
Quyển 2 _ Chương 54: Năm công một thụ cùng tắm
Tuy rằng mất trí nhớ, thế nhưng sinh hoạt hiện tại của Lăng Hạo lại vô cùng sảng khoái.
Cái gì gọi là đãi ngộ như đế vương?
Lúc này Lăng Hạo mới hoàn toàn hiểu rõ.
Ví dụ như bây giờ . . .
"Tôi đói!"
Lăng Hạo ngồi trên ghế sopha, hai tay ôm con mèo Garfield bằng bông vào lòng, khẽ cắn môi dưới, lông mày cau lại, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn thoáng qua đám cầm thú, thấp giọng nói.
Đám cầm thú đang bận bịu ai làm việc nấy giật mình ngẩng đầu lên, thoáng nhìn lẫn nhau, sau đó dùng tốc độ như bay chạy về phía tủ lạnh.
Lăng Hạo bỗng có một loại ảo giác giống như thấy năm con dã thú đang chạy vội trên thảo nguyên vậy, mạnh mẽ đến mức khiến trái tim Lăng Hạo đập kịch liệt.
Vòng eo thon dài mềm dẻo, cùng với tầng vải vóc bao trọn lấy bờ mông, còn có đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến Lăng Hạo nhìn đến suýt xịt máu mũi.
"A a a a a, làm sao có thể đẹp trai như vậy, gợi cảm như vậy chứ? Còn muốn để người ta sống hay không???"
Oán hận lau đi nước miếng bên khóe môi, Lăng Hạo hung hăng giày xéo chú mèo Garfield trong lòng, dùng nó để giải tỏa dục vọng trong lòng.
Từ ngày về nhà, đám cầm thú vẫn không ngừng ra sức "đại hiến ân cần" với Lăng Hạo.
Còn nguyên nhân sao? Đương nhiên là vì để chiếm được nụ cười của "mỹ nhân" rồi. Sau đó đợi đến buổi tối mới dụ dỗ Lăng Hạo đến phòng của mình, tiếp đó nữa . . . tất nhiên là ăn sạch sẽ đến không còn một mảnh vụn nào a.
Mặc dù mỗi lần Lăng Hạo đều bị bọn hắn làm mệt đến chết đi sống lại, thế nhưng vẫn không rút ra được bài học nào cả.
Một mặt, những lời "hoa ngôn xảo ngữ" của đám cầm thú đối với "con cừu nhỏ ngu ngốc" quá có tính lừa gạt, đến mức cho dù Lăng Hạo bị lừa hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn luôn không biết mệt mà chấp nhận bản thân bị bọn hắn lừa.
Một mặt khác, Lăng Hạo đối với mấy nam nhân mê người kia hoàn toàn không có chút sức chống cự nào cả, bất luận là tên cầm thú nào, chỉ cần "ném một cái mị nhãn" về phía cậu thôi là Lăng Hạo đã bị câu đi một nửa hồn phách rồi, sau đó . . . tung ta tung tăng theo tên cầm thú đó vào phòng ngủ.
Kết quả cuối cùng . . . ai . . .
Cho nên nói tự tạo nghiệt không thể sống.
Dưới sự luân phiên "tấn công" mạnh mẽ của đám cầm thú, kể từ khi lành bệnh đến giờ, hình như Lăng Hạo chưa lúc nào tự đi đứng được.
Ăn cơm tắm rửa gì đó, đương nhiên toàn bộ đều do đám cầm thú làm giúp, đến cả đi vệ sinh cũng là bọn hắn thay nhau ôm vào.
Mặc dù được một đám đại soái ca thay phiên phục vụ rất có cảm giác thành tựu, thế nhưng Lăng Hạo vẫn phiền muộn như cũ.
Bởi vì hình như đám cầm thú đang âm thầm không ngừng phân cao thấp, bất kể chuyện gì cũng muốn ganh đua so sánh, đặc biệt là trên giường.
Ví dụ như ngày nọ, một tên cầm thú để lại vô số dấu vết trên người Lăng Hạo. Đến ngày thứ hai, một tên cầm thú khác sẽ làm ra càng nhiều dấu vết hơn nữa, coi như thị uy.
Lại như ngày kia, một tên cầm thú làm với Lăng Hạo X giờ, đến ngày hôm sau, một tên cầm thú khác nhất định sẽ làm ít nhất X + 1 giờ, cứ vậy mà suy ra.
Mặc dù vô cùng "tính phúc", chỉ là ngày nào Lăng Hạo cũng bị lăn lộn thê thảm, thường xuyên mới làm đến một nửa đã ngất đi.
Tuy rằng thể lực của Lăng Hạo rất tốt, đã bắt đầu quen với loại vận động "cường độ cao" này rồi, dần dần cũng không cảm thấy đau lưng nữa. Bất quá cảm giác túng dục quá độ chẳng dễ chịu chút nào a.
Bởi vậy, thời điểm "hoa cúc" của Lăng Hạo còn chưa kịp khép lại, chưa kịp trở lại bộ dáng ban đầu đã vì bị tên cầm thú khác "chà đạp" lần nữa mà "nở ra"
Tay phải Lăng Hạo chống cằm, có chút buồn bực.
Đến khi nào cậu mới có thể xuống giường đi lại đây? Mỗi ngày đều bị người ôm tới ôm lui như vậy thực không dễ chịu a!
Đám cầm thú mở tủ lạnh ra, sau một hồi đánh nhau tranh giành kịch liệt, từng người cầm lấy chiến lợi phẩm của mình chạy nhanh về phía Lăng Hạo.
Lăng Hạo ngẩng đầu, cau mày nhìn đồ ăn trong tay mấy tên cầm thú.
Quan Thế Kiệt cầm một cái lạp xưởng thật lớn.
Âu Dương Khải cầm một quả dưa chuột thật dài.
Liễu Chính Minh cầm một trái chuối lớn trông khá đẹp mắt.
Từ Khôn Đạt cầm một cây kem hình trụ.
Tần Phong khác với bọn họ, trên tay hắn cầm một hũ nhỏ đựng một loại chất lỏng sền sệt màu trắng ngà, bên trên nhãn còn ghi "Sữa chua hoa cúc". =))))))
Lăng Hạo: . . . .
Nhìn ánh mắt đám cầm thú vây quanh mình tỏa sáng lấp lánh hệt như một đám trung khuyển, Lăng Hạo lập tức có một loại xúc động muốn lật bàn.
Cố giữ cho biểu tình trên mặt không trở nên vặn vẹo, đầu ngón tay của Lăng Hạo đâm thật sâu vào thân thể chú mèo Garfield đáng thương, ngữ khí bình tĩnh mở miệng nói: "Tôi không muốn ăn, tôi muốn đi ngủ."
Đám cầm thú (mắt phiếm lang quang): " Ha hả, vậy sao, thế thì chúng ta đi tắm trước đã."
Nhìn bọn họ cười không hề có ý tốt, gân xanh trên trán Lăng Hạo không khỏi giật giật.
"Được rồi! Chúng ta đi tắm thôi" Nhếch nhếch khóe miệng, cố gắng bày ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, giọng nói của Lăng Hạo còn ẩn ẩn tiếng nức nở.
Bây giờ trong cái nhà này, cậu thật sự không có chút quyền nào a.
Ngoại trừ tiếp nhận thì chính là phục tùng.
Tức khắc Lăng Hạo cảm thấy làm chủ nhà như cậu cũng quá thất bại rồi.
Tay Lăng Hạo dùng chút lực không cẩn thận đem cánh tay của chú Garfield trong ngực xé xuống. ( -_-!, Đáng thương Garfield... )
Vì thế, Lăng Hạo đáng thương túng dục quá độ bị đám cầm thú gấp gáp không chờ nổi mà ôm vào phòng tắm.
--------------
Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, bên dưới ánh đèn trông có chút ái muội, Lăng Hạo lõa thể bị đám cầm thú cũng đồng dạng lõa thể vây vào giữa.
Cảnh tượng xuân sắc vô biên, phi thường dâm mĩ.
Bởi vì thói quen, cho nên trong phòng tắm của Lăng Hạo không lắp bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen.
Bởi vậy, lúc này sáu đại nam nhân đứng chung dưới vòi hoa sen, hơn nữa phòng tắm cũng không quá lớn nên có vẻ hơi chen chúc.
Thế nhưng đám cầm thú cũng không để tâm đến điều này.
Cười tủn tỉm bôi sữa tắm lên người Lăng Hạo, tay đám cầm thú vô cùng làm càn, không ngừng lướt tới lướt lui trên thân thể cậu, tranh thủ ăn thật nhiều đậu hũ nộn nộn.
Lăng Hạo vô lực bị kẹp giữa những thân thể nóng rực của đám chúng cầm thú, cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt.
Tuy rằng ngày thường đám cầm thú đã rất soái, thế nhưng lúc này đây trông bọn hắn còn soái đến mức "nhân thần cộng phẫn".
Từng khuôn mặt mang theo ý cười xấu xa kia, đối với Lăng Hạo mà nói thì hệt như những quả bom, đem lý trí yếu ớt bất kham của cậu hoàn toàn đánh nát.
Nếu chỉ là đẹp trai thì Lăng Hạo còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, thế nhưng đám cầm thú kia cư nhiên lại gợi cảm tột độ.
Từng khối thân thể thon dài rắn chắc bày ra trước mặt Lăng Hạo, còn không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, đối với Lăng Hạo hoàn toàn không có sức chống cự mà nói quả thực là một loại dụ hoặc khó có thể chấp nhận a.
Tức khắc Lăng Hạo cảm thấy mũi hơi ngứa ngứa, một cỗ chất lỏng nóng ấm như muốn chảy xuống.
Tuy rằng thực đẹp mắt, nhưng thế này cũng quá kích thích rồi a. Lăng hạo vội vàng che cái mũi lại, có chút đau khổ nghĩ.
Những nơi mẫn cảm từ trên xuống dưới bị đám cầm thú tùy ý thưởng thức khiến thân thể Lăng Hạo nháy mắt dâng lên một cỗ lửa nóng, sau đó chạy dọc xuống, xông thẳng tới bộ vị khó nói nào đó ở bên dưới.
"Tiểu Hạo, bọn tôi vất vả tắm rửa cho em như vậy, ít nhất em cũng nên tắm giúp bọn tôi một chút a!"
Một phen nắm lấy hạ thân hơi ngẩng cao đầu của Lăng Hạo, Từ Khôn Đạt cười xấu xa nắm lấy tay cậu, hướng tới ngực mình sờ soạng.
"Ngô~"
Hạ thân đột nhiên bị nắm lấy, thân thể Lăng Hạo lập tức chấn động, nhanh chóng mềm nhũn xuống, ngã vào lòng Quan Thế Kiệt ở đằng sau.
Nhìn hạ thân Lăng Hạo giật giật từng đợt trong tay mình, Từ Khôn Đạt tươi cười càng thêm tà ác: "Tiểu Hạo, hình như em rất thích a."
Nói rồi, động tác trên tay Từ Khôn Đạt càng lúc càng nhanh, bắt đầu dọc theo hạ thân Lăng Hạo luận động lên xuống.
"Ngô ~ a ~! Anh ~ tên hỗn đản này! Mau buông ra! Ngô ~"
Hạ thân mẫn cảm không thể chịu nổi bị động chạm như vậy, tức khắc trong miệng Lăng Hạo không thể nào kiềm nén được truyền ra tiếng rên rỉ, theo bản năng muốn đẩy thân thể Từ Khôn Đạt ra, thế nhưng cánh tay lại không còn chút sức lực, ngược lại càng khiến người ta có cảm giác "dục cự hoàn nghênh".
"Ha hả, Tiểu Hạo, tôi thấy em hình như rất thoải mái nha." Nhìn bộ dáng mị nhãn như tơ của Lăng Hạo, Liễu Chính Minh cười xấu xa nói, lực đạo càng lúc càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. (Ể ban nãy là Từ Khôn Đạt túm hạ thân Lăng Hạo mà O_O, đổi người à O_O)
Gắt gao nắm lấy tay Lăng Hạo đặt trước ngực, Từ Khôn Đạt cưỡng bách tay Lăng Hạo vuốt ve lồng ngực hắn, sau đó còn chậm rãi dời xuống dưới.
Trên tay truyền đến xúc cảm ấm áp cùng rắn chắc khiến da đầu Lăng Hạo tê dại, thân thể hoàn mỹ rèn luyện quanh năm của Từ Khôn Đạt khiến Lăng Hạo có chút cảm giác huyết dịch phun trào.
Tuy rằng bị ép phải ăn đậu hũ của Từ Khôn Đạt, thế nhưng Lăng Hạo lại phi thường bất đắc dĩ nhận ra bản thân rất hưởng thụ quá trình này a.
Nương theo nước cùng sữa tắm bôi trơn, tay Liễu Chính Minh hoạt động trên hạ thân Lăng Hạo vô cùng thông thuận, tốc độ nhanh đến mức nhìn không rõ.
Thanh âm ướt át quanh quẩn bên trong phòng tắm, hạ thân Lăng Hạo bị Liễu Chính Minh chà đạp lại trướng lớn thêm một vòng, bên ngoài bắt đầu phiếm ra màu đỏ tím xinh đẹp.
"Ngô ~ chậm một chút ~ chậm thôi ~!" Kích thích quá mãnh liệt khiến Lăng Hạo có chút ăn không tiêu, há miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển: "Tôi ~ tôi chịu không nổi!"
Toàn bộ sức lực của Lăng Hạo cơ hồ bị rút cạn, vô lực dọc theo lồng ngực Quan Thế Kiệt mà trượt xuống.
Sau đó, cái mông Lăng Hạo đụng phải một thứ đồ vật cứng rắng nóng rực.
Cái xúc cảm này, độ ấm này, Lăng Hạo đã quá quan thuộc rồi.
Lăng Hạo theo bản năng cúi đầu, nhìn về phía hạ thân của đám cầm thú.
Chỉ thấy, bốn "cây thương lớn" thẳng tắp dựng lên trên, còn bởi vì quá mức hưng phấn mà giật giật từng đợt, lỗ nhỏ trên đỉnh không ngừng rỉ ra dịch thể trắng ngà.
Tức khắc Lăng Hạo bị dọa đến trắng bệch.
"Anh ~ các anh ~ tại ~ tại sao ~ đột nhiên . . ." Vẻ mặt Lăng Hạo đầy hoảng sợ nhìn bốn cây hung khí đang muốn huyết mạch phun trào kia, đầu lưỡi có chút xoắn lại, nói không nên lời.
Đám cầm thú lập tức cười càng thêm tà ác, thủ pháp vuốt ve thân thể Lăng Hạo cũng càng thêm tình sắc.
Gắt gao ôm Lăng Hạo vào lòng, Quan Thế Kiệt khẽ thổi một hơi bên tai cậu, thấp giọng cười nói: "Em cho rằng vì sao bọn tôi đột nhiên biến thành như vậy? Ân~ nhìn tiểu gia hỏa mê người hoàn toàn bại lộ trước mặt mình, em bảo bọn tôi có thể không nổi lên phản ứng sao? Ha hả."
Nhiệt khí ấm áo phả vào tai khiến thân thể Lăng Hạo không nhịn được rùng mình một cái.
Phần lưng dán sát vào lồng ngực rắn chắc của Quan Thế Kiệt, nóng bỏng mà cường thế, phảng phất như có một cỗ điện lưu từ nơi bọn họ tiếp xúc chậm rãi truyền ra khắp toàn thân.
Cằm Quan Thế Kiệt đặt lên vai Lăng Hạo, hung khí cực lớn không ngừng khiêu khích cọ xát lên mông Lăng Hạo, thỉnh thoảng còn đỉnh đỉnh một chút vào hậu huyệt hơi hé mở của cậu, nhưng lại không hề tiến vào.
Lăng Hạo bị động tác của hắn dọa cho kinh hồn táng đảm, hãi chân có chút nhũn ra.
"Quan ~ Quan Thế Kiệt ~ anh ~ anh không được làm bậy ~!" Thân thể Lăng Hạo có chút phát run, nơm nớp lo sợ mở miệng nói.
Mỗi khi hạ thân cứng rắn kia đỉnh vào hậu huyệt, cậu đều cho rằng Quan Thế Kiệt sẽ cứ thế mà tiến thẳng vào, sau đó ở ngay trước mặt đám cầm thú, hung hăng đem cậu XXOO đến chết đi sống lại.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng đám cầm thú đồng thời thượng cậu, da đầu Lăng Hạo lập tức tê dại.
Một người cậu đã không chịu nổi rồi, nếu cả năm người cùng tới . . . .
Lăng Hạo có chút hoảng sợ rùng mình một cái.
Nhìn Quan Thế Kiệt chiếm tiện nghi của Lăng Hạo như thế, đám cầm thú đương nhiên rất không cam lòng.
Bắt lấy tay phải Lăng Hạo, Tần Phong kéo thẳng xuống thứ hung khí đang hưng phấn bừng bừng kia của kia, cưỡng bách Lăng Hạo nắm lấy nó.
Từng đường gân nổi rõ cùng nhiệt độ và độ cứng khiến nội tâm Lăng Hạo cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, lại bị Tần Phong gắt gao nắm chặt.
"Giúp tôi tẩy phía dưới một chút." Tần Phong mở miệng nói, bên trong ngữ khí có thể thấy rõ dục vọng bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
Mà đúng lúc này, Từ Khôn Đạt vẫn luôn nắm lấy tay trái của Lăng Hạo cuối cùng không nhịn nổi nữa.
"Tiểu Hạo, tôi cũng muốn tẩy tẩy phía dưới a~"
Nói rồi, Từ Khôn Đạt dời tay Lăng Hạo xuống, thẳng đến chỗ hạ thân của mình.
Vì thế, hai tay bị ép lấy hai cây hung khí, Lăng Hạo có chút khóc không ra nước mắt mở miệng nói: "Không phải đã nói là tắm rửa sao? Vì cái gì lại biến thành thế này? Đây còn là tắm rửa sao?"
Vẻ mặt đám cầm thú cười đầy ý dâm: "Đó là đương nhiên, trong ngoài đều phải rửa sạch sẽ a! Ha hả."
Quan Thế Kiệt ở sau lưng Lăng Hạo động thân, không ngừng mượn cặp mông của Lăng Hạo để cọ xát hạ thân trướng lớn của mình.
Mà Tần Phong cùng Từ Khôn Đạt cưỡng bách Lăng Hạo nắm lấy hạ thân của mình cũng bắt đầu lấy tay trùm lên tay cậu mà bắt đầu luận động, để Lăng Hạo giúp bọn hắn thủ giao.
Nhìn một màn đầy kích thích trước mắt, Âu Dương Khải cùng Liễu Chính Minh cũng không thể nhịn nổi nữa.
Một phen ôm lấy hai má Lăng Hạo, Âu Dương Khải trực tiếp hôn lên môi cậu, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tàn sát bừa bãi trong miệng cậu, một bên động tình hôn Lăng Hạo, một bên dùng tay tự mình an ủi.
Lăng Hạo bị hắn hôn đến có chút không thở nổi, theo bản năng ngửa đầu, muốn thoát khỏi nụ hôn đầy nhiệt tình kia, thế nhưng đầu lại bị tay Âu Dương Khải gắt gao chế trụ, căn bảng không thể nào động đậy được.
Liễu Chính Minh ngồi xổm xuống, dùng nước rửa sạch bọt sữa tắm trên người Lăng Hạo, sau đó nhẹ nhàng dùng miệng ngậm hạ thân Lăng Hạo vào, một bên tự an ủi, một bên giúp Lăng Hạo khẩu giao.
Phương thức làm tình thế này quả thực quá mức mãnh liệt, nơi mẫn cảm khắp toàn thân đồng thời bị kích thích khiến Lăng Hạo kiềm không được, không quá vài phút đã ở trong miệng Liễu Chính Minh mà đạt cao trào.
Lăng Hạo gầm nhẹ một tiếng, đem dịch thể nóng bỏng trong thân thể mình bắn thẳng vào miệng Liễu Chính Minh, sau đó hé miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả người thoát lực dựa hẳn vào lòng Quan Thế Kiệt.
Liễu Chính Minh không chút do dự nuốt hết X dịch của Lăng Hạo xuống, sau đó lại một lần nữa ngậm hạ thân của Lăng Hạo vào, giúp cậu khẩu giao.
Tiếp đó, Lăng Hạo cứ như vậy mà bị một đám cầm thú vây ở giữa, không ngừng bị bắt tiếp nhận sự hầu hạ của bọn họ, cả người gần như là bị ép khô.
Ở thời điềm Lăng Hạo không rõ rốt cuộc mình đã bắn lần thứ mấy rồi, đám cầm thú với năng lực kéo dài kinh người cuối cùng cũng tới cao trào.
Gắt gao đem Lăng Hạo vây vào giữa, đám cầm thú nhanh chóng luận động hạ thân của mình, sau đó khẽ run lên một cái rồi đem toàn bộ dịch thể màu trắng ngà nóng ấm kia từng đợt từng đợt bắn hết lên thân thể Lăng Hạo.
Bị đám cầm thú kia không ngừng bắn X dịch lên người, thân thể Lăng Hạo nháy mắt hóa đá.
Một hồi lâu sau, chờ đám cầm thú giúp cậu rửa sạch dịch thể trên người đi, Lăng Hạo mới hồi thần, lập tức ngẩng đầu lên điên cuồng hét lớn: "Trời ơi! Các anh cư nhiên bắn hết lên người tôi! Các anh là một đám hỗn đản!"
Đám cẩm thú lại tiếp tục nở nụ cười đầy dâm đãng: "Kỳ thật bọn tôi còn muốn bắn vào miệng em cơ, cả hai miệng nhỏ trên dưới đều muốn . . ."
Lăng Hạo: ". . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro