Chương 7 : Cùng nhau làm ruộng
"Cho nhóc tiền cọc trước." Tiêu Cảnh Đình đưa cho Tiêu Tiểu Đông một cái bánh bao nói .
Tiêu Tiểu Phàm nhìn chằm chằm vào bánh bao trong tay Tiêu Tiểu Đông , nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt .
Tiêu Tiểu Đông vừa nghĩ đến việc sẽ đưa bánh bao trong tay cho Tiêu Tiểu Phàm , thì đã thấy Tiêu Cảnh Đình đưa cho Tiêu Tiểu Phàm một cái khác .
"Đây là của ta cho Tiểu Phàm, không tính trong ba cái kia." Tiêu Cảnh Đình nhìn cũng không nhìn Tiêu Tiểu Đông, tay véo véo khuôn mặt nhỏ của Tiêu Tiểu Phàm, bình tĩnh nói.
Tiêu Tiểu Phàm nhận lấy bánh bao, liền cắn vội một miếng lớn, vừa ăn vừa nhìn Tiêu Cảnh Đình rồi cười ngốc nghếch.
Tiêu Tiểu Đông liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình đấy kỳ quái , tâm trạng phức tạp , trước kia thái độ của Tiêu Cảnh Đình với hơn tốt hơn hẳn đệ đệ , mặc dù cũng chả tốt được bao nhiêu , thuộc tính chính của nhóc là hệ mộc , hơn nữa lại lớn lên giống Tiêu Cảnh Đình , Tiêu Cảnh Đình cũng không nghi ngờ hắn có phải con ruột không , nhưng đệ đệ thì khác .
Đệ đệ không chỉ đầu óc có vấn đề , thuộc tính chính lại giống như mẫu phụ , đều là hệ hỏa . Còn có do đầu óc hơi ngốc , căn bản là không thể tu luyện được , nên thái độ của Tiêu Cảnh Đình từ trước đến nay đều rất tệ .
Nhìn thái độ của Tiêu Cảnh Đình với đệ đệ trở nên tốt hơn , ngọai trừ trong lòng cảm thấy vui vẻ , thì còn có chút cảm giác khó tả khác .
"Ngươi muốn đi xem ruộng à ? " Tiêu Tiểu Đông hỏi lại .
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu đáp : " Đúng vậy . "
"Trong ruộng của ngươi cái gì cũng không trồng á . " Tiêu Tiểu Đông nói .
Tiêu Cảnh Đình sững sờ một lát , hắn chỉ là muốn đi ra ruộng nhìn một chút , căn bản đã quên mất , đại thiếu gia vốn dĩ không hề trồng trọt , cho nên hiện giờ trong ruộng chắc là đang trống huơ trống hoắc .
" Vậy thì , hay là chúng ta đi lên trên trấn mua hạt giống trước ? " Tiêu Cảnh Đình suy tư hỏi lại.
Nghe đến đi lên trấn trên , ánh mắt Tiêu Tiểu Phàm liền sáng lên ,Tiêu Tiểu Đông cũng rất động lòng , nhưng mà , Tiêu Tiểu Đông vẫn là đem ý niệm này vứt ra sau đầu đi .
Tiêu Tiểu Đông không dám chắn chắn là Tiêu Cảnh Đình sẽ " cải tà quy chính" được bao lâu , Tiêu Tiểu Đông rất lo lắng , Tiêu Cảnh Đình nếu đi trấn trên lại gặp được mấy người hồ bằng cầu hữu đó , sau khi nghe họ lảm nhảm mấy câu , sẽ đem hắn với đệ đệ bán đi mất .
" Trong nhà thôn trưởng có lẽ sẽ còn thừa hạt giống , ta nghe nói , mấy hôm nữa hắn muốn đem đi bán , ngươi có đi đến nhà thôn trưởng mua , so với đi mua ở quán sẽ rẻ hơn một chút , hơn nữa lại không xa ." Tiêu Tiểu Đông đưa ra đề nghị .
"Vậy con đi với ta đi . " Trong ấn tượng của Tiêu Cảnh Đình , thôn trưởng thôn Thổ Khâu , làm việc vẫn coi như công chính , người này rất là nhìn không vừa mắt mấy việc mà Tiêu Cảnh Đình làm , rất thông cảm đối với tình cảnh mà Hứa Mộc An và hai đứa trẻ gặp phải .
Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói : " Được ."
Tiêu Tiểu Đông liền dắT Tiêu Tiểu Phàm đi đằng trước , Tiêu Cảnh Đình đi theo phía sau .
Tiêu Tiểu Phàm đi chậm , Tiêu Cảnh Đình không đợi được , bèn ôm nhóc lên , Tiêu Tiểu Phàm liền không lo lắng gì cả , vui vẻ rúc trong lòng Tiêu Cảnh Đình , nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình ôm lấy Tiêu Tiểu Phàm , ánh mắt Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Cảnh Đình càng kỳ quái hơn .
Thôn trưởng thôn Thổ Khâu tên là Đinh Hồng , lớn lên trông rất cao lớn .
Đinh Hồng tầm 40 tuổi , tu vi cũng là luyện khí tầng 3 , ở trong thu Thổ Khâu thì tu vi này cũng coi là không tồi .
Tiêu Cảnh Đình bỗng nhiên nghĩ đến một việc , nguyên chủ ở trong thôn cũng coi như cao thủ , mặc dù nguyên chủ không thích tu luyện , nhưng vẫn là thiếu gia của đại gia tộc , ở trong gia tộc của nguyên chủ , mặc dù tu vi của hắn không so được với mấy tên thiên tài tu luyện , nhưng là so với thôn dân cùng tuổi ở trong thôn thì mạnh hơn nhiều .
" Mua hạt giống ? " Đinh Hồng nhìn Tiêu Cảnh Đình đầy nghi ngờ .
Tiêu Tiểu Đông gật đầu đáp : " Vâng ạ . "
" Ngươi muốn mua bao nhiêu , mua loại nào ? " Đinh Hồng đáp .
"Đại khái là đủ để trông 5 mẫu ruộng ạ ." Tiêu Tiểu Đông nói .
Đáy mắt Đinh Hồng lướt qua mấy tia khinh bỉ , chuyện Tiêu Cảnh Đình đem cầm cố ruộng , có lẽ là Đinh Hồng cũng biết . Người dân thôn Thổ khâu đối với đồng ruộng rất là coi trọng , giống như Tiêu Cảnh Đình người này , đem ruộng đi bán làm cho mọi người vô cùng chán ghét .
Đinh Hồng mang hai túi hạt giống ra , nói : " Hai lượng bạc."
Tiêu Cảnh Đình nói cảm ơn , lấy ra hai lượng bạc , đưa cho Đinh Hồng .
Tiêu Tiểu Đông kéo kéo ống tay áo của Tiêu Cảnh Đình nói : " Đồng ruộng để hoang đã lâu , tốt nhất là nên xới đất lên , Đinh gia gia có một con giun xớt đất rất lợi hại . "
Tiêu Cảnh Đình nghe không hiểu , Đinh Hồng lại liếc nhìn Tiêu Tiểu Đông , lạnh nhạt nói với Tiêu Cảnh Đình : " Thuê dùng một lần , 200 văn tiền . "
Tiêu Cảnh Đình nhìn sắc mặt của Tiêu Tiểu Đông , liền biết được giun xới đất là thứ tốt , liền thuê luôn .
Tiêu Cảnh Đình đưa cho Đinh Hồng tất cả 4 lượng bạc , hai lượng tiền hạt giống , còn 2 lượng là tiền đặt cọc của con giun xới đất , đợi trả con giun về thì sẽ được trả lại 1 lượng 800 văn . Nếu người khác thuê thì không cần phải cọc nhiều như vậy , nhưng mà do Đinh Hồng không tin Tiêu Cảnh Đình nên bắt hắn cọc .
Tiêu Cảnh Đình không biết sử dụng giun xới đất như thế nào , Tiêu Tiểu Đông liền tự mình xung phong nhận việc , Tiêu Cảnh Đình đưa cái ống trúc Đinh Hồng cho hắn đưa cho Tiêu Tiểu Đông .
Ba người đi một đoạn đường rất xa , mới đến được đồng ruộng .
Tiêu Cảnh Đình híp mắt nhìn , ruộng là do gia tộc cấp cho , cũng không biết có phải là do cố ý hay không , chọn nơi cách chỗ ở rất xa , nguyên chủ là một tên sợ phiền phức , ruộng ở xa như thế , đương nhiên là cái đồ ngốc đó sẽ không nguyện ý trồng rồi ! Bất kể là như thế nào , thì có ruộng còn tốt hơn là không có .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro