Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Đại Ny

Editor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 6/10/2019

Cuối xuân thời tiết mát mẻ dần dần qua đi, thời tiết chuyển nóng, Tây Viễn ngủ một giấc ngủ trưa thật dài, sau khi tỉnh lại ở trên giường đất tỉnh một hồi ngủ gật một hồi, trong viện im ắng, chỉ nghe được tiếng quắc quắc của  Tây Vi cùng Vệ Thành nuôi, có vẻ bốn phía càng thêm an tĩnh.

Đi ra cửa phòng, Tây Viễn thấy nãi nãi ở dưới giàn nho hủy quần áo cũ, những người khác phỏng chừng đang vội chuyện khác. Tây Viễn cảm giác lười biếng, kêu một tiếng “Nãi”, đi đến bên giếng nước, dùng nước ấm phơi nắng rửa mặt, sau đó đem một sợi dây thừng buộc ở xà giếng kéo lên, dưới dây thừng buộc một cái rổ liễu nhỏ, bên trong thả dưa chuột, cà chua để ướp lạnh.

Tây Viễn nhặt ra mấy quả, đặt ở chậu nhỏ cạnh giếng, sau đó đem rổ thả lại giếng nước. Hoa quả ngâm nửa ngày, ăn vào lạnh lẽo, Tây Viễn cầm ngồi vào bên cạnh nãi nãi, cùng nãi nãi ăn.

“Nãi, người khác đi làm gì rồi?”

Tây Viễn răng rắc cắn một ngụm dưa chuột, vừa ăn vừa hỏi.

“Cha cùng nương con xuống ruộng, nói là ruộng ngô nhà khác có sâu, không biết nhà mình bị hay không, đi nhìn rồi.”

Nãi nãi dùng cây kéo đem chỉ quần áo cũ cắt ra, sau đó hai tay dùng một chút lực, đem hai mảnh bố tách ra. Bà tuổi lớn, không dám ăn đồ quá lạnh, đồ Tây Viễn từ giếng lấy ra, nãi nãi chờ một lát lại ăn.

“Nga, gia con đâu?”

“Nói là cùng Vương Tam gia gia con đi ra đất trồng rau, phỏng chừng ngày hôm qua Tiểu Vi thì thầm muốn ăn cải thìa chấm mắm, nhà ta nếu không phải là già rồi, thì là mới ra, gia con tối hôm qua đã nhắc mãi muốn đi tìm xem, xem nhà ai có, hái cho hài tử một ít.”

Nãi nãi buông việc trong tay, cầm lấy một quả cà chua ăn, cà chua của nhà ăn rất ngon, thuần thiên nhiên màu xanh lục không ô nhiễm, nãi nãi lại cố ý hỏi thăm xem của nhà ai ăn ngon, lưu cho xin ít hạt.

“Này phá hài tử, trong nhà lúc có thì không cần, khi không còn mới muốn ăn.”

Tây Viễn quở trách Tây Vi.

“Tiểu hài nhi không phải đều như vậy, con khi còn nhỏ còn ở trong ngày mùa đông đòi nãi dưa chuột đâu, con nói nãi đi nơi nào hái cho con?”

Nãi nãi bắt đầu bóc mẽ Tây Viễn.

“Nga”

Tây Viễn hết chỗ nói rồi, kia căn bản không phải hắn được không. Trong bất tri bất giác, Tây Viễn đã đem chính mình cùng người một nhà gắn liền ở bên nhau, nếu không phải cố ý nhắc tới, đều nhớ không nổi chính mình là hàng giả từ một thế giới khác xuyên tới.

“Nãi, nãi xem Mao Đậu Giác thật thông minh!”

Mao Đậu Giác cùng Đầu Hổ chạy tới, Tây Viễn cho hai con mỗi con một quả cà chua, Đầu Hổ chạy đuổi theo cà chua, sau khi đuổi được không biết bắt đầu hạ miệng từ đâu, đứng ở kia phấn đấu nửa ngày, cuối cùng toàn bộ ngậm ở trong miệng ăn. Mao Đậu Giác lại biết dùng hai chân trước ấn, dùng miệng chậm rãi gặm.

“Chó săn vốn thông minh, bằng không sao có thể đi săn thú.”

Nãi nãi cũng cười tủm tỉm mà nhìn, rau xanh trong vườn nhiều, ăn cũng ăn không hết, có một số không kịp hái xuống, đều rụng ở trong vườn, cho nên lấy mấy thứ này uy cẩu, nãi nãi cũng không đau lòng.

Vốn là Tây Vi cùng Vệ Thành không có việc gì chơi đùa, lúc ăn cà chua cùng dưa chuột, thuận tay đem chỗ ăn thừa ném cho Mao Đậu Giác cùng Đầu Hổ, vốn tưởng rằng chúng nó ăn đến miệng, sẽ ghét bỏ không thể ăn rồi nhổ ra, hai hùng hài tử liền chờ xem bộ dáng hai ngốc cẩu 囧, ai biết, nhân gia Mao Đậu Giác cùng Đầu Hổ lại ăn vô cùng hăng hái, hơn nữa ăn rồi nghiện, hiện tại một khi phát hiện người trong nhà ăn cái này, lập tức liền chạy tới vẫy đuôi, cho nên mặc kệ là ai đều sẽ thuận tay ném cho chúng nó.

“Nãi, Thành Tử cùng Tiểu Vi còn ở chuồng ngựa đi?”

Tây Viễn ăn xong, vỗ vỗ mông, hướng về chuồng ngựa đi tới.

“Hẳn là ở đi, vừa rồi còn nghe được bọn nó ở kia ồn ào, hiện tại không biết sao lại không có động tĩnh?”

Nãi nãi cũng là vừa dậy không lâu, không gặp hai đứa nhỏ đi qua tiền viện.

Lúc người khác ngủ trưa, Vệ Thành cùng Tây Vi liền ở chỗ chuồng ngựa chơi, hài tử khác tìm bọn họ cũng trực tiếp đi luôn, mỗi ngày khi ngủ trưa đều có âm thanh bọn nhỏ nói chuyện vui sướng, làm người hận không thể đem miệng che lại, hiện tại lập tức không còn động tĩnh trở nên yên ắng như vậy, nãi nãi cùng Tây Viễn đều có điểm không thích ứng.

Tây Viễn mở ra cửa hậu viện, đi đến trước chuồng ngựa, chuồng ngựa cũng an an tĩnh tĩnh, cùng mỗi ngày không giống nhau, Tây Viễn xem xét, thấy hai con ngựa con buộc ở trước máng ăn, Vệ Thành đang ghé vào trên lưng ngựa, Tây Vi lại không thấy.

“Thành Tử, Thành Tử?”

Tây Viễn kêu hai tiếng, Vệ Thành không phản ứng, đi vào thì thấy, đứa nhỏ này thế nhưng nằm ở trên lưng ngựa ngủ rồi, mẹ nó, ngươi đây là thật muốn cùng ngựa làm bạn?

Tây Viễn vừa tức lại hoảng sợ, này nếu là không bám chắc, từ trên lưng ngựa rơi xuống, ngựa con bị chấn kinh lại dẫm cho một chân…… Tây Viễn vội vàng đi đến trước mặt, ngựa con thấy Tây Viễn lại đây, giơ giơ đầu, nhưng là không làm ầm ĩ, ngựa của Vệ Thành chỉ có hai người có thể chạm vào, một là chính nhóc, người thứ hai có thể chạm vào chính là Tây Viễn.

“Thành Tử, Thành Tử?”

Tây Viễn thấp giọng mà gọi, Vệ Thành ngủ rất say không có phản ứng, phỏng chừng nghịch ngợm đến mệt mỏi, sau giờ ngọ thời tiết lại khó chịu, hài tử chơi chơi liền ngủ.

Tây Viễn muốn đem nhóc ôm xuống, chính là hiện tại Vệ Thành so với hắn còn cao hơn, căn bản ôm không được, Tây Viễn một bàn tay đỡ Vệ Thành, một bàn tay sờ sờ mặt Vệ Thành, hắn nuôi từ lúc còn là tiểu bao tử, giờ trưởng thành một thiếu niên nho nhỏ rồi!

“Đứa nhỏ này, sao còn bò trên lưng ngựa ngủ?”

Nãi nãi cũng theo lại đây, người trong nhà đều như vậy, ngày thường ghét bỏ hai hài tử quậy phá, chờ khi nghe không được động tĩnh của hai nhóc, liền cảm thấy dường như thiếu gì đó, thật không quen.

“Ân, phỏng chừng chơi mệt mỏi.”

Tây Viễn nhỏ giọng đáp lời, mẹ nó, hắn phải đỡ Vệ Thành đến khi tỉnh ngủ sao?

“Cha cùng nương con đã trở lại, ta đi gọi cha con đến.”

Nãi nãi dặn dò Tây Viễn trông Vệ Thành, đừng để từ trên lưng ngựa rơi xuống, xoay người ra hậu viện.

“Đứa nhỏ này, sao lại bạ chỗ nào ngủ chỗ đấy, ở đây sẽ rơi xuống!”

Tây Minh Văn tới, vừa nhìn thấy cũng hoảng sợ, vội vàng đem Vệ Thành từ trên lưng ngựa ôm xuống, ôm về phòng thả trên giường đất, Tây Viễn ở phía sau đi theo, đem gối mình ngủ trưa lấy lại đây, lót ở dưới đầuVệ Thành, Vệ Thành cảm giác được, mở to đôi mắt, trong miệng lẩm bẩm một câu “Ca”, phiên cái thân lại ngủ.

Nhóc cùng Tây Vi mỗi ngày tinh lực quá thừa, khó có được lúc an tĩnh thuận theo như vậy, Tây Viễn ngồi ở bên đầu giường đất, cầm cây quạt quạt cho Vệ Thành, dùng tay ở trên lưng Vệ Thành nhẹ nhàng vỗ, tựa như hài tử khi còn nhỏ. Nếu là vĩnh viễn đều không lớn lên thì thật tốt, có thể vẫn luôn bồi hắn, Tây Viễn trong lòng âm thầm nghĩ.

“Nãi, nãi xem con hái hoa dưa chuột, mới vừa nở, còn tươi đâu, quắc quắc thích ăn.”

Viện môn vang một tiếng, Tây Vi lớn giọng truyền tới, Tây Viễn sợ nhóc đánh thức Vệ Thành, vội vàng lại chụp tai Vệ Thành lại, Vệ Thành dùng mặt cọ cọ tay ca ca đặt ở bên gối, tiếp tục ngủ.

“Nói nhỏ chút, nhị ca ngươi đang ngủ kia, đây là chạy ra vườn rau hái đi?”

Nãi nãi thanh âm truyền đến.

“Ân, còn tóm được một vại sâu xanh, vừa lúc cho tô tước nhi ăn.”

Tây Vi rất đắc ý nói. Quắc quắc là năm nay mới bắt, tô tước nhi hiện tại chỉ còn lại có hai con, bị Tây Vi cùng Vệ Thành treo ở dưới dây nho.

Ngay từ đầu treo ở chính giữa, ai từ chỗ đó đi qua, không cẩn thận cứt chim liền sẽ rớt lên trên người, rớt đến trên người người khác, tất cả mọi người đều không để trong lòng, nhà nông không chú ý mấy chuyện đó, rửa sạch sẽ thì tốt rồi. Mấu chốt là có một ngày, Tây Viễn từ kia đi qua, cứt chim vừa lúc dừng ở trên đầu Tây Viễn, làm Tây Viễn bị ghê tởm, đem Tây Vi cùng Vệ Thành thu thập một hồi, lệnh cưỡng chế lập tức chỉnh đốn và cải cách. Tây Vi cùng Vệ Thành cạc cạc cười, đem lồng quắc quắc cùng lồng chim treo ở bên cạnh giàn nho.

“Nãi nãi, con cũng đi theo đi, đây là hoa con hái.”

Trong viện truyền đến tiếng Đại Ni nói chuyện, bé tuổi cùng Cẩu Đản không sai biệt lắm.

“Đúng vậy? Đại Ni của chúng ta hái hoa chính là đẹp nhất.”

Nãi nãi khuyến khích đại ni.

“Ân, con còn giúp Tiểu Vi ca ca bắt được hai con sâu đâu!”

Đại Ni tiếp tục tự mình khoe thành tích.

“Ni a, con không sợ sâu?”

“Không sợ, lá gan con so với ca ca lớn hơn.”

Đại Ni không tiếc bán đứng ca ca, Tiểu Trụ ở bên cạnh nghiến răng, kia hai con sâu nhóc tóm được cho Đại Ni có được không.

Đại Ni trước kia không có việc gì thích cùng ca ca tới Tây gia, Tiểu Trụ học công khóa bé liền ở bên cạnh chơi, thường xuyên qua lại cũng nhận thức được mấy chữ, Tây Viễn xem nữ oa này thực thông minh, cũng nhân tiện dạy chút, bất quá chỉ dạy bé cơ bản biết chữ, nữ hài tử mà, Tây Viễn cho rằng chỉ cần biết chữ không có mắt như mù thì tốt rồi, ngàn vạn không cần học thành cổ giả hoặc là Lâm Đại Ngọc, không có việc gì đối nguyệt đối hoa than thở thương cảm, chỉ cần làm người thường, mỗi ngày củi gạo mắm muối tương dấm trà, vì chuyện vô cùng đơn giản mà phiền não, cũng vì chuyện vô cùng đơn giản mà vui sướng, thật tốt.

Đại Ni cũng thực thần kỳ, bé trừ bỏ thích làm trùng theo đuôi của ca ca, ngày thường còn thích chạy ở sau mông Tây Vi, để Tây Vi đưa bé đi chơi. Khiến Tây Vi phát sầu, đồ chơi của hài tử như thế nào sẽ giống khuê nữ?

Lúc mùa xuân, không có việc gì Tây Vi lên cây du hái quả cho Đại Ni, chọn cành cây du tiền nhiều chạc bẻ xuống, cho Đại Ni tìm một chỗ ngồi xuống ăn, nếu không liền chọn từ cây liễu, cành bông nhiều lá nhiều, bẻ cho Đại Ni một cái cành, để bé chính mình chơi, sau đó Tây Vi trộm chuồn mất.

Hiện tại sắp đến mùa hè, Tây Vi muốn lấy dưa chuột cà chua tới hống Đại Ni, mấu chốt là nhà Vương Tam nãi nãi cũng trồng, căn bản dỗ không được, Tây Vi tức giận đến dậm chân, lấy đôi mắt trắng liếc Tiểu Trụ một cái lại liếc một cái, Tiểu Trụ chỉ có thể cộc lốc mà cười, nhóc cũng không có biện pháp a, ai bảo muội tử mình chỉ thích chạy theo Tây Vi a.

“Muội muội a, muội cùng khuê nữ trong thôn cùng nhau đi chơi không?”

Tiểu Trụ thực bất đắc dĩ, nhóc cũng không nghĩ lúc cùng đồng bọn chơi, phía sau mông đi theo một tiểu nha đầu, hài tử khác vừa nhìn thấy Đại Ni là nữ oa, đều không muốn cùng nhóc chơi nữa.

“Muội mới không đi đâu”

Đại Ni đô miệng

“Các nàng cả ngày không phải thêu khăn, chính là so sánh hoa trên đầu ai đẹp, nhàm chán!”

Bé còn biết “Nhàm chán”!

Tiểu Trụ vô pháp, đành phải đưa theo. Đồng bọn của Tiểu Trụ chính là Tây Vi Vệ Thành này, đưa Đại Ni đi, Đại Ni liền không quấn lấy ca ca, sửa thành quấn lấy Tây Vi.

Lúc Tây Vi cao hứng, cùng Đại Ni chơi trong chốc lát, không cao hứng, liền nghĩ đủ cách thoát khỏi Đại Ni. Mỗi lần Tây Vi muốn cùng nhóm tiểu tử trốn đi, sẽ trước tiên cùng bọn Vệ Thành họ nháy mắt, để cho bọn họ đi trước. Sau đó Tây Vi liền sẽ đi quanh nhà mình. Đại Ni thấy Tây Vi vừa động, liền ở phía sau đuổi, Tây Vi chạy nhanh a, Đại Ni hơi chút không chú ý một cái liền giống mèo chạy đến nhà nào đó không chịu ra, Đại Ni

“……”

Đành phải cùng ca ca chơi.

Có đôi khi Đại Ni nhìn chằm chằm vô cùng, Tây Vi ở nhà thoát không xong, Tây Vi phải đưa đi cùng, bất quá nhóc bất động thanh sắc mà đi ở phía sau, Đại Ni lưu luyến mỗi bước đi, dùng đôi mắt nhìn Tây Vi, sợ Tây Vi lại vụng trộm chạy mất, Vệ Thành bọn họ biết Tây Vi tính toán, liền cố ý đùa Đại Ni, dời đi lực chú ý của bé, Đại Ni hơi chút thả lỏng cảnh giác, Tây Vi liền cọ cọ cọ chạy đến bên cạnh ruộng lúa mạch, ngồi xổm xuống thân mình, nín thở, sợ bị Đại Ni tìm được.

Đại Ni vừa quay đầu lại:

“……”

Tây Vi ca ca sao lại không thấy đâu?

Tóm lại, Tây Vi đấu tranh cùng Đại Ni, năng lực truy tung cùng phản truy tung được nhanh tăng lên.

Việc cứ như thế, Đại Ni vẫn là không biết mệt mà đuổi theo Tây Vi chơi, Vương Tam nãi nãi cùng nãi nãi bọn họ nhìn thấy, không có việc gì liền đùa hai hài tử này, nói đính thân được rồi.

Đại Ni nhỏ còn lý giải không được ý tứ những lời này, Tây Vi thì đã chín tuổi, nhóc biết đính hôn chính là giống Ngọc Trân cô cô cùng đại cữu, về sau cùng nhau sinh hoạt, một người ở nhà nấu cơm, một người ở bên ngoài làm ruộng. Tây Vi thấy Đại Ni bởi vì chạy đuổi theo mà tuột bím tóc, còn trên mặt mồ hôi, khinh thường mà cho cái trợn mắt, tiểu khuê nữ, nhóc mới không cần cùng Đại Ni đính hôn!

 ---- Hết chương 84 ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro