Chương 15
Điền Chính Quốc đi thẳng đến thang máy rồi dừng lại không vội vã ấn nút mà gửi tin nhắn wechat cho Kim Thái Hanh: “Anh vẫn đang làm việc à?”
Kim Thái Hanh trả lời rất nhanh: “Đang làm.”
Điền Chính Quốc gõ chữ: “Phòng làm việc của anh ở đâu? Tôi tới đón anh tan tầm.” Tiếp đó anh ngẩng đầu lên, không nhịn được mà bật cười.
Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc đến phòng làm việc của Kim Thái Hanh.
Hiện tại Kim Thái Hanh không có ở trong phòng, chỉ để lại mật mã cửa cho anh, bảo anh đến phòng làm việc của hắn nghỉ ngơi trước.
Trước khi đến trong lòng Điền Chính Quốc vẫn hơi thấp thỏm, sợ sẽ có người ngăn anh lại, anh không biết phải giải thích thế nào. Kết quả đi một mạch đến cửa phòng làm việc có tên của Kim Thái Hanh nhẹ nhõm hơn anh tưởng tượng nhiều, có lẽ vốn người đi tới đi lui trong bệnh viện quá lộn xộn, nên chẳng có bác sĩ hoặc y tá nào đi ngang qua có lòng quan tâm anh là ai.
Phòng làm việc của Kim Thái Hanh không lớn, bên trong có một cái bàn dài, một ghế sô pha, thêm một tủ quần áo và giá sách, ngoài ra còn có một cái tủ lạnh nhỏ.
Điền Chính Quốc không đụng vào bất cứ thứ gì của hắn, mà chỉ đi tới trước giá sách nhìn thử, thì thấy bên trong đều là sách vở liên quan đến y học, hơn nữa có rất nhiều quyển bằng tiếng anh.
Khoảnh khắc đó, Điền Chính Quốc thật sự cảm nhận được trong hơn mười năm xa Kim Thái Hanh, giữa hai người đã có sự chênh lệch.
Thật ra nghĩ kỹ lại thì từ nhỏ giữa hai người đã có sự chênh lệch, nhưng khi đó đầu của Kim Thái Hanh bị thương nên Điền Chính Quốc không cảm nhận được, mỗi ngày anh đều dẫn Kim Thái Hanh ra ngoài chạy khắp nơi, chỉ nghĩ là mình có thêm một tên người hầu ngốc nghếch.
Cha nuôi chẳng hề thích Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh ra ngoài, cũng chẳng mang về cho ông ta nhiều hơn bao nhiêu là khi một mình anh mang về.
Có lẽ lúc đó cha nuôi từng có suy nghĩ muốn đưa Kim Thái Hanh đi, nhưng Kim Thái Hanh vẫn luôn ở đó, về sau Điền Chính Quốc nghĩ, có lẽ Kim Thái Hanh là một đứa ngốc, không ai muốn mua một đứa ngốc về nuôi, nên cha nuôi đành phải giữ hắn lại. Dù sao thì Điền Chính Quốc cũng cảm thấy rất vui, bởi vì bên cạnh có thêm một người chơi đùa cùng anh.
Bé Kim Thái Hanh rất nghe lời, mặc dù chỉ nghe lời của một mình Điền Chính Quốc. Chắc hắn là một đứa trẻ được nuông chiều từ bé, bình thường trong cuộc sống chẳng biết làm gì cả, toàn là Điền Chính Quốc giúp hắn giặt quần áo.
Lúc Điền Chính Quốc bê một cái chậu lớn giặt áo quần ở trong sân, Kim Thái Hanh sẽ ngồi xổm bên cạnh nhìn anh, đợi Điền Chính Quốc giặt xong, Kim Thái Hanh sẽ xả nước giúp anh cùng vắt sạch quần áo.
Lúc này bọn họ luôn bị mắng, mẹ nuôi ở trong phòng chỉ cần nghe thấy tiếng nước vang lên quá lâu, thì sẽ đứng ở cửa mắng bọn họ.
Từ trước đến giờ Kim Thái Hanh đều không phản ứng, lúc này Điền Chính Quốc sẽ nhanh chóng tắt nước, xả qua loa hai lần rồi treo quần áo lên. Quần áo bọn họ mặc toàn là đồ cũ, giặt có sạch hơn nữa thì trông cũng giống đang bẩn.
Buổi tối lúc về phòng đóng cửa lại, là lúc mà Điền Chính Quốc cảm thấy nhẹ nhõm nhất.
Anh sẽ bật một chiếc đèn bàn, nằm sấp trên giường đọc truyện tranh. Truyện tranh anh thuê ở bên ngoài, lén để mười đồng đặt cọc ở chỗ ông chủ, đọc hết quyển này sẽ đi đổi quyển khác.
Lúc đó Điền Chính Quốc vẫn chưa học tiểu học, có rất nhiều chữ anh không biết, thích đọc truyện tranh là vì không biết chữ cũng có thể xem tranh. Nhưng Kim Thái Hanh thì lại khác, mặc dù hắn không nhớ được tên mình, nhưng hắn biết rất nhiều chữ, ít nhất những chữ trong quyển truyện hắn đều biết hết.
Thế nên lúc Điền Chính Quốc đọc truyện tranh, Kim Thái Hanh cũng nằm sấp ở bên cạnh đọc cùng anh, còn giải thích cho anh những chữ mà anh không biết, dạy anh ghép vần và trình tự các nét bút.
Có một lần, Điền Chính Quốc mượn một quyển truyện tranh về, đến tối lật ra mới phát hiện không phải là truyện tranh thiếu niên đánh lộn mà là truyện tranh yêu đương thiếu nữ, anh chẳng hào hứng lắm, nhưng lại nghĩ đằng nào cũng tốn tiền thôi thì đọc hết đi, bèn cùng Kim Thái Hanh nằm sấp ở trên giường lật từng tờ từng tờ để đọc.
Kết quả trong quyển truyện tranh này có rất nhiều hình ảnh thân mật của nam chính và nữ chính.
Điền Chính Quốc đang ở độ tuổi không hiểu sự đời, chỉ biết bọn họ đang thân mật, chứ không biết mọi chuyện cụ thể như thế nào, trong truyện tranh vẽ rất khó hiểu, anh rất tò mò, bèn quay đầu hỏi Kim Thái Hanh: “Làm như vậy là có thể sinh em bé à?”
Trên mặt Kim Thái Hanh gần như không có biểu cảm gì, hắn nhìn chằm chằm quyển truyện tranh, nói: “Tớ không biết.”
Điền Chính Quốc thấy rất lạ: “Một nam một nữ nằm trên giường hôn nhau ôm nhau là sẽ có con, sao cha nuôi và mẹ nuôi lại không có?”
Kim Thái Hanh đan mười ngón tay lại với nhau đỡ dưới cằm, nói: “Không biết.”
Điền Chính Quốc cảm thấy vô vị, bèn khép truyện tranh lại, nói: “Chả hay gì cả, không đọc nữa.”
Kim Thái Hanh nói: “Ờ.”
Điền Chính Quốc lật người lại, ngửa mặt nằm trên giường, lẳng lặng nghe tiếng ti vi truyền tới từ phòng của cha nuôi ở ngay bên cạnh, một lát sau lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vẫn nghĩ đến những hình ảnh trong quyển truyện tranh, anh bèn quay đầu nhìn Kim Thái Hanh: “Truyện tranh hôm nay là cậu chọn à?”
Lúc này Kim Thái Hanh cũng nằm ngửa ra, hắn trả lời anh: “Không phải.”
Điền Chính Quốc bắt đầu muốn trêu chọc hắn, nên nói: “Cậu chứ ai.”
Đôi mắt đen nhánh của Kim Thái Hanh chuyển qua nhìn anh, hắn nhẹ giọng nói: “Vậy là tớ chọn đấy.”
Điền Chính Quốc mỉm cười ngồi dậy, giơ tay rút quyển truyện tranh ở dưới gối, lật ra che trên mặt Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh giơ tay muốn cất đi.
Điền Chính Quốc nắm lấy tay hắn, không cho hắn đụng vào quyển truyện, Kim Thái Hanh không nhúc nhích nữa, mà ngửa mặt để quyển truyện đó che trên mặt mình.
Rất lâu về sau, Điền Chính Quốc vẫn còn nhớ một ít hình ảnh trong quyển truyện, nhưng anh và Kim Thái Hanh không bao giờ thuê truyện tranh yêu đương thiếu nữ về đọc nữa.
Đợi trong phòng làm việc của Kim Thái Hanh hơn mười phút, hắn vẫn chưa về.
Điền Chính Quốc cũng không giục hắn, mà chỉ ngồi trên sô pha im lặng nghịch điện thoại. Trong phòng làm việc bật điều hòa vừa đủ, một lát sau Điền Chính Quốc bèn cảm thấy buồn ngủ, anh để điện thoại qua một bên, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại.
Anh không ngờ mình sẽ ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ một giấc rất dài. Lúc tỉnh lại lần nữa, anh cảm thấy hơi trống rỗng, không nhớ mình đang ở đâu.
Mãi cho đến khi mở mắt ra, anh nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi ở đối diện.
Kim Thái Hanh cởi áo khoác, ngồi phía sau bàn làm việc của mình, nhìn Điền Chính Quốc mãi, thấy anh mở mắt ra, hắn mới lên tiếng: “Cậu dậy rồi à?”
Điền Chính Quốc ngủ đến mức mơ mơ màng màng, duy trì một tư thế rất lâu ở trên sô pha nên cánh tay hơi tê, anh ngồi dậy, đầu tiên là ngáp một cái, rồi mới hỏi: “Anh quay lại lúc nào thế?”
Kim Thái Hanh nói: “Vừa quay về không lâu.”
Điền Chính Quốc không nhịn được mà dụi mắt, rồi hỏi hắn: “Sao không gọi tôi dậy?”
Kim Thái Hanh không trả lời, mà chỉ hỏi: “Ngủ nữa không?”
Điền Chính Quốc mỉm cười: “Vậy phải ngủ đến bao giờ?”
Kim Thái Hanh nói: “Không sao cả, tôi có thể đợi cậu.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn.
Vẻ mặt Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, giọng hắn nói chuyện cũng rất bình thản, làm người ta không thể cảm nhận được cảm xúc gì, đôi khi cũng không thể hiểu rốt cục hắn muốn biểu đạt cái gì.
Điền Chính Quốc đứng lên, kéo cái áo khoác đã bị nhăn của mình ra, nói: “Không được, tôi đói bụng rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”
Kim Thái Hanh gật đầu, hắn cũng đứng lên, giơ tay lấy áo khoác trên móc áo mặc vào.
Điền Chính Quốc chợt nói: “Anh có nhớ lúc bé tụi mình có lần thuê nhầm truyện, thuê một quyển truyện tranh thiếu nữ không?”
Kim Thái Hanh nói: “Ừm, Mê Tình Bảo Điển.”
“Gì cơ?” Điền Chính Quốc sửng sốt.
Kim Thái Hanh hờ hững nói: “Tên của quyển truyện đó.”
Điền Chính Quốc đứng im tại chỗ hơi mờ mịt: “Thật không?” Anh không còn nhớ tên của quyển truyện tranh đó nữa, nếu là tên này thật, sao lúc đó anh lại cầm nhầm nhỉ?
Lúc anh vẫn còn đang sửng sốt, Kim Thái Hanh bỗng nhiên tiến lại gần, giơ tay quàng một cái khăn quàng mềm mại lên cổ anh.
Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhìn hắn.
Kim Thái Hanh chỉ nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro