5. Ngươi đói rồi?
Khi nghe thấy cái tên "Đế Nhỉ", đôi mắt đen như quả nho của Sở Huyền lập tức sáng bừng.
Đúng rồi, Herbert!
Lúc biến mất, vị Thánh Kỵ Sĩ kia có nói sẽ đến cứu cậu!
Sở Huyền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tu Tư sắc bén nhận ra vẻ phấn khích của Sở Huyền khi nghe nhắc đến Thánh Kỵ Sĩ, đôi mắt đỏ lạnh lùng đầy âm u: "Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ ai mới là chủ nhân của ngươi, đồ nô lệ nhỏ bé."
Tu Tư dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên trán của Sở Huyền.
Lực không lớn, nhưng với thân hình nhỏ bé của Sở Huyền, cú gõ đó chẳng khác nào một đòn tấn công mạnh mẽ.
Sở Huyền vội vàng ôm lấy trán, khe khẽ "ưm" một tiếng.
Rõ ràng cậu đâu có làm gì sai, thế mà cái tân ma vương hung tàn này vẫn không tha cho cậu!
"Nhắc cho ngươi nhớ, điều quan trọng nhất ngươi cần khắc ghi chính là tên của chủ nhân mình."
Ánh mắt Tu Tư sắc lạnh đến rợn người: "Dù ngươi chẳng có quyền gọi thẳng tên đó, nhưng ta nghĩ, việc ghi nhớ tên của chủ nhân là bổn phận mà bất kỳ nô lệ nào cũng phải thực hiện."
"Nhớ kỹ, chủ nhân của ngươi là—Cổ Phổ La Tu Tư."
Tu Tư nhìn đôi mắt to tròn của Sở Huyền dần ngấn nước, thu tay về, nói thêm: "Đã là nô lệ, điều đầu tiên ngươi phải làm được chính là trung thành, hiểu chưa?"
Sở Huyền trong lòng âm thầm nguyền rủa Tu Tư đến tám lần, nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn ôm lấy cái trán đau, gật đầu đầy vâng lời.
Thực ra, tấm áo choàng oai phong, thanh thánh kiếm sáng chói, cùng ánh hào quang đại diện cho thần ánh sáng và công lý của vị Thánh Kỵ Sĩ ấy mới là điều khiến máu nóng của Sở Huyền sục sôi... Đó mới là nơi trái tim cậu thực sự hướng về!
Khi Sở Huyền còn đang chìm trong giấc mơ về sự nhiệt huyết của kỵ sĩ, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, "Đang nghĩ gì thế, nô lệ nhỏ?"
Sở Huyền giật mình, mồ hôi lạnh tuôn ra, vội vàng thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Tu Tư.
"Ngươi có biết đây là đâu không?"
Sở Huyền lắc đầu.
Tu Tư híp mắt, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của Sở Huyền, "Đây là Vực Chết. Một nơi mà ngoài cái chết ra, ngươi sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi."
Đây là cấm địa của thần minh, là ngục tù của địa ngục.
Đôi mắt Sở Huyền ngây ra, cậu thừa nhận mình đã bị dọa sợ.
Lúc này cậu mới hiểu tại sao thế giới này lại trống trải và mênh mông đến vậy... Thì ra, nơi đây chính là chốn giam cầm vĩnh viễn những tội nô bị thế giới ruồng bỏ!
Sở Huyền cảm thấy hoảng loạn.
Bị mắc kẹt ở nơi mà cả thế giới đều bỏ rơi, sự tuyệt vọng tinh thần này còn đau đớn hơn hàng nghìn lần so với bất kỳ nỗi hành hạ thể xác nào.
Đây là lần đầu tiên Sở Huyền nhận ra, sống sót lại có thể là một điều nặng nề đến vậy.
Tu Tư khẽ ngước mắt lên, "Sợ rồi à?"
Đôi mắt đen nhánh, long lanh nước của Sở Huyền không dám chớp, cậu co rúm lại và gật đầu.
"Nhưng mà" Tu Tư vuốt nhẹ chiếc nhẫn hình con rắn đen trên ngón giữa tay trái của mình "ngươi có thể thấy may mắn vì ngươi vẫn là nô lệ còn chút giá trị đối với chủ nhân."
Sở Huyền nghi hoặc ngẩng đầu.
"Ngươi có thể xoa dịu nỗi đau của sự trừng phạt giả tạo mà thần dành cho ta, và ta có thể dùng máu của mình để nuôi dưỡng thân thể ngươi."
Đôi mắt cậu mở to, lần đầu tiên cậu nhận ra rằng, giữa vùng đất chết cô tịch và trầm lặng này, đã xuất hiện một mối liên kết kỳ diệu, nơi cả hai cứu lấy sự sống và linh hồn của nhau.
Điều đó thật sự là may mắn sao?
Ít nhất, họ vẫn có thể dựa vào nhau để duy trì sinh mệnh lẫn linh hồn. Sở Huyền cảm thấy đây là tin tốt duy nhất mà cậu nghe được kể từ khi rơi vào nơi quái quỷ này. Cậu khẽ thở dài một hơi thật sâu.
"Đây là cơ hội duy nhất để ngươi sống sót."
Đôi mắt đen của Sở Huyền đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Tu Tư, bầu không khí nóng bức và ngột ngạt dần đông cứng lại.
Tu Tư nâng bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình lên, đưa ngón trỏ tới trước hai bàn tay nhỏ bé của Sở Huyền, thản nhiên nói: "Bây giờ, ta ban cho ngươi cơ hội để sống."
"Hoàn thành khế ước chủ-tớ."
Tuy nhiên, cái giá phải trả là cậu sẽ phải gắn bó với Tu Tư, không thể rời xa, sống dựa vào nhau để tồn tại.
Từ giờ trở đi, Sở Huyền sẽ mang dấu ấn thuộc về Tu Tư—một dấu ấn vô hình, là sự ràng buộc và kết nối sâu sắc về linh hồn.
Cậu sẽ mãi mãi thuộc về Tu Tư, thuộc về chủ nhân là hắn.
Sở Huyền chỉ liếc nhìn ngón tay của Tu Tư, gần như không hề do dự mà đưa hai tay lên, nắm chặt lấy nó.
Vào thời điểm này, Sở Huyền vẫn chưa hiểu rõ hoàn toàn về gông xiềng giữa chủ và tớ, nhưng cậu luôn tin chắc một điều—
Chỉ cần không chết, những chuyện khác đều không thành vấn đề!
Sở Huyền ôm lấy đầu ngón tay của Tu Tư. Sự lạnh lẽo thấu xương từ ngón tay của Tu Tư truyền vào tim cậu, đồng thời cũng dập tắt ngọn lửa như mãnh thú thiêu đốt trong cơ thể cậu.
Một làn khói đỏ đen lượn quanh trên đỉnh đầu Sở Huyền vài vòng, sau đó tan biến không một dấu vết vào trong trán cậu.
Tu Tư thoáng bất ngờ trước sự dứt khoát của Sở Huyền. Hắn rút tay lại, lạnh lùng nói: "Vậy từ giờ, với tư cách là chủ nhân, ta cảnh báo ngươi: ngươi đã mất đi quyền hối hận."
"Mãi mãi."
__
Trên sa mạc khô cằn và nóng bức, Sở Huyền không còn cảm nhận được hơi nước nào, xung quanh chỉ có cát bụi, khô khốc, cô đơn và tịch mịch.
Tu Tư trông cực kỳ đau đớn, đôi mắt nhắm nghiền, ngất đi trong cơn mê.
Sở Huyền quyết định mở rộng vỏ của mình, đưa tay nhỏ bé ra, chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Tu Tư.
Tu Tư chìm đắm trong cơn đau đớn khủng khiếp, mơ hồ nỗi đau dường như như lửa rực, như dao cắt, khiến hắn chìm sâu trong cơn tê liệt của đau đớn. Lũ quái vật khát máu, dữ tợn, đang không ngừng cấu xé trái tim hắn, vặn vẹo không ngừng, chúng muốn thoát ra ngoài.
Lúc đó,
Một luồng nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay của Sở Huyền lan tỏa ra khắp cơ thể hắn, như một ngọn lửa rực sáng, xua tan cơn giận dữ và khao khát giết chóc trong trái tim của Tu Tư .
Cơn thịnh nộ dần lắng xuống, giống như dã thú điên cuồng chợt im lặng.
Tu Tư mở mắt, nhìn thấy nguồn nhiệt ấm áp ấy. Chỉ thấy Sở Huyền, bé tinh linh nhỏ đầy thịt đầy thịt đang cố gắng cong người, tay nhỏ xinh chạm vào tay hắn.
Làn sóng tăm tối trong mắt Tu Tư dần dần tan biến.
Hắn dùng một làn khói đỏ nhấc Sở Huyền về giữa vỏ.
Sở Huyền chưa kịp phản ứng đã được nhẹ nhàng đặt lại lên lớp màng bảo vệ màu xanh nhạt, ngồi ngoan một cách yên tĩnh.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn vào Tu Tư.
"Đã đủ rồi."
Đôi mắt đỏ ngầu của Tu Tư liếc nhìn Sở Huyền, khuôn mặt non nớt, ngây ngô. Hắn im lặng một lúc, rồi hỏi: "Ngươi đói rồi ?"
Sở Huyền lắc đầu, ôm chân ngắn của mình một cách ngoan ngoãn.
Ánh mắt lạnh lùng của Tu Tư dần tan chảy, hắn đưa ngón tay thon dài đặt vào miệng Sở Huyền.
Sở Huyền ngẩng đầu lên, cằm hơi giương lên, ánh mắt lấp lánh như những vì sao sáng.
Khi Tu Tư tưởng Sở Huyền sẽ mở miệng, cậu lại mở tay nhỏ bé, ôm lấy ngón tay hắn, áp vào đó.
Gương mặt mềm mại của cậu chạm nhẹ vào ngón tay của Tu Tư , chỉ là một cái cọ nhẹ.
Sở Huyền thích cảm giác mát lạnh, dễ chịu từ ngón tay của Tu Tư , đôi mắt khép lại thành một vầng trăng cong.
Ánh mắt của Tu Tư thoáng ngạc nhiên.
Cảm xúc dữ dội trong lòng hắn dường như bị một thứ gì đó mềm mại và dễ chịu làm cho lắng dịu.
Rất mềm.
__
Tu Tư đã dẫn Sở Huyền đi một quãng đường dài, cơn bão cát trên sa mạc cuốn lên những hạt cát, tạo thành một cơn lốc xoáy dữ dội trong không khí nóng bỏng.
Được lớp màng trong suốt đỏ của Tu Tư bảo vệ, cơn gió thô ráp và cát không thể chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Sở Huyền.
Tuy nhiên, con đường phía trước đã bị cơn bão cát dữ dội che phủ, trước mắt Sở Huyền như bị một lớp sương mù mờ ảo bao phủ, gió cát cuốn bay lên chiếc áo choàng của Tu Tư, chiếc áo đen phía sau hắn bay phấp phới trong gió cát.
Tuy vậy, điều này chẳng ảnh hưởng đến Tu Tư, hắn vẫn ung dung bước đi, dáng người cao lớn và thẳng tắp, tiến bước trong thế giới hoang vu và tăm tối này.
Chẳng bao lâu, cơn bão cuồng phong trước mặt đã cuốn lên những cơn sóng cát lớn hơn, những đợt cát sóng cuộn lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tu Tư khẽ nhíu đôi mắt đỏ của mình, nhìn về phía cơn lốc xoáy cao vút.
Rồi hắn cúi mắt, nhìn thấy Sở Huyền, đứa bé đang ngồi yên tĩnh ôm chặt chân ngắn, đôi mắt sáng trong ngây thơ, vô tội.
"Nhìn xem, ngay cả vị thần giả tạo mà ngươi tôn thờ cũng không buông tha cho ngươi." Hắn nói, giọng điệu đầy châm biếm, rồi nhẹ nhàng đặt Sở Huyền trở lại trong chiếc áo choàng rộng của mình.
Sở Huyền run rẩy.
"Muốn cướp đi cái mạng nhỏ của ngươi, hắn không xứng."
Tu Tư xoay nhẹ cổ, đôi mắt đỏ bừng như ngọn lửa, lạnh lùng và tăm tối, không còn chút ánh sáng nào.
Làn khói đen màu máu bao phủ cơ thể hắn, giống như hàng triệu linh hồn oan khuất từ địa ngục, nhanh chóng xâm nhập vào cơn bão cuồng loạn, tạo ra một cú va chạm với cơn sóng cực lớn.
Sở Huyền sợ sẽ bị hất bay ra ngoài, hai tay nhỏ bé bám chặt lấy vạt áo của Tu Tư, đầu cậu tựa vào ngực hắn.
Cảm giác lạnh từ cơ thể của Tu Tư giúp Sở Huyền phần nào xoa dịu được sự lo lắng trong lòng.
Tu Tư cảm nhận được sự run rẩy từ cậu, hắn nhẹ nhàng nghiêng người, bảo vệ Sở Huyền khỏi những cú va đập của cơn bão và khói máu.
Trong lúc đối mặt với cơn bão mang theo sự tàn sát, máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng hắn, khói đen máu phía sau hắn lan rộng, như muốn nuốt chửng cả thế giới này.
__
Sở Huyền cảm thấy mình dường như đã rơi vào một vùng đất hoàn toàn xa lạ.
Bên ngoài, cơn bão đinh tai ầm ỹ đã lắng xuống.
Tu Tư mím môi, sắc mặt trắng bệch, tựa lưng vào một cây cổ thụ khô cằn, nhắm mắt hít thở từng hơi yếu ớt.
Sở Huyền cảm thấy bản thân bị đổ gục bởi cơn mệt mỏi không tên và cái lạnh đói khát. Cậu co mình thành một bó nhỏ tội nghiệp, thở hổn hển từng chút.
Trong những ngày qua, cậu đã phải trải qua vô số tai họa lẫn bão tố dữ dội, thế giới áp bức và thần kinh luôn căng thẳng khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Sở kiệt sức nằm trở lại mép vỏ, nhắm mắt buông xuôi tất cả.
Hủy diệt hết đi, mệt lắm rồi.
__
Tu Tư nhẹ nhàng đặt Sở Huyền lên lòng bàn tay mình, tay trái nâng đỡ cậu, che khuất ngón tay út và ngón áp út tái nhợt của mình dưới lớp tay áo đen, rồi đưa ngón trỏ còn lại ra. Làn khói đen kịt vương vãi từ đầu ngón tay, máu từ từ rỉ ra.
Hắn nhỏ một giọt máu vào khóe môi của Sở Huyền, người đã ngất xỉu từ trước.
Khí lực trong cơ thể Sở Huyền bắt đầu tự động hấp thụ dòng máu của Tu Tư.
"Ta chưa cho phép nhóc nô lệ nhà em chết mà."
Trong lúc hôn mê, Sở Huyền chỉ nghe rõ mỗi câu nói này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro