9. Bé nô lệ đừng sợ
Khi Sở Huyền vừa nghe đến việc có thể xuống biển, cậu lập tức gật đầu, giọng nói non nớt ngây ngô đáp: "Muốn đi."
Cậu muốn xem thử dưới đáy biển này có gì.
Tu Tư đặt Sở Huyền vào túi, để cậu lộ nửa người, tay nhỏ xếp lên mép túi. Hôm nay Tu Tư không mặc chiếc áo choàng đen, túi áo kiểu Tây Âu vừa vặn có thể chứa Sở Huyền. Xung quanh cậu và hắn được bao bọc bởi một lớp màn chắn trong suốt màu đỏ, bồng bềnh trong không khí rồi chìm xuống đáy biển, không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi sóng biển.
Sở Huyền nhìn rõ cảnh vật dưới biển, đôi mắt cậu mở to đầy kinh ngạc.
Dưới đáy biển xanh biếc như ngọc, những con cá nhỏ bơi lượn đầy màu sắc, những con rùa biển khổng lồ xếp thành một hàng dài bơi xuống sâu dưới biển, những con sứa mờ ảo trôi dạt trong nước, ánh sáng chiều tà và đáy biển xanh thẫm hòa quyện, tạo nên một cảnh tượng huyền bí nhưng không khỏi thơ mộng.
Sở Huyền nhìn đến ngẩn cả người.
Đây chắc chắn là cảnh biển đẹp nhất mà cậu từng thấy!
Tu Tư và cậu đều được bao bọc bởi lớp màn chắn màu đỏ, ngăn không cho nước biển thấm vào.
Cậu vui mừng gọi vài tiếng: "Nê nê~"
Tu Tư dẫn cậu bơi vào sâu trong lòng biển, trước mắt Sở Huyền là chiếc đuôi cá voi khổng lồ, bơi qua hàng nghìn con cá, xuyên qua những dải san hô và thảm cỏ biển sắc màu. Nơi cỏ biển có những con cua kẽm co rúm lại, còn có những con cá ngựa đực đang chăm sóc những con non của chúng...
Cả hai đã bơi dưới biển rất lâu mới trở nhà cây, Tu Tư đặt Sở Huyền lên chiếc vỏ bảo vệ của mình, đưa cho cậu một viên ngọc trai trắng to lớn.
Đây là thứ Tu Tư tìm được dưới đáy biển.
Sở Huyền cầm viên ngọc trai trắng sáng, nghiên cứu một hồi rồi không ưng ý đẩy nó ra xa.
Cậu không cần ngọc trai của những con sò khác, cậu chỉ trung thành với "tiểu tử" nhà mình thôi!
*ý nói chỉ thích ngọc trai của chính mình sinh ra, còn của người khác không phảu gu~~
Tu Tư thấy Sở Huyền không thích, cũng không ép buộc, hắn ngả lưng lên tấm chăn cừu nghỉ ngơi.
Sở Huyền ngồi trước một cái bát vàng, tay nhỏ đặt lên đầu gối, há miệng chờ đợi khói đen cho cậu ăn trứng cá nướng.
Cậu nhai với vẻ khoan khoái, tay nâng má bầu bĩnh, mắt nheo lại đầy thích thú.
Sở Huyền đang nhai thức ăn trong miệng, nghiêng đầu, chỉ thấy Tu Tư đã ngủ từ lúc nào đầu gối tựa lên tay.
Xung quanh tu Tư tỏa ra một luồng khí u ám, khiến người khác không dám lại gần. Bàn tay phải của hắn dưới lớp tay áo đã lộ ra hoàn toàn, với những ngón tay trắng bệch. Sở Huyền khẽ cau mày, cậu nhận ra mỗi ngày da thịt trên tay Tu tư lại mỏng thêm một ít.
"Haiz." Sở Huyền cảm thấy tiếc nuối và đáng thương khi nhìn Tu tư trong tình trạng này. Đại ma vương dường như luôn phải chịu đựng những đau đớn và trừng phạt không ngừng.
Cậu nhanh chóng cầm lấy một chiếc cốc nhỏ từ khói đen, súc miệng vài cái, rồi mang tấm chăn lông cừu lại gần cổ Tu Tư, nằm sát vào hắn.
Tu Tư nhắm mắt, trong giấc mộng dường như cũng bị những cơn ác đau đớn hành hạ. Sở Huyền giường mắt nhìn, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tu Tư rồi lặng lẽ quay lại ôm lấy cổ hắn, kéo chăn lên cho hắn.
Thấy Tu Tư vẫn chưa ngủ yên, tay trái cậu nắm chặt, những ngón tay trở nên tái nhợt.
Sở Huyền nhớ lại động tác mà mẹ cậu hay làm khi dỗ cậu ngủ lúc còn bé, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về Tu Tư, vỗ vỗ từng chút một.
Cậu nũng nịu thì thầm: "Ổn rồi, vỗ vậy sẽ không đau nữa đâu."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong căn hốc cây tĩnh lặng, Sở Huyền nhắm mắt lại, một tay nhẹ vỗ về Tu Tư.
Dần dần, sự căng thẳng trên mặt Tu Tư mới tan biến, Sở Huyền mới yên tâm nghỉ ngơi, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn.
Bên ngoài rất yên tĩnh, như có một làn gió mang theo hương trái cây thoang thoảng lướt qua.
__
Sau vài ngày được Sở Huyền chăm sóc, cơn đau dữ dội trên cơ thể Tu tư đã giảm đi rất nhiều, nhưng tay phải của hắn vẫn tiếp tục bị lột da từng ngày.
Da rụng từ đầu ngón tay đến cổ tay, rồi từ cổ tay dần dần kéo dài xuống cẳng tay...
Tu Tư che giấu phần xương trắng của tay phải bằng tay áo đen, cố gắng che giấu cảnh tượng khủng khiếp ấy trước mặt Sở Huyền.
Vào buổi trưa, Tu Tư dùng tay trái khỏe mạnh nâng Sở Huyền lên, lúc nàycậu đang tập trung lau chùi viên sỏi màu tím nâu yêu thích của mình, sau khi lau xong, cậu nâng viên sỏi lên, chăm chú quan sát độ bóng của nó. Cậu nhìn say mê đến nỗi vô tình trượt tay, làm viên sỏi tròn lăn xuống đất.
"Uhm!" Sở Huyền vội đứng dậy, cúi người nhìn, chỉ thấy một làn khói đen nhanh chóng vớt viên sỏi lên và cúi người đỡ lấy cậu, ngã vào tay phải của Tu Tư.
__
Cảm giác từ tay phải của Tu Tư lạnh buốt và hơi cứng, năm ngón tay trắng bệch lộ rõ ngoài tay áo, nhìn rất kinh khủng. Tu Tư bất giác giật mình, tưởng rằng Sở Huyền sẽ sợ hãi, định nâng tay lên để kéo cậu ra.
Nhưng lúc này, cả người Sở Huyền lại dựa vào tay phải của Tu Tư, cậu xoay người, ngồi xuống, vươn tay nắm lấy ngón tay cái trắng bệch của hắn. Khuôn mặt tròn xoe của cậu dụi vào xương ngón tay lạnh lẽo của Tu Tư, đôi mắt to tròn, ngước lên nhìn hắn.
"Cảm... cảm ơn." Giọng cậu yếu ớt vì lâu không phát ra âm thanh, giọng nói dịu dàng và mềm mại.
Giống như một giọt mưa lạnh trong suốt làm tan chảy mọi cơn giận dữ và lửa nóng đang bùng cháy trong lòng Tu tư.
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt đỏ như máu dường như cũng có chút dịu lại, hắn dùng ngón tay của tay trái xoa nhẹ lên khuôn mặt ngoan ngoãn của Sở Huyền.
"Bé nô lệ không cần khách sáo với ta."
Sở Huyền lại lớn thêm một chút, chiều cao của cậu giờ đã tăng thêm khoảng 11-12 cm, đủ để với tới cái bát vàng có đính đá ruby rồi!
Điều này khiến Sở Huyền rất vui, vì cậu cuối cùng cũng có thể tự do chọn món ăn của mình. Vào buổi chiều, cậu ngồi ngoan ngoãn, dùng thìa nhỏ ăn các miếng trái cây, khói đen nhận thấy sở Huyền đã ăn xong mười miếng, vội vã lấy thìa nhỏ của cậu đi.
Sở Huyền phát ra một tiếng hừ thất vọng, đứng dậy ôm lấy cái bát vàng không chịu buông tay, giọng điệu uất ức: "Ăn, ăn thêm một miếng..."
Giọng nói mềm mại và non nớt, đây chắc chắn là câu dài nhất mà cậu từng nói.
Khói đen lắc lư cái cái thìa nhỏ, ra hiệu không được, sau đó tàn nhẫn lấy hết miếng trái cây của cậu đi. Sở Huyền chu môi, ngồi lại về chỗ chiếc bàn gỗ nhỏ, xoa xoa bụng tròn có vẻ tiếc nuối. Cậu chỉ muốn ăn thêm ba, bốn miếng thôi mà.
Sở Huyền lại khẽ hừ một tiếng.
Nhưng rất nhanh, cậu cảm thấy bụng mình đầy lên khó chịu.
Cậu ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.
Được rồi, cậu không dám ăn nhiều như vậy nữa!
Tu Tư dùng bàn tay lớn nhấc Sở Huyền lên, nhìn thấy ánh mắt cậu đã rưng rưng lệ, hắn dùng ngón tay véo nhẹ vào má cậu, ánh mắt u ám:"Nhóc con, người muốn nhịn đói mười ngày nữa không?"
Sở Huyền vội lắc đầu như cái trống lắc, đôi mắt to trong suốt lấp lánh ánh nước, trông vô cùng đáng thương.
Tu Tư không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đặt Sở Huyền vào túi áo, mang cậu đi dạo trong rừng để tiêu hóa bớt.
Sở Huyền cầm đóa hoa nhỏ mà Tu Tư vừa hái cho mình chơi đùa một cách mê mẩn.
Trên đầu bầu trời đỏ rực như máu, Tu Tư dẫn cậu đi một lúc lâu. Từ đâu hương quả ngọt ngào trong không khí đã thu hút sự chú ý của Sở Huyền. Cậu ngay lập tức bỏ đóa hoa trong tay, ánh mắt chuyển hướng về phía cây quả cao lớn gần đó.
"Muốn." Sở Huyền giơ tay chỉ về phía cái cây, nuốt nước miếng nhìn những quả mâm xôi đỏ tươi.
Tu tư dừng lại, nhìn theo hướng tay chỉ của cậu.
Hắn dẫn cậu đến dưới cây quả, một làn khói đỏ nhanh chóng lao qua không trung, cuốn vài quả mâm xôi nhỏ lên.
Tu Tư tiếp tục dẫn cậu đến bên bờ suối, Sở Huyền không kiềm chế nổi, ôm lấy một quả mâm xôi đẹp nhất, ngồi xổm bên suối rửa sạch sẽ. Khi rửa xong, cậu yên tâm kiểm tra kỹ lưỡng trước khi ăn.
Cậu giơ quả mâm xôi lên trước mặt Tu Tư, nói với giọng ngọt ngào: "Nê~ ăn đi."
"Ăn đi." Tu Tư xoa đầu Sở Huyền: "Ta không giống ngươi, ta đâu có đói."
Sở Huyền ôm quả mâm xôi, cắn một miếng lớn rồi ngẩng đầu lên, chu môi.
Cậu đâu có đói!
Tu Tư nhìn thấy dáng vẻ đó thì bật cười, khuôn mặt u ám của hắn lộ ra một nụ cười khó thấy. Sở Huyền không thể phủ nhận, mặc dù nụ cười của tên ác quỷ này có chút kỳ lạ và đáng sợ, nhưng đôi khi cũng thật sự rất cuốn hút.
Sở Huyền kiêu hãnh liếc mắt nhìn Hughes, cắn một miếng quả mâm xôi, rồi lại miễn cưỡng giơ lên cho hắn, hỏi có ăn không.
Tu Tư vẫn từ chối lời mời của cậu.
....
Dưới ánh chiều tà sâu thẳm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu của cá voi từ bờ biển.
Lá cây nhuốm màu vàng ươm, làn gió nhẹ nhàng thổi qua những chiếc lá khô, con sóc trên cành không cẩn thận làm rơi một quả thông, quả thông ngay lập tức bị chôn vùi trong lớp lá khô dày trên mặt đất, biến mất không dấu vết.
Sở Huyền cùng Tu Tư bước đi dưới ánh hoàng hôn của mùa thu, đi qua một vùng lá vàng khô bao quanh.
"Ngươi muốn quả đó không?"
"Nê!" Cậu muốn!
__
Họ đã cùng nhau trải qua mùa thu đầu tiên trên đảo như thế đấy.
Sở Huyền thường ngồi ở cửa sổ của tổ cây trong lúc Tu Tư ra ngoài săn bắn. Cậu háo hức chờ đợi chú sóc nhỏ mang đến những quả mọng ngon lành tới cho mình.
Sở Huyền chống tay dưới cằm, cúi xuống vỗ về hai quả cầu đỏ nhỏ.
Một vài phút sau, có tiếng động nhẹ phát ra từ cửa sổ, Sở Huyền ngay lập tức táo—quả nhiên, chú sóc nhỏ đã đến.
Sở Huyền vui mừng mở cửa sổ, đập vào mắt là chú sóc ôm một đống quả trong tay. Chú sóc đặt thức ăn xuống, dùng tay gãi má kêu "Chiu chiu chiu, chi~"
Ý là: tất cả đồ ăn này là dành cho cậu, lần sau nó sẽ mang thêm cho cậu.
Sở Huyền không hiểu tại sao mình lại có thể nghe hiểu được lời của chú sóc, cậu mỉm cười gật đầu, vội vàng ra lệnh cho đám khói đen mang thịt cừu và trứng cá nhỏ của cậu ra làm quà đáp lễ.
"Cảm ơn cậu, mời cậu ăn trứng cá!"
Chú sóc đỏ mặt, nó vội vàng xoa xoa má, ngó ngó rồi lắc đầu đi ra ngoài cửa sổ, đứng trên cành cây gần đó, nhìn chằm chằm vào Sở Huyền
Sở Huyền nghĩ rằng có lẽ nó không thích ăn trứng cá, sắp chuẩn bị rời đi, liền cười vẫy tay chào nó, giọng nói ngọt ngào: "Bái baii."
Chú sóc hình như cúi đầu thấp hơn, đứng trên cành cây, mãi không chịu đi, cứ nhìn Sở Huyền lâu như vậy.
Sở Huyền đứng đợi một lúc, cảm thấy có lẽ chú sóc đang ngại ngùng, đến khi Tư Tư trở về, cậu mới vẫy tay chào tạm biệt chú sóc, để đám khói đen đóng cửa sổ lại.
Tu Tư đưa Sở Huyền lên bàn nhỏ: "Dạo này sao cứ hay chạy ra gần cửa sổ thế?"
Sở Huyền ngồi xuống, lắc đầu, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào chiếc bát vàng "Nà."
Đám khói đen rót một cốc sữa trắng vào cốc của Sở Huyền, cậu cúi đầu ngửi thử có vẻ lại là sữa cừu.
Đám khói đen đưa cốc sữa tới miệng Sở Huyên, cậu dẩu môi từ chối.
"Để Nhỉ, ngươi có muốn cứ thấp mãi như vậy không?"
Sở Huyền lập tức phản đối ngay.
Cậu đâu có thấp!
Cậu còn cao hơn chiếc bát nữa mà.
Dù Sở Huyên kiên quyết bảo rằng mình không thấp, nhưng để cải thiện chút ít chiều cao, cậu cũng cố uống hết ba bốn cốc sữa cừu.
Uống xong, Sở Huyền ngồi ngây ra, ôm lấy cái bụng hơi phình ra. Tu Tư cứ thể lặng lẽ nhìn cậu.
....
"Hừ——"
Cậu cảm thấy mỗi lần ợ clên đều tràn ngập mùi sữa cừu đậm đặc.
Giống như vừa mới bị vớt ra từ trong cốc sữa cừu vậy.
__
Trong khi Tu Tư đang chợp mắt, Sở Huyền lén trèo lên bàn nhỏ, lại không nhịn được uống thêm vài ngụm sữa cừu.
Uống xong, cậu xoa bụng rồi ngáp vài cái, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Ngày mai chắc chắn sẽ cao thêm hai centimet nữa!
Sở Huyền cười một cách thoải mái, dụi dụi khuôn mặt vào tấm chăn lông cừu, nằm sát vào cổ Tu Tư.
Cậu nhắm mắt lại, đánh một cái ợ sữa hai má đỏ bừng, cảm thấy cả người nóng dần lên, Sở Huyền nghĩ có lẽ mình hơi say sữa rồi.
Tu Tư ngửi thấy mùi sữa nồng nặc bên cạnh, ngẩng đầu lên: "Đế Nhỉ, lại uống sữa cừu rồi phải không? Sao người đầy mùi sữa thế này?"
Má của Sở Huyền đỏ như quả táo, dụi dụi vào tấm chăn lông mềm mại, lại ợ một cái đáp lại: "Không... phải đâu."
Thanh âm nhè nhẹ, mềm mại như bông gòn.
Tu Tư thấy Sở Huyền đã ngủ say, liền nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi
Đêm rất yên tĩnh, trong giấc mơ, Tu Tư lần đầu tiên nghe thấy tiếng khóc nhỏ của một thiếu niên gầy guộc, âm thanh mềm mại, nũng nịu như suối nước trong khu rừng sâu. Trong giấc mơ, hình ảnh người thiếu niên đó mơ hồ nhưng Tu Tư vẫn có thể nhận ra dáng người đó rõ ràng.
Thiếu niên đẹp đẽ, làn da trắng như tuyết, mắt đẫm lệ, khuôn mặt đỏ ửng, tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh dịu dàng như suối chảy.
Cậu ta đang khóc rấm rức...
Tu Tư bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt đỏ như máu vẫn còn ngờ nghệch. Tiếng khóc mềm mại của Sở Huyền vang lên bên cạnh. Tu Tư nhanh chóng bật đèn trong tổ cây lên, cúi người nhìn tình trạng của Sở Huyền.
Sở Huyền cuộn mình lại, ôm bụng mà khóc nức nở.
"Đế Nhỉ?" Tu Tư dùng tay trái nâng đầu Sở Huyền lên, tay nhỏ của cậu siết chặt tấm chăn lông vẫn còn chìm trong cơn ác mộng.
Tu Tư không để ý đến giấc mơ kỳ quái vừa rồi, chỉ nhẹ nhàng xốc người nhóc con đang khóc nức nở trong tay mình lên.
Sở Huyền cũng cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi uống sữa cừu, cậu cảm thấy cơ thể đau nhức vô cùng như có một đám lửa nóng trong người luôn muốn bùng cháy. Toàn thân nóng bừng, cậu lại cảm giác như mình đã quay lại với hình dạng ban đầu của mình trong thế giới thực, mặc chiếc áo sơ mi đồng phục của trường Q.
Cảm giác nóng ran khiến Sở Huyền vô cùng khó chịu và bất lực. Không có cách nào làm dịu đi cơn nóng này, cậu chỉ có thể ôm bụng mà khóc, lăn qua lăn lại vì đau đớn.
Sở Huyền bị mắc kẹt trong cơn ác mộng kéo dài, không thể tỉnh lại.
Thấy Sở Huyền càng khóc càng dữ dội, không có sức để lăn nữa, trong mắt Tu Tư mới lóe lên tia lo lắng. Một làn khói đỏ vươn ra, sắc bén như dao, rạch nhẹ vào đầu ngón tay của hắn, một giọt máu tươi rỉ ra, hắn nhẹ nhàng chấm vào khóe môi của Sở Huyền.
"Bé con đừng sợ, có ta ở đây."
Khi Sở Huyền hấp thu giọt máu tươi của Tu Tư, cảm giác nóng bỏng trên cơ thể cậu từ từ vơi đi như thể được ôm bởi một tảng băng lạnh lẽo...
Lông mày của Sở Huyền từ từ giãn ra không còn nhíu chặt nữa, hơi thở gấp gáp dần đều đặn, trở nên êm ái hơn. Tay nhỏ của cậu nắm chặt ngón tay của Tu Tư, nhíu mày sợ hãi tảng băng này sẽ rời đi, rất bất an.
Tu Tư vẽ một làn khói đỏ bao quanh toàn thân Sở Huyền, nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu.
"Nhóc nô lệ, ngươi thật sự sinh ra trong lãnh địa của ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro