13. Vẫn không nỡ sao?
Herbert cắn chặt răng, ánh mắt đầy sự căm ghét, khụt khịt thở, yếu ớt nói: "Ngươi... tên ác ma đáng chết... đáng lẽ phải chết từ mấy trăm năm trước... khụ... khụ..."
Ánh mắt đỏ ngầu của Tu Tư lóe lên sự chế giễu, khói đen lại càng mạnh mẽ hơn: "Thật tiếc, người chết chỉ có thể là ngươi."
Sở Huyền sợ hãi, mắt đỏ hoe vội vã đẩy khói đen đang cuốn lấy Herbert, run rẩy nói với vẻ mặt hoảng loạn nhìn về phía Tu Tư: "Không... đừng giết anh ta mà."
Mắt của Tu Tư co lại, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Sở Huyền, khói đen đang trói chặt Herbert lập tức dừng lại.
Sở Huyền ánh mắt ướt át, lặng lẽ nắm chặt khói đen, sợ rằng Herbert sẽ chết ngay dưới tay nó, cậu hít một hơi khẽ nói: "Đừng... đừng mà..."
Đôi mắt sáng ngời của cậu ướt đẫm, thân thể run rẩy đầy sợ hãi.
Ánh mắt đẫm lệ của cậu như vô tình lại khiến Tu Tư chùng xuống trong khoảnh khắc.
Khói đen đột ngột ném Herbert xuống đất. Chưa kịp phản ứng, Tu Tư đã nhanh chóng giành lấy Sở Huyền, nhẹ nhàng đặt cậu trên tay.
"Biến đi, lần sau mà dám đến đây thì đừng hòng may mắn như vậy nữa, đồ vô dụng."
Herbert ôm lấy ngực bị đau, thở hổn hển, "Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi."
Gương mặt thanh tú của Herbert vẽ lên một nét ghê tởm. Bất ngờ, ánh sáng trắng thuần khiết bao phủ lấy cơ thể anh ta, rồi biến mất trong đó.
Trở lại trong hang cây, Tu Tư ném Sở Huyền xuống tấm thảm lông mềm mại. Thảm mềm và dày khiến cậu không cảm thấy đau khi bị ném xuống, chỉ cẩn thận xoa mũi.
"Thế nào, không nỡ à?"
Sở Huyền cúi đầu, không dám nhìn vào mặt Tu Tư.
Tu Tư đi một vòng quanh hang, rồi đứng trước mặt Sở Huyền. Ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí: "Sao lại đi theo hắn?"
"Ngươi là nô lệ của ta, mà dám bỏ đi theo người khác. Đó là sự trung thành của ngươi sao, hả?"
Sở Huyền ngước lên nhìn đôi mắt đỏ tỏa ra sát khí của Tu Tư, cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt ngập nước.
"Ngươi làm ta thất vọng quá, Đế Nhỉ."
Tu Tư cúi xuống, ánh mắt sắc lạnh của hắn khóa chặt Sở Huyền, lạnh lùng nói: "Nô lệ không nghe lời, phải bị trừng phạt."
Khói đen quấn quanh chiếc nhẫn rắn đen trên tay Tu Tư, không chịu ra ngoài, như thể có suy nghĩ sợ chủ nhân sẽ sai khiến nó trừng phạt Sở Huyền.
Sở Huyền rất ít khi thấy hắn giận dữ như vậy, cậu sợ hãi lùi lại vài bước, mắt đẫm lệ nắm chặt vạt áo, nước mắt vô tình lăn dài.
Tu Tư tiếp tục tiến lại gần, Sở Huyền ngước lên nhìn ánh mắt tăm tối và hung tợn của hắn.
"Ưm."
Cậu sợ hãi không kiềm được, nước mắt lại rơi xuống, giọng nghẹn ngào nhỏ nhẹ vang lên.
Tu Tư giơ ngón tay chỉ còn xương lên, ánh mắt đỏ lạnh lẽo, đưa về phía mặt Sở Huyền.
Hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má Sở Huyền, rồi nhéo nhẹ vào má cậu.
"Được rồi."
"Chỉ có chủ nhân của ngươi mới đối xử tốt với ngươi như vậy."
Sở Huyền mở mắt, ngơ ngác nhìn Tu Tư, cậu bất ngờ vì hắn không giận dữ hay hành hạ cậu như cậu tưởng.
Đêm đến.
Sở Huyền ôm đầu gối, cái mũi đã nghẹt lại do trận khóc vừa rồi. Tu Tư đặt cậu lên chiếc bàn nhỏ, lấy thìa nhẹ nhàng múc từng muỗng quả mọng cho cậu ăn.
Sở Huyền rất ngoan, đút cái gì ăn cái đó. Cho quả mọng thì ăn, cho sữa dê thì uống sữa dê, rồi yên lặng nuốt xuống.
Sau khi khói đen giúp cậu súc miệng xong, Tu Tư tắt bớt đèn trong hang, khép mắt lại đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, đang co rúm bên cổ mình.
Sở Huyền lật người, nằm ngửa ra ngoan ngoãn nắm lấy ngón tay lạnh của Tu Tư.
Giọng hắn nhẹ nhàng: "Ta biết ngươi muốn ra ngoài, nhưng sao lại muốn rời xa ta?"
Sở Huyền mở mắt, ánh mắt ngẩn ngơ.
"Tin ta, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây, được không?" Giọng Tu Tư mềm mỏng như đang dỗ dành Sở Huyền, giống như người hung tợn vừa nãy không phải là hắn vậy.
Sở Huyền ngoan ngoãn gật đầu, cậu có chút ám ảnh về mặt tăm tối của Tu Tư hôm nay nên cứ khẽ cọ cọ vào ngón tay của hắn.
Tu Tư dùng ngón tay xoa nhẹ má cậu, đôi mắt đỏ lại khép lại.
Lời nói của hắn nhẹ nhưng đầy uy lực, khiến người nghe không khỏi lạnh buốt.
"Chỉ có ta mới có thể đưa ngươi rời khỏi đây."
__
Nửa đêm, cơn đau của Tu Tư lại càng tồi tệ hơn, những cơn đau như dao cắt xuyên thấu vào xương tủy khiến hắn cảm thấy từng giây phút đều như đang chìm trong cực hình. Đôi tay tái nhợt của hắn nắm chặt. Ngay lập tức, khói đen mang màu sắc máu dâng lên bao phủ quanh hắn.
Bên ngoài, mưa bão ập đến, gió mạnh vỗ vào cửa sổ của hang cây, tiếng gió và sấm vang dội từng đợt. Một tia chớp lóe lên, ngay lập tức, vài cây bên ngoài hang bị đánh trúng, những cành cây rơi xuống đập vào cửa sổ.
Tiếng ầm ầm của thiên nhiên làm Sở Huyền không thể ngủ yên, cậu choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
Sở Huyền giơ tay, nhận ra mình lại trở về hình dáng con người trong thế giới thực, cậu hoảng hốt, hít vài hơi để ổn định lại.
Cậu ngồi dậy, rồi quay đầu nhìn thấy Tu Tư đang được bao phủ trong lớp khói đen màu máu, biểu hiện của hắn cực kỳ đau đớn. Sự đau đớn này còn tồi tệ hơn các lần trước đây.
Thấy Tu Tư càng lúc càng đau đớn, Sở Huyền không còn bận tâm gì nữa, vội vàng xắn tay áo sơ mi trắng của mình lên ôm lấy hắn.
Gương mặt của hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Sở Huyền nhìn thấy Tu Tư vẫn nhíu chặt đôi mày, cậu do dự một lúc rồi nhẹ nhàng áp trán mình vào trán hắn.
Khi hai người chạm trán nhau, Sở Huyền có thể cảm nhận rõ rệt hơi lạnh từ giữa hai đầu lông mày của người bên cạnh.
Tu Tư bị mắc kẹt trong cơn ác mộng băng giá, những cơn đau vô tận quấn chặt lấy hắn. Xung quanh hắn chỉ còn lại bóng tối chết chóc và giá lạnh, dù không phải là thân thể sẽ chết, hắn vẫn phải chịu đựng cơn đau xuyên thấu vào tận xương tủy này một lần nữa.
Đột nhiên, một cái ôm quen thuộc xuất hiện, có ai đó nhẹ nhàng xua tan đi cái lạnh chết chóc ấy, chữa lành cho linh hồn đang quằn quại trong đau đớn. Bàn tay đó thật ấm áp, chuyển động chậm rãi và tỉ mỉ trên tấm lưng lạnh lẽo.
Hắn như có lửa, từ sâu thẳm linh hồn lạnh lẽo và ngột ngạt, bùng cháy lên.
Trong cơn mê man, Tu Tư thấy gương mặt thanh tú của cậu thiếu niên, như thể rất gần ôm chặt hắn, nhưng lại giống như chưa từng tồn tại. Tất cả chỉ là ảo giác trong địa ngục đau đớn mà Tu Tư đang mắc kẹt.
Sở Huyền nhíu mày, tay cậu nhẹ nhàng đặt lên lưng của Tu Tư vỗ nhẹ vào lưng hắn. Lúc này, cơn đau của hắn thường sẽ được kiềm chế, nhưng hôm nay nó lại vẫn còn...
Chợt, Tu Tư đưa tay ôm chặt lấy Sở Huyền, hắn sợ rằng giấc mơ này sẽ có thể biến mất ngay lập tức.
Một tay rộng lớn và lạnh lẽo của Tu Tư nâng đầu Sở Huyền lên. Sức mạnh từ tay hắn rất mạnh mẽ, khiến Sở Huyền không thể thoát ra.
Sở Huyền ngạc nhiên, cậu cảm thấy choáng váng khi bị ôm chặt như vậy. Mỗi khi cậu cố gắng cử động, tay của Tu Tư lại ôm chặt hơn, như thể sợ cậu sẽ biến mất.
Đây là lần gần gũi nhất giữa cậu và hắn, chỉ cần hơi nghiêng đầu, vòng tay ôm cậu sẽ siết lại thêm chút nữa.
Sở Huyền từ bỏ việc chống cự, mệt mỏi ngáp một cái nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Cơn đau khó chịu dần dịu xuống.
Sở Huyền bị Tu Tư ôm chặt, giống như một đôi tình nhân đang ôm nhau say đắm.
Tu Tư nhanh chóng mở mắt đỏ ngầu, ánh mắt sắc bén nhìn quanh, chỉ thấy bên cạnh không còn bóng dáng của thiếu niên, hoặc có lẽ chưa từng xuất hiện ánh mắt hắn trở nên u ám.
Khi Sở Huyền trở lại hình dáng cũ, cậu đã trốn vào vỏ sò của mình để tiếp tục giấc ngủ, sợ Tu Tư lại bất ngờ ôm chặt khiến cậu không ngủ được.
Cậu cuộn mình trong chăn lông mềm, che phủ bằng chiếc chăn xanh, ngủ ngon lành. Những điểm sáng màu xanh lam tím nhạt từ vỏ sò lan tỏa xung quanh, giúp cậu nạp lại năng lượng.
"Bé nô lệ."
Một làn khói đen nhẹ nhàng gõ vào vỏ bảo vệ của Sở Huyền, vỏ sò của cậu chỉ cách tấm thảm lông không xa, giúp cậu di chuyển dễ dàng.
Sở Huyền khịt mũi, một bong bóng mũi vỡ ra, cậu nhỏ giọng ậm ừ vài tiếng, mơ màng xoa xoa mũi, rồi ngáp một cái, vươn người, vứt vỏ sò ra ngoài.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên mặt cậu, ấm áp đến nỗi không muốn mở mắt. Vì tối qua Tu Tư ôm cậu quá chặt, làm cổ cậu để lại một vết đỏ nhạt.
Cậu sờ cổ mình nhìn lên khói đen, khói đen đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cho cậu vệ sinh. Sở Huyền cầm bàn chải nhỏ, một tay để lên đầu gối, nhẹ nhàng đánh răng.
Biểu cảm của Tu Tư mơ hồ, hắn tựa cằm vào tay, ánh mắt nhìn đăm đăm vào tấm thảm lông trống không trên ghế gỗ, mất tập trung.
Khói đen tự phục vụ Sở Huyền, cho cậu ăn thịt cừu nhỏ, cậu nhai từng miếng tay không để yên.
Tu Tư xoa xoa những ngón tay tái nhợt của mình, như thể tối qua hắn thực sự đã ôm lấy thiếu niên với làn da trắng trẻo ấy. Mỗi khi nhớ lại gương mặt mơ hồ đó, hắn không khỏi càng ghét bản thân mình hơn.
Âm thanh nhai của Sở Huyền phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn, liếc nhìn miệng cậu dính bẩn, hắnnhăn mặt quay đi: "Đế Nhỉ ăn uống mà cũng xấu như vậy?"
Chu Huyền dùng mu bàn tay lau miệng, đôi mắt to ngây thơ và vô tội: "Hả?"
Sao mới sáng sớm đã chê cậu xấu rồi?
__
Sở Huyền vui vẻ chơi ném bóng nước, cậu đặt hai quả bóng đỏ nhỏ lên mặt nước rồi thả chúng trôi đi. Sau đó lao vội về phía chúng, khiến nước bắn tung lên không trung nhìn đẹp mắt quá trời.
Ngay khi Tu Tư trở lại, hắn thấy Chu Huyền đang chơi vui vẻ nhìn qua những vệt nước trên mặt đất, hắn liếc mắt nói: "Đế Nhỉ một phút nữa phải tắm xong đấy nhé."
Sở Huyền lập tức dừng lại hành động ném bóng nước, mặt cậu lộ rõ vẻ nhận sai. Rung chân nhỏ leo lên bờ, khói đen nhanh chóng làm khô quần áo của cậu.
Cậu ôm lấy viên sỏi màu tím nâu của mình. Không! Bây giờ nó chắc chắn đã hoàn toàn hóa thành ngọc trai rồi nè. Cậu nhẹ nhàng lau chùi bề mặt mịn màng của nó. Cậu đứng lên trên chiếc bàn gỗ nhỏ, định mang viên ngọc trai tím nâu của mình tới tấm thảm lông nhưng lại bị cán thìa vàng vướng phải, mất thăng bằng ngã về phía trước.
Tu Tư đỡ lấy Sở Huyền, viên ngọc trai tím nâu trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm lông. Thấy món đồ yêu quý của mình không bị sao, Sở Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngồi vững trên tay Tu Tư, cổ áo vừa rồi bị ngã lệch mà trượt xuống vai, trở nên lỏng lẻo. Tu Tư dùng đầu ngón tay chỉnh lại cổ áo cho Sở Huyền.
Khi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức bắt gặp vết đỏ mờ trên cổ cậu.
Đôi mắt của hắn co lại, ánh mắt lóe lên một tia dị thường. Hắn đưa ngón tay lên, cẩn thận quan sát vết đỏ mờ ấy, trong ánh mắt đỏ tươi đầy tà khí lại có một tia kích động.
Đây không phải là ảo giác của hắn!
"Đế Nhỉ, nói thật cho ta biết cái này là gì?
Sở Huyền cảm thấy tội lỗi, môi mím lại, mồ hôi theo sự bồn chồn của chủ nhân nhỏ ra trên trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro