Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Hứa Mộc An tìm đến

Chương 8 Hứa Mộc An tìm tới

Tiêu Tiểu Đông cầm ống trúc mà Đinh Hồng đưa cho , hưng phấn đi về phía đồng ruộng.

Tiêu Cảnh Đình nhìn biểu tình hưng phấn của Tiêu Tiểu Đông , thầm nghĩ: Dù sao thì vẫn là trẻ con, dù có nhiều tâm nhãn đến đâu đi nữa thì vẫn còn rất ham chơi.

Tiêu Tiểu Đông mở ống trúc ra, một con giun màu vàng kim liền bay ra, sau khi ra khỏi ống trúc thì biến dài đến hơn một mét, chui vào lên trong linh điền, bắt đầu chìm chìm nổi nổi cày ruộng.

Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy một màn thần kì như vậy, trên mặt mặc dù vẫn không biểu hiện ra nhưng trong lòng lại lấy làm kì lạ không thôi. 

Con giun có hiệu suất cực cao, không bao lâu, liền làm xong hai mẫu đất, Tiêu Tiểu Đông giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình cùng nhau đem hạt giống trông xuống đất, hai người bận việc đến quên mất thời gian.

Lúc Tiêu Cảnh Đình sắp ra ngoài, có mang ra mấy cái bánh bao, nhìn Tiêu Tiểu Đông đang bận bịu ở một bên, liền chia cho Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm năm cái.

Khi Hứa Mộc An tìm tới nơi, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Đông vừa vặn sắp kết thúc công việc.

Hứa Mộc An dùng ánh mắt lạnh lẽo Tiêu Cảnh Đình , Tiêu Cảnh Đình đột nhiên ý thức được chính mình vậy mà lại đang sử dụng lao động trẻ em, cảm thấy bạn thân có chút quá đáng.

"Mẫu phụ." Tiêu Tiểu Phàm nhìn thấy y liền nhào vào trong lòng Hứa Mộc An.

Hứa Mộc An ôm Tiêu Tiểu Phàm, tâm trạng vẫn đang căng chặt cũng theo đó mà thả lỏng ra.

Hứa Mộc An gần đây vẫn luôn lo lắng rằng Tiêu Cảnh Đình sẽ đem hai đứa nhỏ đi bán mất, về nhà phát hiện ra không thấy hai đứa nhóc đâu,suýt chút nữa lo lắng đến phát điên lên rồi. 

Tiêu Cảnh Đình đi theo Hứa Mộc An trở về nhà, Tiêu Cảnh Đình trộm quan sát sắc mặt khó coi của Hứa Mộc An , cũng không biết nên mở miệng như thế nào. 

Tiêu Cảnh Đình vốn định về nhà sẽ nói chuyện cùng với Hứa Mộc An, kết quả, Hứa Mộc An một đường đi thẳng vào trong phòng,sau đó liền khóa của phòng lại.

"Đệ đệ không hiểu chuyện, sao con cũng không chú ý mà cùng quậy với hắn vậy hả?". Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Đông, có chút bất an nói.

Tiêu Tiểu Đông xoa xoa tay, nói: "Con nhìn thấy hắn thay đổi rất nhiều, hơn nữa, con cũng chỉ là cùng hắn làm giao dịch thôi, con giúp hắn làm việc, hắn cho con cùng đệ đệ bánh bao để ăn."

Hứa Mộc An nhịn không được cảm thấy có chút cô đơn, thứ đồ vật xa xỉ như bánh bao này , hai đứa nhóc nhà hắn đa lâu lắm rồi chưa được ăn. "Hắn không có làm điều gì khác chứ?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Tiểu Đông lắc lắc đầu, nói: "Không có, con nhìn hắn giống như đã thay đổi rất nhiều."

"Không được thiếu cảnh giác, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai mà biết được trong lòng hắn đang đánh cái gì chủ ý a!" Hứa Mộc An nói.

Tiêu Tiểu Đông trịnh trọng gật gật đầu.

"Ta nhìn rau ở trong ruộng,hình như là lớn hơn một khúc." Hứa Mộc An nói, rau ở trong mảnh đất nhỏ trong nhà là do Tiêu Tiểu Đông trồng, lớn lên rất chậm, nhưng mà, hơn một tháng thời gian  cũng có thể ăn được, đợt rau trước đã sắp bị ăn hết,nhưng mà đợt này rau vẫn còn chưa thể ăn được.

"Là hắn làm." Tiêu Tiểu Đông nói.

"Vì sao hắn lại làm thế như thế?"

Tiêu Tiểu Đông thè lưỡi, nói: "Chắc là do đã tiêu hết tiền rồi,cho nên muốn tư cung tự cấp á."

Hứa Mộc An nhấp môi, thầm nghĩ: Nếu Tiêu Cảnh Đình thật là bởi vì tiền không đủ, cho nên, bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền thì tốt rồi, nếu là Tiêu Cảnh Đình tiếp tục làm xằng làm bậy đi xuống, bán hết đồng ruộng, bán phòng ở liền phiền toái.

"Mẫu phụ, nơi này có hai cái bánh bao, người ăn đi." Tiêu Tiểu Đông đem hai cái banh bao được bọc kỹ càng ra, Hứa Mộc An nhìn đôi mắt phát sáng của Tiêu Tiểu Đông,rầu rĩ nói: "Con ăn đi."

"Con dẫ ăn rồi." Tiêu Tiểu Đông nói.

Hứa Mộc An xoa xoa đầuTiêu Tiểu Đông , nói: "Vậy thì con giữ lại để ngày mai ăn nha."

Tiêu Tiểu Đông lôi kéo Hứa Mộc An tay không buông, cuối cùng thì mỗi người ăn một cái bánh bao.

Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm mệt mỏi một ngày, không chờ trời tối liền ngủ, Hứa Mộc An đi ra ngoài, nấu chút đồ ăn, bánh bao tuy rằng ăn ngon, nhưng mà, ăn một cái thì cũng không thể no bụng được.

Nghe được động tĩnh của Hứa Mộc An , Tiêu Cảnh Đình liền đi ra, Hứa Mộc An nhìn đến Tiêu Cảnh Đình, trong lòng nhấc lên cành giác.

"Có việc gì?" Hứa Mộc An hỏi.

"Ta gần đây trong túi có chút nghèo." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An cúi đầu, nói: "Ta không có bạc?"

"Ta nghe nói, ngươi sẽ đi vào trong núi hoang, tìm một ít con mồi." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An tràn đầy đề phòng ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Cảnh Đình vội nói: "Ta có thể cùng đi với ngươi hay không?"

Hứa Mộc An chần chờ hồi lâu, gật gật đầu, nói: "Được."

Được Hứa Mộc An đáp ứng, Tiêu Cảnh Đình nhịn không được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Cảnh Đình đi vào phòng, lấy ra một cái hộp, trong hộp có mười tám lượng bạc, còn có mấy tấm biên lai cầm đồ, Tiêu Cảnh Đình có chút vui mừng phát hiện, lúc hắn đem đồng ruộng đi cầm, chỉ là cầm tậm thời để đổi bạc, mặc dù cầm tạm thời được ít bạc hơn so với bán đứt, nhưng nếu trong vào hai tháng có thể chuộc lại thì cũng chỉ cần trả thêm hai phân tiền lãi là được.

Nguyên chủ là con nghiện cờ bạc, lúc đem đồng ruộng đi cầm cố,vẫn luôn cảm thấy là mình đem tiền đi cược thêm vài lượt là có thể đem đồng ruộng chuộc về,cho nên, lúc đó liền lựa chọn thế chấp tạm thời.

Tiêu Cảnh Đình đem hộp thu lại, thầm nghĩ: Hiện tại việc cấp bách, chính là phải mau chóng kiếm tiền, sau đó, nhanh chóng đem đồng ruộng chuộc về.

Ngày hôm sau, Hứa Mộc An dặn dò Tiêu Tiểu Đông ngoan ngõa chăm sóc đệ đệ xong, liền cùng Tiêu Cảnh Đình đi về phía rừng cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro