
Quyển 2 _ Chương 44: Hỗn chiến
"Cái kia, có thể cho tôi hỏi một chút được không, phần di sản này rốt cuộc liên quan gì đến tôi a?" Đúng lúc mọi người đang giằng co không dứt, Lăng Hạo vạn phần nghi hoặc đột nhiên lên tiếng nói: "Sao các người nói, tôi nghe một chút cũng không hiểu vậy?"
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ mà nghi hoặc của Lăng Hạo, đám cầm thú không khỏi mặt đầy hắc tuyến.
Đến bây giờ bọn hắn mới nhận ra bọn hắn đã bảo hộ Lăng Hạo quá kỹ rồi, vì vậy mới khiến cậu trở thành một tiểu thí hài không hiểu chuyện như bây giờ.
Mặc dù Lăng Hạo đơn thuần khả ái rất dụ nhân, thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm như thế này mà đơn thuần thì có thể sẽ hại chết người a.
Mà Hứa Gia Luân đối với Lăng Hạo như vậy cảm thấy thực hứng thú, buông lỏng tay ra: "Thật là một tiểu nam hài khả ái ngây ngô a, thật không hổ là con trai của anh rể."
Giống đa số người phương Tây khác, khi Hứa Gia Luân nói chuyện, lồng ngực chấn động thực cường liệt.
Lăng Hạo bị hắn ôm sát vào lòng, bị lồng ngực hắn rung rung đến khó chịu, không khỏi dãy dụa một chút, muốn tránh ra.
Hứa Gia Luân nhíu nhíu mày, tinh tế đánh giá cậu một phen, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười thản nhiên.
Lăng Hạo cực kỳ không thích ánh mắt hắn nhìn mình như vậy, tràn ngập dục vọng cùng ý dâm, giống như đang nhìn một con búp bê trần truồng lõa thể vậy.
Cậu ruột cư nhiên dùng ánh mắt dâm tà như vậy để nhìn mình, nhất thời toàn thân Lăng Hạo nổi đầy da gà.
Đây, có lẽ chính là loạn luân a.
Cảm giác được thứ đồ vật kia của nam nhân đỉnh đỉnh lên cái mông của mình, mặc dù nó vẫn đang mềm nhũn, thế nhưng Lăng Hạo vẫn có cảm giác bị cậu của mình giở trò, không khỏi da đầu phát run.
Nhìn biểu tình của Lăng Hạo thống khổ như thể vừa nuốt phải ruồi nhặng, ý cười trên mặt Hứa Gia Luân càng sâu hơn: "Nhìn kỹ mới thấy, khuôn mặt của ngươi rất giống anh rể a, bất quá ngươi so với hắn hấp dẫn hơn rất nhiều."
Lăng Hạo nháy mắt hiểu được, biểu tình dâm tà của nam nhân vừa rồi không phải là đang nhìn cậu, mà là đang nhìn và khuôn mặt gần giống với Lăng Thịnh Duệ của cậu.
Trong lòng Lăng Hạo nhất thời nổi lên một ngọn lửa không tên.
Tại sao một đám nam nhân như cầm thú này lại cứ quấn lấy ba ba chứ? Lúc nào cũng ra vẻ nhưu rất thích y, thế nhưng luôn xem y như công cụ tiết dục để giải tỏa, hơn nữa còn tra tấn y đến chết đi sống lại.
Cái này mà gọi là yêu sao?
Thực ghê tởm.
Ánh mắt màu xanh lam của Hứa Gia Luân thực mê người, chính là ánh mắt thâm thúy mà Lăng Hạo thích nhất, thế nhưng lúc này, Lăng Hạo chỉ hận không thể hung hăng móc nó xuống mà thôi.
Thân thể nhất thời buộc chặt lại, trong mắt Lăng Hạo hừng hực lửa giận: cậu nhất định phải khiến nam nhân dám nảy sinh ý dâm với ba ba này trả đại giới.
Hít sâu một hơi, Lăng Hạo nhấc chân dẫm một cái thật mạnh lên mu giày da của hắn.
Hứa Gia Luân không thể ngờ rằng tiểu nam hài như con cừu nhỏ này cư nhiên lại ra một chiêu như vậy, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Đế giày cứng rắn hung hăng nện xuống chân phải của Hứa Gia Luôn, sức lực lớn đến mức khiến chân hắn gần như muốn nát ra.
Hứa Gia Luân kêu thảm một tiếng, vô thức dí súng vào cổ Lăng Hạo.
Chỉ là, đạn còn chưa kịp bắn ra, Lăng Hạo đã bắt lấy tay trái hắn, dùng một động tác thập phần xinh đẹp mà ném hắn qua vai.
Thân thể cao lớn đánh thật mạnh lên sàn nhà, phát ra một tiếng "rầm" trầm thấp, mạnh đến mức sàn nhà cũng hơi hơi chấn động.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng tiểu bạch thỏ vật ngã đại hôi lang, không khỏi hoài nghi có phải mình bị ảo giác hay không: tại sao một tiểu nam hài mới vừa rồi trông còn ngây thơ mơ hồ, nháy mắt một cái đã đem một nam nhân với dáng người to lớn hơn cậu rất nhiều vật ngã? Này không khỏi quá kinh khủng đi . . . .
Thế là, đám sát thủ bị dọa, trên mặt đều là biểu tình khó có thể tin, cho dù là lão đại nhà mình bị Lăng Hạo đánh, bọn hắn cũng chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó, toàn thân hóa thạch nhưu một pho tượng.
Nhìn cảnh tượng Lăng Hạo bạo phát, đám cầm thú rất nhanh đã phản ứng lại.
Vội vã đứng lên, trừ bỏ Tần Phong không cách nào động đậy thì đám cầm thú đều nhanh chóng đánh về phía đám sát thủ.
Chờ bọn chúng phản ứng lại thì đã thấy đám cầm thú đứng ngay trước mặt rồi.
Mặc dù đều bị thương, thế nhưng lửa giận lại khiến cho đám cầm thú hừng hực tinh thần chiến đấu, nháy mắt đã đánh ngã không ít sát thủ.
Nhìn biểu tình thống khổ vặn vẹo của đồng bọn té ngã trên mặt đất, đám sát thủ nhanh chóng phản ứng lại, muốn giơ súng lên bắn bọn hắn, thế nhưng còn chưa kịp ra tay đều đã bị bọn hắn đánh gục.
Chỉ là chậm nửa nhịp, đã hoàn toàn mất đi ưu thế.
Đám cầm thú xen lẫn trong đám sát thủ, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Đám sát thủ cho dù thấy bọn hắn, thế nhưng cũng không dám tùy tiện bắn loạn.
Bởi vì người quá đông, bọn chúng không muốn bắn nhầm vào đồng bọn của mình.
Trong cận chiến, súng gần như là vô dụng, thậm chí còn có thể coi là gánh nặng.
Chỉ trong phút chốc do dự ngắn ngủi, cảnh tượng đã nháy mắt xoay chuyển. Đám cầm thú phản khách thành chủ, nhanh chóng gạ gục nhóm sát thủ.
Một quyền hung hăng đánh lên mặt một tên sát thủ, sau đó Quan Thế Kiệt nâng gối, thúc một cái vào bụng đối phương.
Từ nhỏ hắn đã tập luyện đủ các phương thức thực chiến, thủ pháp hung ác cùng động tác xuất thần nhập hóa, không thể nghi ngờ chính là một cao thủ cận chiến.
Lực đạo lớn, tốc độ nhanh, một mình Quan Thế Kiệt có thể đối phó với không ít người vây công.
Liễu Chính Minh lăn lộn trong hắc bang một thời gian dài, tự nhiên biết cách tiết kiệm sức lực nhất mà vẫn có thể khiến bọn chúng tổn thương nghiêm trọng, thủ đoạn dị thường tàn nhẫn, chuyên tấn công vào những chỗ yếu hại của đám sát thủ, đặc biệt là sống mũi, thái dương và bụng dưới.
Mặc dù đối đầu với đối phương, thế nhưng hắn cũng không quên chú ý đến những kẻ đang công kích đồng bọn mà xoay lưng lại với mình, hắn sẽ dùng nắm đấm hoặc chân đá vào cột sống của bọn chúng.
Chỉ một quyền thôi, thế nhưng khiến cho cột sống của bọn hắn nháy mắt nứt ra, lập tức vì hít thở không thông mà chết.
Thủ đoạn mặc dù có chút đê tiện, thế nhưng đối với tình huống lấy ít địch nhiều thì đây là phương thức tốt nhất rồi.
Âu Dương Khải mặc dù không cường hãn được như bọn hắn, thế nhưng ngày thường vận động không ít, hơn nữa việc chơi bóng rổ khiến thân thủ của hắn phi thường nhanh nhẹn, lực đạo cùng tốc độ ra tay mặc dù không được mạnh như Quan Thế Kiệt cùng Liễu Chính Minh, thế nhưng cũng xem như là không tệ.
Dùng tốc độ nhanh nhẹn cùng thân thủ linh hoạt để bù đắp cho việc sức mạnh không đủ, lúc này, Âu Dương Khải hoàn toàn dựa vào tốc độ để chiến thắng, thân thủ cứ lách tới lách lui khiến đối phương hoa hết cả mắt không thể nào đánh trúng được, thậm chí có kẻ còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì đã bị một quyền đánh vào chỗ yếu hại, té ngã xuống đất không động đậy được.
So với đám cầm thú mỗi người một sở trường kia thì Từ Khôn Đạt hoàn toàn dựa vào sức lực để chiến thắng.
Hàng năm ngây người trong phòng tập thể hình, lực tay cùng lực chân của hắn đều đã sớm luyện đến mức biến thái rồi, mặc dù tốc độ không nhanh, kỹ xảo cũng không linh hoạt, thế nhưng lực lượng lại thập phần dọa người, chỉ cần một quyền thôi cũng có thể khiến đối phương trực tiếp bất tỉnh nhân sự, cho dù không chết thì cũng thành tàn phế.
Lúc này cả bốn tên cầm thú đang cực kỳ hung hãn, tàn nhẫn mà chém giết đối phương.
Quan Thế Kiệt là một con hùng sư cường tráng tàn ngược, Liễu Chính Minh là hợp thể của hồ ly và lão hổ, vừa gian trá vừa mạnh mẽ, Âu Dương Khải một con thương lang vừa nhanh nhẹn vừa hung ác, còn Từ Khôn Đạt chính là một con cự hùng cường hãn mà hung tàn.
Khát vọng chiến đấu nguyên thủy nhất bị đè nén đã lâu bây giờ đột nhiên bộc phát ra, trong đầu chỉ còn lại dục vọng chém giết nồng đậm, chỉ có tiếng la hét thảm thiết cùng máu tươi của kẻ địch mới có thể khiến bọn hắn cảm nhận được khoái cảm.
Đám cầm thú đánh chém đến hai mắt đỏ bừng, còn đám sát thủ hoàn toàn bị bọn hắn dắt mũi, gần như không còn chút năng lực phản kháng nào hết, khổ không chịu nổi.
Chờ bọn hắn điều chỉnh lại trạng thái thì đám cầm thú đã đánh gục gần một nửa kẻ địch.
Đúng lúc đám cầm thú đang chuẩn bị hợp sức lại hoàn toàn tiêu diệt hết đám sát thủ, thì Hứa Nguyệt Như cùng Chu Chấn Niệm nhanh chóng kéo Tần Phong còn đang hôn mê tới một góc tương đối kín đáo, sau đó cả ba người trốn xuống dưới cái bàn trong đại sảnh.
Mà lúc này Lăng Hạo cũng giống như một tiểu mãnh thú, cưỡi lên người Hứa Gia Luân vô lực chống đỡ, một bên hung hăng đánh lên mặt hắn, một bên oán hận gầm lên: "Hỗn đản! Đi tìm chết đi! Cái tên biến thái dám mơ tưởng đến ba ba của ta!"
Một quyền lại một quyền hung mãnh mà tàn bạo, nhưng cú đấm của Lăng Hạo như một cơn cuồng lốc mà rơi xuống.
Khuôn mặt vốn tuấn mỹ của nam nhân giờ phút này đã hoàn toàn biến đổi, so với cái đầu heo cũng không quá đáng lắm.
Lăng Hạo càng đánh càng hăng, hoàn toàn không chú ý đến thân thể Hứa Gia Luân đột nhiên căng cứng lên.
Hai mắt bị đánh đến sưng tím đột nhiên mở ra, Hứa Gia Luân siết chặt nắm đấm, hung hăng đánh lên đầu Lăng Hạo, tốc độ của hắn cực nhanh, lực đạo phi thường mạnh mẽ, so với Lăng Hạo thực sự là mạnh hơn rất nhiều, thậm chí so với đám cầm thú còn có chút nhỉnh hơn.
Lăng Hạo vốn tưởng đối phương đã bất tỉnh nhân sự, nào ngờ hắn đột nhiên "hồi quang phản chiếu" như vậy, nhất thời có chút choáng váng.
Một quyền thật mạnh của Hứa Gia Luân trực tiếp đánh lên mặc Lăng Hạo, cậu không kịp đề phòng, nháy mắt bị đánh đến phun ra một ngụm máu, cả người văng ra ngoài, lưng đập thật mạnh lên chân ghê.
Phát ra một tiếng rên hừ hừ, trước mắt Lăng Hạo tối sầm, cuộn mình trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng.
Giống như bị một thanh đao chém lên lưng, phía sau của Lăng Hạo kịch liệt đau đớn đến chết đi sống lại, kém chút trực tiếp ngất đi.
Mẹ nó! Cột sống sẽ không bị đập đến gãy đôi đấy chứ! Lão tử không muốn biến thành tàn phế a!
Mặc dù trước mắt một mảnh mơ hồ, thế nhưng thần chí của cậu vẫn rất thanh tỉnh, đau đớn khiến cậu không khỏi bắt đầu lo lắng cho cột sống của mình.
Mà Hứa Gia Luân bên kia lảo đảo từ trên mặt đất bò lên, khuôn mặt sưng tím hung ác nhìn Lăng Hạo cuộn người trên mặt đất.
Từ từ đi đến trước mặt Lăng Hạo, Hứa Gia Luân túm lấy tóc kéo cậu từ trên mặt đất lên.
Nhìn biểu tình thống khổ của Lăng Hạo, vẻ mặt Hứa Gia Luân càng thêm dữ tợn, hung ác lên tiếng: "Cư nhiên dám đánh lên mặt ta, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Trước mắt Lăng Hạo vẫn là một mảnh mờ mịt như cũ, hai tai cũng ong ong, hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì cả, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn hắn.
Bộ dạng không phản ứng của Lăng Hạo nhất thời chọc giận Hứa Gia Luân.
"Cư nhiên dám không đếm xỉa đến ta? Cái tên xú tiểu tử này!"
Một cái tát thật mạnh rơi xuống mặt Lăng Hạo, khiến má cậu lập tức sưng phồng lên.
Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Lăng Hạo mãnh liệt ho khan.
Một cái tát của hắn khiến Lăng Hạo choáng váng cả đầu, giống như thế giới xung quanh đều đang quay tròn vậy, cảm giác thập phần khó chịu.
Nhìn khuon mặt quen thuộc lại xa lạ của Lăng Hạo, biểu tình trên mặt Hứa Gia Luân nhất thời trở nên nhu hòa hơn, thậm chí khóe miệng còn dẫn theo một tia ý cười thản nhiên.
"Tiểu tử này, ngươi thực không ngoan a, cư nhiên ngay cả cậu mình cũng đánh." Vươn tay vuốt ve bên má bị sưng lên của cậu, Hứa Gia Luân mỉm cười nói: "Xem ra dáng vẻ của ngươi giống ba ba, nhưng tính cách lại hoàn toàn giống mẹ a."
Thấy Lăng Hạo bị hắn đụng đến vết thương liền nhăn mặt lại, ý cười trên mặt Hứa Gia Luân càng thêm sâu sắc: "Như vậy là không đáng yêu đâu, phải như ba ba ngươi mới tốt, tính cách ôn nhu, Nhìn lăng hạo bị hắn xúc đụng tới miệng vết thương ứ thanh thì, kia mi đầu khẩn túc đích hình dạng, hứa gia lôn trên khuôn mặt ý cười làm sâu sắc: "Như vậy khả thật tại là không thể ái đâu, giống ngươi ba ba thật tốt. Tính cách ôn nhu, lại tốt bụng, cho dù có khi phụ hắn đến thế nào thì hắn cũng sẽ không phản kháng, như vậy rất tốt a." (ba ba Tiểu Hạo là nhược thụ sao O_O)
Lúc này Lăng Hạo đã sớm bị một tát kia làm cho thần chí không rõ, làm gì còn nghe được hắn nói cái gì.
Bất quá mặc dù như thế, nhưng cậu vẫn hiểu rõ tình cảnh của mình hiện tại phi thường nguy hiểm, cho nên cậu lập tức thu liễm biểu tình bén nhọn lại, cố ý bày ra một bộ kinh hoảng sợ hãi.
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, lực đạo vuốt ve của Hứa Gia Luân đã nhẹ hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro