Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Trong cơn ác mộng

Sở Huyền ngả đầu, dựa vào tay của Tu Tư mà ngủ thiếp đi. Cơ thể nhỏ nhắn dần thả lỏng, thậm chí còn phát ra những tiếng ngáy khe khẽ.

Chỉ khi thấy Sở Huyền ngủ say, Tu Tư mới chậm rãi ngả người nằm xuống. Trong đôi mắt đỏ thẫm sâu thẳm ấy ẩn chứa vẻ phức tạp, hắn vẫn không kìm được nỗi nghi ngờ về nguồn gốc của nhóc nô lệ nhỏ bé này.

Mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh một thiếu niên với vẻ đẹp tựa như trong mộng lại hiện lên trong đầu hắn một cách không thể kiểm soát: đôi mắt hơi ửng đỏ, chiếc cổ thon trắng ngần, đôi môi đỏ mọng ướt át và tiếng khóc nhẹ nhàng, mềm mại...

Người thiếu niên ấy nằm ngay bên cạnh hắn, trên chính vị trí của tên nô lệ nhỏ bé này...

Tu Tư bất chợt mở bừng mắt. Hắn đưa tay phải lên ấn vào giữa trán, cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn chắc chắn là bản thân đã quá mê muội rồi.

Cái sinh vật tròn trịa nhỏ bé này làm sao có thể là thiếu niên trong giấc mơ kia được chứ.

__

Sở Huyền mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, cậu thoát khỏi vùng đất tử vong và trở về thế giới thực.

Cậu mặc bộ đồng phục mới tinh, bước qua cánh cổng trường tấp nập dưới ánh nắng chói chang. Tiếng ve kêu râm ran vang lên trong mùa hè rực rỡ, lá ngô đồng rơi khẽ trên vai cậu. Nắng vàng phủ xuống, mọi thứ bình yên, quen thuộc, đẹp đẽ như thường lệ...

Thế nhưng, khi cậu len lỏi qua dòng người đông đúc tiến vào khu giảng đường, một bàn tay trắng bệch, chỉ còn trơ lại xương, bất ngờ đặt lên vai cậu.

Sở Huyền giật mình quay lại, đối diện ngay với ánh mắt sắc lạnh, độc ác của Tu Tư. Hắn nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo:

"Thì ra trốn đến đây hả nhóc con? Lại đây, về với chủ nhân của ngươi nào."

Sở Huyền hoảng hốt. Cậu không đời nào muốn quay lại nơi quạnh hiu, lạnh lẽo như địa ngục đó!

Cậu xoay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy xa thì đã bị Tu Tư dễ dàng tóm lấy, quăng lên vai như thể bắt một món đồ chơi.

Sở Huyền giãy giụa vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới thực dần dần xa rời tầm mắt, bị Tu Tư mang về nơi cậu chẳng bao giờ muốn quay lại...

"Được rồi, đừng sợ."

"Ta sẽ đem cả thế giới dâng cho ngươi được không, Đế Nhỉ của ta?"

...

Sở Huyền giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán. Cậu bật dậy thở hổn hển, ánh mắt ngập tràn hoảng loạn.

Chưa kịp bình tĩnh lại một ngón tay lạnh lẽo đặt lên trán cậu. Giọng nói quen thuộc trong mơ vang lên, lạnh nhạt nhưng lại mang chút dịu dàng lạ kỳ. Tu Tư kiểm tra tình trạng của cậu: "Không sốt nữa."

Tu Tư nhẹ nhàng đặt Sở Huyền lên bàn tay lành lặn của mình. Cậu nhỏ xíu, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, đôi mắt to tròn ngơ ngác chớp vài cái, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt đen thẫm của Tu Tư, vốn thường chỉ toàn u ám, giờ lại lấp ló vài tia mềm mại. Hắn đưa tay véo nhẹ má Sở Huyền, giọng trầm thấp đầy ý cảnh cáo:

"Lần sau còn dám lén uống sữa dê, ta sẽ phạt ngươi nhịn đói hai mươi ngày."

Gò má mềm mại của Sở Huyền bị ngón tay Tu Tư khẽ chạm vào, cậu "hừm" một tiếng nhỏ xíu, giọng còn ngọng ngịu trẻ con. Cậu nắm lấy ngón tay trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ ngoan ngoãn, rồi âm thầm xóa tan nỗi sợ hãi dành cho con quỷ dữ này.

Tu Tư chắc sẽ không đối xử tàn nhẫn với cậu đâu.

Cậu ngây thơ nghĩ vậy.

__

Buổi chiều muộn.

Sở Huyền ngoan ngoãn uống từng ngụm nước từ tay của Tu Tư.

Đợi cậu uống xong nửa ly nước nhỏ, Tu Tư mới đặt chiếc cốc dành riêng cho cậu xuống.

Sở Huyền ngáp một hơi rõ dài, lười biếng chạy về chiếc vỏ bảo vệ của mình. Cậu chơi đùa với bảo bối nhỏ màu tím một lúc, sau đó lại nằm dài trong chiếc màng bảo vệ màu xanh nhạt. Kể từ khi lớn thêm một chút, cậu ít khi ngủ trong vỏ như trước.

Thông thường, cậu hay kéo chiếc chăn len nhỏ của mình bò đến bên cạnh Tu Tư để ngủ. Dù có bị  bế ra xa vào ban đêm, cậu vẫn lén lút bò lại, cuộn tròn bên hắn và ngủ ngon lành.

Nhưng lần này, chiếc vỏ xanh tím nhạt lại tỏa ra một luồng khí ấm áp đầy chữa lành, như đang mời gọi cậu quay về nhà.

Sở Huyền ôm viên sỏi tím nâu quý giá, ngẩn ngơ nằm đó cảm nhận linh khí từ lớp màng bảo vệ đang chầm chậm luân chuyển quanh người mình. Đôi mắt to tròn vẫn mở to, cậu không buồn ngủ nhưng cũng chẳng muốn rời khỏi lớp vỏ của mình.

Ánh mắt Sở Huyền trở nên thẫn thờ, những ký ức về đêm qua dần ùa về kéo cậu vào dòng suy nghĩ miên man.

Đó không phải là mơ.

Đêm qua, sau khi uống sữa dê và bị cơn nóng rát hành hạ khắp cơ thể, cậu đã không chịu nổi. Cậu ôm chặt lấy mình, khóc nức nở trong sự đau đớn, hơi nóng dường như làm rối loạn ý thức kéo cậu chìm vào trạng thái hỗn loạn.

Trong cơn nóng rực không dứt ấy, cậu bất ngờ hóa thành hình dáng con người thực sự. Trên người cậu vẫn là chiếc áo sơ mi trắng mà cậu từng mặc trước khi xuyên không đến đây...

Ký ức ấy vẫn rõ ràng: cơ thể cậu nóng bừng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo, đôi môi đỏ mọng cắn chặt để kìm nén những tiếng rên rỉ đau đớn.

Tuy nhiên, hình dáng con người ấy không kéo dài lâu. Cậu nhanh chóng biến trở lại hình dạng tinh linh nhỏ bé cao 12 cm. Trong cơn mơ hồ, cậu còn nghe được giọng nói trầm thấp của Tu Tư cùng với vị tanh nồng của máu len lỏi trong khoang miệng.

Sở Huyền cau mày. Liệu Tu Tư... có nhìn thấy hình dáng con người của cậu không?

Nếu hắn đã thấy, thì chắc chắn cậu sẽ gặp thêm nhiều phiền phức cho xem.

Sở Huyền vỗ trán, tự nhủ rằng nếu Tu Tư nhìn thấy thì hắn đã sớm nói ra rồi, đâu thể nào nằm thoải mái trên chiếc chăn lông cừu mà thảnh thơi nghỉ ngơi thế này.

Cậu lắc đầu, nghĩ rằng mình đã lo lắng quá nhiều. Nhẹ nhàng đặt viên sỏi tím nâu sáng bóng trở lại lớp màng bảo vệ xanh nhạt, cậu khẽ vuốt ve bề mặt nhẵn mịn của nó.

Thực ra, nói là sỏi nhưng giờ trông nó giống một viên ngọc trai quý hiếm hơn.

__

Ở khung cửa sổ, một vị khách nhỏ lại ghé thăm.

Sở Huyền lon ton chạy ra mở cửa sổ.

Chú sóc nhỏ bên ngoài khung cửa ôm chặt một đống hạt dẻ trong lòng, rồi "rào" một tiếng đổ toàn bộ xuống trước mặt Sở Huyền. Hai má nó đỏ bừng, cất tiếng "chíu chíu chíu, chíu chíu, chíu?"

"Không được, mình không thể nhận số hạt dẻ này của cậu đâu!" Sở Huyền gãi gãi đầu, quay lại nhìn Tu Tư một cái, rồi khẽ nói: "Đây là đồ ăn cậu cần để qua đông mà, mau mang về nhà đi."

Chú sóc dùng mu bàn tay cọ lên má, hai má càng đỏ hơn. Nó cất giọng lí nhí: "Chíu chíu... chíu."

: Mình... mình muốn cùng cậu qua đông cơ.

"Hả?" Sở Huyền ngẩn ra. Cậu không nghĩ nhiều, nhặt một quả hạt dẻ lên, giọng non nớt đáp lại: "Đương nhiên là được rồi."

"Chúng ta sẽ cùng nhau qua đông!"

Chú sóc bối rối, xoay vòng mấy lần tại chỗ, sau đó ngượng ngùng liếc nhìn Sở Huyền mà không dám đối mặt trực tiếp. Nó lại nói: "Chíu chíu chíu... chíu chíu."

: Vậy, vậy cậu đồng ý làm bạn đời của mình rồi đúng không?

"Chíu chíu, chíu..."

: Mình vui quá! Vậy hôm nay chúng ta giao phối luôn nhé!

Sở Huyền đứng đơ như tượng, quả hạt dẻ trong tay rơi xuống đất: "Không, không không, mình không có ý đó..."

Chú sóc đỏ mặt, nghĩ rằng Sở Huyền đang xí hổ liền nhích lại gần, đưa tay kéo lấy tay nhỏ của cậu.

Sở Huyền giật mình lùi lại, giờ cậu mới nhận ra tất cả những lời vừa rồi là lời cầu hôn của chú sóc!

Nhưng... giờ đã là mùa thu rồi mà!

"Chíu chíu..."

Tiếng động ở cửa sổ làm Tu Tư ngẩng đầu nhìn sang. Hắn cau mày, giọng đầy uy quyền: "Đế Nhỉ, ngươi lại làm cái gì thế?"

Tu Tư bước tới khuôn mặt đầy vẻ u ám. Hắn đứng sau lưng Sở Huyền, vừa thấy chú sóc đang nắm chặt tay cậu. Một lực xung kích mạnh mẽ khiến Sở Huyền và chú sóc lập tức bị tách ra.

Chú sóc chỉ cần liếc thấy ánh mắt lạnh lẽo, đầy sát khí của Tu Tư đã sợ hãi đến mức co giò chạy biến mất.

Trước khi đi, nó để lại một đống hạt dẻ.

Sở Huyền nhìn theo bóng lưng chú sóc đang bỏ chạy, thở dài như một ông cụ non. Cậu cúi xuống gom số hạt dẻ lại thành một đống nhỏ như ngọn núi, nghĩ thầm rằng chắc chú sóc sẽ quay lại lấy thôi.

Tu Tư thản nhiên đóng cửa sổ lại, một tay nhấc bổng Sở Huyền đặt cậu lên chiếc chăn lông cừu.

"Đến giờ ngủ trưa rồi."

__

Nửa đêm.

Tu Tư nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Cơn đau dữ dội như hàng nghìn lưỡi dao trắng sắc nhọn đang từng chút, từng chút xé nát da thịt và cắt sâu vào tận tủy xương của hắn...

Tu Tư nhíu chặt mày. Trong cơn đau đớn tột cùng, một cảm giác ấm áp mềm mại từ cổ lan tỏa dần ra khắp cơ thể hắn.

Giữa cơn ác mộng, hắn bất ngờ nhìn thấy hình ảnh của một thiếu niên trắng trẻo, tuấn tú.

Thiếu niên ấy nhẹ nhàng vỗ lên vai Tu tư, bàn tay mềm mại từ tốn xoa dịu lưng hắn. Hàng mi của cậu ta dài và cong vút, đôi môi ẩm mượt như phủ một lớp ánh sáng trong trẻo. Đôi bàn tay cậu trắng nõn, mịn màng mang theo cảm giác mềm mại như bông gòn đang khẽ chạm vào hắn...

Cơn đau hành hạ trên người Tu Tư như bị đẩy lùi, nhưng thay vào đó tinh thần hắn lại căng thẳng hơn bao giờ hết vì sự xuất hiện lần nữa của thiếu niên tuấn mỹ kia.

Ngươi, rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro