(2)
Trương Chiêu run lên, theo bản năng đẩy cái kẻ đang trong cơn say ra rồi quay người bỏ chạy. Nhưng Vương Sâm Húc chẳng biết lấy đâu sức mạnh mà túm chặt lấy chân em, kéo giật lại một cách thô bạo.
"Mày điên rồi à Vương Sâm Húc?! Bỏ tao ra!" Trương Chiêu hoảng lắm rồi, định hét lên cầu cứu nhưng trụ sở hiện tại chẳng còn ai. Em điên tiết dơ tay đánh hắn nhưng chẳng có tác dụng. Hắn như con thú hoang được thả xích điên cuồng truy đuổi con mồi, sức lực của em so với hắn yếu đến đáng sợ.
Vương Sâm Húc ghì chặt cơ thể em, đưa tay xé toạc lớp áo vướng víu, ngay lập tức cơ thể đầy cám dỗ của em bày ra trước mắt, hắn chẳng nhịn nổi mà cúi xuống ngậm lấy hai khoả anh đào nhỏ trước mặt.
Cảm giác lạ lẫm khiến em rên lên bất ngờ, ngay sau đó lập tức đỏ mặt ngậm chặt miệng, hắn như thấy hứng thú mà không ngừng liếm mút khiến em chẳng kiềm chế nổi. Run rẩy bật ra âm thanh đứt quãng.
"Vương Sâm Húc! Tao cảnh cáo mày! Dừng lại!" Giọng Trương Chiêu càng lúc càng tuyệt vọng, nhưng hắn không còn nghe thấy gì ngoài tiếng thì thầm mơ hồ trong đầu—giọng nói quen thuộc của bản ngã trong gương:
"Đúng rồi, chiếm lấy em ấy đi. Đây chẳng phải là điều mày luôn khao khát sao? Đừng dừng lại!"
Câu nói đó như xé tan mọi lý trí còn sót lại của Vương Sâm Húc. Bàn tay hắn tiếp tục di chuyển, lần mò trên làn da trần của Trương Chiêu.
Em không ngừng chửi rủa khiến hắn có vẻ không vừa lòng, cắn lên môi dưới của em như trừng phạt. Bóp chặt cằm ép em hé mở khoang miệng rồi luồn đầu lưỡi vào. Mùi máu nhàn nhạt như kích thích con thú trong hắn mạnh bạo hơn, Trương Chiêu bị hắn hôn tới mức đầu óc mơ hồ do thiếu khí, nước mắt sinh lý cũng bất đầu trào ra nơi khóe mắt.
Nhìn thấy người kia khóc, hắn chợt nổi lên chút tiếc thương, nhưng rất nhanh bị dục vọng đè nát.
Nhìn xem? Chẳng phải em đang khóc vì hắn đấy thôi? Đáng lẽ ra nước mắt của em chỉ nên để một mình hắn thấy chứ chẳng phải đám người không liên quan ngoài kia.
"Đừng phản kháng nữa...Trương Chiêu...Chiêu ca.."
"Trương Chiêu, tao yêu mày mà.."
Hắn lẩm bẩm, dụi đầu vào hõm cổ em, nhưng đôi bàn tay rắn rết vẫn chậm rãi vuốt lên sống lưng, kéo dần xuống dưới.
Mắt thấy Vương Sâm Húc sắp chạm vào vật che chắn duy nhất còn sót lại, nỗi sợ trong tâm trí em như bùng lên, lấy hết sức dùng chân đạp mạnh hắn ra rồi chạy. Hắn chẳng ngờ tới việc em còn có thể chống cự mạnh đến vậy, không kịp phòng bị mà bị đá sang một bên.
Trương Chiêu nhân cơ hội vùng chạy ra phía cửa. Tay em run rẩy vươn tới tay nắm cửa, nhưng trước khi ngón tay chạm vào kim loại lạnh lẽo ấy, một lực mạnh túm lấy tóc em từ phía sau.
Hơi thở nóng hổi phát vào tai, tiếng"cạch" lạnh lẽo của ổ khóa vang lên, như một bản án tử hình dội thẳng vào lòng Trương Chiêu. Em biết bản thân xong rồi.
Vương Sâm Húc đè chặt em xuống giường, vớ lấy thắt lưng quăng một bên trói tay Trương Chiêu về phía sau. Không vui mà cắn lên vai người kia, để lại dấu răng in hằn trên làn da trắng nõn.
"Tao đã nói là mày đừng chạy mà?"
Hắn lột nốt chiếc quần trên người em, cảm nhận cơ thể dưới thân run lên dãy dụa khiến hắn tức giận mà tát liền mấy cái lên cánh mông trắng mềm. Tới khi thấy nó ửng đỏ hắn mới buông tha.
Đôi bàn tay thô ráp lần mò xuống miệng huyệt, nhưng thay vì một, hắn lại sờ thấy hai cái khe. Một cái đã sớm tiết nước ra ướt đẫm.
Biến cố làm Vương Sâm Húc ngơ ra trong giây lát, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn Trương Chiêu đang run rẩy dưới thân mình, tay tò mò thọc vào chọc ngoáy. Trương Chiêu bị động tác thô bạo làm cho khóc thét. Em kẹp chặt hai chân, toàn thân giãy giụa không ngừng như một con thú bị dồn vào góc, ánh mắt hoảng sợ đầy van nài.
"Đừng...Vương Sâm Húc...lạ lắm... tha cho tao đi.."
"Mẹ kiếp, Chiêu ca mày chảy nước dâm ướt đẫm rồi mà còn kêu tao tha mày? Cái lồn nhỏ này có nhịn được không?" Nói xong hắn lại hạ giọng dỗ dành :
"Trương Chiêu ngoan, tao biết em cũng muốn mà."
Vương Sâm Húc xoay người em lại, nắm hai bên bắp đùi mà banh rộng, ngay lập tức cái thứ đánh lẽ ra không nên xuất hiện trên cơ thể đàn ông kia lộ rõ ra ánh sáng.
Như ngửi thấy món ngon, hắn cúi xuống dùng đầu lưỡi trêu đùa hột le non tơ, sau đó thọc vào trong hai mép lồn. Hai bên vách thịt bị dị vật xâm nhập như hoảng sợ mà co rút lại, vô tình kẹp chặt đầu lưỡi khiến Trương Chiêu càng cảm nhận rõ cái thứ kia đang khuấy động trong lồn nhỏ ra sao.
"Đừng...ah hah...đừng m-mút nữa...cút ra khỏi người tao..!"
Em cong người chật vật giãy giụa, nhưng hắn chẳng bận tâm, mỗi một lần chọc vào luôn hung hăng nong rộng thịt lồn, chiếc lưỡi liếm mạnh một cách linh hoạt, thậm chí thi thoảng còn ngậm lấy hột le, mút sạch dịch nhờn chảy ra.
Trương Chiêu vốn nhạy cảm, bộ phận sinh dục kia lại là lần đầu được khai phá khiến em chẳng chịu nổi mà run rẩy đạt cực khoái trước động tác của hắn. Nước dâm phun đầy trên mặt Vương Sâm Húc, hắn khẽ liếm mép, vỗ mạnh vào lồn dâm vài cái.
"Sao tao mới chọc vào mà em đã phát nứng rồi? Dâm thế này chỉ có tao mới thoả mãn được em thôi."
Trương Chiêu chẳng còn sức mà trả lời, não bộ vẫn đang chìm đắm trong cảm giác lạ lẫm mà em chưa trải qua suốt bao nhiêu năm cuộc đời. Đã vậy hắn còn tát lên môi lồn, đôi bàn tay thô ráp chà qua hột le chẳng hiểu sao lại khiến cơ thể em dù đang bị cưỡng hiếp thô bạo, nhưng khoái cảm vẫn như ngọn lửa dần nhen nhóm.
Trương Chiêu sợ hãi trước phản ứng của bản thân, nước mắt trào ra thấm đẫm hai bên má, có phải em thực sự dâm đãng như lời hắn nói không?
Thấy em phân tâm hắn có chút tức giận, rút con cặc cương cứng chà lên môi lồn, đẩy nhẹ đầu khác vào.
"Đừng...hức...không vừa..."
Trương Chiêu bị cơn đau trướng kéo lại tâm trí. Em hoảng loạn lắc đầu, nhưng tay đã bị trói, cơ thể sau cơn cực khoái đã mềm nhũn, sao có thể ngăn con sói đói kia lại. Cảm giác bất lực lan tràn khiến em nghẹn ngào khóc nấc.
Dù bản năng chiếm hữu dâng trào, hắn vẫn còn chút nhân tính, chậm rãi cúi xuống nâng cơ thể mềm mại của em lên siết chặt trong vòng tay. Ở khoảng cách này, hương sữa tắm của em thoang thoảng qua mũi như thứ thuốc kích dục mạnh tiêm vào từng tế bào. Nhưng hắn không vội. Chưa phải lúc. Hắn muốn nhiều hơn, muốn tâm trí em phải hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn cúi xuống, hôn lên khóe mắt đẫm lệ, cảm nhận cơ thể người kia vẫn dịu ngoan co lại trong lồng ngực hắn mới yên tâm. Khóe môi nhếch lên, đôi bàn tay tựa như xiềng xích vuốt ve tấm lưng gầy cùng chiếc gáy mảnh mai, hắn ngậm lấy dái tai em khẽ nói :
"Trương Chiêu, mày cũng thích tao mà, nếu không sao phía dưới của mày lại phản ứng khi tao vừa chạm vào?"
"Mày yêu tao mà," hắn thì thầm "Nếu không, sao mày không phản kháng mạnh mẽ hơn? Nếu không, sao mày không đẩy tao ra? Sao mày không hét lên?"
Trương Chiêu ngơ ngác, phải, em thích hắn, nhưng có phải vì vậy mà em chịu để hắn đè ra vạch trần bộ phận mà em giấu kín bao lâu không? Có phải do em phản kháng quá qua loa không? Đầu óc em xoay mòng mòng sau cơn cực khoái, kèm theo sự sợ hãi khi thứ kia lộ ra cho người ngoài thấy khiến em chẳng còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa.
"Là mày quyến rũ tao mà. Không phải mày muốn tao làm vậy sao? Tại sao mày không đánh tao mạnh hơn?" Hắn tiếp tục, giọng thì thầm nhưng đầy ám ảnh, như thể đang gieo rắc những hạt giống tội lỗi vào tâm trí em.
"Trương Chiêu..." Hắn ngừng lại một thoáng, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can người kia. "Mày yêu tao. Tao biết mày yêu tao."
"Nói đi, Trương Chiêu. Nói là mày không yêu tao."
Em run rẩy mở miệng định phủ nhận, nhưng nước mắt đã tràn ra từ lúc nào. Những giọt nước mắt ấy làm em nghẹn lại, làm em không thể thốt lên dù chỉ một từ.
"Đúng vậy," hắn tiếp tục, giọng nói giờ đây đã trở nên dịu dàng giả tạo. "Mày khóc, vì mày biết mày sai. Mày không ghét tao, mày chỉ sợ cảm giác này, đúng không? Tao chỉ giúp mày nhận ra điều mày luôn giấu trong lòng thôi."
Những lời ấy cứ lặp lại trong đầu Trương Chiêu, như một lời thẩm vấn không dứt,"Có phải lỗi của mình không? Có phải vì mình quá yếu đuối nên mới xảy ra chuyện này? Có phải mình đã làm gì để hắn hiểu lầm?"
Vương Sâm Húc cúi xuống gần hơn, áp sát vào tai em, giọng nói thì thầm như rót mật độc:
" Em vốn nên thuộc về tao. Là em tự nguyện ở bên tao đêm nay, Trương Chiêu."
"Nói rằng em yêu tao đi, em yêu tao thì mọi lỗi lầm của em sẽ đều là của tao cả. Trương Chiêu."
Hắn vuốt ve mái tóc mềm mại, giả bộ đáng thương nhìn người kia. Trương Chiêu bị ánh mắt ấy làm cho mê muội, đôi môi không khống chế được mà mấp máy :
"Tao...tao yêu mày.." phải không?
Hai từ sau em chưa kịp thốt ra, hắn đã đè em xuống mà hôn, môi lưỡi vồ vập quấn lấy như con thú bị bỏ đói lâu ngày. Hắn cố tình gặm cắn đôi môi tới sưng đỏ, đủ để nó in hằn tới vài ngày. Xương quai xanh đương nhiên cũng chẳng thoát khỏi. Đến khi cả người em toàn dấu vết của hắn để lại Vương Sâm Húc mới tạm vừa lòng mà dừng lại.
Hắn lật người em lại, răng cạ lên phần da trắng nõn nơi gáy. Thứ mùi hương quen thuộc từ người kia lại len lỏi qua khứu giác, hắn không kìm được mà cắn nhẹ lên phần da thịt mềm mịn.
Trương Chiêu chỉ có thể bị động đón nhận, em không thể chống cự, cũng chẳng thể chạy trốn khỏi hắn. Môi xinh bị cắn tới trắng bệch, em run rẩy khi hắn kéo phần hông cao lên, môi lồn non nớt bị đầu khấc ấn vào.
Lỗ dâm đã sớm tiết ra cả đống dịch nhờn, Vương Sâm Húc thuận thế mà đâm rút mạnh bạo, thân cặc to lớn gần như đâm lút cán, hai hòn trứng dái vỗ mạnh lên má mông khiến da thịt vốn nhạy cảm nên đỏ ửng.
Trương Chiêu chưa kịp định thần đã phải đón nhận đừng đợt đâm sâu tới tận tử cung, trước mắt em gần như chuyển đen, tay bị trói lại chẳng biết bấu víu vào đâu. Em chỉ có thể găm sâu móng tay vào lòng bàn tay nhằm giảm bớt cảm giác truyền tới từ phía dưới.
Hắn đưa tay xuống kích thích hột le yếu ớt đã sớm bị bú mút tới nhô đầu ra. Âm vật nhanh chóng sưng tấy, Trương Chiêu cũng chẳng chịu nổi mà tiếp tục lên đỉnh, lồn nhỏ co thắt khiến Vương Sâm Húc suýt bị mút tới bắn. Nghiến răng tát mạnh lên má mông, hắn lần bầm chửi đĩ dâm rồi chẳng cho em nghỉ ngơi mà tiếp tục dập vào.
Bao nhiêu nước dâm chảy ra điều bị hắn chặn lại trong lồn nhỏ. Mỗi lần đâm rút, thứ nước trắng đục lại nương theo thân gậy mà ào ra, dọc theo đùi non mà chảy xuống, cảnh tượng dâm mĩ khiến Vương Sâm Húc nứng vô cùng.
Hắn dập mạnh hơn chục cái rồi cũng bắn sâu vào bên trong. Tử cung bên trong đã bị địt mở, tinh dịch ấm nóng xối lên thành tử cung khiến em trợn trắng mắt, ngay khi dương vật thô to rút ra khỏi mép lồn, em lập tức mất điểm tựa mà ngã xuống giường.
Hỗn hợp tinh dịch cùng nước dâm không còn chốt chặn thi nhau trào ra ướt đẫm ga giường. Em thở hổn hển, lưỡi thè ra. Cả miệng trên lẫn miệng dưới chẳng khép lại nổi, mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần khiến em chỉ muốn nhắm mắt lại . Tưởng rằng hắn đã thoả mãn, nhưng không, eo nhỏ bất chợt bị nắm lấy bế lên, Trương chiêu hoảng hốt túm chặt cánh tay hắn, nước mắt vì sợ hãi lại trào ra :
"Đ-đừng mà...tao..tao không được nữa đâu..."
"Nhưng tao mới bắn một lần thôi, Chiêu cưng."
Em định nói thêm gì đó, nhưng gậy thịt đã đâm vào môi lồn sưng đỏ, mọi thanh âm đều biến thành tiếng rên rỉ như kích thích Vương Sâm Húc thêm mạnh bạo. Cơ thể em dựa hoàn toàn vào vai hắn, mặc cho người kia đùa nghịch từng bộ phận trên cơ thể. Trên người em giờ chẳng còn chỗ nào lành lặn, toàn là vết cấu véo cùng những dấu răng xen lẫn.
Hắn vừa làm vừa thì thầm bên tai em mấy lời thô tục, đôi tay bóp mạnh đầu vú sưng tấy như thể nếu hắn làm vậy nó sẽ phun ra sữa. Trương Chiêu mất kiểm soát mà khóc nấc, môi chỉ còn run rẩy phun ra được mấy từ xin tha lặp đi lặp lại.
Đúng lúc ấy, cửa chợt vang lên tiếng gõ kèm giọng nói của Trịnh Vĩnh Khang vọng vào:
"Vương ca, Chiêu ca có ở cùng với anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro