âm mưu của Tống thị
Tiểu Khúc cùng Thúy Chi đứng canh cửa phòng kho, thấy cảnh gà bay chó sủa trong phòng Tống thị, thì hai người dựng tai lên nghe ngóng, mơ hồ truyền đến tiếng khóc thê thảm của Tống Thị hô Đại cách cách, hai người lập tức liếc nhìn nhau trong lòng đoán được Đại cách cách bên kia đã xảy ra chuyện, lập tức Tiểu Khúc hạ mắt xuống, còn Thúy Chi thì học theo vẻ mặt đờ đẫn của cách cách nhà cô, trong lòng lại vui sướng khi Tống Thị gặp họa.
Mấy nô tài mới tới đang quét sân cũng dừng việc trong tay ngóng chuyện, bàn tán. Tiểu Khúc nhíu mày lại, nếu Đại cách cách trong phòng Tống Thị gặp không may, vậy chắc chắn Tứ gia sẽ đến, mà xưa nay Tứ gia không phải là người hiền lành gì lại trọng quy củ, thủ đoạn rất mạnh mẽ vang dội. Nếu nhìn thấy bọn nô tài này nhiều chuyện chắc chắn sẽ không tha, dù sao đi nữa Đại cách cách cũng là con gái cốt nhục của Tứ gia. Mà chủ nhân cũng sẽ bị liên lụy và để lại ấn tượng không tốt trong lòng Tứ gia.
Nghĩ tới đấy Tiểu Khúc lạnh cả sống lưng, lau mồ hôi trên mặt, hắn đá cho bọn nô tài trong phòng mỗi người một cước, thấp giọng cảnh cáo, sai hai nô tài ở lại quét sân còn hai nô tỳ thì đuổi đi sắc thuốc.
Nếu như lúc trước chủ nhân vẫn giữ bộ dạng bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi thì không sao, nhưng bây giờ đã xuống giường đi lại, làm sao có thể không đến thăm Đại cách cách cùng viện được chứ! Hôm nay chủ nhân còn tinh thần phấn chấn đi kiểm tra phòng kho. Nếu bị ai nhìn thấy được chắc chắn sẽ biết bệnh tình của chủ nhân đã không đáng ngại.
Xem ra phải nhanh chóng lôi kéo chủ nhân đến phòng Tống Thị, nếu không Tứ gia đến trước thì không hay rồi. Dù sao đây cũng là cơ hội chủ nhân gặp được Tứ gia. Nếu chủ nhân biết trân trọng cơ hội này, biết đâu sẽ lưu lại ấn tượng tốt cũng nên.
Trương Tử Thanh hiện tại đang vội vàng kiểm tra đồ cưới, làm gì có thời gian để ý đến phòng Tống Thị.
Trong kho có khoảng mười hai rương lớn với mười hai ổ khóa bằng đồng, bên trong hòm gồm tơ lụa, đồ sứ, đồ cổ, dược liệu, trang sức quần áo, ngoài ra dưới đáy hòm còn có năm ngàn lượng ngân phiếu. Thứ làm cô chú ý nhất là những hộp trang sức bằng vàng bạc tràn đầy.
Cô ném hai ổ khóa bằng đồng vào thử trước, giống lần trước ổ khóa lập tức hóa thành nước chui vào bãi cát, nhiệt độ trong không gian tăng lên, chú ý kỹ sẽ thấy một đường màu đỏ từ 0.5 độ tăng lên 7.2 độ, vậy đây chắc là nhiệt kế.
Muốn cung cấp đủ kim loại cho không gian, chắc cần phải tăng đến 100 độ mới có thể hoàn thành. Để chứng minh ý nghĩ này, Trương Tử Thanh ném một hộp trang sức khoảng hai ký vào không gian, bằng mắt thường có thể nhìn thấy đường màu đỏ nhảy lên 25 độ, không gian cũng xảy ra biến hóa mặt trời càng ngày càng gần mặt đất, cô cảm thấy không gian đang bị thu nhỏ lại, nhiệt độ bên trong cực kỳ nóng, sức ép của không gian làm Trương Tử Thanh lo lắng có một ngày không gian không chịu được sẽ bị nổ tung mất.
Cô ném toàn bộ đồ trang sức còn lại vào không gian, nhiệt độ đã tăng đến 43.9 độ, diện tích không gian càng thu hẹp lại, nhiệt độ trong không gian cao đến khó có thể tưởng tượng.
Tìm được hướng giải quyết Trương Tử Thanh buông ổ khóa bằng đồng xuống, nếu mất một lúc 12 ổ khóa sẽ gây ra chú ý, cô không muốn gây ra phiền toái này. So với vàng bạc thì chất bằng đồng hiệu quả cũng kém hơn nhiều. Cất năm ngàn lượng ngân phiếu đi, cô tính nhờ Tiểu Khúc đổi đống ngân phiếu này thành vàng bạc. Nếu có thể, vậy thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà không gian đưa ra rồi.
Cô vừa bước ra khỏi phòng kho thì Tiểu Khúc bên ngoài đã chờ đến nóng ruột, vừa thấy Trương Tử Thanh lập tức vừa kéo vừa đỡ cô đến phòng Tống Thị.
"Chủ nhân, nô tài biết người đang gấp, nhưng người vừa mới khỏe dậy. Đại cách cách là người có phúc khí, được thần tiên phù trợ sẽ mau khỏi bệnh. Nhưng nếu chủ nhân vì lo lắng mà lại phát bệnh, sẽ làm cho Tống cách cách khổ sở mà Phúc Tấn cũng sẽ giận người mất"
Bỗng Tiểu Khúc kéo người cô mạnh về sau, làm Trương Tử Thanh suýt ngã hô lên tiếng, Tiểu Khúc lại vỗ vỗ lưng cho cô, còn khuyên cô đừng quá lo lắng, làm cô ngớ ngẩn không hiểu chuyện gì.
Cô chú ý tới lúc cô "suýt ngã" cũng là lúc có nô tài khác đi ngang qua, Trương Tử Thanh biết Tiểu Khúc là người đúng mực, chắc có lý do gì không thể nói ra, nhưng chắc chắn sẽ không hại cô, vậy cô sẽ thăm dò xem có chuyện gì đang xảy ra.
Từ khi Ngưng Khí lên cấp 3 cô vẫn chưa thử diện tích có thể nhìn xuyên thấu. Trong lòng Trương Tử Thanh kích động suy nghĩ chắc hiện tại "mắt thần" của cô đã có thể nhìn thấu được hai viện.
Qua "mắt thần" cô nhìn thấy Lý thị cùng một người đàn ông đang vội vã hướng đến phòng Tống thị, đằng sau là một đám nô tài, người dẫn đường chính là Đại thái giám Tô Bối Thịnh.
Người mà được Tô Bối Thịnh dẫn đường chỉ có thể là Tứ A Ca hoàng đế Ung Chính tương lai.
Cô hơi lo sợ vị hoàng đế tương lai này. Cô tiếp thu thân thể này nhưng lại không tiếp thu ký ức, mà Đại Thanh lại nhiều quy củ, riêng việc hành lễ thôi cũng đã làm mất một khoảng thời gian của cô rồi. Lúc được phong cách cách cô phải đến viện Phúc Tấn tạ ơn, Phúc Tấn hiền lành có thể bỏ qua việc hành lễ "sơ sài" cho cô vì cơ thể cô ốm yếu nhiều bệnh. Nhưng Tứ gia thì lại khác, dù sao đây cũng là vị hoàng đế tương lai, mắt tinh, tâm kế cũng thâm sâu, cô sợ bị phát hiện. Bây giờ cô chỉ muốn giả bộ ốm yếu ngất xỉu để khỏi gặp phải nhưng chắc không kịp rồi.
Tống Thị nghe Trương Tử Thanh đến thăm mặt mày lập tức dữ tợn như quỷ, rồng lên:
"Làm cho cô ta cút!
Làm cho cô ta cút! Trương Tử Thanh cái đồ sa cơ thất thế cũng dám đến chê cưới ta sao? Người đâu! Đuổi ra ngoài cho ta, đánh đuổi ra ngoài cho ta!"
Hàn ma ma sợ hãi nói:
"Chủ nhân người bình tĩnh!"
"Ngay cả Trương Tử Thanh thân tàn ma dại kia cũng dám đến chế giễu ta, thì làm sao Bản cách cách có thể bình tĩnh được! Đại cách cách xảy ra chuyện cô ta sẽ rất vui! Vì con cô ta có người làm bạn cùng!" Tống thị mặt mày quỷ dị, quay đầu nhìn chằm chằm Hà ma ma
"Phải rồi, con của ta chắc chắn bị cô ta nguyền rủa"
"Cách cách hãy thận trọng lời nói!" Hàn ma ma sợ đến run lên. Nguyền rủa? Đây chính là tối kỵ trong cung không được phép nói ra.
Tống Thị nhìn nữ nhi hô hấp càng ngày càng yếu ớt, liền vỗ về mặt Đại cách cách rồi nở nụ cười đáng sợ.
"Ma ma, người phải giúp ta"
Cô ta đứng dậy vào buồng trong tìm kiếm một lúc lâu sau, thì cầm ra một con búp bê vải, trên người búp bê chi chít những cây châm, bên trên còn có một tờ giấy màu vàng ghi ngày sinh tháng đẻ của Trương Thị.
Tống thị xé tờ giấy đó đi rồi nhét vào trong tay Hàn ma ma:
"Ma ma Đại cách cách ngày sinh tháng đẻ chắc chắn người sẽ nhớ! Đại cách cách không thể chết một cách oan uổng như vậy được. Người phải giúp ta. Ta phải kéo thêm một cái đệm cho Đại cách cách nữa."
Bên ngoài phòng Tống Thị
Có hai nô tài chắn trước mặt Trương Tử Thanh không cho tiến vào phòng trong, Trương Tử Thanh tựa vào vai Thúy Chi nhỏ giọng hỏi:
"Giờ Dần, ngày Đinh Mão, năm Mậu Tý có phải là ngày sinh tháng đẻ ta của không?"
Thúy Chi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Hàn ma ma từ phòng trong bước ra gặp Trương Tử Thanh thì tay chân run lên, nhưng vẫn hướng về Trương Tử Thanh thỉnh an xong rồi đi thẳng ra ngoài.
Khuôn mặt Trương Tử Thanh đanh lại, được lắm dám tính kế cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro