Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Vào thành

Chương 89 vào thành

Tác giả: Kim Nghiêu
Editor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 11/07/2020

Xử lý xong chuyện trong nhà, lại chơi với gia gia nãi nãi hai ngày, mấy huynh đệ Tây Viễn mới trở lại Ngạn Tuy thành, nhưng lần này, vợ chồng Tây Minh Văn không đi theo, cày bừa vụ xuân sắp bắt đầu rồi, một mình gia gia căn bản lo liệu không hết quá nhiều việc, cho nên Tây Viễn bảo cha mẹ còn có nhị thúc nhị thẩm, tạm thời không cần tới, chuyện bên này, hắn sẽ cùng Vật Tắc Mạch làm.

Nhà Tây Viễn hiện tại ngoài năm mẫu đất vốn có, còn mua hết lại ruộng bên cạnh lạch nước mà người khác không thích, hiện giờ trong nhà có trâu có lừa còn có ngựa, tuy rằng nhiều ra thêm mười mẫu ruộng, có cha mẹ và cả gia gia cũng vẫn có thể kiêm được.

Ruộng bên lạch nước hiện tại còn chưa trồng được lúa, Tây Viễn còn tính chút mưu kế, nếu hiện tại nhà bọn họ mà sửa mấy mẫu ruộng này thành ruộng nước, người trong thôn sẽ nhìn ra là có chuyện gì, tuy rằng không nhất định cũng sẽ trồng lúa theo, nhưng nhất định sẽ không bán với giá cả hiện tại nữa, Tây Viễn không phải là muốn ép giá cả xuống thấp quá, mười mẫu nhà hắn mua vào tay đều dựa theo giá cả thị trường mà mua, hắn sợ là sợ có người nâng giá lên quá cao, bởi vậy, sau khi nói tốt với trong nhà, chờ khi tường vây xây xong, lạch nước cũng tu bổ tốt rồi sửa thành ruộng trồng lúa nước, Tây Viễn nhìn tiến độ xây tường vây, tính toán trong mùa thu hoặc là mùa xuân sang năm là có thể hoàn cồn.

Nhị thúc biết chuyện này là thế nào nên cũng mua năm mẫu, cho nên ruộng cạnh lạch nước hiện tại đại bộ phận đều là của Tây gia.

Người trong thôn không rõ, chê cười người Tây gia có tiền tiêu lung tung, mọi người đều cảm thấy miếng đất kia không tốt mà bọn họ còn đi mua vào tay, nhưng cũng có người cho rằng Tây gia làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng vì nguyên nhân gì mà tiêu tiền không cần suy nghĩ cẩn thận như vậy, bọn họ đời đời đều chỉ ở trong mảnh đất này, trồng đều là ruộng cạn, nhất thời không thể nghĩ ra chuyện làm ruộng nước.

Tây Viễn còn chưa chờ được đến kỳ nghỉ để về nhà, nãi nãi đã dẫn theo Cẩu Đản, còn ôm nhóc con, ngồi theo xe Vật Tắc Mạch kéo trứng gà, đi tới Ngạn Tuy thành.

Tây Viễn lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng, lúc trước hắn xúi giục nãi nãi tới trong thành ở một thời gian, lão nhân gia không chịu, nói là sống không quen, sao giờ đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?

Nãi nãi làm như vậy không có nguyên nhân gì khác mà chính là tam thúc tam thẩm.

Hai vợ chồng tự lấy cớ, không có việc gì luôn lấy lý do là thăm hài tử mà đi tới nhà đại ca gia. Nãi nãi mới phải trốn tới đây, đầu tiên là sợ bọn họ lúc nào cũng tới, nhóc con sẽ vẫn bị ảnh hưởng, không sửa được tính tình, như vậy không phải là đã làm chuyện uổng phí sao; thứ hai là hai vợ chồng nhà này đâu phải thiệt tình tới thăm hài tử, tới ngồi đó không đi, trực ăn trực uống, hai vợ chồng lão đại nhiều việc, bọn họ cũng không giúp một chút, trái lại người ta làm cơm xong, liền sấn vào ăn.

Lão nhân gia vô cùng cảm thấy có lỗi với hai vợ chồng lão đại, Cẩu Đản với nhóc con thì cũng chưa nói đi, hiện tại lại đưa tới này hai kẻ không có lương tâm......

Nãi nãi suy nghĩ hai ngày, khi Vật Tắc Mạch trở về lấy trứng gà thì thu dọn một chút, sáng sớm liền dắt theo Cẩu Đản cùng nhóc con ngồi xe đi, nương Tây Viễn cản cũng không cản. Để xem bà và hài tử không ở đây, bọn họ còn dùng danh nghĩa gì mà ăn vạ nhà lão đại!

Sau khi vợ chồng Tây Minh Toàn biết, thì tức muốn ngã ngửa, đành phải hậm hực quay về nhà, lão thái thái thật là quá bất công, một chút cũng không chịu giúp bọn hắn, còn phải mẹ ruột hay không!

Cẩu Đản thì lại vui muốn hỏng rồi, nó đã sớm muốn đi cùng bọn đại ca đến Ngạn Tuy thành, nhưng lại không dám nói, hiện giờ lại được tới, cho nên dọc theo đường đi Cẩu Đản mừng rỡ không khép miệng được.

"Cái này chính là hợp tâm ý của Cẩu Đản nhà chúng ta a." Nãi nãi thấy Cẩu Đản mặt mày hớn hở, sờ sờ đầu của nó, chút tiểu tâm tư này của Cẩu Đản, nãi nãi sao lại không nhìn ra được.

"Nãi, đến lúc đó con bảo đại ca đưa con đi chợ chơi!" Cẩu Đản giòn giọng hưng phấn nói, nó lớn như vậy cũng chưa từng rời khỏi Liên Hoa thôn, chưa từng được đi dạo chợ, chỉ nghe người khác kể cho chợ ở trong thành náo nhiệt như thế nào, đồ vật nhiều như thế nào.

"Được, bảo đại ca con đưa con đi." Nãi nãi từ ái cười.

"Ưm, con cũng mua quà cho ngài, còn mua đường cho muội muội!" Cẩu Đản nhớ tới Tây Vi và Vệ Thành mỗi lần đi chợ về đều mua quà cho người nhà, vẻ mặt cũng ảo tưởng khi mình đi chợ phải làm gì.

"Đường, đến đây, đường." Nhóc con đã qua sinh nhật hai tuổi, theo cách tính của nơi này thì đã là bốn tuổi, vậy mà so với khi Tây Vi bằng tuổi đó còn nhỏ hơn.

Bởi vì ngày thường người lớn không dạy, hài tử tuy rằng biết nói, nhưng lại chỉ có thể nói câu đơn, câu dài nói không nên lời, thường chỉ nói được hai chữ chính là "Bực bội", đó là câu cửa miệng của tam thẩm.

"Được, ca ca sẽ mua đường cho muội ăn, đường đường, đường ngọt." Cẩu Đản nhéo tay nhỏ của muội muội, một trên một dưới lay động, đôi mắt sáng lấp lánh.

Xe tiến vào Ngạn Tuy thành, Cẩu Đản ngồi không yên, bò dậy mở cửa sổ nhỏ trên xe ra, hai tay vịn khung cửa sổ ngó ra bên ngoài. Xe ngựa của nhà giống xe lừa, vào mùa đông gắn thùng xe lên, trời nóng thì đổi thành xe đẩy có thanh chắn, hiện tại thời tiết đã ấm lên, Vật Tắc Mạch vốn dĩ đã thay xe đẩy nhưng hôm nay vì có lão thái thái cùng hai đứa nhỏ, lại đổi thành xe thùng.

"Nãi, ở bên trên nhà kia còn có phòng!" Cẩu Đản thấy tửu lâu hai tầng, kinh ngạc trừng to đôi mắt. Nãi nãi cũng chưa từng tới đây, không biết phải trả lời Cẩu Đản như thế nào.

"Cẩu Đản, đó là tửu lâu, ngày khác bảo đại ca đệ đưa đệ tới ăn cơm, đi lên lầu ăn, đứng ở bên trên có thể nhìn ra rất xa." Vật Tắc Mạch quăng roi ngựa, vui tươi hớn hở mà trả lời Cẩu Đản.

"A? Tiệm cơm trong thành lớn như vậy a?" Cẩu Đản giật mình miệng cũng không khép được.

"Đúng vậy, đệ xem, từ con đường này đi về hướng tây, đến ngôi nhà ở đầu ngõ có cái cây du già xòe ra kia, chính là chỗ bọn Tiểu Vi ca ca đọc sách." Vật Tắc Mạch chỉ cho Cẩu Đản nơi bọn Tây Vi đi học, có cách vài ngôi nhà, nhìn không rõ sân, chỉ có thể thấy tán cây du cao cao.

"Bọn Tiểu Vi đi học ở chỗ này sao?" Nãi nãi vừa nghe vậy cũng vội nghiêng thân mình, ghé vào sau Cẩu Đản nhìn xem.

"Đúng vậy, nãi nãi, nơi này cách nhà chúng ta không xa, về sau có thể bảo đại tôn tử đưa ngài tới học đường nhìn một cái." Vật Tắc Mạch nói ngọt, xưng hô với lão nhân trong nhà giống Tây Viễn, như vậy có vẻ thân cận hơn.

"Vật Tắc Mạch ca, tiên sinh của học đường rất lợi hại, lấy roi trúc lớn như vậy đánh lòng bàn tay, rất đau đó!" Cẩu Đản dùng tay khoa tay múa chân, được rồi, roi còn lớn bằng thân thể nó, nó được nghe Tiểu Dũng kể cho, Tiểu Dũng thì là nghe được từ các ca ca.

Tây Dũng rất tò mò với học đường, không có việc gì liền muốn chạy theo sau mông đám Tây Dương, mấy ca ca vì muốn cắt cái đuôi nhỏ này, liền dùng tiên sinh hù dọa nhóc, nhưng Tây Dũng cũng không sợ hãi, nhưng lại đem chuyện nghe được, hơi gia công khuếch đại một chút, về nhà khoe khoang với Cẩu Đản.

"Tiên sinh cũng không tùy tiện đánh người, ngoan như Cẩu Đản nhà chúng ta, tiên sinh rất quý mến." Vật Tắc Mạch bị Cẩu Đản làm cho bật cười, vung roi lên, xe ngựa quẹo một cái, đi vào một cái ngõ nhỏ, chạy ngang qua mấy nhà, xe ngừng ở một ngôi nhà gạch xanh ngói xám, cửa có bậc thang hai cấp, cổng viện nửa mở nửa khép.

"Đến đây đi, Cẩu Đản, chúng ta về đến nhà rồi." Vật Tắc Mạch nhảy xuống xe, mở cửa xe, duỗi tay ôm Cẩu Đản xuống, sau đó một tay đón lấy nhóc con, một tay nâng nãi nãi, Cẩu Đản bên cạnh cũng duỗi tay đỡ nãi nãi.

"Đây là nhà ta ở trong thành a?" Nãi nãi tinh tế đánh giá: Một cái sân rất chỉnh chỉnh tề tề, không lớn như nhà bọn họ ở Liên Hoa thôn, không có gì khác nhà bên cạnh, trong viện rất an tĩnh, loáng thoáng có tiếng nói chuyện.

"Phỏng chừng là tiểu chủ nhân đang dạy Tiểu Dũng học bài." Vật Tắc Mạch mở hai cánh cổng ra, xoay người đi dắt ngựa. Mỗi lần đi kéo trứng gà, hắn đều trở về vào tầm này, tiểu chủ nhân có đôi khi bệnh lười tái phát, sẽ mở chốt cổng trước, chờ hắn trở về thì không cần gọi cửa.

"Nãi, đây là nhà mình a?" Cẩu Đản nhìn vào trong cổng, không dám đi vào bên trong.

"Đi thôi, tiểu nhi, đây là nhà ta, mau gọi ca ca, đại ca con mà biết Cẩu Đản của chúng ta tới, sẽ rất vui vẻ." Nãi nãi an ủi Cẩu Đản.

"Dạ, con nghe được đại ca nói chuyện, đại ca, Tiểu Dũng." Cẩu Đản đề cao thanh âm hô một tiếng, thấy người bên trong không đi ra, bước chân ngắn nhỏ chạy vào đại môn, lại hô một tiếng.

Lần này Tây Viễn và Tây Dũng đều nghe được, nhưng lại không thể tin được, vội vàng chạy từ trong phòng ra, vừa nhìn thấy mấy người nãi nãi, hai người nhảy lên chạy về bên này.

"Nãi, Cẩu Đản!" Tây Viễn đặc biệt cao hứng, chạy tới, hai tay ôm nách Cẩu Đản, giơ cao Cẩu Đản lên xoay tại chỗ hai vòng.

"Đại ca, đại ca, Tiểu Dũng." Cẩu Đản nhếch miệng cười khanh khách, duỗi tay đi ôm cổ đại ca. Tây Dũng chạy tới, nắm góc áo nãi nãi dẫn đi vào bên trong.

"Đó là cây táo sao?" Nãi nãi vừa đi vừa nhìn trong viện, chính phòng ba gian, hai bên có hai gian sương phòng, giữa sương phòng và chính phòng đều có một cây táo, hiện tại đã mọc lá non.

"Là cây táo, nãi, chờ mùa thu đến chúng ta có thể hái táo. Hậu viện còn có giàn nho, mà ở bên cạnh con còn sửa ra một cái bồn hoa lớn, chuẩn bị trồng vài thứ, nãi, ngàu xem ngài muốn trồng gì, ngày mai con đi mua hạt giống rau." Tây Viễn biết nãi nãi ở trong thôn sinh hoạt làm việc đã quen, vội vàng nhắc tới chuyện làm nãi nãi cảm thấy hứng thú.

"Vẫn là trồng cái con thích đi, đến lúc nãi về nhà lấy hạt giống rau, trồng cạnh tường viện là được." Nãi nãi ở trên đường nghe Vật Tắc Mạch nói, Tây Viễn sửa cái bồn hoa kia là muốn thử gieo trồng thảo dược, bà cũng không thể thêm phiền cho đại tôn tử.

"Cũng đúng, hậu viện tiền viện, để cho ngài trồng hết." Tây Viễn ôm Cẩu Đản, dẫn theo nãi nãi vào nhà, Vật Tắc Mạch ở trong viện dọn một sọt lại một sọt trứng gà xuống.

Giỏ đựng trứng gà là bện từ cành liễu, tay đại cữu làm ra, tuy là có chút mai một tay nghề của đại cữu, nhưng cũng là giúp trong nhà kiếm thêm được món tiền không phải sao.

Buổi tối, khi bọn Tây Vi về nhà, trong nhà càng thêm náo nhiệt, Vệ Thành ôm Cẩu Đản xoay quanh, Tây Vi nhéo nhéo mặt nhóc con, nhóc con tỏ vẻ mặt ghét bỏ, khuôn mặt nhỏ mếu máo "Bực bội!" Làm cho Tây Vi cạc cạc cạc mà cười, nãi nãi lập tức đánh nhóc một cái.

Vệ Thành xoay vài vòng, lập tức khiến cho Cẩu Đản mơ hồ, quay quay nửa ngày, Tây Viễn tức giận đá cho Vệ Thành hai cái, Vệ Thành cũng không để trong lòng, thấy Cẩu Đản đã hồi lại, ha ha ha mà cười, bế ngang Cẩu Đản lên, hai cái cánh tay dùng sức, nếm Cẩu Đản lên cao cao, làm cho nãi nãi sợ tới mức kêu lên: "Thành Tử, đừng để bị ngã, đừng để bị ngã."

Cẩu Đản thật ra lại không sợ hãi, ngược lại rất là hưng phấn, nhếch miệng cười đến thực vui vẻ, gọi nhị ca lại tới, lại tới, Vệ Thành lại ném nhóc lên.

Tây Dũng đứng bên cạnh nhìn mà thèm, cũng bắt Tây Dương chơi vứt cao cao, Tây Dương không có tay khỏe như Vệ Thành, Tây Dũng nặng hơn Cẩu Đản, làm sao có thể ném nhóc được, làm cho Tây Dũng tức muốn dậm chân, ngao ngao kêu to, làm cho mọi người đều bị điếc tai.

Vệ Thành vừa thấy vậy, buông Cẩu Đản xuống, bế Tây Dũng lên tung vài cái, sau đó lại tung Cẩu Đản, chọc cho hai đứa nhỏ vui đến mức cười cạc cạc, khuôn mặt nhỏ cười đến đỏ bừng.

"Để xem cánh tay đệ tối nay có đau hay không, đừng nghĩ ta sẽ bóp cho đệ." Tây Viễn nghiến răng nghiến lợi mà mắng Vệ Thành, Vệ Thành ôm Cẩu Đản, ha ha cười sát lại bên người đại ca, bảo Cẩu Đản đi ôm cổ dán mặt đại ca, Tây Viễn chịu đựng không nổi, bị chọc cho cười vang.

--------- Hết chương 89 --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro