Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 265: Đội trưởng, đừng buồn quá.



Sắc mặt Phó Dạng khá hơn, bước tới.


Hắn vừa đến gần và định nói.


"Cái--" với một âm thanh, chiếc xe lao qua mặt hắn.


Vẻ mặt Phó Dạng cứng ngắc, hắn giơ tay lên, có bỏ xuống hay không cũng không quan trọng nữa.


Sắc mặt hắn lập tức tối sầm.


Người lái xe có bị mù không?


Đã ở rất gần vậy mà không nhìn thấy hắn sao?


Người thủ vệ ở bên cũng bối rối, nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe.


"Này! Chúng tôi đến rồi, đợi đã! Dừng xe!"


Vừa dứt lời, tài xế phanh gấp và chiếc xe địa hình dừng lại.


Thị vệ thở phào nhẹ nhõm, đi tới, nhìn thấy Chu Việt Thâm liền lễ phép gật đầu.


Anh ta chào quân đội với những người trong xe và hăng hái nói: "Xin chào, Chuẩn tướng , tôi là Tiểu Lý từ quận Trung Nam cử đến đây."


Người đàn ông trung niên đang hút thuốc trong xe nghe vậy liền liếc nhìn anh ta.


"Từ Trung Nam Quân Khu? Tại sao lại tới Tây Bắc?"


Người đàn ông trung niên có mái tóc rối bù, khuôn mặt đậm chất Trung Quốc, đường nét khuôn mặt ngay thẳng, nước da ngăm đen và trên mặt có một số vết sẹo, khiến anh ta có vẻ ngoài cực kỳ thô kệch.


Điếu thuốc trên tay thô ráp như người anh.


Một cái nhìn khiến Tiểu Lý cảm thấy áp lực vô cùng.


Người này chính là một trong Tam đại anh hùng Tây Bắc nổi tiếng, Chuẩn tướng Vương Kiến Quốc.

Người thủ vệ điều khiển xe nói: "Sếp, anh quên mất à, quân khu chúng tôi đặc biệt mời tư lệnh miền Trung và miền Nam đến đơn vị chúng tôi tham gia huấn luyện. Hôm nay chỉ huy mới nói cho chúng tôi biết chuyện này."


Vương Kiến Quốc rít một hơi thuốc, tựa hồ đang suy nghĩ: "Ồ, tôi nhớ ra điều này, nhưng anh muốn gì ở tôi?"


Nói xong, anh ta không để ý đối phương đang đổ mồ hôi, nói với Chu Việt Thâm đang xách hành lý phía sau Tiểu Lý: "Lão Chu, chú đứng yên làm gì vậy? Tôi đích thân tới đón chú, chú còn muốn tôi xuống xe giúp chú sao?"


Tiểu Lý: "Hả? Họ của tôi không phải..."


Chưa kịp nói xong, Tiểu Lý đã nhận ra người được gọi không phải mình.

Bởi vì ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía sau anh.


Tiểu Lý vẻ mặt cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy phía sau có một người đàn ông cao hơn mình một cái đầu.


Chu Việt Thâm nhìn anh ta một cái thật sâu, bình tĩnh nói: "Xin nhường đường."

Tiểu Lý: "..."


Chu Việt Thâm lên xe.


Tiểu Lý vẫn chưa tỉnh táo lại.


Người thủ vệ vẫn đang lái xe nói: "Đừng lo lắng, tôi nghe nói quân khu đã cho người đến đón cậu."


Tiểu Lý nuốt nước bọt và nhìn Chu Việt Thâm ở ghế sau với vẻ khó tin.


Đợi đã, anh ấy không ở đây để làm việc sao?


Tại sao lại có người từ quân đội đến đón anh ấy?


Vương Kiến Quốc cần đích thân tiếp đón thì thân phận là gì?


Liệu anh ta có phải là người mạnh hơn Đội trưởng Phó không?

Khó trách nhóm trưởng lại có ác cảm với đối phương như vậy, chẳng lẽ nhóm trưởng đã biết chuyện này rồi sao?


Anh ta quay đầu lại thì thấy Phó Dạng đang đứng ở đó. Sắc mặt hắn còn xấu hơn cả việc nuốt phải ruồi, nhưng ngoài vẻ mặt u ám, anh ta còn sốc hơn.


Chu Việt Thâm, cùng Quân khu Tây Bắc có quan hệ thế nào?


Nếu nhớ không lầm thì Chu Việt Thâm, Cục Trưởng Lý và những người khác dường như đã biết nhau trong đám cưới của hắn.

Vốn hắn cho rằng là nhờ Tư gia, bởi vì lúc đó quá hỗn loạn nên hắn cũng không nghĩ nhiều.


Nhưng bây giờ hắn nhận ra có điều gì đó không ổn.


Quả thực, nếu Tư gia thật sự biết đám người Cục Trưởng Lý, hắn hẳn đã biết.


Hơn nữa, trước đây Tư gia rõ ràng đã tránh mặt Tư Niệm, thậm chí còn không thích người đàn ông mà cô lấy làm chồng.


Nhưng họ đã được mời đến dự đám cưới ngày hôm đó.


Trong đầu Phó Dạng chợt lóe lên một điều gì đó.


Vì vậy Tư gia mời Chu Việt Thâm tới không phải chỉ để khoe khoang.


Có phải chỉ để mời Cục Trưởng Lý và những người khác đến không?


Phó Dạng nhớ tới cha hắn nói Cục Trưởng Lý từng phục vụ ở Quân khu Tây Bắc.


Sau đó đã được chuyển đi.

Chu Việt Thâm đến Tây Bắc, quan hệ giữa anh và Chuẩn tướng Vương hiển nhiên rất tốt.


Chuẩn tướng Vương và Cục Trưởng Lýlà những người cùng thời.


Bàn tay của Phó Dạng siết chặt.


Tiểu Lý tưởng mình sắp bị đánh, vội vàng an ủi: "Đội trưởng, đừng buồn quá. Lính canh vừa nói quân khu sẽ cử xe đến đón chúng ta, chỉ là trì hoãn một lát thôi."


Nói xong, anh ta không nhịn được tò mò: "Đội trưởng, đồng chí nam kia thân phận là thế nào? Lúc đầu còn tưởng anh ta đến đây làm việc, nhưng không ngờ thân phận lớn đến mức Chuẩn tướng Vương phải đích thân đến đón anh ta, tôi thật ghen tị ".


Anh ta vốn tưởng rằng nếu như đội trưởng cùng đối phương thật sự đánh nhau, vậy anh ta nhất định sẽ đứng về phía dội trưởng cho đến chết.

Anh ta vỗ ngực nói: "May mắn thay, tôi không cười nhạo anh ấy vì anh ấy đến đây làm việc."

Phó Dạng: "..."
...

Xe vừa rời đi không bao xa, Chuẩn tướng Vương nhặt hành lý của Chu Việt Thâm với điếu thuốc trên miệng.

"Chú đã mang đến nhiều thứ như vậy, cho tôi xem đi."


"Ồ, chú mang cho tôi nhiều đặc sản như vậy." Anh ta chộp lấy một cái bánh xèo lớn, kinh ngạc nói: "Xem như chú còn có chút lương tâm."

"Người miền Nam cũng thích ăn bánh mỳ dẹt phải không?"


Chu Việt Thâm chộp lấy nói: "Anh suy nghĩ quá rồi, đây là phần ăn trên đường của tôi."


Hai tay huẩn tướng Vương trống rỗng, rõ ràng là một chiếc xe địa hình có không gian tương đối rộng rãi, nhưng hai người lại khiến người ta có cảm giác chen chúc, ngột ngạt.


Phải nói là gen Tây Bắc ở đây tốt lắm, ai cũng cao to khoẻ mạnh.


Trong hai năm kể từ khi Chu Việt Thâm đến đây, anh là người lùn nhất.


Anh gầy và mảnh khảnh, mọi người cười nhạo anh là đàn bà.


Ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông trong vài năm đã cao lớn như vậy?


Nắm tay to bằng bao cát đó có thể giết ch.ết bất kỳ ai đó chỉ bằng một cú đấm.


"Không phải đấy chứ, chỉ là một miếng bánh thôi, phải không?"


Chu Việt Thâm lười biếng để ý tới anh ta.


"Lần này chú thực sự có ý định quay lại à?Em dâu đã ổn định chưa?" Vương Kiến Quốc hỏi.

Chu Việt Thâm cau mày: "Không phải chuyện của anh."


Vương Kiến Quốc bĩu môi: "Thôi đi, miệng chú còn cứng rắn hơn mấy lão già."

Chu Việt Thâm không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn khung cảnh hoang tàn bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.


...


Tư Niệm viết thư lại cho Chu Việt Thâm, nói với anh rằng mọi việc ở nhà đều ổn và anh không cần phải lo lắng.


Cô còn nói chắc hẳn Tây Bắc có rất nhiều món ăn ngon và đặc sản, khi về nhớ nhớ mang về cho cô nhé.


Cô nghe nói ở phía Tây Bắc có sa mạc và hồ muối, cô muốn tận mắt nhìn thấy chúng.


Các con đều ngoan ngoãn, công việc của cô cũng đã ổn định, không ai dám bắt nạt cô.

Cô còn trồng rau ngoài sân, biết đâu khi anh về đã có thể ăn được.

Tất nhiên, sau khi làm xong việc chậm rãi quay lại cũng không sao, cô sẽ không cắm sừng anh.


Sau đó cô nói mấy ngày nữa mẹ Lâm sẽ đến thăm họ, lúc đó mẹ sẽ có thể chăm sóc con, mọi chuyện trong nhà vẫn ổn, anh đừng lo lắng.


Sau khi cô gửi thư, gia đình đã được yên ổn được hai ngày.

Tư Niệm nhận được câu trả lời từ mẹ cô.


Cô cho biết gia đình đã tiết kiệm được rất nhiều tiền nên muốn nghỉ phép một thời gian để lên thị trấn thăm cô và các con.

Tư Niệm không có mẹ chồng nên mọi việc ở nhà đều do cô lo liệu. Trước đây ở thôn thì ổn, tôi không phải đi làm, hàng ngày chỉ cần nấu ăn ở nhà.

Nhưng bây giờ cô phải đi làm và chăm sóc con, mẹ Lâm lo lắng cô quá mệt mỏi.

Bà cũng muốn đến xem liệu có thể chăm sóc cô vài ngày không.

Cha Lâm cũng rất nhớ cô.

Chẳng qua là sáng mai anh trai cô phải đi giao hàng nên lúc đó mẹ Lâm và anh trai mới có thể lấy xe qua.

Tư Niệm viết lại, dặn dò bọn họ trên đường chú ý an toàn.

Đầu tháng ba.


Thời tiết ngày càng ấm hơn.


Trung tâm thị trấn không còn lạnh nữa.


Tư Niệm làm giáo viên tương đối dễ dàng, bọn trẻ được nghỉ thì cô cũng có ngày nghỉ.


Thấy thời tiết ngày càng ấm hơn, cô bảo lũ trẻ đi lấy quần áo đem giặt.

Cô cũng phơi tất cả mền và mọi thứ trên lầu.


Những người đi ngang qua phố Lão Đông tỏ ra ngưỡng mội khi thấy cô đang duỗi người, trong khi hai đứa con của cô đang ngồi xổm ở cửa giặt quần áo.


Trong khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên đi qua nơi này, thường xuyên nhìn thấy con nhà họ Chu đang rửa bát hoặc đang dọn dẹp trong bếp.


Hôm nay là chủ nhật, mọi người được nghỉ.


Bên ngoài rất náo nhiệt.


Một người phụ nữ đi ngang qua nói đùa: "Tiểu Hàn, mẹ cậu lại bảo cậu làm việc à?"

Chu Trạch Hàn đã quen thuộc với những người xung quanh.

Đã chạy đi chạy lại Phố Lão Đông nhiều lần và các con của họ đều thích chơi với cậuấy.

Mọi người đều biết đến Chu Trạch Hàn.


Chu Trạch Hàn lau mồ hôi, liếc mắt nhìn đối phương, không nhớ nổi là ai.


"Hai anh em các cháu đều là con trai. Làm sao con trai có thể luôn làm những việc nhà này? Những việc này chỉ có con gái mới làm. Mẹ các người quá nghiêm khắc."


"Tại sao con gái làm được còn cháu thì không?" Chu Trạch Hàn vẻ mặt khó hiểu.


Đối phương thản nhiên nói: "Đương nhiên không thể làm được, con trai nếu luôn làm việc nhà thì sau này sẽ không thành công. Tiểu Ngư của ta không bao giờ làm loại chuyện này. Kết quả học tập của cậu ấy rất tốt."


Chu Trạch Hàn nghe vậy, nhăn mũi chán ghét: "Tiểu Ngư? Thành tích của cậu ta không bằng cháu, hát tiếng Anh cũng không được."


"Anh trai cháu thành tích tốt, là học sinh đứng đầu." Chu Trạch Hàn kiêu ngạo nói: "Anh trai mỗi ngày đều làm việc nhà và không bao giờ làm bài tập về nhà, nhưng anh ấy học giỏi hơn bất kỳ ai khác."


Chu Trạch Hàn nói xong, cậu cảm thấy mình nói có lý.

Đúng rồi, tóm lại là cậu không cần phải làm bài tập về nhà, chỉ cần làm việc nhà là có thể giỏi bằng anh trai!


Nói xong, cậu cao giọng nói với những người ở bên ngoài: "Dì thật đáng thương, con trai của dì cũng không giúp dì làm việc. Không giống như anh trai cháu, chúng cháu mỗi ngày đều giúp mẹ làm việc. Như vậy mẹ cháu sẽ không mệt mỏi, không giống dì."

Bên kia: "......."


Tư Niệm nghe được lời này, vốn là muốn cười nhạo đối phương, nhưng hiện tại nhìn thấy biểu tình đối phương không tốt lắm, liền quyết định quên đi.


Lời nói của con trai đã đủ tổn thương, cô không nên đổ thêm dầu vào lửa.

Dù sao, họ là hàng xóm.

"Mẹ."


"Ừm?"


Tư Niệm bỏ quần áo của con gái vào chậu rồi ngâm, Chu Trạch Hàn xoa xoa quần áo nói: "Dì thật đáng thương phải không? Tiểu Ngư thậm chí còn không giúp dì làm việc."


"Tiểu Ngư thật lười biếng."


Tư Niệm mỉm cười sờ đầu hắn.


"Đúng vậy, dù là nam hay nữ thì sự siêng năng đều rất quan trọng."


"Hãy làm những gì con muốn, đừng quan tâm đến ý kiến của người khác."


"Ừ, mẹ nói đúng." Chu Trạch Hàn liên tục gật đầu nói: "Tiểu Ngư hàng ngày không làm việc lại không thể hát tiếng Anh. Nếu không đi làm lại không biết hát tiếng Anh, con sẽ trở nên ngu ngốc."


"Mẹ, để con giặt cho em gái."

Cậu hào hứng bỏ bộ quần áo ướt sũng của em gái vào chậu bẩn của mình và bắt đầu kỳ cọ thật mạnh.


Tư Niệm: "..."


Chiều hôm đó, Tư Niệm ra ngoài mua trước rất nhiều rau.


Sáng sớm hôm sau, nhà họ Lâm đến phố Lão Đông.


Xe đã chật kín người.


Trên xe mọi người, không chỉ có người nhà họ Lâm, dọc đường nhìn trái nhìn phải, rất ghen tị, tuy nhiên, sau khi nhìn chiếc xe đi trên con đường ngoằn ngoèo, họ đã đến một khu phố cũ.


Một cô gái trẻ nói với Chu Tuệ Tuệ: "Chị ơi, gia đình em dâu của chị sống ở đây. Cảm giác không khác gì thị trấn của chúng ta cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro