Thăng chức
Sau sáng hôm đó Thúy Chi vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, cô đành phải giải thích
"Thật ra vài năm trước sau khi đi từ phía Nam trở về, A Mã (cha) đã tặng ta một hộp bùn, nghe nói hộp bùn này được lấy từ đáy biển sâu có tác dụng dưỡng da và thải độc, năm đó ta chê thối không dùng, nhưng bây giờ ngươi cũng thấy đó nhan sắc của ta quá xuống cấp. Nên ta liều sử dụng thử, sợ các ngươi chê cười nên ta.."
Sau khi giải thích Trương Tử Thanh tiếp tục thêu ong mật, mặc kệ Thúy Chi nghĩ gì thì nghĩ.
Sau khi nghe giải thích Thúy Chi nghĩ cũng thấy hợp lý vì thế nói:
"Lão gia thật yêu thương Tiểu Thư mà hộp bùn này dùng tốt thật, tiểu thư mới dùng một lần mà sắc mặt đã tốt lên hẳn, nếu tiểu thư dùng nhiều lần không phải là.."
"Thứ này không thể dùng nhiều được, vài năm chỉ sử dụng được một lần thôi nếu dùng nhiều sẽ có hại cho da."
Sau khi bài trừ độc tố trong cơ thể, Tuy bài trừ chỉ được một nửa, nhưng làn da của cô cũng đã tốt lên rất nhiều, mặc dù da vẫn còn vàng như nến, nhưng những vết thâm và sạm đen đã mờ hơn hẳn.
Đang ăn điểm tâm thì thấy Tô Bối Thịnh mang theo ý chỉ của Tứ gia với ngụ ý "thăng chức cho thị thiếp Trương Tử Thanh lên làm Trương cách cách"
Cả Nam Uyển vỡ òa. Trương Tử Thanh lên làm cách cách! Một thị thiếp đã quá tuổi vậy mà vẫn được thăng chức!
Trương Tử Thanh mặt mày méo mó, cô mới 19 tuổi mà đã thành thị thiếp già sao!
Thúy Chi và Tiểu Khúc nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuyển đến phòng mới.
"Nô tài Tiểu Hỉ Tử"
"Nô tài Tiểu Lục Tử"
"Nô tỳ Thúy Hồng"
"Nô tỳ Liên Ngọc"
"Thỉnh an Trương cách cách, Trương cách cách Cát Tường"
Mới dọn đến tân phòng, chưa kịp ngồi ấm mông. Thì một đám người hầu mới đã đến thỉnh an.
Đây là phúc lợi của việc thăng làm cách cách.
Trương Tử Thanh nhìn một đám người hầu mới. Cô không có hứng thú với đám người mới này, mà cô chỉ lo đánh giá đồ trang sức được bày trí trong phòng, nào là bàn trà, nào là hộp tủ. Không thứ gì không tinh xảo và trân quý, so với thị thiếp thì đãi ngộ hơn rất nhiều. Nếu đem những vật giá trị này đổi ra tiền, sau đó đổi ra gạo thì.. mặt cô cuối cùng cũng lộ sự hớn hở.
Khác với cô thì được trở thành "Đại" thái giám Tiểu Khúc và "đại" cung nữ Thúy Chi thì lại vui mừng khôn xiết.
Thúy Chi cô sau khi đi theo tiểu thư sáu năm luôn bị bọn nô tài trong cung khinh nhục thì sau sáu năm, Thúy Chi cô cũng có ngày sai khiến được bọn nô tài này và cho bọn người này xem sắc mặt. Tiểu Khúc cũng có suy nghĩ giống cô. Hắn 7 tuổi thì vào cung, bây giờ đã được 10 năm từ nhỏ may mắn nhờ mồm miệng và biết cách quan sát sắc mặt, nếu không thì hắn không thể sống đến bây giờ, sau bao nhiêu nhẫn nhục, chịu đựng. Cuối cùng cũng có một ngày. Hắn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến bọn nô tài, dẫm bọn nô tài dưới chân! Tuy bây giờ chỉ có hai người nhưng có lần đầu thì cũng có lần sau. Mục tiêu của hắn là có thể trở thành Đại thái giám Tô Bối Thịnh.
Vì thế hai người ánh mắt nóng rực nhìn đám nô tài, nô tỳ đang quỳ phía dưới kia.
Bọn người hầu mới cũng cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực trên đỉnh đầu. Nhưng trong lòng lại suy nghĩ, Trương cách cách này là người ngu ngốc, lại mềm yếu, chỉ cần bọn họ nịnh nọt thì sau này còn sợ hai nô tài này sao! Đến lúc đó còn chưa biết ai hơn ai đâu. Bọn họ suy nghĩ thật hay nhưng lại đáng tiếc bọn họ đã đoán sai tính cách của chủ nhân mới này rồi.
"Cách cách, ngài muốn nghỉ ngơi sao?" Thấy Trương Tử Thanh nheo mắt, Thúy Chi liền tiến lên săn sóc thêm gối tựa lưng và hạ rèm giường xuống cho cô, hành động tỏ ra đầy thị uy đối với bọn người mới. Thúy Chi cô mới là tâm phúc của tiểu thư mấy người còn lâu mới có thể so với cô được.
Nhìn thấy động tác của Thúy Chi, Trương Tử Thanh buồn cười, nha đầu này lại sợ bị thất sủng sao!
Ánh mắt cô xuyên qua tấm rèm giường màu hồng nhìn bọn người hầu mới đang quỳ trong phòng, trong lòng cô thở dài đây toàn là gián điệp nha. Không phải cô đoán mò mà đây là sau khi cô tu luyện thăng cấp thì các nhận thức của cô được nâng cao, Cô có thể cảm nhận trong hơi thở của một người mang theo ý tốt hoặc ý xấu. Vừa rồi cô đã dùng khả năng này để xem bọn người hầu mới này, cả bốn người này đều mang đến hơi thở làm cô khó chịu, nên bốn người này chắc chắn có vấn đề.
Bởi vì cô mới tu luyện thăng cấp, vì vậy sau khi sử dụng dị năng một lúc thì cô đã cảm thấy mệt mỏi.
"Thúy Chi"
"Cách cách, ngài gọi nô tỳ"
"Ta mệt mỏi, ngày thường đừng để ai quấy rầy ta nghỉ ngơi"
Nghe thấy lời này, bọn người hầu mới giật mình.
Còn Thúy Chi và Tiểu Khúc lại hiểu ý liếc nhìn nhau, tiểu thư đây là cho bọn họ quyền xử lý bọn người mới này, lập tức Thúy Chi cùng Tiểu Khúc đều ngẩn mặt ưỡn ngực đáp lại
"Vâng cách cách" rồi nhìn bọn người mới đầy khiêu khích.
Căn phòng này nằm cùng một viện với Tống thị, không thể không nói cách sắp xếp phòng của Ô Lạp Na Lạp thị thật vi diệu. Cô ta cho Lý thị và Võ thị cùng một viện, hai người này suốt ngày gây chuyện như chó với mèo. Hiện tại lại xếp phòng cho cô với Tống thị cùng một viện, thật làm cho người ta phải suy nghĩ về dụng ý "tốt" này.
Nhớ tới lúc Phúc Tấn lôi kéo tay cô cùng với Tống thị tỏ ra bộ dạng hâm mộ, nào là cuối cùng thì tỷ muội các cô cũng có thể ở cạnh nhau, rồi còn dặn dò phải giúp Tứ gia khai chi tán diệp, làm Tống thị tức muốn ói máu nhưng lại phải cố cười đùa, tỏ ra vui mừng, mở miệng là một câu muội muội hai câu muội muội, tựa như hai người là từ một bụng mẹ chui ra vậy. Trương Tử Thanh thở dài, nữ nhân trong cung này đúng là sinh ra để làm diễn viên mà.
"Cũng thật là! Muội muội lên làm cách cách thật không đúng thời điểm! Đại cách cách của ta không hiểu làm sao? Mấy ngày này lại khóc mãi nên không thể đến chúc mừng muội được. Muội muội cũng biết đấy trong phủ chỉ có mỗi mình Đại cách cách. Gia lại rất là để ý tới, nên nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm chứ! Vì vậy muội cũng đừng trách tỷ tỷ" Tống thị không bước vào, mà đứng ngoài cửa phòng vừa nhìn Trương Tử Thanh vừa nói.
Cô thăng lên làm cách cách được đãi ngộ cái gì tốt. Nhưng riêng việc ở cùng viện với Tống Thị thật làm người ta khó chịu.
Đáng lẽ sau khi cô được thăng chức, Phúc Tấn sẽ mở một buổi tiệc nhỏ chúc mừng cho cô. Tuy nhiên bởi vì con gái của Tống Thị vừa khóc vừa nháo làm cô mất buổi yến tiệc này.
Tống Thị trong lòng lại cực kỳ tức tối, ai thăng chức cô cũng có thể bỏ qua. Tuy nhiên riêng Trương Tử Thanh lại không được, cô ta hiện tại vừa xấu xí vừa không có con cô ta dựa vào cái gì? Mà có thể cùng làm cách cách giống cô chứ!
Tống thị ghen ghét nói
"Muội muội thật không may. Nếu lần trước muội muội sinh ra được một a ca thì đã sớm có thể lên làm cách cách lâu rồi. Mà thôi không có tiểu a ca, biết đâu cũng là phúc"
Nhìn Tống thị vừa nói vừa cười, Trương Tử Thanh mặt không thay đổi, trong lòng lại nghĩ miệng cô ta cũng thật độc.
Tống thị thấy Trương Tử Thanh mặt ngơ ngác, thì cô ta nghĩ: Nữ nhân này bị mất con xong, bây giờ biến thành ngu ngốc luôn rồi phải không? Cô nói như vậy mà cũng không có phản ứng gì.
Nghĩ vậy Tống thị rất hả dạ, trừng mắt Trương Tử Thanh một cái, rồi quay đầu đi.
Thúy Chi thấy vậy căm giận muốn chửi Tống thị nhưng nhìn mặt tiểu thư không có cảm xúc thì lại không biết nói gì.
"Tiểu thư"
Trương Tử Thanh ngước nhìn Thúy Chi nói
"Đã tới giờ ăn"
Thúy Chi dận chân tức giận. Tại sao tiểu thư khi nào cũng nghĩ tới ăn chứ! Cô muốn chết vì tức mất thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro