Chương 1: Gặp phải một con quái xà trong rừng
Bỗng nhiên có sấm chớp và mưa lớn kéo đến.
Cơn gió mạnh cuốn những giọt mưa như vô số roi, quất mạnh xuống mặt đất.
Tia chớp lóe sáng, giống như một con mãng xà khổng lồ cuộn lên cuộn xuống giữa trời và đất, sau đó tiếng sấm nổ dữ dội trước cửa sổ...
Trong cơn bão, một đôi mắt lạnh lùng, thờ ơ, như thể không có chút cảm xúc nào, mở ra trên chiếc giường nhỏ trong phòng.
Mắt hắn đảo nhẹ và lông mày hơi nhíu lại, như thể đang đau đớn và đấu tranh, nhưng cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
"Đây là đâu?" Tiếng thì thầm nhẹ nhàng dường như đến từ một không gian xa xôi vô tận, không có nguồn gốc và không có kết thúc.
...
"Sơ Nhai, chúng ta lên núi chặt củi đi." Chu Nam phụ trách chặt củi trong bếp hướng cửa tiểu viện hét lớn.
Đây là một người đàn ông trung niên, vóc dáng trung bình, giọng nói mang theo khinh thường, đứa con của tộc trưởng lại sa đọa đến mức cùng ta lên núi nhặt củi, ha ha...
Nhưng phải nói rằng, thằng ngốc này rất khỏe. Ta phải dùng đến ba rìu để chặt một cái cây, nhưng thằng ngốc này chỉ một rìu là chặt đứt.
Nếu là lúc khác, Lam Sơ Nhai sẽ lập tức chạy ra khỏi căn nhà nhỏ bé tội nghiệp của mình với nụ cười ngốc nghếch trên môi khi nghe thấy tiếng hét.
Mỗi lần Chu Nam bảo Lam Sơ Nhai cùng đi chặt củi, đều sẽ cho hắn một cái bánh bao hấp, đây chính là cám dỗ chí mạng đối với Lam Sơ Nhai đã đói bụng từ lâu.
Nhưng hôm nay, Lam Sơ Nhai không chủ động chạy ra ngoài mà chậm rãi đi ra ngoài.
Quần áo của hắn không còn xộc xệch, cúc áo không còn cài bừa bãi, tóc tai không còn bù xù như ăn mày nữa, hắn rất gọn gàng, không còn nụ cười ngốc nghếch, không còn dấu hiệu của sự ngu ngốc nữa, hắn bước ra ngoài như một người bình thường.
Quần áo của hắn vẫn là bộ quần áo thường mặc, làm bằng chất liệu tương tự như người hầu trong gia tộc, nhưng khí chất tỏa ra lại vô cùng phi thường, trông hắn giống hệt một thiếu gia nhà giàu, như một viên ngọc phủ đầy bụi.
Chu Nam nhìn Lam Sơ Nhai như vậy, ngẩn người đứng ở đó, lẩm bẩm: "Không ngốc nữa? Đây là không ngốc nữa sao?"
Nhưng vừa nói xong, Lam Sơ Nhai lại cười ngốc nghếch như thường lệ: "Ha ha, ha ha..." Nhạt nhẽo, vô hồn và đờ đẫn.
Chu Nam chớp mắt, vuốt ngực: "Ta đã nói với ngươi, ngươi hơn mười năm không khỏi, sao hôm nay lại không ngốc nữa? Thì ra là ảo giác, ta nhìn lầm rồi."
"Ha ha, ha ha..." Lam Sơ Nhai lại cười hai tiếng, trông cực kỳ ngốc nghếch: "Chặt củi, chặt củi." Hắn không thể làm gì khác, hắn mắc chứng sợ bẩn!
"Đúng vậy, chặt củi." Chu Nam cười vỗ vai Lam Sơ Nhai, thầm nghĩ, thân thể gầy gò như vậy, hắn lấy đâu ra sức lực?
Lam Sơ Nhai cười tượng trưng: "Ha ha, ha ha ha..."
Chu Nam dẫn Lam Sơ Nhai ngốc nghếch đi ra ngoài bằng cửa sau.
Vừa ra ngoài, sẽ thấy một rừng trúc thưa thớt. Những cây trúc rất thẳng và xanh tươi, mặt đất được phủ một lớp lá trúc khô dày, rất mềm mại và thoải mái khi bước lên.
Bọn hắn đi qua rừng tre và đến khu rừng, rồi tiếp tục đi vào bên trong.
Cuối cùng, hai người đã tới vùng núi.
Như thường lệ, Chu Nam đi phía trước, không hề để ý đến người phía sau, từ khi Chu Nam quay người, vẻ mặt hắn đã trở về lạnh lùng và thờ ơ.
Hôm nay tâm trạng Chu Nam rất tốt, tự nhủ: "Chỉ có ở trong núi sâu như vậy mới có thể tìm được linh thụ. Dùng linh thụ đốt ra linh hoả, làm ra thức ăn mới có thể nâng cao tu vi."
Sau khi xây dựng nền tảng, có thể tu luyện thuật tịch cốc. Theo đó, nếu không dùng linh đan, thì cần phải ăn thức ăn.
Hiện tại hắn ta đang ở cấp độ Ngưng Khí, chỉ có thể coi là cường hóa thân thể, vẫn cần phải nỗ lực tăng lên.
Lam Sơ Nhai có trí thông minh của một đứa trẻ mấy tuổi, ngoài việc cười khúc khích, còn có thể giao tiếp một cách đơn giản, "Linh thụ trông như thế nào?"
Chu Nam quay đầu nhìn Lam Sơ Nhai, có lẽ Chu Nam chưa từng để ý tới hắn, cũng không nhận ra điều gì bất thường ở hắn.
"Có nhiều vẻ ngoài khác nhau, nhưng chúng ta không tìm kiếm theo vẻ ngoài, mà theo màu sắc của cây. Tổng cộng có bốn màu: vàng, xanh, tím và ánh kim.
Vàng là loại phổ biến nhất và có cấp độ thấp nhất. Ánh kim là loại hiếm nhất và có cấp độ cao nhất và gần như không thể tìm thấy. Đừng nghĩ đến cái này, chúng ta tìm loại màu vàng là được. "
Đi được hai bước, Chu Nam lại lẩm bẩm: "Đừng nói ánh kim, ngay cả vàng cũng khó tìm. Chúng ta vào núi một chuyến có thể tìm được một cây thì đã là không tệ rồi."
Lam Sơ Nhai âm thầm ghi nhớ lời Chu Nam nói, hiện tại hắn không biết gì cả, cần phải tích lũy thêm kinh nghiệm.
Hai người đi bộ gần như cả ngày, liên tục tìm kiếm nhưng chẳng tìm thấy gì.
Đột nhiên, một âm thanh gấp gáp và dữ dội vang lên, kèm theo tiếng sột soạt và tiếng vỗ cánh, có vẻ vô cùng kỳ lạ giữa vùng núi yên tĩnh.
Ngay lập tức, danh tính thực sự của thứ phát ra âm thanh đó đã được tiết lộ.
Chu Nam nhìn thấy cảnh này, mắt trợn ngược, sợ đến mức ngất đi.
Đó là một con hoá xà, mặt khỉ, thân chó rừng, sau lưng mọc cánh, đi như rắn, uốn éo, thân thể to như trăn.
(*Hóa Xà có nghĩa là con rắn biến hóa, là một sinh vật thần thoại mang ý nghĩa chuyển hóa, biểu tượng cho quá trình tiến hóa từ rắn lên rồng trong văn hóa Trung Quốc.)
Lúc này, ánh mắt của nó hung tợn, răng nanh sắc lạnh, nó quay người, hướng về phía Lam Sơ Nhai lao tới, há to miệng, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Trong chớp mắt, nó đã tới trước mặt Lam Sơ Nhai.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Lam Sơ Nhai không kịp phản ứng, chỉ có thể theo phản xạ dùng tay bảo vệ đầu.
Khi nanh rắn sắc lạnh sắp cắm vào cánh tay của Lam Sơ Nhai, một luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên, đánh bật con rắn ra xa, nó đâm vào một cái cây lớn, giãy dụa mấy lần rồi chết.
Thấy không có động tĩnh gì, Lam Sơ Nhai chậm rãi dời cánh tay, nhìn xem chỗ chảy máu trên cánh tay, máu đỏ tươi không có độc, không có vấn đề gì lớn. Sau đó, hắn chịu đựng đau đớn, cầm lấy cây rìu bên cạnh Chu Nam, chậm rãi đi về phía con rắn.
Chết rồi thì không nói, chưa chết thì hắn bổ thêm hai rìu. Vừa rồi dọa hắn chết khiếp.
Sau khi đến gần, Lam Sơ Nhai thấy con rắn kia không nhúc nhích, không biết đã chết hay chưa, trong lòng có chút lo lắng, sau khi suy nghĩ một chút, quyết định chặt đứt đầu quái xà kia, như vậy mới an toàn.
Sau khi đầu bị chặt đứt, một hạt màu trắng có kích thước bằng ngón tay út từ từ bay lên không trung.
Hạt châu phát ra ánh sáng trắng mềm mại tinh khiết, từ trong thân thể máu thịt không hề có một chút vết máu nào, điều này khiến Lam Sơ Nhai cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hắn giơ tay lên, bắt lấy hạt châu, đột nhiên cảm thấy một luồng khí mát lạnh thấm vào trong cơ thể, khiến cho huyết mạch ấm áp, cảm giác vô cùng thoải mái.
"Xem ra đây là bảo vật, nếu đã tự tặng đến cửa, không lấy thì phí? Lại xem thử trên thân con quái xà này còn có bảo vật gì không?"
Nhìn kỹ từ phần thân rắn bị cắt đứt cho đến phần đuôi của nó, một miếng vảy đỏ trên bụng rắn đã thu hút sự chú ý của Lam Sơ Nhai.
Miếng vảy đó rất đẹp, hình dạng giống như vảy cá, to bằng lòng bàn tay, trên đó có một số hoa văn, phủ một lớp màu đỏ nhạt, càng nhìn càng thích, định lột miếng vảy ra.
Nhưng mà, khi hắn chạm vào miếng vảy, đột nhiên một tia năng lượng tinh khiết vô hình theo ngón tay chảy vào trong cơ thể hắn, chia thành hai luồng, một luồng lên một luồng xuống, sau đó theo kinh mạch chảy vào đan điền. Kỳ quái chính là, sau khi tiến vào đan điền, năng lượng tinh khiết kia liền biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro