Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

Đợi chị gái nhà bên đóng cửa lại, Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, nói: “Có lẽ phải ở lại thêm một ngày.”

Kim Thái Hanh chỉ trả lời: “Ừm.”

Trong lòng Điền Chính Quốc rất áy náy, anh vừa bước xuống cầu thang, vừa nói: “Vốn định hôm nay quay về, nhưng lại làm lỡ mất một ngày của anh rồi.”

Kim Thái Hanh nói: “Không sao, ngày mai tôi cũng được nghỉ.” Sau khi bọn họ lặng lẽ bước xuống một tầng cầu thang, Kim Thái Hanh lại nói: “Không lãng phí đâu.”

Điền Chính Quốc cố nhịn không quay đầu lại nhìn hắn.

Ra khỏi khu tập thể, thời gian mới hơn 3h chiều.

Điền Chính Quốc đứng bên rìa đường hơi mù mịt, không biết phải đi về đâu. Đây là một thị trấn nhỏ quá bình thường, xung quanh chẳng có thắng cảnh gì, thành phố cũng chẳng có gì đặc biệt, anh không biết phải tiêu phí khoảng thời gian còn lại với Kim Thái Hanh như thế nào.

Kim Thái Hanh im lặng đợi một lúc, nói: “Hay là đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút.”

Điền Chính Quốc hơi do dự rồi nói: “Cũng được.”

Bọn họ quay lại trên xe, Điền Chính Quốc lấy điện thoại tìm khách sạn tốt ở quanh đây, khách sạn đắt nhất anh có thể tìm được trong thị trấn nhỏ này cũng chỉ hơn 300 tệ một buổi tối.

(300 tệ ~ 1000.000 VNĐ)

Anh đưa điện thoại cho Kim Thái Hanh xem, rồi hỏi: “Khách sạn này thế nào?”

Kim Thái Hanh chỉ liếc mắt nhìn, thậm chí Điền Chính Quốc còn nghi ngờ hắn hoàn toàn không thấy rõ, nhưng lại nghe hắn nói: “Được đó, cậu chỉ đường đi.”

Điều kiện của khách sạn còn tốt hơn trong tưởng tượng của Điền Chính Quốc, mặc dù không lớn lắm, nhưng ít nhất trông rất mới, hơn nữa còn có một bãi đậu xe rất rộng.

Lúc thuê phòng, Điền Chính Quốc hơi lưỡng lự không quyết định được, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Có cần phải thuê hai phòng không?”

Kim Thái Hanh hỏi anh: “Vì sao? Không có phòng dành cho hai người à?”

Điền Chính Quốc nói: “Tôi sợ anh nghỉ ngơi không tốt.” Anh sợ Kim Thái Hanh không quen ở chung một phòng với người khác.

Kim Thái Hanh nói: “Không cần, ở phòng hai người bình thường là được rồi.”

Điền Chính Quốc bèn cầm chứng minh thư đi thuê phòng.

Điều kiện trong phòng khách sạn cũng không tồi, ít nhất trông rất sạch sẽ. Sau khi vào, Điền Chính Quốc mở cửa sổ để thổi tan không khí ngột ngạt ở trong phòng trước, sau đó anh hỏi Kim Thái Hanh: “Anh ngủ giường nào?”

Kim Thái Hanh ngồi trên chiếc giường ở gần cửa, nói: “Giường nào cũng được.”

Lúc này Điền Chính Quốc mới nằm xuống chiếc giường sát cửa sổ, anh không cởi giày, hai chân duỗi ra bên ngoài giường, cánh tay duỗi qua đỉnh đầu giãn ra, thở phào một hơi, nói: “Có thể ngủ một lát.”

Kim Thái Hanh khẽ “Ừ” một tiếng.

Điền Chính Quốc tưởng hắn buồn ngủ nên không nói gì nữa, bản thân cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Thật ra ngủ cũng chẳng được bao lâu, nhưng Điền Chính Quốc ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại anh hơi hoảng hốt, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc mới nhớ ra mình đang ở trong gian phòng của khách sạn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn qua giường bên cạnh, lại phát hiện Kim Thái Hanh không ngủ, mà ngồi bên giường im lặng nhìn mình, ngay cả lúc thấy anh dậy rồi cũng không dời tầm mắt đi, mà chỉ bình tĩnh nói: “Dậy rồi à?”

Điền Chính Quốc lập tức tỉnh táo lại, anh từ trên giường ngồi dậy, giơ tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình, nói: “Anh dậy bao lâu rồi?”

Kim Thái Hanh nói: “Tôi không ngủ.”

Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra nhìn giờ, đoán có lẽ mình ngủ khoảng 40 phút, anh hỏi Kim Thái Hanh: “Vậy anh làm gì? Sao không mở ti vi mà xem?”

Kim Thái Hanh trả lời anh: “Tôi không thích xem ti vi.”

Trong phòng không bật đèn, giờ này buổi chiều ánh sáng đã hơi âm u.

Điền Chính Quốc đứng dậy, nói: “Tôi tới phòng vệ sinh đã.” Nói xong, anh đi về phía phòng vệ sinh, đóng cửa phòng từ bên trong, sau khi hơi do dự thì khóa trái cửa lại.

Anh đứng trước bồn rửa tay, giơ hai tay lên che mặt, xoa nhẹ một lát, sau đó cũng chẳng dời tay đi.

Điền Chính Quốc không muốn thừa nhận, ban nãy khi tỉnh lại, khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Kim Thái Hanh anh có hơi sợ hãi, chính anh cũng không biết mình đang sợ điều gì, có lẽ lúc mới ngủ dậy mình còn hơi mơ màng không rõ, dù sao thì cũng vô thức bị giật mình, sau đó nói năng không đầu không đuôi với Kim Thái Hanh mấy câu rồi vội vàng tìm cớ trốn vào đây.

Một lát sau, Điền Chính Quốc bình tĩnh lại, anh mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài, hỏi Kim Thái Hanh bằng giọng điệu rất tự nhiên: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Kim Thái Hanh đứng dậy khỏi giường, nói: “Được thôi.”

Bọn họ đi bộ rời khỏi khách sạn, thị trấn vốn không lớn, ra khỏi khách sạn đi tới khu tập thể mà cha mẹ Chu Ngạn ở cũng chỉ tốn 20 phút. Mặc dù không có phong cảnh gì để ngắm, nhưng thị trấn nhỏ đương nhiên cũng có đặc trưng riêng của thị trấn nhỏ, con đường náo nhiệt nhất trong khu nội thành đến lúc lên đèn có những đốm sáng nhỏ tô điểm, cũng trở nên sầm uất hẳn lên.

Bữa tối do Điền Chính Quốc mời, anh tìm ở trên mạng một nhà hàng canh thịt dê rất nổi tiếng của địa phương, thích hợp với mùa đông giá rét.

Trong nhà hàng không có thực đơn, hai người ngồi xuống, bà chủ cầm sổ và bút đứng bên cạnh đợi bọn họ gọi món.

“Một cân thịt một cân hỗn hợp nhé?” Bà chủ quen cửa quen nẻo sắp xếp giúp bọn họ.

(Một cân bên Trung bằng 0.5kg bên mình)

Điền Chính Quốc trả lời: “Vâng ạ.”

Bà chủ lại nói: “Có muốn ăn một đĩa gan cừu xào không?”

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, nói: “Có ạ.”

Bà chủ cầm bút xoẹt xoẹt ghi lại, đồng thời nói: “Cộng với mấy loại rau được tặng kèm, hai đứa ăn chắc đủ rồi đó, nếu không đủ thì gọi thêm thịt.”

Điền Chính Quốc nghe thấy giọng nói hào sảng của bà, bèn mỉm cười nói: “Vâng.”

Bà chủ cất bút, xoay người đi tới phòng bếp, một lát sau đích thân bưng nồi đựng canh thịt dê màu ngà lên, đặt ở trên bàn cho bọn họ, vừa gọi nhân viên phục vụ đến bật bếp, vừa nói với bọn họ: “Con trai ăn nhiều thịt dê tốt cho sức khỏe, tinh lực dồi dào.”

Điền Chính Quốc bỗng chốc nói không thành lời, không nhịn được mà nhìn vẻ mặt của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, lần đầu tiên tiếp lời bà chủ, hỏi: “Thật à?”

Có lẽ là bà chủ thấy bọn họ đẹp trai, nên lại nhìn Kim Thái Hanh thêm một lát: “Các cậu là người ở nơi khác đến đúng không?”

Kim Thái Hanh nói: “Ở Sùng Phong tới.”

Bà chủ gật đầu: “Nghe giọng là biết không phải người địa phương. Thịt dê là đặc sản ở chỗ chúng tôi, thịt dê của chúng tôi không tanh, hơn nữa rất hợp để nấu canh uống, nếu có thể uống nhiều canh thịt dê, đảm bảo cả mùa đông các cậu sẽ không thấy lạnh.”

Kim Thái Hanh mỉm cười rất nhạt, nói: “Được.”

Bà chủ nói chuyện đủ, bèn đi gọi món cho một bàn khách mới tới.

Điền Chính Quốc im lặng nhìn canh trong nồi bắt đầu từ từ nổi bong bóng, tâm trạng hơi phức tạp.

Kim Thái Hanh thấy canh đã sôi, bèn cầm muôi chủ động múc canh thịt dê vào trong bát Điền Chính Quốc.

Lúc này Điền Chính Quốc mới lấy lại tinh thần, giơ tay định lấy muôi súp, nói: “Để tôi.”

Kim Thái Hanh dễ dàng tránh được, hắn khăng khăng múc canh vào bát Điền Chính Quốc, nói: “Cậu có thể uống nhiều một chút.”

Điền Chính Quốc mỉm cười để giảm bớt cảm xúc lúng túng, nói: “Sức khỏe của tôi tốt lắm.”

Kim Thái Hanh chỉ nói: “Thật à?”

Điền Chính Quốc nói: “Nếu không thì anh nghĩ sao? Tôi trông yếu ớt lắm à?”

Kim Thái Hanh nói: “Không nhìn ra.” Nói xong, hắn nhanh chóng bỏ thêm một câu: “Nhưng tôi nghĩ cậu không như vậy.”

Điền Chính Quốc lập tức có cảm giác bực mình giống như buổi chiều.

Kim Thái Hanh dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Chính Quốc, uống canh trước đi.”

Điền Chính Quốc bưng bát lên, thử một ngụm, nói: “Nóng.”

Kim Thái Hanh vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói với anh: “Vậy thì để nguội một chút, lát nữa tôi sẽ nhắc cậu, đừng để nguội quá.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vuivẻ