Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26~30

Chương 26:

Đợi cho Khoa Lan đem da thú cùng hoa khô đều thu hảo, mọi người liền ngồi vây quanh bàn ăn, bắt đầu hưởng dụng bữa tối hôm nay. Không nghĩ tới vừa bưng bát cơm, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, năm người liếc nhau, cuối cùng Ngải Tư Đặc tiêu sái đi ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra chợt nghe đến một tiếng hô to, âm thanh kia mang theo chút non nớt cùng giọng mũi nồng đậm:

”Khoa Lan thúc thúc, Tạp Lạc Tư thúc thúc, Mễ Lai Khắc, ta đến nhà các ngươi ăn cơm chiều nga, các ngươi có hay không chờ ta a!”

Vừa dứt lời, một thân ảnh màu lửa đỏ tinh tế liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lục Văn Thụy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là một giống cái thực kiều mỵ. Y có một mái tóc dài màu đỏ cuốn khúc, đôi mắt màu đỏ mở thật to mang theo một chút kiêu căng, xa xa nhìn tựa như hai khỏa ruby, rất được, chiếc mũi khéo léo thẳng tắp, bên dưới là một cái miệng nhỏ nhắn. Gương mặt y còn mang theo chút trẻ con. Một kiện trường bào đỏ rực bao lấy thân thể tinh tế mà lại cân xứng của y. Ở chỗ cổ áo của trường bào còn đính mấy cọng lông chim xinh đẹp. Cả người đều tràn ngập màu đỏ, rất là thu hút ánh mắt của người khác.

Lúc này y dùng gương mặt vô cùng kiều mỵ của mình làm nũng, lôi kéo, lắc lư cánh tay của Khoa Lan. Xem ra y cùng người nhà này rất quen thuộc. Lục Văn Thụy đang ngồi suy đoán , đột nhiên một đạo ánh sáng màu xanh nhạt lọt vào tầm mắt hắn. Đó là một giống cái đi phía sau Ngải Tư Đặc. Lúc này y chỉ im lặng đứng ở một bên.

Bất đồng với giống cái phía trước, giống cái này có một mái tóc dài màu xám. Y đơn giản dùng một thứ giống như mộc trâm cố định một phần tóc phía trên, phần còn lại thì xỏa tự nhiên ở phía sau. Sợi tóc mềm mại kia tại tựa hồ lóe ra ánh sáng làm cho người ta rất muốn đưa tay ra sờ một chút. Lúc này trên gương mặt thanh tú tinh xảo mang theo nụ cười nhợt nhạt. Bên dưới hai hàng lông mi dài là một đôi mắt màu xám hơi híp lại, bên trong tựa hồ lộ ra một chút ánh sáng nhu hòa. Phía dưới chiếc mũi rất là thanh tú là đôi môi tựa như hai cánh hoa. Hai bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Hai bên má còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. So với Ngải Tư Đặc bên cạnh thì y thắp hơn một cái đầu, trên người mặc nhất kiện trường bào màu xanh nhạt, không có thêm trang sức này nọ, thực sự rất đơn giản. Lúc này y cũng chỉ đứng im lặng nhưng là làm cho người ta nhìn thực thoải mái. Nếu giống cái mặc hồng y kia tượng trưng cho hỏa thì y chính là thủy, luôn mang theo chút lơ đãng nhu hòa.

Có vẻ như cảm giác được ánh mắt đánh giá của Lục Văn Thụy, y liền quay đầu hướng về phía đối phương mỉm cười. Lục Văn Thụy cũng cười đáp lễ. Đối với giống cái này, hắn rất hảo cảm.

Phía bên kia, Khoa Lan bị đối phương bám dính nên không có biện pháp, đành phải lôi kéo giống cái bên người ngồi xuống, sau đó lại lấy thêm hai bộ chén dĩa , hối thúc mọi người cùng nhau ăn cơm, thuận tiện còn không quên giới thiệu:

“Thụy, bên cạnh ta đây là Thụy Lạp, hắn là tiểu nhi tử của hiến tế Phỉ Nhĩ, từ nhỏ đã cùng Mễ Lai Khắc lớn lên . Bên cạnh Ngải Tư Đặc là Pháp Lan. Bình thường hắn đều đi theo ta học tập y thuật, so với ngươi thì lớn tuổi hơn một ít.”

Nói xong, Khoa Lan lại xoay người, nói với Thụy Lạp cùng Pháp Lan:

“Đây là Thụy, vài ngày trước vừa gia nhập bộ lạc chúng ta. Tuổi các ngươi đều không sai biệt lắm, về sau phải hảo hảo ở chung nga!”

Ba người liếc nhau, hơi hơi gật đầu, xem như nhận thức , mọi người bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Chỉ có Thụy Lạp nhìn Lục Văn Thụy đang ngồi bên người Mễ Lai Khắc, trong ánh mắt lộ ra chút cao ngạo cùng khinh miệt. Thời điểm nhìn thấy Mễ Lai Khắc gắp rau cho đối phương trong ánh mắt lại mang theo chút tức giận. Như thế nào trước kia Mễ Lai Khắc ca ca không gắp rau cho mình? Giống cái này dựa vào cái gì mà làm cho ca ca chiếu cố như vậy chứ? bộ dạng của y cũng không có xinh đẹp như mình. Mặc quần áo cũng không đẹp như mình, hừ! Thật sự là càng nghĩ càng làm cho người ta sinh khí!

Đột nhiên Thụy Lạp đứng dậy, đi đến bên người Lục Văn Thụy , mở miệng nói:

“Thụy, ngươi có thể đổi chỗ với ta không? Trước kia khi ăn cơm, ta luôn ngồi cùng Mễ Lai Khắc ca ca.”

Nói xong còn không quên bỉu môi, vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương, trong cặp mắt ngập nước , tựa hồ chỉ cần đối phương cự tuyệt thì sẽ lập tức khóc thành tiếng. Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó nhìn ra ở đáy mắt y hiện lên một chút khiêu khích.

Nhìn Thụy Lạp ngạo kiều như vậy, Lục Văn Thụy rất phong độ đứng dậy, đối với y làm ra một cái tư thế “Thỉnh” sau đó thong dong bước đến bên cạnh Khoa Lan ngồi xuống, lấy qua chén đũa của mình tiếp tục ăn ngon lành. Chỉ là một đứa nhỏ còn chưa lớn mà thôi, hắn không cần phải so đo làm gì.

Thụy Lạp tuy rằng cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống bên cạnh Mễ Lai Khắc nhưng cũng nhìn ra là Lục Văn Thụy tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì hết, y cảm thấy có một hơi nghẹn tại ngực, cảm giác thực phiền muộn. Sau đó lại nhìn thấy Mễ Lai Khắc dù cách hơn phân nửa cái bàn mà vẫn ân cần gắp rau cho đối phương, y thật sự càng nhìn càng thấy Lục Văn Thụy không vừa mắt. Vì thế tiếp theo đó, trên bàn cơm, thỉnh thoảng sẽ thấy Thụy Lạp hỏi Lục Văn Thụy một số chuyện tình, sau đó làm như là không cẩn thận đánh nghiêng chén canh của đối phương, trực tiếp đụng vào đồ ăn trên tay đối phương hoặc là gom hết đồ ăn mà đối phương thích vào trong chén của y. Thụy Lạp liên tục dùng các loại hành vi xảo trá tai quái nhưng đáng tiếc tất cả hành động đó đều không có ảnh hưởng đến đối phương. Mỗi lần như thế đều bị đối phương cười trừ. Việc này làm cho Thụy Lạp có cảm giác giống như là một quyền đánh vào trên mặt bông, rất bị đè nén.

Những người khác cũng nhìn thấy mấy hành vi trẻ con của Thụy Lạp nhưng không thể trách. Là tiểu nhi tử của hiến tế trong bộ lạc, y vẫn luôn kiêu căng bốc đồng, mọi người đối với một ít hành vi ngẫu nhiên của y cũng rất là bao dung. Nhìn Lục Văn Thụy cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị gây sự, hắn vẫn cố gắng tự nhiên dùng cơm, trừ bỏ Khoa Lan hơi cảnh cáo nhìn Thụy Lạp vài lần, những người khác đều ăn ý nên không hề lên tiếng.

Rốt cục thời gian bữa tối cũng xong, Khoa Lan phao trà cúc mà Lục Văn Thụy mang đến . Mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ, bắt đầu nhàn nhã nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên phát hiện Pháp Lan ngồi ở bên tay phải đang nhìn chằm chằm , Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc quay đầu. Thấy hành động của mình bị phát hiện, mặt Pháp Lạp lập tức biến thành một trái táo hồng. Nhìn đối phương đỏ bừng khuôn mặt, hắn cảm thấy giống cái ôn hòa này tựa hồ rất dễ dàng thẹn thùng. Hai người đối mặt một lát, sau đó Lục Văn Thụy đánh vỡ trầm mặc:

“ Xin chào, ta là Thụy, ngươi tên là Pháp Lan đúng không, thật cao hứng nhận thức ngươi!”

Liên tiếp ân cần thăm hỏi xong, nhiệt độ trên mặt Pháp Lan cũng lui xuống không ít. Hắn ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một độ cong mê người.

“Ân, Thụy! Ta là Pháp Lan, ta cũng thật cao hứng nhận thức ngươi! Ta vừa rồi nhìn chằm chằm ngươi thật sự là có chút thất lễ. Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, ngươi thế nhưng cùng Khoa Lan thúc thúc giống nhau đều là phát đồng dị sắc [tóc,mắt ko cùng màu], hơn nữa màu mắt của ngươi thật khá, là màu lam tím . Ta cho tới bây giờ đều không có nhìn thấy người có màu mắt như thế, vì vậy nhịn không được nên nhìn nhiều lần.”

Nói tới đây, Pháp Lan tạm dừng một chút, tựa hồ vẫn cảm giác có chút ngượng ngùng, tiếp theo hắn còn nói thêm:

“Kỳ thật ta vừa rồi còn phát hiện thứ ngươi mang trên chân cùng chúng ta cũng không giống nhau. Làm sao ngươi có thể nghĩ ra cách mang da thú trên chân như thế, nhìn rất đẹp. Trước đây ta chưa bao giờ hình dung được cách này”

Nghe đối phương nói xong, Lục Văn Thụy vẫn ôn hòa cười cười.

“Cám ơn ngươi đã khen. Ta cảm thấy ánh mắt của ngươi cũng rất được. Hơn nữa, toàn thân của ngươi đều mang đến cho người ta một loại cảm giác thực thoải mái, ta thực thích! Về phần thứ trên chân ta, ta gọi nó là giày. Bởi vì trước kia ở tại rừng rậm, bình thường khi ta đi tới đi lui rất đau chân , cho nên ta đã nghĩ đến dùng da thú đem chân bao lại, thực phương tiện. Kỳ thật ta lại ưa loại giầy của các ngươi. Mang vào những ngày trời nóng tuyệt đối so với da thú sẽ thoải mái hơn.”

Lục Văn Thụy chỉa chỉa đôi giầy rơm trên chân đối phương, vẻ mặt hâm mộ. Pháp Lan nhìn bộ dáng Thụy trông mong nhìn chằm chằm vào đôi giầy của y, đột nhiên cảm thấy đối phương thật đáng yêu. Trước đây cứ cảm thấy hắn rất cao thâm khó lường không dễ ở chung, nhưng giờ thì cảm giác đó đã bay đi mất. Haha! Nghĩ như vậy, Pháp Lan sang sảng mở miệng nói:

“Ngươi thích không? Cái này làm không có khó. Giống cái trong bộ lạc trên cơ bản đều đã làm. Ngươi nếu thích, ta có thể làm cho ngươi một đôi trước, đương nhiên ngươi cũng có thể theo ta học để sau này chính mình làm.”

“Thật vậy chăng? Cám ơn ngươi! Kỳ thật ta không giỏi trong việc may vá .ha ha!” Trên mặt Lục Văn Thụy lập tức liền tràn ra một đóa hoa, ngay cả ánh mắt đều trở nên sáng trông suốt .

Tiếp theo hai người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất. Trong lúc nói chuyện, hai người đột nhiên phát hiện nguyên lai bọn họ có một vài sở thích giống nhau. Điều này làm cho bọn họ có chút kinh hỉ. Cho đến khi nói đến thảo dược, Pháp Lan rất ngạc nhiên khi biết Lục Văn Thụy chưa từng học y thuật, mà lại biết không ít thảo dược, trong số đó còn có một vài loại mà y cũng chưa từng nghe qua. Vì thế hưng trí bừng bừng, hai người lại bắt đầu hàn huyên về thảo dược, thỉnh thoảng trao đổi một chút ý kiến.

Khoa Lan cùng Tạp Lạc Tư nhìn hai người tán gẫu thật sự vui vẻ thì thật cao hứng. Bọn họ đều hy vọng một người cô đơn như Lục Văn Thụy có thể ở trong bộ lạc kết giao bằng hữu. Cho nên, hiện tại nhìn không khí rất là hòa hợp giữa Pháp Lan cùng hắn, hai người đều thở dài nhẹ nhõm.

Không thể nghi ngờ Lục Văn Thụy là một giống cái có bộ dạng thực xuất sắc, tính cách cũng rất là thảo hỉ. Hai người nhìn hắn như vậy thì rất là thích. Lúc nghe nói hắn trước kia vẫn sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm thì cảm thấy rất thương tiếc . Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng nhìn cách hắn đối nhân xử thế, đều rất là tự nhiên hào phóng, một chút đều không có tùy hứng. Cho nên khi phát hiện tiểu nhi tử nhà mình thích hắn, bọn họ đều yên lặng duy trì .

Trong phòng, 7 cá nhân không tự giác chia làm thành 3 cái cái vòng nhỏ hẹp, đều tự trò chuyện với nhau. Thụy Lạp quấn quít lấy Mễ Lai Khắc nói đông nói tây. Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan hai người một bên nhìn xem mấy người tuổi trẻ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với đối phương. Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan khí thế ngất trời thảo luận về dược tính và công dụng của thảo dược. Chỉ có Ngải Tư Đặc không gia nhập vào nhóm nào. Y chỉ là yên lặng ngồi ở bên cạnh Mễ Lai Khắc, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vì kịch liệt thảo luận nên hai má mang theo một chút phấn hồng. Nhìn bộ dáng đối phương khi cười khi giận, y cảm giác nhịp đập trái tim mình tựa hồ cũng thay đổi theo. Loại cảm giác này trước kia y đều không có cảm thụ qua. Cũng giống như chỉ cần nhìn người trước mắt, cho dù cả hai không có trao đổi cái gì, nhưng trong lòng vẫn có thể cảm giác được một sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Mà Thụy Lạp người đang quấn quít lấy Mễ Lai Khắc nói chuyện phiếm cũng rất không thoải mái .Nhìn Pháp Lan bình thường đối với mình ôn hoà nhiệt tình nay lại cùng Lục Văn Thụy trò chuyện say mê, ngay cả Ngải Tư Đặc luôn luôn hờ hững với giống cái cũng đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn chăm chú hắn, lại càng không nói đến Mễ Lai Khắc, tuy rằng đang ở bên cạnh mình nhưng tầm mắt vẫn cứ giằng co tại trên người của hắn. Khoa Lan thúc thúc cùng Tạp Lạc Tư thúc thúc cũng ngồi ở một bên nhìn Lục Văn Thụy nhẹ nhàng cười, trên mặt có chút thoải mái có chút vui mừng. Tại sao hắn liền được hoan nghênh như vậy? Tựa hồ so với một người mà bọn họ nhận thức mười mấy năm như mình, mọi người giống như thích hắn hơn. Nghĩ như vậy, Thụy Lạp cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng không rõ ràng.

Chương 27:

Đêm đó mọi người đều thực tận hứng. Lục Văn Thụy đối với việc vừa hưởng thụ mỹ thực vừa giao lưu tân bằng hữu liền thấy thực vừa lòng. Lúc gần đi, Tạp Lạc Tư còn nói với hắn, buổi sáng ngày mai có thể đi đến chỗ của hiến tế để thí nghiệm năng lực. Hắn tự cổ vũ bản thân một chút. Cho nên nói, mặc kệ đi đến đâu, có lãnh đạo hỗ trợ chính là hảo!

Đạp ánh trăng, Lục Văn Thụy trên đường cứ ngâm nga, tâm tình tốt lắm. Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc hộ tống hắn về đến tận nhà. Sau khi nói lời từ biệt với hai người, tâm tình hắn rất là phấn khởi liền gột rửa sau đó đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải đi thí nghiệm năng lực nữa! Không biết năng lực của hắn là cái gì đâu? Dị năng? siêu năng lực? võ công? Không nghĩ tới những thứ mà trước kia hắn không dám mơ thì từ khi xuyên qua đến nay hắn đều có thể có được. Thật tốt! Mang theo mỹ mãn tươi cười, Lục Văn Thụy ngủ thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, Lục Văn Thụy mang theo tâm tình rất tốt mà rửa mặt, mặc vào một kiện quần áo ngắn gọn mà cũng không thất lễ, sau đó liền xuất môn .

Ra tới ngoài cửa , hắn không ngạc nhiên khi thấy Mễ Lai Khắc mang theo vẻ mặt tươi cười đứng ở đó. Tuy nhiên hắn có chút kinh ngạc nhìn Ngải Tư Đặc đang ở bên cạnh mà ôn hòa nhìn hắn. Chẳng lẽ gần nhất lưu hành việc huynh đệ cùng nhau hành động sao? Nhớ lại từ sau khi hắn đi vào Thái Cách bộ lạc, nhận thức Ngải Tư Đặc thì người này cùng Mễ Lai Khắc vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn. Có lẽ là bởi vì người này khi tươi cười quá mức thân thiết, cũng có lẽ là người này xuất hiện quá mức tự nhiên, nên cho tới bây giờ Lục Văn Thụy mới phát hiện đối phương tựa hồ bất tri bất giác đi vào cuộc sống của hắn. Nhìn Ngải Tư Đặc bởi vì thấy hắn ra mà nở nụ cười sáng lạn, Lục Văn Thụy tựa hồ không thể nói lời cự tuyệt. Quay đầu nhìn thoáng qua Mễ Lai Khắc đang chờ ở bên cạnh, thấy y đang im lặng nhìn mình. Lục Văn Thụy liền đối với hai người nói sớm an, sau đó cùng hai người đồng loạt xuất phát.

Ba người một đường đi tới. Trên đường, nhiều người thấy bọn họ đều rất là nhiệt tình tiếp đón, có một vài thú nhân quen biết còn tiến lên cùng huynh đệ Mễ Lai Khắc quàng vai, vỗ ngực đối phương, tỏ ra bộ dáng là huynh đệ tốt.

Khi bọn hắn nhìn đến Lục Văn Thụy đang đứng cùng hai huynh đệ, trên mặt đều mang theo kinh diễm. Bọn họ tuy rằng biết trong bộ lạc có một giống cái mới tới, nhưng bình thường hắn luôn được hai huynh đệ Mễ Lai Khắc bảo hộ cho nên mọi người đều còn chưa có gặp qua hắn lần nào. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt. Đây quả thật là một giống cái tinh xảo xinh đẹp. Mọi người đều vui mừng quá đỗi. Hơn nữa giống cái này còn độc thân, chỉ cần hắn không có bạn lữ thì bất cứ thú nhân nào cũng đều có quyền được theo đuổi. Cho nên , thú nhân có chút gan lớn liền nhiệt tình tiến lên tự giới thiệu với Lục Văn Thụy, thỉnh thoảng còn bày ra vài cái tư thế, hướng hắn biểu hiện bản thân cường tráng, hy vọng có thể hấp dẫn được đối phương.

Lục Văn Thụy nhìn nhóm thú nhân trước mắt không ngừng triển lãm bản thân lại còn thỉnh thoảng sử dụng ánh mắt nồng cháy nhìn hắn, trong lòng không khỏi buồn bực. Hắn nghĩ trước kia bản thân ở địa cầu sống qua 22 năm đều không có người hỏi thăm, như thế nào vừa đến thế giới thú nhân này, sau khi biến thành giống cái thì lại được hoan nghênh như vậy? Chẳng lẽ trời sinh hắn không có nhân duyên với nữ tử, ngược lại hắn có vẻ chiêu nam nhân sao?

Bị một đám thú nhân bề ngoài cao lớn hơn hắn nhìn chằm chằm, Lục Văn Thụy cảm thấy thực choáng váng. Tuy rằng hắn đã tiếp nhận thân phận giống cái, nhưng nội tâm hắn vẫn kiên trì bản thân là một nam nhân chân chính. Hắn nghĩ cho dù là ai bị nhiều người đồng tính như vậy vây quanh cũng không thể quá cao hứng đi?! Lục Văn Thụy nhìn một nhóm thú nhân đang quay quanh, hắn cảm thấy bản thân có áp lực rất lớn.

Huynh đệ Mễ Lai Khắc một phải một trái gắt gao bảo hộ hai bên Lục Văn Thụy . Chú ý tới sắc mặt của hắn không tốt, lại nhìn nhìn nhóm thú nhân dù đuổi thế nào cũng không đi, hai người liếc nhau, phối hợp ăn ý, một người che hai tai Lục Văn Thụy , một người ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hổ gầm.

Tiếng huýt gió như sấm, làm cho thân hình nhóm thú nhân khẽ run, động tác quanh thân bị kiềm hãm, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Sau đó nhìn thì đã không còn thấy thân ảnh ba người kia. Trong lòng mọi người nổi lên một trận thất vọng, nhưng chỉ có thể liếc mắt một cái, phẫn nộ rời đi.

Vừa thoát ly vòng vây các thú nhân , ba người một đường chạy như điên. Chạy đi được một đoạn đường mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhau đều thấy có chút chật vật, nhịn không được cười ha ha.

Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đã không còn sớm , Lục Văn Thụy nghĩ không thể để cho hiến tế đợi lâu, không thì sẽ làm cho đối phương có ấn tượng không tốt về mình, vì thế hắn xoay người nhắc nhở hai người vẫn còn đang cười ở bên cạnh nên chạy nhanh đi thôi. Hai huynh đệ cũng chú ý việc thời gian có chút chậm trễ cho nên không có dị nghị mà đuổi kịp cước bộ của Lục Văn Thụy , vẫn như cũ một phải một trái tiêu sái ở bên người hắn.

Khi ba người tới thần điện, nhìn thấy Thụy Lạp đang ở cửa tựa hồ đã đợi thật lâu. Y ngẩng đầu trừng mắt liếc ba người một cái, đối với Lục Văn Thụy ác thanh ác khí nói:

“Đến chậm như vậy, một chút cũng không có lịch sự, hại ta đợi lâu như vậy, nếu phụ thân không kêu ta ra cửa chờ ngươi, ta mới không nghĩ chờ ngươi đâu, hừ! Phụ thân ngay tại bên trong, chính ngươi vào đi thôi!”

Nói xong không hề nhìn Lục Văn Thụy , y xoay người đối với Mễ Lai Khắc lập tức nở ra một nũ cười ngọt ngào. Tiến lên ôm lấy cánh tay của đối phương, thanh âm nọa nọa nói:

“Mễ Lai Khắc ca ca, ngươi đã lâu đều không có đi chơi cùng ta, hôm nay theo ta đi vào trong rừng cây ngoạn được không?”

Mễ Lai Khắc nghe Thụy Lạp nói, theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Văn Thụy, chỉ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn mình một cái, sau đó quyết đoán xoay người hướng bên trong thần điện đi vào.

Tuy rằng Thụy không nói câu nào nhưng Mễ Lai Khắc vẫn là không hiểu sao cảm giác phía sau lưng chợt lạnh. Hắn đang muốn từ chối Thụy Lạp, đuổi theo đối phương giải thích, kỳ thật hắn cùng Thụy Lạp thật sự không có cái gì hết. Lúc này, Thụy Lạp chợt rúc vào bên cạnh hắn nhỏ giọng hỏi:

“Mễ Lai Khắc ca ca, theo giúp ta đi, được không?”

Nói xong còn không quên dùng cặp mắt to ngập nước nhìn chằm chằm hắn, bộ dáng giống như nếu ngươi không đáp ứng, ta liền khóc cho ngươi coi. Mễ Lai Khắc phiền não ngẩng đầu lên nhờ ca ca hỗ trợ, ai ngờ hắn mới vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt trêu tức của Ngải Tư Đặc. Quả nhiên ca ca hắn luôn luôn ở bên cạnh xem kịch vui đây mà.

Ngải Tư Đặc nhìn ánh mắt mang theo tia cầu cứu của Mễ Lai Khắc, tuy rằng cảm thấy biểu tình trông mong của đệ đệ nhà mình kia nhìn thực đáng yêu, nhưng vẫn quyết định coi như không nhìn thấy, cho nên hắn thản nhiên nói một câu:

“Mễ Lai Khắc, ngươi chậm rãi đi, ca ca trước hết đi bồi Thụy nga!”

Dứt lời còn không quên nháy mắt mấy cái với Mễ Lai Khắc, sau đó không quay đầu lại đuổi theo Lục Văn Thụy ở phía trước. Dù sao có một số việc, Mễ Lai Khắc cần phải tự mình đi giải quyết , đặc biệt là chuyện tình cảm. Người khác không giúp được.

Mễ Lai Khắc nhìn hai người rất nhanh biến mất sau cửa thần điện, lại nhìn Thụy Lạp vẫn khư khư như cầm lấy tay hắn mang theo vẻ mặt chờ đợi, thật sự là khóc không ra nước mắt! Hắn thật sự không nghĩ cùng Thụy Lạp đi vào rừng cây ngoạn cái quỷ gì a. Tại sao không ai hiểu và giúp hắn hết vậy. Hắn muốn đi cùng Thụy của hắn a, tuyệt đối không thể để cho ca ca giành trước !

Mắt thấy không ai hỗ trợ, chỉ có thể tự mình cứu lấy thân, Mễ Lai Khắc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười coi như ôn hòa, đối với Thụy Lạp nói:

“Thụy Lạp, hôm nay ta đã hứa với Thụy là sẽ cùng hắn đến chỗ cha ngươi thí nghiệm năng lực , để ta nói ca ca cùng ngươi đi chơi, được không?”

Nhìn Mễ Lai Khắc cườ tựa hồ có chút cứng ngắc, Thụy Lạp vẫn làm nũng lôi kéo tay đối phương:

“Không cần, Mễ Lai Khắc ca ca, bên Lục Văn Thụy kia đã có Ngải Tư Đặc ca ca cùng đi thì tốt rồi! Ngươi hôm nay trước theo giúp ta thôi, trước kia không phải ngươi nói thích nhất là Thụy Lạp sao? Chẳng lẽ hiện tại ngươi đã không thích ta nữa sao?”

Nhìn Thụy Lạp nói xong liền rơi lệ, trong lòng Mễ Lai Khắc rất là phiền chán, chết tiệt, hắn khi nào thì nói là thích y , tại sao hắn không biết! Mễ Lai Khắc muốn trực tiếp bỏ y mà đi, nhưng lại có chút giãy dụa. Nếu để cho Phỉ Nhĩ thúc thúc biết hắn chọc tiểu nhi tử của mình khóc thì nhất định sẽ nói Lôi Mông Đặc thúc thúc đem hắn tấu một chút. Nhưng hắn thật sự không thích tiểu quỷ hay khóc ngay từ nhỏ liền thích quấn quít lấy hắn này. Mỗi lần chỉ cần y vừa khóc, mặc kệ có phải lỗi của y hay không, thì sau đó hắn đều bị hai phụ thân luôn cưng chiều tiểu nhi tử tấu một chút. Hơn nữa mỗi lần phụ thân của hắn không thèm bênh hắn mà còn nói Thụy Lạp là giống cái nên hắn không được ăn hiếp y. Có thể nói hắn chính là bị Lôi Mông Đặc thúc thúc ức hiếp mà ráng lớn lên . Hắn có thể cao lớn như vậy có lẽ là nhờ nguyên nhân này a.

Như vậy hiện tại làm sao bây giờ đây? Hắn phải giải quyết người này ra sao? Thụy đi vào lâu như vậy cũng chưa thấy hắn đến nhất định sẽ tức giận. Nghĩ đến đây Mễ Lai Khắc đột nhiên giật mình, nhớ tới phương pháp lần trước của Thụy nên hắn quyết định làm theo. Hắn đầu tiên là khoa trương “A” một tiếng, quả nhiên hấp dẫn lực chú ý của Thụy Lạp. Sau đó hắn nhân cơ hội rút tay về, miệng thì nói:

“Mau nhìn, có một con heo đang bay trên trời kìa”.

Thụy Lạp tò mò theo hướng ngón tay Mễ Lai Khắc, phát hiện không có heo bay. Y nghi hoặc quay đầu nhìn người ở bên cạnh, muốn hỏi hắn con heo kia ở đâu? Tại sao y không có thấy? Ai ngờ vừa quay đầu lại mới phát hiện người kia đã sớm biến mất, sau đó y mới phản ứng lại. Nguyên lai vừa rồi Mễ Lai Khắc nói có heo trên trời là muốn lừa y. Tại sao bây giờ hắn lại trở nên hư hỏng như vậy chứ, còn học cách lừa y , nhất định là do Thụy dạy hư Mễ Lai Khắc ca ca. Nghĩ như vậy , trong lòng Thụy Lạp đối với Lục Văn Thụy càng sinh ra chán ghét. Thụy Lạp nghĩ rằng, Mễ Lai Khắc ca ca hiện tại nhất định là đi tìm tên Thụy kia , như vậy y sẽ đi đến chỗ phụ thân thì có thể nhìn thấy hắn. Nghĩ xong, y cũng xoay người đi vào thần điện.

Mà lúc này Lục Văn Thụy đã đi vào thần điện. Trong lòng hắn thật sự cũng không bình tĩnh giống như biểu hiện bên ngoài của mình. Trong lòng hắn hơi hơi ảo não. Hắn vừa rồi thấy Thụy Lạp kéo cánh tay Mễ Lai Khắc liền muốn xông lên phía trước một roi đem đối phương đánh bay ra ngoài. Sau nghe được Thụy Lạp làm nũng nói chuyện với Mễ Lai Khắc, hắn liền nổi hết da gà. Thụy Lạp như thế nào lại yểu điệu như vậy chứ? Cho dù là giống cái, nhưng hắn gặp qua Khoa Lan thúc thúc cùng Pháp Lan đều không có giống như vậy. Người này tại sao lại như thế…. …… Ân, thật đặc biệt? Dù sao hắn cũng không chịu nổi loại giống cái ẻo lã như thế này . Đương nhiên hắn xem đối phương không vừa mắt, chính yếu vẫn là bởi vì Mễ Lai Khắc không khỏi tay đối phương, điều này làm cho hắn thực sinh khí. Hắn nghĩ có nên tặng Mễ Lai Khắc một roi?. [Y-H: nên đánh]. Bất quá, hắn dù là suy nghĩ nhưng không có thật sự hành động. Không phải vì hắn là người hiền lành, mà là hắn nghĩ bản thân cùng Mễ Lai Khắc chưa có xác định quan hệ. Cái hôn môi ngày hôm qua cũng chỉ là do hai người nhất thời xúc động mà thôi, cho nên hắn cũng không có quyền gì mà chỉ trích đối phương.

Nghĩ như vậy , tuy rằng đối với Đại Thước có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn là lựa chọn bình tĩnh xoay người rời đi, cho dù là có hảo cảm với Mễ Lai Khắc, hắn cũng không cho phép bản thân mất đi lý tính. Hắn không giống như mấy người đàn bà chanh chua tranh giành tình nhân, hắn là nam nhân, là một người địa cầu thế kỷ 21 tự tin kiêu ngạo, nếu hắn thật sự tùy tiện cùng cái loại tiểu hài tử bốc đồng này so đo, như thế chính lạ hạ thấp bản thân. Đối với cảm tình, hắn cảm thấy bản thân có thể thích, yêu thượng đối phương, nhưng tuyệt đối không thể hèn mọn trước mặt đối phương, phóng thấp tư thái của bản thân. Đây là điểm mấu chốt của Lục Văn Thụy đối với tình yêu.

Ở trong lòng suy nghĩ thông suốt, Lục Văn Thụy thấy Ngải Tư Đặc đã muốn đuổi theo. Lúc này đối phương đang im lặng nhìn chăm chú vào hắn, trên mặt còn mang nụ cười ôn hòa thân thiết mà hai người lần đầu gặp mặt . Lục Văn Thụy nhìn hắn, lơ đãng cũng mỉm cười. Cảm giác tâm tình của hắn lập tức trong sáng lên, cái gì Thụy Lạp, cái gì nam nhân ẻo lã, tất cả đều bỏ qua một bên.

Ngải Tư Đặc mang theo Lục Văn Thụy đi vào một gian phòng bên trong thần điện . Đi qua đại môn, quả nhiên thấy bên trong có một người mặc trường bào màu trắng đang chờ bọn họ.

Thấy hai người, đối phương ngẩng đầu lên, một ít tóc màu thủy lam vướn vào hai má. Lập tức có một bàn tay ngăm đen từ bên cạnh đưa qua mềm nhẹ mà đem mấy sợi tóc phá phách kia vén vào bên tai của đối phương. Tại thời điểm tầm mắt hai người giao nhau, người mặc áo bào trắng lộ ra một nụ cười nhu hòa. Tiếp theo hắn đem ánh mắt chuyển hướng Lục Văn Thụy cùng Ngải Tư Đặc.

Lúc này Lục Văn Thụy mới phát hiện nguyên lai trong phòng có hai người, một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào đen. Xa xa nhìn thật giống như là hắc bạch gì đó. Người mặc hắc bào nhìn rất giống người Trung Quốc, tóc đen mắt đen , lại thêm một thân hắc bào, mà ánh sáng trong phòng lại không rõ ràng khiến cho người ta không chú ý đến sự tồn tại của y, hơn nữa y còn ẩn dấu hơi thở của mình.

Lúc này, người mặc áo bào trắng đang dùng cặp mắt màu thủy lam nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy , trong mắt mang theo điểm tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, đánh giá một lát, trong phòng vang lên thanh âm nhu hòa:

“Nhĩ hảo, ta là hiến tế Phỉ Nhĩ, thật cao hứng nhận thức ngươi! bên cạnh ta đây là bạn lữ của ta, Lôi Mông Đặc. Ta nghe Tạp Lạc Tư nói, ngươi muốn thí nghiệm năng lực của mình, ngươi đến đây, để tay lên thần thạch đi!”

Nói xong, hắn giơ cây gậy của mình lên trước mặt Lục Văn Thụy , ý bảo đối phương để tay lên mặt trên. Lục Văn Thụy vươn tay phải, đưa tay chạm vào trên tảng đá trong suốt có chút giống như là thủy tinh ở trên đỉnh gậy. Ai ngờ ngón tay vừa mới tiếp xúc mặt ngoài tảng đá, tảng đá nguyên bản vốn trong suốt liền phát ra một trận ánh sáng mãnh liệt màu lục, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng đều bao trùm trong lục sắc quang mang [ánh sáng màu lục].

Lục Văn Thụy bởi vì trực diện hào quang, cho nên theo bản năng nhắm lại hai mắt, bỗng nhiên hắn cảm giác bản thân rơi vào một chiếc ôm ấm áp quen thuộc, một bàn tay to ấm áp che lại hai mắt của hắn, hắn ngữi được mùi cỏ xanh trên người đối phương nên biết là Mễ Lai Khắc đã đến.

Lục Văn Thụy thả lỏng thân thể có chút cương cứng của mình, chậm rãi tựa vào trong lòng đối phương, nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, không hiểu sao liền thấy an tâm, cảm giác được Mễ Lai Khắc nhẹ tay cầm bàn tay mà hắn đang để trên gậy xuống dưới, sau một lúc lâu, lục sắc quang mang rốt cục dần dần yếu bớt cho đến khi biến mất hẳn.

Lục Văn Thụy nắm tay Mễ Lai Khắc, nhẹ nhàng đẩy thân thể đối phương ra, ngẩng đầu nhìn bốn phía, có chút không biết nên khóc hay cười.

Hiến tế Phỉ Nhĩ đang dùng vẻ mặt khiếp sợ đứng sau lưng Lôi Mông Đặc . Ngải Tư Đặc vẻ mặt ảo não nhìn Thụy Lạp đang ở trong lòng mình. Xem ra Thụy Lạp là đuổi theo Mễ Lai Khắc vào . Bất quá sự kết hợp giữa Thụy Lạp cùng Ngải Tư Đặc như thế nào cảm thấy có chút buồn muốn cười đâu? Lục Văn Thụy không quá phúc hậu nhìn biểu tình ảo não của Ngải Tư Đặc, khe khẽ nở nụ cười.

Mà ngay lúc này, Ngải Tư Đặc cùng Thụy Lạp là tối buồn bực. Ngay tại lúc lục quang chói sáng nhất, Ngải Tư Đặc vốn là muốn đi đến chỗ Lục Văn Thụy , nhưng không biết vì sao Thụy Lạp vừa đi vào phòng lại ngã vào trong lòng hắn. Mà khi thấy lục quang chói mắt kia thì định chạy về phía Mễ Lai Khắc , ai ngờ khi đó Mễ Lai Khắc đã đi tới bên người Lục Văn Thụy . Thụy Lạp chậm chân liền bổ nhào vào trong lòng Ngải Tư Đặc vốn cũng đang đi tới hướng này , âm kém dương sai, liền biến thành loại tình huống hiện tại . Lúc này, hai người vẻ mặt xấu hổ ảo não đẩy đối phương ra, phân biệt phóng ra sóng điện ai oán vào Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đang cười trộm.

Mà luc này, Phỉ Nhĩ đã khôi phục lại tinh thần liền từ phía sau Lôi Mông Đặc bước ra, đi nhanh đến trước người Lục Văn Thụy , lôi kéo tay hắn kích động nói:

“Rất thần kỳ , ngươi thế nhưng có được năng lực lợi hại như vậy, đây chính là loại năng lực được ghi lại trong lịch sử của bộ lạc nga, chưa từng thấy xuất hiện qua!”

Nhìn vẻ mặt kích động của Phỉ Nhĩ, Lục Văn Thụy không hiểu ra sao, chẳng lẽ năng lực của hắn thực sự manh lắm sao?

Chương 28: 

Năng lực lục sắc thần kì

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Văn Thụy và mọi người, Phỉ Nhĩ mới nhớ tới việc người khác không biết năng lực này cụ thể là cái gì , chỉ có tộc trưởng giữ sách lịch sử của bộ lạc cùng đại hiến tế thì mới có thể biết nội dung trong đó. Vì thế hắn cố gắng ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi giải thích với mọi người:

“Kỳ thật trong lịch sử của bộ lạc có ghi lại năng lực của giống cái có phát đồng dị sắc.Trong 3 nghìn năm nay, trong bộ lạc chúng ta và một số bộ lạc khác có xuất hiện năng lực khống[ khống chế] thủy, khống hỏa, khống thổ, khống phong cùng năng lực chữa khỏi. Kỳ thật còn có một loại năng lực mạnh hơn, loại năng lực này tỏa ra lục sắc, nó chính là năng lực sinh mệnh. Loại năng lực này đúng là có ghi trong sử sách nhưng cho tới thời điểm này cũng chỉ xuất hiện 1 người. Đó là vào 2000 năm trước trong bộ lạc Hải tộc. Bất quá khi đối phương làm thí nghiệm thì chỉ có thể phát ra một ít ánh sáng lục sắc mà thôi, không có lợi hại như ngươi vậy. Mặc dù chỉ có một chút lục sắc ánh sáng như vậy nhưng y cũng được người trong bộ lạc vô cùng tôn sùng, bởi vì năng lực này có thể khiến sinh mệnh được tái sinh. Loại năng lực này có thể làm cho thực vật gia tăng tốc độ sinh trưởng, có thể làm cây nông nghiệp héo rũ sống lại, tối thần kỳ là nó còn có thể làm cho người sắp chết phục hồi dấu hiệu sinh mệnh, tuy rằng không thể làm cho người chết sống lại, nhưng là có thể giúp người bị thương bổ sung cấp tốc sinh mệnh lực bị xói mòn, chữa trị bộ phận bị thương. Chỉ cần là còn một hơi thở thì đều có thể cứu được. Đây thật sự là một loại năng lực phi thường mạnh.”

Nói tới đây, Phỉ Nhĩ dừng một chút, vẻ mặt hưng phấn kích động, không còn một chút nhu hòa bình tĩnh nào như lúc đầu mới gặp, xem ra là chức nghiệp thiên về tấn công, hắn đối với loại năng lực này là phi thường cảm thấy hứng thú .

Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, đoán được là do mình quá kích động nên dọa đến bọn họ , Phỉ Nhĩ ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh trở lại biểu tình bình thường, tiếp tục nói:

“Hơn nữa sở dĩ ta nói loại năng lực này mạnh hơn mấy loại năng lực kia là vì nó có thể khống chế thủy, hỏa, thổ, phong. Hơn nữa nó cũng có khả năng chữa khỏi . Nó không chỉ có có thể trị ngoại thương mà còn giúp người bị thương trị nội thương, cho nên được mọi người xưng là sinh mệnh lực. Ngươi có thể có được loại năng lực mà chỉ có xuất hiện trong lịch sử thật sự là rất thần kỳ.”

Nghe đối phương liên tiếp giải thích, Lục Văn Thụy nhìn chằm chằm tay phải của hắn. Nguyên lai hắn có được năng lực lợi hại như vậy sao? Có năng lực này, thì năng lực ma pháp gì đó cũng không có thể cùng hắn so đo đâu, ha ha. Nghĩ như vậy , hắn ở trong lòng ngây ngô cười, đương nhiên ở mặt ngoài vẫn là vẫn duy trì một bộ bộ dáng bình tĩnh.

Phỉ Nhĩ nhìn Lục Văn Thụy không vì biết bản thân có được năng lực đặc thù mà tỏ ra đắc ý, trong lòng thực vừa lòng. Xem ra đứa nhỏ này thực bình tĩnh. Vì thế nói tiếp:

“Ngươi hiện tại có thể thử xem năng lực của mình rốt cuộc có thể đạt tới trình độ nào”

Lục Văn Thụy đang rất cao hứng, sau khi nghe được lời nói của đối phương liền phục hồi tinh thần , theo phản xạ đáp lời:

“Ân, ta hiện tại liền thử xem!”

Trong lòng nghĩ loại năng lực này có chút giống như năng lực ma pháp, hẳn là dùng ý niệm khống chế, tâm tùy ý động. Hắn vừa nghĩ đến thủy thì có một cái bóng nước liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Tiếp theo thử thay đổi đến, quả nhiên tâm niệm vừa động, bóng nước trước mặt đã không thấy tăm hơi, trên tay lúc này lại xuất hiện một hỏa cầu đồng dạng. Nếu đã nắm giữ cách khống, việc kế tiếp liền đơn giản . Chỉ thấy Lục Văn Thụy đứng ở tại chỗ, hai tay lập tức đưa ra phía trước, trên lòng bàn tay hiện lên bóng nước, hỏa cầu, thổ cầu không ngừng biến hóa , trong không khí còn thỉnh thoảng xẹt qua một hai cái kiếm phong. Tốc độ biến hóa càng lúc càng nhanh, có khi còn đồng thời xuất hiện hai loại năng lực bất đồng.

Nhìn những quang cầu đầy màu sắc không ngừng biến hóa, mấy người trong phòng đều ngạc nhiên. Trước kia, bọn họ đều đã gặp qua giống cái trong bộ lạc sử dụng qua năng lực nhưng không có ai có thể tùy tâm sở dục ngay từ lần đầu tiên giống như Lục Văn Thụy. Bình thường bọn họ đều phải nhắm mắt lại, minh tưởng một lát thì năng lực mới xuất hiện. Bởi vậy có thể thấy được Lục Văn Thụy vừa mới tiếp xúc với năng lực mà có thể thuận tay dùng như vậy thì đúng là quái thai trong quái thai. Cho nên ngay khi hắn còn chưa phát giác ra, hắn lại giống như An, bị mọi người cho là một quái thai, tất nhiên theo một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Mọi người đợi một lát, thấy Lục Văn Thụy đã dừng động tác, quay sang nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi:

“Hiến tế, loại năng lực này có phải dựa vào tự mình tu luyện không? , làm sao để tăng cấp? Có phương pháp luyện tập không?”

Bởi vì sau khi luyện Cửu âm chân kinh, võ công của hắn đã tới tiên thiên chi cảnh nên tinh thần lực của hắn trở nên phi thường cường hãn, cho nên đối với việc khống chế năng lực của bản thân tựa hồ rất đơn giản. Nhưng theo một ít tiểu thuyết ma pháp mà hắn biết thì lúc người ta tại sơ kì, khi sử dụng đều cần phối hợp chú ngữ. Năng lực của hắn hiện tại có chút yếu, vậy làm thế nào để tăng lên đây? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể sử dụng được một ít hỏa cầu, tiểu thủy cầu… loại này xem ra tương đương với năng lực ma pháp cấp thấp? Điều này làm cho hắn khó có thể cam tâm được!

Phỉ Nhĩ nghe xong câu hỏi của hắn, trầm tư một lát đáp:

“Kỳ thật trong lịch sử có ghi lại rằng từng giống cái có được năng lực tựa hồ đều là tự thân tìm ra phương pháp luyện tập riêng. Hơn nữa năng lực của mỗi người là bất đồng, phương pháp sử dụng cũng không giống nhau. Ta đối với phương diện này cũng không thực hiểu biết. Ngươi nếu thật sự muốn biết, có thể đi đến nhà Mễ Lai Khắc, đi tìm tộc trưởng mượn cuốn da thú ghi lịch sử của bộ lạc, bên trong chắc có kể lại. Hơn nữa Khoa Lan đối với phương diện này cũng có nghiên cứu, ngươi có thể đi hỏi một chút!”

Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Lục Văn Thụy rất là cao hứng, đương nhiên bên ngoài của hắn vẫn mang theo biểu tình đạm mạc bình tĩnh. Cho nên mới nói, kẻ mặt than ngẫu nhiên là có thể che dấu cảm xúc của bản thân rất tốt. Hắn lễ phép cảm tạ Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc vốn vẫn mang theo vẻ mặt khốc khốc ở bên cạnh. Tiếp theo, hắn liền chuẩn bị theo huynh đệ Mễ Lai Khắc đi về nhà tìm phụ thân và cha của bọn họ. Nhưng có người lại không muốn cho hắn như ý. Khi bọn họ vừa mới chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng, một đạo thanh âm bén nhọn ở phía sau mọi người vang lên:

“Ngươi đứng lại, ngươi có thể đi, nhưng Mễ Lai Khắc ca ca lưu lại cho ta!”

Vừa dứt lời, một thân ảnh hồng sắc liền sáng lên trước mắt ba người . Thụy Lạp hai tay chống nạnh, khuông mặt kiều mỵ vô cùng hơi hơi vặn vẹo. cặp mắt to màu ruby mang theo thật sâu chán ghét, ánh mắt kia thẳng tắp bắn về phía Lục Văn Thụy .

Nhìn Thụy Lạp ở trước mặt mọi người tỏ ra biểu tình khởi binh vấn tội đối với hắn, Lục Văn Thụy cảm giác thực không biết nói cái gì cho đúng. Mễ Lai Khắc cũng không phải là tiểu hài tử. Y có chân, đi hay ở là tự do của y. Thụy Lạp nói với hắn thì có hữu dụng gì đâu? Bất quá đối với tiểu hài tử bốc đồng, hắn luôn không có gì kiên nhẫn. Mắt thấy Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc ở bên cạnh tựa hồ muốn mở miệng phản bác, Lục Văn Thụy nâng tay ngăn trở hai người. Dù sao hai phụ thân của người ta còn ở nơi này mà , không thể không cho đối phương mặt mũi.

Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy hơi xoay người nhìn Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc một cái. Mắt thấy hai người đối với hành vi của tiểu nhi tử nhà mình mà hơi nhíu mi, nhưng cũng không có ý muốn ngăn cản . Xem ra lại là một đôi phu phu cưng chiều đứa nhỏ a!

Nếu đã không thể cầu cứu, Lục Văn Thụy nhìn ngọn nguồn của mọi thứ đang ở bên cạnh. Lửa giận lúc nãy vốn vừa bình ổn giờ thì lập tức trỗi dậy. Thật sự là một tên đáng ghét . Lạn hoa đào trước kia giờ tìm khắp tới cửa đây, hừ! Trong lòng căm giận, hắn đột nhiên kéo Mễ Lai Khắc rồi đẩy vào Thụy Lạp ở phía trước, tiếp theo khoát tay, vẻ mặt như không có chuyện gì, sau đó nói:

“ Đây, cho ngươi !”

Tiếp theo hắn kéo Ngải Tư Đặc vốn đang xem diễn ở một bên xoay người bước đi. Mễ Lai Khắc không nói gì mà chỉ nhìn Lục Văn Thụy liền như vậy đem hắn ném , còn mang theo ca ca một mạch bước đi. Sau đó quay đầu nhìn Thụy Lạp ở trước mặt. Đối phương sau khi thấy Lục Văn Thụy rời khỏi thì lập tức thay đổi một biểu tình nhu hòa ngọt ngào. Lúc này, cặp mắt to sáng trông suốt kia đang chăm chú nhìn hắn. Mễ Lai Khắc than thở. Thật sự là một giống cái có tâm sâu a! vẻ mặt của y như thế nào có thể thay đổi nhanh như vậy ?

Nhìn nhìn lại trong phòng vẫn còn có Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc, Mễ Lai Khắc thấy bản thân áp lực rất lớn. Nếu hiện tại hắn không cẩn thận hành động mà đem chuyện này làm rõ, không chừng hắn lại bị Lôi Mông Đặc thúc thúc đánh đi. Nghĩ như vậy , hắn liền điều chỉnh lại biểu hiện của mình, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, sau đó nói với Thụy Lạp đang ở trước mặt:

“Thụy Lạp, ngươi hẳn là biết ta từ nhỏ đã không thực thích cùng ngươi chơi. Trước kia là vì ngươi còn nhỏ hơn nữa là một tiểu giống cái, cho nên ta phải đi cùng khắp nơi để chăm ngươi. Nhưng hiện tại chúng ta đều đã lớn, ta cũng đã tìm được giống cái ta thích. Hắn chính là Thụy. Lần đầu tiên thấy hắn, ta đã bị hắn hấp dẫn thật sâu. Sau đó ta quyết định, trừ bỏ hắn ra sẽ không thích một ai khác, hắn là người mà ta nhận định trở thành bạn lữ trong suốt cuộc đời này.”

Nói xong, Mễ Lai Khắc kiên định nhìn Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc đang có chút kinh ngạc một cái, tiếp tục nghiêm túc nói:

“Cho nên đối với tâm ý của ngươi, ta chỉ có thể nói thật có lỗi , ta không hy vọng bởi vì chuyện này mà ngươi và Thụy xảy ra hiểu lầm, khiến cho Thụy sinh khí. Ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối đãi hắn. Hảo hảo trân trọng hắn, quan tâm hắn, chiếu cố hắn cả đời.”

Vừa nói, Mễ Lai Khắc học bộ dáng trước kia của Lục Văn Thụy cuối người lễ phép chào hết mọi người, sau đó xoay người rời đi.

Hắn nói một hơi, ngữ khí kiên định, biểu tình nghiêm túc, động tác rời đi cũng rất là lưu loát. Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc nhìn tiểu nhi tử có chút kinh ngạc đang sửng sờ đứng tại chỗ, đều hơi hơi thở dài . Xem ra lần này Mễ Lai Khắc là thật lòng. Thụy Lạp thật sự một chút cơ hội đều không có . Hiện giờ việc hai người có thể làm cũng chỉ là tận lực an ủi y, yên lặng bên người y, dù sao chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng .

Cảm giác được cái ôm ấm áp của cha, còn có một bàn tay của phụ thân đang yêu thương nhu nhu đỉnh đầu mình, Thụy Lạp rốt cục nhịn không được liền khóc nức lên. Vì cái gì Mễ Lai Khắc ca ca không mình? Tên Thụy kia có cái gì tốt ? Đây là lần đầu tiên nghe được Mễ Lai Khắc ca ca dùng ngữ khí cường ngạnh như vậy nói chuyện với mình. Bình thường ca ca luôn đối với mấy việc mình tùy hứng làm đều là thực bao dung. Hiện tại vì tên Thụy kia, ca ca bắt đầu tỏ ra hung bạo đối với mình. Thụy Lạp không cam lòng.

Tựa đầu thật sâu vào trong cái ôm ấm áp của phụ thân, ở một phía mà người khác không nhìn thấy được, Thụy Lạp để lộ ra trên khuôn mặt đầy nước mắt của mình một tia quỷ dị. Lúc này, trong mắt hắn tràn đầy oán độc cùng âm ngoan.

Chương 29: 

Cuốn da thú cùng thảo dược

Do Lục Văn Thụy lôi kéo Ngải Tư Đặc đi ra khỏi thần điện rất xa nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội nghe Mễ Lai Khắc gián tiếp thổ lộ. Hơn nữa, tự dưng xuất hiện một tình địch, cho nên giờ phút này tron lòng hắn sinh ra một ít hờn dỗi .

Mà Ngải Tư Đặc bị Lục Văn Thụy lôi kéo đi cũng không nói một lời, hắn chỉ lẳng lặng đi theo phía sau đối phương. Trên mặt vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa bất biến. Bất quá hắn vẫn không ngừng liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm, trong mắt xẹt qua ánh sáng nhu hòa nhè nhẹ. Hiện tại tâm tình của hắn tốt lắm. Vì thế hai người mang theo tâm sự khác nhau một đường đi tới nhà Mễ Lai Khắc. Lúc đến cửa, Lục Văn Thụy thực tự nhiên lui ra sau Ngải Tư Đặc, thuận tiện rút tay mình về.

Ngải Tư Đặc đối với hành động này cũng không lộ ra vẻ gì khác thường. Hắn chỉ tiến lên đẩy cửa ra, sau đó dẫn Lục Văn Thụy đi vào. Hai người một trước một sau tiêu sái vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan còn có Pháp Lan. Lúc này Pháp Lan đang ngồi ở bên cạnh Khoa Lan . Hai người tựa hồ đang trao đổi gì đó, mà Tạp Lạc Tư thì ngồi một mình bên cạnh ôn hòa nhìn Khoa Lan , thỉnh thoảng còn cầm lấy cái chén trong tay uống một ngụm. Thật sự rất là nhàn nhã a!

Ba người nghe được âm thanh đẩy cửa, theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Ngải Tư Đặc cùng Lục Văn Thụy, Khoa Lan rất nhiệt tình tiến lên kéo tay Lục Văn Thụy , đưa đối phương đến ngồi bên cạnh bàn nơi vừa rồi mình cùng Pháp Lan trò chuyện.

Khi Pháp Lan nhìn thấy người vừa tới, ánh mắt đầu tiên là lơ đãng lướt qua trên người Ngải Tư Đặc, thấy đối phương đi thẳng đến bên cạnh Tạp Lạc Tư ngồi xuống, lúc này mới bất động thanh sắc dời ánh mắt, mỉm cười nhìn Lục Văn Thụy đang đi về phía mình.

Lục Văn Thụy nhìn thấy nên cũng hơi hơi gật đầu đáp lại. Tiếp theo hắn đối với Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan ân cần thăm hỏi một phen, sau đó mới đi theo Khoa Lan vào trước bàn, bị y ấn ngồi xuống cùng Pháp Lan, tiếp theo y bắt đầu hỏi đến chuyện hôm nay hắn đi đến chỗ hiến tế để thí nghiệm năng lực. Pháp Lan vừa nghe đến chuyện này cũng rất tò mò nhìn đối phương.

Đối với hai đôi mắt tò mò ánh mắt, cảm thụ được tầm mắt của Tạp Lạc Tư cùng Ngải Tư Đặc ở phía sau cũng thỉnh thoảng đảo qua, Lục Văn Thụy khẩn trương nói:

“Ân, Khoa Lan thúc thúc, ta vừa mới ở chỗ hiến tế Phỉ Nhĩ làm thí nghiệm qua. Năng lực của ta là sinh mệnh lực. Hắn nói ta có thể tới tìm Tạp Lạc Tư thúc thúc mượn xem cuốn da thú ghi lại lịch sử của bộ lạc, còn có thể hỏi người một chút về phương pháp tu luyện năng lực.”

Nói xong hắn ngượng ngùng cười cười, dù sao mới mở miệng liền đòi hỏi người khác cái này cái kia thì thật sự là không được tốt lắm. Ai ngờ hắn vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Khoa Lan:

“Trời ạ, không nghĩ tới, sinh thời ta còn có thể nhìn thấy loại năng lực chỉ có trong sử sách này, Thụy, ngươi có thể đến bộ lạc của chúng ta, nhất định là do thần thú chỉ dẫn.”

Mà bất đồng với Khoa Lan đang ngập trong kinh ngạc cùng kích động, ánh mắt Tạp Lạc Tư nhìn Lục Văn Thụy hiện lên một chút trầm tư. Giống cái này, vốn với điều kiện bên ngoài cùng tính cách bên trong đã muốn thực bất phàm. Thật không nghĩ tới y còn có được loại năng lực trong truyền thuyết. Xem ra, sau này khi năng lực của y được mọi người biết đến, nhất định sẽ gây ra một sự chú ý rất lớn trong bộ lạc, đến lúc đó thú nhân muốn cùng y kết thành bạn lữ sẽ càng ngày càng nhiều . Hơn nữa, nhìn ánh mắt chăm chú ngắm nhìn Thụy của đứa con lớn nhất, hắn có thể thấy được cả hai đứa con mình đều phải lòng giống cái này. Mặc kệ tương lai y lựa chọn như thế nào, chỉ hy vọng hai đứa con trai sẽ không có bị tổn thương!

Pháp Lan sau khi nghe được tiếng kinh hô của Khoa Lan hậu vẫn còn có chút nghi hoặc. Dù sao là một giống cái vừa trưởng thành không lâu, hắn đối với năng lực sinh mệnh lực đương nhiên là không có khả năng nghe nói qua. Bất quá nay nghe Khoa Lan nói đây là loại năng lực chỉ có trong sử sách, hắn nghĩ nhất định năng lực này là một loại rất lợi hại .

Suy nghĩ xong, Pháp Lan nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện, nhìn ngũ quan tinh xảo tuấn dật kia, bất đồng với nét nhu nhược của giống cái bình thường, trong mắt y ẩn ẩn một cỗ anh khí, hơn nữa cả người y đều tản ra một loại khí thế làm cho người ta không tự giác bị y hấp dẫn, vì y phục vụ. Hơn nữa Thụy so với giống cái khác cao hơn chừng nữa cái đầu, dáng người cao gầy, thon dài mà lại không mất sự mềm dẻo, trên người y tìm không thấy một chút gầy yếu tinh tế của giống cái. Ở y có một loại mị lực rất kỳ lạ. Không thể không nói, Lục Văn Thụy tuyệt đối là một giống cái gặp may mắn . Vừa có bề ngoài xuất sắc, ngôn hành cử chỉ cũng nhã nhặn lễ phép, tính cách không đàng hoàng nhưng lại mang theo chút gì đó làm cho người ta rất muốn tới gần y . Hơn nữa, y có được loại năng lực đặc thù này, không thể không nói y thật sự là sủng nhi của thần thú . Bất quá đối với một Lục Văn Thụy như vậy, Pháp Lan lại không xuất hiện phản cảm cùng ghen tị, ngược lại hắn rất muốn thân cận cùng với y.

Đương nhiên những suy nghĩ này Lục Văn Thụy không hề biết. Hắn chỉ biết là sau khi nghe lời mình nói thì trên mặt bốn người này liền mang theo những biểu tình khác nhau. Trên mặt Khoa Lan rõ ràng mang theo kinh hỉ, vẻ mặt Pháp Lan là nghi hoặc cùng cực kỳ hâm mộ, biểu tình trên mặt Tạp Lạc Tư chỉ có thể dùng từ phức tạp để hình dung . Đây chính là biểu hiện của tộc trưởng đại nhân khi lần đầu hắn gặp mặt, một cảm giác rất bí hiểm. Hắn nghĩ đây đúng là loại người mà hắn không thể đoán ra ý tứ. Trong số mấy người này thì chỉ có mỗi Ngải Tư Đặc là vẫn như trước nhìn hắn một cách ôn hòa .Lục Văn Thụy nhìn thấy nụ cười ôn hòa trước sau như một của Ngải Tư Đặc cùng ánh sáng nhu hòa nhè nhẹ lộ ra từ trong đôi mắt màu vàng kia, không tự kìm hãm được nên hắn cũng gợi lên khóe miệng, mỉm cười với đối phương.

Chú ý tới hai người đối diện, Tạp Lạc Tư ho nhẹ một tiếng đánh vỡ trầm mặc, đương nhiên cũng đồng thời đánh gãy suy nghĩ của mọi người. Chỉ thấy hắn vẫn lộ ra khuôn mặt như trước, nói với Lục Văn Thụy :

“Thụy, cuốn da thú ta sẽ đưa cho ngươi, bởi vì lịch sử bộ lạc đã truyền thừa 3000 năm, cho nên nội dung rất nhiều, ngươi có thể xem một chút về những phần viết về năng lực đặc thù, như vậy thì có vẻ phương tiện hơn. Còn có, cuốn da thú này đối với bộ lạc chúng ta mà nói là phi thường trọng yếu , cho nên không thể cho ngươi mang về xem , ngươi có thể xem tại chỗ này, đây là quy định trong bộ lạc, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được.”

“Tốt, có thể cho ta mượn xem ở trong này thì đã tốt lắm rồi, cám ơn ngươi, Tạp Lạc Tư thúc thúc!”

Lục Văn Thụy sảng khoái hồi đáp, về loại đồ trân quý này, có thể mượn đọc đã là tốt hơn mong đợi rồi, chính hắn cũng không muốn mang về xem đâu.

Sau đó, Lục Văn Thụy liền tiếp nhận cuốn da thú và bắt đầu lật xem . Khoa Lan ở bên cạnh thỉnh thoảng vì hắn giảng giải một phen. Pháp Lan cũng bồi ở một bên, có khi nghe bọn họ nói chuyện, có khi lặng lẽ nhìn Ngải Tư Đặc.

Mễ Lai Khắc về tới nhà thì nhìn thấy một khung cảnh như thế này: Tạp Lạc Tư vẫn như trước có một bộ dáng nhàn nhã, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cha của mình đang đảm nhiệm nhiệm vụ giải thích cho Thụy. Mà Ngải Tư Đặc ca ca nhà mình lại bồi ở bên người phụ thân, hai mắt yên lặng chú ý nhìn vào nhất cử nhất động của Thụy. Khoa Lan, Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan ba người còn lại là ngồi cùng nhau, chỉ trỏ vào cuốn da thú, tựa hồ là đang tiến hành thảo luận.

Mọi người nhận thấy được Mễ Lai Khắc tiến vào, đều ngẩng đầu nhìn nhìn hắn. Trên mặt Ngải Tư Đặc có chút trêu tức, rõ ràng là chê cười chuyện hắn hôm nay lại bị Thụy Lạp cuốn lấy . Pháp Lan đối với hắn gật gật đầu. Mà Lục Văn Thụy trong lòng còn chưa nguôi giận thì chỉ thản nhiên liếc hắn một cái.

Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan cũng chỉ cười cười với tiểu nhi tử nhà mình. Chú ý thấy tầm mắt tiểu nhi tử luôn dính vào trên người Lục Văn Thụy , Khoa Lan tiến lên dẫn Mễ Lai Khắc ngồi vào chỗ của mình, để cho hắn ngồi bên cạnh Lục Văn Thụy , còn mình thì ngồi phía bên kia.

Vừa mới ngồi xuống, Khoa Lan liền nhận được ánh mắt cảm kích của con trai liền nhịn không được trong lòng mỉm cười, xem ra đứa con này là thực lòng thích Thụy, mình cần phải giúp hắn, huống chi mình cũng thích đứa nhỏ Thụy này, nếu để y bị thú nhân khác cướp đi thì rất đáng tiếc!

Mà lúc này, Lục Văn Thụy cố tình phớt lờ tầm mắt của Mễ Lai Khắc đang đặt trên người mình. Hắn tiếp tục cùng Khoa Lan thảo luận về một ít phương pháp tu luyện năng lực có trong cuốn da thú. Sau khi xem xong một loạt các phương pháp luyện tập lộn xộn, Lục Văn Thụy rất thất vọng phát hiện rằng phương pháp luyện tập loại năng lực này có vẻ là bản thân phải tự lĩnh hội ra , bởi vì cho tới nay, duy nhất một giống cái có năng lực giống hắn là người ở Hải tộc bộ lạc , hơn nữa năng lực của y chỉ có thể khống chế một ít thực vật, và khi có người bị thương thì cũng có thể vì đối phương tiến hành một ít trị liệu, nhưng công hiệu cũng không lớn. Có lẽ là năng lực của giống cái này trước kia cũng không phải rất mạnh đi. Xem ra hắn chỉ có thể dựa vào bản thân. Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy đem cuốn da thú trả lại cho Tạp Lạc Tư đồng thời không quên nói lời cám ơn. Hắn nhìn thấy nơi này náo nhiệt như vậy, hơn nữa Khoa Lan đối với hắn cũng thực nhiệt tình, Pháp Lan cũng rất ôn nhu hiền lành, cho nên hắn liền quyết định tiếp tục lưu lại cùng hai người tán gẫu thêm một chút.

Ba người trò chuyện rất nhiều sau đó nói về chủ nghiệp của Khoa Lan. Bởi vì Pháp Lan đã đi theo học tập vài năm, đối với thảo dược linh tinh cũng rất quen thuộc. Lúc này Khoa Lan đang oán giận vì không tìm thấy một loại dược có thể cải thiện tình trạng nôn nghén của giống cái, Lục Văn Thụy nghe xong, sau đó thuận miệng hỏi một câu:

“Cho bọn hắn ăn chút gì đó có vị chua, như là hoa quả linh tinh cũng không được sao?”

Hắn nhớ rõ ở trên địa cầu khi phụ nữ mang thai luôn thích ăn đồ chua. Nghe xong câu hỏi của hắn, Khoa Lan có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi:

“Ăn đồ chua? Hoa quả? Tuy rằng trong thời gian giống cái mang thai đúng là thực thích ăn đồ chua, nhưng mấy thứ đó đối với nôn nghén đều không có tác dụng cải thiện chút nào. Có rất nhiều giống cái đều bởi vì nôn nghén quá mức nghiêm trọng, nên trực tiếp làm cho bảo bảo trong bụng bọn họ có vẻ suy yếu, phát dục không được tốt lắm. Có rất nhiều giống cái bởi vì thế nên phải sinh non, có người thậm chí còn bị khó sanh. Hơn nữa, bảo bảo sinh non nếu là thú nhân còn có vẻ hảo nuôi sống, nhưng nếu bảo bảo là giống cái thì nuôi rất khó. Rất nhiều bảo bảo giống cái là bởi vì suy yếu quá độ, phát sốt hôn mê mà không sống được qua đầy tháng”.

Nói tới đây, Khoa Lan cùng Pháp Lan đều nhịn không được lặng lẽ lau nước mắt. Là một y giả, bọn họ vì chuyện này đều cảm thấy tiếc hận.

Lục Văn Thụy nghe xong, đem kiến thức về thảo dược của hắn ở trong đầu vòng vo suy nghĩ. Đột nhiên nhớ tới *hoắc hương* tựa hồ đối với nôn nghén rất có hiệu quả. Ở nơi này, bảo bảo sinh non vì phát sốt mà dẫn đến cái chết , hơn nữa tình trạng nôn nghén của giống cái nơi này đến nay cũng không có phương pháp cải thiện, rất nhiều giống cái bởi vì nôn nghén mà sanh non, bởi vì không có khẩu vị, ăn không vô, làm cho không thể hấp thu đủ dinh dưỡng, bảo bảo trong bụng bởi vì không đủ chất dinh dưỡng trở nên suy nhược đến chết. Xem ra cải thiện tình trạng nôn nghén của giống cái cùng việc bảo bảo sinh non bị phát sốt mà suy yếu chính là việc cấp bách , nghĩ như vậy , Lục Văn Thụy mở miệng đối với hai người nói:

“Các ngươi đều biết, ta từ nhỏ lớn lên tại Hắc Chiểu rừng rậm, nhiều năm qua ta tự mình nếm thử rất nhiều loại thảo dược, trong số những loại thảo dược mà ta biết, ta cảm thấy có loại có thể giúp các ngươi cải thiện loại tình huống này.”

Khoa Lan cùng Pháp Lan nghe xong đều thật cao hứng. Mễ Lai Khắc nãy giờ vẫn một mực yên lặng ngồi bên cạnh cũng tỏ ra rất là kinh hỉ nhìn Lục Văn Thụy. Trong mắt còn mang theo một chút tự hào, đây là Thụy của hắn a , vĩnh viễn đều có thể mang đến hy vọng cho mọi người! Mà Tạp Lạc Tư ở một bên cũng rất kích động. Dù sao làm một tộc trưởng, hắn đối với tình huống bảo bảo trong bộ lạc năm sau ít hơn năm cũng rất đau đầu. Hiện tại đã có cơ hội cải thiện loại tình huống này, đương nhiên là không còn gì tốt hơn . Ngải Tư Đặc vẫn là ôn hòa cười, bất quá trong mắt hắn lại mang theo tràn đầy tín nhiệm đối với Lục Văn Thụy . Hắn tin tưởng nếu Thụy đã nói ra, nhất định y đã rất nắm chắc. Đúng là , giống cái mà mình coi trọng thật sự rất lợi hại!

Chống lại tầm mắt của mọi người, vẻ mặt Lục Văn Thụy vẫn bình tĩnh như cũ . Trong mắt hắn tràn ngập tự tin, nhìn sơ qua có cảm giác cả người hắn hình như sáng lên, nhìn thực chói mắt. Tất cả mọi người ẩn ẩn cảm giác được rằng chỉ cần nhìn hắn là có thể nhìn đến hy vọng của bộ lạc trong tương lai. Tiếp đến, mọi người liền nghe thấy âm thanh trong sáng của hắn cất lên bên tai:

“Theo ta được biết, trừ bỏ hoắc hương rất hiệu quả đối với nôn nghén, còn có một vài loại thảo dược khác cũng có nhiều công dụng, như là ngải thảo có thể giảm nhiệt giảm đau, *nó toàn thảo* có tác dụng điều kinh cầm máu an thai, *chỉ băng* có công hiệu tán hàn trừ thấp. Nếu giống cái trong thời gian không cẩn thận bị động thai khí hoặc là trong quá trình sinh sản có xuất hiện rong huyết, đều có thể đem ngải thảo ngao lấy nước để dùng. Loại này có thể dưỡng thai lại có thể cầm máu phòng băng [băng huyết]. Mà hoa cúc dại lần trước ta làm trà đưa cho Khoa Lan thúc thúc, kỳ thật cũng có chút công dụng. Công hiệu của nó chủ yếu là thanh nhiệt giải độc. Có thể dùng nó phao thủy để uống trong thời gian dài. Vào những ngày trời nóng thì có thể làm thức uống giải khát. Ta nơi này còn có một ít ngư tinh thảo, nó cũng có công hiệu giảm nhiệt trấn đau cầm máu, đối với tiểu hài tử lúc mới phát sốt nếu dùng thì có thể giảm bớt nguy cơ bị viêm phổi. Cho nên , ta nghĩ có cách làm cho vấn đền bảo bảo sinh non bị phát sốt sẽ không còn quá nghiêm trọng nữa. Đầu tiên cho bảo bảo dùng hoắc hương để hạ nhiệt, nếu phát sốt nghiêm trọng khiến cho viêm phổi, thì có thể dùng chút ngư tinh thảo để trị liệu. Trừ cái đó ra, ta còn có một loại rau dại kỳ thật cũng có thể dùng để chữa bệnh. Nó chính là rau sam. Nếu đem nó giã nhuyễn làm thuốc thì có tác dụng giải độc giảm nhiệt sát trùng. Hơn nữa nó đối với giống cái sanh non cũng có chút công hiệu, có thể giảm bớt ra máu cho bọn họ. Những loại thảo dược đó, khi ở ta tại Hắc Chiểu rừng rậm đều đã thí nghiệm qua. Ví dụ như hoắc hương cùng rau sam ta đều thử qua trên tiểu động vật mang thai. Đối với sanh non, xuất huyết nhiều đều là rất hiệu quả . Nếu các ngươi không biết mấy loại thảo dược đó thì cũng không sao. Lúc trước, khi ta từ Hắc Chiểu rừng rậm đến đây thì có mang theo chút cây thảo dược non cùng một ít thuốc bột pha chế sẵn . Ta đã trồng ở phía trước nhà mình một ít. Các ngươi có thể theo ta đi qua nhìn xem".

Đem vài loại thảo dược mình biết nói ra một hơi, Lục Văn Thụy cầm lấy cái chén trên bàn uống một ngụm nước, yên lặng chờ những người khác tiêu hóa lời nói của mình.

Bởi vì không thể bại lộ chuyện mình xuyên qua, nên chỉ có thể đem công hiệu của mấy loại thảo dược đó nói thành chính mình lúc ở trong rừng rậm đã dùng tiểu động vật thí nghiệm qua. Chẳng lẽ nói cho bọn họ biết tất cả thứ đó đều đã trải qua nghiệm chứng lâm sàng sao? Vì để gia tăng độ tin cậy, chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Dù sao thì công hiệu của vài loại thảo dược này, khi ở địa cầu đã sớm trải qua vô số lần thực nghiệm nghiệm chứng. Hơn nữa, chính mình cũng nghiên cứu qua cấu tạo thân thể của giống cái nơi này. Trừ bỏ có thể sinh đứa nhỏ, trên cơ bản đều không khác thân thể của người bình thường trên địa cầu . Chỉ có thân thể thú nhân cấu tạo có chút bất đồng. Cho nên cũng sẽ không quá lo lắng đến việc dùng mấy loại thảo dược này mà không có hiệu quả.

Đợi cho hắn uống xong nửa chén nước, trong số 6 người bên trong nhà, Khoa Lan là người có tri thức y dược rất phong phú nhất liền phục hồi tinh thần lại đầu tiên. Hắn kích động cầm hai tay Lục Văn Thụy :

“Thụy, ngươi thật đúng là thần thú ban cho bộ lạc chúng ta. Tên mấy loại thảo dược đó, chúng ta đều không có nghe qua. Nếu công hiệu của chúng nó đúng như lời ngươi nói, như vậy giống cái mang thai cùng nhóm bảo bảo sinh non trong bộ lạc đều có thể cứu. Về sau, dân cư của bộ lạc chúng ta sẽ không càng ngày càng ít đi. Thật là cám ơn ngươi, thụy!”

Nghe lời nói chân thành của Khoa Lan, cũng tiếp thu ánh mắt cảm kích của Pháp Lan ở bên cạnh, nhìn lại vẻ mặt vui sướng của Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc, thậm chí một người luôn nghiêm túc như Tạp Lạc Tư cũng đều có chút động dung. Xem ra, những loại thảo dược mà hắn nói nếu phát huy đúng tác dụng thì thật sự có thể giúp ích cho bọn họ rất nhiều. Thật tốt! Cho nên nói, mặc kệ ở nơi nào, thảo dược thật sự là thứ tốt!

Chương 30: 

Đại Thước thông báo…

Lục Văn Thụy dẫn theo Khoa Lan với vẻ mặt hưng phấn về hắn. Đương nhiên đi theo bọn họ cũng là một người rất hứng thú với thảo dược là Pháp Lan. Về phần huynh đệ Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc, hai người này tỏ vẻ vẫn luôn xuất hiện bên người hắn cho nên mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái khi bọn họ cùng đi. Tuy nhiên, việc Tạp Lạc Tư cũng đi theo mới khiến mọi người cảm giác có chút ngạc nhiên. Dù sao thì tộc trưởng đại nhân luôn luôn là không quá thích việc vô giúp vui .

Tiêu sái đi ở phía trước, Lục Văn Thụy trong lòng có chút méo mó, cảm giác hắn giống như đại minh tinh . Bên người có hai bảo mẫu đi theo, phía sau thì có ba bảo tiêu. Hơn nữa, 5 người này đều có dung mạo phi phàm, nếu ở trên địa cầu, hắn mà mang theo năm người này đi ra đường sẽ rất phong cách a! Chỉ là nghĩ như vậy thôi trong lòng liền nhịn không được mà vui vẻ lên.

Nhả Mễ Lai Khắc cách nơi này cũng không rất xa, cho nên đi khoản 10 phút thì đến. Hiện tại đoàn người đã đi đến nhà Lục Văn Thụy . Sau khi đẩy cửa vào nhà, trừ bỏ Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc trước đây đã từng đến, ba người còn lại đều đối với quy hoạch của chiếc sân mà giật mình.

Dù sao thì mỗi căn nhà trong bộ lạc cơ hồ đều có một cái sân như vậy, nhưng mọi người cho tới nay đều không nghĩ tới việc đem nó quy hoạch hảo, sau đó trồng thêm cái gì. Nhìn nhìn trên đất mọc lên các loại chồi non, chắc chắn không lâu sau, chỗ này sẽ có rất nhiều cây xanh.

Chú ý tới mấy người kinh ngạc ở phía sau, Lục Văn Thụy đương nhiên cũng rất thích ý chia xẻ một chút với bọn họ thiết kế sân của hắn. Chỉ tay vào một ít chồi khoai sọ, hắn bắt đầu giải thích cho Khoa Lan cùng ba người còn lại nghe, sau đó là nói về các loại rau dưa thảo dược trong viện.

Rõ ràng có thể thấy được Khoa Lan cùng Pháp Lan khi nghe hắn giới thiệu về một loạt thảo dược thì lộ ra biểu tình thực hưng phấn. Bất quá điều này cũng dễ lý giải. Đầu tiên là vì bọn họ trước kia chưa từng nhận thức những loại thảo dược này .Hơn nữa, nghĩ đến công hiệu của chúng mà Lục Văn Thụy lời, hai người không khỏi có chút rục rịch; Thứ hai, bọn họ chưa từng nghĩ tới có thể đem thảo dược trồng ở trước nhà mình . Trước kia cứ sau một thời gian thì bọn họ phải đi vào rừng rậm hái về, không nghĩ tới còn có phương pháp ít dùng sức như vậy.

Mà Tạp Lạc Tư lại tỏ ra rất kinh ngạc về việc có thể trồng một chút rau dưa lương thực ở trong bộ lạc. Hơn nữa, nghe Lục Văn Thụy nói khoai lang còn có thể bảo tồn trong thời gian rất lâu. Tính ra có thể sống qua toàn bộ mùa đông. Nếu mỗi nhà trong bộ lạc có trồng một ít, khi mùa đông đến, tộc nhân trong bộ lạc sẽ không tái lo lắng bị đói. Tuy rằng hàng năm đều không có xuất hiện qua tình huống tộc nhân chết đói vào mùa đông, nhưng vì thực vật khan hiếm, chịu đói vẫn là không thể tránh khỏi. Nay đã có cơ hội có thể cải thiện loại tình huống này, tất nhiên là tốt nhất.

Nghĩ như vậy , ánh mắt Tạp Lạc Tư nhìn Lục Văn Thụy càng phát ra thâm trầm. Giống cái này thật không đơn giản. Không biết vì cái gì y rời đi bộ lạc của mình mà sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm nhiều năm như vậy. Hơn nữa, nghe tiểu nhi tử nhà mình nói y còn có thể tự mình xuất ngoại săn thú bắt cá, lại nhận thức không ít thảo dược, còn gieo trồng rất nhiều thứ kì kỳ quái quái, cùng một vài thứ rau dưa có hương vị cũng rất tốt. Phía trước sơn động của y còn dưỡng không ít tiểu động vật, nghe nói là muốn ăn chút trứng chim trứng vịt gì đó. Như thế nào y có thể gây ra nhiều kinh hỉ như vậy! Hiện tại, ngay cả chính hắn cũng muốn may mắn là tiểu nhi tử nhà mình phát hiện y, lại mang y về bộ lạc. Đây đúng là thần thú chỉ dẫn a!

Vì thế Tạp Lạc Tư tiến lên cẩn thận hỏi Lục Văn Thụy một ít giống rau dưa, tập tính sinh trưởng, vấn đề về thời gian bảo tồn. Sau khi nghe câu trả lời thuyết phục, hắn liền đứng một bên tinh tế tính toán đem mấy thứ này đó thực hành trong bộ lạc. Trước tiên nên dựa theo lời của Lục Văn Thụy bởi vì mấy loại rau dưa này trước kia đều không có gặp qua, không biết có thể thuận lợi trồng sống hay không. Trước tìm mấy nhà thực nghiệm một chút. Nếu quả nhiên có thể trữ hàng, như vậy đến lúc sau sẽ đem mở rộng ra toàn bộ trong bộ lạc. Nếu hết thảy thuận lợi, có thể đoán được mùa đông này, bộ lạc của mình sẽ không có người chịu đói. Thậm chí về sau, mỗi khi mùa đông đến, tộc nhân sẽ không vì thực vật mà phải nhíu mày .

Sau khi Lục Văn Thụy giới thiệu hết với ba người về các loại rau dưa thảo dược trong viện, hắn vào phòng xuất ra một ít thuốc bột pha chế sẵn cùng một ít cây thảo dược non còn lại, đem công hiệu cùng tập tính sinh trưởng của chúng nó đều nói cho Khoa Lan cùng Pháp Lan nghe. Hai người hứng thú vội vàng cầm mấy loại thảo dược đó đi đến phòng chuyên dụng cho y sư, nói là cùng với y sư thảo luận một chút về mấy loại thảo dược.

Còn Tạp Lạc Tư lại mang theo một chút mẫu rau dưa mà Lục Văn Thụy đưa, chuẩn bị trở về tìm tộc nhân có chút am hiểu về làm nông để cùng thảo luận một phen, thuận tiện lên kế hoạch kế tiếp.

Đợi cho ba người đều vừa lòng tiêu sái rời đi, trong viện chỉ còn lại Lục Văn Thụy cùng huynh đệ Mễ Lai Khắc. Bọn họ đứng trong sân nhìn bóng dáng ba người kia mất hút mới chậm rãi phục hồi tinh thần, liếc nhau một cái, Ngải Tư Đặc nhìn Lục Văn Thụy cùng đệ đệ của mình tựa hồ có chuyện muốn nói, cho nên rất thức thời lấy cớ bản thân còn có việc sau đó lưu lại hai người, còn chính mình thì ly khai.

Đợi cho trong viện chỉ còn lại có Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc, bốn phía lập tức im lặng xuống. Hai người rơi vào trạng thái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Lục Văn Thụy cảm thấy hắn có chút sinh khí, không muốn để ý tới đối phương, lập tức không quay đầu lại, tiêu sái đi vào nhà. Mễ Lai Khắc bị lưu lại một mình, nhìn bóng dáng đối phương biến mất phía sau cửa nhà, nhịn không được thở dài một hơi.

Nghe phòng trong im ắng , không có chút thanh âm, Mễ Lai Khắc ẩn dấu hơi thở của mình, khinh thủ khinh cước tới gần bên cạnh cửa chính. Tại chỗ cửa sổ, hắn xem xét xem xét, phát hiện Lục Văn Thụy đang ngồi im ở trước bàn , đưa lưng về phía hắn, không biết đang làm cái gì. Mễ Lai Khắc cảm thấy hai người không thể cứ mãi chiến tranh lạnh như thế này. Tuy rằng Thụy một câu cũng không có nói, nhưng hắn biết đối phương sinh khí. Nhìn y tỏ vẻ xa cách với hắn, hơn nữa lúc ở thần điện, y còn lôi kéo ca ca đi để một mình hắn ở lại. Điều này không thể được!

Thụy Lạp cho tới bây giờ cũng không là vấn đề của bọn họ, cho nên hắn nhất định phải hảo hảo giải thích rõ ràng với Thụy. Vừa rồi hắn đã cự tuyệt Thụy Lạp tại thần điện, ân, nghĩ như vậy , Mễ Lai Khắc hạ quyết tâm.

Hít sâu một hơi, Mễ Lai Khắc thả lỏng hơi thở, đi đến trước cửa, nâng tay gõ hai cái trên cửa gỗ. Nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trả lời của Lục Văn Thụy , lúc này mới đẩy cửa đi vào bên trong.

Nhìn Lục Văn Thụy vẫn duy trì tư thế như cũ, vẫn đưa lưng về phía hắn, Mễ Lai Khắc nhìn bóng dáng gầy yếu cô độc của y, cảm giác có chút đau lòng, nhịn không được liền tiến lên, đưa tay ôm lấy người đang đưa lưng về phía hắn vào trong lòng. Cảm giác thân thể y cứng ngắc một chút, tiếp theo cánh tay vừa động, khyểu tay phải hướng hắn đánh tới. Trong nháy mắt hắn buông tay, người trong lòng nhanh nhẹn liền thoát khỏi cái ôm của hắn. Chỉ thấy y xoay nhẹ người một cái đứng cách hắn một khoảng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Mễ Lai Khắc xoa bụng có chút phát đau, nhìn nhìn lại vòng tay trống rỗng của mình, có chút đáng thương hề hề nhìn Lục Văn Thụy ở đối diện. Cặp mắt màu thâm lam ngập nước liền như vậy nhìn chăm chú vào đối phương.

Nhìn bộ đáng thương của đối phương, trong lòng Lục Văn Thụy bật cười. Đại Thước người này, thân hình cao lớn như vậy nhưng mỗi lần đều tỏ ra đáng thương, làm bộ nhu nhược, khiến hắn bởi vì thế mà mềm lòng. Lần này không thể được, thông đồng với giống cái khác liên quan đến vấn đề nguyên tắc, không thể khinh địch như vậy , không thể dễ dàng bỏ qua hắn, cấp cho hắn một cái giáo huấn, để cho hắn về sau tuyệt đối không thể tái phạm cùng một loại sai lầm.

Nghĩ như vậy , Lục Văn Thụy giống như trước không nói lời nào. Mễ Lai Khắc nhìn ra tựa hồ bộ đáng thương không có hiệu quả, vì thế quyết định mở miệng giải thích rõ ràng:

“Thụy, về việc Thụy Lạp, ta nghĩ cùng ngươi nói rõ ràng.”

Nhìn Lục Văn Thụy tuy rằng vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lùng, nhưng đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia dao động. Đại Thước đồng học nghĩ rằng hắn lựa chọn lập tức giải thích rõ ràng là chính xác. Kìm lòng không đậu kéo tay đối phương, gắt gao nắm trong lòng bàn tay của mình. Hai mắt bình tĩnh nhìn đối phương, tiếp tục mở miệng nói:

“Thụy, Thụy Lạp là tiểu nhi tử nhà hiến tế . Từ nhỏ hắn liền thích quấn quít lấy ta, hơn nữa ở nhà, hắn được hai phụ thân yêu thương hết mực. Chỉ cần có việc hơi không như ý, hắn sẽ khóc lớn, sau đó Lôi Mông Đặc thúc thúc nghe được tiếng khóc sẽ đem ta tấu một chút. Phụ thân cũng sẽ bảo ta chìu theo hắn. Nhưng ta từ nhỏ đã không thích hắn. Vừa rồi tại thần điện, ta đã nói rõ ràng với hắn. Lúc ấy Phỉ Nhĩ thúc thúc cùng Lôi Mông Đặc thúc thúc cũng ở đó. Người ta thích thủy chung chỉ có một mà thôi. Ta không hy vọng ngươi có hiểu lầm nào. Ta rất không muốn làm cho ngươi không vui, cho ngươi bị thương tổn. Ta chỉ nghĩ hảo hảo chiếu cố ngươi, đau ngươi cả đời. Ngươi nguyện ý cho ta cơ hội không? Thụy!”

Nhìn cặp mắt thâm thúy của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy không khó nhận ra chân thành cùng kiên định trong đó vì thế hắn có chút cảm động, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng khó tả. Hắn cảm giác được hai má tựa hồ cũng bắt đầu hơi hơi nóng lên.

Nhịn không được nên cúi đầu, tránh đi tầm mắt của đối phương, ở trong lòng trầm tư một lát, Lục Văn Thụy cảm thấy hắn tuy rằng rất có hảo cảm với Đại Thước, thậm chí là thích hắn , thậm chí hôm nay còn vì chuyện của Thụy Lạp mà ghen tị, nhưng phải quyết định cùng Đại Thước sống cả đời, hắn vẫn cảm thấy bản thân chưa có chuẩn bị tốt. Dù sao hai người mới nhận thức một tháng. Tối trọng yếu là hắn từ việc thích một người khác phái chuyển đến chấp nhận một nam nhân cao lớn hơn chính mình, trở thành một người đồng tính luyến ái, tương lai thậm chí còn muốn mang thai sinh tiểu hài tử. Hắn cảm thấy không thể thích ứng vai trò của một giống cái nhanh như vậy được.

Nghĩ xong, hắn ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt có chút ảm đạm của Mễ Lai Khắc nói:

“Đại Thước, ta kỳ thật cũng thích của ngươi, nhưng hiện tại ta chưa chuẩn bị tốt việc quyết định cùng ngươi ở một chỗ cả đời…… Nhưng là……”

Mễ Lai Khắc vốn đã có chút nản lòng nên hơi cuối đầu, bỗng nghe hai từ “Nhưng là” Lập tức lại ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt lóng lánh chói lọi chờ đợi.

Lục Văn Thụy cảm thấy Đại Thước thật sự quá đáng yêu! Vì thế tiếp tục nói:

“Đại Thước, ngươi có thể cho ta thêm một ít thời gian, cho ta bớt lo lắng một chút, cho ta chuẩn bị tốt hơn một chút được không? Chờ ta thông suốt, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục !”

Nghe xong, trong lòng Mễ Lai Khắc rất là cao hứng. Thụy không có cự tuyệt hắn. Thụy chính là còn cần một chút thời gian để hoàn toàn chấp nhận hắn. Thật sự quá tuyệt vời! Hắn hưng phấn tiến lên, một phen ôm lấy Lục Văn Thụy , xoay vòng vòng ngay tại chỗ, từ miệng hắn luôn nở ra tiếng cười trầm thấp.

Lục Văn Thụy vốn không quá thích bị Đại Thước ôm lấy như vậy . Nhưng khi nghe từng đợt tiếng cười vui bên tai, bản thân hắn nhịn không được cũng nở nụ cười. Có lẽ về sau thật sự ở một chỗ cùng Đại Thước cũng không tệ đi! Ít nhất y luôn có thể làm cho hắn vui sướng, làm cho hắn không tự kìm hãm được mà lộ ra tươi cười. Như thế là đủ rồi!

Nghe trong phòng truyền ra từng trận tiếng cười, Ngải Tư Đặc vẫn ẩn dấu hơi thở, đứng ở ngoài viện, chưa có rời đi cảm thấy tâm tình của mình lúc này thực mâu thuẫn. Làm một ca ca, hắn vì đệ đệ mà cao hứng, nhưng làm một thú nhân, hắn cũng vì giống cái mình thích đang ôm ấp cười vui với người khác mà đau lòng.

Cố gắng trở lại bình thường, Ngải Tư Đặc yên lặng xoay người rời đi. Một đường đi dọc theo bờ sông, tâm tình rất là u ám. Có lẽ hắn nên chủ động thông báo một lần. Nếu bị đối phương trực tiếp cự tuyệt , như vậy hắn cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng . Nếu cứ âm thầm chen vào giữa hai người họ, cả ba dây dưa cùng một chỗ, đối với mọi người đều không tốt.

Sau khi hạ quyết tâm, trên mặt Ngải Tư Đặc lại mang theo nụ cười đặc trưng của mình, trong đôi mắt màu vàng cũng rút đi ảm đạm mê mang vừa rồi, dần dần là kiên định cùng quyết tâm buông tay . Hắn tiếp tục đi về phía nhà mình . Bóng dáng thẳng tắp kia tựa hồ cũng để lộ ra sự kiên nghị của chủ nhân.

Thẳng đến khi thân ảnh Ngải Tư Đặc chậm rãi rời xa, một thân ảnh mảnh khảnh mới từ phía sau một đại thụ bên bờ sông đi ra. Chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn phương hướng Ngải Tư Đặc rời đi. Sợi tóc thật dài che lấp ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng quyến luyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: