
Quyển 1_Chương 54: Tắm uyên ương
Khi Lăng Hạo tỉnh dậy thì trời đã gần tối.
Dưới thân dính dính khiến cậu có chút khó chịu, vừa nhổm người dậy thì đột nhiên ~~~~
"Ai u ~~~ đau đau đau a!" Vài tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mông cùng thắt lưng kịch liệt đau đớn khiến cậu mềm nhũn nằm phịch xuống.
Nhìn khuôn mặt mang theo hương vị ngọt ngào đang ngủ bên cạnh, Lăng Hạo oán hận đến không thốt nên lời. Tên hỗn đản này, cư nhiên dám cường bạo cậu! Hơn nữa đây lại còn là lần đầu tiên của cậu a!
Vệt máu đỏ chói trên giường cho thấy vết thương tối qua của cậu có bao nhiêu nghiêm trọng. Ánh mắt Lăng Hạo giống như một con dao nhỏ muốn chém Quan Thế Kiệt thành nhiều mảnh, Quan Thế Kiệt lại ngủ say như chết, chẳng thèm đoái hoài gì đến ánh mắt đằng đằng sát khí của cậu khiến Lăng Hạo tức đến suýt chút thì nhào lên bóp chết hắn ( cậu sẽ bị hắn "giết" trước a ~~~)
Một cảm giác quái dị phát ra từ hậu huyệt, Lăng Hạo cảm giác được dịch thể bên trong đang cuồn cuộn chảy ra ngoài, ngây người một chút, đến lúc nhận ra đây là cái gì thì liền cứng đờ!
Tên này! Cư nhiên ~~ cư nhiên bắn vào bên trong nhiều như thế! ! ! ! !
Tên cầm thú này! ! ! !
Lăng Hạo thống khổ vươn tay đỡ lấy thắt lưng, chậm chậm bò xuống giường, khi hai chân vừa chạm đất thì trong nháy mắt hai đùi mềm nhũn hoàn toàn không cách nào chống đỡ được trọng lượng thân thể cậu mà ngã nhào về phía trước.
"Oa ~~~~!" Lăng Hạo thét chói tai một tiếng. Mắt thấy nền đá cẩm thạch cách mặt mình càng lúc càng gần, Lăng Hạo liền nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau ập tới ~~~~
Một cánh tay dài mà hữu lực vòng qua thắt lưng rồi mạnh mẽ kéo cậu qua khiến cậu liền rơi vào một thân thể trần trụi.
Lăng Hạo chậm rãi mở hai mắt ra, thấy khuôn mặt phóng đại của Quan Thế Kiệt xuất hiện ngay trước mắt, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười vô hại, nhìn khuôn mặt kia khiến Lăng Hạo chỉ muốn xông lên hung hăng đánh hắn vài quyền.
"Thả tôi ra! Tên hỗn đản này!" Lăng Hạo bị hắn chặt chẽ ôm lấy, giữa hai người không hề có chút khe hở, thân thể trần trụi tiếp xúc với nhau, tầm mắt của Lăng Hạo khẽ lướt qua đôi môi mỏng của hắn.
Đôi môi Quan Thế Kiệt thập phần ưu mỹ cùng màu sắc nhàn nhạt khiến nó trông phi thường gợi cảm, Lăng Hạo nhìn nụ cười của Quan Thế Kiệt, đột nhiên tim đập có chút nhanh hơn.
Thanh âm Lăng Hạo vừa dứt, Quan Thế Kiệt liền không chút do dự mà buông cậu ra khiến cậu còn chưa đứng vững trực tiếp té xuống mặt đất.
Tiếng hét thảm thiết của Lăng Hạo còn chưa kịp vang lên thì Quan Thế Kiệt đã nhanh chóng ôm lấy cậu đi vào phòng tắm ~~~
Trong lòng Lăng Hạo rất có ấn tượng về chuyện này: Quan Thế Kiệt + phòng tắm = X quấy rối.
Bởi vì lần đầu tiên bị Quan Thế Kiệt tàn nhẫn cùng mạnh bạo đã sinh ra bóng ma nghiêm trọng trong lòng Lăng Hạo, vì vậy hiện tại đối với cậu mà nói Quan Thế Kiệt chính là sự tồn tại của một ác ma a.
Nghĩ đến bản thân có thể gặp kết cục bi thảm trong phòng tắm, nội tâm Lăng Hạo lại không thể không khủng hoảng.
"Oa oa oa ~~! ! ! Anh muốn làm gì a! ! ! Mau thả tôi xuống! ! ! Tên hỗn đản nhà anh! ! !" Lăng Hạo hoàn toàn không để ý gì đến hình tượng mà kêu rống lên, toàn thân điên cuồng vùng vẫy.
Lăng Hạo giãy dụa làm Quan Thế Kiệt suýt chút nữa trượt tay đánh rớt cậu. Nhíu nhíu mày, Quan Thế Kiệt nhanh chóng hôn Lăng Hạo, đầu lưỡi đưa vào một cách rất chuẩn xác ~~~
Nhất thời Lăng Hạo cứng đờ cả người.
Quan Thế Kiệt một bên hôn cậu, một bên đi thẳng vào nhà tắm, đầu lưỡi hai người dây dưa không ngớt, Lăng Hạo bị kỹ thuật hôn cao siêu của hắn làm cho choáng váng, đến khi tỉnh lại thì bản thân đã nằm trong bồn tắm lớn.
Phòng tắm trong nhà Quan Thế Kiệt phi thường sang trọng, bồn tắm siêu lớn cùng vòi hoa sen sát bên, bức tường bằng kính thủy tinh, đèn trần rực rỡ tựa những những ngôi sao, khiến phòng tắm càng thêm lộng lẫy hơn.
Lăng Hạo nằm trên người Quan Thế Kiệt, lưng dựa vào vòm ngực hắn, hai tay Quan Thế Kiệt đặt lên thành bồn, trông thập phần biếng nhác.
Nhìn khuôn mặt phản chiếu trên tấm kính, Lăng Hạo nhất thời đỏ ửng cả mặt. Toàn thân hai người đều trải đầy dấu hôn khiến người ta phải suy nghĩ, bản thân cậu thì nằm trong lòng Quan Thế Kiệt, ánh mắt mê ly, đôi môi hồng nhuận ướt át, thật sự là mị hoặc đến không thể tả.
Trong đầu Lăng Hạo đột nhiên lóe lên hai từ "Vũ mị" , sau đó liền bị ý nghĩ của mình dọa nhảy dựng, từ đó chỉ dùng để hình dung nữ nhân, cậu cư nhiên lại dùng nó đề nói mình a! Hơn nữa còn nghe phi thường thích hợp, điều này thật sự khiến Lăng Hạo chịu đả kích không nhỏ!
Hai bàn tay bám lấy thành bồn muốn đứng lên, hình ảnh dâm mỹ như vậy cậu thật sự nhìn không nổi.
Lăng Hạo cứng nhắc đứng dậy, Quan Thế Kiệt lại vươn tay kéo cậu lại, thắt lưng Lăng Hạo vốn đã mềm nhũn khó khăn lắm mới có thể đứng lên lại bị hắn đụng chạm như thế lập tức mất đi toàn bộ khí lực, lại một lần nữa ngã vào lòng hắn.
"Anh làm gì vậy! Mau thả tôi ra! Anh là cầm thú sao? Làm lâu như vậy cư nhiên còn chưa thỏa mãn?" Lần này Lăng Hạo thật sự nổi giận, tên này kéo cậu như vậy không biết lại muốn làm chuyện đồi bại gì với cậu nữa!
Lăng Hạo bị Quan Thế Kiệt hành hạ cả ngày, nếu hắn bộc phát thú tính lần nữa thì cậu ngay cả tâm lý đi chết cũng chuẩn bị sẵn rồi a!!!!
"Yên tĩnh một chút, tắm rửa." Thanh âm Quan Thế Kiệt vô cùng bình thản, ngữ khí lại cường thế không thể phản kháng.
Lăng Hạo nhìn xuống thấy hạ thể của hắn lúc này không hề có bất cứ dấu hiệu nào mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, tắm rửa thì tắm rửa, đều là nam nhân, ta có gì phải sợ chứ? (-_-| đúng là tự mình lừa mình ~~~)
Lăng Hạo thả lỏng thân thể, đầu tựa lên vai Quan Thế Kiệt rồi nhắm mắt lại, cậu biết Quan Thế Kiệt nhất định sẽ tắm rửa giúp cậu, từ trước đến nay hai người tắm chung với nhau nhiều lần như vậy, vẫn luôn là Quan Thế Kiệt làm cho cậu, chỉ là sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lại bắt đầu giở trò@@ Cậu cũng không mong đợi gì Quan Thế Kiệt sẽ thành thật tắm rửa, dù sao, yêu cầu một tên cầm thú biến thành Liễu Hạ Huệ là điều không thể, cậu chỉ mong lần nảy ở trong phòng tắm hắn không hứng trí mà tại chỗ này làm cậu, như vậy thì cậu đã cảm tạ trời đất rồi a!
Tay Quan Thế Kiệt trực tiếp mò tới hậu huyệt của Lăng Hạo, đưa một ngón tay vào.
Lăng Hạo bị hành động bất ngờ của hắn làm cho vừa sợ vừa giận: "Anh đang làm cái gì?"
"Không đem này nọ bên trong rửa sạch, em sẽ bị đau bụng." Quan Thế Kiệt chậm rãi điều chỉnh tư thế, ngón tay thâm nhập càng sâu hơn.
Hậu huyệt của Lăng Hạo bị hắn tra tấn suốt một ngày đã trở nên phi thường mẫn cảm, lúc này ngón tay của hắn lại ở bên trong cậu mà không ngừng khuấy đảo, toàn thân Lăng Hạo nhất thời tê dại một mảnh.
"Anh ~ tên hỗn đản này ~ vì cái gì ~ sau khi làm xong, không lấy ~~ lấy ~~ ra ~~ giúp tôi, mà ~~ phải ~~ đến ~~ đến giờ mới làm ~~?" Hô hấp Lăng Hạo bắt đầu dồn dập, ngay cả lời nói cũng không thể nói hoàn chỉnh.
"Bởi vì khi ấy em ngất rồi, nếu làm lúc đó, thì khi tắm uyên ương sẽ chơi không vui a." Quan Thế Kiệt ôn nhu ghé sát tai Lăng Hạo mà nói, ngón tay thỉnh thoảng còn ấn ấn lên điểm mẫn cảm của Lăng Hạo.
Nhiệt khí của Quan Thế Kiệt một hơi lại một hơi phun vào tai Lăng Hạo, ngón tay lại không ngừng chọc phá tuyến tiền liệt của cậu khiến toàn thân cậu lại run rẩy một phen.
Theo ngón tay của Quan Thế Kiệt đưa vào trong, một tia dịch thể liền theo đó mà chảy ra, đồng thời dòng nước lại theo chỗ hở mà len lỏi vào bên trong, cảm giác kỳ lạ kia khiến Lăng Hạo bắt đầu có chút đứng không vững.
Dịch thể bên trong đã hoàn toàn chảy ra nhưng Quan Thế Kiệt vẫn chưa chịu thu tay khiến Lăng Hạo đều nhanh muốn khóc, tên hỗn đản này, rốt cuộc có dừng hay không a.
Rốt cuộc, thời điểm Lăng Hạo cho rằng mình lại không trốn khỏi kiếp nạn thì ngón tay Quan Thế Kiệt nhấn thật mạnh lên tuyến tiền liệt của Lăng Hạo một cái rồi mới chịu rút ra.
"A ~~~" Hành động bất ngờ kia của Quan Thế Kiệt hại Lăng Hạo suýt nữa thì ngã khụy xuống, cậu vẫn cắn răng không để mình phát ra bất cứ một tiếng rên rỉ nào nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn nổi mà phát ra một tiếng kiều mị.
Nghe được thanh âm của mình, nhất thời hai má Lăng Hạo đỏ rực, chặt chẽ cắn cắn môi dưới, trong mắt lấp lánh ánh nước, kia chính là một bộ dạng quật cường a. Quan Thế Kiệt rút tay ra khiến hậu huyệt cậu có chút trống rỗng, cư nhiên lại thập phần lưu luyến với ngón tay của hắn, phản ứng dâm đãng này khiến cậu càng thêm xấu hổ. (-╴-||| tiểu cừu nhỏ dâm đãng mà còn ngại ngùng a ~~~)
Quan Thế Kiệt nhìn dáng vẻ không thoải mái mà ẩn nhẫn của cậu, nhất thời cảm thấy tâm tình thật tốt, nhịn không được cười ha ha lên. Rõ ràng là thoải mái muốn chết lại còn làm ra dáng vẻ không tình nguyện, thật sự là rất đáng yêu a, khiến người ta không nhịn được mà chỉ muốn yêu thương sủng nịnh cậu một phen.
Ôm lấy hai má phiếm hồng của Lăng Hạo sau đó đặt cằm lên bờ vai của cậu: "Tiểu Hạo a Tiểu Hạo, sao em có thể đáng yêu như vậy a! Em như vậy bảo tôi làm sao có thể buông tha em a! Thật sự rất đáng yêu a!" Ngữ khí Quan Thế Kiệt phi thường nhu hòa, khóe miệng còn một tia ý cười, ôn nhu mà sủng nịnh.
Lăng Hạo bị Quan Thế Kiệt trói chặt trong ngực. Lời nói của hắn khiến cậu nghiến răng nghiến lợi một phen, nhưng nhớ đến vòng tay ấm áp cùng ngữ khí dịu dàng kia khiến cậu bỗng nhớ tới vòng tay của ba ba, tràn ngập cảm giác an toàn. (Tiểu Kiệt bất hạnh vl =))) làm cho đã giờ lại thành ba ba =)))) )
Toàn thân cậu lại từ từ thả lỏng ra, không khí xung quanh nhất thời trở nên ấm áp, hô hấp của hắn phảng phất bên tai khiến cậu cảm thấy có chút hạnh phúc ~~~(-╴-| chỉ là có chút thôi sao? ~~~)
Niềm hạnh phúc của Lăng Hạo kéo dài chưa đến một giây đã bị Quan Thế Kiệt xoay người lại, hung hăng hôn lên.
Vì thế tình huống tiếp đó trong phòng tắm là ~~
"Uy ~~~! Anh làm gì vậy! Đừng mà! ! ! Ngô ngô ~~~ a ~~~" ( cừu nhỏ Lăng Hạo kinh hoảng vạn phần ~~~)
"Ngoan ~ để tôi hôn môt chút thôi, chính là hôn một chút mà thôi, sẽ không làm những chuyện khác đâu ~~" ( trên mặt Quan Thế Kiệt xuất hiện một nụ cười dâm đãng ~~~)
"A ~~ dừng tay! Ngô ~~ ngô ~~ đừng chạm vào đó a ~~~! A ~~~ đừng ~~ đừng ~~ đi ra ngoài ~~! A! ! Nhẹ thôi! ! ! Ngô ~~ ngô ~~~" (môi trên môi dưới đều bị Quan Thế Kiệt mút lấy ~~~)
"Yên tâm đi, tôi sẽ không rút ra đâu ~~~!" ( càng thêm dùng sức mà vận động thân dưới ~~)
"A ~~ Ô ô ô ~~ tôi không có ý này ~~T^ T" ( Lăng Hạo khóc ròng ~~~)
Vì thế, Quan đại cầm thú tràn đầy dục vọng lại một lần nữa đem cừu nhỏ Lăng Hạo không cách nào phản kháng ăn sạch đến không còn mảnh xương.
~~~~~
Hai tiếng sau đó ~~~
Lăng Hạo một tay đỡ lấy thắt lưng không thể nào đứng thẳng, một tay đỡ lấy vách tường rời khỏi nhà Quan Thế Kiệt với khuôn mặt trắng bệt.
"Tên hỗn đản đáng chết này, thật sự là không có tiết tháo mà, chính là một tên cầm thú cả ngày chỉ biết động dục a ~~~" Lăng Hạo một bên liên tục cằn nhằn mắng chửi Quan Thế Kiệt, một bên nhe răng nhếch miệng mà chậm rãi bước đi, tốc độ có thể so với ốc sên a.
Mọi người trong khu này nhìn thấy cỗ oán niệm quanh thân cậu liền xem cậu như một tên quái dị mà tránh né.
"Đại ca ca, tôi đỡ anh đi!" Một thanh âm thanh thúy vang lên, một tiểu nam hài đáng yêu tựa búp bê đứng trước mặt cậu. Hai bên má phấn nộn ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh như một khối bảo thạch màu đen, khuôn mặt kia so với Âu Dương Khải còn có phần nhu thuận hơn, cười đến ngọt ngào.
"Không ~~ không cần ~~, tôi có thể tự đi ~~~" Lăng Hạo cố gắng nở một nụ cười không dọa đến nam hài kia mà lên tiếng.
"Nhưng là thầy giáo đã nói qua phải biết giúp đỡ người tàn tật a." "Búp bê" tiếp tục nói, ánh mắt sáng rực cùng một khuôn mặt đồng tình nhìn Lăng Hạo, ánh mắt thuần khiết kia khiến Lăng Hạo suýt chút nữa tưởng mình tàn tật thật a ~~~
"Không, không cần, tôi có thể tự mình đi." Lăng Hạo dở khóc dở cười nhìn hắn, tiểu hài từ hây giờ đều ngây thơ như vậy ư?
"Búp bê" nắm lấy tay Lăng Hạo, bàn tay nho nhỏ vẫy qua vẫy lại, đôi mắt mở to tựa như hài tử trong phim hoạt hình, ánh mắt sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn cong lên, thanh âm ngọt ngào như mật như đường: "Ân ~~ ân ~~ đại ca ca, cứ để tôi giúp anh đi!" ( thỉnh chú ý đến ngữ khí làm nũng kia ~~~~)
"Được rồi ~ ánh mắt thật đáng sợ mà, căn bản không có biện pháp cự tuyệt a." Lăng Hạo bị ánh mắt vô tội đến cực điểm công kích không thể không đồng ý, chính là nếu để một tiểu hài tử như hắn đỡ mình đi, như vậy cậu còn mặt mũi nào a?
Ngay thời điểm Lăng Hạo không ngừng kêu khổ thì đột nhiên có một thanh âm non nớt vang lên: "Chu Chấn Niệm! Cậu thả nam nhân kia ra cho tôi! Cậu dám nhân lúc tôi không ở đây mà trêu chọc nam nhân khác sao!"
Một nam hài có nước da hơi ngăm tương đối soái giận đùng đùng chạy về phía này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam hài như búp bê bên cạnh cậu, đằng đằng sát khí.
Lăng hạo nhìn hắn, nửa ngày trôi qua vẫn chưa thể nào hiểu được ý tứ của từ "Trêu chọc".
Nam hài như búp bê không buông tay Lăng Hạo mà ngược lại nắm càng chặt hơn, ánh mắt vô tội nháy mắt trở nên lạnh lùng, liếc tiểu soái ca kia một cái: "Cậu có tư cách gì mà nói tôi? Chẳng phải cậu cũng suốt ngày ở cùng với Hiểu Lệ đó sao, chơi vui vẻ chứ?"
Tiểu soái ca vừa nghe hắn nói thế, nhất thời khuôn mặt đầy ủy khuất, tầm mắt hạ xuống, hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, thanh âm đáng thương nói: "Là cô ta suốt ngày quấn lấy tôi, tôi cũng không có cách nào a. Tôi chỉ muốn ở cùng cậu thôi."
"Hừ! Cậu đi chơi cùng Hiểu Lệ đi, tôi không thích một người vợ không biết nghe lời!" Khuôn mặt "Búp bê" tựa như nữ vương kiêu ngạo lên tiếng, ngữ khí thập phần khinh thường. Xoay người lại . . . đối mặt với Lăng Hạo lập tức lại thành khuôn mặt búp bê đáng yêu cùng thanh âm ngọt ngào: "Đại ca ca, chúng ta đi thôi!"
Trán Lăng Hạo đầy hắc tuyến nhìn tiểu hài tử với khuôn mặt thuần khiết trước mắt, có phải nó bị tâm thần phân liệt không a!!! "Trêu đùa" và "Vợ" trong cuộc đối thoại của chúng khiến cậu nghe có chút hỗn loạn.
"Khoan ~ khoan ~!" Tiểu soái ca thấy hắn chẳng hề để ý gì đến mình, nhất thời nóng nảy túm lấy tay "Búp bê" nói: "Tôi đồng ý với cậu! Tôi đồng ý mà! Sau này tuyệt đối không chơi với người khác nữa đâu a!"
"Vậy từ nay về sau . . . cậu sẽ không đi chơi với bất kỳ ai khác, kể cả con trai lẫn con gái?!" "Búp bê" lạnh lùng lên tiếng.
"Sẽ không , thật sự sẽ không !"
"Sau này chỉ chơi với tôi ?"
"Chắc chắn ~~~"
"Vậy sau này cậu nguyện ý cùng tôi tắm rửa, để tôi sờ sờ sao?"
Tiểu soái ca do dự một chút, nhìn khuôn mặt đáng yêu kia của "Búp bê", níu níu tay hắn một chút rồi trả lời:"Nguyện ~~ nguyện ý."
Nghe thấy câu trả lời vừa ý khiến "Búp bê" cười vô cùng xán lạn, lúc này mới buông tay Lăng Hạo ra, ôm cổ tiểu soái ca rồi hung hăng hôn lên một ngụm: "Thế mới đáng yêu chứ!"
Tiểu soái ca cảm thấy thẹm thùng một trận, hai má ngăm ngăm hơi phiếm hồng.
Rồi sau đó hai tiểu nam hài mới tay trong tay, vừa nói vừa cười mà rời đi, "Búp bê" còn không quên quay đầu lại . . . dùng thanh âm ngọt ngào nói với Lăng Hạo: "Thật xin lỗi a, đại ca ca, tôi không thể đỡ anh đi rồi , tình yêu của tôi sẽ ghen mất a ~~~"
Lăng Hạo nhìn khuôn mặt búp bê cười đến đáng yêu cười, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt kia thật sự rất giống Quan Thế Kiệt, vẻ mặt kia cùng với vẻ mặt của Quan Thế Kiệt trùng khít với nhau khiến cậu có chút choáng váng.
Sau đó cậu hơi nghiêng người về phía sau một chút, lại không hề ngã xuống đất mà lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
"Thật là cứng đầu a, không dễ thương chút nào. Lại nói nếu không có tôi, em có thể về được tới nhà sao?" Thanh âm của Quan Thế Kiệt vang lên bên tai Lăng Hạo, trầm thấp mà ôn nhu.
"Không phải anh nói không tiễn tôi sao? Ra đây làm cái gì?" Lăng Hạo hơi tức giận, ánh mắt quật cường.
"Tôi quan tâm em a, ai bảo em cứ khiến người ta phải lo lắng như vậy a." Quan Thế Kiệt ôm chặt Lăng Hạo khiến người xung quanh bắt đầu chú ý đến hai người họ.
"Thả tôi ra, rồi mau cút đi càng xa càng tốt." Lăng Hạo bị ánh mắt xoi mói cùng tò mò của những người xung quanh nhìn đến cả người không được tự nhiên, vội vàng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
"Ha hả, vậy tôi liền cút đến nhà em vậy, dù sao ở nhà em cũng đã lâu, quen rồi."
Không cho Lăng Hạo có cơ hội phản đối, một phen ôm lấy Lăng Hạo đi thẳng ra ngoài.
Tư thế của Quan Thế Kiệt như vương tử ôm công chúa, khiến hai người lập tức thành tâm điểm chú ý của mọi người, có một vài nữ sinh nhìn cảnh tượng kia liền cười vô cùng ám muội, hưng phấn nói không nên lời. Lăng Hạo nằm trong lòng Quan Thế Kiệt, cả người đã sớm hóa đá, nội tâm không tiếng động mà điên cuồng gào thét: "Tên hỗn đản này! Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giết anh a!!! A gào khóc gào khóc ~~~~!
PS︰ ha hả, lần đầu tiên tả h, cư nhiên tả đích dục bãi không thể, phát hiện chính mình cư nhiên có tả h đích thiên phú! Xám xịt đích đi đi ~
PS: _Chương này dài gấp đôi bình thường khiến tui edit muốn gãy lưng luôn rồi T^T
_ Từ đầu đến giờ toàn húp nước, giờ xôi thịt thì liền một phát tần vài chương, tui edit khô máu luôn rồi a =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro