花酒
1.
Vương Sâm Húc đào lên hũ rượu ủ trong góc vườn nhà, lật mở tấm vải che trên miệng hũ. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cái thứ rượu được hạ thổ trong góc vườn tựa như mở ra một kho tàng bí mật, một bản giao hưởng hương thơm thoát ra, nhảy múa trong gió như lời thì thầm của trái đất.
Đầu tiên, có chút gì đó của sự nguyên sơ được sưởi ấm bởi ánh nắng mặt trời, gợi nhớ đến nơi mà cây nho từng cắm rễ sâu vào lòng đất. Nó mang theo ký ức về những mùa đã qua, về mưa nắng, về những buổi sáng sương giá và những buổi chiều vàng. Tiếp đến là hương thơm tinh tế của rượu gạo tỏa ra, để lộ những nốt hương ngọt ngào, hấp dẫn hòa quyện một cách quyến rũ với một bản giao hưởng của hương thảo dược.
Có một chút gợi ý về một điều gì đó khó nắm bắt, một điều gì đó hoang dã và hoang sơ - một chút hương thảo mộc và gia vị, một chút vị ngọt của hoa, một hơi thở của những điều bí ẩn khó tả. Có một mùi êm dịu nói lên sự ôm ấp dịu dàng của thời gian, già nua và tinh tế, cộng thêm một chút sắc nét thoang thoảng gợi lên sức sống sôi động của quá trình lên men.
Lão hóa rượu giống như nuôi dưỡng một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo; nó cho phép hương vị và kết cấu phát triển và hài hòa, mang lại trải nghiệm uống rượu phức tạp và tinh tế hơn. Rượu, càng ủ lâu lại càng ngon, đậm vị thoảng hương, khiến người ta dễ dàng đắm chìm vào nhưng cơn say ngất ngưởng.
Vương Sâm Húc đã tự mình ủ một chung rượu thảo dược, hạ thổ 1 năm trời để chờ tới ngày được thưởng thức thành quả.
Nếu phải so sánh,Vương Sâm Húc cảm thấy rượu cũng giống như tình yêu, ủ càng lâu càng chín, ngâm càng lâu càng thơm ngọt. Thế nhưng bạn cũng phải biết rằng, không phải loại rượu nào cứ ủ là sẽ ra thành phẩm như mong muốn, bởi nó còn bị tác động bởi vô số những yếu tố khác bên ngoài, như cách ủ, gia vị, thời tiết,... Tương tự như tình yêu, không phải cứ đem ủ là sẽ ngọt, có những thứ tình cảm vốn dĩ chỉ có thể đem chôn, không thể đào lại lên được.
Rượu ngon phải có bạn hiền, tình đẹp thì cũng cần đối tác, mà không phải ai cũng có được cả hai thứ này.
Vương Sâm Húc dùng một cái chén nhỏ, múc lên tí rượu ủ từ bình. Hương rượu thơm quanh quẩn nơi đầu mũi, khiến người ta chưa uống đã muốn say, thúc giục gã mau nhấp thử. Gã ngửa cổ, uống cạn từng giọt, lại bất ngờ bị cái vị đắng chát của mẻ rượu làm cho cau có mặt mày, chỉ muốn phun hết ra lại. Chẳng biết gã đã sai ở chỗ nào nhưng vị rượu khó uống vô cùng, cái mùi cây cỏ chẳng mất đi mà đọng lại sâu trong cuống họng.
Vương Sâm Húc lấy ra quyển sổ nhỏ bên túi áo, lại gạch chéo đi công thức cũ, vẽ vẽ vời gì đó kế bên. Không phải lần đầu gã thử tự ủ rượu, cũng chẳng phải gặp thất bại lần một lần hai, nhưng Vương Sâm Húc chưa từng bỏ cuộc, không ngừng thử nghiệm liên tục những mẻ rượu khác nhau. Cơ mà chẳng hiểu sao cái thứ hương vị quen thuộc gã luôn theo đuổi ấy, mãi mà chẳng thể tìm lại được.
Gã ôm hũ rượu vào nhà, đặt vào góc phòng, nơi đã có gần chục cái chum sành khác, tượng trưng cho số rượu gã đã ủ suốt mấy năm qua. Vương Sâm Húc thở dài, tiến về quầy bếp, lôi ra một cái chum lớn gấp đôi cái ban nãy mà gã giấu nhẹm ở tận sâu trong ngăn tủ dưới quầy bếp. Gã múc từ đó ra một cái chung rượu con, mức rượu chỉ tới lưng chừng mà uống cạn. Rượu trong bình chỉ còn chưa tới một phần 5, đã có thể thấy rõ được những nguyên liệu ngâm trong đấy. Cái chung rượu này là tất cả những gì em để lại cho gã, một chung rượu ngon tự tay em ủ, đủ mạnh để gã chỉ cần uống 1 ly cũng thấy lâng lâng, và đủ ngon để gã chỉ dám uống đôi lần trong 1 tháng vì tiếc.
Sắp rồi, chung rượu sắp hết rồi, có lẽ gã sẽ đi gặp em để đòi một mẻ rượu mới.
Vương Sâm Húc đậy kín chung rượu lại, gđẩy nó về chỗ cũ. Gã lấy một chai rượu ngoại nào đó trong tủ kính, nhấm nháp tạm cho qua cơn thèm. Cái hương rượu tây sành điệu mà gã từng yêu thích bây giờ sao nhạt nhách, chỉ đủ để ngăn gã không phát hờn mà uống trộm thêm vài ly rượu kia. Kể từ ngày nếm được vị rượu em ủ, gã đã chẳng còn mê mấy thứ ngoại nhập này, nhưng biết sao được khi gã chẳng còn lại bao nhiêu và vẫn mãi chưa thể tự ủ ra được cái hương vị ấy.
Vương Sâm Húc chìm vào giấc ngủ trong men say choáng váng, mắt nhắm nghiền, thả lỏng cơ thể trên chiếc giường lớn mềm mại, trống trải.
2.
"Húc ca!"
"Sâm Húc ca!"
"Vương Sâm Húc!" Vạn Thuận Trị lớn tiếng kêu, vỗ bôm bốp vào mặt gã trai đang thở phì phò chìm sâu trong cơn mê trên giường.
Cái tên "tửu quỷ" này hôm qua lại vừa được khách hàng tặng một chai rượu ngon nào đó mà nhấm nháp cả đêm, lại còn bày đặt uống rượu ngắm trăng, tận hưởng cuộc sống, cuối cùng sáng ra gọi mãi không chịu tỉnh. Vạn Thuận Trị có chút bực mình, nếu Vương Sâm Húc không phải anh họ cậu và gã không phải là người chi trả tất các khoản phí khi cậu ở đây, thì chắc chắn Vạn Thuận Trị sẽ không ngần ngại mà in dấu chân mình lên mặt gã ngay bây giờ.
Vương Sâm Húc trong cơn mơ đang gặp mỹ nhân thì đột nhiên người đẹp nổi giận, tát hắn vài cái bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Gã lờ mờ mở mắt, vừa kịp lúc nhận thêm một cú trời giáng của đứa em họ, nổ đom đóm mắt.
"Mày điên hả Vạn Thuận Trị?" Vương Sâm Húc bật người ngồi dậy, tay xoa xoa bên má đã đỏ lừ in hằn một dấu tay. Gã nằm cổ tay Vạn Thuận Trị, lắc mạnh trước mặt cậu, gào lầm lên, "Mày lấy cái tay gấu này đánh anh? Mày có biết thương hoa tiếc ngọc không hả?!"
Vạn Thuận Trị nhìn gã như nhìn một tên nghiện đã cắn thuốc quá liều, rút tay mình lại. "Soi gương đi cha, hoa với chả ngọc."
"Bên chú Trương gọi giao thêm 100 chum sành nữa để ủ rượu, người ta hẹn 10 giờ, bây giờ là 9h rồi cha còn chưa dậy nữa? Bộ tính đóng cửa cạp đất ăn hả?"
Vạn Thuận Trị lải nhải, lục trong tủ gỗ của gã một bộ quần áo mới, nhét vào lòng Vương Sâm Húc rồi kéo gã vào nhà tắm. "Suốt ngày ăn nhậu rồi ngủ, khác gì con heo."
Haizzz, nó sắp lên làm ông nội mình rồi, Vương Sâm Húc vò đầu gãi tai nghĩ.
"Sao mày không làm? Mày quen với thằng nhóc Vĩnh Khang bên đó mà?" Gã lúng búng trong cổ họng, miệng vẫn ngậm đầy kem đánh răng.
"Anh là chủ mà cái quần què gì em cũng làm thì sang tên qua cho em luôn đi?"
"Dạo này anh thấy mày hơi láo rồi đấy? Mày học thằng nhóc bên kia đúng không?" Vương Sâm Húc nheo mắt, ném cái khăn vừa lau mặt về phía Vạn Thuận Trị, lại nhận thêm vài tiếng lầm bầm chửi rủa của cậu. Gã bước ra ngoài, vò mạnh đầu đứa em rồi khoác vai kéo xuống lầu.
---
Vương Sâm Húc có một xưởng làm gốm tương đối lớn ở Giang Nam. Giữa khung cảnh đầy sương mù và những con đường thủy thanh bình của Giang Nam, cơ sở rộng lớn này, nép mình hài hòa trong vòng tay ngọc lục bảo tươi tốt của miền nam Trung Quốc, vang dội với điệu nhảy nhịp nhàng của những bàn tay điêu luyện trên đất sét. Những lò nung, rực sáng như những lò sưởi vĩnh cửu, thổi sức sống vào những tác phẩm sáng tạo, ánh sáng vàng ấm áp của chúng đổ bóng thanh tao lên những bức tường được trang trí cầu kỳ.
Cũng có thể nói gã là một nghệ nhân, những tác phẩm của gã là sự kết hợp hài hòa giữa hình thức và tính nghệ thuật, mỗi tác phẩm là minh chứng cho vẻ đẹp tinh tế của thiên nhiên được thể hiện qua chất liệu mực. Những sáng tạo của gã, dù là những chiếc bình duyên dáng, những chiếc đĩa trang nhã hay những chiếc lọ chắc chắn, đều được tô điểm bằng những bức tranh mực tinh xảo gợi lên khung cảnh thanh bình của cánh đồng với đàn cò sải cánh, những dòng sông êm đềm, những ngọn núi hùng vĩ. Tất cả trở nên sống động trên bề mặt gốm mịn màng, những đường nét uyển chuyển và sắc thái tinh tế thấm đẫm cảm giác yên bình, vượt thời gian.
Những kiệt tác gốm sứ này, mỗi tác phẩm là một bức vẽ độc đáo, mời người xem đến với một thế giới nơi nghệ thuật và thiên nhiên hòa quyện, mang đến một lối thoát thanh bình vào vẻ đẹp của thế giới tự nhiên thông qua nghệ thuật gốm sứ tinh xảo.
Tác phẩm của gã được ưa chuộng, thậm chí đã từng được trưng bày và đấu giá, và gã có thể từ đó mà kiếm được bộn tiền chẳng cần lo lắng gì về cuộc sống ngày sau. Nhưng Vương Sâm Húc không thiếu nhất là tiền, bởi vốn dĩ gia đình gã đã giàu có từ bao đời nay với công việc kinh doanh ở nước ngoài, chỉ có một mình gã, với tâm hồn nghệ thuật mà cả cha mẹ gã đều chẳng đánh giá cao, bôn ba khắp bốn phương quê hương Trung Quốc. Giang Nam là điểm dừng chân mà gã chọn để ở nốt quãng đời về sau, một vùng đất yên bình, xinh đẹp, vẫn còn ngập tràn hương vị cổ kính và mùi hương của thiên nhiên.
Gã mở xưởng gốm, chiêu mộ nhân tài, sản phẩm chính là tạo ra những vật dụng hàng ngày rồi bán đi khắp nơi trên đất nước. Gã lại xây thêm một căn nhà 2 tầng đầy đủ tiện nghi có sân vườn bên cạnh xưởng, cuộc sống coi như cũng dư dả, dễ chịu, nuôi thêm 10 đứa như Vạn Thuận Trị cũng không thành vấn đề.
Trương gia là một trong những khách hàng thân thiết của xưởng gã mấy năm nay, chuyên nhập từ gã những mẫu chum sành chất lượng cao, hoa văn đẹp để đựng rượu. Trương gia là một gia đình có truyền thống lâu đời trong việc ủ rượu, rượu của nhà họ chủ yếu là rượu hạ thổ nhiều năm, hương rượu thơm, nồng độ cao và chất lượng. Tứ hợp viện nhà họ Trương cũng nằm khuất trong một con phố nhỏ ở Giang Nam, chẳng mấy xa nơi gã sống.
Ẩn mình trong vòng tay yên tĩnh của vùng đất vẫn còn lưu giữ được hơi thở Trung Quốc cổ đại, ngôi nhà của gia đình họ Trương được xây dựng theo kiểu dáng tứ hợp viện của phong cách Trung Quốc xưa, là minh chứng cho sự sang trọng vượt thời gian của kiến trúc truyền thống. Sự hùng vĩ của nó được thể hiện với những bức tường màu đỏ được điêu khắc tỉ mỉ, trang trí bằng các họa tiết vàng phức tạp, gợi nhớ về một thời kỳ đã qua ngập tràn lịch sử và uy nghi. Bước qua cánh cổng gỗ to lớn, những vị khách sẽ được chào đón bởi một khoảng sân rộng rãi, những viên đá cuội mịn màng thì thầm những câu chuyện về nhiều thế kỷ trước. Một khu vườn tươi tốt nở hoa với màu sắc rực rỡ, trong khi những cây bonsai mảnh khảnh đứng như những người lính gác im lặng, những cành xoắn của chúng vươn thẳng lên trời.
Khoảng sân được bao quanh bởi các hành lang và hiên nhà được trang trí công phu, những mái nhà cong duyên dáng được xếp lên bằng các viên gạch nâu đỏ, đón ánh sáng mặt trời và toát sự ấm áp ra khu vực xung quanh. Bốn gian nhà uy nghi rộng lớn cùng quay mặt về phía sân. Ở mọi nơi người ta nhìn vào đều có cảm giác hài hòa và cân bằng, như thể chính bản chất của thiên nhiên đã được dệt vào tấm vải của ngôi nhà. Đó là một nơi yên bình và xinh đẹp nhưng không kém phần cổ kính, nơi quá khứ và hiện tại hội tụ trong một vũ điệu huy hoàng vượt thời gian.
Trương gia đã có truyền thống làm rượu được gìn giữ và lưu truyền lại qua bao đời. Phía sau mỗi gian nhà đều có một khoảng sân rộng lớn, nơi những chum rượu được hạ thổ, im lặng nằm sâu trong lòng đất trải qua thời gian. Khu đất bên cạnh cũng thuộc quyền sở hữu của gia đình này, một khu vực trống chỉ dùng để ủ rượu với một căn nhà nhỏ tạm bợ nằm trong góc. Giữa cái nhịp sống vội vã hiện đại này, khu nhà của Trương gia vẫn mang đậm nét cổ xưa trang nhã. Hương rượu cứ quanh quẩn toả ra bốn phương từ nơi đây, thơm nồng ngào ngạt, khiến người ta chưa uống đã say.
Xứng đáng với cái danh nghĩa "gia truyền lâu đời", rượu nhà họ Trương có hương vị đặc trưng mà không nơi nào ủ ra được. Hai loại rượu chính lâu đời nhất được chọn để hạ thổ vài năm là rượu nếp và rượu thảo mộc, hai loại rượu truyền thống dân dã, khác hẳn với những loại rượu Tây ngày nay người ta hay ưa chuộng.
Rượu nếp được ủ từ những hạt nếp căng tròn, ngọt bùi, kết hợp với men truyền thống, tạo nên một vị rượu đậm đà, ngọt ngào và mượt mà để khi nhấp một ngụm, người ta sẽ cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa, cùng với hương thơm phảng phất của gạo nếp, mang lại cảm giác thân thuộc và sảng khoái. Trong khi đó, rượu thảo mộc của gia đình là một tuyệt phẩm với sự pha trộn tinh tế của các loại thảo mộc quý hiếm từ thiên nhiên. Hương thơm đất mẹ hòa quyện cùng vị đắng nhẹ của thảo mộc, tạo nên một trải nghiệm vị giác phong phú và sâu lắng. Mỗi giọt rượu thảo mộc không chỉ là một thưởng thức về hương vị mà còn là một hành trình khám phá những tinh hoa của y học cổ truyền. Sự kết hợp hoàn hảo giữa hai loại rượu này thể hiện rõ tâm huyết và sự tinh tế trong từng giai đoạn ủ rượu của gia đình, mang đến cho người thưởng thức một trải nghiệm độc đáo và khó quên.
Đừng hỏi sao Vương Sâm Húc lại biết rõ như thế, hiển nhiên là ngoại trừ việc nhà họ Trương là một trong những đối tác lớn chuyên nhập chum sành từ gã để ủ rượu định kì mỗi đợt, thì Vương Sâm Húc với bản chất là một sâu rượu dễ gì sẽ bỏ qua cho những kiệt tác như thế của đời người. Nói gã vì nghiện cái hương vị rượu của Trương gia mà chọn ở lại Giang Nam cũng không sai, bởi đó đích thực là một phần lý do mà gã từng vỗ ngực lớn tiếng thừa nhận ngày trước. Phần lý do còn lại, phải kể đến cậu út nhà họ Trương, mỹ nhân có tiếng trong vùng, Trương Chiêu.
Trương Chiêu là con trai út trong nhà, gần như là đứa con trai được cha mẹ em "cầu khấn", là bảo vật của cả gia đình nhà họ Trương, đáng tiếc lại vì sinh non mà từ nhỏ đã yếu ớt hay bệnh. Em mảnh mai, xinh đẹp mà lại kiêu kì, mang trên mình dáng vẻ thoát tục, cuốn hút mọi ánh nhìn. Em nhẹ nhàng, khéo léo và thông minh.
Trong một gia đình với truyền thống làm rượu từ gạo, em tự tạo ra dấu ấn riêng mình với tài năng ủ rượu nho từ nhỏ. Ở những "tác phẩm" của em, người ta thấy được sự hiện đại nhưng vẫn pha lẫn kĩ thuật truyền thống, một sự tinh tế hoàn hảo giữa chất lượng và nghệ thuật, sự kết hợp của loại rượu vang phương tây cùng với cách ủ rượu cổ truyền của phương đông.
Em cuốn hút và gây nghiện như chính thức rượu mà em tạo ra, ngọt ngày và mê ly, khiến Vương Sâm Húc đắm say đến không thể dứt ra được.
--
Đúng 10 giờ sáng, Vương Sâm Húc cùng vài chiếc xe tải lớn chở chum sành đậu dọc một hàng trước cổng nhà Trương Chiêu. Gã tựa lưng vào mặt tường đối diện cổng chính đang mở rộng, nhịp nhịp chân, miệng phì phèo điếu thuốc, tự hỏi hôm nay có thể may mắn gặp mặt mỹ nhân được hay không.
Chẳng đợi Vương Sâm Húc hút được nửa điếu, bóng của gia chủ nhà họ Trương đã hiện ra từ góc ngoặt hành lang, theo sát sau còn có dáng hình nhỏ nhắn mà gã vừa mơ đến tối qua. Vương Sâm Húc vội dập tắt điếu thuốc, đứng dậy ngay ngắn, vuốt lại quần áo cho thẳng thớm lịch sự rồi nặn sẵn trên môi một nụ cười tươi như nắng mặt trời.
"Khách sộp khách sộp!" Vương Sâm Húc tít mắt vươn tay chào đón cha Trương, nắm lấy bàn tay ông bắt lấy bắt để mà mắt lại chẳng quên đá sang người đẹp lạnh lùng đằng sau, nháy nháy vài cái.
"Sâm Húc ca bị co giật mi mắt ạ? Có cần đi bệnh viện không?" Người đẹp quả nhiên thường tàn ác, chẳng hề nể mặt mà tạt thẳng cho gã một gáo nước lạnh toát, thế mà giọng vẫn tỉnh bơ.
Vương Sâm Húc đã quen bị phũ bao lần, chỉ cười cười với em chọc ghẹo, mặc cho việc bị em lườm muốn xém cả cái lông mày vốn đã chỉ có phân nửa:
"Người đẹp lo cho anh hả? Anh cảm ơn nhé, được mỹ nhân hỏi thăm này thì còn hơn thuốc tiên thuốc phật."
Người đẹp độc mồm nhưng tâm mềm xèo lại dễ ngại, da mặt mỏng như em làm sao mà đấu lại cái tên doanh nhân mồm mép như gã. Hai gò má mềm của Trương Chiêu ửng hồng lên như đào chín, ngại ngùng đảo mắt đi mà trốn sau lưng cha mình và nhận lại tiếng cười lanh lảnh của gã trai.
Vương Sâm Húc cười ngoác cả mồm khoe trọn hàm răng trắng sứ, nhìn theo bóng người nhỏ nhắn của em biến mất sau dáng người to lớn của cha Trương, vô tình đối diện ngay với tầm mắt ông. Cha Trương nhướng mày nhìn anh, đôi mắt sắc như đao quét lên quét xuống gương mặt của Vương Sâm Húc, khiến nụ cười của gã cứng đờ bên môi.
"Cậu Vương khéo ăn khéo nói nhỉ?"
Cha Trương khó tính và thương con có tiếng trong khu, Vương Sâm Húc cũng chẳng ngu gì mà tiếp tục giỡn hớt để vừa mất mối làm ăn vừa bị cấm cửa loanh quanh qua lại. Chơi dại phát là vừa mất tiền, mất chỗ mua rượu, còn mất luôn người đẹp. Gã thu lại nụ cười, đàng hoàng ngay ngắn chìa ra hóa đơn thanh toán cùng phiếu nhận hàng cho ông, giả bộ đứng đắn.
"Dạ cháu cảm ơn. Đây là biên lai thu nhận, chú kiểm tra giùm cháu." Cái sự lật mặt 180 độ của gã ấy vậy mà chọc người đẹp cong mắt cười xinh, thôi thì coi như bị dọa cũng đáng, Vương Sâm Húc lén lút thở ra một hơi, trộm tia người mỹ nhân lấp ló.
Toàn bộ hàng hóa bàn giao đầy đủ và xong xuôi khi những chiếc chum nặng trịch cuối cùng được bê vào đặt ngay ngắn trong sân viện. Cha Trương gật gù kí nhận, lại đưa cho gã một bình rượu nhỏ làm quà cảm ơn theo thông lệ thường rồi mới quay lưng đi vào. Vương Sâm Húc tranh thủ khi ông vừa bước được vài bước vào trong, vội vã móc từ trong túi ra một cái bình hoa bằng gốm cỡ nhỏ, dúi vào tay Trương Chiêu. Và chẳng đợi Trương Chiêu bối rối nói thêm điều gì, gã vỗ vai em tạm biệt rồi nhanh chóng vọt lên ghế trước xe tải.
"Gặp sau nha người đẹp."
Trương Chiêu ngơ ngác nhìn cái bình xinh xắn được trang trí tỉ mỉ trong tay, siết chặt, những ngón tay thon mềm miết lên phần miệng bình uốn lượn. Giữa tiết trời mùa xuân mát mẻ, hai má em đỏ hồng như bị mặt trời thiêu đốt, trái tim rộn rã từng hồi.
"Chiêu Chiêu, vào nhà nhanh con."
"Vâng ạ." Em vội vã đóng cổng, bước thật dài bắt kịp bóng hình cha, vẫn giữ chặt món quà của Vương Sâm Húc mà mân mê, tủm tỉm cười. Theo làn gió nhẹ ngày xuân, hương hoa trong vườn thoảng qua nơi đầu mũi, hòa với hương rượu lúc nào cũng phảng phất quanh nhà khiến cõi lòng em chộn rộn. Hình như Trương Chiêu đã lỡ thương gã trai ấy tự khi nào.
Cha Trương im lặng chẳng nói lời nào, chỉ dùng khóe mắt đánh giá đứa con trai nhỏ đã bị người ta câu hồn đi mất. Ông thở dài trong lòng, không muốn vạch trần nhưng lại sợ đứa nhỏ ngốc này một ngày nào đó sẽ phải chịu tổn thương, bèn vu vơ nói như tâm sự:
"Con biết gia đình Vương Sâm Húc kinh doanh lớn chứ?"
Trương Chiêu gật đầu nhè nhẹ, mắt vẫn nhìn chăm chăm cái bình như thể báu vật. Em không đáp, im lặng chờ cha tự tiếp lời.
"Sau này nó sẽ được cha mẹ cưới cho một người có thể giúp công việc của gia đình phát triển, mảnh đất Giang Nam này có lẽ chẳng thể giữ chân nó được bao lâu."
"Nó không cùng một thế giới với nhà mình đâu."
Tối ấy là một đêm không trăng, bầu trời tối đen như mực, gió đêm có chút lạnh lẽo mang theo hương thơm của hoa cỏ mơn man làn tóc mềm của Trương Chiêu. Em tựa người bên khung cửa sổ, khẽ kéo chặt lại tấm chăn mỏng khoác trên vai, chẳng thể ngăn được cơn ngứa sâu trong cổ họng mà ho khan vài tiếng. Trương Chiêu xoa tay trước ngực, cảm nhận được một cơn đau co thắt từ bên trong. Em cố gắng hít thở thật sâu, ngăn bản thân không được xao động.
---
Trương Chiêu ngồi xổm trong một góc vườn, lúi cúi lựa chọn, cắt tỉa từng nhành hoa. Những đoá hoa ngày xuân tươi mới nở rộ rực rỡ còn lấp lánh ánh sương được em nâng niu cẩn thận, cắm vào chiếc bình nhỏ gã tặng. Chẳng mấy chốc chiếc bình gốm trắng đã đầy ắp sắc màu, vết xanh xen giữa sắc hồng tô điểm rực rỡ, thơm ngát mùi hương.
Em đặt chiếc bình ấy lên giữa cái bàn đá trong khoảng sân sau viện của mình, nhẹ nhàng ngồi lên cái xích đu bên cạnh. Bên cạnh lọ hoa là bình rượu nho em ủ từ mùa đông năm ngoái, đến nay đã 4, 5 tháng, toả ra hương thơm quyến rũ ngọt ngào, chỉ chờ người tới thưởng thức. Em đạp chân lên mặt đất, đẩy cho chiếc xích đu đong đưa nhẹ nhàng khiến gió lùa vào thổi tung vạt áo khoác ngoài, miệng ngâm nga nho nhỏ.
Đối rượu, đàn ca, nào bằng men nồng
Hư tình, giả ý, cớ sao khinh địch
Mượn rượu, giải sầu, chẳng cần men say
Hà tất, mượn cớ, tham lam mê rượu
"Bịch!"
Từ một góc nào đó bên cạnh tường, Trương Chiêu bỗng nghe thấy tiếng của thứ gì đó nặng nề đáp đất. Em chẳng quay đầu, cứ tiếp tục lắc lư trên chiếc xích đu như thể không thèm quan tâm, nhưng khoé môi lại cong lên như mèo, hai mắt híp lại, gò má ửng hồng nâng lên.
"Người đẹp đợi anh lâu không?" Vương Sâm Húc vẫn ngả ngớn như vậy, giọng lúc nào cũng giống hệt người say mà chọc ghẹo em dù chưa uống được ly nào. Cơ mà gã say thật, gã say em.
Vương Sâm Húc tiến lại gần từ đằng sau, nhặt lấy bông hoa nhỏ đang vương trên mái tóc Trương Chiêu. Gã đưa lên môi, hôn nhẹ rồi nắm lấy bàn tay em, đặt vào.
"Tới hoa cũng không muốn rời khỏi mỹ nhân nhỉ?" Gã cười.
"Ăn nói luyên thuyên." Trương Chiêu buông vội bông hoa xuống đất, giật cổ tay lại như bị phỏng, sắc đỏ lan đến cả hai tai. Vương Sâm Húc lúc nào cũng thế, chỉ giỏi dẻo miệng trêu ghẹo em.
Gã trai quen đường quen lối, tự kéo ghế ngồi xuống, rót từ bình ra cho mình một ly rượu nhỏ mà đưa đến bên môi. Gã nhấp một ngụm, cảm nhận vị rượu đậm đà, phong phú với sự hòa quyện tinh tế giữa vị ngọt thanh và chua nhẹ, mang lại cảm giác sảng khoái đầy mê hoặc. Gã híp mắt hài lòng, cảm nhận dư vị còn đọng lại trong cuống lưỡi.
Đã chẳng phải lần đầu tiên em mời gã đến thưởng rượu tự tay mình ủ, thế nhưng Trương Chiêu vẫn cứ hồi hộp chờ mong, hệt như một đứa học sinh đang chờ giáo viên kiểm tra bài tập. Em khẽ mím môi theo dõi từng cử động của hắn, chờ đến khi đôi mắt một mí kia cong lên nhìn em, lúm đồng tiền lõm sâu vào bên má đầy thoả mãn mới nhẹ nhàng thở ra, buông bàn tay khỏi góc áo đã bị vò nhăn nhúm.
"Còn ngon hơn lần trước, Chiêu Chiêu quả nhiên luôn khéo tay như vậy."
Vương Sâm Húc mặt dày trắng trợn mà đặt ly xuống, cầm lấy bàn tay em ủ trong tay mình mà vuốt ve, xoa nắn. Bàn tay Trương Chiêu trắng nõn, ngón tay thon dài, chỉ có vài vết chai mỏng nơi đầu ngón tay do cầm bút cắm hoa, móng tay cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng. Gã nâng niu, cúi mặt thành kính hôn lên từng đầu ngón tay em, nhẹ nhàng như sợ vỡ. Rượu của em chắc chắn có bỏ bùa, khiến cho gã như kẻ điên mà nghiện em hơn cả thuốc phiện. Em của gã, đoá hoa mỏng manh xinh đẹp của gã.
Vương Sâm Húc đã dừng chân ở cái vùng đất Giang Nam này 3 năm có lẻ, cũng là gần bằng đấy thời gian gã với em mập mờ quyến luyến. Qua mấy mùa đã trôi, Vương Sâm Húc chỉ yêu mỗi hương rượu mà em ủ, chắc là bởi trong đó còn có tình của em.
Trương Chiêu khẽ nắm lại đôi bàn tay gã, xích nhẹ người sang một bên, ra hiệu cho gã đến ngồi cạnh. Chiếc xích đu chẳng đủ to, hai thân hình sát lại bên nhau không có kẽ hở. Em tựa đầu lên vai gã, nhắm mắt mỉm cười.
"Rượu em ủ có bán không?"
Vương Sâm Húc hơi nghiêng mặt nhìn em, chỉ thấy được sống mũi cao cùng một phần má mềm hây hây đỏ. Gã đưa bàn tay to lớn còn lại xoa nhẹ lên mặt Trương Chiêu, cảm nhận em cũng dụi đầu đáp trả.
"Không bán, chỉ ủ cho anh."
---
Mẹ Trương mất từ sớm vì băng huyết khi sinh em, Trương Chiêu cũng do sinh non mà từ nhỏ đã hay bệnh vặt. Từ rất lâu rồi em đã biết, trái tim em không được khoẻ mạnh và hoàn hảo như người ta, em phải dùng thuốc đều đặn, không được để cảm xúc của bản thân vượt quá mức kiểm soát. Trương Chiêu biết em có thể sẽ phải đột ngột rời đi vào một hôm nào đó, hoặc có thể sau một đêm ngon giấc, em sẽ không còn có thể thấy ánh mặt trời ngày mai. Em chuẩn bị tinh thần nhưng không bi quan tuyệt vọng, em yêu những ngày em còn sống, em vẫn tận hưởng từng phút giây.
Vương Sâm Húc là một điều mà em không lường trước. Gã đến vào một ngày nắng hạ, chẳng biết từ khi nào lại gieo rắc vào lòng em sự nhớ thương, rồi khiến cho tình yêu nảy mầm. Trương Chiêu đơn thuần và ngây ngốc, em thương ai rồi thì sẽ cho người ta những gì em quý, ví dụ như bình rượu em ủ.
Trương Chiêu thích ủ rượu, nhưng em không thích vị rượu cay nồng gia truyền của nhà mình, em thích ủ ra những bình rượu nho thơm ngọt, nhẹ nhàng, hậu vị chan chát khiến người ta cứ muốn uống hoài uống mãi để rồi chẳng biết say từ khi nào. Nhưng em không ủ thường xuyên, chỉ khi tự tay em chọn được những trái nho căng mọng chín đều, em mới tỉ mẩn làm cho mình một mẻ rượu. Chính tay em làm từng công đoạn, em lại bỏ thêm vào đó chút tình, thế nên rượu em ủ ra quý lắm, Trương Chiêu chỉ chia cho người em thương. Ngoài gia đình, Vương Sâm Húc chính là người duy nhất.
Cha Trương thương em thay cho cả phần vợ mình, ông cưng chiều em như bảo vật trong nhà, chưa bao giờ trách mắng. Một người cha như ông sao có thể không biết con mình nghĩ gì, yêu ai cơ chứ. Ánh mắt Trương Chiêu nhìn Vương Sâm Húc hệt như ngày ấy mẹ Trương nhìn ông, e thẹn, ngại ngần và đong đầy tình cảm. Cha Trương không ngăn cấm em yêu đương, nhưng vẫn luôn lặng thầm dõi theo sợ một ngày Trương Chiêu sẽ phải chịu đau đớn. Vì bệnh tình của em, ông vẫn luôn dặn em dù có yêu đương hay gặp bất cứ chuyện gì cũng phải cố hết sức hít sâu bình tĩnh, giữ lại tính mạng cho bản thân. Cha Trương lo cho em, nhưng cũng tự biết bản thân nào có thể theo em cả đời.
---
"Cha ơi, cho con đi chơi với Vĩnh Khang một lát nhé?"
Trương Chiêu tiến vào phòng sách, khẽ giọng gọi cha mình. Hôm nay em mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, quần dài màu trắng, mái tóc đen dày vừa gội nên mượt mà mềm mại, vài lọn tóc bay tán loạn theo làn gió từ khung cửa sổ. Trương Chiêu tiến lại bàn sách, đặt ấm trà vừa pha lên bàn, tráng sơ qua rồi rót cho ông một ly trà sen thơm ngát.
Cha Trương chưa kịp trả lời thì phía sau lưng Trương Chiêu, một cái đầu đinh tròn lẳng nhô ra từ bên hông cửa, cười toe toét khoe trọn hàm răng đều như bắp với ông.
"Chú Trương!"
Trịnh Vĩnh Khang như một chú sóc tăng động, lúc nào cũng huyên náo ồn ào chạy nhảy đó đây, chọc cho người lớn nhức hết cả đầu. Nó chạy tót vào trong phòng, sáp lại gần cha Trương mà nhìn vào quyển sách trên tay ông, nhíu mày. Toàn là chữ phồn thể, nhức hết cả đầu.
"Chú để Chiêu ca đi chơi với con hôm nay nha? Nha nha nha?" Trịnh Vĩnh Khang ôm lấy tay cha Trương, uốn giọng nhão nhớt mà nũng nịu làm ông sởn cả gai óc.
"Đi đi đi!" Cha Trương nghiêng người né tránh, tay đẩy đầu thằng nhóc Trịnh Vĩnh Khang ra xa, bật cười đầy bất lực.
Giống như chỉ chờ có thế, Trịnh Vĩnh Khang kéo tay Trương Chiêu vọt đi, chỉ hét lại câu chào tạm biệt rồi khuất bóng trong chưa đầy 2 phút. Cha Trương ngoái đầu theo bóng hai đứa nhóc cho khi biến mất hẳn mới lắc đầu, quay lại việc đang làm.
Trịnh Vĩnh Khang từ nhỏ đã quấn lấy Trương Chiêu như một chú cún, tính tình năng động hoạt bát của nó mang theo những màu sắc tươi mới sáng sủa tô thêm vào cuộc sống vốn có phần tẻ nhạt của em. Vì có bệnh trong người nên Trương Chiêu luôn phải tránh tham gia những hoạt động thể thao tốn sức như mấy đứa trẻ đồng trang lứa, cả ngày không quanh quẩn trong phòng sách thì cũng đến xưởng rượu, dạo trong vườn nhà. Có lẽ vì vậy mà những câu chuyện, mấy trò chơi mà Trịnh Vĩnh Khang đem về kể cho em nghe từ Nam chí Bắc mới thêm phần cuốn hút hấp dẫn.
"Mai mốt Chiêu ca của em lớn phải cưới một người vừa đẹp, vừa giỏi, còn phải đủ tiền thuê cả cái bệnh viện đi theo Chiêu ca du ngoạn mới xứng!" Trương Vĩnh Khang dẻo miệng luôn mồm nói với em như thế mỗi khi nhìn ánh mắt tiếc nuối của Trương Chiêu khi nghe mấy câu chuyện nó kể, còn em thì chỉ cười xoà xoa tay lên mái đầu cụt ngủn chỉa loạn xạ của nó, chẳng chút để tâm.
Trương Chiêu không để mấy lời đó trong lòng, nhưng Trịnh Vĩnh Khang thì có. Theo thời gian trôi, Trịnh Vĩnh Khang càng canh me gắt gao những tên nào có ý định lởn vởn quanh anh họ xinh đẹp của nó, thiếu điều điều tra hết tông ti họ hàng của người ta, kiểm tra từ nhân phẩm, tính tình đến khuôn mặt, gia thế, nó chốt lại rằng chẳng thấy ai xứng với Trương Chiêu cả.
Ấy vậy mà Trịnh Vĩnh Khang lại duyệt Vương Sâm Húc, cái gã trai trông rõ là vừa đào hoa vừa ngả ngớn. Nói đúng hơn thì Trịnh Vĩnh Khang chơi chung vòng vo thế nào ấy cuối cùng lại thân thiết như anh em cột chèo với Vạn Thuận Trị, từ đó mới biết đến Vương Sâm Húc, cái tên mà nó đã gặp vài lần khi gã đến giao chum cho nhà chú Trương.
Theo đánh giá của nó, Vương Sâm Húc nhìn cũng cao ráo điển trai, mặt mũi sáng sủa, lại giàu có, trừ việc nhìn có chút không đàng hoàng ra thì coi như cũng xứng để theo đuổi anh nó, là theo đuổi thôi nhé. Mà có lẽ vì vậy nên Trịnh Vĩnh Khang cũng hay chủ động tạo điều kiện cho gã bằng cách rủ Trương Chiêu đi chơi, cuối cùng chơ đâu không thấy toàn thấy dắt đến lò gốm nhà người ta, thảy anh ở đó rồi dắt theo Vạn Thuận Trị biến mất cả ngày. Tính ra thì cái sự mập mập mờ mờ, che che giấu giáu của họ Trương với họ Vương cũng do một tay Trịnh Vĩnh Khang mai mối mà ra.
"Em đi nha Chiêu ca, chiều đợi em về rồi hẵng về nhà không chú Trương mắng em đấy!!!"
Vẫn như những lần khác, Trịnh Vĩnh Khang vừa dắt Trương Chiêu tới xưởng làm gốm của Vương Sâm Húc đã vội vàng xông vào lôi Vạn Thuận Trị đi, nghe bảo là có kèo gì đấy gấp lắm, chỉ gọi với lại dặn dò em rồi lại biến đi mất.
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu Trương Chiêu đến nơi này, nhưng em cứ ngại ngùng mà tần ngần trước cửa, ngó trước ngó sau mãi chẳng dám tự tiện bước vào. Vương Sâm Húc ở trong nghe giọng tên nhóc miệng như cái loa phường Trịnh Vĩnh Khang vang vọng là biết ngay nó dắt người đẹp sang cho gã, cơ mà gã vừa tiếp tục nặn chiếc bình mới trên bàn xoay vừa chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng Trương Chiêu đâu, đành phải rửa tay đứng dậy ra tận cửa đón người thương vào.
"Sao em không vào mà còn đứng đây?"
Vương Sâm Húc lướt mắt từ trên xuống dưới ngắm nhìn dáng vẻ thanh thuần trong trẻo của em hôm nay, cong mắt mỉm cười, đưa tay vén một vài lọn tóc loà xoà trước mặt em ra sau vành tai hồng hồng, miết nhẹ. Trương Chiêu vì ngại ngùng mà lùi về sau một bước, vội vàng gạt tay gã xuống, lại bị Vương Sâm Húc lật ngửa, nắm chặt lấy kéo em vào trong. Hai tông màu da khác biệt đặt cạnh nhau như cafe sữa, em lén lút cong ngón tay, để đôi bàn tay khẽ khàng đan chặt, cảm nhận những vết chai trong lòng bàn tay của gã cũng đang nhẹ nhàng cọ vào bàn tay mềm của em.
Vương Sâm Húc dẫn em đến nơi làm việc riêng của gã nằm sâu trong góc xưởng gốm, nơi mà gần như chẳng có ai bén mảng đến, một hầm trú ẩn của riêng gã, và bây giờ là cả của em. Sát tường, mấy chiếc kệ gỗ cũ kỹ chật kín các tác phẩm của gã, những tác phẩm đầy tâm huyết mang đậm dấu ấn của gã được chất đầy, phản ánh tâm hồn và tình yêu nghệ thuật của gã, như một bảo tàng triển lãm thứ thiệt. Dưới chân kệ, đất sét vụn và bụi trắng rơi vãi, tạo nên một lớp nền tự nhiên và hỗn độn.
Giữa phòng, chiếc bàn làm gốm lớn nằm như trái tim của không gian, bề mặt phủ đầy đất sét và những công cụ chế tác nằm lăn lóc. Trên chiếc bàn xoay, một tác phẩm gốm đang dở dang in hằn đầy những dấu vân tay trên bề mặt. Đất sét còn ướt, màu nâu đậm pha chút xám tro, mang lại cảm giác mộc mạc và nguyên sơ, mùi đất sét ẩm và hơi nước lan tỏa trong không gian, thêm vào cảm giác chân thực và sống động cho cả một quá trình nghệ thuật.
Trương Chiêu nhẹ bước tiến lại gần, chăm chú ngắm nhìn chiếc bình cao đang trong giai đoạn thành hình ấy, khẽ cảm thán.
"Em có muốn thử không?"
Chẳng biết từ lúc nào mà gã đã đứng ngay sau em, ngó đầu nhìn tác phẩm lỡ dở của mình qua đôi vai gầy trước mắt. Em thoáng giật mình, hơi nghiêng người nhìn gã, chút tò mò hào hứng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp.
"Em có thể sao?"
"Chỉ cần em muốn."
Trong căn phòng ngập tràn mùi đất sét ẩm và ánh sáng mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ, Vương Sâm Húc bọc lấy em trong lòng, đặt sự chú tâm lên chiếc bàn xoay giữa phòng cùng chiếc bình gốm đang thành hình đặt trên đấy.
Trương Chiêu ngồi phía trước, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc bình đang có những thay đổi dưới đầu ngón tay mình. Em cẩn thận vuốt ve bề mặt đất sét, động tác có chút run rẩy trúc trắc, thiếu tự tin. Những đường nét ban đầu của chiếc bình hiện ra, nhưng vẫn còn thô ráp và cần sự tinh chỉnh. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt thanh tú, ánh mắt em ánh sáng lên sự quyết tâm và mê mẩn.
Vương Sâm Húc ngồi sát phía sau, cơ thể vững chãi và điềm tĩnh tựa sát lên tấm lưng gầy, bao bọc cả cơ thể của em trong lòng, đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ đặt hờ lên mu bàn tay của Trương Chiêu. Cánh tay kề sát, sự tương phản thể hiện rõ ràng giữa đôi tay rắn chắc rám nắng của gã với sự mềm mỏng trắng trẻo của em, nhưng lại hòa hợp đến bất ngờ. Vương Sâm Húc với kinh nghiệm và sự tận tâm, cẩn thận dẫn dắt từng động tác, từ việc điều chỉnh lực tay, đến tốc độ quay của bàn xoay.
"Chậm thôi, cảm nhận đất sét, để nó dẫn dắt tay em," gã thì thầm bên tai Trương Chiêu, giọng nói trầm ấm và đầy kiên nhẫn.
Những ngón tay của Vương Sâm Húc di chuyển nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, hướng dẫn em cách vuốt mịn và điều chỉnh hình dáng chiếc bình, cảm nhận từng thay đổi nhỏ trong kết cấu của đất sét. Gã dùng tay phải điều chỉnh phần miệng bình, làm cho nó dần loe ra một cách đều đặn và mượt mà, tay trái giữ chắc phần thân, tạo độ vững cho toàn bộ cấu trúc. Trương Chiêu tròn mắt nhìn tác phẩm đầu tiên trong đời của em đang dần hoàn thiện, bắt đầu cảm nhận được sự nhịp nhàng và uyển chuyển trong từng động tác, sự căng thẳng trong người giảm dần, nhường chỗ cho sự tập trung và hứng khởi.
Em thả lỏng cơ thể, dựa người ra sau, cảm giác ấm áp từ cơ thể của Vương Sâm Húc truyền sang em, tạo nên một sự kết nối đặc biệt giữa hai người, không chỉ qua nghệ thuật mà còn qua sự thấu hiểu và sẻ chia.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, lấp lánh trên bề mặt ướt át của chiếc bình, tạo nên những mảng sáng tối đầy thú vị. Gương mặt Vương Sâm Húc ánh lên sự điềm tĩnh và hài lòng, gã nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy Trương Chiêu bắt đầu làm chủ được các động tác. Đôi tay gã buông dần, nhẹ nhàng gác cằm lên bờ vai em, cảm nhận hương rượu và hoa cỏ đặc trưng trên người Trương Chiêu vờn quanh đầu mũi.
Trong khoảnh khắc ấy, hai con người như hòa vào làm một, không gian dường như lắng đọng lại. Mọi âm thanh bên ngoài trở nên xa xôi, chỉ còn tiếng rì rầm của bàn xoay, nhịp thở đều đều của họ và những lời chỉ dẫn nhẹ nhàng.
Chiếc bình gốm cuối cùng cũng hoàn thiện, bề mặt mịn màng và đường nét thanh thoát, sáng lên dưới ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ. Trương Chiêu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ánh lên niềm vui và sự tự hào khi nhìn vào tác phẩm mình vừa cùng Vương Sâm Húc tạo nên.
"Em làm được rồi đấy thôi, giỏi lắm."
Vương Sâm Húc đột ngột lên tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, hơi thở phả lên gò má mềm của em. Trương Chiêu quay đầu lại, khóe môi cong lên như mèo, đôi mắt họ gặp nhau, sâu thẳm và đầy cảm xúc. Sự tĩnh lặng trong không gian cùng với lồng ngực kề sát khiến tiếng tim đập như trở nên rõ ràng, nhịp tim của cả hai hòa vào làm một. Vương Sâm Húc nhẹ nhàng nâng cằm em, đôi mắt tràn ngập tình yêu và trân quý.
"Cho phép anh nhé?" gã thì thầm đầy mê hoặc.
Đôi mắt dịu dàng của Vương Sâm Húc như biển hồ sâu thẳm, cuốn em đắm chìm vào đấy mà chẳng thể thoát ra. Không kìm được cảm xúc, em hơi ngửa cổ ra sau, đôi môi mềm mọng như nụ hoa khẽ hé mở. Gã từ từ cúi xuống, đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của em, kéo Trương Chiêu lại gần hơn. Môi họ chạm nhau, ngọt ngào, nồng nàn, nụ hôn sâu lắng, như một điệu nhạc du dương, trầm bổng. Đôi môi gã có chút thô ráp, áp sát vào đôi môi mềm như thạch hồng của em, cuốn lấy. Trương Chiêu đáp lại, đôi tay vô thức vòng qua cổ Vương Sâm Húc, kéo gã vào sâu hơn. Họ hôn nhau, không vội vã, chỉ có sự đắm say và yêu thương
Khi rời khỏi nụ hôn, cả hai nhìn vào mắt nhau, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Vương Sâm Húc mỉm cười, ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt Trương Chiêu, mơn man từng đường nét.
"Xinh đẹp của anh." Gã mỉm cười, lại cuốn em vào một nụ hồn nồng cháy khác.
---
"Chiêu ca Chiêu ca, anh đã nghe gì chưa?!!"
Một buổi chiều gió mát dịu nhẹ, Trịnh Vĩnh Khang chưa kịp thấy người đã thấy tiếng chẳng biết từ đâu chạy vọt vào trong viện của em, kéo lấy Trương Chiêu đang loay hoay với chiếc bình mới tinh bóng loáng. Trên bàn em trải đầy những bông hoa vừa được cắt tỉa xuống, vẫn còn tươi nguyên đọng nước, cánh hoa bung xoè rực rỡ. Bất thình lình bị kéo tay, em vội vàng buông kéo, hốt hoảng giữ chặt thân bình đang lung lay muốn rơi xuống.
"Khang Khang bình tĩnh!"
Trương Chiêu cau mày, hơi gắt lên với đứa em họ lúc nào cũng hấp ta hấp tấp của mình. Em đặt lại chiếc bình cho ngay ngắn vào sâu bên trong, giữ lấy vai Trịnh Vĩnh Khang, bắt nó dừng lắc lư như con lật đật.
"Làm sao vậy? Biết gì?" Trương Chiêu thong thả kéo ghế ngồi xuống, rót cho nó một ly trà, đẩy đến trước mắt.
Trịnh Vĩnh Khang vội vàng tìm lấy một cái ghế khác ngồi xuống đối diện, bỏ qua ly trà nóng mà đối mặt với em, bộ dạng nghiêm trọng hẳn.
"Anh chưa nghe gì hả? Cha mẹ Sâm Húc ca vừa về nước sáng nay, đang quậy um ở xưởng bắt ảnh dẹp hết rồi ra nước ngoài theo họ đấy!"
"Choang!" Trương Chiêu ngơ ngác đánh rơi ly trà nóng trên tay, vỡ nát, vài giọt nước bắn cả lên mu bàn tay mềm, đỏ ửng.
"Cẩn thận!"
Trịnh Vĩnh Khang nhanh chóng kéo em dậy, lôi sang một bên, còn nó thì quýnh quáng kiếm đồ dọn dẹp. Xong xuôi đâu đó, nó mới cầm lấy tay em, lật qua lật lại, cau mày. Nó đi vòng quanh căn phòng tìm hộp thuốc, rồi kéo Trương Chiêu lại ngồi lên giường.
"Sâm Húc ca vẫn chưa quyết, ảnh nằng nặc đòi ở lại nên tình hình đang gay gắt lắm." Trịnh Vĩnh Khang thuật lại câu chuyện mà nó nghe được từ Vạn Thuận Trị, tay vẫn cẩn thận chăm chú băng bó cho em dẫu cho vết thương ấy chỉ bé cỏn con.
Trương Chiêu im lặng mím môi, không than đau, cũng chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu, cứ đơ ra như một con rối gỗ. Cõi lòng em rối bời tâm tư, như một cuộn len không thể tìm thấy đâu là nơi bắt đầu, đâu là nơi kết thúc.
Đêm ấy trăng tròn vành vạnh, gió thổi tung bức màn bên cửa bay phấp phới, tiếng ve trong vườn râm ran rả rích. Ánh sáng bạc chiếu rọi xuống căn phòng của Trương Chiêu, tạo nên một khung cảnh vừa huyền ảo, phủ lên người em một lớp áo choàng ánh kim lộng lẫy. Trương Chiêu trằn trọc trên giường mãi chưa ngủ, em lại trở mình, quay người đối diện với bức tường trống, chẳng mảy may biết rằng Vương Sâm Húc đang lẻn vào căn phòng qua lối cửa sổ nhỏ. Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào, mang theo hương thơm của hoa nhài và sự lạnh lẽo của đêm khuya.
Gã lặng lẽ bước đến bên giường, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy bóng lưng em đang quay về phía gã. Gã tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trương Chiêu, khiến em giật mình ngồi bật dậy, suýt chút nữa đã hét toáng lên. Cũng may Vương Sâm Húc bịt miệng em lại kịp, gã nhếch môi nhìn em, cười khoái trá.
"Sâm Húc, anh đến đây làm gì? Khuya lắm rồi?"
Trương Chiêu lo lắng hỏi, vội vàng đứng dậy bước ra ngó nghiêng bên ngoài rồi đóng vội cả cửa sổ lẫn cửa chính. Em bật lên ngọn đèn ngủ, để ánh cam dịu nhẹ soi rõ cả căn phòng, đủ sáng để thấy được nhau. Trương Chiêu ngồi bên mép giường, vỗ lên phần nệm trống bên cạnh, chờ cho gã ngồi xuống. Em nghiêng đầu tựa lên vai gã, hít sâu một hơi hương thơm ấm áp quen thuộc trên người Vương Sâm Húc.
Vương Sâm Húc hơi nghiêng mặt liếc nhìn mái đầu đen mượt của em, từ tư thế này gã không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Trương Chiêu, chỉ thấy sống mũi cao lấp ló. Vương Sâm Húc thở dài, đôi mắt trầm buồn chất chứa tâm sự.
"Cha mẹ anh muốn anh rời khỏi đây, nhưng anh không thể đi được. Chiêu Chiêu, anh không muốn rời xa em."
Trương Chiêu im lặng, cảm nhận nỗi đau trong từng lời nói của Vương Sâm Húc. Em không biết nói gì để an ủi, cũng không biết khuyên ngăn thế nào, chỉ có trái tim đang quặn thắt vì thương yêu và lo lắng. Em yên lặng nghe gã nói, để mặc cho bàn tay gã vuốt ve mái đầu.
Cứ giữ mãi tư thế đó cho tới khi Vương Sâm Húc ngừng nói, gã tưởng em ngủ quê, nhẹ giọng thì thầm gọi hai tiếng "Chiêu Chiêu" thì em đột ngột ngồi thẳng dậy. Không đợi gã nói tiếp, Trương Chiêu kéo Vương Sâm Húc lại gần, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, rồi chủ động tiến tới tìm đến môi gã, trao cho gã một nụ hôn nồng cháy, đầy đam mê và sự khát khao. Chỉ bất ngờ vài giây, gã nhanh chóng lấy lại thế chủ động, vươn tay nắm cằm em, đẩy lưỡi vào khoang miệng Trương Chiêu, khám phá từng ngõ ngách.
Ngay khi đầu lưỡi vừa vươn sâu vào, Vương Sâm Húc đã cảm nhận được vị ngọt thoang thoảng của rượu còn vương vấn trên đầu lưỡi em, hoà quyện với hương vị tự nhiên của Trương Chiêu, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo, vừa dịu dàng vừa nồng nàn. Trương Chiêu ngoan ngoãn đáp lại, em ôm cổ gã, hàng mi run rẩy nhắm nghiền, lưỡi em quấn quýt lấy lưỡi của gã, từng cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy đam mê.
Hơi thở hoà quyện, hơi ấm từ cơ thể truyền sang nhau, hun nóng căn phòng. Trương Chiêu dứt ra trước, em từ từ lùi lại, đôi mắt mờ sương long lanh nhìn Vương Sâm Húc, ghé sát vào tai gã thì thầm vài câu mời gọi chẳng giống em thường ngày. Mỗi lời em thốt ra là một ngọn lửa trong người gã bị đốt cháy, nóng hừng hực, đôi mắt cũng dần tối đi màu dục vọng. Gã nắm cổ áo em kéo ra, nhìn sâu vào mắt Trương Chiêu, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong ánh mắt ấy. Và rồi Vương Sâm Húc bật cười, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng như lời hồi đáp, trước khi cơ thể cả hai ngã xuống nệm mềm.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, vương trên mi mắt long lanh ánh nước của em, chiếu lên cần cổ thiên nga trắng ngần như một bức tranh tuyệt mĩ. Em ngửa cổ, khẽ thở dốc từng hồi, cảm nhận Vương Sâm Húc đang thật cẩn thận và chậm rãimà trao em từng cái chạm, từng nụ hôn đều đầy sự yêu thương và tôn trọng. Gã nâng niu từng đường nét trên cơ thể Trương Chiêu, như muốn khắc ghi mọi khoảnh khắc vào tâm trí.
Vương Sâm Húc di chuyển nhẹ nhàng, bàn tay gã từ từ lướt qua cơ thể Trương Chiêu, khám phá từng đường nét mịn màng và ấm áp. Trương Chiêu hơi run rẩy, nhưng anh không ngăn cản, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận từng cử động của người yêu. Em chủ động quấn lấy gã, cơ thể căng lên vì sự e ngại và hồi hộp, nhưng cũng không muốn lùi bước.
Trương Chiêu hơi run rẩy, cảm nhận được sự xâm nhập đầu tiên đầy mới lạ, đau đớn nhưng cũng ngọt ngào. Đó là lần đầu tiên của em, sự e ngại và hồi hộp trộn lẫn với niềm vui và thỏa mãn. Vương Sâm Húc nhẹ nhàng và dịu dàng hết mức có thể, từng động tác của gã đều chậm rãi và tinh tế, như sợ làm tổn thương đến em. Gã nâng niu em như một đóa hoa mỏng manh, chỉ sợ lỡ tay sẽ trở nên dập nát. Trương Chiêu đắm chìm trong làn sóng tình, cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm trong từng cái chạm, từng nhịp điệu cơ thể.
Đau đớn xen lẫn với hạnh phúc, em cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu, nhưng ánh mắt anh sáng lên sự mãn nguyện. Vương Sâm Húc vươn mình khai mở hàm răng trắng, để em cắn lấy những ngón tay gã thay vì bản thân. Gã ghé vào tai em thì thầm những lời yêu thương, an ủi và động viên, đôi môi không ngừng đặt những nụ hôn nhẹ lên trán, lên má, trải dọc xuống cả vùng ngực trần như muốn xoa dịu mọi đau đớn của Trương Chiêu.
"Thả lỏng nào, đừng sợ, là anh." Gã rướn người hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của em, bàn tay vuốt ve eo thon trắng mịn. Trương Chiêu mở to mắt, kéo gã vào một nụ hôn để tự phân tâm chính bản thân mình. Ban đầu nhẹ nhàng và e thẹn, rồi dần dần trở nên nồng nhiệt hơn khi em cảm nhận được sự an toàn và yêu thương từ gã.
Vương Sâm Húc di chuyển chậm rãi, từng nhịp điệu đầy sự yêu thương và tôn trọng. Mỗi cử động của gã đều nhẹ nhàng và tinh tế, chờ cho Trương Chiêu dần dần thích nghi mới đưa đẩy nhanh hơn từng nhịp. Tiếng thở dốc, tiếng nước nhớp nháp bao phủ khắp căn phòng, hỗn hợợp mùi hương khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Cao trào qua đi, gã gục xuống nằm bên em, hơi thở gấp gáp nhưng đầy mãn nguyện. Trương Chiêu ngả đầu lên ngực Vương Sâm Húc, nghe nhịp tim đều đều và cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể gã. Vương Sâm Húc vươn tay ôm chặt lấy lưng em, vuốt ve lên xuống, dịu dàng như muốn ru em vào giấc ngủ.
"Chiêu Chiêu."
"Hửm?" Em mơ hồ đáp lại, một phần tâm trí đã trôi vào trong cơn mơ.
"Về nhà anh ra mắt nhé?"
Câu hỏi không có lời đáp lại, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ chứng minh rằng em của gã đã chìm giấc mộng đẹp. Vương Sâm Húc thở dài, đành kéo chăn che lấp cơ thể cả hai, để lại chuyện ngày mai tính.
---
Đã gần hai tháng sau hôm ấy mà gã chẳng gặp em, qua nhà tìm không thấy, hàng xóm không ai biết, chú Trương và Trịnh Vĩnh Khang đều nói em về quê mẹ thăm họ hàng xa, nhưng hỏi cỡ nào cũng không cho địa chỉ. Ba tháng không liên lạc được, cũng là ngần ấy thời gian gã như muốn phát điên, vì chuyện của em, cũng vì cha mẹ gã.
Buổi sáng sau ngày đó, Vương Sâm Húc đã lật bài ngửa với cha mẹ, kể về em, về người mà gã đã định là sẽ thương suốt đời suốt kiếp. Vương Sâm Húc chẳng quan tâm cha mẹ gã nói gì, nhưng gã biết cái tát hôm đó rất đau, còn mẹ gã thì khóc lóc thảm thương còn hơn cái ngày mà gac nghe tin ông nội mất. Gã chẳng để tâm, bởi tất cả những gì gã muốn làm là tìm em của gã, tìm về lại giấc mộng như vừa biến tan.
Vương Sâm Húc điên cuồng tìm em suốt bốn tháng trời, không một tin tức, em cũng chưa quay về. Gã bắt đầu không tin, không tin rằng em đi thăm họ hàng, và chắc chắn gia đình họ đang giấu tin tức gì đó về em.
Sáng hôm ấy, gã chạy thật nhanh đến trước tứ hợp viện nhà họ Trương, làm ầm làm ĩ chờ chú Trương ra hỏi chuyện.
"Có chuyện gì sao cậu Vương?"
Cha Trương đủng đỉnh bước ra từ trong sân nhà, tay còn đẩy theo một vò rượu lớn cùng một xấp giấy gì đó.
"Chú, Trương Chiêu đâu rồi? Tại sao nửa năm rồi em ấy vẫn chưa quay lại?"
Vương Sâm Húc chẳng thể ngăn được bản thân trở nên gắt gỏng mà có chút vô lễ với cha em, bởi tất cả những gì trong đầu gã bây giờ đều chỉ là làm sao tìm thấy Trương Chiêu của gã. Cha Trương vậy mà cũng không bận tâm đến mà bắt bẻ gac như thường ngày, ông chỉ im lặng nhìn gã vài phút, rồi đột nhiên đưa cho gã cả hai đồ vật trong tay.
Vương Sâm Húc ngơ ngác đón lấy, không hiểu ý định của ông. Gã nhìn chằm chằm chum rượu cùng với xấp giấy dày mà bây giờ gã đã rõ là một bức thư được gấp gọn, góc thư còn đề tên Trương Chiêu với bút tích bay bổng quen thuộc của em. Gã mở to mắt, toan hỏi thì cha Trương đã chặn lời lên tiếng trước:
"Cái này là của Chiêu Chiêu gửi cậu, cậu về tự xem đi rồi sẽ hiểu."
Nói rồi ông cũng chẳng quan tâm Vương Sâm Húc sẽ đi hay tiếp tục đứng đó, ông thở dài, quay đầu bước vào nhà, sai người đóng cửa. Cánh cửa gỗ đóng sập lại trước mặt gã, gia nhân cùng người làm bên xưởng rượu đều rút đi hết, chỉ để lại mình Vương Sâm Húc bơ vơ giữa con đường trải đầy nắng cùng hai món đồ trên tay.
---
"Vương Sâm Húc, yêu thương của em,
Em biết rằng khi đọc những dòng này anh sẽ bối rối nhường nào, em cũng xin lỗi vì đã biến mất suốt thời gian qua mà không kịp nói cho anh biết.
Trước hết, em muốn nói rằng tình yêu của chúng ta là điều đẹp đẽ và quý giá nhất mà em từng có. Những khoảnh khắc bên anh, từ những nụ hôn dịu dàng đến những cái ôm ấm áp, đều in sâu trong trái tim em. Anh đã mang đến cho em niềm hạnh phúc mà em chưa từng biết tới, và em sẽ mãi mãi trân trọng điều đó. Hãy nhớ rằng, em yêu anh.
Nhưng có một điều mà em đã giấu anh, và giờ là lúc em phải nói ra sự thật. Em bị bệnh, không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là một căn bệnh vặt từ nhỏ nhưng phải tốn đôi chút thời gian đi xa chưa trị, nên anh đừng lo.
Cha mẹ anh đã yêu cầu anh ra nước ngoài, và em biết rằng họ chỉ muốn điều tốt nhất cho anh, tương lai của anh còn rộng mở và tươi sáng lắm. Em cũng sẽ ra nước ngoài để trị bệnh, nên biết đâu mình sẽ gặp nhau ở phương trời ấy. Hãy sống cuộc sống của anh, theo đuổi ước mơ và tìm kiếm những điều tốt đẹp mà anh xứng đáng, đừng mãi chôn chân ở mảnh đất này vì em.
Em hứa, sau khi căn bệnh này chấm dứt, em sẽ đi tìm anh. Hẹn gặp anh ở một phương trời mới.
Hãy giữ gìn sức khỏe và hạnh phúc. Em luôn ở đây, trong tim anh, và em chăc chắn sẽ trở về. Gửi anh chum rượu em ủ thay cho vật định tình.
Yêu anh,
Trương Chiêu."
---
Lá thư của em khiến Vương Sâm Húc bật khóc nức nở. Nước mắt gã rơi xuống, thấm ướt trang giấy trắng, nhòe màu mực đen. Gã ôm chặt lấy vò rượu lẫn phong thư trong tay, cảm nhận con tim đau đớn đến nghẹt thở. Thương em bao năm, gã còn chưa từng biết em của gã có bệnh trong người, tới mức nào mà em còn phải ra nước ngoài chữa trị?
Cũng từ ngày ấy, gã giao lại xưởng cho Vạn Thuận Trị, mang chỉ mang theo lá thư cùng chum rượu, theo cha mẹ sang trời Tây nối nghiệp kinh doanh. Chưa một ngày nào gã thôi nhớ về em, nỗi nhớ cứ luôn âm ỉ trong lòng, trào dâng vào những đêm tối muộn. Thời gian cứ vậy mà trôi, nhưng kể từ lá thư ấy, em chưa từng gọi điện hỏi thăm mà chỉ có đôi ba lá thư được đánh máy, gửi thẳng vào hòm thư gã, không một tờ thư tay mặc cho gã nhiều lần van nài trong tin nhắn muốn nhìn bút tích của em cho đỡ nhớ.
Hai năm, hai năm dài đằng đằng, hơn 700 ngày vắng bóng em và chờ đợi tin tức như một gã khờ. Cuối cùng hôm ấy, bức thư tay mà gã mong chờ bấy lâu được gửi tới khi gã đang trong cuộc họp, khiến Vương Sâm Húc chết trân, sụp đổ mà phải bỏ về giữa chừng.
---
"Sâm Húc ca, em xin lỗi,
Em biết rằng anh đã mong chờ ngày em trở về, và em cũng đã từng hứa sẽ tìm em khi anh khỏe lại. Nhưng cuộc sống đôi khi không diễn ra như chúng ta mong muốn, và em phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt này.
Em xin lỗi, Sâm Húc, em đã không thể giữ được lời hứa. Gần đây, em đã kết hôn với một người khác. Người ấy là một người rất tốt, gần bên, một người khiến cha em yên lòng và hoàn toàn tin tưởng. Trong hoàn cảnh hiện tại, em không thể làm khác, và em hi vọng anh có thể hiểu cho quyết định của em.
Ngay từ đầu em đã biết mình không xứng với anh, em mong rằng anh sẽ sớm tìm được người xứng đáng, một người môn đăng hộ đối với anh, có thể phụ giúp anh trong sự nghiệp. Anh xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn và một cuộc sống hạnh phúc. Đừng chờ em nữa, xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.
Hãy sống thật hạnh phúc, Sâm Húc. Em cầu chúc cho anh mọi điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Em biết rằng anh sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, và em hi vọng rằng anh sẽ hiểu và tha thứ cho em.
Vĩnh biệt,
Trương Chiêu"
---
Bức thư với màu giấy hơi úa vàng nơi góc như đã cũ, chẳng biết giữ bao lâu mới có can đảm gửi đi. Vương Sâm Húc như chết lặng, như có hàng vạn cơn sóng cuốn gã trôi ra biển rộng, nhấn chìm gã.
Gã chẳng nghĩ ngợi thêm gì, ngay lập tức thu dọn đồ đạc, mua vé máy bay sớm nhất ngồi hơn 14 tiếng quay về Trung Quốc. Đón chào gã là một đợt tuyết lớn giá lạnh ngày đông, nhưng chẳng thể bằng cơn bão tuyết đang cuồn cuộn trong lòng. Gã chạy thật nhanh về xưởng gốm, có lẽ trời thương mà may mắn bắt gặp Trịnh Vĩnh Khang cũng đang ở đó, tán chuyện với Vạn Thuận Trị.
Vương Sâm Húc như một con chó điên nhào tới, giữ chặt lấy vai nó, bóp đến mức Trịnh Vĩnh Khang phát đau mà nhăn mặt la lớn.
"Anh làm cái gì vậy?!" Vạn Thuận Trị hoảng hốt nhào tới, cố tách cả hai người ra, nhưng sức lực của một kẻ đang phát điên thì chẳng đùa được, gã nắm cổ áo Trịnh Vĩnh Khang thật chặt, hai mắt đỏ hồng long lên sòng sọc, gầm gừ qua kẽ răng.
"Trương Chiêu đang ở đâu? Em ấy đang ở đâu?"
"Em không nói!" Trịnh Vĩnh Khang vũng chẳng vừa, nó hét trả vào mặt gã, rồi cả hai lăn đùng ra tuyết trắng mà vật lộn, cuộn lại thành đoàn.
Mãi cho tới khi Vạn Thuận Trị kêu được người ra phụ tách cả hai, lôi vào trong phòng thì đầu tóc cả Trịnh Vĩnh Khang lẫn Vương Sâm Húc đều đã rối bù như tổ quạ, quần áo sộc sệch. Vừa bước vào tới phòng, khi cánh cửa đã đóng lại mà chỉ còn ba người với nhau, Vương Sâm Húc đột nhiên quỳ thụp xuống, ôm lấy chân nó nức nở.
"Xin em, cho anh biết Chiêu Chiêu đang ở đâu đi! Anh xin em, cầu xin em!" Gã vậy mà dập đầu trước mặt nó, bật khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc quặn thắt cả ruột gan.
Trịnh Vĩnh Khang cắn chặt môi, chẳng thể ngăn được hơi nước đong đầy khoé mắt, và rồi nó cũng bật khóc thành tiếng, gào lên đầy đau đớn tuyệt vọng.
"Em xin lỗi, em không nên lừa dối anh..." Nó nấc nghẹn, câu nói chẳng thể hoàn chỉnh mà cứ xen vào tiếng khóc.
"Chiêu ca...Chiêu ca mất rồi!"
Và rồi nó bụm mặt, ngồi bệt xuống nền nhà ôm đầu gối. Vương Sâm Húc bàng hoàng đến nín khóc, gã trợn tròn mắt không tin, nhìn Trịnh Vĩnh Khang đang thu mình như trái bóng, lại ngước lên nhìn Vạn Thuận Trị lúc này đã quay đầu sang một bên tránh ánh mắt gã, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thì ra là em thất hứa, em không lấy người khác, nhưng cũng chẳng đợi kịp gã về.
Cuối cùng gã cũng biết, em đã chủ động gặp mẹ gã trước khi rời đi, cả hai lá thư đều là em tự tay chuẩn bị sau đêm ấy, giao lại cho Trịnh Vĩnh Khang, dặn dò thời điểm đưa thư. Chum rượu em ủ sau đêm ấy nửa năm đã chín mùi, cũng là dành cho gã. Em toan tính thời gian hết thảy, tự vẽ lên một vở kịch để đẩy gã đi xa, để mong gã thay em sống tiếp, ấy vậy mà người bảo yêu em như gã lại chẳng nhận ra gì.
Em ra đi vào một ngày nắng đẹp, trước khi gã rời khỏi mảnh đất Giang Nam này ba tháng. Từ đầu đến cuối, những email "em" gửi, đều là do Trịnh Vĩnh Khang thay em, chỉ có hai lá thư em viết sẵn kèm lời dặn dò kỹ lượng. Từ đầu đến cuối, gã bị em lừa một vố thật đau, cả hai lá thư đều là những lời nói dối.
Em của gã, chỉ là một kẻ nói dối xinh đẹp.
3.
Reng! Reng!
Tiếng chuông báo thức gọi Vương Sâm Húc dậy từ cơn mơ, từ những ký ức ngày xưa cũ. Gã mệt mỏi mở mắt, lại chuẩn bị đón nhận một ngày dài nhàm chán vô vị.
Đã hơn bảy năm kể từ ngày em mất, Vương Sâm Húc vẫn chưa thể vượt qua, cũng không thể hay thật ra là không muốn tìm người mà em dặn là "môn đăng hộ đối." Có lẽ đời này gã đã định sẽ chỉ yêu mình em.
Chum rượu cũng đã gần cạn, Vương Sâm Húc nghĩ mình sẽ sớm đi tìm em thôi.
Gã ngồi dậy, bắt đầu một ngày mới, vẫn là một ngày không có em.
The End.
------/////-------
11k5 từ, chạy muốn xỉu..... Mấy bồ có ghé qua fic thì để lại cmt với toi cho vui nha, cho toi xin cái nhận xét hén, lớp du (≧∇≦)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro