Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Rối rắm

Edittor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 16/5/2019

“Viễn a, con nói xem nương mặc bộ quần áo này đẹp không?”

Là nữ nhân đều có lòng yêu cái đẹp, huống chi đây là chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, chẳng những là cho người nhà mẹ đẻ xem, cũng là cho những người đã từng cùng sinh hoạt trong thôn xem, xem nàng gả đi ra ngoài sinh hoạt thật tốt.

“Hỏi cha con đi nương.”

Tây Viễn cảm thấy nương hắn thử đi thử lại mấy bộ quần áo kia không có gì bất đồng.

“Cha con nào biết gì a, hỏi hắn cái gì hắn cũng nói đẹp.”

Nương Tây Viễn kéo kéo quần áo trên người, xoay người lại cầm một kiện ra tới

“Nếu không nương mặc cái này? Không được, cái này giống như năm ngoái về nhà ngoại đã mặc qua.”

Tây Viễn lúc này mới ý thức được đã xem nhẹ mẹ mình, Trương Đông Chí tuy rằng có đại nhi tử đã mười ba tuổi, nhưng người nơi này kết hôn sớm, nàng hiện tại tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mới ba mươi tuổi, còn là tính cả tuổi mụ.

Trong nhà thống nhất khi ăn tết mua cho mỗi người trong nhà một hai kiện quần áo, có điều này là do tình huống trong nhà mấy năm nay chuyển biến tốt đẹp, ngày thường rất ít tiêu tiền cho phương diện này, bởi vì nương hắn mỗi ngày đều ở nhà nên chỉ mặc hai bộ xiêm y vải bông mộc mạc, Tây Viễn căn bản không nghĩ tới nương cũng là một người tuổi trẻ, cũng thích quần áo đẹp, cũng thích trang điểm.

“Nương, nương mặc cái này đi, nhà bà ngoại không phải cách Vạn Đức Trấn không xa sao, đến lúc đó cho cha đem xe quẹo vào một chút, chúng ta đi Vạn Đức Trấn, con mua cho nương cùng ông ngoại bà ngoại một thân xiêm y.”

Tây Viễn trực tiếp quyết định, nghe Tây Vi nói, nhà ông ngoại cách Vạn Đức Trấn cũng chỉ bốn năm dặm lộ trình, bất quá cùng Liên Hoa thôn không ở một phương, Liên Hoa thôn ở phía đông bắc Vạn Đức Trấn, nhà ông ngoại ở thiên về huớng tây bắc Vạn Đức Trấn. Vốn dĩ không đến chín dặm đường, nếu là vòng đến Vạn Đức Trấn, phải đi nhiều thêm ba bốn dặm.

“Kia phải tốn bao nhiêu tiền a? Con mua cho nương đi!”

Nương Tây Viễn có chút chần chờ, nàng cùng Tây Minh Văn trong tay hiện tại chỉ có không đến hai trăm văn tiền riêng, trở về ăn sinh nhật cha, nhà mẹ đẻ tuy rằng sẽ không làm lớn, nhưng thân thích xung quanh đã biết cũng sẽ đến đi, dù sao cũng phải mở hai ba bàn tiệc rượu, nàng cùng Tây Minh Văn đều đã thương lượng hảo, tiền này bọn họ ra, nếu là tiêu đi mất, lấy gì đặt mua a, lão cha lão nương trong tay cũng nhất định không có tiền.

“Hảo, nhi tử mua cho nương, dưỡng nhi tử làm gì, còn không phải là cho lão nương nở mày nở mặt sao.”

Tây Viễn cùng nương hắn nói giỡn.

“Thật sự? Con thật sự mua cho nương?”

Nương Tây Viễn có chút cao hứng lại có chút rối rắm, nào có mẫu thân keo kiệt tiêu tiền của hài tử!
“Nếu không đừng mua nữa, nương mặc cái này cũng không tồi, nương vừa rồi liền nghĩ một nhà dì hai con có lẽ cũng về, mặc tốt một chút, đỡ cho bọn họ chê cười.”

Rốt cuộc không phải tỷ muội cùng một mẹ, nhị di so với nương Tây Viễn lớn hơn mười tuổi, cuộc sống cũng không tệ lắm, trước kia khi về nhà mẹ đẻ gặp gỡ, nhân gia luôn là một bộ cao cao tại thượng, nương Tây Viễn đều đã sinh ra bóng ma, cho nên mỗi năm khi về nhà ăn tết nàng đều có tâm lý tránh né, hiện tại làm sinh nhật cho lão gia tử, trốn không xong.

“Ai nha, nương, tiền túi của nhi tử nương chỉ vào không ra, đã sắp mốc meo, vừa lúc mượn cơ hội này tiêu đi, nương cứ yên tâm đi, có nhi tử lo.”

Tây Viễn lúc này mới minh bạch nương hắn vì sao lăn qua lộn lại mà trang điểm cả đêm.

“Vẫn là đại nhi tử của ta hảo!”

Nương Tây Viễn cũng không rối rắm, nhi tử có bản lĩnh nàng biết, đáp ứng chuyện của nàng nhất định sẽ không bỏ đó, tưởng duỗi tay sờ mặt nhi tử lại dừng lại, mấy năm nay, Tây Viễn tuy rằng cùng nàng luôn hoà hòa khí khí, có đôi khi còn đùa một chút, nhưng là lại luôn làm nàng có cảm giác khoảng cách, không giống Tây Vi, là nguyên nhân nhi tử lớn rồi?

“Ai nha, nương, nương mau đem đồ muốn mang ngày mai chuẩn bị tốt, đỡ cho ngày mai sáng sớm vội vàng làm chậm trễ thời gian.”
Tây Viễn nhìn ra mẫu thân còn chần chờ, chạy tới ôm tay mẫu thân nói. Không có biện pháp, loại cảm giác khoảng cách này phải chậm rãi mới có thể tiêu trừ.

“A, hảo, con nói nương nên mang cái cây trâm gỗ hay là cái trâm bạc kia a?”

Nương Tây Viễn lập tức bị dời đi lực chú ý.

“A! Trâm bạc đi.”

Tây Viễn đã muốn đi đập đầu vào tường, nữ nhân thật sự hảo phiền toái a!

“Nhà người nọ sẽ nói nương khoe khoang.”

“Muốn khoe khoang cũng phải có tài năng khoe khoang, có con đây nương cứ việc khoe khoang a.”

Tây Viễn bất đắc dĩ.

“Nương, trâm bạc đẹp, bên trên có hoa nhi.”

Tây Vi lúc này chạy đến trong phòng, nghe được nương nhóc cùng ca ca nói chuyện, nói tiếp.

“Vẫn là bé con nhà ta tinh mắt, vậy nương liền mang cái trâm bạc này.”

Nương Tây Viễn đem cây trâm ở trên búi tóc khoa tay múa chân.

“Ân, đẹp.”

Tây Vi nghiêm túc mà lại gần tóc nhìn nhìn, lại lần nữa khẳng định.

Tây Viễn lúc này vô cùng cảm kích Tây Vi tiểu thiên sứ, rốt cuộc đem mình từ chỗ nương giải cứu ra.

Tây Vi ngày hôm qua bị ca ca làm cho tổn thương tự tôn, Tây Viễn hống nửa ngày cũng không hống được, liên tiếp ồn ào

“Không cùng ca hảo”

Tây Viễn nghẹn cười, tiểu hài tử khi nháo thường xuyên dùng biện pháp 'không cùng ngươi hảo' tới uy hiếp, cảm thấy là trừng phạt lớn nhất với đối phương.

Sau lại vẫn là phải gãi đúng chỗ ngứa, làm cho Tây Vi một phần sữa đông hai tầng, lại phóng tới giếng băng lạnh lẽo, mới hống được Tây Vi hồi tâm chuyển ý, Tây Viễn lại bồi chơi trong chốc lát, nhân gia Tây Vi mới ngạo kiều mà tha thứ “Khuyết điểm” cho ca ca.

Ngày hôm sau, một nhà Tây Viễn một sớm thu thập hảo, ngồi trên xe lừa, đi theo hướng Vạn Đức Trấn. Thời tiết ấm lên, Tây Minh Văn liền đem thùng xe dỡ xuống, cho nên hiện tại xe lừa vẫn là bốn phía dùng bản chắn lên, ba huynh đệ Tây Viễn hoặc ngồi hoặc nằm ở trên xe, bên cạnh đặt mấy rổ rau dưa cùng một rổ trứng gà, hai con gà mái già.

Nhà Tây Viễn năm nay lại nuôi ba trăm con gà con, hơn nữa gà mái già còn cộng lại, có hơn bốn trăm con. Số lượng hàng năm gia tăng, dù sao trong nhà có chỗ nuôi, Tây Viễn tính toán về sau có thể làm cái trại nuôi gà, tăng lớn số lượng gà nướng, mùa đông trứng gà cũng là một tuyệt bút tiền thu.

Hiện tại trong vườn đang đúng mùa cà tím đậu que, lão thái thái suy xét chu toàn, đầu buổi tối hôm trước đã dặn dò nương Tây Viễn ngày mai dậy sớm, hái mỗi thứ một rổ, như vậy khi làm cơm sinh nhật có thể tiêu bớt đi chút tiền, hơn nữa hiện tại có mấy thứ này ăn cũng là có chút hiếm lạ, đến lúc đó chỉ cần mua thêm chút thịt là được.

Ruộng hai bên đường, hoa màu lớn lên xanh mượt, nhìn đặc biệt thoải mái, cây cối bên đường theo xe di động từng chút một lui về phía sau, Đậu Hà Lan trên cổ đeo lục lạc “Đinh linh linh” vang lên, một đường vui sướng.

Tây Vi cùng Vệ Thành nằm không được, ngồi ở bên cạnh Tây Viễn, tay đặt trên thành chắn xe mắt hướng về bốn phía vùng quê mà nhìn, có đôi khi còn thò người ra nghịch nhánh cây hai bên đường, Tây Viễn sợ bọn nhóc bị rớt xuống, vội vàng quát bảo ngưng lại.

“Nhị ca, ca xem đó là đại thụ lâm.”

Tây Vi cùng Vệ Thành tuy rằng thành thật ở trên xe ngồi rồi, bất quá vẫn là có thể tìm được việc vui.

“Ân, nóc nhà lộ ra kia chính là Lý Gia Truân.”

Vệ Thành cũng đem cái mình biết chỉ cho Tây Vi xem.

Xe lừa thực nhanh đã tới Vạn Đức Trấn, ngừng lại ở một tiệm vải. Tây Minh Văn đem xe lừa buộc rồi ở bên ngoài nhìn, Tây Viễn đưa hai đệ đệ cùng nương hắn đi vào.

Cái tiệm vải này rất lớn, bên trong bán vải, cũng bán quần áo đã làm tốt, bất quá không nhiều lắm, nữ nhân nhà nào cũng đều biết làm quần áo, ai cũng luyến tiếc dùng nhiều tiền mua đồ có sẵn. Bất quá nếu là trang phục, bán chính là tay nghề, liền nhất định có chỗ độc đáo, thủ công hoặc là thêu thùa, thường thường không phải người bình thường có thể học được tới.

Nhà Tây Viễn lúc ăn tết ở trong tiệm này mua vải bố, tiểu nhị trong tiệm biết bọn họ chính là thôn dân ở thôn trang lân cận, cho nên thực nhiệt tình.

Nương Tây Viễn dạo qua một vòng, xem trọng một bộ quần áo, vừa hỏi giá cả, ngại quá quý giá, lại xem cái khác, cuối cùng mua một bộ màu sắc mộc mạc, ở vạt áo cùng cổ tay áo thêu hoa sen, vừa lúc cùng cây trâm trên đầu nàng phối hợp, Tây Viễn không thể không thừa nhận nương hắn chọn đồ vẫn là thật tinh mắt.

Tiếp theo Tây Viễn lại đưa nương chọn quần áo cho ông bà ngoại, chọn vài món nương hắn đều do do dự dự.

“Viễn a, nơi này xiêm y quá quý, nếu không chúng ta đừng mua cho ông ngoại bà ngoại đồ làm sẵn, nương mua hai khối vải, nương đến nhà ngoại con rồi cùng bà ngoại cùng nhau làm, một ngày không sai biệt lắm là có thể làm tốt một bộ, dù sao ông ngoại con ngày mai mới ăn sinh nhật.”

Nương Tây Viễn suy nghĩ xong, làm ra quyết định. Nông hộ nhân gia lấy thực dụng là chủ yếu, nàng sống nhiều năm như vậy cũng chỉ có hôm nay xa xỉ một hồi, nhưng vẫn là tiếc tiền, huống hồ tiền này còn không phải của nàng cùng Tây Minh Văn.

“Hảo, nương muốn như thế nào liền làm như thế. Mà không cần mua cho đại cữu cùng tiểu cữu một bộ?”

Tây Viễn nhớ tới vẫn còn có hai cữu cữu đâu.

“Không cần, nương đem quần áo cũ của cha con cầm đi hai kiện, còn có của nhị thúc con, đủ bọn họ mặc.”

Không thể gì cũng tiêu tiền của nhi tử.

Quần áo cũ của cha hắn, hình như rất cũ rồi, còn có thể mặc không? Tây Viễn không hé răng, lúc mua vải cho ông ngoại, thuận tiện hỏi tiểu nhị có loại vải thô giá cả tiện nghi một chút bán không.

“Ngài hỏi thật là đúng lúc, trước đây hai ngày chúng ta mới vừa nhập vải, bên trong có hai thất nhuộm màu không đều, bất quá không nhìn kỹ cũng không rõ ràng, chưởng quầy cũng lười đến bên phường nhuộm so đo, bảo chúng ta nhìn xem có thể bán rẻ đi hay không.”

Tiểu nhị vừa nói vừa đem vải dệt dọn ra.

Tây Viễn cùng nương nhìn kỹ xem, thật đúng là, chỉ là có một ít địa phương màu sắc không đều, người nông hộ không chú ý nhiều như vậy, mặc mấy ngày cọ qua cọ lại, tẩy hai lần trên cơ bản liền nhìn không ra tới.

“Đều cầm đi.”

Tây Viễn hỏi giá, quả thật không đắt, đều mua tới.

“Viễn a, đều mua đi được không, này phải hảo hảo cắt, sẽ đủ cho hai cữu cữu ngươi mỗi người làm hai bộ.”

Nương Tây Viễn nương luôn cảm thấy tiêu tiền của nhi tử nên băn khoăn bổ xung

“Hay là chỉ mua một nửa?”

Tây Viễn trêu đùa nương nói.

“Ai, đừng a, ngài muốn đều mua con lại cấp tiện nghi mấy văn tiền.”

Nương Tây Viễn còn không có kịp phản ứng, tiểu nhị bên kia đã sốt ruột. Nương Tây Viễn vừa nghe nhân gia lại cấp tiện nghi, cũng không rối rắm, vô cùng cao hứng mà đem vải cầm ở trong tay.

Nhà ngoại Tây Viễn cách Vạn Đức Trấn không xa, xe lừa chỉ chốc lát sau liền đến Phúc gia trang. Tên thôn trang lấy thực hảo, nhưng là người trong thôn sinh hoạt cùng hạnh phúc còn có khoảng cách rất lớn. Bởi vì cách Vạn Đức Trấn gần, thổ địa trong thôn không giống bên nhà Tây Viễn, nhà ông ngoại có sáu mẫu ruộng đã xem như nhiều.

Nhà ông ngoại ở phía nam trong thôn, xe lừa còn chưa tới trước cửa, một vị nam nhân vóc dáng cao cao đã bước nhanh hướng xe đi tới.

“Đại cữu!”

Tây Vi lớn tiếng hô một tiếng.

“A, tới.”

Đại cữu đáp lại Tây Vi một tiếng, rồi đi theo sau xe lừa, cũng không hé răng thêm, vừa nhìn đã thấy chính là người thành thật.

Tây Viễn nhìn kỹ đại cữu, vóc dáng rất cao, còn cao hơn cả nhị thúc Tây Minh Võ, mặt có chút đen, lớn lên cùng mẫu thân có điểm giống, phỏng chừng là giống bà ngoại.

Tới viện môn, xe mới vừa dừng lại, người trong phòng nghe được động tĩnh đều đi ra, phía trước là tiểu cữu, vóc dáng không có cao bằng đại cữu, chiều cao trung bình, so với Tây Minh Văn cao hơn một chút, cũng là mặt đen, nhưng là lớn lên cùng đại cữu không giống nhau, mắt to, khuôn mặt có góc cạnh, thế mà lại là soái nam nhân, khuôn mặt Tây Vi cùng tiểu cữu có chút tương tự, nguyên lai là giống nhà ngoại.

“Sao giờ mới đến a?”

Tiểu cữu chạy đến cạnh xe, một tay bế Tây Vi lên, còn ôm xoay hai vòng, chọc cho Tây Vi cạc cạc mà cười, trong miệng kêu “Tiểu cữu”.

“Tới rồi?”

Phía sau tiểu cữu mặt sau là bà ngoại, vóc dáng không cao, gầy gầy, ăn mặc bố y đơn giản, bên trên có mụn vá, nhưng là thực sạch sẽ. Bà ngoại cũng là người nói không nhiều lắm, đem viện môn mở rộng ra cho xe lừa vào sân.

Tây Viễn cùng Vệ Thành cũng nhảy xuống xe, cùng bà ngoại và hai cữu cữu chào hỏi, tiểu cữu ôm Tây Vi còn dùng tay sờ sờ đầu Vệ Thành.

“Này đều đã sắp tới buổi trưa, sao giờ mới đến a?”

Xe lừa vào viện, từ cửa phòng đi ra một vị lão nhân chống quải trượng, tóc đã trắng hết, nhưng là vóc dáng cao cao, sống lưng cũng thẳng tắp, vừa thấy chính là một lão nhân có uy nghiêm, cùng khuôn mặt tiểu cữu tựa hồ từ một cái khuôn mẫu khắc ra.

“A, đi vào trấn một chuyến, mua cho cha cùng nương còn có đại cữu tiểu cữu miếng vải làm xiêm y.”

Nương Tây Viễn đi lại đỡ lão gia tử.

“Mua thứ kia làm gì, có tiền tự mình tích cóp mà tiêu đi, để dành chút ít.”

Ông ngoại cũng không xoay người vào nhà, đứng ở đó xem Tây Minh Văn cùng đại cữu dỡ hàng.

“Ngươi cái tên tiểu tử thối, chỉ biết cả ngày trêu mèo đùa chó, cũng không biết giúp đỡ làm chút việc!”

Ông ngoại thấy tiểu cữu ở kia cùng Tây Vi chơi nháo, cũng không giúp tỷ phu dỡ hàng, cầm tẩu chỉ vào mắng.

Tiểu cữu cũng không giận, cùng Tây Vi thè lưỡi, bọn họ đều đã quen lão gia tử khi không có việc gì liền mắng chửi người, dù sao ông nhìn cái gì không quen liền há mồm mắng, còn nếu nói lấy gậy đánh người còn không có khả năng, tuổi lớn chân cẳng không tốt, căn bản là đuổi không nổi.

“Haizz, cái nhà này, là bại ở trong tay ta. Từng ngày, trừ bỏ ăn không nghĩ gì khác, chỉ biết ăn.”

Lão gia tử xem xe dọn xong rồi, chống quải trượng hướng trong phòng đi vào.

“Cha, nhị tỷ bọn họ còn chưa có trở về sao?”

Nương Tây Viễn một bên đỡ lão cha, một bên hỏi.

“Không có, nói là hôm nay về, cũng lại chưa về, ai biết nghĩ làm sao.”

“Ông ngoại.”

“Ông ngoại.”

Tây Viễn cùng Vệ Thành giúp đỡ lấy đồ trên xe xuống, mang vào trong phòng, đến trước mặt ông ngoại cùng lão nhân chào hỏi.

“Ai, tới, Tiểu Viễn a, mấy năm không có tới nhà ông ngoại, không nhớ ông ngoại sao?”

“Nhớ, sao lại không nhớ đâu, không phải là sinh nhật ngài con cùng nương vội chạy đến đây sao.”

Tây Viễn vội vàng giải thích.

“Còn tưởng con đem ông ngoại quên mất rồi. Khi còn nhỏ tới nhà ông ngoại, liền tìm ông ngoại ôm, người khác mà ôm liền khóc, hiện tại ôm không được. Ông ngoại già rồi.”

“Ông ngoại, xem, nãi nãi tặng cho ngài cùng bà ngoại gà mái.”

Tây Viễn vội vàng nói sang chuyện khác, chuyện trước kia này hắn thật là không biết a!

“Ai, hảo, hảo, đây là Thành Tử đi, vừa nhìn thấy chính là hảo hài tử, còn có Tiểu Vi, đều hảo đều hảo.”

Ông ngoại một bên thì thầm một bên hướng trong phòng đi vào.

------ Hết chương 64------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro