Chương 12
“Anh say rồi à?” Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh lắc đầu, hắn nói: “Tôi không say.” Rồi thả tay anh ra từ trên giường ngồi dậy, hắn đứng dậy đi vòng qua bàn tới lấy áo bành tô đang treo ở bên tường của mình.
Điền Chính Quốc thấy hắn định về thật, bèn nói: “Anh uống bia rồi, đừng lái xe.”
Kim Thái Hanh dừng động tác của mình lại, hắn lấy điện thoại ra, nói: “Tôi gọi tài xế được chỉ định*.”
(*Tài xế được chỉ định (代驾): tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.)
Điền Chính Quốc không có ý định giữ hắn lại, dù sao thì chỗ này của anh cũng chẳng có phòng thừa để cho Kim Thái Hanh ở, anh chỉ đợi cùng Kim Thái Hanh hơn mười phút, lúc người lái thuê tới, anh bèn tiễn Kim Thái Hanh về.
Lúc này mưa đã nhỏ lại, những hạt mưa li ti rơi xuống đất, gần như không nghe thấy âm thanh.
Tài xế được chỉ định trẻ tuổi khởi động ô tô, Kim Thái Hanh ngồi bên ghế phó lái, hắn ấn cửa sổ xe xuống, nói với Điền Chính Quốc: “Mấy ngày nữa tôi phải đi công tác rồi.”
Điền Chính Quốc gật đầu, không hiểu vì sao tự dưng hắn lại nói chuyện này với mình, tưởng là hắn vẫn còn điều gì muốn nói.
Nhưng Kim Thái Hanh chẳng nói gì nữa.
Điền Chính Quốc đành phải dặn anh tài xế lái xe cẩn thận, sau đó lùi lại hai bước đứng ở ven đường tạm biệt bọn họ, đợi tài xế lái xe rời đi, anh mới xoay người về lại tiệm tạp hóa của mình.
Dọn dẹp gian phòng xong, Điền Chính Quốc mới tắt đèn nằm ở trên giường. Muộn lắm rồi, anh lại uống một chút bia, nên cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, sau khi Điền Chính Quốc ăn sáng xong, mới nhớ ra gửi một tin nhắn cho Long Triển Vũ, gửi tên và địa chỉ nhà nghỉ mà tên dân tộc X ở lúc tối qua anh theo dõi được cho anh ta.
Không ngờ chưa được bao lâu, Long Triển Vũ đã gọi điện thoại tới nói với anh rằng: “Cậu không cần phải quan tâm đến những chuyện đó, chúng tôi có thể điều tra được địa chỉ của hắn, cậu chỉ cần để ý xem hắn có tiếp xúc với người địa phương nào hay không thôi.”
Điền Chính Quốc nhíu mày: “Cảnh sát Long, nếu như anh đã theo dõi được địa chỉ của hắn, vậy tiếp tục theo dõi xem hắn tiếp xúc với ai khó lắm sao?”
Long Triển Vũ nói: “Không khó, chỉ là tôi không muốn đánh rắn động cỏ.”
Điền Chính Quốc hiểu ý của Long Triển Vũ, vấn đề quan trọng không phải nằm ở hai người dân tộc X, mà là ngươi địa phương mà bọn họ có khả năng tiếp xúc, có lẽ có thể nhận ra cảnh sát quản lý khu vực, giống như Điền Chính Quốc, trước kia cũng có không ít giao dịch với Long Triển Vũ.
Anh hỏi Long Triển Vũ: “Hai người đó làm gì?”
Long Triển Vũ nói: “Cậu đừng thăm dò chuyện này, dù sao thì cũng chỉ cần bằng chứng là đủ rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ ra tay bắt người. Trước lúc đó, e là phải nhẫn nại.”
Điền Chính Quốc nói: “Được rồi.”
Anh đang định cúp máy, Long Triển Vũ ở bên kia bỗng nhiên lại gọi anh, anh ta nói: “Buổi tối tôi hẹn mấy người bạn học cùng ăn cơm, chiều sẽ đến chỗ cậu lấy hai chai rượu và một gói thuốc lá.”
Điền Chính Quốc trả lời: “Vâng, cảnh sát Long.” Rồi mới thực sự kết thúc cuộc điện thoại.
Long Triển Vũ bảo Điền Chính Quốc làm gián điệp cũng không phải là làm không công, hai năm qua anh ta quan tâm đến chuyện buôn bán của Điền Chính Quốc rất nhiều, tiệc đầu năm ở trong sở cũng toàn lấy rượu ở trong tiệm tạp hóa của Điền Chính Quốc.
Hơn 5h chiều, Long Triển Vũ lái xe riêng tới chỗ của Điền Chính Quốc lấy rượu và thuốc lá.
Điền Chính Quốc xách hai chai rượu, kẹp một gói thuốc ở dưới cánh tay, đưa thẳng đến bên cạnh xe cho Long Triển Vũ.
Long Triển Vũ không xuống xe, anh ta ngậm thuốc lá lấy ví tiền từ túi trong của áo khoác ra, móc mấy tờ tiền mặt 100 tệ ra, hỏi anh: “Bao nhiêu tiền?”
Điền Chính Quốc nói: “Đưa 350 tệ là được.” Nói xong, anh hỏi Long Triển Vũ: “Để ở cốp sau à?”
Long Triển Vũ mở khóa cửa xe ra, nói: “Để trên ghế phụ lái đi.”
Điền Chính Quốc mở cửa ghế phụ lái ra, đặt hai chai rượu ở bên dưới chỗ ngồi, còn thuốc lá thì ném lên ghế.
Tiếp đó anh nhận lấy tiền Long Triển Vũ đưa qua, mỉm cười nói: “Đủ rồi, cảnh sát Long.”
Long Triển Vũ “Ừ” một tiếng, rồi hỏi anh: “Gần đây buôn bán có được không?”
Điền Chính Quốc nói: “Cũng tàm tạm.”
Long Triển Vũ chợt tiến đến gần anh, nhẹ giọng nói: “Hôm qua Quan An Lâm đã ra tù rồi cậu biết chưa?”
Điền Chính Quốc nhìn Long Triển Vũ, sau khi im lặng một lúc mới nói: “Tôi không biết.”
Long Triển Vũ nói: “Nếu hắn đến làm phiền cậu, cậu có thể báo cảnh sát, bảo vệ nhân dân trong thành phố là trách nhiệm của chúng tôi.”
Lông mi Điền Chính Quốc hơi rung rung, anh nói với Long Triển Vũ: “Cảnh sát Long, hút thuốc ít thôi.”
Ngón tay thon dài của Long Triển Vũ vẫn còn kẹp điếu thuốc cắn ở bên môi.
Điền Chính Quốc mỉm cười, nói tiếp: “Hút thuốc nhiều sẽ nhanh già, khuôn mặt này sẽ phí lắm.”
Long Triển Vũ hừ lạnh, quay mặt đi chỗ khác nói: “Không biết tốt xấu.”
Điền Chính Quốc lui ra khỏi xe của anh ta, rồi giơ tay giúp anh ta đóng cửa xe lại: “Cảnh sát Long, anh đi thong thả.”
Long Triển Vũ lái xe rời đi, Điền Chính Quốc quay lại trong tiệm tạp hóa, rảnh rỗi dọn dẹp lại quầy hàng, lúc đang nghĩ xem tối nay nên ăn gì, thì một chiếc xe hơi khác lại dừng ở trước cửa tiệm tạp hóa của anh.
Điền Chính Quốc để đồ trong tay xuống, dựa trên quầy hàng nhìn ra bên ngoài.
Đó là một chiếc xe ô tô con màu đen, sau khi dừng hẳn, cửa xe phía sau mở ra, bên trong có một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi bước xuống, người đàn ông đó hơi béo, nhưng dáng người rất cao, trông vừa cao to vừa cường tráng, làm người ta bất giác cảm thấy áp lực.
Người đó xuống xe rồi đi thẳng về phía Điền Chính Quốc, lộ ra nụ cười chẳng hề có chút thiện ý, nói: “Vận Thành, lâu rồi không gặp.”
“Anh Dũng,” Điền Chính Quốc cũng mỉm cười: “Thật sự lâu lắm rồi không gặp.”
Trương Văn Dũng đi thẳng tới cửa tiệm tạp hóa, dừng lại ở trước quầy, quan sát tiệm tạp hóa nhỏ của Điền Chính Quốc, hỏi: “Chỗ này của cậu buôn bán được gì không?”
Điền Chính Quốc nói: “Vẫn được.”
Trương Văn Dũng vứt nụ cười bên môi đi, lộ ra vẻ quái gở, sau đó nói: “Vậy chắc buôn bán cũng không tệ nhỉ, kiếm được nhiều tiền hơn mấy anh em lăn lộn bên ngoài đúng không?”
Điền Chính Quốc nói: “Chằng lời được bao nhiêu, chỉ muốn sống an ổn thôi ạ.”
Tầm mắt Trương Văn Dũng rơi xuống mặt anh, hắn ta nói: “Cậu đúng là rất an ổn, có bao giờ nghĩ đến việc hai năm nay An Lâm sống có tốt hay không không?”
Điền Chính Quốc không nói gì.
Trương Văn Dũng cười ầm lên, hắn ta cách quầy hàng giơ tay qua vỗ lên vai Điền Chính Quốc, nói: “Báo cho cậu biết một tin tốt, Quan An Lâm ra tù rồi.”
Điền Chính Quốc tỏ ra rất bình tĩnh: “Thật ạ?”
Trương Văn Dũng nhìn anh, ngừng cười mà giả vờ ngạc nhiên: “Sao cậu lại không vui? Trước khi vào tù nó coi cậu là người anh em tốt nhất mà.”
Điền Chính Quốc khẽ cười: “Đương nhiên là em rất vui cho cậu ấy rồi.”
Trương Văn Dũng nói: “Nếu vui thì đừng chỉ nói miệng không thôi, đi, tối nay anh đây mở tiệc tẩy trần cho An Lâm, giờ đặc biệt tới đón cậu đi chung này.”
Điền Chính Quốc không trả lời hắn ta ngay.
Trương Văn Dũng khoát một tay lên quầy, nói: “Sao? Anh Dũng đích thân đến mà cậu cũng không nể mặt à?”
“Không thể nào,” Điền Chính Quốc nói: “Tiệc tẩy trần cho An Lâm đương nhiên em phải tới rồi, anh Dũng đợi em một lát, em dọn dẹp trong tiệm, đóng cửa xong sẽ đi cùng anh.”
Trương Văn Dũng từ trước quầy hàng lùi lại hai bước, châm một điếu thuốc đứng hút ở ven đường, hắn ta nhìn tiệm tạp hóa nhỏ lụp xụp của Điền Chính Quốc, chế nhạo cười một tiếng.
Điền Chính Quốc tắt ti vi, khóa quầy hàng đựng rượu và thuốc lá lại, sau đó đi ra bên ngoài, kiễng chân kéo cửa cuốn xuống.
Trong suốt quá trình này, Trương Văn Dũng vẫn luôn đứng bên cạnh hút thuốc nhìn anh.
Đợi đến lúc dọn dẹp xong, Điền Chính Quốc nói với Trương Văn Dũng: “Đi thôi, anh Dũng.”
Trương Văn Dũng hất cằm về phía cửa xe: “Lên xe đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro