(2)
Đồng hồ điểm 12 giờ khuya, Trương Chiêu vẫn chưa về nhà. nếu không phải hôm nay hắn về đột xuất thì cũng chẳng biết được con mèo nhỏ của mình đã sắp tuột xích chạy mất đâu.
Một tuần nay công việc chất như núi khiến hắn chẳng còn thời gian mà chăm sóc em kĩ càng, họa chăng chỉ có khoảng trống vào những bữa ăn để call với em mà thôi . Hai hôm nay hắn cố gắng xử lí nhanh công việc để về nhà với em, xa em nhỏ một ngày thôi đã là quá lắm rồi, đây còn tận một tuần . Vương Sâm Húc nhớ mùi hoa oải hương mềm mại của em vô cùng, theo như hắn nói thì chính xác là thuốc an thần của riêng hắn.
Định rằng hôm nay sẽ cho em một bất ngờ, ai ngờ đến lúc bước vào nhà lại chẳng có ai . Nghĩ rằng em ra ngoài đi chơi với bạn bè thôi, nhưng hắn ngồi đợi em tới 12 giờ khuya vẫn chưa thấy đâu, gọi điện thì phát hiện ra em nhỏ để điện thoại ở nhà. Lo Trương Chiêu gặp chuyện, đang định đi tìm thì cửa nhà bật mở, người mà Vương Sâm Húc muốn tìm lảo đảo bước vào, say lắm rồi.
Vội bước tới đỡ em, Trương Chiêu cũng thuận thế mà dựa vào hắn như một lẽ tất nhiên. Vốn muốn dìu em nhỏ vào nhà pha canh giải rượu rồi đi ngủ, nhìn em nhỏ say tới mức này hắn cũng chẳng nỡ hỏi nhiều làm em mệt, nhưng một mùi pheromone đào ngọt lịm xa lạ như có như không trên người em lại đập vào mũi hắn.
Bàn tay đang ôm eo em bất giác siết chặt hơn. Một đống suy nghĩ bắt đầu trào ra trong đầu Vương Sâm Húc. Em đi đâu, làm gì, đi với ai mà lại say như vậy, tóm lại là thằng đó là thằng nào? khi hắn đang lo em có chuyện gì thì em lại đang hú hí với thằng khác? Sự lo lắng ban nãy cộng với ghen tuông như một ngọn lửa dần dần hình thành trong tâm trí hắn.
Dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ xinh, hắn khẽ cúi xuống hôn lên môi mềm mặc kệ thứ mùi kia len lỏi vào khứu giác.
" Tao nhớ em quá, em có nhớ tao không ? "
" Tao tưởng mày nhớ công việc của mày cơ Vương Sâm Húc." - Lười nhác nhướn mắt lên, mèo chảnh hừ một tiếng rõ dài
" Trả lời, em có nhớ tao không ? "
" Sao tao phải nhớ ? " - Ngựa quen đường cũ, Trương Chiêu đang dỗi đương nhiên không chịu thừa nhận, và mục đích của em là chọc điên hắn mà.
" Nên em đi tìm thằng khác? "
Không cho Trương Chiêu thời gian phản ứng , hắn nâng bàn tay nhỏ lên cắn nhẹ vào đốt ngón tay : " Tao mới không để ý một chút thôi mà em đã để dính mùi của thằng khác lên người rồi à ? "
Con mèo chảnh trong cơn say đâu cảm nhận được nguy hiểm, chỉ biết là trong tâm đang có chút giận dỗi, mà giờ gã người yêu của em lại còn nói với em cái giọng điệu đe dọa đó nữa. Trương Chiêu hậm hực đẩy Vương Sâm Húc ra : " Tao đi với ai liên quan đéo gì đến mày ?" - Sẵn cồn trong người, em nhỏ còn cố ý bồi thêm một câu để chọc điên hắn : " Mày là cái đéo gì mà đòi quản tao hả Vương Sâm Húc "
Đương nhiên chút sức lực của em không thể nào so được với Vương Sâm Húc, không những không đẩy hắn ra được mà còn thành công "đạt được mục đích" khiến Vương Sâm Húc hóa thú.
Hắn đưa tay lên vuốt ve phần gáy mềm trắng nõn khiến Trương Chiêu theo phản xạ co người lại, muốn né tránh bàn tay Vương Sâm Húc, nhưng hắn đã bóp mạnh gáy em như túm một con mèo nhỏ. Con sói kề hàm răng nhọn lên đôi tai của mèo chảnh, khẽ thì thầm : " Tao là ai ấy hả? Tao là cái thằng tối nay sẽ chịch nát em, và biến em thành của mình tao thôi "
" Mày điên— ah"
Chưa dứt câu, môi xinh đã bị Vương Sâm Húc
chiếm lấy, nhanh chóng cuốn em nhỏ vào một nụ hôn sâu. Đầu lưỡi tham lam luồn vào khoang miệng mà làm loạn, hút lấy từng hơi thở kèm những tiếng rên rỉ bất mãn. Tới khi mặt em đỏ bừng, hai tay cấu vào vai hắn vì thiếu khí Vương Sâm Húc mới tha cho em.
Phát tán ra pheromone mùi rượu khiến Trương Chiêu mềm nhũn người dựa vào Vương Sâm Húc, con sói xám trong cơn ghen tuông bế bổng người tình lên vác trên vai, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Mạnh bạo ném em nhỏ xuống giường, hắn thò tay vào trong ngăn kéo lôi ra một chiếc còng rồi cúi người nắm chặt cổ tay em khoá lại. Chất sắt lạnh chạm vào da khiến Trương Chiêu rùng mình, đầu óc cũng vì thế tỉnh táo hơn một chút. Chẳng còn tâm trí để chú ý tới việc tại sao trong tủ lại có cái cái thứ đồ chơi kia, em nhỏ bây giờ mới biết sợ, dịch người về phía đầu giường để trốn thì hắn đã tiến tới ép em vào trong góc.
Trương Chiêu lúng túng quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Vương Sâm Húc. Em có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn đang phả lên cổ em khiến trái tim em đập loạn xạ.
" T-tao không cố ý mà... "
" Không cố ý?"
Thấy hơi toang, Trương Chiêu vội giải thích trong muộn màng và đương nhiên câu nói ấy chẳng thể tác động đến Vương Sâm Húc. Hắn đưa ngón tay cái lên nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của em, ánh mắt âm u không rõ ý vị.
"Bé cưng luôn biết cách khiêu khích tao nhỉ? Nhưng lần này tao không định nhượng bộ đâu."
"Tao chỉ uống chút rượu với bạn..." - Em lí nhí giải thích, nhưng câu nói chưa dứt Vương Sâm Húc đã cắt ngang
"Bạn? Bạn nào? Đứa khiến em say mèm và để lại mùi hương nồng nặc của nó trên người em?" - Càng nói đến cuối, giọng của hắn càng trầm xuống, đôi mày cau lại.
Trương Chiêu không đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn, cố gắng giữ vững sự kiêu ngạo (của một con mèo) của mình dù trong lòng đang hoảng loạn. Và đương nhiên Vương Sâm Húc không thích sự im lặng của em. Nắm lấy cằm của Trương Chiêu, ép em nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Trả lời tao"
"...Do mày hết" - Mèo xinh bất ngờ cãi lại, đôi mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh - " nếu không phải do mày bận đến mức chẳng ngó ngàng gì tới tao... tao.. tao đâu cần đi với người khác để tìm chút vui vẻ?"
Câu nói như đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt Vương Sâm Húc tối sầm lại. Chẳng nói thêm lời nào, hắn cúi xuống hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của em như muốn dùng hành động thay cho câu trả lời.
Nụ hôn chẳng hề dịu dàng, bộc lộ đầy sự chiếm hữu và mạnh bạo. Đầu óc Trương Chiêu như bị xoay mòng mòng, cả người mềm nhũn chẳng còn chút sức lực.
"Bé yêu hư quá, mà hư là phải bị phạt."- Vương Sâm Húc buông em ra, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của Trương Chiêu. Mặc dù miệng thì nhẹ nhàng gọi bé yêu, nhưng ánh mắt và hành động lại lộ ra sự áp bức chẳng hề che giấu.
Hắn đè em xuống giường, giữ chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang cố giãy giụa. Quần áo của cả hai nhanh chóng bị hắn lột bỏ, cơ thể trần trụi nhanh chóng lộ ra dưới ánh sáng mờ. Làn da trắng mịn của em trong ánh trăng phá lệ trở nên đẹp vô ngần.
Không biết do xa vợ yêu quá lâu hay do người tình trong mắt hóa Tây Thi (vợ hắn đẹp sẵn) mà lần này nhìn em hắn lại cảm thấy hứng tình đến lạ. Hoặc do trước đây não bộ dặn hắn phải kiềm chế, bây giờ được bung xích, cơ thể mọng nước này mới chân chính được bộ não của hắn tiếp nhận chăng.
Hắn đầu, dùng hàm răng sắc nhọn trêu chọc yết hầu nhạy cảm, để lại từng vệt đỏ hồng in lên làn da mỏng manh.
"Ưm.. hức... Vương Sâm Húc, b-bỏ tao ra!" - Mèo nhỏ bị trêu tới xù lông, giọng khàn khàn run rẩy.
Vương Sâm Húc chẳng bận tâm tới lời nói của em. Đôi môi tiếp tục lướt xuống xương quai xanh tinh xảo mà gặm cắn, hai tay cũng không rảnh rỗi. Ngón tay thô ráp không ngừng ngắt nhéo hai hạt đậu nhỏ nhạy cảm khiến em oằn mình run rẩy.
Tay còn lại nhanh chóng lần xuống hang động mà hắn đã bỏ quên một tuần nay. Vách huyệt co bóp ngoan ngoãn đón lấy ngón tay hắn như một thói quen.
"Cút..ah hah... đừng mà.." - Trương Chiêu nức nở phản kháng, bàn tay yếu ớt đẩy lên ngực hắn nhưng vô ích.
" Nhưng lồn nhỏ của em mút tao chặt quá nè "
Hắn cố tình ấn tay sâu hơn, lần mò đến điểm mẫn cảm bên trong cơ thể em mà day nhẹ khiến em rên lớn. Tay còn lại nhanh chóng đưa xuống chăm sóc dương vật của em. Thành công khiến Trương Chiêu im miệng, hắn vừa đâm rút liên tiếp vừa trêu chọc :
" Nói em là Alpha tao đéo tin đâu, có Alpha nào nhiều nước như em không hả Trương Chiêu? Tao chỉ mới chọc tay vào mà sao em đã chảy đầy nước dâm thế này ? "
Em không ngờ rằng Vương Sâm Húc khi ghen lại đáng sợ như vậy. Khoái cảm ập đến liên tục khiến Trương Chiêu mềm nhũn người, những câu chửi đến bên miệng lại hóa thành tiếng rên rỉ đứt quãng. Em mím chặt môi muốn ngăn lại những âm thanh xấu hổ ấy nhưng Vương Sâm Húc nào để em toại nguyện, tốc độ ở phía dưới nhanh chóng gia tăng một cách chóng mặt, từng cơn sóng tình ập đến khiến Trương Chiêu chỉ có thể tê liệt mà tận hưởng mọi thứ hắn ban cho.
Nhưng tới khi phía dưới rục rịch muốn xuất ra thì Vương Sâm Húc đã nhanh tay dùng que nhỏ bịt lại lỗ niệu đạo của em. Cơn cực khoái bất ngờ bị ngăn chặn khiến mèo nhỏ la lớn, quờ tay muốn rút ra thì đã bị Vương Sâm Húc nắm lại. Em nhỏ bị bắt nạt tới khóc oà, khóe mắt đỏ ửng nghẹn ngào :
" Hức ... Con mẹ mày ch-cho tao bắn đi mà.. huhu.."
Nhìn em khóc mà trái tim hắn mềm nhũn, nhưng không cứng rắn làm sao em nhỏ chịu ngoan ngoãn được.
" Bú cho tao sướng rồi tao cho em bắn " - Nâng người lên nhìn vào đôi mắt của mèo nhỏ, ánh mắt hắn chẳng chứa chút gì gọi là nhượng bộ.
Trương Chiêu cân nhắc một lúc giữa cái tôi và khoái cảm, cuối cùng vẫn chọn vế sau. Ấm ức chống cơ thể dậy rồi bò tới chỗ Vương Sâm Húc, đang loay hoay nhìn vào thứ khiến em mặt đỏ tim đập kia thì hắn đã ép mặt em chạm vào nó. Mùi vị nam tính xộc vào khoang mũi khiến em nhăn mặt, lưỡi nhỏ không tình nguyện mà đưa ra khỏi khoang miệng.
Khẽ liếm dọc trên thân gậy thịt lớn sau đó mút nhẹ đầu cặc, cánh môi mềm dịu ngoan hé mở ngậm lấy dương vật to lớn. Mới được một nửa mà em nhỏ đã cảm thấy nghẹn ứ, chỉ có thể đưa đôi tay lên vuốt ve phần gốc dương vật cố gắng làm hài lòng người kia, lưỡi nhỏ ngoan ngoãn hầu hạ thằng em Vương Sâm Húc tận tình hi vọng hắn mau cho em bắn.
Từ góc này hắn có thể nhìn thấy cánh mông mềm mại với hai xương cánh bướm cân xứng đầy gợi cảm của em. Và cả cái cách em ngậm lấy thằng em của hắn...Đĩ thật, nhìn mà nứng. Vương Sâm Húc khẽ liếm môi, dương vật không nhịn được mà to thêm một vòng khiến Trương Chiêu sợ run, trong lòng hậm hực chửi cái chủ ý chết tiệt của Trịnh Vĩnh Khang trăm ngàn lần, nhưng miệng thì vẫn phải chịu khổ thôi.
Nhìn em nhỏ hai má phồng lên kết hợp với đôi mắt đỏ ửng khiến Vương Sâm Húc nứng phát điên. Cách em liếm loạn chẳng khác nào đang gãi ngứa cho hắn cả. Khẽ đưa tay xoa đầu em rồi bất ngờ túm tóc Trương Chiêu đút cả cây gậy thịt vào miệng mèo, em chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi dương vật quá cỡ của Vương Sâm Húc thọc sâu vào cổ họng khiến nó gồ lên. Cảm giác khó thở khiến cổ họng em co bóp dữ dội, khuôn mặt áp sát vào đám lông rậm rạp của hắn.
Miệng bị sử dụng như một món đồ chơi tình dục vô tri khiến em nhỏ lại ứa nước mắt nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc tuân theo nhịp điệu của người tình. Vương Sâm Húc được hầu hạ tới thoải mái, không ngừng đưa đẩy hông vào miệng xinh, hành hạ mèo nhỏ tới khóc.
Sau một hồi thì hắn cũng muốn bắn, thở mạnh rút dương vật cương cứng ra khỏi miệng em. Chẳng để mèo xinh lấy lại hơi thở, nắm cằm Trương Chiêu ép em ngẩng đầu rồi bắn lên khuôn mặt đang mơ màng. Tinh dịch tanh nồng rơi vào khoang miệng khiến em nhỏ hoảng hốt, nhưng phía dưới được Vương Sâm Húc giải phóng khiến đầu óc em trắng xóa. Trương Chiêu run rẩy bắn ra dòng tinh trắng đục, cơ thể ngã xuống giường do kích thích quá mức. Mèo nhỏ nức nở trông đáng thương vô cùng, nếu không phải cổ họng đau rát thì có lẽ miệng xinh đã sớm phát ra những lời vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng rồi.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại, hắn quẹt đống tinh dịch mà mình vừa bắn rồi đút vào miệng Trương Chiêu bắt em nuốt sạch. Trương Chiêu bị chịch tới khóc, nhưng vẫn cố ý chơi xấu cắn lên hai ngón tay của hắn. Ngay lập tức má mông in hằn năm dấu tay đỏ chót.
" Tao chiều em quá nên em hư đúng không Chiêu cưng ? Nhưng không sao. Em càng hư càng dễ cho tao một cái cớ để chịch chết em thôi." - cúi xuống cắn mạnh lên vai làm Trương Chiêu hét lớn, Vương Sâm Húc liếm vành tai em rồi thì thầm : " Tao đã từng nghĩ tao sẽ xích em lại khiến em cả ngày chỉ có thể nhìn tao, phụ thuộc vào tao và thuộc về một mà mình tao. Nhưng tao yêu em, Chiêu à, tao yêu em
đến mức bỏ qua bản năng của mình vì em, nhưng hôm nay tao không nhịn được nữa rồi "
Trương Chiêu run lên, đây đâu phải cún khờ, rõ ràng là một con sói đói. Trong cơn đau đớn tê dại và sự kích thích từ lời nói của Vương Sâm Húc em vậy mà lại cứng rồi. Có lẽ do men rượu, hoặc có lẽ em điên rồi nên mới cảm thấy những lời ấy của hắn làm em thỏa mãn đến lạ. Hoặc có lẽ em quá yêu Vương Sâm Húc, yêu như cái cách hắn yêu em vậy.
Nắm chân em banh rộng, hơi lạnh ùa vào thành công kéo lại tâm trí đang bay bổng của Trương Chiêu. Vương Sâm Húc cắn lên cổ chân còn đeo đôi tất trắng mà lúc nãy hắn bỏ quên rồi dần hạ hàm răng xuống phần đùi non. Dùng tay đẩy hắn ra muốn khép chân lại, nhưng mỗi lần như vậy bàn tay to lớn của Vương Sâm Húc lại vỗ mạnh vào mông em như cảnh cáo. Sau một hồi giãy giụa vô ích thì phần thân dưới của em đã in đầy những dấu răng, hai cánh mông đỏ bừng run rẩy.
Hài lòng nhìn cơ thể chứa đầy dấu vết của mình, gã Enigma dịu dàng hôn lên từng vệt đỏ do hàm răng sói gây ra rồi cắn nhẹ vào khóe môi em. Trương Chiêu vội rướn người lên đòi hỏi một nụ hôn, hắn cũng thuận thế cúi xuống xâm chiếm môi mềm. Nụ hôn của hắn bộc lộ sự chiếm hữu vô tận, em chỉ có thể bị động tiếp nhận sự " yêu thương " hoang dại ấy. Nước mắt lại trào ra một cách mất kiểm soát, có lẽ cả đời em cũng chưa khóc nhiều như vậy.
Em không biết nó kéo dài bao lâu, hoặc do não bộ đã bị nhấn chìm trong nụ hôn ấy rồi. Cả khoang miệng bị chiếm đoạt mạnh bạo, lưỡi hắn càn quét khắp các ngóc ngách, cướp đi từng hơi thở của em. Tới khi cả hai tách ra kéo theo sợi chỉ bạc vương bên môi, khuôn mặt em đã đỏ bừng, ánh mắt mờ đi do nước mắt, vội hớp lấy từng ngụm không khí nhưng người kia đã nhanh chóng cúi xuống luồn lưỡi vào thêm lần nữa.
Mèo nhỏ thiếu dưỡng khí rất nhanh đã bị đánh bại, em dơ vuốt đẩy hắn ra, tiện tay muốn cào thêm mấy nhát vào người Vương Sâm Húc trả thù nhưng hắn nhanh chóng né được. Ép hai tay em lên trên đầu rồi nắm eo nhỏ lật người em lại. Chưa kịp định thần thì Vương Sâm Húc đã cưỡng ép bắt mèo xinh quỳ lên,
Trương Chiêu chỉ kịp cảm nhận có một vậy to lớn đang cạ vào lỗ nhỏ, ngay sau đó dương vật cương cứng đã đâm thẳng vào trong. Dù đã được khuếch trương trước đó nhưng kích thước của Vương Sâm Húc vẫn quá to, em có ảo giác rằng bên dưới sắp rách ra rồi.
" Đau ... hức.. em đau .. chồng ơi "
Giương đôi lấp lánh ánh nước quay đầu lại làm nũng hi vọng hắn có thể nhẹ nhàng nhưng em nào biết điều đó chỉ khiến hắn nứng hơn, cái vật đang chôn trong hậu huyệt lại lớn thêm một vòng khiến mặt Trương Chiêu tái mét, sợ hãi thít chặt phía dưới lại khiến Vương Sâm Húc thở mạnh. Nhíu mày vỗ nhẹ mông ý bảo em thả lỏng rồi thò tay ra trước lau nước mắt cho em, vuốt ve má mềm đẫm lệ dỗ dành
" Chiêu cưng ngoan, tao thương em nhất mà "
Mẹ nó toàn là nói dối, lời của đàn ông đéo bao giờ tin được. Nghĩ thì là vậy, nhưng bên dưới vẫn bị mấy lời mật ngọt đó dỗ cho ngoan ngoãn thả lỏng. Hắn ta biết em ăn mềm không ăn cứng mà. Nhìn lỗ nhỏ đang dần dần đón nhận toàn bộ khúc thịt to lớn, hắn híp mắt cười rồi bất chợt thúc mạnh.
Dương vật đâm lút cán vào lỗ nhỏ mỏng manh, từng cú thúc khiến em cảm thấy phía dưới như bị xé toạc, phía trước nhanh chóng sụp xuống vì mệt, em chôn khuôn mặt đỏ bừng vào gối mềm hòng kìm nén những tiếng rên nức nở. Nhưng hành động đó của em lại vô tình chọc Vương Sâm Húc không vui, em không muốn rên cho hắn nghe như trước là do có thằng khác à? Túm tóc ép em ngẩng mặt lên rồi nắc mạnh, mèo nhỏ bị kích thích hai mắt trợn trắng, dòng tinh run rẩy bắn ra, người em xụi lơ ngã xuống. Dù vậy hắn vẫn không dừng lại, dương vật đâm vào mạnh bạo như muốn chọc nát lỗ nhỏ. Em vừa trải qua cao trào đương nhiên không chịu nổi, miệng không ngừng nức nở xin tha.
" Em xin lỗi..ah..em sai rồi mà..hức"
" Tha ch—ahh!"
" Tại sao Chiêu cưng lại xin lỗi? Tức là em thừa nhận em sai với tao à?"
Không đợi Trương Chiêu trả lời, hắn đã cúi xuống cắn lên vai em khiến mèo nhỏ hét lên giữa những nhịp rên rỉ đứt quãng, hương rượu trong không khí ngày càng nồng đậm cường bạo hòa vào mùi oải hương mềm mại của Trương Chiêu đá bay đi thứ mùi đào vất vưởng. Vừa cắn vừa liếm dọc từ vai xuống hai bên xương cánh bướm gợi cảm, rồi dần dần kéo xuống sống lưng, eo nhỏ, từng dấu vết hắn để lại trên cơ thể em như đang muốn nhắc em nhớ rằng em là của hắn, một mình hắn.
Thỏa mãn ngắm nhìn thành quả của mình, hắn vuốt nhẹ tấm lưng gầy đang run rẩy rồi liếm vào gáy khiến Trương Chiêu sợ hãi co người.
" Mèo cưng, tao đánh giấu em nhé."
" Tao thực sự muốn cho bọn nó, ý tao là mấy kẻ đang dòm ngó mèo xinh của tao, nên biết rằng em chỉ là con đĩ rên rỉ dưới thân của tao thôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro