chân chính chỉ có thể cụp lấy đuôi làm người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, người này mới thật sự là thâm tàng bất lậu. Chẳng qua là không biết đến tột cùng hắn ta là tu Luyện Giả của môn phái nào?
Trong lúc ăn cơm bọn người Dương Thiếu Phi thỉnh thoảng cũng đánh giá Mộ Chỉ Ly, trong đầu suy tư môn phái nào có nhân vật số má như vậy.
Đương nhiên Mộ Chỉ Ly cảm nhận được tầm mắt của bọn họ, trên mặt nàng lại chưa từng biểu hiện ra. Khi thời điểm tiểu nhị mang thức ăn lên, Mộ Chỉ Ly cũng đứng lên, thản nhiên rời đi, chẳng qua lúc đi qua bên cạnh tiểu nhị không cẩn thận đụng phải hắn một chút.
Lần này động tác nhẹ vô cùng, ngay cả tiểu nhị kia cũng chưa từng chú ý tới, hiển nhiên những người khác càng không thể phát hiện.
Sau khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, La Chí Hiền lúc này mới tức giận nói: "Không biết là tiểu tử thối của môn phái nào, thật không ngờ cuồng vọng như vậy! Đừng để cho ta bắt được cơ hội, nếu không ta sẽ để cho hắn chịu không nổi!" Nghĩ tới một màn lúc trước kia, hắn vô cùng tức giận, đã lâu không người nào dám nói chuyện với hắn như vậy.
Sắc mặt của Dương Thiếu Phi cũng không dễ nhìn, "Sau khi trở về điều tra xem hắn rốt cuộc là Tu Luyện Giả của môn phái nào."
"Ta xem hắn ngay cả môn phái nào cũng không dám nói, nói không chừng căn bản không có bối cảnh cường đại." Một đệ tử của điện Sất Trá khác khinh thường nói.
Nhưng mà, khi nam tử này nói xong thì sắc mặt của những Tu Luyện Giả khác đều âm trầm. Nếu như nói nam tử áo xanh kia thật sự là Tu Luyện Giả của Thiên Âm Môn hoặc là Thiên Ma Tông , như vậy hôm nay bọn họ thối lui thì là bình thường.
Nhưng nếu như đây hết thảy cũng là giả dối, vậy cũng thật sự là chê cười. Hôm nay có nhiều người ở chỗ này, một khi biết được thân phận thật sự của nam tử kia không phải là đệ tử môn phái, vậy mặt mũi bọn họ coi như là hoàn toàn mất hết.
Nam tử kia nhìn sắc mặt mọi người đột nhiên biến hóa, trong lòng cũng hiện lên vẻ bất an, một giây sau chính là phản ứng tới, không khỏi giải thích: "Ta chỉ là nói giỡn thôi, nam tử kia sao lại có can đảm như vậy?"
Song, giờ này khắc này, cũng không có ai quan tâm tới lời của nam tử kia, trong đầu không ngừng phỏng đoán đủ loại khả năng. Sau khi tiểu nhị mang món ăn tốt nhất đến, Dương Thiếu Phi chậm rãi nói: "Mọi người ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi chúng ta đổi lại tửu lâu khác nghỉ chân."
Ở trong tửu lâu này bị nhiều người chú ý đến như vậy, bọn họ ăn cơm ăn cũng không được thoải mái. Nếu không phải như vậy rời đi sẽ dẫn tới những người khác chê cười, bữa rượu và thức ăn này bọn họ căn bản là không muốn ăn.
Mọi người cũng hiểu lời của Dương Thiếu Phi, nhất thời không nói hai lời bắt đầu ăn như gió cuốn, bị ánh mắt của mọi người chăm chú như vậy đúng là khổ sở, chỉ có thể nhanh chóng ăn xong rời đi.
Tốc độ của bảy người rất nhanh, trên mặt bàn tràn đầy thức ăn trải qua bọn họ lang thôn hổ yết, rất nhanh chính là gió cuốn mây tan mà xong hết. Lập tức, bảy người cùng nhau đứng dậy rời đi.
Chờ đến sau khi bảy người rời đi lúc này mọi người mới dám đàm luận chuyện lúc trước, " Đệ tử điện Sất Trá xưa nay lớn lối, hôm nay thấy bọn họ kinh ngạc, thật đúng là đại khoái nhân tâm (*) a!"
(*) đại khoái nhân tâm: hả lòng hả dạ
"Đúng vậy, so với đệ tử điện Sất Trá thì tên nam tử áo xanh kia mới thực sự có phong cách quý phái, xem ra sự kiện Vạn Hoa lần này hẳn là rất náo nhiệt ."
"Nhìn sắc mặt Dương Thiếu Phi kia khó coi, ta cảm thấy thống khoái, không biết rốt cuộc nam tử áo xanh kia là đệ tử của Thiên Âm Môn hay là Thiên Ma Tông?"
"Theo ý kiến của ta hẳn là đệ tử của Thiên Âm Môn, nam tử kia thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, trên trán tràn đầy Hạo Nhiên Chính Khí (*), ngoại trừ Thiên Âm Môn sẽ không có nơi nào khác."
(*) Hạo nhiên chính khí: khí chất cương trực, ngay thẳng
"Bản thân ta lại không thấy như vậy, hắn một thân một mình, hơn nữa cuồng ngạo không kềm chế được, hẳn là tác phong của Thiên Ma Tông ."
Mọi người kiên trì ý của chính mình, mà ở bên trong tiếng đàm luận như vậy, hình tượng nam tử áo xanh đều ghi nhớ trong lòng mọi người.
Sau khi đám người Dương Thiếu Phi rời đi tửu lâu thì đi tới một chỗ xa, chuẩn bị đi tìm một tửu lâu có khoảng cách nhất định với nơi này, song mới vừa đi không bao lâu, Dương Chí Hiền cũng là biến sắc, nói: "Dương sư huynh, ta thấy chúng ta nên tìm một tửu lâu ở gần nơi này đi, bụng của ta có chút không thoải mái."
Nghe vậy, Dương Thiếu Phi không khỏi nhíu mày, nói: "Cố chịu một chút, đi nơi xa thì tốt hơn."
Đang ở lúc tiếng nói Dương Thiếu Phi vừa rơi xuống, lại có một gã đệ tử lên tiếng nói: "Ai nha, không được, ta cũng đau bụng."
Ngay sau đó, mấy người liên tiếp bắt đầu hô đau bụng, vốn là đệ tử điện Sất Trá hăng hái lúc này đứng ở trên đường cái hẳn là không có nửa điểm hình tượng, khép lấy hai chân, cong cái mông, sắc mặt cực kỳ khổ sở.
"Dương sư huynh, không được không được, nếu không nhanh lên một chút để cho ta giải quyết, ta liền. . . . . ." Một nam tử mặt đỏ lên nói, hiển nhiên nhịn rất cực khổ.
Dương Thiếu Phi vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, lại nghe đến bụng của mình truyền đến một trận tiếng vang kỳ quái, một cổ bài tiết ý tùy theo mà đến, vội nói: "Đi mau, tùy tiện tìm một tửu lâu đi!"
Cách góc đó không xa, Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng đám người Dương Thiếu Phi, khóe miệng giương lên nụ cười giảo hoạt. Hôm nay nếu không thể giao thủ, vậy trước tiên thu chút lợi tức thôi.
Lúc nàng đụng phải tiểu nhị đã đặt thuốc xổ ở trong thức ăn, lấy thủ pháp của nàng đương nhiên sẽ không có người nào phát hiện. Chẳng qua là thuốc xổ này cũng không phải là một loại thuốc xổ bình thường, mà là thuốc xổ trải qua Mộ Chỉ Ly nàng gia tăng nguyên liệu, xem ra muốn hành hạ bọn họ tốt một chút.
Lúc Mộ Chỉ Ly tiêu sái bước lên đường đi đến Tuyệt Tình Cốc, trong tửu lâu nào đó, bọn người Dương Thiếu Phi đang che bụng của mình, hẳn là kéo đến mất nước. Mỗi một người đều là sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực ngồi trên mặt đất.
"Ghê tởm, thức ăn của tửu lâu kia có vấn đề!" La Chí Hiền tức giận nói, chẳng qua là hôm nay tức giận lời của hắn cũng là không có nửa điểm khí thế, giọng nói mềm nhũn ,giống như không thể phát ra tiếng lớn hơn nữa.
"Đợi sau khi bình phục nhất định phải tìm tửu lâu kia lý luận đi!" Một người đệ tử khác cũng rối rít lên tiếng, loại cảm giác hư thoát này thực khó chịu a.
Đang thời điểm hai người nghĩ tới trả thù như thế nào, La Chí hiền đột nhiên nói: "Ai nha, không được, lại tới nữa !"
"Đừng tranh với ta, ta đi trước!"
"Ta trước! Ngươi đi một bên!"
Song, Mộ Chỉ Ly mới vừa đi không bao lâu, có một cái tay khoác lên trên bả vai nàng. Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, Thiên Lực trong nháy mắt bắt đầu khởi động, một quyền nhanh chóng đánh tới đối phương!
Người nọ lui về phía sau một bước, vội nói: "Huynh đệ, quân tử động khẩu không động thủ, ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn kết giao bằng hữu mà thôi." Nam tử mang trên mặt nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, chỉ là lời nói ra lại có chút dáng vẻ lưu manh.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn rõ tướng mạo nam tử này. Nam tử mặc một bộ cẩm y trường bào màu trắng, bên trên dùng chỉ bạc thêu mặc cúc*(hoa cúc màu tím), ở dưới ánh mặt trời phản xạ mơ hồ có thể thấy rõ ràng. Khiêm tốn hoa lệ, đây là từ ngữ xuất hiện trong đầu Mộ Chỉ Ly.
Tóc đen dùng mũ Dương Chi Ngọc buộc lên, lộ ra cái trán chắc nịch, trên mặt nghiêng như đao gọt tràn đầy nụ cười tươi rói, nhếch môi giác lộ ra hàm răng trắng nõn kia, nụ cười sáng lạn hẳn là đem ánh sáng mặt trời đều che lấp rồi.
Đây là một nam tử rất có mị lực, sẽ có phần đông nữ tử bị khuynh đảo vì nụ cười như ánh mặt trời kia. Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly nhìn nam tử này, chân mày cũng là nhíu lại, lạnh lùng nói: "Ta cũng không muốn làm bằng hữu cùng với ngưoi." Nói xong, Mộ Chỉ Ly mở ra bước chân đi về phía trước.
Ích Hàn nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly, độ cong trên khóe miệng càng thêm mở rộng, nhanh chóng đi theo. Nhận thấy được hành động của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly quay đầu đi, trong mắt mang theo một tia xơ xác tiêu điều.
Ích Hàn khoanh tay trước ngực, giải thích: "Hắc, huynh đệ, ta thật không có ác ý, chỉ là muốn kết giao bằng hữu mà thôi. Lúc trước hành động trong tửu lâu thật là rất soái, có thể đâm một đao tất cả Tu Luyện Giả của điện Sất Trá."
Mộ Chỉ Ly không thèm để ý, từ trước đến nay loại người này cũng không biết là từ đâu chạy tới.
"Về sau tất cả đệ tử điện Sất Trá bị tiêu chảy cũng là do ngươi làm sao? Ta thấy ngươi đụng phải tiểu nhị, nhưng rốt cuộc ngươi làm thế nào mà ngay cả ta đây cũng không thể thấy rõ ràng." Ích Hàn nhíu chân mày đẹp, lúc trước hắn ở nhã gian lầu hai đúng lúc thấy được một màn này.
Nam tử áo xanh này thật là thú vị, từ thời điểm hắn ta vừa đi vào tửu lâu thì hắn đã chú ý tới. Đối mặt với đệ tử điện Sất Trá lại có thể ứng đối bình tĩnh như vậy, nhưng hắn là biết lần này bất luận là Thiên Ma Tông hay là Thiên Âm Môn cũng không có đệ tử số một như vậy.
Đệ tử Thiên Âm Môn bây giờ còn chưa tới nơi này, mà đệ tử Thiên Ma Tông lúc trước hắn cũng đã nhìn rồi. Nghĩ tới nam tử này rõ ràng không phải là môn phái đệ tử mạnh hơn điện Sất Trá, nhưng dám đùa bọn hắn, can đảm này thực tại không nhỏ.
Nghe lời nói của nam tử này..., ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, động tác của nàng đã rất cẩn thận, nam tử này lại vẫn có thể phát hiện, nói vậy thực lực cũng không đơn giản a!
" Này, ta nói ngươi người này làm sao không có ý nghĩa như vậy? Ta đều nói lâu như thế, ngươi cũng không trả lời ta một chút?"
"Ta cho ngươi biết, Ích Hàn ta cũng không phải là tùy tiện kết giao bằng hữu."
"Ngươi cũng không phải là đại cô nương, nói một câu sẽ như thế nào a? Ta vừa rồi không có ác ý."
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đây rốt cuộc là của hiếm lạ này ở đâu đi ra bị nàng cho gặp được a? Theo lý thuyết tướng mạo hắn đường đường, thực lực cũng không tầm thường như vậy hẳn là có rất nhiều người nghĩ tới kết giao bằng hữu mới đúng, đáng tiếc bị một tính cách như vậy làm hoàn toàn phá hủy.
Nàng lúc này cũng xác định Ích Hàn này đúng là không có gì ác ý, nàng có thể cảm giác được thực lực Ích Hàn mạnh hơn nàng, nếu như hắn ta có ác ý đã sớm động thủ, làm sao nói nhảm nhiều như vậy.
"Nếu không phải lúc trước ở tửu lâu nghe thấy ngươi nói chuyện, ta đều nghĩ đến ngươi bị câm rồi." Đi ở một bên Ích Hàn nói lầm bầm, tiểu tử này thật đúng là cứng mềm không ăn a.
Dọc theo con đường này lời hữu ích hắn cũng nói, uy hiếp cũng nói, nhưng hắn ta không thèm nói một câu. Thật ra thì hắn chính là tò mò Mộ Chỉ Ly là làm thế nào bỏ được thuốc , cho đến bây giờ, cơ hồ không có động tác của ai có thể tránh được ánh mắt của hắn, nhưng nam tử trước mắt này lại làm được.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ xoay đầu lại, "Ta nói, ngươi nói lâu như vậy cũng không khát nước?"
"Hắc hắc, ngươi rốt cục nói chuyện a!"Ích Hàn cười nói, "Ngươi không nói ta còn không có cảm giác, ngươi vừa nói như thế ta phát hiện ta thật là khát a!"
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không giải thích được thì kết giao bằng hữu, ngươi có phải là cái người sợ rảnh rỗi hay không." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, ánh sáng trong mắt lóe lên.
Chương 110: Đã Tới
Ích Hàn cười hì hì, cười đến rực rỡ, bộ dáng kia tựa như ánh sáng mặt trời, "Thật ra thì ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi."
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không thèm quan tâm đến lý lẽ của Ích Hàn, xoay người rời đi. Ích Hàn vội vàng đuổi theo, "Được rồi, ta muốn biết rốt cuộc ngươi làm thế nào bỏ thuốc, tốc độ nhanh đến mức ta cũng không thể thấy rõ ràng. Dĩ nhiên, ta cũng thật lòng muốn kết giao bằng hữu với ngươi. Ta Ích Hàn thích kết giao nhiều bằng hữu, hiện tại có thể nói bằng hữu khắp thiên hạ."
Mộ Chỉ Ly quay đầu, mắt đen ngưng mắt nhìn Ích Hàn thật lâu, lúc này mới nói: " Nếu bằng hữu của ngươi khắp thiên hạ, nói vậy hẳn là sẽ có người biết làm như thế nào, không bằng ngươi đi hỏi bọn hắn."
"Vậy cũng không giống với, mỗi một bằng hữu ta biết đều rất tài giỏi." Ích Hàn nhướng mày nói, "Còn ngươi, mặc dù đến bây giờ ta cũng chưa thể nhìn ra thân phận của ngươi và nội tình, nhưng chỉ bằng một đôi mắt hoả nhãn kim tinh của Ích Hàn ta, cũng có thể nhìn ra ngươi rất có năng lực."
"Cho dù như thế, vì sao ta phải nói điểm này cho ngươi biết? Nếu như ngươi biết, thì sẽ không phải là một mình ta biết nữa." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, khóe miệng cũng là gợi lên nụ cười, Ích Hàn này quả nhiên là một người thú vị.
Ích Hàn đi ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly bên, mặc dù hai người vẫn trò chuyện với nhau nhưng bước chân chưa từng dừng lại.
"Kia chỉ là ngươi thuận tay gây nên, cũng không phải là bản lĩnh xuất chúng của ngươi, không có gì a. Ta thấy ngươi hẳn là lần đầu tiên tới Bồng Lai bí cảnh, không bằng kết giao bằng hữu, ta còn có thể đến giúp ngươi đây. Về phần vấn đề thủ pháp của ngươi, lúc nào ngươi muốn nói cho ta biết thì lúc ấy nói là được." Ích Hàn chậm rãi nói.
Hắn vốn thích kết giao bằng hữu, cho nên ở trong Bồng Lai bí cảnh danh tiếng coi như là rất nổi. Sở dĩ kết giao với Mộ Chỉ Ly, là bởi vì hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly này không đơn giản, nói vậy thành tựu trong tương lai cũng sẽ không sai. Bằng hữu như vậy, hắn rất có hứng thú .
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ nghi ngờ, Ích Hàn này thật có chút không đơn giản a, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được hắn cũng không có ác ý, không khỏi nói: "Như vậy đi, kết giao bằng hữu thì kết giao bằng hữu đi."
Nghe Mộ Chỉ Ly nói vậy, trên mặt Ích Hàn lộ ra một nụ cười, "Nếu là bằng hữu, ngươi cũng có thể nói cho ta biết tên của ngươi sao."
"Mộ Ly, Mộ trong ngưỡng mộ, Ly trong ly khai." Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.
"Hóa ra là Mộ huynh, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.Nếu chúng ta cũng muốn đi đến Tuyệt Tình Cốc, không bằng cùng nhau đi, như thế nào?"
Mộ Chỉ Ly liếc Ích Hàn một cái, thầm nghĩ: ngươi còn có thể giả dối thêm một chút sao?
Có Ích Hàn gia nhập, Mộ Chỉ Ly vốn là một người đi lại trở thành hai người đi. Mặc dù Ích Hàn người nọ là có chút dài dòng, nhưng Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện Ích Hàn đúng là có khả năng không nhỏ.
Đoạn đường này đi tới vốn là có khả năng gặp phải phiền toái nhưng vì có Ích Hàn ở đây mà trở nên hoàn toàn không có vấn đề, bất luận là dừng chân hay là vấn đề ăn cơm, chỉ cần Ích Hàn ra tay, hết thảy đều có thể giải quyết một cách hoàn mỹ .
Cho dù có tửu lâu đã đầy, Ích Hàn vừa mở miệng, lão bản kia là có thể dọn ra một chỗ . Nhìn Ích Hàn trong lúc vô tình đã biểu lộ ra hết thảy, trong lòng Mộ Chỉ Ly lại âm thầm suy đoán thân phận của hắn.
Lúc trước ở tửu lâu ăn cơm, ánh mắt của không ít người liền rơi vào trên người Ích Hàn, rất rõ ràng tất cả mọi người đều biết Ích Hàn. Thật không nghĩ tới thật đúng như Ích Hàn nói hắn rất nổi tiếng ở Bồng Lai tụ, vốn là nàng còn tưởng rằng chỉ là Ích Hàn tự biên tự diễn thôi.
Ngay cả đệ tử điện Sất Trá cũng không thể có quyền lợi như vậy, nhưng Ích Hàn lại có, chẳng lẽ hắn lại là đệ tử của Thiên Ma Tông? Mộ Chỉ Ly suy đoán.
"Hắc, Mộ huynh, như thế nào? Ở cùng với Ích Hàn ta, bớt đi rất nhiều phiền toái sao?" Ích Hàn đắc ý nói.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly liếc Ích Hàn một cái, thản nhiên nói: "Bình thường a, cho dù chính bản thân ta cũng có thể giải quyết những thứ phiền toái này."
Khuôn mặt Ích Hàn đang đắc ý trong nháy mắt xụ xuống, mang theo một tia bất đắc dĩ, "Không cần phải không nể mặt như vậy đi? Mộ huynh, ngươi mới vừa rồi có chú ý không, lúc ăn cơm hay không, mấy vị cô nương xinh đẹp đều nhìn chằm chằm vào ta đấy!"
"Đó là nhìn chằm chằm vào ta đi?" Mộ Chỉ Ly trêu đùa, Ích Hàn vẫn rất có tự tin với mị lực của mình, vốn hắn cho là một gương mặt tuấn tú so sánh với Phan An này, không, là khuôn mặt anh tuấn so với Phan An còn hơn có thể mê đảo hàng vạn hàng nghìn cô gái trẻ tuổi.
Trên đường đi tới, ánh mắt của hắn thường xuyên rơi vào trên người những khác cô gái, thỉnh thoảng bình phẩm từ đầu đến chân, nàng đều ở một bên nghe. Mộ Chỉ Ly không phải không thừa nhận, thân là nữ tử nàng còn không hiểu biết bằng Ích Hàn, không biết bình thường hắn ta đều tu luyện ở phương diện này sao.
"Làm sao có thể!"tiếng nói của Ích Hàn đề cao thêm vài lần, "Lấy ngươi tên tiểu bạch kiểm này, không có cao lớn uy vũ như ta, bọn họ nhất định là đang nhìn ta!" bộ dáng kia của Ích Hàn giống như là bị chọt trúng chân đau, nhảy dựng lên.
Mộ Chỉ Ly cười khẽ, "Ta là tiểu bạch kiểm thì sao? Không có cao lớn uy vũ như ngươi thì thế nào? Ta đây cũng là nam nhân anh tuấn! Mị lực lớn hơn ngươi người nam nhân to lớn à!"
"Hừ!" Ích Hàn xoay người sang chỗ khác, không hề để ý tới Mộ Chỉ Ly nữa.
Trên thực tế, chuyện này tất nhiên cũng có tồn tại .Hôm qua lúc hai người đi đường, Ích Hàn phát hiện một cô gái có dung mạo rất xinh đẹp, lúc ấy bị kích động hắn nhanh chóng lôi kéo Mộ Chỉ Ly đi tới gần.
Đương nhiên Mộ Chỉ Ly không có hứng thú với các cô gái, cũng không để ở trong lòng. Nhưng mà, ở thời điểm Ích Hàn và nàng đến gần thì ánh mắt của nàng kia lại rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, thời điểm Ích Hàn vừa mới chuẩn bị nói mình thì nàng kia nhào tới hỏi thăm tên của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, hơi lúng túng nhìn Ích Hàn một cái, không ngờ, khuôn mặt Ích Hàn kia đang giống như ánh sáng mặt trời nhất thời biến thành hoa cúc khô héo, lập tức không đợi Mộ Chỉ Ly mở miệng, liền lôi kéo Mộ Chỉ Ly rời đi.
Kể từ sau chuyện kia, Ích Hàn bị đả kích sâu sắc, mà mỗi lần Mộ Chỉ Ly thấy bộ dáng ích Hàn đắc ý kia liền không nhịn được lên tiếng nói móc mấy cái, coi như là một đôi bạn xấu.
Qua một hồi lâu, Ích Hàn lại chạy đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly ngồi xuống, nói: "Mộ Ly, ngươi đem thuốc xổ lần trước hạ đám người điện Sất Trá cho ta một chút đi? Ta cảm thấy thuốc xổ bình thường không mãnh liệt bằng cái của ngươi a."
Ban đầu hắn còn không biết, sau đó thời điểm cùng nhau đi lại nghe được không ít người đều đàm luận chuyện này. Đám người Dương Thiếu Phi đến bây giờ cũng còn nằm ở trong tửu lâu đây! Nghe nói thời gian mấy ngày ngắn ngủn này, bọn họ gầy đi nhiều không còn bộ dạng như trước kia nữa.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười hắc hắc, "Đó là đương nhiên, đây chính là thuốc xổ ta tăng thêm dược liệu, ngươi muốn dùng làm gì?" Bây giờ nếu nàng đã ngụy trang thành nam tử, như vậy tính cách đều phải giống nam tử một chút mới được. Mà hôm nay vẫn ở cạch Ích Hàn nên tính cách cũng hơi giống hắn ta.
"Cất đi, sau này thấy ai khó chịu ta liền hạ chút thuốc xổ." Ích Hàn đắc ý nói, trong mắt lóe ra tia sáng âm mưu.
"Vậy cũng được, nếu tất cả chi tiêu tiếp theo đều do ngươi giải quyết, thì ta sẽ cho ngươi." Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, tên Ích Hàn này tuyệt đối là ngườicó tiền, bây giờ ở tửu lâu một ngày đều là mười khối thượng phẩm tinh thạch, người này không hề nháy mắt.
Ngày mai đã đến Tuyệt Tình Cốc rồi, khoảng cách hôm nay đến Tuyệt Tình Cốc càng gần, giá phòng tửu lâu cũng càng cao, thời điểm thật sự đến Tuyệt Tình Cốc không biết giá phòng kia cao thành hình dáng gì nữa.
Đôi mắt Ích Hàn đột nhiên trợn to, nhìn Mộ Chỉ Ly một hồi lâu, nói: "Hắc, ngươi quá tối!"
"Dù sao ngươi có tiền cũng không để ý những thứ này! Đúng rồi, đến Tuyệt Tình Cốc ngươi giúp ta tìm chỗ ở, dù sao ngươi quen thuộc."Mộ Chỉ Ly không thèm để ý chút nào mà nói, người này có rất nhiều biện pháp, nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Ích Hàn khẽ gật đầu, "Vậy cũng được, ta vừa nói, tửu lâu nào không biết điều đưa ra phòng trống. Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta nhất định tìm cho ngươi một chỗ ở có điều kiện tốt."
"Vậy thì cám ơn ngươi, tốt nhất là chỗ không nhiều người lắm ." Mấy người Hàn Dĩnh Nhi còn phải đi ra ngoài, nếu như người không có phận sự quá nhiều, khi thấy bọn Hàn Dĩnh Nhi đột ngột xuất hiện thì có chút bất tiện.
"Ta biết rồi." Ích Hàn đáp, nhưng ngay sau đó đuôi lông mày nhảy lên, nói: "Ta giúp ngươi giải quyết những chuyện này, ngươi chỉ cho ta một bọc thuốc xổ cũng quá ít đi? Có còn thứ tốt gì khác hay không?"
Mộ Chỉ Ly từ trong túi càn khôn lấy hai bình sứ đi ra ngoài, "Cái này là thuốc xổ, cái này là phấn ngứa, ngươi hiểu không?"
"Ha ha, không tệ không tệ." Ích Hàn cất hai bình sứ này vào người. Thời gian hai ngày này hắn phát hiện trên người Mộ Chỉ Ly có nhiều đồ tốt, nhất là một số thuốc bột ly kỳ cổ quái lại càng rất nhiều, Mộ Ly còn trực tiếp tự nói với mình hắn là một gã Dược sư.
Giữa trưa ngày tiếp theo.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn rốt cục cũng đã tới Tuyệt Tình Cốc, vừa tới nơi này, Mộ Chỉ Ly phát hiện trình độ náo nhiệt của nơi này. Nơi này quả thật chính là một thành thị nhỏ, chỗ ngã ba, ngã tư đường đều có các loại cửa hàng, hai bên đường phố cũng có rất nhiều quán nhỏ.
Những quán nhỏ này đều được vạch ra vị trí chính xác, hình như thuê một chỗ nằm cũng là cần nộp tinh thạch , mà hàng người ta bày quầy bán phần lớn đều dành cho tu luyện, một ít vật không thể đi bán đấu giá nhưng đối với mình cũng không có bao nhiêu tác dụng thì sẽ lấy ra bán.
"Như thế nào? Tuyệt Tình Cốc có phải rất náo nhiệt hay không?" Ích Hàn nhìn Mộ Chỉ Ly không ngừng đánh giá hết thảy xung quanh, trên khuôn mặt tuấn dật không khỏi lộ ra một nụ cười.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, "Đúng là rất náo nhiệt a, khoảng cách sự kiện Vạn Hoa còn có mấy ngày cũng đã náo nhiệt như thế rồi, không biết đến lúc sự kiện Vạn Hoa cử hành thì sẽ là một phem rầm rộ như thế nào."
"Mỗi lần tổ chức sự kiện Vạn Hoa thì cũng là một chuyện lớn ở Bồng Lai bí cảnh, đương nhiên rất náo nhiệt. Ta cũng không biết đã xem qua bao nhiêu lần sự kiện Vạn Hoa rồi." Ích Hàn đắc ý nói.
Mộ Chỉ Ly liếc Ích Hàn một cái, "Ngươi thật đắc ý a!"
"Đi thôi, chúng ta đi trước bố trí chỗ ở ổn thỏa xong, sau đó ngươi muốn đi ra ngoài xem lại a. Ta đối với mấy cái này chuyện nhưng là không chỗ nào không biết, ngươi có vấn đề gì cũng có thể hỏi ta." Ích Hàn chậm rãi nói, khóe miệng nụ cười rực rỡ như cũ, trên trán nhưng tràn đầy vẻ tự tin.
Đi theo phía sau Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã tới tửu lâu, vừa đi vào, tiểu nhị trong tửu lâu này liền đón tới đây, "Công tử."
Vốn là chưởng quầy đang bận rộn ký sổ sau khi thấy Ích Hàn cũng là thi lễ một cái, nói: "Ra mắt công tử."
Ích hàn vẫy vẫy tay, nói: "Cho ta một gian phòng tốt nhất."
"Công tử, Vạn Hoa các thì như thế nào?" Chưởng quầy lên tiếng dò hỏi, bộ dáng tiểu tâm dực dực giống như sợ Ích Hàn không hài lòng.
Mộ Chỉ Ly nhìn biểu hiện giữa chưởng quầy và Ích Hàn, thì cũng phát hiện ra chút đầu mối. Chưởng quầy này rõ ràng biết Ích Hàn, nhìn bộ dáng rất sợ Ích Hàn kia, chẳng lẽ tửu lâu này lại là do Ích Hàn mở?
"Đi." Ích Hàn gật đầu, xoay người, vắt bả vai Mộ Chỉ Ly hướng về phía chưởng quầy nói: "Đây là huynh đệ tốt của ta, ngươi chiêu đãi tốt cho ta, trong khoảng thời gian này hắn ở chỗ này ăn ở tất cả đều miễn phí, biết không?"
Chưởng quầy hướng Mộ Chỉ Ly thi lễ một cái, lập tức nói: "Ta hiểu được, ta nhất định chiêu đãi tốt vị công tử này!"
Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn Ích Hàn, Ích Hàn cũng cười hì hì, vắt bả vai Mộ Chỉ Ly đi vào trong tửu lâu .
Đợi sau khi hai người rời đi, vốn là mọi người ở trong đại sảnh ăn cơm cũng rối rít đàm luận."Tên nam tử ở cùng với Ích Hàn công tử kia là ai? Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua."
"Ích Hàn công tử nói nam tử kia là huynh đệ của hắn, tiểu tử kia cũng thật là may mắn, có thể làm huynh đệ của Ích Hàn."
" Huynh đệ của Ích Hàn không có một ai đơn giản, nói vậy tiểu tử kia cũng có khả năng nhất định."
Nghe nam tử này nói..., mọi người đều rối rít gật đầu. Ích Hàn thích mở rộng bạn bè điểm này mọi người đều biết, nhưng tiêu chuẩn hắn lựa chọn bằng hữu cũng rất cao, người bình thường căn bản không cách nào trở thành bằng hữu của hắn.
Song, cái làm mọi người khâm phục Ích Hàn chính là ánh mắt của hắn. Rất nhiều người kết giao bằng hữu cùng với Ích Hàn, lúc ban đầu căn bản là nhìn không ra nửa điểm khả năng, nhưng mà những bằng hữu này về sau lại không có một ai là không có danh tiếng.
Ích Hàn và Mộ Chỉ Ly đi tới chỗ sâu tửu lâu, đi lần này Mộ Chỉ Ly mới phát hiện Tuyệt Tình Lâu này hoàn toàn khác với các tửu lâu khác, chỉ là cái này không phải tửu lâu lớn nhỏ bình thường có thể sánh được.
Trong này quả thực chính là một phủ đệ, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các nơi này vậy mà đều có, làm cho nàng không khỏi cảm thán điều kiện của tửu lâu này không khỏi thật quá tốt một chút.
Cuối cùng, Ích Hàn với Mộ Chỉ Ly dừng ở phía trước một cái sân, trên tấm bảng của viện rõ ràng viết ba chữ to —— Vạn Hoa các.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ rất kinh ngạc, bất khả tư nghị nói: "Chẳng lẽ một cái viện lớn như vậy đều là Vạn Hoa các?"
Ích Hàn gật đầu, "Dĩ nhiên, ngươi là huynh đệ tốt của ta, chỗ ở này cũng không thể bạc đãi ngươi a. Như thế nào? Còn hài lòng không? Nơi này tuyệt đối sẽ không có hạ nhân thường lui tới, khoảng cách tới Tuyệt Tình Cốc cũng vô cùng gần.Phải biết rằng Tuyệt Tình Lâu này là một tửu lâu tốt nhất."
"Điều kiện tốt như vậy để cho ta khiếp sợ." Mộ Chỉ Ly bĩu môi nói, chỉ là có một cái viện lớn như vậy cũng dễ dàng một chút, đến lúc đó bọn Dĩnh Nhi trực tiếp ở tại bên trong là được."Ích Hàn, ngươi không thành thật a, tửu lâu này là nhà ngươi mở sao? Tuyệt Tình Lâu, Tuyệt Tình Cốc, có thể ở gần Tuyệt Tình Cốc mở một gian tửu lâu to lớn như vậy, cả hai khó thoát khỏi quan hệ đi?"
Nghe Mộ Chỉ Ly nói..., Ích Hàn cười hì hì, "Ngươi quan sát rất tỉ mỉ. Không tệ, ta là người củaTuyệt Tình Cốc, tửu lâu này là do Tuyệt Tình Cốc mở."
"Ngươi là công tử của Tuyệt Tình Cốc sao?" Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, giờ này khắc này, nàng đã hoàn toàn rõ ràng thân phận của Ích Hàn. Không nghĩ tới Ích Hàn cùng nàng lăn lộn ba ngày dĩ nhiên là công tử của Tuyệt Tình Cốc , thật đúng là để cho người ta kinh ngạc.
Ích Hàn gật đầu, "Tốt, ngươi cũng đã biết thân phận của ta rồi, hẳn là nói cho ta biết thân phận của ngươi đi?"
Ngưng mắt nhìn Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói: "Ta là một Tán Tu, vô danh vô khí , chỉ đơn giản như vậy."
Nghe vậy, ánh mắt Ích Hàn ngưng tụ, chợt cười nói: "Cho dù ngươi là một gã Tán Tu, đó cũng là một Tán Tu tài ba a. Cho nên nói có thể làm bằng hữu của ta, có phải hay không ngươi cảm thấy rất có phúc khí?"
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly tối sầm, trong lòng lại có chút biến hóa, nàng không có lừa gạt Ích Hàn, mà Ích Hàn cũng tin lời của nàng. Mặc dù không biết tại sao Ích Hàn lại phán định mình có năng lực, nhưng nàng cũng xác định Ích Hàn là thật tâm giao hữu, mà không trộn lẫn những yếu tố khác.
"Có phúc khí mới là lạ, nếu không phải nhìn ngươi đáng thương, ta mới mặc kệ ngươi."Mộ Chỉ Ly im lặng nói.
"Ngươi nằm mơ à, nhìn ta đáng thương? Ta đây bộ dáng anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng rốt cuộc nơi nào đáng thương? Nếu người là cô nương còn không sai, nhưng lại là một đại nam nhân, ta giả bộ đáng thương với ngươi làm gì?"
"Xem ra ngươi không muốn bảo bối ta mới nghiên cứu chế tạo ra rồi a."Mộ Chỉ Ly hời hợt nói, ánh mắt cũng chuyển hướng đi những chỗ khác.
"Ai, đừng vậy mà, ta đây không phải là nói giỡn sao!"Ích Hàn vội nói.
Trong lòng Mộ Chỉ Ly cười thầm, dường như Ích Hàn đặc biệt cảm thấy hứng thú với mấy cái đồ này, cũng không có việc gì đã nghĩ hỏi nàng một chút có đồ gì có tác dụng đặc biệt không.
Mặc dù nàng luôn nói Ích Hàn không tốt, nhưng trong lòng cảm thấy Ích Hàn là một huynh đệ cực kỳ tốt. Nàng Mộ Chỉ Ly đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên có huynh đệ, cho nên nhiều khi đồ Ích Hàn muốn nàng đều điều chế ra cho hắn.
Chẳng qua là Ích Hàn người này vô cùng hèn mọn bỉ ổi, vật gì ly kỳ cổ quái cũng bị hắn nghĩ ra được, thậm chí cả xuân dược. Hắn vốn nói nam nhân hành tẩu giang hồ, vật này không mang theo một chút là không được .Người hắn hâm mộ nhất chính là hái hoa tặc, chẳng qua là thân phận của hắn định trước hắn cả đời này đều không thể làm hái hoa tặc, để cho Mộ Chỉ Ly rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà Mộ Chỉ Ly cũng biết, Ích Hàn chỉ nói đùa mà thôi, chân chính đi làm thật đúng là không có can đảm kia, huống chi hắn cũng không phải là người như vậy. Trong ngày thường trên miệng vẫn vừa nói mỹ nhân và vân vân, lúc thật sự có mỹ nhân tới quyến rũ, hắn ngược lại chạy mất.
Lấy dung mạo Ích Hàn bực này, thân phận cùng với địa vị, tất nhiên có nhiều nữ tử vây quanh bên cạnh, nhưng cho đến bây giờ cũng là một thân một mình, là có thể nhìn ra được.
Đợi sau khi dàn xếp Mộ Chỉ Ly xong thì Ích Hàn nhanh chóng rời đi, hắn vừa trở về, đương nhiên muốn đi Tuyệt Tình Cốc một chuyến.
Đợi sau khi Ích Hàn rời đi, Mộ Chỉ Ly vừa động, đám người Hàn Dĩnh Nhi xuất hiện ở trước mặt nàng. Theo sát, Hàn Như Liệt cũng chạy tới.
"Ta đến Tuyệt Tình Cốc rồi, mấy ngày nay nếu không có chuyện gì, có thể trực tiếp ở chỗ này xem náo nhiệt, trong viện này có nhiều phòng đấy."Mộ Chỉ Ly cười nói, cho dù đến lúc đó Ích Hàn hỏi tới, nàng cũng có thể nói là bằng hữu của mình ở chỗ này gặp nhau.
Trên mặt Hàn Dĩnh Nhi tràn đầy vẻ kích động, "Bồng Lai tụ , Tuyệt Tình Cốc, nghe thật đúng là thú vị! Ta nhất định phải đi ra ngoài xem một chút."
Hàn Như Liệt đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tuấn mĩ mang theo một chút quan tâm, nói: "Mấy ngày nay liên tục lên đường, mệt mỏi không?"
Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, "Ta không sao, Liệt, đệ tử Thiên Âm Môn bây giờ còn chưa tới Tuyệt Tình Cốc, không bằng tối nay chúng ta đi ra ngoài nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro