Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Ngươi biết nói sao?

Cái cây này quả thực khiến Sở Huyền ngạc nhiên, nhưng những gì Tu Tư làm mới thực sự khiến cậu kinh ngạc hơn.

Tu Tư biến lớp vỏ cây và lá khô trên mặt đất thành một chiếc thảm lông cừu mềm mại, quấn quanh gốc cây rộng tới 1m8 và cao nửa mét. Hắn treo một vòng đèn sáng trưng xung quanh hang, thậm chí còn khoét một cửa sổ nhỏ để thông gió.

Dưới phép thuật của Tu Tư , cái hang cây này trở nên sang trọng đến mức không giống nơi trú ẩn tạm thời chút nào.

Không chỉ thế, Sở Huyền còn có một bể nước nhỏ để chơi, mỗi khi Tu Tư có tâm trạng tốt, hắn sẽ để cậu tha hồ vầy nước.

Họ đã ở trong hang này ít nhất hai mươi ngày đêm.

Lúc này, Sở Huyền đang mải mê chơi trò quẫy nước với hai "bé đỏ" của mình, thì nghe từ xa vọng lại tiếng rú của một con thú nào đó, sắc nhọn và đầy đe dọa.

Cậu giật mình đến mức làm rơi cả quả bóng đỏ xuống nước, đôi mắt mở to, ánh nhìn bàng hoàng.

Tu Tư vẫn chưa trở lại. Chẳng lẽ...

Hắn bị dã thú tấn công?

Sở Huyền nuốt nước bọt, mắt chớp nhanh mấy lần, rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Hừ, đáng đời! Lần này tên đại ác ma cũng gặp báo ứng rồi, ai bảo hắn cứ bắt nạt nô lệ nhà hắn chứ!

Dù nghĩ thế, cậu vẫn vội vàng trèo ra khỏi bể nước. Đứng bên cạnh chiếc chậu vàng đang bốc khói đen, cậu khẽ rùng mình, quần áo ướt sũng lập tức được hong khô.

Cậu dốc hết sức bình sinh nhảy qua hàng rào quanh bể nước mà Tu Tư dựng lên cho mình, nhưng trượt chân ngã ngửa. Kèm theo đó, vỏ sò cùng viên đá tím  quý giá của cậu cũng bị rơi xuống đất.

Một làn khói đen nhanh chóng đỡ lấy lưng Sở Huyền, nhấc cậu lên và đặt vào lòng bàn tay của Tu Tư .

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Ngã thế này là chết thật đấy, có biết không?" Tu Tư cau mày, khẽ chạm ngón tay vào trán cậu.

Sở Huyền ngồi trong lòng bàn tay hắn, đầu óc quay cuồng.

Cậu vội vàng nhìn quanh, hoảng hốt kêu lên, "Đá! Đá tím của tôi đâu rồi!"

Tiếng gọi đầy trẻ con của Sở Huyền khiến Tu Tư ngẩn người. Hắn mạnh mẽ xoay mặt cậu lại đối diện mình, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cả tâm hồn.

"Ngươi... biết nói sao?"

Sở Huyền cúi đầu, chột dạ không dám nhìn thẳng vào Tu Tư . Trán cậu rịn mồ hôi, đôi mắt chớp liên tục như đang tìm cách che giấu điều gì đó.

Không

Cậu không thể.

Tu Tư dùng đầu ngón tay nâng cằm của Sở Huyền lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn, long lanh vẻ vô tội của cậu.

Bầu không khí im lặng đến căng thẳng, khiến Sở Huyền càng thêm lo lắng.

Bây giờ mà thú nhận mình đã lừa hắn liệu có kịp không...

Cậu nắm chặt gấu quần, ngẩng đầu lên liếc nhanh đôi mắt đỏ sắc lạnh của Tu Tư, rồi lập tức cúi gằm xuống, hoàn toàn từ bỏ ý định "thật thà sẽ được khoan hồng".

May mắn thay, Tu Tư không hỏi gì thêm. Hắn đặt cậu trở lại chiếc vỏ của mình, thậm chí còn nhặt giúp viên sỏi màu tím nâu quý giá của cậu, coi đó chỉ là một thiên phú bẩm sinh của tinh linh – tự học nói chuyện.

Sở Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đặt viên sỏi yêu quý vào đúng chỗ.

Cậu vừa quay lại, đã thấy Tu Tư cầm một vật màu trắng hình dáng kỳ lạ, còn dính đầy máu, đặt ngay trước mặt mình.

Thứ đó khiến cậu lập tức cứng đờ.

Đây... đây là cái gì...?!

Tu Tư thấy cậu không phản ứng, liền dùng làn khói đen cuốn sạch máu bám trên vật kia, để lộ một chiếc răng trắng, nhọn hoắt, đầy vẻ dữ tợn.

Lúc này, Sở Huyền mới nhận ra thứ đặt trước mặt mình là một chiếc nanh sói to lớn.

Tu Tư thả vài con cá nhỏ xuống dòng nước bên cạnh hồ của Sở Huyền, rồi lấy thịt cừu vừa săn được, dùng làn khói đỏ nướng chín, khói đen thì xé thịt thành từng miếng, bày gọn gàng trong chiếc bát vàng, sau đó đẩy về phía Sở Huyền.

Sở Huyền nhíu mày.

"Thịt cừu."

Tu Tư nói ngắn gọn, hoàn toàn làm sạch sẽ sau mọi công đoạn. Thấy Sở Huyền vẫn nhìn chằm chằm chiếc răng sói hồi lâu không rời mắt, hắn thản nhiên giải thích:

"Trên đường về tiện tay nhổ mấy chiếc nanh sói."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Huyền lập tức tái nhợt, ngây ra như phỗng.

Cậu cúi đầu xuống nhìn góc phòng, mới phát hiện ở đó còn chất đống hơn chục chiếc răng sói khác, vẫn còn lấm tấm máu.

Cậu vừa rồi ngây thơ đến mức nào mà lại nghĩ Tu Tư bị sói cắn chứ...

Nhìn đống răng nanh dữ tợn đó, Sở Huyền chỉ biết chết lặng, chẳng biết phải phản ứng thế nào cho hợp lý.

Cậu lúng túng suy nghĩ, rồi... vèo một cái, chui tọt vào lớp vỏ bảo vệ của mình.

Quá... quá đẫm máu rồi!

Tu Tư có chút ngạc nhiên. Sở Huyền thích viên sỏi tím nâu như thế, vậy mà lại chẳng hứng thú chút nào với chiếc răng sói này. Trong mắt hắn, chiếc răng sói và viên sỏi kia đâu có gì khác biệt.

Khi săn cừu, Tu Tư tình cờ gặp phải một bầy sói không biết sợ chết, khoảng hơn chục con.

Hắn đứng yên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cả bầy gầm gừ, nhe nanh đe dọa. Đến khi con sói đầu đàn há to cái miệng đẫm máu, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, Tu Tư mới thoáng động ánh mắt, chăm chú quan sát chiếc răng trắng hoàn hảo kia với vẻ suy tư.

Hinh như nhóc con ở nhà rất thích những thứ như  này?

Thế là, trong lúc săn cừu, Tu Tư tiện tay chọn ra từ bầy sói hơn chục chiếc răng hoàn hảo nhất, mang về cùng với thịt cừu, rồi ném tất cả cho Sở Huyền.

Kết quả... nhóc con này lại chui tọt vào vỏ trốn biệt.

Tu Tư cúi xuống, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi như hiểu ra điều gì.

Một luồng khói đen sắc bén liền bao lấy chiếc răng sói, mài nhẵn những góc cạnh sắc nhọn, biến nó thành một quả cầu tròn trịa.

Quả cầu trắng bóng lăn thẳng tới miệng vỏ của Sở Huyền, khói đen không quên gõ cộc cộc lên "cửa nhà" cậu.

Cảm nhận được có thứ gì đó gõ vào vỏ của mình, Sở Huyền do dự vài giây, rồi rón rén mở hé một khe nhỏ, để lộ đôi mắt đen láy tò mò nhìn ra bên ngoài.

Ngay khi cúi xuống, cậu lập tức nhìn thấy chiếc răng sói sắc nhọn đã bị mài thành một quả cầu tròn xoe.

Điều này khiến cậu giật bắn mình, nhanh chóng khép chặt vỏ, rúc thẳng vào lớp bảo vệ màu xanh bên trong.

Đồ đại ma vương tàn ác!

__

Tu Tư thấy Sở Huyền dường như rất bài xích những chiếc răng sói, nên trước khi cậu mở vỏ ra, hắn đã sớm khiến tất cả răng sói biến mất tiu.

Chiếc chậu vàng đựng những quả mọng nhỏ được khói đen đẩy tới gần vỏ của Sở Huyền, đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ. Sở Huyền từ từ mở vỏ, ngồi ngay ngắn bên trong, đôi chân được bao phủ bởi lớp màng bảo vệ màu xanh, đôi mắt to tròn trong veo nhìn về phía xa xăm.

Một luồng khói đen cuộn lấy một quả mọng nhỏ, đưa đến gần miệng Sở Huyền.

Cậu đã đói lắm rồi, nhưng vì vẫn còn dỗi chuyện vừa rồi nên ôm đầu gối quay mặt đi, tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Khói đen đặt xuống quả mọng vừa rồi, rồi chọn một quả khác có màu sắc rực rỡ hơn, tiếp tục đưa đến gần miệng cậu.

Sở Huyền vẫn không động đậy.

"Đế Nhỉ, chủ nhân của ngươi bây giờ cho ngươi hai lựa chọn",  giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của Tu Tư vang lên từ trên cao: "Một, há miệng. Hai, nhịn đói mười ngày."

Ngay lập tức, Sở Huyền quay đầu lại, nhanh chóng cắn lấy quả mọng ngọt ngào trước mặt.

Khói đen tiếp tục đưa thêm một quả nữa. Sở Huyền, với đôi má đã phồng lên vì chưa kịp nhai xong, vẫn ngoan ngoãn nghiêng người về phía trước, cắn thêm một quả nữa, cố gắng tỏ ra mình rất hợp tác.

Đùa à, làm sao cậu có thể chịu đói mười ngày được.

Khi Sở Huyền đã ăn no, khói đen mới đẩy chiếc chậu vàng đi chỗ khác.

"Hừm~" Sở Huyền no căng, ợ một tiếng nhỏ, giọng mềm mại như sữa.

Tu Tư đang nằm thư thả trên chiếc thảm lông cừu bên cạnh bàn gỗ, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn Sở Huyền vừa no căng, đôi mắt đỏ lạnh lẽo của hắn giảm đi đôi chút vẻ lạnh lùng. Khói đen quanh quẩn thổi tắt vài ngọn đèn trong hang cây, khiến ánh sáng trở nên u ám hơn.

Tu Tư chạm vào chiếc chăn len nhỏ trong vỏ của Sở Huyền, sau đó nâng cậu lên tay mình. Tay còn lại hắn đặt sau đầu, cúi mắt nhìn chăm chú vào sinh vật nhỏ tròn trĩnh trong lòng bàn tay.

Sở Huyền ngoan ngoãn ngồi im, ôm viên sỏi tròn màu tím nâu yêu quý của mình.

Cậu nghiêng người lau lau, rồi cọ cọ hai bên viên sỏi, thỉnh thoảng còn hà hơi lên bề mặt nhẵn bóng của nó.

Cúi đầu, cậu tỏ vẻ rất nghiêm túc, giống như viên sỏi này là bảo vật quý giá nhất thế gian.

Tu Tư phát hiện nô lệ nhỏ nhà mình dường như đã lớn thêm một chút. Cơ thể cậu giờ gần như dài ngang với lòng bàn tay hắn.

Khuôn mặt bầu bĩnh hơn một chút, đôi mắt tròn to ướt át long lanh, vừa ngoan ngoãn vừa mềm như bông.

Tu Tư xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ của Sở Huyền, ánh mắt lướt qua từ khuôn mặt nhỏ xinh đến đôi chân ngắn ngủn.

Sau một hồi im lặng, hắn như nghĩ ngợi điều gì đó rồi nói, "Đế Nhỉ, có phải ngươi gầy đi rồi không?"

Sở Huyền ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Hả?"

Cậu vừa cảm thấy có chút vui vì Tu Tư cuối cùng cũng nói một câu nghe có vẻ thật lòng, nhưng vẫn theo phản xạ nâng tay nhỏ đang ôm viên sỏi, lén bóp thử cái bụng tròn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro