Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 167

Tác giả: Dạ Du
Edit: Riio

“Bang bang!” Âm thanh hai vật nặng rơi xuống đất.
Cảnh Nhiên ôm đầu đau nhứt ngồi dậy, mờ mịt nhìn về bốn phía: “Đây là chỗ nào?”

Sau khi bọn họ ra khỏi dược viên không gian, gió lốc không gian đã đình chỉ. Trôi nổi không biết bao lâu, trước mắt Tạ Uẩn xuất hiện một tiểu thế giới xám xịt. Trong lòng hắn mạc danh sinh ra một trận rung động, không màng tất cả xé rách không gian mà lao tới, xuýt thì tạo thành gió lốc không gian lần nữa.

Hai người lại bị cuốn vào loạn lưu, cũng may bọn họ có kinh nghiệm phong phú. Thật lâu thật lâu trước kia hắn luôn nghĩ rồi có một ngày hắn sẽ trở về, nhưng đến khi hắn thật sự rơi vào phiến thổ địa này trong lòng lại sinh ra một loại mê mang xưa nay chưa từng có.

Đủ loại kiếp trước sớm đã đi xa.

Hắn ở đại lục Hằng Võ đã có thê có tử, tâm hắn đã dung nhập vào một thế giới khác, lại không nghĩ rằng chính mình cư nhiên lại trở về ___ mạt thế.

Cảnh Nhiên nhíu nhíu mày:”Hoàn cảnh ở đây thực khó chịu.”

Linh khí cùng chướng khí giao hòa, khắp nơi tràn ngập huyết tinh, núi rừng thực vật dã thú tràn ngập một loại thị huyết thô bạo, bất quá...

Cảnh Nhiên hồ nghi liếc nhìn Tạ Uẩn một cái, có một vài loại thực vật thực quen mắt hắn từng thấy Tạ Uẩn đào tạo qua.
Tạ Uẩn bất đắc dĩ cười nói:”Hoàn cảnh nơi này đã từng còn khó chịu hơn, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.”

Cảnh Nhiên ánh mắt cảnh giác:”Ngươi đã từng tới?”
Tạ Uẩn gãi gãi đầu, cái này phải giải thích như thế nào mới tốt đây.

“Phá!”
“Rầm rầm!”
“Tạ Thừa Húc, ta xem ngươi còn có thể chạy trốn tới chỗ nào.”

Tạ Uẩn sắc mặt biến đổi, vội vàng ôm lấy lão bà:”Chúng ta nói chuyện đó sau, cứu người trước.”

“Vèo vèo vèo!”Âm thanh phá không vang lên.

Tạ Thừa Húc chẳng sợ cả người đầy máu, lực công kích vẫn cường hãn như cũ. Phất tay một cái , tinh thần lực thao túng vô số nhánh cây.

”Xoát xoát xoát!” Công kích người tới.

“Lên cho ta!”

Người dẫn đầu rõ ràng đã nhìn ra Tạ Thừa Húc đã là nỏ mạnh hết đà.

“Kha Việt Hàng, ta ruốt cuộc vẫn là người Tạ gia.”Tạ Thừa Húc ánh mắt lạnh như băng, cứ việc liên tục gặp phải tuyệt cảnh trên mặt hắn vẫn như cũ không hè động dung.

“Ha ha ha, ngươi vẫn cho rằng ngươi vẫn còn là đại thiếu Tạ gia?”
“Tạ Thừa Húc, thành thật một chút nhận lấy cái chết, bổn thiếu gia sẽ để cho ngươi được toàn thây.”

Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, Tạ gia chẳng lẽ đã xảy ra chuyện, trưởng tôn cư nhiên lại bị đuổi giết.
“Phá!” Một tiếng.

Tạ Uẩn ngăn công kích, trực tiếp đem Tạ Thừa Húc bảo hộ ở trong.

“Ai?”Kha Việt Hàng sắc mặt khó coi, hung tợn nhìn về bốn phía:”Ai dám ngăn cản người Kha gia làm việc?”

Tạ Thừa Húc ngoài ý muốn ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến Tạ Uẩn bỗng nhiên nở nụ cười, lẩm bẩm nói:”Tiểu thúc tổ phụ, người đến đón ta sao?”

Tạ Uẩn gật đầu:”Ta tới đón ngươi.”

Tạ Thừa Húc khẽ cười, khuôn mặt lãnh ngạnh trở nên nhu hòa, thân thể hắn vết thương chồng chất chính là cố gắng cường ngạnh chống đỡ tới bây giờ. Hiện giờ cho rằng chính mình sắp chết, trong lòng thả lỏng lập tức lâm vào hôn mê.

“Các ngươi là ai? Thức thời thì lăn ra đây, nếu không chính là đối nghịch với Kha gia ta.”

Tạ Uẩn cười nhạo một tiếng:”Ngươi là người Kha gia?”

Kha Việt Hàng ưỡn ngực ngẩng đầu không chút nào đem hai người trước mặt để vào mắt. Chủ yếu là trải qua gió lốc không gian, lại trôi nổi trong không gian loạn lưu thật lâu. Tạ Uẩn cùng Cảnh Nhiên quần áo tả tơi, thoạt nhìn thập phần chật vật, rất giống người dân căn cứ nào đó ra ngoài chạy nạn.

Tạ Uẩn nhàn nhạt cười:”Nếu như thế đều lưu lại đây đi.”

Tạ Uẩn phất tay mấy trăm Phá Hồn Châm xoát ra ngoài, trên mặt đất nằm rạp một đám người, từng người từng người chết không nhắm mắt.

Kha Việt Hàng thẳng đến lúc sắp chết vẫn không thể tin nổi, trừng lớn đôi mắt chăm chú nhìn vào Tạ Uẩn. Hắn rõ ràng đã tự báo gia môn, có người cư nhiên dám giết hắn.

Cảnh Nhiên nói:”Chạy mất một con sâu.”

Tạ Uẩn mỉm cười:”Thả hắn trở về báo tin.”

Cảnh Nhiên hơi híp mắt:”Ngươi có chuyện gì giấu ta, thành thật khai mau.”
“Ha hả!”Tạ Uẩn cười gượng một tiếng, bế Tạ Thừa Húc đang nằm trên mặt đất lên:”Chúng ta tìm một chỗ đặt chân trước.”

Cảnh Nhiên hừ nhẹ một tiếng, không để bụng chút nào dù sao Tạ Uẩn chạy không được, xem hắn có thể kéo dài đến bao lâu.

Một đường đi tới, Cảnh Nhiên tò mò đánh giá khắp nơi, hết thảy thế giới này với y mà nói là thập phần mới lạ. Vô luận là kiến trúc hay là thực vật đều cùng đại lục Hằng Võ không giống nhau.

Tạ Uẩn mang theo y trực tiếp tìm được một toàn nhà vứt đi, trước đem Tạ Thừa Húc dàn xếp tốt, lúc này mới bắt đầu kể chuyện hắn xuyên qua.

Cảnh Nhiên càng nghe sắc mặt càng đen, trong lòng đột nhiên hoảng loạn lên.

Tạ Uẩn ôm lão bà hôn một cái, cười nói:”Chúng ta đều đã là lão phu lão thê, ngươi đừng suy nghĩ miên man. Nếu không có nguyên chủ ta không có khả năng còn sống, lòng ta đối với hắn chỉ có cảm kích. Thù Nhi, Bác Nhi cũng là thân nhi tử đồng dạng cũng là huyết mạch của ta.”

Cảnh Nhiên trong lòng ổn định lại, hết thảy nghi vấn từ trước đã có lời giải đáp. Một cái Thất thiếu gia phế vật trong một đêm đột nhiên trở nên thông tuệ,hắn từng hoài nghi có phải có người đoạt xá hay không. Nhưng Linh Tê Chi Nhãn lại cũng không nhìn ra bất luận điều gì.
Lại không nghĩ rằng không phải đoạt xá mà là triệu hoán.

Cảnh Nhiên trong lòng có chút phức tạp còn có một ít may mắn, may mắn người cùng hắn một lòng một dạ đều là người trước mắt này.

Tạ Uẩn lo lắng:”Ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Cảnh Nhiên nói:”Để ta bình tĩnh.”

Tin tức phu quân không phải nguyên chủ khiến hắn có chút sốc, đặc biệt là thân thế Thù Nhi cùng Bác Nhi làm hắn có chút khó chịu.

Tạ Uẩn không quấy rầy y, hắn tin tưởng không bao lâu Cảnh Nhiên sẽ nghĩ thông suốt.

Ba ngày sau......

Tạ Thừa Húc từ trong hôn mê tỉnh lại, mờ mịt đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình. Hắn xác định mình đang ở một tòa nhà bị vứt đi. Nhưng là hắn rõ ràng bản thân bị thương rất nặng, lúc này lại cảm giác được tinh thần lực thật dư thừa, ngay cả ám thương từ lâu cũng phảng phất biến mất tăm hơi.

Người Kha gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, càng sẽ không có hảo tâm giúp hắn chữa thương.

Tạ Thừa Húc chậm rãi đứng dậy tơ tằm mềm mại trên người rớt xuống. Tạ Thừa Húc lúc này mới chú ý tới, trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp bày không ít thứ xa xỉ.

Mâm đựng trái cây bằng sứ, bàn ghế bằng gỗ bao gồm cả cái giường mà hắn đang nằm cũng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Trong không khí tản ra mùi trái cây ăn quả khiến người vui vẻ thoải mái, tâm tình không tự giác được mà thả lỏng. Đây là cảm giác sau khi rời khỏi Tạ gia hắn không còn trải nghiệm qua.

“Ngươi tỉnh?”
Tạ Thừa Húc cả kinh, cửa phòng bị mở ra từ khi nào hắn cư nhiên không phát hiện.

Cảnh Nhiên nói:”Tỉnh liền ăn chút gì đi.”

“Cảm ơn.”

Đồng tử Tạ Thừa Húc đột nhiên co rút, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn từng cho rằng chính mình nhìn thấy tiểu thúc tổ phụ là nằm mơ, là ảo giác sinh ra trước khi chết. Nhưng nam nhân cổ trang tóc dài trước mắt này là ai a.

Cảnh Nhiên móc ra một ít rượu linh quả nói: “Ngươi dùng tạm đi , ta không có thức ăn nóng.”

Tạ Thừa Húc rốt cuộc vô pháp trấn định: “Ngươi là ai?”

Cảnh Nhiên rối rắm một chút, nói: “Về sau ngươi gọi ta là sư phụ đi.”

Đây là kết quả y cùng Tạ Uẩn đã thương lượng tốt. Cái việc xuyên qua này, bọn họ ở thế giới này không cần giấu giếm, nhưng là sau khi trở về thì tận lực không để bất luận kẻ nào biết. Trở về đại lục Hằng Võ Tạ Uẩn vẫn như cũ là Thất thiếu Tạ gia.

“Sư phụ!” Tạ Thừa Húc ngẩn người, không thể hiểu được nhiều ra một cái sư phụ. Nhưng kỳ dị là trong lòng hắn không có bất luận chút phản cảm nào.

Cảnh Nhiên cười nói: “Lễ bái sư chờ A Uẩn trở về lại cử hành. Đúng rồi, chúng ta còn chưa có hỏi ngươi, tương lai có muốn rời đi cùng chúng ta hay không?”

Tạ Thừa Húc không chút do dự: “Ta nguyện ý.”

Cảnh Nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ngươi đừng sợ về sau gặp chuyện gì cũng không cần sợ hãi, ta cùng A Uẩn làm chủ cho ngươi.”

Tạ Thừa Húc ngẩn ngơ một lát, trong lòng đột nhiên có chút không biết làm sao.

Cảnh Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, cười nói: “Hắn đã trở lại.”

Tạ Thừa Húc trong lòng căng thẳng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một thân ảnh xa lạ mà lại có chút quen thuộc  xuất hiện ở trước mắt hắn.

Tạ Thừa Húc khiếp sợ không biết nên nói như thế nào.

Tạ Uẩn nhướng mày cười: “Hảo tiểu tử, nhiều năm như vậy còn chưa quên ta, không tồi.”

“Tiểu thúc tổ phụ......” Tạ Thừa Húc khóe môi mấp máy. Muốn hỏi tiểu thúc tổ phụ đã đi đâu, vì cái gì hơn hai mươi năm không trở về. Muốn hỏi hắn sống thế nào nhưng lời đến bên miệng, một câu cũng nói không nên lời. Sau khi tằng tổ phụ mẫu yêu thương hắn qua đời, hắn ở Tạ gia phảng phất trở thành một người ngoài.

Tạ Uẩn cười khẽ: “Thừa Húc trưởng thành rồi, còn nhớ rõ phụ thân từng nói mặt trời mới đã ló dạng phía đông, ngươi là người kế thừa Tạ gia ta, hiện giờ......”

Tạ Thừa Húc biểu tình lạnh nhạt, chỉ có thời điểm nhắc tới tằng tổ phụ trong mắt hắn mới toát ra một tia ôn hòa.

Tạ Uẩn thở dài, nói: “Tạ gia càng ngày càng kỳ cục.”

Trải qua ba ngày thời gian tìm hiểu, Tạ Uẩn đem tình huống hỉnh tại hiểu đến thất thất bát bát. Tạ gia từ sau khi hắn rời đi đã chịu một ít ảnh hưởng. Bất quá, có đồ vật hắn lưu lại, cuối cùng vẫn là đứng vững vàng.

Đáng tiếc......

Từ khi giải quyết được vấn đề sinh con, Tạ gia ngược lại loạn cả lên.

Tạ Uẩn trước nay cũng không biết, Tạ gia khi nào lưu lạc đến nổi phải dựa vào liên hôn để duy trì vinh quang.

Cha mẹ Tạ Thừa Húc là bởi vì hài tử mà kết hợp, sau khi vấn đề sinh con được giải quyết. Hai vợ chồng nhanh chóng ly hôn, nam lại cưới người trong lòng, nữ cầm bó lớn tiền bồi thường tái giá với mối tình đầu. Dư lại Tạ Thừa Húc, phảng phất như biến thành dư thừa.

Làm đời cháu thứ nhất Tạ gia.

Khi Tạ Uẩn rời đi Tạ Thừa Húc chỉ mới năm tuổi. Lúc ấy, Tạ Thừa Húc là bảo bối cục cưng của Tạ gia, nhận hết mọi người sủng ái. Tạ Uẩn cũng là vì chất tôn này nên trong lòng hắn mới hướng tới có hài tử. Hắn biết chính mình thích nam nhân, đời này sẽ không có được hài tử trước nay đều đem Tạ Thừa Húc trở thành nhi tử mà đau, ai ngờ......

Tiểu đoàn tử năm đó hắn đặt ở lòng bàn tay mà đau, cư nhiên gặp nhiều cực khổ như vậy. Mà tất cả những khổ cực đó tất cả đều là người  Tạ gia mang đến.

Cháu trai lớn sau khi ly hôn lại đi kết hôn với nam nhân Kha gia.

Nên nói khoa học kỹ thuật quá phát triển, chỉ qua mấy năm viện nghiên cứu nhằm vào vấn đề sinh dục khó khăn đã nghiên cứu ra phương pháp giúp nam nhân mang thai, thành công giải quyết vấn đề sinh sản của nhân loại.

Từ nay về sau, ảnh hưởng của Tạ Uẩn lưu lại mạt thế dần dần biến mất, tất cả nổi bật bị viện nghiên cứu thay thế.

Tạ gia......

Tạ gia cũng đi theo con đường liên hôn, nội tình không ngừng bị tiêu hao. Thứ Tạ Uẩn không thể tha thứ nhất chính là Tạ gia cư nhiên lấy đồ vật hắn để lại cho cha mẹ để đổi lấy địa vị. Nếu không, bằng vào những thực vật hắn lưu lại đó thì dị năng cha mẹ ít nhất có thể lại tấn ngũ giai, thọ mệnh cũng có thể được kéo dài, khẳng định sẽ không sớm qua đời.

Tạ Uẩn trong lòng có loại thất vọng nói không nên lời, tưởng niệm trong lòng đối với Tạ gia dần dần biến thành thoải mái.

Tạ Uẩn nói: “Mang ta đi nhìn xem ba mẹ.”

Tạ Thừa Húc chần chờ một chút, nói: “Tiểu thúc tổ phụ......”

Cảnh Nhiên nhắc nhở nói: “Về sau gọi hắn sư tôn, gọi ta là sư phụ.”

Tạ Uẩn nở nụ cười: “Phu nhân nói rất đúng, Tiểu Húc về sau gọi ta là sư tôn, gọi y sư mẫu, đây là lão bà của ta.”

Cảnh Nhiên lông mày nhướn lên véo một cái trên eo Tạ Uẩn: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Tạ Uẩn ăn đau, hì hì cười nói: “Phu nhân tha mạng, ngươi định đoạt.”

Tạ Thừa Húc quyết đoán nói: “Sư tôn, sư phụ.”

Cảnh Nhiên vừa lòng gật gật đầu: “Ngươi là chất tôn của A Uẩn, huyết mạch lại không giống nhau. Hôm nay ta liền thu ngươi làm đại đệ tử, sau này tu luyện truyền thừa của phu phu hai người bọn ta.”

Tạ Thừa Húc khó hiểu nghe lời sư phụ nói, hắn có chút như lọt vào trong sương mù.

Tạ Uẩn bày ra trà cụ, cười nói: “Còn không hành lễ.”

Tạ Thừa Húc nhịn xuống nghi hoặc trong lòng hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính nói: “Sư phụ, sư tôn tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.”

Cảnh Nhiên vui vẻ nói: “Tốt tốt, cái này là túi trữ vật ngươi cầm đi, về sau thiếu cái gì thì tìm sư tôn ngươi.”

Tạ Uẩn cười nói: “Đổi cái danh phận thôi, ngươi vẫn là vãn bối của ta.”

Tạ Thừa Húc cau mày nghĩ không rõ, thúc tổ phụ vì sao phải đổi cái danh phận.

Tạ Uẩn ha ha cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, lão tử xuyên qua một lần, thân thể đều đã thay đổi. Sau này trở về đại lục Hằng Võ ngươi nhớ kỹ ngàn vạn đừng lòi đuôi.”

Tạ Thừa Húc biểu tình nghiêm túc trong lòng cũng đã tin. Nếu không cũng vô pháp giải thích dưới trận nổ mạnh kinh thiên động địa ấy tiểu thúc tổ phụ liền mất tích không dấu vết.

Tạ Thừa Húc ngốc ngốc nghĩ lần đầu cảm thấy chính mình vẫn cứ không đủ trấn định như vậy.

Tạ Uẩn lại nói trong chốc lát lại đem đồ vật trong phòng thu thập sạch sẽ, toàn bộ cất vào túi trữ vật, ba người hướng mộ địa xuất phát.

Bên kia......

Tạ gia lại một lần bùng nổ khắc khẩu.

“Chất nhi của ta chẳng lẽ đã chết?”

“Ngươi nói ta phải nói với người nhà như thế nào, lúc trước ngươi vì sinh hài tử mà từ bỏ tình cảm của chúng ta. Hiện tại đứa bé kia giết người  Kha gia ta, ngươi chẳng lẽ còn muốn bao che cho nó?”

“Tĩnh Hoa ngươi nghe ta nói......”

“Ta không nghe, ngươi còn muốn  cùng ta nói cái gì. Thứ tốt của Tạ gia các ngươi toàn bộ đều bị hài tử kia chiếm hết. Còn hài tử của chúng ta hiện tại mới là ngũ cấp dị năng giả. Lúc tổ phụ tổ mẫu còn sống cũng chỉ biết thiên vị hắn. Ngươi chờ người Kha gia tìm tới cửa đi, chuyện lần này ta sẽ không nhúng tay, người chết kia là chất nhi của ta......”

“Tĩnh Hoa!”

“Tránh ra!” Một tiếng. Kha Tĩnh Hoa đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng người bên ngoài thân thể cứng đờ một chút: “Ba.”

Tạ Mân trầm mặc một trận: “Các ngươi nếu không được liền ly hôn đi.”

Kha Tĩnh Hoa cười lạnh: “Tốt, ly hôn liền ly hôn.”

Tạ Thần Thái vội vàng đuổi theo, chém đinh chặt sắt nói: “Ba, ta sẽ không ly hôn!”

Kha Tĩnh Hoa hốc mắt đỏ bừng: “Tạ gia các ngươi không dung ta, ngươi còn giữ ta làm gì?”

Tạ Thần Thái cầu xin nhìn về phía phụ thân.

Tạ Mân đầu tóc hoa râm, dựa theo tuổi tác mà nói hắn rõ ràng không tính lớn tuổi. Chính là, đối mặt đứa con trai này, hắn cũng đã tinh bì lực tẫn, thất vọng phun ra một câu: “Tùy ngươi.”

Xoay người rời khỏi tầm mắt bọn họ.

Đó là con lớn hắn yêu thương từ nhỏ tới lớn cũng không biết từ khi nào, cư nhiên biến thành bộ dáng này.

Con thứ chết.

Con nhỏ hai chân bị phế, không bao giờ có thể đi lại được nữa.

Vinh quang Tạ gia dựa vào đứa con trai này thật sự có thể duy trì được sao?

Nhị đệ phản bội.

Tam đệ cùng Trần gia liên hôn, hiện giờ Tạ gia sớm đã bị chia năm xẻ bảy.

Tiểu đệ......

Từ sau khi tiểu đệ chết Tạ gia ngày càng lụn bại, hắn không có bảo vệ tốt đệ muội, không có hiếu kính cha mẹ, càng không có bảo hộ được con cháu. Hắn không chỉ hổ thẹn vì không làm được người con hiếu thảo đồng thời càng thẹn vì là một người trưởng bối bất tài.

Nhưng mà, hắn hiện tại còn không thể chết được.

Hắn sợ sau khi chính mình chết, Tạ gia thật sẽ trở thành vật trong tay người khác, đến lúc đó con cháu hậu bối Tạ gia lại nên làm cái gì bây giờ.

Sự tình Kha gia lần này thật không thể nhân nhượng.

Tạ Mân nghĩ nghĩ, xoay người hướng Quân Cơ Xử đi đến, hắn cùng thế hệ trước có chút giao tình, hiện giờ trước bảo hộ Tạ gia rồi nói sau.

Tạ Mân trong lòng không phải không có hối hận.

Năm đó, vì sợ cây to đón gió, đồ vật tiểu đệ lưu lại bọn họ không dám sử dụng.

Sau lại, trưởng tử lấy ra đồ vật đổi chỗ tốt hắn bởi vì thiên vị nhi tử, trong lòng mặc dù sinh khí nhưng vẫn cứ ra tay hỗ trợ che lấp. Ai ngờ lại dưỡng ra dã tâm của trưởng tử dưới tình huống hắn không biết. Đồ vật trong nhà hơn phân nửa tiện nghi người khác. Nếu không, Tạ gia nhiều ra vài vị cao thủ, sao lại rơi xuống hoàn cảnh hôm nay.

Hiện giờ, Tạ gia không còn bất luận ưu thế gì, muốn tấn giai cũng chỉ có thể dựa vào chính mình dốc sức nổ lực. Bằng không, con thứ hắn cũng sẽ không chết, con nhỏ cũng sẽ không bị phế.

Có lúc trong lòng Tạ Mân là oán hận đại nhi tử.

Nhưng mà đây là nhi tử duy nhất của hắn không tổn hao gì, tu vi ở Tạ gia cũng nổi bật nhất. Thời điểm Tạ Mân lấy lại tinh thần bừng tỉnh phát hiện, đối với đứa con trai này chính mình đã không thể làm gì hắn.

Nghĩa địa công cộng tu sửa cũng không tệ lắm.

Bốn phía là tường vây cao lớn, chung quanh có thực vật biến dị bảo hộ, mộ địa còn có rất nhiều binh lính thủ vệ, nơi này là nghĩa địa công cộng chuyên môn thành lập cho các đại thế gia.

Tạ Uẩn đứng thẳng ở trước mộ bia trong lòng có thứ gì đó buông xuống.

“Di, Tạ đại thiếu, ngươi cư nhiên còn có tâm tình tảo mộ?”

Tạ Thừa Húc mặt vô biểu tình: “Có việc gì sao?”

“Ha ha!” Vương Thanh Hoa rụt rụt cổ trái phải nhìn thoáng qua, tự hiểu là thực lực không đủ để cùng Tạ Thừa Húc đối kháng, vội vàng nói: “Nghe nói nhóm người Kha gia tìm tới ngươi, ngươi cũng thật lợi hại thật sự đem tiểu tử Kha gia kia giết. Ha ha, đã sớm xem Kha Việt Hàng không vừa mắt.”

Tạ Thừa Húc biểu tình lãnh đạm, nói: “Ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.”

Vương Thanh Hoa kinh hoảng thất thố: “Uy, đừng a, huynh đệ,ta chính là có lòng tốt báo tin cho ngươi. Người Tạ gia ngươi lúc này thảm rồi, ba ngươi thiên vị Kha gia, lão gia tử khẳng định lại muốn nhận lỗi. Ngươi ngàn vạn lần đừng trở về a, ba ngươi thật sự sẽ giết ngươi đền mạng cho Kha Việt Hàng.”

Tạ Uẩn cau mày: “Tạ Thần Thái quá kỳ cục.”

Tạ Thừa Húc không hé răng, hắn đã sớm quen.

Vương Thanh Hoa trong lòng kinh ngạc, người kia là ai nha. Một thân xiêm y này thật xinh đẹp, hắn cũng muốn có một bộ.

Tạ Uẩn nói: “Trở về Tạ gia nhìn xem.”

Vương Thanh Hoa tròng mắt vừa chuyển vội vàng đi theo. Những người này quần áo bất phàm, khí chất bất phàm, hắn chính là sớm nghe nói. Có hai nma nhân tóc dài giết Kha Việt Hàng, cố tình người Kha gia lại đem hết tội lỗi đổ lên đầu Tạ Thừa Húc, trực giác nói cho hắn có trò hay xem.

Vương Thanh Hoa mở ra máy truyền tin liên hệ từng cái hồ bằng cẩu hữu, mời mọi người cùng đi xem kịch, dù sao vô luận ai xui xẻo, bọn họ cũng không có tổn thất.

“Uy, huynh đệ, từ từ chờ ta!”

Thời điểm Vương Thanh Hoa quay đầu lại , Tạ Uẩn xách lên Tạ Thừa Húc “Vèo!” Một tiếng không thấy bóng dáng.

“Cao thủ, cao thủ, cầu bái sư ~!”

Căn cứ truong ương Hoa Quốc trải qua vài thập niên phát triển, hiện tại đã là một tòa thành trì thật lớn.

Thân ảnh Tạ Thừa Húc vừa xuất hiện, lập tức khiến cho mọi người oanh động, có người tiến đến báo tin, có người khe khẽ nói nhỏ, còn có người đi đường đi theo xem náo nhiệt.

“Đại thiếu gia Tạ gia đã về rồi!”

“Tạ Thừa Húc, hắn còn dám trở về?”

Trong đám người lao ra một bóng hình, nôn nóng nói: “Thừa Húc, ngươi như thế nào đã trở lại mau cùng ta đi, người Kha gia sẽ không bỏ qua ngươi.”

Tạ Thừa Húc lắc đầu: “Không có việc gì, hai vị này là sư phụ cùng sư tôn của ta.”

Tạ Uẩn nhướng mày, cười nói: “Bằng hữu ngươi?”

Tạ Thừa Húc nói: “Là huynh đệ.”

Tạ Uẩn cười cười, nói: “Dẫn hắn cùng nhau qua đi.”

Tạ Thừa Húc cung kính nói: “Vâng!”

Trần Dũng tò mò: “Ngươi chừng nào thì bái sư?”

Tạ Thừa Húc sắc mặt hòa hoãn, cười nói: “Tiểu thúc tổ phụ là trưởng bối của ta, hắn chê ta đem hắn kêu thành già rồi nên bắt ta gọi hắn là sư phụ.”

Trần Dũng khiếp sợ trợn tròn mắt miệng há to, tiểu thúc tổ phụ Tạ Thừa Húc là ai, toàn bộ căn cứ cơ hồ không người không biết: “Ngươi, ngươi...... Tiểu......”

Tạ Thừa Húc gật đầu, cười nói: “Ngươi trong lòng rõ ràng liền tốt, đừng lộ ra.”

Trần Dũng quả thực không thể tin tưởng, một người đã qua đời vài chục năm sao lại có thể lại xuất hiện. Nhưng mà, sự thật ở trước mắt hắn không thể không tin, khiếp sợ qua đi. Trần Dũng thực hưng phấn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, nếu có nhân vật phong vân năm đó ra tay, Tạ huynh đệ khẳng định sẽ không có việc gì.

“Tạ Thừa Húc, ngươi còn dám xuất hiện ở trong thành?”

Một loạt tiếng bước chân chạy tới, một đội nhân mã bao vây quanh bọn họ.

Tạ Thừa Húc ngoan ngoãn đứng thẳng ở phía sau Tạ Uẩn, cảm giác có người che ở phía trước thập phần không tồi.

Tạ Uẩn trong lòng buồn cười, nhớ rõ Thừa Húc khi còn nhỏ, mỗi lần phạm sai lầm luôn là thích tránh ở phía sau mình. Nhiều năm như vậy cái tật xấu này vẫn là không thay đổi.

“Bắt lại!”

Tạ Uẩn hỏi: “Người Kha gia?”

“Biết liền tốt!”

Tạ Uẩn mọi nơi nhìn thoáng qua, nói: “Chém giết trong thành, căn cứ không ai quản?”

Trần Dũng tức giận nói: “Bọn họ nào dám có người quản.”

Tạ Uẩn gật gật đầu, nói: “Tốt!”

Nếu trị an trong thành không ai quản vậy càng tốt. Nghĩ muốn khi dễ người Tạ gia hắn, còn tưởng hoàn hảo không tổn hao gì? Tạ Uẩn chưa từng rộng lượng như vậy, ngay cả Tạ Thừa Húc đều không có nghĩ đến tiểu thúc tổ phụ một khi đã không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì chắc chắn sẽ có người sống không bằng chết.

Tạ Uẩn trong lòng cho rằng, vì nghĩ cho người Tạ gia về sau, lúc này không nên nhiều tạo sát nghiệt. Bất quá, phế đi những người này lại là dễ như trở bàn tay.

“Xoát xoát xoát!”

Tạ Uẩn vung tay lấy ra Phá Hồn Châm, trực tiếp phế đi tu vi người ta. Nói thật, những người này tu vi quá kém hắn cảm thấy mình ỷ lớn hiếp nhỏ. Bất quá, tu vi kém còn dám ỷ thế hiếp người, cái này kêu là xứng đáng.

Mọi người toàn bộ há hốc mồm, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.

Vừa rồi một đám người kêu gào toàn bộ thống khổ ngã trên mặt đất, dị năng trong nháy mắt bị người phế đi.

Từ đây, bọn họ sẽ so với dân chạy nạn bên ngoài còn không bằng.

“Tạ Thừa Húc ———” có người khoé mắt muốn nứt ra hô to.

“Các ngươi là ai?”

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối ai cũng không dám làm càn.

Căn cứ lãnh đạo nghe tin, vội vã chạy tới. Trong thành xuất hiện một vị cao thủ, bọn họ vì cái gì chưa bao giờ phát hiện.

Tạ Uẩn sớm đã mang theo Tạ Thừa Húc, trực tiếp đi đến Tạ gia.

Vương Thanh Hoa thở hổn hển chạy tới, thấy thương binh đầy đất, tinh thần chấn động càng thêm kiên định quyết tâm bái sư, thí điên lại hướng Tạ gia chạy tới.

Mà lúc này.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro