Chương 71: Di nương, hư tình giả ý
Y phi quyền khuynh thiên hạ
Tác giả: Thừa Cửu
Gã sai vặt sở dĩ mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm đi vào thông báo, là bởi vì......
Người nhà mẹ đẻ cùng nhà ngoại Lâm Sơ Cửu, đột nhiên tới thăm Lâm Sơ Cửu đang "bệnh nặng", hơn nữa Lâm đại nhân còn đích thân đến.
Gã sai vặt thông báo xong, Tiêu Thiên Diệu còn chưa mở miệng, Lâm Sơ Cửu liền thở dài: "Chỉ là bệnh nhỏ, lại khiến phụ thân phải đại giá, ta thực không phải."
Người Lâm phủ cùng Trấn Quốc Công phủ sớm không tới, muộn không tới, lại chờ đúng ngày Mặc Thần Y tới để tới, rõ ràng là cố tình, Lâm Sơ Cửu chỉ nghĩ tới liền đau đầu.
Người khác sinh bệnh thì nằm trên giường tĩnh dưỡng, nàng ngược lại, sinh bệnh chính là sinh sự, không chỉ không thể tĩnh dưỡng còn phải ứng phó với một đám đầu trâu mặt ngựa.
Lâm Sơ Cửu đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, hy vọng Tiêu Thiên Diệu có thể giúp nàng ngăn trở người Lâm gia cùng Trấn Quốc Công phủ, nàng thật sự không muốn ứng phó với những kẻ gọi là thân nhân đó.
Đáng tiếc Tiêu Thiên Diệu thấy được cũng không để ý đến nàng, mà cho người thỉnh Lâm tướng đến thư phòng, còn đám người Lâm phu nhân cùng các mợ của Lâm Sơ Cửu, thỉnh đến phòng khách để Lâm Sơ Cửu tiếp đãi.
"Mặc Thần Y, nhà có khách thăm, còn thỉnh Mặc Thần Y đi nghỉ ngơi trước, bệnh của Vương phi chúng ta ngày khác bàn lại." Tiêu Thiên Diệu khách khí mở miệng, Mặc Thần Y vốn không nghĩ sẽ chữa trị cho Lâm Sơ Cửu, đương nhiên sẽ không nói gì.
Mặc Ngọc Nhi đi theo sau Mặc Thần Y, trước khi rời đi không biết vì sao, cố ý quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Cửu liếc mắt một cái, Lâm Sơ Cửu vừa nhấc mắt liền thấy được, chỉ là tầm mắt một chút đáp lại Mặc Ngọc Nhi cũng không có, giống như người không có việc gì rời đi.
"Một cô nương thật thú vị." Lâm Sơ Cửu có thể khẳng định, nàng mới nhìn thấy trong mắt Mặc Ngọc Nhi sự chán ghét cùng khinh thường, còn có cao cao tại thượng cảm giác ưu việt.
Cảm giác ưu việt?
Nàng thật sự không rõ, Mặc Ngọc Nhi ở trước mặt nàng có cái gì mà kiêu ngạo?
So thân phận? Nàng là đích trưởng nữ của Đông Văn Lâm tả tướng, như thế nào cũng cao quý hơn một y nữ giang hồ.
So bối cảnh? Nàng là Tiêu vương phi Hoàng Thượng ban cho, chính là chết cũng mang danh hiệu Tiêu Vương phi, kẻ gả vào sau chỉ có thể là vợ kế, ở trước mặt nàng đều phải hành lễ của thiếp thất.
Mà Mặc Ngọc Nhi thì sao? Phụ thân nàng cưỡng bức Tiêu Thiên Diệu nạp trắc phi, cho nên không phải Mặc Ngọc Nhi cho rằng, bằng vào mỹ mạo của nàng liền có thể làm Tiêu Thiên Diệu đối nàng nhất vãng tình thâm đi?
Nếu Mặc cô nương thật sự tưởng rằng như vậy, nàng đành phải nói, Mặc cô nương kia không đáng để nàng hao tổn tâm sức đấu đá.
Tiêu Thiên Diệu thấy Lâm Sơ Cửu ngồi kia, một lúc lắc đầu, một lúc lại ngây ngô cười, hoàn toàn không biết nữ nhân này làm sao vậy?
Bị người Lâm gia cùng Trấn Quốc Công phủ dọa đến choáng váng?
Không đến mức nhát gan vậy chứ?
Lắc lắc đầu, Tiêu Thiên Diệu không để ý tới Lâm Sơ Cửu, chuyện tả hữu nhà mẹ đẻ nàng tự mình giải quyết, hắn không có hứng thú xen vào chuyện Lâm gia cùng Trấn Quốc Công phủ.
Cưới thê tử, không chỉ không có thêm một phần trợ lực, còn thêm một cái chân sau vướng víu, nói thật ra... Đây là Tiêu Thiên Diệu, bằng không phàm là một nam nhân, đều sẽ trực tiếp nhốt Lâm Sơ Cửu ở hậu viện, coi như không có cưới một kẻ chuyên gây chuyện như vậy.
Tiêu Thiên Diệu đi không lâu, Lâm phu nhân, Lâm Uyển Đình cùng Trấn Quốc Công phủ Đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân được người dưới dẫn đến.
Mặc kệ Lâm Sơ Cửu trong lòng có bao nhiêu không vui vẻ, lúc này cũng đến đứng dậy đón chào: "Di nương, Uyển đình, ba mợ các ngươi tới, mau...... Mời ngồi."
"Di nương?" Lâm phu nhân ngẩn ra, Trấn Quốc Công phủ ba vị phu nhân cũng kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Cửu, "Ngươi kêu ai di nương?" Các nàng đều là chính thất phu nhân, không có di nương.
"Đương nhiên là kêu phu nhân." Lâm Sơ Cửu nói đương nhiên, ba vị phu nhân phủ Trấn Quốc Công nhíu mày, nhưng rốt cuộc chuyện nhà Lâm gia các nàng không muốn nhúng tay, Lâm Uyển Đình lại nhịn không được, vẻ mặt bi thương thất vọng nhìn Lâm Sơ Cửu, "Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy, mới mấy ngày ngươi liền đã quên mẫu thân, liền mẫu thân cũng không gọi sao?"
Lâm Uyển Đình ôm ngực, lã chã chực khóc, một bộ dáng chịu đả kích lớn.
Lâm Sơ Cửu cười như không cười nói: "Uyển đình muội muội lời này thực kỳ quái, bổn vương phi như thế nào lại nói quên Lâm phu nhân? Lâm phu nhân là muội muội của mẹ ta, vì chiếu cố ta mới gả đến Lâm phủ, ta kêu di nương không phải càng thân cận sao?"
Lâm Sơ Cửu vẻ mặt tươi cười, đôi mắt chân thành, làm người khác không nhìn ra một tia sai, chỉ là "di nương" hai chữ nghe được thật sự khó chịu, đặc biệt là vị chính thất phu nhân thân phận vợ kế trước mặt không dám ngẩng đầu, Lâm phu nhân hận nhất người khác nói nàng là vợ kế.
Chỉ là, Lâm phu nhân bên ngoài ra vẻ ôn nhu, hiền lương, nàng không thể chỉ trích Lâm Sơ Cửu không đúng, chỉ có thể cắn răng cùng nuốt nhục vào lòng, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Uyển Đình, ép xuống cầu toàn nói: "Sơ Cửu gọi thế nào liền gọi thế đi, kêu di nương càng thân thiết hơn."
"Vẫn là di nương minh bạch lý lẽ." Lúm đồng tiền của Lâm Sơ Cửu như hoa, nhìn qua minh diễm động lòng người, mờ đi bộ dáng bệnh tật trước đó, "Di nương, ba mợ các ngươi mau ngồi, nhìn các ngươi tới thăm ta, ta ở nơi này cũng thật vui, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ngóng trông các ngươi tới."
Lời nói là nói như vậy, nhưng ở đây ai nào không tinh ý, ai không biết Lâm Sơ Cửu đây là đang nói các nàng đã tới chậm.
Nữ nhi, cháu gái bị bệnh hơn nửa tháng, người ngoài đều tới cửa bái phỏng, nhưng chí thân lại một người cũng không tới cửa, hiện tại đại phu tìm tới cửa, mới đi tới bái phỏng, thực là buồn cười.
Ba vị phu nhân phủ Trấn Quốc Công tuy không thích Lâm Sơ Cửu, nhưng cùng Lâm Sơ Cửu cũng không có thù, nghe Lâm Sơ Cửu nói trên mặt có vài phần khó coi, gượng cười nói: " Các mợ đã sớm nghĩ đến, chỉ là khoảng thời gian trước nghe được tin tức, lão phu nhân sắp về tới, mấy ngày nay vẫn luôn chuẩn bị việc nhà, vô cùng bận rộn."
"Bà ngoại sắp về? Ngày nào về?" Ở trong trí nhớ Lâm Sơ Cửu, lão phu nhân phủ Trấn Quốc Công sợ là người duy nhất thật tâm đối xử tốt với nguyên chủ, nếu không có lão phu nhân che chở, Lâm Sơ Cửu liền lễ nghi cũng không hiểu, ra cửa cũng chính là mất mặt.
Thấy lão phu nhân tận tâm dạy dỗ, giúp nàng miễn bị mất mặt, Lâm Sơ Cửu nói gì cũng muốn tới thỉnh an.
"Mười sáu trở về." Đại phu nhân nói, đánh giá hai mắt Lâm Sơ Cửu, Lâm gia đại tiểu thư sau khi gả chồng tựa hồ hiểu chuyện, không giống trước kia gào thét làm loạn, chỉ biết ai oán.
"Là hai ngày nữa, lúc đó ta sẽ nói Vương gia một tiếng, cùng Vương gia đến gặp bà ngoại thỉnh an, bà ngoại còn chưa gặp qua Vương gia." Tiêu Thiên Diệu liệu có thể đi không?
Nàng giúp Tiêu Thiên Diệu nhiều như vậy vội, Tiêu Thiên Diệu như thế nào cũng phải hồi báo một chút, đồ vật tốt trong tư khố Tiêu Thiên Diệu, nàng không cần là được.
"Hảo, hảo, hảo. Lão phu nhân gặp ngươi đến cùng Tiêu Vương gia, tất nhiên vui mừng." Đại phu nhân vẻ mặt vui mừng, trên mặt tươi cười phía trước thật vài phần, nhị phu nhân cùng tam phu nhân cũng vội phụ họa.
Các nàng đột nhiên để ý sắc mặt Lâm Sơ Cửu, không phải bởi vì Lâm Sơ Cửu hiểu chuyện, mà là bởi vì Lâm Sơ Cửu là thận phận Tiêu Vương phi, còn có lời nói bên ngoài đều lộ ra vẻ coi trọng ý tứ Tiêu Vương gia.
Mặc kệ Tiêu Vương hiện tại có thực quyền hay không, tương lai như thế nào, Tiêu Vương chỉ cần không mưu nghịch, thì vẫn là nhất phẩm thân vương, có thể đứng đầu hoàng tộc ở kinh thành, là người các nàng không thể đắc tội...
Tiêu Vương không gây khó dễ được Hoàng Thượng, không lẽ cũng không gây khó dễ được nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro