Chương 255: Tạm biệt
Hôm nay Chu Việt Thâm nhìn thấy có hai người đi tới cửa nhà mình, Tư Niệm mặc dù không nói gì nhưng có lẽ cũng đoán được điều gì đó.
Anh không hỏi nữa mà chỉ nói với Tư Niệm rằng nếu cô không muốn làm thì không cần làm.
Cô không là giáo viên cũng không có vấn đề gì.
Cô có thể làm những việc khác.
"Vừa vặn năm nay em chuẩn bị thi đại học, trong thời gian này có thể ở nhà học tập cho tốt."
Tư Niệm bôi kem lên người, lắc đầu: "Không, em đã ký hợp đồng. Nếu họ để em đi thì họ sẽ mất tiền, nhưng nếu em đi thì đó là vấn đề của chính em."
Chu Việt Thâm đứng sang một bên thay quần áo cho Dao Dao, nghe vậy, hắn cảm thấy có lý.
Anh mặc bộ đồ ngủ cho cô bé, dẫn cô vào nhà vệ sinh, nói: "Được rồi, em đi ngủ trước đi, anh đưa Dao Dao về phòng cô nhóc."
Chu Việt Thâm đưa Dao Dao vào phòng con mình, làm theo gợi ý của Tư Niệm kê cho cô bé một chiếc giường nhỏ.
Hàng rào được thêm vào ở tất cả các phía để ngăn không cho cô nhóc rơi xuống khi ngủ vào ban đêm.
Các phòng gần nhau đến mức nếu để cửa mở, liwfnw có thể nghe thấy tiếng bé khóc vào ban đêm.
Tư Niệm không cho cô bé uống nước hay ăn trái cây trước khi đi ngủ, thế nên cô bé có thể ngủ đến sáng mà không làm ướt giường.
Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn làm ướt giường, nên Chu Việt Thâm tìm một ít băng dính dán dưới ga trải giường, sau đó chỉ cần giặt ga trải giường.
Anh quay lại phòng, Tư Niệm đã thoa xong.
Quay lưng về phía anh, cô đang chải mái tóc đen dài của mình.
Mái tóc dài phản chiếu một lớp quầng dưới ánh sáng, khiến nó mềm mại và mượt mà, gây nghiện.
Sau khi Tư Niệm xuyên sách, cô luôn trân trọng chính mình.
Cơ thể mà nguyên chủ nuôi dưỡng càng được cô rèn giũa hơn..
Dù ở quê nửa năm nhưng cô vẫn không bị đen.
Chu Việt Thâm nhìn một lúc rồi vào phòng tắm.
Cô càng tinh tế thì anh càng thô lỗ.
Một người trước đây tắm nhanh trong mười phút thì bây giờ phải mất hai mươi phút để tắm.
Khi anh cởi trần bước ra, Tư Niệm đã nằm sẵn.
Chu Việt Thâm tiến lại gần ôm người vào lòng.
Dù tắm hai lần nhưng da anh vẫn thô ráp.
Da cô thì mịn như sữa.
Quả táo của anh cử động, anh trầm giọng nói: "Niệm Niệm, mấy ngày tới anh phải ra ngoài."
Tư Niệm lập tức nhìn hắn: "Là vì Bức thư đó?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: "Ừ."
Anh không nói gì thêm.
Tư Niệm hiểu rõ, nghề nghiệp trước đây của anh có nghĩa là anh sẽ không để cô biết nhiều chuyện.
Không hỏi nhiều.
Tuy rằng có chút lo lắng nhưng cô vẫn nói: "Được rồi, anh đi đi."
Chu Việt Thâm kỳ thật không biết phải nói thế nào với Tư Niệm chuyện này.
Sẽ lo lắng rằng cô sẽ không vui.
Nhưng anh không ngờ cô lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Có một khoảnh khắc của sự im lặng.
Tư Niệm nói: "Đương nhiên, nếu như anh không trở về..."
"Hả?" Chu Việt Thâm cúi đầu nhìn cô.
Tư Niệm cười: "Vậy em lại có thể yêu người khác!"
Chu Việt Thâm sắc mặt đột nhiên tối sầm: "Không có."
Nhận ra giọng nói của mình có chút lớn, anh lập tức dịu giọng nói: "Anh chỉ đi xa mấy ngày, sẽ quay lại."
Tư Niệm còn muốn nói thêm nữa nhưng Chu Việt Thâm đã ôm cô vào lòng.
Anh kiên quyết nói: "Ngủ đi." Anh không muốn nghe lại những lời khó chịu đó từ miệng cô.
Anh chỉ quay lại làm một số việc vặt, sẽ không chết ở đó.
Tư Niệm Tiêu ôm anh hôn một cái: "Ngủ ngon."
Chu Việt Thâm đôi môi mím chặt bỗng nhiên buông ra, anh âu yếm hôn lên khoé môi cô: "Ngủ ngon."
...
Nơi này vốn dĩ rất yên tĩnh, nhưng bên kia Tư gia lại xảy ra cãi vã không ít.
Chú Tư việc không thành nên đến gặp cha Tư làm ầm ĩ.
Nói rằng ông lấy tiền nhưng không giúp được gì.
Cha Tư sợ hãi và lập tức đưa người đó về nhà.
Sau khi nghe được Tư Niệm không hoàn thành nhiệm vụ, ông cũng rất kinh ngạc.
Đành an ủi và đền bù rồi tiễn người đó đi.
Trương Thuý Mai cười khẩy: "Tôi đã nói với ông rồi, sao nó có thể tốt bụng như vậy, còn khi giúp đỡ ông. Hóa ra nó đang làm hại người khác. Ông đáng bị như vậy. Nếu ông vẫn coi nó là người của mình và không quan tâm đến việc người khác có xem nhẹ mình thì ông đang coi thường nó đấy!"
Nghĩ rằng cha Tư và chú ba của ông tiêu tiền để lấy lòng Tư Niệm, nhưng ông ta lại không để ý đến người thân ở nhà.
Ngoài những gì xảy ra lần trước, Trương Thuý Mai và Cha Tư còn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Bây giờ nhìn thấy ông như vậy xẹp xuống, bà không khỏi cười lớn.
Cha Tư vốn đang kìm nén cơn tức giận, đột nhiên nghe được lời này, đột nhiên trở nên tức giận!
"Dù sao cũng không phải bà gây ra chuyện này sao, nếu không phải bà không gả nó về quê thay Tư Tư, nó cũng sẽ không hận chúng ta như vậy!"
Cha Tư hiện tại rất tức giận, Tư Niệm không có ở đây, Trương Thuý Mai đã bắn trúng họng súng, đương nhiên muốn làm phẫu thuật cho bà.
Hai người đã nhiều năm không cãi nhau, nhưng từ lần trước cãi nhau đến nay đã có khoảng cách.
Lúc này mọi người đều đã về nhà, trời đã khuya nên xung quanh mọi người đều nghe thấy tiếng ồn ào.
Cuối cùng, Cha Tư đóng sầm cửa rời đi và không quay lại cả đêm.
Lưu Đông Đông an ủi Trương Thuý Mai, nhưng trong mắt lại có chút giễu cợt.
Cô ta có linh cảm rằng gia đình sẽ tan vỡ.
...
Bữa trưa được nhà trường lo nên Tư Niệm tiết kiệm thời gian chuẩn bị bữa trưa.
Tuy nhiên, nghĩ đến Chu Việt Thâm sắp phải đi xa một chuyến nên sáng sớm cô đã dậy định làm gì đó cho người đàn ông này ăn trên đường.
Suy cho cùng, ở thời đại này, đi đến những nơi xa xôi đều phải đi tàu, đồ ăn trên tàu rất đắt và mùi vị rất tệ.
Cô phải lấy thêm đồ ăn cho anh cho chuyến đi.
Đàn ông thích ăn thịt nên Tư Niệm cắt một miếng thịt ba chỉ lớn, băm thành thịt băm, ướp khoảng mười phút.
Sau đó nhào bột thành bánh mỳ dẹt, cho thịt đã ướp vào giữa rồi trộn lại lần nữa là bánh mì đã sẵn sàng.
Quét dầu lên đáy chảo, đặt từng miếng chả lên trên rồi lật cho đến khi cả hai mặt đều có màu vàng nâu.
Cô liên tiếp làm năm chiếc bánh lớn trước khi ra ngoài.
Ban đầu nó được dùng để làm xôi nắm ở nhà, nhưng bây giờ cô dùng nó để làm bánh đường.
Bánh đường làm bằng bột nếp sẽ ngon hơn.
Mềm, dai và ngọt là một trong những món ăn vặt được trẻ em yêu thích.
Con cái trong nhà đều thích ăn đồ nếp.
Tư Niệm không thích món này, liền nhào thêm chút mì nếp.
Cách làm bánh đường cũng đơn giản không kém, cho đường mè vào giữa, nhào thành từng viên nếp, cuối cùng ấn thành hình bánh, chiên vàng 2 mặt là có thể dùng được.
Những chiếc bánh đường ra như thế này có bề ngoài cháy vàng, bên trong mềm, mềm, nếp và ngọt ngào.
Cô ăn liền ba miếng trước khi dừng lại.
Sử dụng một số hộp cơm trưa của trẻ em để đóng gói. Cô chuẩn bị thêm một phần khác cho Chu Việt Thâm, lúc này hai đứa trẻ cũng đi xuống lầu.
Chưa kể, hai cậu bé mặc đồng phục học sinh bỗng toát ra mùi quý tộc.
Không hề giống con khỉ gầy gò đáng thương khi chúng gặp cô lần đầu cách đây hơn nửa năm.
Sau khi ăn sáng xong, cả gia đình cõng hộp đồ ăn trưa trên lưng lên đường.
Tư Niệm đẩy xe đạp, Dao Dao ngồi phía trước.
Hai đứa trẻ xách cặp đi học theo sau cô.
Một lúc sau, một nhóm trẻ em tụ tập phía sau họ.
Mấy ngày nay mọi người đều quen biết Chu Trạch Hàn, sau khi nghe tin cậu trở thành Nhị ca của Tưởng Cứu, mọi người đều rất ngưỡng mộ.
Ngoài ra, thằng hai cũng đã nhập học nên mọi người đã hẹn nhau đi học cùng nhau.
Tư Niệm không biết ai trong số chúng.
"Chào Nhị ca, chào mẹ!"
"Chào Cô Tư!"
"Cô Tư đẹp quá!"
"Em gái tôi xinh đẹp quá, lớn lên tôi muốn cưới em ấy!"
Chưa kịp nói xong đã nhận được ánh mắt lạnh lùng từ ông chủ nhỏ và thằng hai.
Tư Niệm nheo mắt lại: "Sao các con biết cô là giáo viên?"
"Nhị ca nói vậy. Nhị ca nói bây giờ cô là giáo viên tiếng Anh, thật tuyệt vời."
"Đúng vậy, Nhị ca cũng rất giỏi tiếng Anh, Nhị ca còn cô rất lợi hại."
"Chúng cháu không thể làm được điều đó ở lớp một, nhưng anh ấy thì có thể!"
Tư Niệm khịt mũi.
Tại sao một anh chàng nhỏ bé bị mọi người ở nông thôn ghét, ở đây lại nổi tiếng đến vậy.
Khi thằng hai nghe những lời khen ngợi từ các em mình, mũi cậu hếch lên trời.
"Có là gì, tôi có thể nói nhiều hơn."
Tưởng Cứu lập tức đi tới nói: "Nhị ca, anh đã hứa dạy em."
"Đúng vậy, tôi cũng muốn học..."
Một nhóm trẻ em đang trò chuyện rất sôi nổi.
Họ vừa rời đi, một chiếc xe địa hình màu xanh quân đội đã đậu trước Chu gia.
Chu Việt Thâm nghiêm mày xách một túi hành lý màu xanh quân đội bước ra ngoài.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro