Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

bg: kazino - bibi & jotto - bibi

cơn oi mùa hè vẫn chưa đi qua. bắc kinh đón nhận những cơn mưa đầu hè dập bớt đi cơn nóng bức của mùa hạ kia. trương chiêu vừa kết thúc buổi học cuối cùng của môn học em còn nợ trong năm cuối đại học này. giảng viên vui vẻ nói em vài câu trước khi chia tay học trò cưng rồi chúc em với thành công sau khi ra trường. em mỉm cười cảm ơn rồi chào tạm biệt vị thầy giáo kia.

thế là bốn năm trôi qua nhanh chóng thật đấy, thế mà em sắp ra trường tới nơi rồi. trương chiêu chẳng nuối tiếc cho quãng thời gian này ở cái môi trường chết tiệt này, miễn là em tốt nghiệp là được. quả thực mà nói, đại học cũng là cái địa ngục thứ ba, thứ bốn mà em phải trải nghiệm mà thôi. đem đôi mắt xinh đẹp quét một lượt khắp phòng học, đám sinh viên vẫn tụ tập lại nói chuyện để tránh cái hơi nóng bốc lên sau hè ngoài kia. tiếng nói chuyện ồn ã như chợ búa vang lên khiến em đau đầu không thôi. trương chiêu vội vã thu dọn đống sách vở và giấy tờ còn sót trên bàn.

"ê nghe thấy gì chưa? nhớ vụ cô lập trương chiêu không?"

"à sau thằng đó bị lộ là cắm sừng trương chiêu không?"

"nghe bảo thằng đó yêu con kia ghê lắm"

"nguyên đám đó đụng nhầm người nên mới bị túm giải quyết kìa"

"nghe bảo đợt trước là trương chiêu bắt quả tang thằng đó đang núp váy, bú lồn một con omega ở chốn công khai đó. vậy mà thằng đó đổ oan cho trương chiêu, đã thế còn cô lập người ta nữa. giờ quả báo đến rồi"

bàn tay đang thu dọn chợt khựng lại, em vừa nghe cái gì cơ? đám chó và riềng sả var nhầm con ông máu mặt nên bị xử đẹp sao? đúng rồi, quả báo mà vương sâm húc nhắc đến là đây sao? em siết chặt núm giấy trong tay. dẫu gì chuyện của chúng nó mà, nhắc lại em làm gì nhỉ. bầy đàn thì sống theo bầy đàn, con sói đầu đàn yếu thế thì tự khắc bị đào thải ra. trương chiêu là 'con sói đầu đàn' bị đào thải, cô lập khỏi bầy nhưng giờ lại nhắc lại như là một chuyện đáng tiếc của một đời người bị oan ức. nỗi oan năm ấy có ai hay dùm em hay không? họ có tư cách gì mà lôi chuyện ấy ra để mà bàn tán vào lúc này.

vội vàng rời khỏi giảng đường, tâm trạng của trương chiêu pha lẫn giữa việc em cảm thấy hả hê trước kết cục của bọn chúng. em nở nụ cười khinh miệt cho số phận những con người tham lam kia. nực cười ở chỗ, vị trí trước kia giờ đảo ngược như chiếc đồng hồ cát rồi. đến lượt bọn họ sẽ phải chấp nhận số phận an bài rồi chứ nhỉ. 

' tối anh có qua nhà tôi không? tôi nấu ăn mời anh một bữa ' trương chiêu bấm gửi tin nhắn.

' được, tôi sẽ đến. mưa rồi, về cẩn thận nhé, nay tôi không qua đón em được rồi. xin lỗi em, chiêu bối '

' chẳng sao, nhớ qua là được '

nhận được tin nhắn phản hồi, trương chiêu vui vẻ cất chiến điện thoại vào túi áo khoác. em vui vẻ ngắm nhìn cơn mưa rào rơi bên hiên trường đang tấp nập người đang trú mưa. tâm trạng hôm nay, vui hơn bình thường. em cảm thấy hai vai như được giải phóng khỏi những gánh nặng mà em phải gồng gánh những năm qua. lần mò chiếc ô được cất giữ lâu ở trong cặp, em ngân nga bài hát em nhớ đã lâu. bước đi dưới tán ô quen thuộc của những chiều hè mưa, trương chiêu rút điếu thuốc từ bao thuốc được vương sâm húc nhét ở bên hông cặp mỗi lúc đón em về ra. khói thuốc bay lên khi em vừa châm cháy điếu thuốc. làn khói bay phấp phới sau lưng, rời xa khỏi bóng hình dần khuất trong chiều mưa tầm tã.

trở về nhà với nguyên liệu nấu ăn mà em đã lựa chọn, trương chiêu đã học nấu ăn từ dì giúp việc trong nhà bố mẹ lúc em còn ở giang tô. em nhớ cái cảm giác được khen ngợi khi nấu được những món đơn giản trong thời gian đầu, rồi sau đấy là những món phức tạp hơn. em nhớ cảm giác được dì giúp việc chỉ dẫn một cách ôn tồn. cảm giác ấy tựa một người mẹ dạy cho con mình vậy, em cảm thấy thân thuộc, sao mà nhớ nhung hơn là máu mủ ruột thịt kia. trương chiêu trong lòng gợn nhớ về những kí ức xưa cũ, tay vẫn thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn.

đến lúc em nấu được hơn phân nửa, tiếng gõ cửa vang lên. trong lòng em nghĩ là vương sâm húc đã đến. dẫu đã bước vào mối quan hệ 'không tên' chính thức nhưng anh vẫn giữ thói quen lịch sự vì sợ em mèo của anh sẽ khó chịu khi có người lạ xâm phạm lãnh thổ. loài mèo vẫn là những kẻ ưa thích đánh dấu lãnh thổ bằng mùi hương của chúng và ý thức tự động xù lông khi có kẻ dám xâm lăng. mở cánh cửa nhà ra, em ngửi thấy mùi hương khó chịu của kẻ đồng loại. trương chiêu nhận ra đây không phải là vương sâm húc, vừa lúc ấy, một cú đấm được giáng lên khuôn mặt của em. 

tốp những điều trương chiêu ghét nhất:

số 1: gặp lại người yêu cũ gõ cửa nhà.

số 2: người yêu cũ chặn cửa nhà.

số 3: bị người yêu cũ đánh.

cả ba điều trên đều diễn ra ngay lúc này. trương chiêu ngã ngửa nhưng em vẫn trụ vững được. em đưa tay đánh trả lại hắn bằng cú móc cằm mà em học được trong lớp võ thuật. nhưng em ơi, alpha lặn thì làm sao đấu được alpha trội hả em. 

"con mẹ mày" em rít lên.

"con mẹ mày trương chiêu, tại mày hết"

"địt con mẹ mày nứng lồn à thằng chó?"

ngày hôm ấy gã bỏ em đi không lời từ biệt, với sự lạnh lùng nơi đáy mắt cùng sự khinh miệt dành cho alpha lặn này. nay trở về thì lấy tư cách gì để mà đánh trương chiêu đây? em đếch thèm quan tâm chuyện gì xảy ra với hắn hay gì nhưng tên điên này dám đánh em đấy? gã phải là tên bò tót mù quáng nào mà đâm vào cờ đó chứ con người chẳng ai để bản thân ngu ngốc như gã hết. trương chiêu dùng hết sức bình sinh để vật lộn với gã, túm được chiếc bình hoa liền gõ vào đầu người kia một phát đau đớn. khi gã đang ôm đầu vì mảnh sứ đâm vào đầu gã, em liền đạp gã ra khỏi cửa nhà. nhưng vừa kịp gã túm được chân em, kéo em ngã lên sàn. lưng em bị cứa rách bởi những mảng sứ vụn vỡ trên sàn.

cảm giác đau đớn chiếm trọn tâm trí em ngay lúc này. em vẫn cố gắng để giãy bàn chân mình ra khỏi cái nắm của tên khốn kia. 

bốp.

tiếng một cú đấm giòn tan vang lên. người hưởng nó không phải là em, mà là gã khốn kia. em cố mở mắt nhìn trong cơn đau, nhận ra người vừa đến là vương sâm húc. lòng em vui sướng không tả nổi. người em thương tới cứu em kìa. gã kia nhận cú đấm đau điếng từ vị enigma kia mà nằm vật ra đất. vương sâm húc đạp gã thêm vài cú nữa rồi tiền lại đến gần em hơn. nhận ra gương mặt em đỏ ửng một mảng vì ăn một cú đấm, máu mũi cũng chảy tèm lem trên khuôn mặt kia. anh đau xót cho người anh thương đang chịu đau đớn kia. 

"chiêu bối, xin lỗi em"

"xin lỗi cái con mẹ mày, gọi cảnh sát coi"

vương sâm húc giật mình mà gọi cảnh sát tới, bản thân liền chế ngự tên kia để gã chẳng thể trốn thoát. trương chiêu lao đảo đứng dậy, vội vàng tắt chiếc bếp đang nấu trong kia. bảo an tòa nhà nhanh chóng được em gọi đến trong phút chốc. gã được giao cho bên bảo vệ xử lý.

đêm tối tĩnh mịch, thế mà bị kẻ vô phép tắc phá hỏng. ngày vui thế mà biến thành những cơn bực tức của đêm hè mát mẻ. trương chiêu được vương sâm húc dìu vào ngồi trên sofa. tay anh nắm chặt bàn tay trắng trẻo nay đỏ ửng, sưng lên vì dùng lực quá nhiều, tay kia của vương sâm húc tỉ mỉ lau vết máu loang lổ nơi mũi cho em. đôi mày của em nhíu lại vì cảm giác đau đớn trên má truyền đến đại não của em.

rất khó chịu.

cuối cùng kết cục là cả em lẫn vương sâm húc phải lên đồn lấy lời khai. trương chiêu vừa nhíu mày vừa kể lại câu chuyện xảy ra. phải đến tối muộn em mới có thể đến bệnh viện để kiếm tra vết thương. tóm tắt lại là má sưng, chảy máu mũi do tổn thương nội mô, lưng bị rách vì mảnh sứ đã được băng bó lại kĩ lưỡng sau quá trình tham khám. vương sâm húc đứng kế bên cạnh thấy em nhỏ đau đớn thì thương lắm. anh thấy bức rức không thôi khi chẳng thể bảo vệ người anh yêu tử tế. 

"chiêu chiêu à"

"sủa"

"hay là về nhà tôi nhé? để em ở đấy, tôi không yên tâm"

"ừ, thế về nhà mày"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro