Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Bị đánh

Editor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 13/10/2019

Hơn một tháng trôi qua, bởi vì có kinh nghiệm đi học ở Vạn Đức Trấn, mấy hài tử ở Ngạn Tuy thành thích ứng rất tốt, còn có chút vui đến quên cả trời đất. Nhưng mặc kệ như thế nào, ngày thường đi học đường đọc sách, cuối tuần đều phải về Liên Hoa thôn.

Theo ý của bọn nhóc thì, hận không thể trong thời điểm hưu mộc cũng ở lại Ngạn Tuy, như vậy liền có thời gian ở trong thành đi dạo, nhìn ngắm.

Tây Viễn không cho phép, lão nhân trong nhà trông mòn con mắt chờ hai ngày này, không thể vì ham vui, mà không suy xét đến cảm thụ của lão nhân, vốn dĩ Vệ Thành Tây Vi còn muốn cùng ca ca làm nũng, chờ Tây Viễn đem nguyên nhân nói rõ, hai đứa nhỏ không hé răng thêm, cảm thấy mình đã xem nhẹ gia gia nãi nãi, trong lòng thực hổ thẹn.

Tây Vi cùng Vệ Thành tuổi còn nhỏ, một lòng muốn nhìn ngắm ngũ quang thập sắc ở thế giới bên ngoài, thể hội không được tình cảm của người lớn trong nhà, đặc biệt là suy nghĩ của lão nhân gia.

Tây Viễn nếu không phải bên trong là linh hồn thành thục, cũng không thể nghĩ ra được, kiếp trước khi rời nhà đi học, Tây Viễn có ý niệm thứ nhất chính là: Ân, rốt cuộc chuyện của mình có thể chính mình làm chủ, tự do ở phía trước vẫy tay a!

(Cái suy nghĩ này của Viễn Viễn ai ai cũng có :))))) )

Đã trải qua một phen chua ngọt đắng cay của đời, hiện tại Tây Viễn có thể hiểu tất cả, cũng không quên nhắc nhở đệ đệ. Một khi ca ca giải thích, Tây Vi Vệ Thành không còn có dị nghị, mỗi kỳ nghỉ hưu mộc, đều ngoan ngoãn cùng ca ca về Liên Hoa thôn, ngày thường không có việc gì thì ở trên phố đi ngó nghiêng, cũng mua quà cho gia gia nãi nãi cùng người khác trong nhà.

Tây Viễn đối với phản ứng của hai người bọn họ tương đối vừa lòng, tiểu hài tử mà, nào có ai không phạm sai lầm, chỉ cần chỉ ra cho chúng, để chúng ý thức được, chịu sửa là tốt rồi. Đệ đệ có thể nuông chiều, nhưng không thể sủng đến mức chỉ biết đến bản thân, chỉ coi mình là người trung tâm, như vậy, công cuộc giáo dục liền hoàn toàn thất bại, đây là điểm mấu chốt của Tây Viễn.

Hiện tại Tây Viễn hoàn toàn thành một người rảnh rỗi, đương nhiên, lúc ở nhà, hắn cũng tương đối nhàn, chẳng qua, hiện tại càng nhàn. Lúc mua nhà ở Ngạn Tuy, là sau khi xác định tiên sinh dạy học, mới mua nhà ở gần. Từ trong nhà đi đến học đường, không đến mười lăm phút, mấy hài tử cãi cọ ầm ĩ không cho đưa đón, ngại mất mặt, cho nên hiện tại bọn họ mỗi ngày đều là tự mình đi học đường.

Vật Tắc Mạch cũng rảnh rỗi, ngay từ đầu Vật Tắc Mạch còn lo lắng, Tây gia có thể không cần mình nữa không a? Tây Viễn cho hắn ăn viên thuốc an thần, nếu lúc trước dùng hắn, chính là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, không có chuyện hôm nay dùng ngày mai không cần.

Cũng may năm nay gà trong chuồng đều đã lớn lên, bắt đầu đẻ trứng, hơn hai ngàn con gà, trứng gà đều phải chuyển đi mỗi ngày, Vật Tắc Mạch đổi thành phụ trách dùng xe ngựa kéo trứng gà.

Trong nhà lại mua một con ngựa, chủ yếu do Tây Viễn ghét bỏ xe lừa quá chậm, cũng chở không được bao nhiêu đồ vật, bởi vậy tốn chút tiền mua một con ngựa.

Lúc mua ngựa, Vật Tắc Mạch bồi Tây Minh Văn đi chợ la với ngựa, vừa lúc gặp được người quan hệ không tồi với Vật Tắc Mạch, xa phu lão Triệu, nên vài người cùng nhau đi chọn ngựa.

Trong nhà hiện tại gà đẻ trứng tương đối nhiều, Tụ Đức lâu căn bản tiêu hóa không hết, vốn dĩ Tây Viễn còn định thừa dịp này tự mình ở Ngạn Tuy đi tửu lâu, tiệm ăn, tiệm tạp hóa khác nhìn một cái, xem có cần hay không, nhà bọn họ có thể cung ứng lâu dài.

Bất quá không chờ Tây Viễn xuống tay đi làm, chuyện làm hắn ngoài ý muốn chính là, Vật Tắc Mạch đã giúp liên hệ mấy tiệm tạp hóa, còn có hai tiệm ăn quy mô không lớn. Nhà Vật Tắc Mạch là ở Ngạn Tuy thành, nhận thức cũng nhiều người hơn một ít, người tầm tuổi lớn lên cùng hắn, đều ở thành thị này sinh hoạt, có một ít nhân mạch.

Tây Viễn không nghĩ tới Vật Tắc Mạch đối với sự tình nhà mình để bụng như vậy, sau đó Tây Viễn suy xét một chút, tìm Vật Tắc Mạch nói chuyện, ý Tây Viễn là, nếu Vật Tắc Mạch có thể hỗ trợ bán được trứng gà, như vậy hắn có thể đem giá trứng gà định hơi thấp chút, chênh lệch giá ở giữa xem như cho Vật Tắc Mạch thêm thù lao.

Vật Tắc Mạch lúc ấy trợn tròn mắt, nào có ai giúp nhà chủ nhân  bán chút đồ vật còn lấy tiền? Hắn thành hạng người gì? Cùng Tây Viễn giải thích nửa ngày, nói hắn thật sự không có hai lòng.

Tây Viễn bị hắn làm cho tức cười, kiên nhẫn mà cùng Vật Tắc Mạch nói ra ý nghĩ của chính mình, thực khẳng định nói cho Vật Tắc Mạch biết, đây là hắn nên có được, hơn nữa thân thích bằng hữu của hắn, nếu có ai có thể giúp đỡ bán đứng, cũng có thể từ giữa kiếm lấy giá chênh lệch.

Tâm Vật Tắc Mạch lúc này mới rơi xuống đất, trở về tinh tế cân nhắc một chút lời Tây Viễn nói, càng nghĩ càng hưng phấn, kích động một đêm không ngủ, nửa đêm lên cùng lão nương tán gẫu, lão thái thái cũng thật cao hứng, nhưng lại lo lắng Vật Tắc Mạch bán trứng gà, Tây gia có thể bởi vậy mà không cần hắn làm việc nữa, trong lòng bọn họ xem ra, bán trứng gà chung quy không phải kế lâu dài, chỉ có dựa vào chủ nhà tốt, mới là cả đời trông cậy.

“Nương, con hỏi tiểu chủ nhân, hắn nói con nên làm gì thì vẫn làm nấy, chỉ cần không chậm trễ công việc là được!”

Vật Tắc Mạch hai mắt lấp lánh ánh sáng.

“Con đây là gặp được quý nhân!”

Nương Vật Tắc Mạch thở dài nói, từ khi cha Vật Tắc Mạch qua đời, tình trạng trong nhà ngày càng lụn bại, Vật Tắc Mạch năm nay 23, tức phụ còn chưa tìm được, làm mẹ có thể không nóng lòng sao!

“Nương!”

Vật Tắc Mạch thấy nương hắn rơi nước mắt, vội vàng gọi nương, vốn dĩ là chuyện cao hứng, nương khóc gì a?

“Không có việc gì, nương đây là cao hứng, Vật Tắc Mạch, con phải hảo hảo làm việc, gặp được chủ nhà tốt như vậy không dễ dàng. Nương nghe nói a, mệnh mỗi người đều có quý nhân, bất quá không nhất định có thể gặp phải, chạm vào không đến, cả đời không như ý, khi gặp phải, liền vận khí đổi thay. Ta xem a, tiểu đại phu chính là quý nhân của con, con phải làm việc thật tốt cho nhà người ta, không thể để họ phải suy nghĩ!”

Nương Vật Tắc Mạch dặn dò nhi tử.

“Nương, con biết, không cần ngài nói con cũng biết phải làm gì.”

Từ sau khi lão cha qua đời, Vật Tắc Mạch liền cùng nương sống nương tựa lẫn nhau, lại bị tràng bệnh nặng kia, hưởng qua sinh hoạt cay đắng, chẳng lẽ, tiểu đại phu thật là quý nhân của hắn? Chẳng lẽ, về sau cuộc sống của hắn cùng nương có thể hưởng ngọt ngào?

Vật Tắc Mạch càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, ngày hôm sau thấy Tây Viễn còn cười tươi, đem Tây Viễn bị cười mộng

“Vật Tắc Mạch ca, ngươi đây là có chuyện gì tốt?”

“Không, không có gì.”

Vật Tắc Mạch ấp úng mà trả lời, sau đó không có việc gì vẫn còn ngây ngô cười.

Đừng nói, biện pháp này của Tây Viễn thật không sai, Vật Tắc Mạch đem lời của chủ nhà nói cùng người quen, chuyện trên trời rớt bánh có nhân, ai không muốn làm a. Tục ngữ nói “Triều đình còn có người nghèo” đây, tất cả mọi người đều là hộ dân trong Ngạn Tuy, tuy rằng nghèo, ân, cũng không thể nói một chút phương pháp cũng không có a.

Cho nên, trứng gà Tây gia, lấy một loại phương thức khác mở ra nguồn tiêu thụ, có thể nói là cung không đủ cầu, Tây Viễn còn cân nhắc lại khuếch đại chuồng gà thêm một chút.

Tây Viễn bọn họ ở Ngạn Tuy sinh hoạt thực hảo, trong nhà lại nổi lên gợn sóng, sự tình nguyên nhân là Tiểu Cẩu Đản.

Hiện tại đúng là hạ tuần tháng hai, tháng ba chưa tới, cày bừa vụ xuân còn chưa có bắt đầu, người nhà nông tương đối thanh nhàn. Bởi vì không có phương tiện giải trí, cho nên người mỗi nhà cơm nước xong liền đi tụ tập, không có việc gì thì ngồi ở trên giường đất xả chuyện tào lao, ngàn năm hạt kê vạn năm trấu, không vô nghĩa mà nghèo.

(Ý nói đến việc họ không biết suy nghĩ tính toán. Chỉ cần có ăn là được. Mỗi năm làm hai vụ mùa trồng rau nuôi vài con gà với họ đã đủ. Họ lười động não suy nghĩ cách đi lên sao cho tốt đẹp hơn)

Vợ chồng Tây Minh Toàn cũng vậy, vừa đến buổi tối, ăn cơm xong liền đi nhà khác ngồi lê, bọn họ đi rồi hai đứa lớn thì không có việc gì, chính là tiểu nha đầu thì không được, bé mới một hai tuổi, đúng là thời điểm không khiến người bớt lo, tam thẩm ngại mang theo thì bé làm ầm ĩ, liền đem tiểu nha đầu cũng ném trong nhà.

Hổ Tử nếu là đứa hiểu chuyện còn tốt, có thể ở nhà chăm sóc một chút, nó so với Tây Vi còn lớn hơn, năm nay mười một, mấu chốt là Hổ Tử cũng không về nhà, chạy trốn so với vợ chồng Tây lão tam còn nhanh hơn, người khác chưa cơm nước xong, Hổ Tử đã không còn thân ảnh.

Cho nên, mỗi ngày vào buổi tốt nhiệm vụ trông nhóc con liền đặt lên vai Cẩu Đản. Cẩu Đản cũng không lớn, năm nay xong năm mới bảy tuổi mụ, trên thực tế thì mới sáu tuổi thôi, để một đứa bé như vậy trông coi muội muội bé hơn nhóc, thật là làm khó nhóc.

Cẩu Đản thật ra lại không cùng Hổ Tử đua đòi, nhóc biết bé con là muội muội, chính mình là ca ca, ca ca nên chiếu cố đệ đệ muội muội, giống đại ca như vậy. Cho nên Cẩu Đản không có việc gì liền hống nhóc con chơi, còn giáo nhóc con đọc《 Tam Tự Kinh 》, làm cho nhóc con vừa đến buổi tối liền tìm Cẩu Đản, người khác đều không được.

Hôm nay buổi tối, nãi nãi làm việc cả một ngày, có chút mệt mỏi, lấy gối đầu dựa trên giường đất, trong lòng tính mấy đứa đại tôn tử còn mấy ngày mới có thể trở về. Gia gia ngồi ở bên giường đất duyên, trong tay xoa dây thừng, lão nhân gia cũng nhớ tôn tử, không có việc gì liền miên man suy nghĩ, cho nên trừ bỏ ngủ, tay chân đều không nhàn rỗi.

“Aizz!”

Nãi nãi thở dài một hơi

“Ông xem cuộc sống này quá tẻ nhạt, một cái hài tử cũng không ở trước mắt, đều đã đi rồi.”

“Không đi có thể có tiền đồ sao, luyến tiếc cũng phải đi.”

Gia gia nói tiếp lời.

“Không nghĩ nữa, chuẩn bị ngủ.”

Nãi nãi đứng dậy đi lấy đệm giường.

Chăn còn chưa có lấy ra tới, liền nghe được đại môn lộc cộc vang lên một tiếng, còn chưa tới thời điểm đi ngủ, đại môn chưa cài.

“Ai nha, đây là sao?”

Nãi nãi cùng gia gia sửng sốt, người đều ở nhà, hai vợ chồng lão đại không có thói quen buổi tối chốt cổng, hiện tại ở trong phòng họ đâu.

“Ta nhìn xem.”

Gia gia vừa nói vừa đứng dậy, không cất bước, liền nghe được cửa nhà chính mở, tiếp theo cửa phòng bọn họ cũng bị đẩy ra

“Nãi! Gia!”

Cẩu Đản bước chân ngắn nhỏ “Đặng đặng” chạy tiến vào, vào nhà nhìn đến gia gia nãi nãi “Oa” một tiếng khóc lớn, nước mắt lộp bộp rớt xuống.

“Sao vậy hài nhi?”

Nãi nãi không rảnh lo chăn, không có mặc giày liền nhảy xuống đất.

“Cẩu Đản, ai chọc con?”

Gia gia cũng nóng nảy, ngồi xổm xuống ôm Cẩu Đản.

“Đau, đau……”

Gia gia mới chạm vào Cẩu Đản, Cẩu Đản một bên khóc một bên kêu đau.

“Ông đừng động hài tử, ta tới xem.”

Nãi nãi đem gia gia đẩy đến một bên, lão nhân thô thiển, không nhìn ra, nãi nãi lại đã nhìn ra, sốt ruột, cũng không biết phải làm sao, ôm Cẩu Đản, cho Cẩu Đản bò  trên giường đất.

Nãi nãi duỗi tay cởi ra quần của Cẩu Đản, Cẩu Đản bên khóc còn bên ngượng ngùng, duỗi tay đi che

“Cẩu Đản a, không có việc gì, cùng nãi nãi đừng ngượng ngùng a, để nãi nãi nhìn xem.”

Chờ đem quần Cẩu Đản cởi đến đùi, gia gia nãi nãi đều sửng sốt, chỉ thấy mông hài tử, cùng chỗ đùi, bị đánh nổi lên từng vệt lằn máu, chỗ nghiêm trọng nhất, sưng lên thô như một chiếc đũa, đều đã phát xanh.

“Này ai xuống tau tàn nhẫn như vậy, ai?”

Nãi nãi lạnh giọng hô, vợ chồng Tây Minh Văn trong phòng bên cạnh nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới.

“Cẩu Đản, ai đánh con? Đừng nóng vội, nói cho đại nương.”

Nương Tây Viễn vừa thấy, đau lòng, xem lão thái thái tức đến mặt đều biến nàu, vội vàng giúp đỡ hỏi Cẩu Đản.

“Nương.... Nương con.”

Cẩu Đản một bên khụt khịt một bên nói, hơi chút vừa động đậy, mông đau như bị kim đâm, ngẫm lại lại cảm thấy ủy khuất “Oa” một tiếng lại khóc lớn lên.

“Nương con? Nương con vì sao đánh con?”

Nương Tây Viễn hỏi tiếp.

“Muội muội, muội muội bị ngã.”

Nguyên lai, Cẩu Đản vẫn còn nhỏ, đâu thể giống đại nhân chăm sóc hài tử được chu đáo. Hôm nay vào buổi tối, Cẩu Đản bồi nhóc con ở nhà, hơi không chú ý, nhóc con liền bò về đến cạnh tủ, bé muốn đứng lên, kết quả không đứng vững, bị té xuống, may mắn là cánh tay chạm đất trước, đầu không sao, tuy là như thế, cánh tay phải cũng bị ngã hỏng rồi.

Cẩu Đản sợ hãi, ôm muội muội hống, sao cũng hống không được, chờ hai vợ chồng Tây Minh Toàn trở về, hai hài tử đang ngồi đối diện nhau mà khóc.

Hai vợ chồng vừa hỏi nguyên nhân, biết đây là bị ngã hỏng rồi, vội vàng ôm đến Lý đại phu xem, Lý đại phu bó xương cho, kêu về nhà dụng tâm nghỉ ngơi, bằng không, cánh tay kia sẽ bị tật.

Hai vợ chồng trở về, hỏa khí không biết ném đi đâu, đem đầu mâu nhắm ngay Tiểu Cẩu Đản, Tây Minh Toàn đá hai cái, tức phụ hắn ác hơn, cầm bản tử, đem Cẩu Đản ấn trên giường đất, hướng mông đánh một hồi. Đánh xong bọn họ hỏa khí tiêu bớt, Cẩu Đản thì ủy khuất hỏng rồi, khóc trong chốc lát, không ai để ý, Hổ Tử chẳng những không ngăn cản, còn ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa, Cẩu Đản vừa giận “Đặng đặng đặng” chạy ra phòng, thẳng đến nhà đại bá. Hai vợ chồng Tây lão tam cũng là thần nhân, hài tử nhỏ như vậy nửa đêm chạy ra ngoài, cũng không lo lắng, coi như không phát hiện.

“Còn có phải mẹ ruột hay không a? Sao xuống tay tàn nhẫn như thế, này là dùng lực bao lớn mới đánh thành như vậy! Đây còn là mặc quần bông mỏng, nếu mặc ít, sẽ đến dạng gì?!”

Nương Tây Viễn nhìn đều không đành lòng, oán trách tức phụ lão tam.

“Ta hôm nay, ta lấy dao phay băm hai tên lòng lang dạ sói bọn họ!”

Lão gia tử tính tình nóng nảy lên, xoay người đi ra ngoài, bị Tây Minh Văn một phen ôm lấy.

“Cha, cha đi cũng không giải quyết được chuyện gì, đến lúc đó chịu tội vẫn là hài tử!”

Lão gia tử đi đánh chửi một hồi, lấy tính tình vợ chồng lão tam, trái lại đem nghẹn khí lại đổ lên người Cẩu Đản.

“Đúng vậy, cha, cha hôm nay nén giận, bếu không về sau cuộc sống của Cẩu Đản sẽ không dễ chịu.”

Nương Tây Viễn cũng khuyên.

“Vậy các ngươi nói phải làm sao, để cho bọn họ giày xéo hài tử như vậy?”

Lão gia tử hô.

“Ngươi cùng bọn lão đại kêu cái gì? Có bản lĩnh cùng con thứ ba chơi đi.”

Lão thái thái quở trách lão gia tử.
Nương Tây Viễn cũng không nhàn rỗi, vội vàng đi đến tủ của lão thái thái, đem dược trị thương Tây Viễn lưu lại tìm ra, đại nhân trong nhà không biết chữ, Tây Viễn liền đem các hộp đựng các loại thuốc, tô lên các màu khác nhau, bằng màu sắc là có thể phân rõ ra là trị bệnh gì.

Hộp mở ra, nương Tây Viễn đem thuốc mỡ dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi ở trên mông Cẩu Đản, dược mát lạnh, Cẩu Đản nháy mắt cảm thấy không còn đau như vậy nữa, vừa rồi gia gia sinh khí phát hỏa, Cẩu Đản sợ tới mức nín khóc, chỉ là ở kia thút tha thút thít.

“Tiểu nhi a, hôm nay nãi làm chủ, con không cần trở về nhà, liền ở chỗ nãi nãi này, ta xem hai người bọn họ làm sao có mặt mũi tới gặp ta!”

Nãi nãi vuốt đầu Cẩu Đản, lúc nói chuyện thời điểm liếc nhìn vợ chồng Tây Minh Văn.

“Nương, để hài nhi ở nhà ta đi, đánh nghiêm trọng như vậy không hảo hảo coi sóc, hài tử sẽ bị tội.”

Nương Tây Viễn đầu tiên tỏ thái độ, không nhìn cái khác, chỉ nhìn Cẩu Đản là hài tử ngoan như vậy, cũng không thể không quan tâm mà đem hài tử đưa trở về.

“Hảo, hai ngươi cũng đừng ở chỗ này nữa, trở về ngủ đi, ta ở nhà chờ hai vợ chồng lão tam, xem bọn họ sao còn mặt tới!”

Lão thái thái lên giường đất trải chăn, trải nhiều thêm một tầng cho Tiểu Cẩu Đản.

 ---- Hết chương 87----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro