Chương 143: Hôn lễ Lâm Tư Tư
Chương 143: Hôn lễ Lâm Tư Tư
Không quấy rầy công việc của anh, cô quay người vào nhà lấy cây cải dầu nhỏ ra.
Đất quá khô nên phải tưới nước trước rồi chờ đất ẩm.
Chu Việt Thâm thỉnh thoảng sẽ ngước lên nhìn cô.
Tư Niệm nghĩ mình phải đào trong vài ngày, chẳng mấy chốc, người đàn ông này đã hoàn thành chỉ trong một giờ.
Có dư 1 mảnh đất vuông vắn ngay cổng sân.
Tư Niệm thở dài, bưng cho anh một bát nước lạnh.
Trong khoảng thời gian ở bên nhau, cô đã biết Chu Việt Thâm không thích đồ ngọt.
Cho nên so với canh đậu xanh, anh thích uống nước lạnh hơn.
Chu Việt Thâm đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm, nhìn Tư Niệm bân cạnh.
Cô ngước nhìn anh.
Từ góc độ của mình, cô chỉ nhìn thấy quai hàm lạnh lùng và cứng rắn của anh, quả táo Adam của anh trượt xuống.
Chu Việt Thâm chú ý đến ánh mắt của cô và nhìn xuống.
Hai mắt Tư Niệm run lên, giả vờ bình tĩnh quay đầu nhìn lại.
"Lát nữa anh trở lại trang trại, nếu có việc gì muốn làm, có thể đến trang trại lợn tìm anh , hoặc là chờ anh trở về, biết không?"
Tư Niệm gật đầu, rất có lễ phép: "Hiểu rồi."
Dao Dao đứng dưới chân Tư Niệm, cả người dựa vào cô.
Chu Việt Thâm nhìn một lớn một nhỏ, đôi lông mày lãnh đạm thường ngày trở nên mềm mại khó tả, đưa tay sờ đầu con gái, sau đó nhìn Tư Niệm.
Trời khá nhiều gió.
Mái tóc của Tư Niệm rất mềm mại, cô gạt nó đi, ôm đứa trẻ rồi nhìn vào đôi mắt yêu thương của anh.
"Em sẽ hâm nóng bữa trưa cho anh, ăn xong anh hãy đi."
Chu Việt Thâm khoé môi hơi cong lên: "Được, anh lên lầu thay quần áo."
Anh bế Dao Dao vào nhà, Tư Niệm nhìn một lúc rồi đi theo anh vào nhà bếp nấu ăn.
Vì lười biếng, Tư Niệm thường nấu nhiều một chút.
Có thể hâm lại ăn vào buổi trưa.
Cô đã hâm nóng súp, thấy Chu Việt Thâm vẫn chưa xuống lầu.
Gõ cửa một tiếng, cửa bị kéo ra, một luồng gió mát từ cửa sổ thổi vào, đập vào mặt cô, Chu Việt Thâm thân hình cao lớn đứng ở cửa, nhìn cô.
Vừa rồi cô bận rộn trong bếp, trời có chút nóng, cổ áo sơ mi cô đang mặc bị nới lỏng vài cúc, hơi mở ra, lộ ra một khe hở đáng tự hào.
Tóc cô buộc thành đuôi ngựa cao, trên trán chỉ có vài sợi tóc mảnh để tô điểm cho khuôn mặt, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Chu Việt Thâm nhìn cô thật sâu một lúc, đưa tay ôm eo cô, trực tiếp kéo cô vào.
Rầm.
Cánh cửa đã đóng lại.
Tư Niệm bị đẩy vào cửa.
Cô hít một hơi, ngẩng đầu nói: "Chờ đã, đến giờ ăn rồi."
"Không vội." Nói xong, anh cúi đầu cắn môi cô.
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo cô, ép cô vào lòng, môi anh quấn lấy nhau kịch liệt.
Tư Niệm cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người như bay lên không trung.
Cánh tay trắng nõn gầy guộc câu cổ anh trong tiềm thức.
Bên dưới cô mặc một chiếc váy.
Với hành động này, gấu váy ngay lập tức cuộn lên.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông nhéo nhéo đôi chân thon dài trắng nõn.
Lòng bàn tay áp vào da, nóng và mềm.
Anh ôm cô đi về phía chiếc giường lớn, chẳng mấy chốc Tư Niệm đã chui vào trong chăn.
Anh hôn thật lâu, lồng ngực áp vào sự mềm mại của cô.
Bàn tay to cũng trượt lên trên, dễ dàng cởi cúc ngực, vùi xuống.
Gió từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ nhưng không thể xua đi hơi nóng trong phòng.
Một giờ sau, Chu Việt Thâm đi xuống lầu.
Thức ăn trên bàn đã nguội, Dao Dao ngồi trên sô pha xem TV, không biết chuyện gì xảy ra.
Cô bé nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy là cha mình, cô lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, xỏ đôi dép nhỏ chạy tới, vươn tay ôm lấy.
"Mẹ~"
Chu Việt Thâm cười thầm, người phụ nữ này chỉ dạy cô bé gọi mẹ, phải không?
Anh cúi người bế con gái lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói: "Gọi cha."
"Mẹ ~" Dao Dao ôm cổ hắn, ánh mắt cong cong.
Chu Việt Thâm nhéo khuôn mặt nhỏ của cô cũng không ép nữa.
Anh một tay bế con gái, tay kia bê bát đĩa vào bếp hâm nóng.
Đầu tiên, lấy tạm gì đó cho con gái ăn, sau đó anh nhanh chóng dọn bữa trưa.
Dao Dao ăn no liền buồn ngủ, cái đầu nhỏ của cô bé cuối xuống từng chút một khi ăn.
Chu Việt Thâm bế cô lên lầu, đẩy cửa ra.
Trên chiếc giường lớn, một bóng người mảnh khảnh mềm mại chìm vào giấc ngủ say dưới lớp chăn bông.
Tư Niệm quá mệt mỏi nên không nhận ra Chu Việt Thâm đã vào.
Mãi cho đến khi Chu Việt Thâm đặt con gái ở bên cạnh, cô mới sững sờ mở mắt ra. Nhìn thấy Dao Dao, cô ôn nhu nói với Chu Việt Thâm: "Anh không bận sao?"
Chu Việt Thâm nhìn xuống khuôn mặt đang ngái ngủ của cô.
Lời còn chưa nói xong, còn chưa kịp mở miệng, cô lại ngủ thiếp đi.
Chu Việt Thâm kéo chăn cho hai người, cúi đầu vén đi mái tóc mềm mại, lưu lại trên má Tư Niệm một nụ hôn nhẹ rồi đứng dậy rời đi.
**
Thị trấn.
Nhà họ Phó và nhà họ Tư đang thảo luận về ngày hôn lễ.
Lần cuối cùng khi Lâm Tư Tư đến chăm sóc Phó Dạng, Phó Dạng đã say rượu, hai người họ không biết chuyện gì đã xảy ra, Lâm Tư Tư rời khỏi nhà Phó Dạng trong bộ dạng khóc lóc.
Vốn dĩ hai người đã có hôn ước, chuyện riêng tư này có xảy ra cũng không quá to tát.
Chuyện đã lan truyền khắp viện.
Mọi người đều cảm thấy Phù Dương đã ép Lâm Tư Tư làm chuyệnxằng bậy khi hắn say rượu.
Vì lý do này mà nhà họ Phó cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lúc đầu còn là chuyện vui, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ thật xấu hổ.
Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm đó quả thực là lỗi của con trai ông, dù sao con ông cũng say rượu, người chịu thiệt là Lâm Tư Tư nên ông chủ động ra tay.
Tất nhiên nhà họ Tư vô cùng hạnh phúc.
Lần cuối cùng họ đến nhà họ Chu, phát hiện ra rằng Chu Việt Thâm, người mà họ luôn coi thường lại không như họ nghĩ, cha Tư liên tục hỏi về Chu Việt Thâm ở khắp mọi nơi.
Nhưng không thu được kết quả khả quan.
Vốn tưởng rằng Chu Việt Thâm biết Cục trưởng Lý và Giám đốc Trương cùng những người đó, anh mặc quân phục như vậy chắc chắn không tầm thường.
Nhưng sau khi điều tra, ông ta mới biết rằng Chu Việt Thâm thực sự là một người lính, nhưng anh đã xuất ngũ được vài năm!
Cục trưởng Lý và những người khác đi chỉ vì anh cùng họ từng thuộc chung khu vực quân sự.
Kết quả làm ông thất vọng rất nhiều.
Nghĩ đến bao nhiêu tiền tiêu đã mất trong hôn lễ, cha Tư tức giận đến mấy đêm liền không ngủ được, tóc bạc phơ.
May mắn thay, hôn sự của con gái ông cuối cùng cũng thành, ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù con gái nuôi khiến ông thất vọng, nhưng nhà họ Chu sống trong một ngôi nhà như vậy chắc không thiếu tiền, hơn nữa họ cũng biết Cục trưởng Lý và những người khác, cho dù họ không có quyền lực như ông tưởng tượng, nhưng trong tương nhất định có thể giúp đỡ ông, vì vậy cha Tư cảm thấy tốt hơn.
Lâm Tư Tư xấu hổ ngồi sang một bên, vì sự cố này, ngày cưới đã được ấn định một cách nhanh chóng.
Nhưng vì Phó Dạng sắp nhập ngũ, không có thời gian tổ chức hôn lễ, nhà họ Phó quyết định để hai người đi lấy giấy chứng nhận trước, khi Phó Dạng về có thời gian sẽ bù đắp lễ cưới.
Lâm Tư Tư nghĩ tới đám cưới hoành tráng của Tư Niệm, mặc dù cô ta cảm thấy không hài lòng, nhưng không thể nói gì.
Xét cho cùng, chỉ cần cô ta có được chứng nhận, cô ta có thể được coi là thành viên của Phó gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro