Chương 96 - Hết
Đương nhiên Lục Văn Thụy nhìn không được hình ảnh đó, y chỉ biết là mình đã ở trong bóng tối thật lâu, cho đến khi y rốt cục cảm giác được đau đớn, y mới chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đúng là khuôn mặt quen thuộc của Mễ Lai Khắc. Người mà y mong nhớ ngày đêm, cảm thấy rất khiếp sợ, y thật không ngờ mình còn có thể trở lại bên người Đại Thước, đây thật sự làm cho y kinh hỉ ! Y bình tĩnh nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt, lúc này đối phương tựa hồ đang ôm chính mình ngủ. Chỉ là từ lông mi nhíu chặt của đối phương thì có thể thấy được đối phương ngủ không thực an ổn, chỉ thấy hốc mắt đối phương một mảnh tối đen, trên cằm đều bị râu che kín, nói thật, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy trên mặt đối phương xuất hiện râu, dĩ vãng đối phương đều mang vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra gần nhất đối phương thật sự là mệt muốn chết rồi.
Lục Văn Thụy nhìn khuôn mặt tiều tụy của đối phương, cảm giác rất đau lòng, y nhịn không được vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt gầy yếu trước mặt, thẳng đến khi cảm giác được những gì mà ngón tay truyền đến, lúc này y mới thật sự tin mình đã về tới bên người Đại Thước, giờ khắc này trong lòng y thật sự là vô cùng cảm động cùng thỏa mãn.
Tiếp theo tay Lục Văn Thụy di chuyển, bắt đầu khẽ vuốt đôi mày đang nhíu chặt của đối phương, đang lúc y thoáng dùng lực đem cặp mày anh tuấn của đối phương tách ra thì một bàn tay màu tiểu mạch đột nhiên chụp lấy ngón tay trắng nõn của y.
Lục Văn Thụy ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt màu thâm lam có chút kinh ngạc của đối phương, trong mắt có khiếp sợ cùng mừng như điên. Hai người lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, tựa hồ đều rất cảm động khi "Cửu biệt gặp lại", Lục Văn Thụy nhìn bạn lữ đã hơn nửa năm không gặp, ánh mắt không thể ức chế đã ươn ướt lên.
Lục Văn Thụy vùi đầu vào trong lòng đối phương, một bên lắng nghe nhịp tim trầm ổn của đối phương, một bên yên lặng chảy nước mắt. Mễ Lai Khắc cảm thụ được ngực mình truyền đến một trận ướt át, *cảm thấy hơi hơi vừa kéo*, hắn nhịn không được đem đối phương càng ôm xiết vào trong lòng mình. Khóe mắt của hắn cũng chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, hiện tại hắn vô cùng cảm kích thần thú, Thụy có thể tỉnh lại, rõ ràng đã trở lại bên người mình, hắn thật sự cao hứng!
Hai người cứ như vậy đều tự phát tiết vừa thông suốt, qua nửa ngày, đột nhiên trong không khí vang lên một tiếng "Cô lỗ", Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy mang vẻ mặt đỏ bừng , nhịn không được bật cười, tiếng cười trầm thấp của hắn cứ như vậy vang lên bên tai đối phương, điều này làm cho Lục Văn Thụy cảm giác lỗ tai của mình càng đỏ. Mễ Lai Khắc thấy thế cười đến càng vui vẻ, thẳng đến khi Lục Văn Thụy hung hăng trừng hắn một cái, hắn lúc này mới cố nén ý cười, mở miệng nói:
"Thụy , ngươi đã hôn mê hơn nửa tháng , trong khoản thời gian này, ngươi căn bản là không thể ăn cơm như bình thường, mấy ngày nay ta chỉ có thể uy ngươi uống một ít thức ăn lỏng, cho nên hiện tại ngươi cảm giác được đói là thực tự nhiên ."
Dứt lời, hắn yêu thương phủ phủ mái tóc dài của đối phương, Lục Văn Thụy nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩn người, nguyên lai thời gian nửa năm y ly khai, ở trên địa cầu là hơn nửa năm, tại thú nhân thế giới, y mới chỉ hôn mê hơn nửa tháng mà thôi, xem ra thời gian giữa hai thế giới không phải giống nhau. Hoàn hảo, y không có đi quá lâu, bất quá Mễ Lai Khắc nói trong khoảng thời gian này đều là hắn uy chính mình ăn gì đó , trong tình huống chính mình hoàn toàn không có ý thức, chẳng lẽ hắn đều là dùng miệng đối miệng để uy thức ăn cho mình sao? Nghĩ đến đây, mặt của y lại một lần nữa đỏ lên.
Mễ Lai Khắc có chút kỳ quái nhìn bạn lữ nhà mình hôm nay tựa hồ trở nên đặc biệt thẹn thùng, không biết đối phương là bị làm sao vậy? (^_^) Chẳng lẽ thân thể có chỗ nào không thoải mái sao? Nghĩ như vậy , hắn có chút vội vàng hỏi:
"Thụy , ngươi cảm giác có chỗ nào không thoải mái phải không? Ngươi nhanh nói cho ta biết!"
Lục Văn Thụy nhìn bộ dáng gấp gáp của Đại Thước, đành phải thu hồi ngượng ngùng trong lòng mình, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
"Đại Thước, ta không phải cảm giác không thoải mái, ngược lại, vì cái gì ta đều nằm ở trên giường hơn nửa tháng , theo lý thuyết, cơ thể của ta đã không nhúc nhích lâu như vậy, khi ta tỉnh thì cảm giác hành động thật tự nhiên, đây là vì cái gì đâu?"
Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt tò mò của bạn lữ nhà mình, nhìn đối phương một bên hỏi một bên giơ tay múa chân, đột nhiên cảm giác Thụy như vậy thật sự đáng yêu,[Yuki-Hana: anh lúc nào mà chẳng thấy Thụy đáng yêu] vì thế ngay khi đối phương còn đang lải nhải, hắn nhịn không được hôn vào đôi môi đối phương. Đây là một cái hôn tràn ngập ôn nhu cùng tương tư, hai người đều rất hưởng thụ loại phương thức tứ chi trao đổi này.
Sau một thời gian dài hôn nồng nhiệt, hai người thở hổn hển đối diện nhau, bọn họ trán chạm trán, lẳng lặng nhìn ảnh ngược của mình trong mắt đối phương, cảm giác giờ khắc này thật sự rất hạnh phúc cùng thỏa mãn, hai người không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hy vọng cuộc sống như vậy có thể vẫn sẽ tiếp tục.
Đương nhiên cuối cùng Lục Văn Thụy vẫn chiếm được đáp án, nguyên lai trong khoảng thời gian y hôn mê, mỗi ngày Mễ Lai Khắc đều giúp y xoay người cùng mát xa thân thể, cho nên thân thể của y mới không bởi vì nằm ở trên giường trong một thời gian dài mà trở nên cứng rắn không chịu nổi.
Sau khi Lục Văn Thụy biết chuyện này, cảm thấy rất là cảm động, đây là bạn lữ mà y lựa chọn, y cảm thấy việc đúng đắn nhất đã làm chính là lúc trước khi ở trong Hắc Chiểu rừng rậm đã thu lưu Mễ Lai Khắc, nếu không bọn họ căn bản là sẽ không có bắt đầu, có đôi khi, duyên phận giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy.
Sau một trận lo lắng cho tình trạng thân thể của Thụy và chuẩn bị tốt một bữa ăn sung túc, Mễ Lai Khắc liền đi ra cửa tìm phụ thân nhà mình, muốn đối phương hảo hảo kiểm tra cho Thụy một phen nhằm xác định thân thể của Thụy có hoàn toàn khôi phục hay không?
Cho nên khi Lục Văn Thụy vừa mới ăn uống no đủ thì thấy được Khoa Lan cùng Tạp Lạc Tư đi theo sau Mễ Lai Khắc vào nhà, hai người bọn họ nhìn thấy Lục Văn Thụy đã tỉnh lại, đều cảm giác rất vui mừng, mấy ngày này bọn họ cũng thực sốt ruột, bọn họ nhìn Mễ Lai Khắc càng ngày càng trầm mặc, tinh thần càng ngày càng sa sút, đều rất sợ đối phương sẽ đi theo Lục Văn Thụy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Hiện tại hết thảy đều đã qua, bọn họ rốt cục có thể yên tâm, như vậy là tốt rồi, làm cha mẹ đều hy vọng các con có thể hạnh phúc, như vậy bọn họ cũng sẽ cảm thấy an ủi .
Lục Văn Thụy cảm nhận được thiện ý cùng quan tâm trong mắt hai người bọn họ, đột nhiên cảm giác hốc mắt nóng lên, vì cái gì khi ở địa cầu, cha mẹ lại có thể đối đãi lạnh băng với mình như vậy, thậm chí là vô tình lợi dụng mình, mà tại thú nhân thế giới này, mọi người vốn không hề có quan hệ huyết thống với mình mà lại có thể quan tâm mình như vậy đâu?
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc ở một bên, đột nhiên cảm giác hết thảy những gì hiện tại y có được đều là do Đại Thước mang đến, nếu lúc trước y không cùng hắn rời đi Hắc Chiểu rừng rậm, cùng nhau đi vào Thái Cách bộ lạc, có lẽ cả đời y cũng sẽ không nhận được nhiều đối đãi ôn nhu đến như vậy, Lục Văn Thụy tràn ngập cảm kích đối với việc chính mình có thể xuyên qua thời không đi vào thế giới này. Lục Văn Thụy thật sự may mắn, tại một thời không hoàn toàn bất đồng với thế giới của mình, y có được tình yêu, tình bằng hữu cùng thân tình, y thật sự cảm thấy thấy đủ , huống chi y còn có được ba cái kết tinh tình yêu của mình cùng Đại Thước, nhân sinh của y thật sự viên mãn.
Lục Văn Thụy mang vẻ mặt kích động nhìn Mễ Lai Khắc, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi,
"Đại Thước, cám ơn ngươi!"
Đã đem đến cho ta nhiều ôn nhu cùng thỏa mãn như vậy, có thể gặp được ngươi, yêu ngươi, cùng ngươi làm bạn, ta thật là một người may mắn, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi cùng gia đình của chúng ta , nhất định!
Mễ Lai Khắc có chút nghi hoặc liếc nhìn Lục Văn Thụy một cái, gặp trong mắt đối phương tràn đầy nhu tình, nên hắn cũng không tiếp tục truy vấn đối phương về ý tứ của câu nói vừa rồi, trong cảm nhận của hắn, chỉ cần Thụy có thể cảm thấy cao hứng thì tốt rồi, những chuyện khác đối với hắn cũng không trọng yếu!
Sau đó Khoa Lan làm thêm một lần kiểm tra thân thể tổng quát cho Lục Văn Thụy, thì xác nhận đối phương trừ bỏ có chút thiếu dinh dưỡng thì không còn vấn đề gì nữa, đấy cũng chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, hiện tại Lục Văn Thụy đã tỉnh táo lại , về sau có thể ăn cơm bình thường, chỉ cần trong khẩu phần ăn chú ý thêm nhiều hơn một ít thức ăn bổ dưỡng và thảo dược là có thể điều trị tốt cho thân thể của y .
Mễ Lai Khắc nghe vậy nhịn không được thở ra một hơi, giờ khắc này hắn rốt cục buông xuống lo lắng trong suốt hơn phân nửa tháng nay, có thể chân chính thở phào một hơi . Lục Văn Thụy thấy thế chỉ là vươn tay ra cầm lấy bàn tay to lớn của đối phương, mười ngón tay đan vào nhau, hai người yên lặng cảm thụ được giờ khắc an bình này.
Mà Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan đã sớm ly khai sau khi kiểm tra xong, đem không gian để lại cho Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy , bọn họ biết hiện tại hai người trong phòng nhất định không muốn có người khác quấy rầy, cho nên hai người bọn họ liền tránh đi chỗ khác, làm người, đặc biệt làm trưởng bối thì phài biết thức thời một chút , không phải sao?
Sau một lúc cảm khái, đột nhiên Lục Văn Thụy kêu to một tiếng:
"Đại Thước, bảo bảo của chúng ta đâu? Như thế nào ta tỉnh lại lâu như vậy mà vẫn không có nhìn thấy bọn họ đâu? Ta không nhớ rõ nhà chúng ta còn có phòng ngủ khác a?"
"Thụy , ngươi đừng sốt ruột, các bảo bảo đều tốt lắm, mấy hôm trước bởi vì ta phải vội vàng chiếu cố ngươi, trừ bỏ đi phòng bếp nấu cơm, ta cơ hồ cũng không rời khỏi giường, cho nên không tiện quan tâm bảo bảo. Sau đó phụ thân biết liền trực tiếp đem các bảo bảo mang về chiếu cố , mỗi ngày bọn họ đều mang bảo bảo lại đây nhìn ngươi, hiện tại các bảo bảo đã béo một vòng , nhìn bạch bạch nộn nộn rất là đáng yêu! Hôm nay vào ban ngày, các bảo bảo nhóm đã tới , đáng tiếc lúc ấy ngươi còn không có tỉnh lại. Ngươi nếu nhớ bọn nhỏ, chúng ta đến nhà phụ thân đem các bảo bảo trở về đi?"
Nói xong, hắn trấn an sờ sờ đầu đối phương, Lục Văn Thụy cũng không có để ý đến hành động này. Y nghe xong thì thoáng suy tư một chút, tiếp theo nói:
"Hay là quên đi, Đại Thước, hôm nay đã khuya , phỏng chừng các bảo bảo đều đã ngủ, ta không nên đi đánh thức bọn họ , hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút, ngày mai đi tiếp bọn họ trở về đi, không biết bọn họ có nhớ phụ thân này hay không nữa?"
Mễ Lai Khắc gật gật đầu,"Ân, ngươi nói cũng đúng, bình thường các bảo bảo đều ngủ sớm, hơn nữa bọn họ tựa hồ có chút rời giường khí , nếu đang ngủ mà bị gọi thức thì sẽ oa oa khóc lớn lên, mặc kệ người khác hống như thế nào cũng không dừng lại."
Lục Văn Thụy nghe xong mỉm cười,"Kỳ thật ta cũng có tật xấu này, không nghĩ tới các bảo bảo lại bị di truyền đến . Ha ha! Đại Thước, ta nghĩ tắm rửa trước, đã hơn nửa tháng không tắm rữa, trên người nhất định thực ô uế đi!"
Mễ Lai Khắc nghe vậy không khỏi bật cười, hắn có chút ôn hòa nói:
"Thụy , ta biết ngươi có thói quen tắm rửa mỗi ngày, cho nên trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, mỗi ngày vào buổi tối, ta đều ôm ngươi cùng nhau phao tắm, sau khi tắm rửa xong, ta còn thuận tay mát xa một chút cho ngươi, ngươi không cần lo lắng trên người mình không sạch sẽ, mỗi lần ta đều giúp ngươi tẩy thật sự... Sạch sẽ !"
Nguyên bản Lục Văn Thụy nghe lời nói của đối phương thì thực cảm động, y không nghĩ tới Đại Thước cư nhiên cẩn thận săn sóc như vậy, luôn suy nghĩ cho y, nhưng khi nghe đến hai chữ "Sạch sẽ" mà đối phương cố tình cường điệu kia, y có chút thẹn quá thành giận, chắc chắn người này nhân lúc y hôn mê , lấy cớ tắm rửa đã ăn không ít đậu hủ đi?
Trong đầu Lục Văn Thụy nhịn không được hiện ra hình ảnh bản thân vô lực xụi lơ trong lòng đối phương, mà đối phương lại giở trò bừa bãi với mình, muốn làm gì thì làm, tưởng tượng như vậy, y có chút tâm lý bất bình, dựa vào cái gì khi y không có sức phản kháng mà lại bị đối phương như vậy như vậy a? Đáng giận, lần sau nhất định phải từ trên người đối phương đòi lại hết!
Mà Mễ Lai Khắc đương nhiên không biết bởi vì mình nhất thời đắc ý vênh váo đã làm cho bạn lữ nhà mình âm thầm hạ quyết tâm, đòi lại hết những tiện nghi mà mình đã chiếm trong mấy ngày nay, lúc này hắn chỉ cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, nhưng lại không biết nói là vì cái gì, chỉ có thể nói, Đại Thước ngươi tự làm tự chịu đi!
Hôm nay vào buổi tối, Mễ Lai Khắc đem thảo dược mà Khoa Lan mang tới, để vào trong nồi canh, đợi cho lửa không sai biệt lắm, hắn liền múc canh vào trong một chén lớn, tiếp theo hắn bưng canh đi tới trong phòng. Lúc này khí lực của Lục Văn Thụy vẫn còn yếu ớt, đại khái là do thời gian mê man quá dài, lập tức tỉnh táo lại, thân thể còn không điều chỉnh kịp. Y ngửi được hương vị thảo dược thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mễ Lai Khắc bưng bát canh đi đến, y thấy đối phương ngồi xuống bên giường của mình, tiếp theo đem bát canh đặt ở một bên, mềm nhẹ dìu y ngồi xuống. Khi y đã tựa vào trong lòng hắn, lúc này mới lấy bát canh bắt đầu thổi nguôi để uy thực, Lục Văn Thụy rất thuận theo, một ngụm rồi một ngụm uống hêt bát canh trong tay đối phương, kỳ thật bên trong canh này bởi vì để thêm một lượng lớn thảo dược, hương vị không tốt lắm, nhưng hiện tại khi Lục Văn Thụy uống vào thì lại cảm thấy đây là vị ngon nhất trên thế giới đẹp.
Lục Văn Thụy một bên ăn canh một bên ôn nhu nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhớ ngày đó lại trở lại địa cầu, trong lòng y là cỡ nào không yên, y sợ hãi mình rốt cuộc không thể trở lại bên người đối phương, mỗi khi nghĩ đến khả năng này, y liền ăn không ngon ngủ chẳng yên. Tại một khắc kia, y mới chính thức biết, Đại Thước bất tri bất giác trở thành một bộ phân trong sinh mệnh của y, nếu mất đi đối phương, nhân sinh của y sẽ không đầy đủ, y thật sự không thể không có Đại Thước.
Mà Mễ Lai Khắc tất nhiên cũng phát hiện tầm mắt của bạn lữ nhà mình, hắn cảm thấy rất vui a, hắn tổng cảm thấy từ khi Thụy tỉnh lại thì ánh mắt khi nhìn thấy hắn rất là nhu hòa cùng tưởng niệm, giống như bọn họ đã phân biệt thật lâu mới gặp lại, hắn không biết vì cái gì mình sẽ có loại cảm giác này, nhưng hắn thực hưởng thụ ôn nhu của đối phương, hắn thực thích Thụy như vậy .
Hai người bọn họ cứ như vậy, một người uy canh một người ăn canh, thỉnh thoảng trao nhau một ánh mắt thâm tình, bất tri bất giác không khí chung quanh tựa hồ cũng ấm áp lên, đây có lẽ là khí tràng đặc thù của hai người đang yêu nhau đi, luôn làm cho người ta có cảm giác không thể sáp nhập vào trong đó.
Đợi cho một chén canh đã được uống cạn, Lục Văn Thụy có chút buồn ngủ, có lẽ là do một trong số tác dụng của thảo dược đi. Mễ Lai Khắc thấy đầu đối phương bắt đầu gục trên vai mình thì biết đối phương đã không thể cầm cự. Hắn vương tay đem thân thể đối phương mềm nhẹ ngã xuống giường, tiếp theo đắp lên chiếc chăn da thú, nhìn hai mắt đối phương đã nhắm lại, hắn yêu thương hạ xuống một cái hôn trên trán đối phương, lúc này mới nhẹ nhàng ly khai phòng.
Khi Mễ Lai Khắc trở về, trong tay chính là ôm một cái mộc dũng thật to, hắn vẫn đều nhớ kỹ là vừa rồi Thụy nói qua là muốn tắm rửa một cái , cho nên sau khi rửa chén xong, hắn liền nấu nước. Mễ Lai Khắc đem mộc dũng đặt ở mặt sau bình phong, bắt đầu rót nước ấm vào bên trong, đợi đến khi không sai biệt lắm, hắn lại cho vào một ít nước lạnh. Hắn vương tay vào trong nước thử một chút, cảm giác độ ấm vừa phải, lúc này hắn mới đi đến bên giường, đem Lục Văn Thụy đang ngủ say bế lên, cẩn thận cởi bỏ quần áo trên người đối phương, tiếp theo đem đối phương mềm nhẹ đặt vào trong nước.
Hắn cẩn thận quan sát đến thần sắc của đối phương, phát hiện đối phương không hề bị mình làm cho tỉnh lại, lúc này mới nhanh tay thoát đi da thú trên người mình, nhấc chân bước vào trong dục dũng, hắn ngồi dựa lưng vào mộc dũng, tiếp theo đem Lục Văn Thụy ôm vào trước người mình, một tay lấy khăn mặt, một tay vịn thắt lưng đối phương, bắt đầu tẩy trừ cho đối phương.
Công việc này hắn đã làm suốt trong hơn phân nửa tháng này vào lúc chạng vạng, nhưng hôm nay lại cảm thấy bất đồng, hắn một bên hoạt động tay của mình, một bên bình tĩnh nhìn chăm chú vào thân thể trong lòng mình, hắn nhìn da thịt trắng nõn của đối phương bởi vì nước ấm mà hơi hơi đỏ lên, cộng thêm trên người lây dính bọt nước, nhìn phấn nộn thủy nhuận, đặc biệt mê người.
Mễ Lai Khắc cảm giác tim mình đột nhiên đập gia tốc, toàn thân bắt đầu nóng lên, hơn nữa yết hầu cũng trở nên rất khát, hắn nhìn vẻ mặt đang ngủ rất ngọt ngào của Lục Văn Thụy , nhịn không được dùng hai tay mình thay thế khăn mặt, bắt đầu sờ soạn khắp người đối phương, từ cổ đến ngực, đôi bàn tay màu tiểu mạch tạm dừng một chút tại hai điểm phấn nộn kia. Tiếp theo bắt đầu ma sát vỗ về chúng, cảm giác thân thể trong lòng vì động tác của mình mà cương lên một chút, tiếp theo từ môi đối phương xuất ra một tiếng rên rỉ, thanh âm kia có chút trầm thấp cùng ám ách, trong màn đêm im lặng, nghe đặc biệt câu nhân, trong ánh mắt Mễ Lai Khắc chợt lóe, hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập.
Hắn nhìn đôi môi hồng nhuận của đối phương, rốt cục nhịn không được cúi đầu hôn xuống hai phiến phấn nộn kia, quả nhiên tư vị của đối phương vẫn tốt đẹp như vậy, sau một trận nhắm nháp đôi môi đối phương, lúc này hắn mới vươn lưỡi bắt đầu công thành đoạt đất, trong lúc hắn đang dây dưa, Lục Văn Thụy rốt cục tỉnh lại bởi vì cực độ thiếu dưỡng khí.
Lục Văn Thụy nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, phát hiện ánh mắt nóng bỏng của đối phương, trong lòng thở dài một hơi, tiếp theo nhận mệnh vươn hai tay vòng trên cổ đối phương, há mồm bắt đầu phối hợp động tác của đối phương. Sau khi Mễ Lai Khắc phát hiện đối phương đáp lại, lập tức nhiệt tình triền lên.
Sau một trận tương cứu trong lúc hoạn nạn, môi của hai người lúc này mới rời nhau ra, bọn họ thâm tình nhìn chăm chú vào nhau, tựa hồ vĩnh viễn cũng nhìn hoài không đủ, dùng ánh mắt của chính mình một lần lại một lần miêu tả đường cong trên gương mặt của đối phương, tiếp theo thân thủ ôm lấy cơ thể của nhau, bắt đầu chậm rãi tới gần, gần chút nữa, rốt cục hai người bọn họ dính sát vào nhau, không một khe hở.
Bọn họ không hẹn mà cùng ma sát thân thể đối phương, hai tay bắt đầu thăm dò trên thân thể đối phương, từ trên xuống dưới, sau đó liên tục hạ ấn ký của mình ở khắp nơi trên cơ thể đối phương, đến khi nước biến lạnh, bọn họ ôm nhau về lại giường, dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hai người bắt đầu triền miên, tiếng thở dốc cùng rên rỉ trong đêm khuya tạo ra một nhạc khúc thật tuyệt vời.
Bình minh ngày thứ hai, Lục Văn Thụy bởi vì cảm thấy đau nhức mà tỉnh lại, y trợn mắt nhìn Mễ Lai Khắc gần trong gang tấc, y nhìn thấy gương mặt đối phương mang theo thỏa mãn cùng thả lỏng, đã không còn tiều tụy cùng lo lắng như thời điểm mình vừa tỉnh lại, điều này làm cho y cảm thấy tối hôm qua bản thân mình hy sinh cũng không tính rất mệt, ít nhất bạn lữ nhà mình hiện tại rất khoái nhạc, không phải sao?
Nhìn sắc trời đã không còn sớm , Lục Văn Thụy vương tay chống lên giường, muốn đứng lên, đáng tiếc động tác mới làm một nửa, thân thể y đã không phối hợp , phần eo cùng thân thủ bủn rủn, cộng thêm nơi nào đó có chút khó chịu làm cho y một lần nữa đổ trở về giường, động tĩnh lần này rốt cục đánh thức Mễ Lai Khắc. Chỉ thấy đối phương lập tức mở hai mắt, khi xác nhận Lục Văn Thụy ở trong lòng mình vẫn hoàn hảo, hắn mới thả lỏng cảnh giác, một tay theo thói quen xoa nhẹ trên phần eo của đối phương, một tay vuốt ve mái tóc dài của đối phương, hắn mang theo vẻ mặt đầy ôn nhu, mỉm cười nói:
"Sớm, Thụy , tối hôm qua ngươi ngủ ngon không? Không mệt chết ngươi đi?"
Dứt lời, hắn cúi đầu nhíu mày ái muội nhìn Lục Văn Thụy , khi phát hiện trong mắt đối phương chợt lóe qua chút ảo não, hắn nhịn không được cười ha ha lên, ngực hắn cũng kịch liệt rung động lên, mặc kệ Lục Văn Thụy vẫn còn tựa vào trong ngực hắn, Lục Văn Thụy thẹn quá thành giận liền điểm hai cái trên người đối phương.
Tiếng cười của Mễ Lai Khắc im bặt, nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì hình dáng mỉm cười, hắn có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt cười đến quỷ dị của bạn lữ nhà mình, sau khi phát hiện vẻ trêu tức trong mắt đối phương, hắn mới biết được chính mình vừa rồi có chút đắc ý vênh váo , tính cách của Thụy là có cừu tất báo, hắn như thế nào dễ dàng đắc tội với y đâu? Mình đúng là thực thảm !
Trong lòng Mễ Lai Khắc cười khổ không thôi, có chút cảnh giác nhìn đối phương chậm rãi vươn tay, bắt đầu chạy khắp nơi trên người mình, chính là động tác của đối phương rất chậm, phối hợp với ma sát của thân thể làm cho hắn cảm nhận được từng đợt khoái cảm, hắn nhịn không được gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn nhìn đối phương dùng bờ môi phấn nộn để lại một đám dấu vết màu đỏ trên người mình, tiếp theo hai tay đối phương bắt đầu trượt xuống dưới, bắt đầu hướng về phía hạ thân của hắn, hắn có chút kích động nhìn chằm chằm động tác của đối phương, bởi vì bị điểm huyệt, hiện tại toàn thân của hắn chỉ có ánh mắt là có thể chuyển động, tương đương với để mặc cho đối phương xâm lược.
Ngay khi tay của đối phương rốt cục còn cách nơi đó chỉ có một chút thì đột nhiên ngừng lại, bắt đầu lặp lại động tác vuốt ve phía trên bụng của hắn, hiện tại hắn cảm giác nửa vời rất là khó chịu, không nghĩ tới việc này còn chưa có chấm dứt.
Sau khi nhìn thấy Mễ Lai Khắc đã có phản ứng , Lục Văn Thụy hơi hơi cười cười, tiếp theo đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, y lấy y bào sạch sẽ ở bên cạnh mà mặc vào, động tác của y rất chậm, mỗi một động tác khoát tay cuối đầu đều mang theo một loại dụ hoặc đặc thù, Mễ Lai Khắc mê muội nhìn động tác chậm chạp của đối phương.
Sau khi thưởng thức đầy đủ quá trình "Mặc quần áo", Mễ Lai Khắc mới lấy lại tinh thần, hắn mang vẻ mặt chờ mong nhìn chăm chú vào bạn lữ nhà mình vốn đang ăn mặc chỉnh tề, hy vọng đối phương có thể giúp mình một phen, không nghĩ tới Lục Văn Thụy chỉ ngoéo khóe môi một cái, nói bốn chữ, sau đó không tiếng động liền ly khai.
Nhìn bóng dáng dị thường tiêu sái của đối phương, Mễ Lai Khắc chỉ cảm thấy sấm nổ bên tai, hắn không nghĩ tới Thụy thật sự sẽ bỏ rơi mình trong tình trạng như thế, hơn nữa đối phương chỉ để lại bốn chữ "Chính mình giải quyết", xem ra đối phương là hạ quyết tâm không để ý tới mình , cho dù là hắn muốn tự mình động thủ, cơm no áo ấm, thì ít nhất tay của hắn phải cử động mới được, hiện tại đây là như thế nào?
Mễ Lai Khắc có chút ảo não nhìn tiểu huynh đệ nhà mình đang ngẩng đầu ưỡn ngực, rất là xấu hổ trừng mắt nhìn, xem ra lần sau thật sự không thể tùy tiện chọc tới Thụy , bằng không trả thù loại này nhất định không phải ít , nói không chừng về sau còn có lợi hại hơn . Lúc này hắn cũng không biết, kỳ thật Lục Văn Thụy là báo thù việc trước đó đối phương đã thừa dịp tắm rửa mà ăn không ít đậu hủ của y mà thôi, Đại Thước hoàn toàn là tự làm tự chịu!
Vì thế nguyên bản không khí trong phòng rất là ấm áp giờ chỉ còn lại Đại Thước cùng tiểu tiểu mễ nhìn nhau không nói nên lời, giờ khắc này tựa hồ toàn bộ phòng đều lập tức u ám lên, đáng thương cho Đại Thước chỉ có thể chờ đến khi huyệt đạo tự giải thì mới có thể giải quyết vấn đề của mình.
Lúc này tâm tình Lục Văn Thụy tốt lắm, y tiêu sái đi ra ngoài, một bên hừ ca, một bên thưởng thức cảnh sắc chung quanh, trước kia y đều không có cảm giác được nguyên lai Thái Cách bộ lạc lại xinh đẹp như vậy, nào là núi, nào là sông , nào là cây cối...tất cả đều là thuần thiên nhiên không có ô nhiễm , những thứ này ở trên địa cầu là không thể sánh bằng được .
Lục Văn Thụy nhìn một ít giống cái đang giặt quần áo tại bờ sông vào sáng sớm, đột nhiên cảm giác thú nhân cùng gống cái nơi này đều phi thường đáng yêu, ít nhất nơi này mọi người có vẻ đơn thuần, không có nhiều lục đục với nhau cùng âm mưu quỷ kế, như vậy thật tốt!
Lục Văn Thụy vừa chào hỏi một vài giống cái mà y biết, vừa nghĩ đến quẫn trạng của Mễ Lai Khắc lúc này, nhịn không được lộ ra một chút tươi cười bướng bỉnh, nụ cười kia thực nhẹ nhàng cũng thực sáng lạn, không tìm thấy một tia âm trầm, tại một khắc này y rất là thỏa mãn, kỳ thật thế giới thú nhân thật sự tốt lắm, ít nhất hết thảy nơi này đều làm cho y cảm giác được ấm áp cùng quyến luyến.
Lục Văn Thụy nhìn từng nhóm thú nhân, giống cái cùng ấu tể ở bốn phía vào buổi sáng sớm, nhìn bộ dáng bọn họ đều là hoà thuận vui vẻ, đột nhiên nhớ tới chính mình đã thật lâu không có nhìn thấy các bảo bảo, không bằng hiện tại đi đến nhà Khoa Lan thúc thúc xem bọn hắn. Nghĩ như vậy y liền nhanh hơn cước bộ, bắt đầu đi về nhà Tạp Lạc Tư.
Mới vừa đi tới cửa, Lục Văn Thụy chợt nghe thấy tiếng trẻ nhỏ cười vui, trong đó còn có vài tiếng ấu thú gầm nhẹ, cùng với âm thanh nói chuyện của Khoa Lan cùng Tạp Lạc Tư, y hưng phấn đẩy cửa ra, trước hết lọt vào trong tầm mắt là ba thân ảnh màu trắng, xác thực mà nói là hai ấu thú màu trắng cùng một tiểu bảo bảo có mái tóc màu bạc. Lúc này bọn họ đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất, một thân da lông màu trắng dính đầy bùn đất cùng tro bụi, nguyên bản hoàng kim lão hổ vương to lớn ngồi ở một bên thỉnh thoảng còn giúp vật nhỏ ngã xuống đất đứng trở lên. Tiếp theo các vật nhỏ sẽ cao hứng phấn chấn leo lên thân thể đối phương, sau khi leo tới đỉnh đầu đối phương, bọn họ sẽ dừng lại một chút, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác nhìn từ trên cao xuống. Đợi cho đã ghiền, bọn họ sẽ thuận thế từ phía trên lăn xuống dưới chỉ thấy chi trước của hoàng kim lão hổ vừa lật, ba vật nhỏ sẽ vững vàng ngã vào mặt trên, tựa hồ rất là vừa lòng đối phương duy hộ. Sau đó, bọn họ lại tiếp tục bò lên, sau đó lại lăn xuống dưới, cứ tuần hoàn như thế, làm không biết mệt. Mà Khoa Lan thì ở một bên, ôn hòa nhìn một lớn ba nhỏ bọn họ, thỉnh thoảng sẽ tiến lên chà lau một chút vết dơ trên thân thể ba vật nhỏ.
Lục Văn Thụy nhìn hình ảnh ấm áp như thế, nhịn không được lộ ra một chút mỉm cười. Xem ra các bảo bảo đều thực khỏe mạnh, hơn nữa tinh lực còn có chút quá thịnh thì phải, ba vật nhỏ tựa hồ đã nhận ra người tới, bọn họ dừng động tác quay cuồng, nhìn về phía ngoài cửa, một đôi ánh mắt màu lam tím cùng hai đôi mắt màu thâm lam đối diện với một đôi ánh mắt màu lam tím, tám con mắt trừng nhau, ba đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, đôi mắt còn lại thì tràn đầy ôn nhu cùng tưởng niệm.
Tựa hồ là nhìn ra thiện ý trong mắt đối phương, ba vật nhỏ chậm rãi tới gần đối phương, ngay khi đến trước người đối phương khoản ba bước, cái mũi nhỏ của bọn họ đột nhiên giật giật, giống như ngữi thấy được hương vị quen thuộc, ba ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên, nhanh chóng nhảy lên vào trong lòng đối phương, rất quyến luyến cọ cọ vào trên người đối phương .
Lục Văn Thụy thấy thế nhịn không được vươn tay ôm chặt ba tiểu bảo bối vào trong lòng, cảm nhận được độ ấm dán trên ngực, hốc mắt y lập tức ươn ướt, cảm giác tựa hồ có một bộ phân trên thân thể mình lại trở về với chính mình, cái loại cảm xúc ấm áp này trong nháy mắt đã chảy vào trong lòng của y.
Nhìn bộ dáng một lớn ba nhỏ đang ôm chặt nhau, Khoa Lan cùng Tạp Lạc Tư giờ đã muốn khôi phục hình người rúc vào cùng nhau, nhu hòa nở nụ cười, xem ra thật là có quan hệ cốt nhục huyết thống, ba vật nhỏ tuy rằng từ lúc sinh ra vốn không có gặp qua Lục Văn Thụy tỉnh lại, nhưng lực hấp dẫn của huyết thống làm cho bọn họ có thể nhận ra nhau ngay trong lần gặp đầu tiên.
Ba vật nhỏ cọ một lúc lâu, rốt cục thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt Lục Văn Thụy lóe ra lệ quang, khi đó tiểu bảo bảo mang hình người tò mò oai đầu nhìn rất lâu, đột nhiên vươn tay trắng béo nhỏ bé của mình, chậm rãi hướng tới khóe mắt đối phương, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy xuống. Lục Văn Thụy chỉ cảm thấy khóe mắt của mình nóng lên, tiếp theo cọ một chút vào ngón tay mập mạp ngay trên mặt, nháy mắt tiếp theo, ngón tay lại ly khai, y trừng mắt nhìn, nhìn thấy tiểu bảo bảo hình người kia, nhìn tiểu bảo bối trắn trắng nộn nộn nhà mình, y cảm giác trong lòng tràn đầy , nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn béo tròn của đối phương.
Lục Văn Thụy thấy bộ dáng ngây ngốc của đối phương, không khỏi cười ha ha lên, bảo bảo hảo đáng yêu a! Y chú ý tới ánh mắt của hai thú nhân bảo bảo còn lại tựa hồ có chút ảm đạm, lập tức cúi người hôn một cái lên hai cái đầu nhỏ màu trắng, nhìn thấy ba bảo bảo đều nhất tề giương miệng rộng, khóe miệng nhịn không được nâng lên, thật đúng là ba tiểu bảo bối đâu!
Ba vật nhỏ nhìn thấy phụ thân nhà mình cười đến thật cao hứng, tuy rằng không biết đối phương vì sao lại cười, nhưng bọn hắn nhìn thấy nụ cười sáng lạn của đối cũng rất là cao hứng, nhịn không được vui tươi hớn hở nở nụ cười theo.
Lúc này, Mễ Lai Khắc đã giải quyết xong vấn đề của mình cũng chạy tới , hắn nhìn phụ tử bốn người ôm nhau cười ha ha, cảm thấy rất là thỏa mãn. Nhìn bạn lữ tuấn mỹ nhà mình cùng bọn nhỏ đáng yêu, hắn không khỏi cảm khái nói: có bạn lữ, đứa nhỏ như thế, thì còn cầu cái gì nữa?! cuộc đời này của hắn có thể có được bốn bảo bối lớn nhỏ như vậy, đã đủ! Nhìn bộ dáng bọn họ rất là ấm áp, hắn gật đầu chào hỏi hai phụ thân nhà mình, sau đó tiến lên đem một lớn ba nhỏ này ôm vào trong lòng mình.
Lục Văn Thụy cảm thấy sau lưng ấm áp, y quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Mễ Lai Khắc, đột nhiên cảm giác tâm tình rất tốt , y dựa vào trong ngực rộng lớn của đối phương, ôm trong lòng ba tiểu bảo bối, vẻ mặt cười đến ngọt ngào, nếu về sau, người nhà của mình sinh có thể vẫn tiếp tục như vậy thì tốt quá, như thế mỗi ngày y sẽ đều cười đến thực vui vẻ !
Mà lúc này, ba vật nhỏ trong lòng y chợt nhìn thấy phụ thân xuất hiện , lập tức hoan hô nhảy dựng lên, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, ba đoàn vật nhỏ màu trắng liền nhảy lên đỉnh đầu Mễ Lai Khắc [haha], Tiểu Bạch sư đi đến đầu của hắn, Tiểu Bạch hổ cùng tiểu hổ sư thì một trái một phải treo trên hai lỗ tai của hắn.
Lục Văn Thụy nhìn tạo hình lúc này của Mễ Lai Khắc, thực không phúc hậu nở nụ cười, ba vật nhỏ cở bằng bàn tay cứ như vậy chiếm cứ đỉnh đầu cùng hai bên mặt Mễ Lai Khắc, giống như là ba cái trang sức thiên nhiên , làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn của Đại Thước tăng thêm mấy phần nhu hòa cùng đáng yêu, đi cùng với dáng người to lớn của đối phương, thật đúng là thực... đặc biệt!
Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt nhẫn cười của Tạp Lạc Tư và Khoa Lan, nhìn nhìn bạn lữ nhà mình đang ôm bụng cười to, có chút xấu hổ cười cười, kỳ thật ba vật nhỏ này mỗi lần nhìn thấy hắn đều như vậy, chỉ là trước kia Thụy còn không có tỉnh lại, *bị người khác nhìn thấy đã biết sao buồn cười bộ dáng hắn nhưng thật ra không biết là cái gì*, nhưng hiện tại bị bạn lữ nhà mình nhìn thấy thì có thể tưởng tượng được bộ dáng ngốc như thế nào, hắn thật sự là rất khó kham.
Đáng tiếc kia ba vật nhỏ không có cảm nhận được tâm lý của phụ thân nhà mình trong giờ phút này, bọn họ cứ tự nhiên cùng nhau chơi trốn tìm trong đáng tóc của đối phương, rất là vui vẻ hết nhảy lên rồi trượt xuống, bọn họ tựa hồ cảm thấy rất là hứng thú với đầu hoặc là nói là tóc phụ thân nhà mình, mỗi lần nhảy lên hay trượt xuống đều sẽ làm rụng đi vài sợt tóc. [yuki-hana: tương lai anh sẽ bị hói]
Nhìn trong không khí không ngừng bay xuống nhiều sợi tóc màu bạc, Lục Văn Thụy nhịn không được lắc lắc đầu, vươn tay tiếp nhận ba vật nhỏ đã ngoạn đến điên rồi kia, nếu bọn họ thật sự làm cho Đại Thước trở thành người hói đầu, như vậy thật không tốt .
Mễ Lai Khắc mang vẻ mặt cảm kích nhìn Lục Văn Thụy, cảm khái : Vẫn là Thụy nhà mình tối ôn nhu săn sóc, hắn chỉ biết đối phương hiểu ý đau chính mình ! Lúc này hắn hoàn toàn quên nửa giờ trước, sau khi đối phương "Ôn nhu" thì hắn đã gặp bi thảm như thế nào, hắn thật đúng là người mau quên. Bất quá hai người bọn họ, một người nguyện đánh, một người chịu bị đánh thì người khác cũng không thể nói thêm cái gì.
Lục Văn Thụy cúi đầu nhìn các tiểu bảo bảo dị thường an phận nhu thuận trong lòng mình, có chút nghi hoặc chẳng lẽ y không có thân thiết thân mật như Đại Thước sao? Như thế nào ba vật nhỏ này mỗi lần vừa đến bên mình thì trừ bỏ làm nũng sẽ không có hành động bướng bỉnh quá phận gì ?
Lục Văn Thụy mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mễ Lai Khắc đang ở bên cạnh, tựa hồ đang tìm xem sự khác nhau giữa hai người, nhưng mặc y nhìn nửa ngày, cũng không cảm thấy chính mình có biểu hiện nào hung hãn hơn so với Đại Thước, chẳng lẽ là bởi vì chính mình là "Thân mẹ" của các bảo bảo, cho nên bọn họ sẽ đau mình, sẽ săn sóc mình sao?
Lục Văn Thụy vừa suy nghĩ trong lòng, vừa kéo tay Mễ Lai Khắc, cả hai cùng nhau đi tới trước mặt Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan , trên mặt y lộ ra một nụ cười đầy chân thành cùng cảm kích, mở miệng nói:
"Khoa Lan thúc thúc, Tạp Lạc Tư thúc thúc, cám ơn các ngươi trong khoảng thời gian này giúp chúng ta chiếu khán các bảo bảo, thật sự rất phiền toái các ngươi! Cám ơn!"
Dứt lời, Lục Văn Thụy hoàn lễ cúi đầu trước hai người, rất chân thành biểu đạt lòng biết ơn của mình tới đối phương, Khoa Lan thấy thế tuy rằng không biết ý nghĩa của hành động này là gì, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra lòng biết ơn của đối phương, hai người chỉ cười cười, vẫn là Tạp Lạc Tư mở miệng trước.
Hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, có chút trêu tức nói với Lục Văn Thụy nói:
"Thụy , ngươi không cần khách khí với chúng ta như vậy , ba vật nhỏ này đều là tiểu tôn tử của chúng ta đâu, chúng ta yêu thương bọn họ còn không kịp nữa, như thế nào sẽ cảm thấy phiền toái đâu? Hơn nữa ngươi đã cùng Mễ Lai Khắc kết thành bạn lữ, cũng không được gọi chúng ta là thúc thúc ! Nghe rất khách khí, ở đây ngươi không có phụ thân cùng cha, không bằng ngươi trực tiếp theo Mễ Lai Khắc gọi ta là phụ thân, gọi Khoa Lan là cha đi? Như vậy nghe cũng có vẻ thân cận, không phải sao? Hay là ngươi không muốn làm con của chúng ta?"
Nói xong hắn giả bộ tức giận nhíu mày, Lục Văn Thụy thấy thế liền tiếp lời:
"Tạp Lạc Tư thúc thúc, nga, không đúng, là phụ thân, phụ thân, ta như thế nào sẽ không muốn làm con các ngươi đâu? Các ngươi không biết ta hâm mộ Mễ Lai Khắc và Ngải Tư Đặc như thế nào đâu, bọn họ có thể có hai phụ thân tốt như các ngươi tốt vậy, thật sự rất hạnh phúc, mà ta hiện tại cũng có thể trở thành con của các ngươi, điều này làm ta vui đến nổi ngủ cũng phải cười. Phụ thân, cha, về sau ta chính là con nhỏ nhất của các ngươi , có cái gì ăn ngon hảo ngoạn đều phải nghĩ đến ta trước nhất nga!"
Dứt lời Lục Văn Thụy mở to mắt nhìn hai người, trong ánh mắt trong suốt đó tiết lộ ra giờ phút này y rất kích động, Khoa Lan thấy thế nhịn không được đem đối phương ôm vào trong lòng, trên thực Lục Văn Thụy cao hơn hắn nữa cái đầu, tư thế này nhìn rất là quái dị.
Nhưng trong một khắc này, từ cái ôm của đối phương lại truyền đến nồng đậm ôn nhu làm cho y quên đi loại xấu hổ này, y thả lỏng thân thể, để cho mình hưởng thụ loại thân tình mà bản thân chưa từng cảm thụ qua. Nguyên lai cảm giác có thân nhân là hạnh phúc cùng thỏa mãn như vậy, y nhịn không được rơi lệ đầy mặt, đây là lần đầu tiên trong kiếp này y khóc lớn tiếng như vậy, không để ý hình tượng như vậy.
Trong nháy mắt này, Lục Văn Thụy thầm nghĩ đem ủy khuất bấy lâu nay phát tiết đi ra, từ trước kia đến bây giờ, y đều không có nhận được ôn nhu như vậy từ cha mẹ ruột của mình, y đã khóc, oán quá, cũng hận quá, nhưng hiện tại y đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Lục Văn Thụy không nghĩ tới chính mình cũng có thể có được loại thân tình luôn làm y hâm mộ này, cuối cùng thì y biến thành vừa khóc vừa cười, vì y cũng không biết mình rốt cuộc là muốn rơi lệ hay là mỉm cười , cứ mâu thuẫn như vậy nên y vẫn tựa vào trong lòng Khoa Lan, cảm giác ấm áp mà trước nay y chưa từng có.
Tạp Lạc Tư nhìn Lục Văn Thụy đang khóc lớn , cũng rất đau lòng cho đối phương, đứa nhỏ đặc biệt này tuy rằng vẫn luôn biểu hiện thật sự kiên cường, nhưng là mỗi lúc người không chú ý tới, bóng dáng của y luôn sẽ lộ ra một cỗ cô tịch, nguyên lai đứa nhỏ này cũng cần phải có phụ thân và cha quan tâm, bọn họ vẫn đều không có chú ý tới điểm này đâu! Bọn họ chỉ nghĩ rằng do y sống một mình từ nhỏ trong Hắc Chiểu rừng rậm nên mới có thể cô độc như vậy ! Bất quá hiện tại tốt lắm, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, có thể hảo hảo làm cho đối phương cảm nhận được sự ấm áp cùng quan tâm của người một nhà, như vậy Thụy sẽ không cảm thấy cô độc nữa!
Hai mắt Mễ Lai Khắc cũng nóng lên nhìn Lục Văn Thụy đang gào khóc trong lòng phụ thân mình , đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được một tia yếu ớt trên người đối phương, nguyên lai Thụy của hắn cũng là sẽ giống như đứa nhỏ, rất cần trưởng bối trấn an , hắn không biết đối phương đã từng hâm mộ chính mình cùng ca ca như vậy. Nguyên lai trước kia mình hạnh phúc như vậy, hắn có hai phụ thân rất tốt, cũng có một ca ca rất quan tâm mình, bây giờ còn có một bạn lữ tốt như vậy, lại thêm ba tiểu tử đáng yêu kia, hắn thật là thú nhân hạnh phúc nhất! Nếu không phải hiện tại không cho phép, hắn thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài vài tiếng, biểu đạt một chút mừng như điên cùng thỏa mãn trong lòng mình.
Tạp Lạc Tư ở một bên tất nhiên nhìn ra tâm sự trong đáy lòng của tiểu nhi tử nhà mình, hắn nhịn không được trừng mắt nhìn đối phương một cái, nhớ ngày đó khi hắn theo đuổi Khoa Lan đều không có thuận lợi như tiểu tử này đâu, hơn nữa Thụy trả lại cho hắn bằng cách một lần sinh ba tiểu bảo bảo, tiểu tử này thật sự là rất may mắn cùng hạnh phúc , làm cho người ta muốn đá vào khuôn mặt tươi cười của hắn mấy cái, có cần phải đắc ý đến như vậy sao? Nghiêng đầu nhìn ánh mắt không tốt của phụ thân nhà mình , lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, bắt đầu thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, không dám tiếp tục lộ ra ngoài một tia cảm xúc nào , hắn biết rất rõ thủ đoạn của phụ thân , *không nghĩ chính mình cuối cùng bị chỉnh liên tra cũng không thặng*.
Lục Văn Thụy khóc một trận xong thì cũng hồi thần, y có chút ngượng ngùng lau đi nước mắt, xấu hổ cười cười nhìn Khoa Lan đang mang một vẻ mặt ôn hòa, tiếp theo quay đầu nhìn Mễ Lai Khắc, lại nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của Tạp Lạc Tư, lúc này y nhịn không được mà đỏ hồng cả mặt, chuyện này thật sự là quá mất mặt đi .
Hắn cúi đầu bay nhanh đến phía sau Mễ Lai Khắc, có chút không được tự nhiên kéo kéo góc áo đối phương, như là muốn đối phương giải vây cho mình, mà tam vật nhỏ vốn đang nằm trong lòng phụ thân nhà mình thì tò mò nhìn chằm chằm Lục Văn Thụy , giống như là không rõ vì cái gì đối phương bỗng nhiên khóc rồi bỗng nhiên đỏ mặt.
Lục Văn Thụy cúi đầu vừa lúc nhìn thấy ba đôi mắt tròn tròn của đối phương, y thật không biết nói gì nữa, không nghĩ tới lần đầu tiên y nhìn thấy bảo bảo lại để cho bọn hắn có ấn tượng không tốt như vậy, y có chút giận chính mình.
Mễ Lai Khắc nhìn khuôn mặt thở phì phì của bạn lữ nhà mình, đột nhiên cảm thấy thực đáng yêu, nếu không phải hiện tại hai phụ thân đang ở đây, hắn nhất định sẽ tiến lên cắn một ngụm !
Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Mễ Lai Khắc mà thôi, nếu thật sự chọc Thụy , vậy thì mình nhất định sẽ ăn không ít đau khổ , nghĩ như vậy , trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại tình cảnh sáng nay, lập tức sắc mặt liền ảm đạm xuống, hắn cũng không muốn lại bị một lần như thế nữa, cái loại cảm giác này rất làm cho người ta gian nan !
Rốt cục, trước khi để Lục Văn Thụy bạo phát, trên đỉnh đầu hắn mang ba vật nhỏ, trong tay nắm Lục Văn Thụy , hướng nhà mình , không đúng, hiện tại phải nói là hắn cùng Thụy chào phụ thân và cha, sau đó một nhà năm người cứ như vậy mà ly khai.
Dọc theo đường đi Lục Văn Thụy thường thường đùa đến lộ vẻ với ba vật nhỏ trên đỉnh đầu cùng hai bên tai của Đại Thước, sau khi chọc bọn họ cười ha ha, y cũng sẽ cười theo, nhìn ba tiểu bảo bảo đáng yêu, y rúc vào bên cạnh Mễ Lai Khắc, rất là thỏa mãn, Lục Văn Thụy cảm thấy mỗi khi mình nhìn chăm chú vào Đại Thước cùng bọn nhỏ, đáy lòng sẽ đặc biệt ấm áp. Đây đại khái chính là cảm giác giữa những người thân trong gia đình đi.
Nghĩ xong, Lục Văn Thụy tiếp tục đi tới phía trước, Mễ Lai Khắc nhìn tâm tình của y tựa hồ tốt lắm, hắn nhịn không được cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn một tay nắm bạn lữ nhà mình, một tay giúp đỡ ba vật nhỏ đang chơi trốn tìm trong tóc của mình, để ngừa bọn họ ngã xuống dưới.
Khi bọn họ về đến nhà, ba tiểu bảo bối bướng bỉnh kia đã ngủ, Lục Văn Thụy thấy thế liền cẩn thận đem bọn hắn từ trên đỉnh đầu cùng trên vai Đại Thước xuống. Lúc này, ba nhỏ tựa hồ bất an mà giật giật, cái mũi nhỏ của bọn hắn cũng nhăn lại vài cái, tiếp theo tựa hồ là nghe thấy được hương vị quen thuộc với mình, bọn hắn liền cọ cọ trên người đối phương, tìm một vị trí thoải mái, sau đó tiếp tục ngủ.
Mễ Lai Khắc một lớn ba nhỏ, trong lòng rất là thỏa mãn, hắn đi cùng Lục Văn Thụy nhau vào phòng, nhìn đối phương rất nhẹ nhàng đem ba tiểu bảo bối đặt ở trên giường, sau đó kéo chăn đắp cho bọn hắn, tiếp theo cúi đầu hôn lên trán bọn hắn, nhất cử nhất động kia toát lên một sự ôn nhu cùng săn sóc.
Mễ Lai Khắc tiến lên đem đối phương ôm vào trong lòng mình, rất cao hứng hôn vào bên mặt đối phương, đột nhiên vươn tay bế đối phương lên, tiếp theo dưới chân như bay, chạy ra ngoài cửa.
Lúc đầu, Lục Văn Thụy có chút sửng sốt, sau đó thì hơi hơi cười, cũng không có nói thêm cái gì, kỳ thật y cũng rất tò mò là đối phương đang mang y đi nơi nào .
Mắt thấy Mễ Lai Khắc càng chạy càng xa, đột nhiên đi về hướng ngọn núi phía sau, Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc cúi đầu suy tư một lát, cũng không biết đối phương làm sao chạy nhanh như vậy? Chẳng lẽ là muốn hẹn hò ở trong núi, hay là ăn cơm dã ngoại?
Mễ Lai Khắc nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của Thụy nhưng không có giải thích gì, hắn chỉ ôm chặt thân thể trong lòng mình, tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cứ tiêu sái trầm mặc như vậy sau nửa giờ, đột nhiên trước mắt xuất hiện bụi gai làm cho Lục Văn Thụy đột nhiên nhớ tới một chỗ.
Y nhớ rõ lần trước khi mình khó sanh, Mễ Lai Khắc đã mang theo mình đi đến một ôn tuyền rất là bí ẩn, lúc ấy y đã nhờ vào lực nước suối mà có thể thành công sinh con, bên ngoài ôn tuyền kia hình như có một bụi gai giống như thế này, chẳng lẽ Đại Thước là muốn mang y đi đến chốn cũ *trọng du* sao?
Quả nhiên ngay sau đó Mễ Lai Khắc đẩy bụi gai ra, ôm Lục Văn Thụy đi vào sơn động quen thuộc kia, giống như lần trước, sau khi đi trong chốc lát, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một ôn tuyền đang bốc hơi.
Sơn động nguyên bản trống rỗng hiện tại lại có thêm một ít đồ vật, có một cái ghế dài bên cạnh ôn tuyền, đó là sô pha mà Lục Văn Thụy thử làm ra được, bởi vì không có đinh nên y chỉ có thể làm ra một ghế dài mà có thêm chỗ tựa lưng, sau đó phủ thêm mấy tầng da thú mềm mại ở phía trên, nhìn cũng rất là không sai, giống như là dị bản đơn giản của một chiếc ghế quý phi.
Mà lúc này trên mặt ghế quý phi kia chất đầy vài bộ quần áo, chiếu theo kiểu dáng cùng màu sắc, kia không phải là quần áo của mình cùng Đại Thước sao? Phía dười đống đồ tựa hồ còn có áo ngủ của mình, xem ra Mễ Lai Khắc đã chuẩn bị thật lâu đi.
Lục Văn Thụy khẽ mỉm cười đem tầm mắt dời khỏi ghế quý phi, hướng về một bên nhìn lại, nguyên lai kinh hỉ lần này thật đúng là không nhỏ, Mễ Lai Khắc cơ hồ đem tất cả gia cụ trong nhà sở bọn họ lại đây. Bên cạnh ghế quý phi y có một *cái thật to ải quỹ*, phía trên bày ra một ít công cụ tắm rửa cùng các loại hoa quả, không biết Mễ Lai Khắc chuẩn bị từ khi nào, mấy hoa quả này không phải quá thời hạn đi?!
Ở bên trái ải quỹ là một cái sọt trúc, bên trong có vài đóa hoa khô không biết tên, chẳng lẽ đây là dùng để phao tắm ? Không nghĩ tới Đại Thước còn quá cẩn thận như vậy, thói quen thỉnh thoảng phao phao đóa hoa tắm của mình cư nhiên đều được hắn chú ý tới . Hắn tâm tình tốt híp mắt lại, tiếp tục đánh giá đồ vật bốn phía.
Nơi này có mộc dũng, có khăn mặt, có bình phong, còn có chút thức ăn vặt, Lục Văn Thụy thật sự là không biết đối phương chuẩn bị như thế nào , thật sự là quá mức đầy đủ , trong một góc khuất của hang động, Lục Văn Thụy còn thấy được một tiểu mộc bồn, bên trong còn có hai cái chén trúc cùng một cái ống trúc.
Lục Văn Thụy tò mò tiến lên lấy ống trúc ra, mở thì thấy bên trong nguyên lai là nước trái cây mình thích uống nhất, Lục Văn Thụy thật là kinh ngạc, y quay đầu nhìn Mễ Lai Khắc vốn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào y, lúc này hai mắt của y sáng trông suốt , đồng tử màu lam tím giống như thêm vào một tầng thủy tinh, nhìn rất là hoặc nhân.
Mễ Lai Khắc thấy thế nhịn không được tiến lên hôn vào hai mắt của đối phương, hắn vươn tay nắm cả thắt lưng đối phương, cúi đầu cùng đối diện với Lục Văn Thụy, hai người bọn họ trán chạm trán, một đôi mắt màu thâm lam chống lại đôi mắt màu lam tím đang càng phát ra tinh lượng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng lộ ra một chút mỉm cười.
Tiếp theo bọn họ đồng thời ra tay cởi áo tháo thắt lưng đối phương, sau đó tay nắm tay đi vào trong ôn tuyền, bọn họ ôm nhau tựa vào cùng nhau, cảm thụ được nước suối ấm áp mang đến cho thân thể hơi lạnh của họ một cảm giác thật thoải mái. Hai người ở trong nước hưởng thụ cảm giác da thịt thân mật với nhau. Lần này bọn họ không vội vàng thăm dò thân thể của nhau, chỉ là yên lặng ôm nhau, một bên uống nước trái cây, một bên vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cũng là một kiểu ôn nhu, tựa hồ so với thân thể trao đổi đơn thuần, loại cảm giác lẳng lặng gần nhau này cũng thực không sai.
Sau khi phao ôn tuyền, Lục Văn Thụy đã có chút mệt mỏi, hiện tại đầu của y còn không phải tốt lắm, dù sao lúc trước vì khó sanh cùng hôn mê đã hao tổn của y không ít nguyên khí, để có thể khôi phục đến trạng thái trước kia thì phải cần thời gian .
Mễ Lai Khắc cũng nhìn ra đối phương mệt mõi, hắn lập tức nhanh nhẹn chà lau thân thể cho đối phương, tiếp theo lấy ra y bào ở một bên cẩn thận mặc vào cho Lục Văn Thụy, chính hắn thì quấn vào bên hông một khối da thú là xong việc .
Mễ Lai Khắc đơn giản kiểm tra hết mọi thứ, sau đó bế đối phương lên, cất bước ra khỏi ôn tuyền, đi đến trước mặt "ghế quý phi", hắn cúi người đem Lục Văn Thụy đã gần như nắm mắt lại nhẹ nhàng thả lên, tiếp theo lấy khăn mặt ra, rất ôn nhu lau đi mái tóc dài và ướt của đối phương. Mà Lục Văn Thụy dưới động tác của đối phương, trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế mà chợp mắt. Mễ Lai Khắc thấy thế cũng chỉ là sủng nịch cười cười, sau khi cảm giác tóc trong tay mình đã gần khô, hắn lại lấy ra một khăn mặt khác, cẩn thận lau sạch bàn chân còn dính bọt nước của đối phương.
Mễ Lai Khắc kiên nhẫn làm hết thảy, cảm thấy rất là thỏa mãn, đối với việc mình có thể chiếu cố Thụy như vậy, hắn thật sự rất cao hứng, mỗi lần hắn nhìn thấy Thụy vì bộ lạc, vì mình mà hy sinh, hắn đều đã cảm giác thực đau lòng. Làm một thú nhân, mỗi lần phát sinh đại sự gì, luôn để cho bạn lữ của mình che ở phía trước, trả giá hết thảy, điều này thật sự làm cho hắn rất khó chịu.
Tuy biết thực lực của Thụy rất phi phàm, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể thủ hộ đối phương, hảo hảo trân trọng đau tích đối phương, mà không phải để cho đối phương đổ máu vì mình và bộ lạc, mỗi lần hồi tưởng lại sắc mặt tái nhợt lúc ấy của đối phương, hắn đều thực tự trách, tự trách mình không có thể bảo vệ tốt cho đối phương. Mà hiện tại hắn có thể vì đối phương làm một ít chuyện tình, làm cho đối phương nhoẻn miệng cười, hắn đã cảm giác thực thỏa mãn , dù sao thì hắn cũng có thể làm cho đối phương sung sướng cùng hạnh phúc , như thế là đủ rồi, không phải sao? Trong phương diện tình cảm, chỉ cần hai bên tướng hứa, người này so với người kia trả giá một ít, kỳ thật cũng không đáng so đo, không phải sao?
Mễ Lai Khắc biết Thụy thực thích ôn tuyền, cho nên trước khi đối phương tỉnh lại, hắn bắt đầu lên cái kế hoạch, hắn vì đối phương làm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi, đợi cho Thụy tỉnh lại, bọn họ có thể cùng nhau lại đây , đây cũng coi như mình chuẩn bị một kinh hỉ đi.
Cho nên hắn tìm vài ngày, cẩn thận chọn lựa một vài cái bàn cùng một ít dụng cụ tắm rửa, bắt đầu tạo ra một địa phương kết hợp giữa phòng tắm cùng nghỉ ngơi, trong lòng hắn vẫn đều chú ý đến sở thích của đối phương, cho nên tận lực mang đến các đồ dùng thích hợp nhất, cần phải làm cho Thụy sau khi nhìn thấy thì có thể vừa lòng.
Quả nhiên công phu không phụ lòng người, Thụy thật sự rất cao hứng, hắn vừa lòng gật gật đầu, tựa hồ rất là đắc ý cho quyết định của chính mình, cái miệng của hắn nhịn không được mà nhếch lên, rất giống bộ dáng của một tiểu nhân đắc chí.
Lục Văn Thụy lơ đãng mở hé mắt, muốn nhìn xem Đại Thước đang làm cái gì, không nghĩ tới lọt vào trong tầm mắt là biểu tình kia của đối phương, y có chút buồn cười, Đại Thước như vậy thật sự rất đáng yêu, nhìn có chút tính trẻ con, lại có chút ngây ngốc, làm cho y cảm giác thực manh.
Mễ Lai Khắc nghe được tiếng cười thì cúi đầu, liền đối diện với ánh mắt có chút trêu tức cùng sủng nịch của Lục Văn Thụy, hắn có chút quẫn bách gãi đầu, xấu hổ cười cười, trên mặt không thể ức chế mà đỏ lên.
Lúc này, Lục Văn Thụy lại cảm thấy đối phương đáng yêu, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đối phương đỏ mặt đâu, thật sự là khó được, y nhịn không được vươn tay vỗ nhẹ vào gương mặt của đối phương. Mễ Lai Khắc có chút ngốc lăng khi hai má mình bị đánh lén, cảm giác độ ấm trên mặt tựa hồ lại lên cao , hắn nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lục Văn Thụy , có chút bất đắc dĩ đem đối phương ôm vào trong lòng, hai người gắt gao dán sát vào nhau, trong không gian nhỏ bé đầy nhiệt khí này, cả hai cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương.
—–
Yuki-Hana: Truyện này vẫn còn 4 chương nữa nhưng theo mình tới đây là kết thúc được rồi. Bốn chương sau giống như là phiên ngoại. Hai chương nói về 2 phụ thân của Mễ Lai Khắc . Hai chương còn lại là nói về quá trình Đại Thước đi hái thuốc/(nấm Linh chi) bị thương. Mình sẽ ngừng ở đây. Nếu các bạn muốn xem thì đọc QT nhé. Chúc các bạn có một tuần như ý.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro