Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(1)

Vương Sâm Húc đã uống không ít. Hắn không hẳn say bí tỉ, nhưng đầu óc đủ mơ màng để bước đi loạng choạng trên con đường dẫn về trụ sở. Bọn Trịnh Vĩnh Khang vẫn còn ngồi lại, bàn tán ồn ào, chỉ mình hắn rời đi trước với lý do nghỉ sớm để mai tập trung luyện tập.

Khi về đến trụ sở, Vương Sâm Húc đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, như để xua đi cảm giác chếnh choáng vẫn còn lẩn khuất trong đầu. Hắn bước tới phòng hút thuốc ở tầng một, vừa mở cửa thì mùi hương quen thuộc đã đập vào mũi.

Trương Chiêu đang đứng trong góc phòng, dáng người cao gầy tựa nhẹ vào bức tường sơn trắng. Ánh sáng lạnh lẽo từ bóng đèn trần hắt xuống, phản chiếu lên làn khói mỏng uốn lượn quanh gương mặt em, tạo nên một khung cảnh vừa thực vừa ảo. Hắn đứng im trong vài giây, ánh mắt bất giác dừng lại ở gương mặt ấy.

Dưới ánh sáng nhợt nhạt, người kia mang một vẻ đẹp khó nắm bắt, vừa sắc sảo vừa lười nhác, như một bức tranh không hoàn thiện.

Vương Sâm Húc chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Trước khi kịp kiểm soát, một câu nói vô thức bật ra từ miệng:

"Chiêu ca... đẹp thật."

Lời vừa dứt, một tiếng bốp nhẹ vang lên.

Trương Chiêu đã bước đến, vỗ mạnh vào đầu hắn. Ánh mắt cau lại, ghét bỏ che mũi vì mùi rượu nồng nặc.

"Mày uống say đến ngu người rồi à?"

Vương Sâm Húc xoa đầu, cố nặn ra một nụ cười ngượng nghịu. Hắn hắng giọng, chữa cháy:

"Chiêu ca ngầu nhất, cho xin một điếu được không?"

Trương Chiêu hừ một tiếng, nhưng vẫn rút từ bao thuốc ra một điếu, ném qua. Vương Sâm Húc chụp lấy, móc bật lửa trong túi ra, châm lửa. Mùi thuốc lá trộn lẫn với cái nóng của mùa hạ, làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn đôi chút.

Cả hai đứng đó, im lặng trong không gian chỉ có ánh sáng lạnh lẽo từ bóng đèn, khói thuốc mờ ảo, và tiếng đêm Thượng Hải vọng lại từ xa.

Hút hết điếu thuốc, Vương Sâm Húc dụi tàn vào gạt tàn đặt gần đó, quay sang nói nhỏ:

"Chiêu ca, tao về phòng trước đây."

Trương Chiêu không nói gì, khẽ xua xua tay ý bảo mày cút về phòng tắm nhanh đi.

Cười hì hì tạm biệt người kia, hắn bước về phòng, nửa tỉnh nửa mê. Rượu trong người khiến đầu óc hắn nặng trĩu, bước chân lảo đảo không vững. Cánh cửa vừa đóng lại, tiếng "cạch" khẽ khàng vang vọng trong căn phòng. Hắn dựa người vào tường, hít sâu một hơi, định thần lại trước khi mắt lơ đãng nhìn quanh.

Rồi hắn thấy tấm gương lớn ở phía góc phòng-thứ lẽ ra không nên ở đó. Nó đối diện với giường, đồng thời cũng phản chiếu cả hắn. Thứ ánh sáng mờ nhạt từ đèn chiếu lên tấm kính khiến hình ảnh phản chiếu trong đó mơ hồ nhưng vẫn rõ nét.

Nhưng... có gì đó không đúng.

Người trong gương không chỉ đứng đó như mọi khi.  Một "hắn" khác đang cử động, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, đôi môi nhếch lên một nụ cười. Vương Sâm Húc chợt thấy một cơn lạnh bò dọc sống lưng.

Hắn hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Có lẽ chỉ là ảo giác. Hắn đã uống quá nhiều. Phải rồi, chỉ là do rượu. Nhưng ngay khi hắn định quay đi, gã chợt quay lưng, để lộ cơ thể mềm mại trên giường.

Vương Sâm Húc trợn mắt. Là Trương Chiêu.

Cơ thể em nằm đó, làn da trắng lộ ra dưới ánh đèn mờ, từng dấu vết đỏ ửng đầy khiêu khích in hằn trên thân thể. Trong gương, người kia khẽ nhếch môi cười, ánh mắt đầy khiêu khích và thách thức. Đôi tay gã ta chậm rãi trượt dọc cần cổ mảnh khảnh của em rồi siết nhẹ. Sau đó cúi xuống cắn lên bờ vai trắng ngần.

Thân thể em run lên, môi khẽ hé mở, phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. Dù không thể nghe thấy, nhưng trong đầu Vương Sâm Húc, những âm thanh quyến rũ ấy hiện lên như một bản nhạc mê hoặc, chiếm lấy tâm trí hắn.

Hình chiếu của hắn, cái thứ đã trở thành tồn tại độc lập, cứ lặp đi lặp lại, từng hành động xâm phạm thô bạo trên cơ thể xinh đẹp kia. Hắn không biết phải làm gì, cảm giác ghen tị và ham muốn đan xen cuốn lấy hắn vào một vòng xoáy không lối thoát.

Người trong gương nhìn hắn, nụ cười ngày càng rõ ràng hơn. Gã cúi đầu, tựa như thì thầm vào tai Trương Chiêu điều gì đó. Đôi mắt em mơ màng, nhưng không phản kháng. Run rẩy quay lại hôn lên môi Vương Sâm Húc trong gương.

Cảnh tượng ấy như thiêu đốt toàn bộ ý thức của hắn.

Đôi môi gã ta mấp máy, qua khẩu hình miệng, hắn có thể đọc rõ ràng , tựa như giọng của bản thân đang vang vọng bên tai:

"Nhìn dục vọng của mày suốt bấy lâu nay đi Vương Sâm Húc."

Vương Sâm Húc nghiến răng, một cảm giác hoảng sợ trào dâng trong lòng. Những điều mà hắn luôn cố gắng che giấu giờ đây bị vạch trần ngay trước mắt. Lẽ ra hắn nên đập nát tấm gương này ngay khi những hình ảnh mờ ảo ấy xuất hiện. Nhưng trước khi kịp hành động, một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, kéo hắn trở lại thực tại.

"Vương Sâm Húc, tao vào nhé?"

Hắn chưa kịp phản ứng, Trương Chiêu đã đẩy cửa bước vào. Ánh mắt của em ngay lập tức chạm vào hắn. Vương Sâm Húc giật mình, như bị bắt quả tang làm điều cấm kỵ, vội xoay người, che đi tấm gương sau lưng. Lắp bắp hỏi:

"M-mày có chuyện gì?"

Trương Chiêu nhíu mày, đôi mắt nhìn hắn không giấu nổi sự khó hiểu. Em tiến tới, mở miệng nói gì đó, nhưng hắn nghe không vào tai. Hắn như có tật giật mình, hoảng loạn bước tới nắm lấy bả vai Trương Chiêu, ngăn không cho người kia lại gần thêm nữa.

Có lẽ do cơn say, hắn không khống chế được lực đạo, em cũng bất ngờ trước hành động của hắn mà không kịp phòng bị mà ngã xuống giường.

Cảm giác mềm mại chạm vào môi khiến Vương Sâm Húc ngây người. Nhìn lại mới phát hiện hắn đã vô tình hôn Trương Chiêu mất rồi. Đôi mắt em trợn trừng, chưa kịp phản ứng, còn tâm trí hắn lại chìm vào những hình ảnh vừa thấy trong gương, những cảnh tượng ám ảnh như một lời nguyền không thể thoát khỏi.

Một giọng nói chợt vang lên trong đầu Vương Sâm Húc, là giọng của hắn, lại tựa như của bản sao trong gương kia khẽ thì thầm :

"Còn chần chừ gì nữa? Đây không phải điều ngươi khao khát sao?"

Rồi nó lại cất lên, âm điệu đầy khiêu khích :

"Em ấy đã ở trong tay mày rồi, hay mày chỉ là một thằng hèn nhát vậy?"

Ngay khi sự ngột ngạt bao phủ não bộ hắn, Trương Chiêu bất ngờ rút tay ra và giáng mạnh một cái tát vào má hắn.

"CMN, Vương Sâm Húc."

Khuôn mặt hắn bị em tát lệch sang một bên, hằn lên dấu tay đỏ ửng. Nhưng hắn chẳng để tâm nổi nữa, cơ thể cứng đờ như một pho tượng.

Trương Chiêu thấy hắn không phản ứng, lại cảm thấy cái tát lúc nãy cũng có chút quá đáng. Giọng dịu lại :

"Vương ca? Mày sao thế?" - Vừa nói em vừa nhích người muốn thoát ra khỏi cơ thể đang đè lên mình. Nhưng ngay khi ấy, bàn tay hắn vô thức nắm chặt vai em, ánh mắt đục ngầu như bị bóng tối che phủ. Cơn giận của Trương Chiêu lại bùng lên, đang định mở miệng chửi thì hắn đã nhìn thẳng vào đôi mắt của em- một ánh mắt đen tối đầy cuồng si. Trương Chiêu chợt cảm nhận được một linh cảm mơ hồ dâng lên từ tận đáy lòng. Sự sợ hãi nhen nhóm khiến em quên cả lời định nói.

Em cảm giác Vương Sâm Húc đang đối diện với bản thân dường như khác hẳn cái kẻ mười phút trước còn cười ngu với em. Hắn chợt đưa tay lên chạm vào má em rồi cúi xuống thì thầm:

"Trương Chiêu...tao...xin lỗi."






















————-
Chương sau có tình tiết rape nha mấy mom, warning rùi nhma nói lại cho chắc 0.0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro