Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 5 🍃

Một chiều đẹp trời ở Canada, Jimin đang dọn dẹp phòng thì thấy một chiếc hộp bằng gỗ cũ kỹ, vân gỗ chuyển màu và mấy cành hoa giả đính vào khô quéo hết, thế mà vẫn được đặt cẩn thận trong ngăn tủ. Anh liếc nhìn đồng hồ, còn gần hai tiếng là đến giờ tan học. Thay vì vội vã xem tối nay nên ăn gì hay chuẩn bị đi đón Jungmin và Eun Jung như vài năm trước, Jimin thong thả thu dọn tất cả những gì còn sót lại rồi bê chiếc hộp to lớn ấy ra ban công.

Jungmin từ lúc lên năm đã không bám dính lấy Jimin nữa mà ở cạnh em gái không rời. Jimin và Jungkook bớt bận tâm về hai đứa từ sinh nhật tám tuổi. Eun Jung thì bị ảnh hưởng từ Jillen nên thích đánh đấm, sáu tuổi đã đòi học Taekwondo, Jungmin không hứng thú gì nhưng thấy em gái học thì đi theo. Nỗi lo phải chăm sóc con cái đến tận khi chúng trưởng thành và hiểu chuyện đối với hai đứa trẻ này hầu như vô nghĩa vì dù cho đầy đủ vật chất, hai đứa tự lập và chẳng bao giờ vòi vĩnh hay đòi hỏi vô lý.

Nghĩ đến chúng, Jimin bật cười hạnh phúc. Để khi mở chiếc hộp được trang trí tỉ mỉ, anh không thể cười nữa mà nước mắt ứa ra.

Bên trong là vô số phong bì trắng được ghi ngày cẩn thận, mỗi phong bì đựng một thứ khác nhau và ý nghĩa của nó thì thể hiện rõ ràng, đầy đủ qua từng nét chữ nắn nót của Jungkook. Hóa đơn tiền viện phí từ lần đầu tiên gặp gỡ nhăn nheo, nhàu nát và chẳng còn đọc được chữ, chỉ còn vết mực mờ mờ, thật không may là nó còn khó đọc hơn khi nước mắt của Jimin thấm ướt một mảng giấy. Không chỉ riêng những món đồ kỷ niệm, điều khiến anh bất ngờ hơn là mỗi phong bì có một bức thư tay. Anh đọc từ bức đầu tiên, xem thật cẩn thận để chắc rằng mình không xếp lộn xộn.

Park Jimin, cái tên hay nhất em từng được nghe, trước giờ em cứ nghĩ Jimin là tên con gái. Nhưng nét đẹp của anh giống con gái thật đấy, vừa thanh thoát, nhẹ nhàng vừa cuốn hút. Em là Jeon Jungkook, một tên xã hội đen đầu đường xó chợ. Có lẽ anh không muốn cứu em đâu khi biết em thật sự là ai. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn anh đã làm em muốn tiếp tục sống.

Ngày viết là 13 tháng Ba năm 2012, chắc là sau khi Jungkook xuất viện vì họ gặp nhau vào ngày 25 tháng Hai. Anh không hiểu tại sao lúc đó họ chưa là gì của nhau, thậm chí chưa hề tiếp xúc thân thiết gì mà Jungkook lại viết những lời này. Thật ra thì Jungkook càng thấy khó hiểu hơn, suy nghĩ của cậu rối bời và hỗn loạn, lần đầu cậu xao xuyến, bồi hồi. Cậu không giỏi ăn nói nên đã viết lại những suy nghĩ của mình.

Tất cả hóa đơn được đặt ở một ngăn riêng biệt. Từ hóa đơn thức ăn, nước suối, túi khăn giấy rẻ tiền ở cửa hàng tiện lợi đến những hóa đơn đắt đỏ lên đến mấy con số từ những nhà hàng sang trọng, Jungkook đều cất giữ kỹ càng. Thậm chí hóa đơn viện phí cũng thế.

Anh không biết nên nói gì, nước mắt nước mũi tèm lem là điều duy nhất anh làm được. Jimin đặt hóa đơn lại chỗ cũ, tiếp tục xem những món khác. Có những vật kỷ niệm anh không lấy làm bất ngờ như mấy chiếc nhẫn, cành hoa tàn. Song cũng có những thứ anh còn chẳng tin là nó từng xuất hiện trong đời mình.

Không kể đến hình thì nhiều nhất là những tờ rơi cho các tiết mục minh họa thời anh còn làm vũ công, tiếp đến là poster cho từng sự kiện, chương trình và vé concert thì không sót buổi nào. Mấy tờ giấy nháp Jimin viết lung tung lời bài hát dang dở, vài ba con chữ không đầu không cuối và những nốt nhạc lộn xộn chẳng đâu ra đâu hay tác phẩm origami rách bươm của anh cũng được xếp ngay ngắn theo thứ tự cả.

Anh tìm tới phong bì gần đây nhất, là chiếc máy bay giấy anh xếp trong lúc viết nhạc vu vơ ngày hôm qua và mấy tờ giấy nháp anh định vứt vào thùng rác. Thảo nào ăn cơm xong chẳng thấy đâu.

Chúng ta bên nhau 24 năm rồi nhỉ! Em mừng vì khoảng thời gian đó dài hơn những năm cô độc tệ hại của em. Anh là người duy nhất em yêu, người duy nhất cho em niềm tin vào cuộc sống, tất nhiên bây giờ thì có con của chúng ta. Tuần trước là sinh nhật Jungmin và Eun Jung, em vui vì hai đứa lớn nhanh và khỏe mạnh. Mà không vui lắm vì hình như em già đi rồi. Em sợ phải xa anh. Dù rõ ràng bây giờ anh đang ở ngay bên em. Dù em biết chúng ta còn rất nhiều thời gian, nhưng mọi thứ đều có thời hạn. Em thì không muốn thời hạn nào cả. Em muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi. Anh vụng về mà gấp máy bay đẹp thật đấy, những nốt nhạc anh viết thì xinh đẹp và ấm áp như anh vậy.
Jimin à, em yêu anh, rất yêu anh.

Trừ vài bức thư đầu tiên không có dòng cuối cùng, sau khi yêu nhau, Jungkook luôn nói yêu anh mỗi lần cậu viết. Đối với vài món đồ quá nhỏ nhặt, đơn giản, chẳng có câu chuyện nào để kể thì chỉ vỏn vẹn câu mà ngày xưa dụ dỗ thế nào cậu cũng không chịu nói. Hóa ra cách yêu của cậu không chỉ có chiều chuộng vô điều kiện, chấp nhận hy sinh mọi thứ hay hành động chiếm hữu mà còn có những lời nói không thể bộc lộ trực tiếp này.

Dù đoạn nào cũng như nhau, chẳng có mở đầu đàng hoàng hay bố cục rõ ràng, chỉ là câu chữ lộn xộn đan xen, nhưng đối với Jimin thì đây chẳng khác nào tuyệt tác văn học. Anh cứ đọc đi đọc lại, vừa cười vừa khóc, đến khi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vai anh và nụ hôn chạm khẽ lên môi anh.

"Anh xem hết rồi à?"

"Ừ. Sao em có nhiều bí mật thế? Có khi nào mười năm nữa anh sẽ lại thấy điều gì ngạc nhiên khác không?"

"Cũng có thể." Cậu đùa, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh. "Anh cảm động đến thế sao? Em chưa bao giờ được điểm cao với môn văn cả."

"Đừng đùa nữa mà." Anh hít sâu, quẹt nước mắt rồi trèo qua ghế kế bên để ôm chặt cậu. "Tại sao em làm những cái này?"

"Em không biết." Cậu mỉm cười vuốt tóc anh. Hoàng hôn hắt bóng những tán cây lên dãy nhà cao tầng bằng màu nắng vàng cam dịu nhẹ, rõ ràng là nắng chiều mà cậu lại thấy khóe mắt cay như bị tia sáng mạnh chiếu vào. "Vì em yêu anh quá chăng?"

"Nhưng... ai lại nghĩ ra việc giữ lại mấy cái này chứ? Có gì đặc biệt đâu."

"Đối với em thì tất cả mọi thứ của anh đều đặc biệt."

"Tờ rơi quảng cáo em lấy nhiều thế làm gì? Lại còn bẩn nữa. Em nhặt từng tờ trên đường sao?" Jimin dụi mũi vào áo vest của Jungkook, phụng phịu nhìn cậu thì cậu xoa nhẹ lên má anh.

"Mấy cái đó làm gì có ai nhận. Có thì người ta cũng vứt đi hết. Em lấy từ mấy đứa trẻ bán hàng rong xung quanh sân vận động đấy. Buổi diễn nào của anh cũng tối muộn mà chúng thì cứ lang thang mãi. Sau này anh nổi tiếng thì vé concert em chỉ mua một tờ mà thôi."

"Em nên mở cả phòng trưng bày đấy. Đặt ảnh của anh khắp nhà chưa đủ hay sao mà em chụp lại nhiều đến thế?"

"Đừng hỏi những câu mà bản thân em còn không biết câu trả lời. Đơn giản là em yêu anh, yêu đến điên cuồng."

Jimin im lặng, ôm cậu chặt hơn.

Có nhiều cách thể hiện tình yêu, mỗi người khác nhau và đây quả thực là cách lạ đời nhất anh từng chứng kiến. Và thú thật là cũng hơi chút không bình thường nữa. Nhưng anh thấy hạnh phúc và mãn nguyện, cả tự hào nữa.

"Jimin này." Một lúc lâu sau khi dọn phòng xong, họ ngồi uống trà ở ban công đợi Jungmin và Eun Jung về.

"Ừm."

"Ngày xưa ấy, lúc bị bắt cóc, tại sao anh không chịu nói gì về em cả? Rõ ràng anh biết hết những việc em làm."

"Tại sao hỏi vậy?" Anh ngẩng đầu nhìn cậu, Jungkook cẩn thận lau miệng cho anh. Gương mặt trầm ngâm và đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng như mặt hồ huyền diệu bình yên nơi vườn địa đàng.

"Em không tin ai cả. Trước anh thì là Kevin và Ken. Em từng đánh chết một người vì hắn ta bán thông tin hại chết tài xế của em. Em biết tính tình em cực đoan, em là kẻ máu lạnh ghê tởm. Em không tha cho bất cứ ai phản bội em." Jimin chau mày đặt tay lên má Jungkook và cậu nắm chặt tay anh. "Nhưng nếu là anh..." Cậu đột nhiên mỉm cười. "em đã nghĩ nếu anh làm điều đó, em sẽ thấy nhẹ nhõm. Vì sau cùng anh cũng buông bỏ được mối tình sai trái này, thoát khỏi kẻ giết người là em."

"Anh yêu em, em biết mà."

"Em biết. Nhưng tất cả đều không thể thay đổi sự thật em là một tên tội phạm."

"Anh biết em là người như thế nào. Anh yêu em, bất kể thân phận, địa vị, bất kể em làm gì, đúng hay sai, anh vẫn yêu em. Những lúc bị bắt cóc, thậm chí lúc sắp mất đi ý thức, anh vẫn nhớ rằng anh rất yêu em."

Jimin biết Jungkook kiệm lời không vì cậu lạnh lùng hay không biết cách biểu đạt, cậu không tin vào lời nói và cậu luôn dùng hành động để chứng minh. Nhưng nguyên tắc cỡ nào thì những điều anh thích bây giờ cậu đều nói mỗi ngày cho anh nghe. Cậu gạt bỏ biết bao giới hạn, chấp nhận thay đổi và làm những chuyện thật điên rồ chỉ vì anh. Jungkook không biết nên nói gì vì đối với cậu tiếng Yêu là quá nhẹ, Jimin chứa đựng toàn bộ cuộc đời, sinh mạng và hoài bão của cậu. Ngoài lưu giữ tất cả những điều thuộc về anh, dùng hình ảnh và ngòi bút để thể hiện, cậu không biết có cách nào chân thành và rõ ràng hơn.

"Em cũng... rất yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro