Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Cây ăn quả

Edittor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 4/4/2019

Trung tuần tháng ba, sắp phải cày bừa vụ xuân, Tây Minh Văn khi đưa hàng từ Ngạn Tuy thành về, manh về thật nhiều giống cây ăn quả, đây là Tây Viễn nhờ Tôn Diệp ở phủ thành tìm giúp.

Người trong nhà cùng nhau đem cây giống trên xe dọn xuống, thừa dịp trời còn chưa tối liền động thủ đào hố trồng cây ăn quả. Cây ăn quả chủ yếu trồng tại hậu viện, Tây Viễn cầm một cây anh đào giống, tính toán trồng tại trước tây sương phòng nơi hắn dạy mấy hài tử đọc sách. Tây Vi cùng Vệ Thành nhìn thấy, cũng phân biệt cầm một cây, cùng ca ca góp náo nhiệt, Tây Viễn bất đắc dĩ, lại xê dịch vị trí, ba huynh đệ đứng song song trồng cây ăn quả, cây anh đào của Tây Viễn trồng tại trung gian, bên trái là cây táo nhỏ của Vệ Thành, bên phải là cây hải đường quả của Tây Vi.

“Hai hài tử này, ca ca làm gì bọn họ cũng đi theo làm đó.”

Nương Tây Viễn xem ba huynh đệ trồng cây đến khí thế ngất trời, cùng Tây Minh Văn nói thầm.

“Hài tử hòa thuận còn không tốt? Nàng xem Từ gia bên kia, mấy hài tử cả ngày tránh cái này tránh cái kia, lúc mà gây lộn còn mắng lên cả câu 'mẹ ngươi, cha ngươi', đại nhân đánh mắng thế nào đều không nghe.”

Tây Minh Văn cười nói.

“Ta lại không có nói là không tốt, hài tử nhà ta có thể giống nhà họ sao? Nếu là như vậy ta không còn mặt mũi sống, quá mất mặt.”

Nương Tây Viễn giận trượng phu liếc mắt một cái.

“Nàng nha, chính là hài tử ngoan ngoãn nàng mới có thể nói như vậy, nếu là quản không nổi, nàng nói xem, có thể làm gì bọn nhóc sao?”

Tây Minh Văn đem xẻng buông xuống, đi lấy cây ăn quả.

“Cũng phải, ta xem nhà kia cũng còn không cảm thấy như thế nào kìa, không có việc gì còn cùng người trong thôn khen hài tử nhà họ tốt như thế nào đâu, không có việc gì liền cùng hài tử nhà ta so, nói Tiểu Viễn nhà ta lười, ngày đông cũng không thấy giúp trong nhà ôm quá một bó củi, hài tử nhà hắn lại có bao nhiêu cần mẫn.”

Nương Tây Viễn liếc Đông viện một cái, cách nhà cũ, bất quá cũng có thể thấy.

“Cứ để nhà hắn so sánh, hài tử nhà ta không cần khen, mỗi người đều tốt. Ừ thì hài tử nhà bọn cần mẫn, kiếm về được cho cha mẹ một phân tiền không? Lớn như vậy rồi còn vì miếng ăn đánh nhau muốn thăng thiên, còn không biết xấu hổ mà nói.”

“Cũng không phải vậy sao……”

Hai vợ chồng thấp giọng nói chuyện, trong tay cũng không nghỉ. Trong nhà bên cạnh, nhị thẩm thấy nhà đại ca bận trồng cây, liền thúc giục Tây Minh Võ làm nhanh lên, trong miệng thì gọi Dương Dương hãy đi trước hỗ trợ, hai người bọn họ còn có chút việc chưa làm xong.

Đại ca nàng hai ngày trước trở về, trong nhà sắp trồng trọt, cho nên hai vợ chồng hiện tại mệt hơn so với ngày thường, hơn nữa, năm nay bọn họ dọn về đây, ruộng để Tây Minh Toàn làm cũng muốn đòi về tự mình làm, Tây Minh Toàn tuy rằng lại chít chít meo meo nửa ngày, bất quá cũng không dám nói không trả, trận đòn tháng giêng kia vẫn là có hiệu quả.

“Nãi.”

Ngoài viện môn tiến vào một cái đầu nhỏ, là Cẩu Đản nhà Tây Minh Toàn. Tây Minh Toàn sau khi bị đại ca đánh giận dỗi không tới, còn cấm người trong nhà lại đây. Lão thái thái tuy rằng thương tiểu nha đầu, cũng chịu đựng không có đi xem.

Đại nhân có thể nhịn xuống không tới, tiểu hài tử chính là không có nghị lực này. Đại Hổ Tử còn hảo, vốn dĩ cùng nãi nãi bên này cũng không thân, trước kia thường tới đều là bởi vì bên này có ăn ngon, hiện tại cha nó không cho tới, nó càng vui vẻ vì không cần đọc sách, cho nên căn bản không qua.

Cẩu Đản nhỏ thì không được, nhóc thích cùng mấy ca ca chơi, đặc biệt Tây Dũng tuổi tác cùng nó không sai biệt lắm, mặt khác, mỗi lần đi qua, nãi nãi hoặc là đại thẩm đều sẽ cho nhóc đồ ăn ngon, không giống cha mẹ mình chỉ biết đánh người mắng người, cho nên, nhóc thường xuyên sẽ lén lút mà chạy tới chơi trong chốc lát, vạn nhất bị Hổ Tử thấy về nhà cáo trạng, cha liền sẽ mắng nhóc.

Bất quá bắt nhóc không tới nhà nãi nãi, nhóc còn làm không được.

“Cẩu Đản a, mau tiến vào.”

Giữa đại nhân có mâu thuẫn cũng không thể liên lụy đến hài tử, Cẩu Đản mỗi lần tới, cả nhà Tây Viễn một nhà đều sẽ không khó chịu.

“Cẩu Đản, tới giúp ca lấy cây ăn quả, trong chốc nữa làm xong cho ngươi đường ăn.”

Tây Viễn dụ dỗ Cẩu Đản nói.

“Ai, đại ca, đệ tới.”

Cẩu Đản có điểm sợ hãi Tây Viễn, hiện giờ thấy đại ca kêu nhóc, tung ta tung tăng mà chạy qua, nãi nãi nhìn trong lòng vui mừng không ít, không có lão nhân nào nguyện ý nhìn đến nhi nữ không hòa thuận.

“Cẩu Đản, Tiểu bất điểm như thế nào?”

Vệ Thành hỏi Cẩu Đản.

“Tiểu bất điểm hiện tại rất thông minh nha, đệ gọi nàng, nàng đều biết chuyển đầu tìm.”

Cẩu Đản là hiện tại là chỗ tìm hiểu tình hình Tiểu bất điểm của cả nhà.

“Đêm có khóc không a?”

Nãi nãi hỏi.

“Có đôi khi cũng khóc, nương con ngủ không biết gì, cha con liền đá nương con, đem nương đá tỉnh.”

Cẩu Đản cầm cây giống, quay đầu lại cùng nãi nãi nói.

“Ai!”

Nãi nãi thở dài, gì cũng chưa nói, Tây Viễn nhìn nhìn lão thái thái, không lại hỏi tiếp.

Vài người đem ba gốc cây ăn quả trồng hảo, lại ở hai bên đường nhà chính đi ra viện môn, mỗi bên trồng một gốc nho, quả nho năm nay còn chưa thể cho quả, bất quá vào mùa hè giàn nho có thể cho bóng mát. Tây Viễn lại trồng cạnh gốc nho một gốc bầu hồ lô, là cái loại có thể làm gáo múc nước, múc gạo, còn trồng hai gốc bí đỏ, như vậy cho dù nho không kết quả, còn có bí đỏ cùng hồ lô trang điểm giàn nho đâu.

Vội xong mấy việc này, nương Tây Viễn nương đã làm xong cơm, Tây Minh Võ bọn họ lại đây hỗ trợ, nàng liền đi nhà bếp nấu cơm. Người một nhà bao gồm cả một nhà Tây Minh Võ còn có Cẩu Đản, bao quanh ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm.

Cơm nước xong Cẩu Đản không dám ở nhiều, thời gian dài nhóc mà không quay về, người trong nhà liền sẽ đoán được nhóc chạy đến nhà nãi nãi, khiến cho tiểu hài tử tới nhà nãi nãi mà giống như đi làm trộm. Nãi nãi chưa nói cái gì, vẫn là nương Tây Viễn bảo bọn Tây Vi lấy đồ ăn vặt đút cho Cẩu Đản một ít, tâm tư lão thái thái nàng vẫn là hiểu biết.

Cẩu Đản vội giấu đi, lén lút mà trở lại nhà mình. Trong nhà Tây Minh Toàn bọn họ đang sắp ăn cơm.

“Cẩu Đản, đã chạy đi đâu? Cũng không biết giúp đỡ nương trông muội muội.”

Tam thẩm thấy Cẩu Đản thì tức giận mắng. Trong nhà hiện tại có tiểu hài tử, không thể không có người, việc ruộng đồng lại sắp bận rộn, Hổ Tử sáng sớm đã chạy không còn thân ảnh, nàng lại muốn bận việc nấu cơm, lại muốn bận việc chăm sóc tiểu nha đầu.

“Con đi đầu đông thôn chơi.”

Cẩu Đản lừa nương nói.

“Không phải là đi nhà nãi ngươi sao?”

Tam thẩm truy vấn. Kỳ thật nàng trong lòng hy vọng Cẩu Đản thường đi nhà lão thái thái, lão thái thái bây giờ không cho cái gì, trong nhà cũng không có đồ ăn ngon như nhà đại ca, bà không đau lòng nhi tử còn không đau lòng tôn tử sao.

Sai khi sinh hạ tiểu nha đầu, xem bộ dáng lão thái thái càng là yêu thích không buông tay, nàng còn tưởng rằng ỷ vào khuê nữ có thể được chút ngon ngọt, ai biết để nương nàng làm ầm ĩ một trận, lão thái thái đã sắp hai tháng không có tới nhà nàng, ngày thường cũng không cho hài tử cái gì mang về.

Nàng bây giờ thèm trứng gà thèm không được, ngày đó bởi vì hai ca ca còn cùng Tây Minh Toàn đánh một trận, khiến Tây Minh Toàn không cho người trong nhà cùng nhà đại ca đi lại, khiến Tây Minh Toàn tức giận cho nàng hai nắm tay.

“Không đi, nhà nãi còn bận việc mà.”

Cẩu Đản còn nhỏ, nói dối cũng không lưu loát.

“Ngươi sao lại biết nhà nãi ngươi bận việc đâu?”

Tây Minh Toàn ở bên cạnh hỏi tiếp.

“A?”

Cẩu Đản trợn tròn mắt, theo bản năng mà dùng tay đi che quần áo.

“Nhất định là lại đi nhà nãi, cha, Cẩu Đản lại nói dối.”

Hổ Tử nhảy qua, một chút liền đem tay Cẩu Đản xốc lên, từ trong túi móc ra đồ ăn.

“Trả đệ, đây là đại thẩm cho đệ.”

Cẩu Đản ở phía sau đuổi Hổ Tử, Hổ Tử một chút liền chạy đến trong sân, một bên chạy một bên đưa đồ ăn vào miệng.

“Ngươi hỗn đản!”

Cẩu Đản thực tức giận, đường huynh đường đệ nhà Đại bá Nhị bá còn không cùng nhóc đoạt ăn, có ăn ngon còn cho nhóc, còn ca ca mình lại mỗi lần đều cướp của nhóc. Cẩu Đản đuổi theo hai vòng quanh sân cũng không đuổi theo được Hổ Tử, tức giận đến lấy đất ném Hổ Tử.

“Ngươi hai đứa thiếu đòn, đừng náo loạn, mau vào phòng ăn cơm.”

Tam thẩm ở nhà bếp réo lên.

“Ăn cái gì ăn, Cẩu Đản không được ăn, mày không phải là thích đến nhà đại bá mày sao, ngày mai mày liền đến nhà hắn mà ở hẳn đi, đừng trở về ăn cơm.”

Tây Minh Toàn tức giận mắng.
Hổ Tử nghe cha nó mắng Cẩu Đản, hướng Cẩu Đản nắm mũi le lưỡi, cất bước đi vào trong phòng. Cẩu Đản đứng ở trong sân, không biết mình có nên vào nhà hay không, nhóc thật ra không đói bụng, ở nhà đại thẩm ăn no mới trở về, chính là, nếu không vào nhà……

“Huynh nói huynh, chính mình cùng nhân gia cáu kỉnh còn lấy hài tử ra mà phát hỏa. Cẩu Đản, tới, vào nhà ăn cơm.”

Tam thẩm kêu tiểu nhi tử, Cẩu Đản cọ tới cọ lui mà vào phòng, Tây Minh Toàn trừng mắt nhìn nhóc một cái, không lại nói gì.

Vội xong việc trong nhà, thời tiết hoàn toàn ấm áp lên, áo bông đã mặc không được, cả nãi nãi đều thay áo kép. Mùa xuân khí đất ấm, vạn vật sống lại, Tây gia trồng cây ăn quả cũng chậm rãi bén rễ, bắt đầu lộ ra mầm xanh, tuy rằng đã chết mấy cây, bất quá đại bộ phận xem ra đều không có việc gì.

Nãi nãi còn thực mê tín mà buộc cho mỗi cây một dải vải đỏ, nói là làm như thế này cây nhỏ dễ sống. Tây Viễn lên lớp cho bọn nhỏ xong, không có việc gì đều phải chuyển vài vòng quanh cây nhỏ, nhìn xem lại mọc ra mấy cái lá mới, nơi nào lại mọc thêm mầm.

Hôm nay, Tây Viễn đang ở trước cây táo Vệ Thành trồng cẩn thận quan sát, Tây Minh Văn đi đến sau Tây Viễn, muốn nói lại thôi mà ngập ngừng nửa ngày, thẳng đến khi Tây Viễn quay đầu, mới nhìn thấy lão cha.

“Cha, người đang làm gì thế? Làm con sợ muốn nhảy dựng.”

“Tiểu Viễn à, cha có chuyện này muốn cùng con nói.”

Tây Minh Văn chậm chạp ngập ngừng.

“A, hảo, cha nói đi.”

Tây Viễn cho rằng lại là chuyện sinh ý trong nhà, cũng không quá để ý.

“Chính là, cái kia……”

Tây Minh Văn rặn nửa ngày, vẫn là chưa nói ra được.

“Cha, việc gì vậy, cùng con không thể thống khoái nói sao?”

Tây Viễn vừa thấy lão cha như vậy, cũng trở nên khẩn trương lên. Tây Minh Văn ấp a ấp úng như vậy, phỏng chừng không phải gì chuyện tốt.

“Viễn a, cha nói nhưng con đừng nóng giận.”

Tây Minh Văn nhìn nhìn thần sắc Tây Viễn.

“Cha! Người nếu lại không nói con có thể sinh khí thật đó!”

Cảm giác bị nhử không dễ chịu a.

“Chính là nhà ta làm thức ăn, gần nhất ta phát hiện luôn thiếu mất một ít, cũng không nhiều lắm, ta phát hiện……”

“Ai tới nhà ta tới trộm đồ?”

Đây là phản ứng đầu tiên của Tây Viễn.

“Cha trộm rình hai lần, hình như là, là, là Thành Tử lấy.”

Tây Minh Văn chần chờ nửa ngày mới nói, còn khẩn trương mà nhìn Tây Viễn.

Này nếu là Tây Vi lấy, hoặc là Tây Dương Tây Dũng lấy, hắn đều sẽ không khó xử như vậy, mấu chốt đây là Vệ Thành! Vệ Thành rốt cuộc không phải là thân sinh của bọn họ, bọn họ ngày thường cũng chú ý đối tốt với đứa nhỏ này, cho dù làm sai chuyện gì cũng không dám nói, sợ hài tử thương tâm. Bất quá, Vệ Thành trừ bỏ bướng bỉnh một chút, trên cơ bản không phạm quá sai lầm lớn gì, sai lầm nhỏ Tây Viễn liền đúng lúc sửa cho, thật đúng là không khiến bọn họ hao tâm.

Lần này bất đồng, đem đồ ăn nhà mình để kiếm tiền vụng trộm lấy ra ngoài, nói không dễ nghe một chút thì không phải ăn cây táo, rào cây sung sao. Bất quá, Tây Minh Văn quan sát vài ngày, xác định chuyện này thật là do Vệ Thành làm, hắn liền cả lão bà mình cũng chưa dám nói, sợ nói ra ấn tượng cả nhà đối với Vệ Thành trở nên không tốt.

Trong nhà trước nay đều không bạc đãi mấy cái hài tử, cho dù là thức ăn dùng để kiếm tiền, chỉ cần bọn nhóc muốn ăn, mang lên trên bàn cơm liền không phải ít, hiện tại Vệ Thành cùng Tây Vi, bao gồm cả Dương Dương cùng Tiểu Dũng, đối với thức ăn này đều tập mãi thành thói quen, cho nên Vệ Thành lấy đồ vật, nhất định không phải là để tự mình ăn.

Không phải nhóc ăn, vậy nhất định là cho người khác! Đứa nhỏ này, đây là bị làm sao vậy, như thế nào sẽ làm như vậy a! Tây Minh Văn khó xử đã lâu, mới hạ quyết tâm cùng Tây Viễn nói. Vệ Thành có thể nói là Tây Viễn một tay nuôi lớn, Tây Viễn đối Vệ Thành chính là rất để ý, còn tốt hơn đối với Tây Vi, có lẽ là bởi vì Vệ Thành trừ bỏ ca ca không có ai khác dựa vào.

Tiểu Viễn làm rất nhiều chuyện đều là vì Thành Tử! Nếu không có Vệ Thành, Tây Minh Văn hoài nghi trong nhà có thể nhanh chóng xây nhà như vậy hay không, ấn theo tính cách Tiểu Viễn hẳn là sẽ vui vẻ thoải mái mà chậm rãi kiếm tiền tích cóp tiền, chậm rãi đem tiền xây nhà tích cóp đủ rồi xây; còn không phải là bởi vì sau khi Thành Tử đến nhà hắn, tốn thật nhiều tiền chữa bệnh, Tiểu Viễn cảm thấy thực xin lỗi người trong nhà, mới nghĩ nhanh chóng kiếm tiền xây nhà làm bồi thường cho cả nhà.

Nếu không phải vì Thành Tử, Tiểu Viễn cũng sẽ không mỗi ngày dạy mấy cái hài tử công khóa, hắn sẽ chỉ dạy Tiểu Vi, cho Tiểu Vi nhận tự, hiện tại thêm bọn Trình Nam, còn không phải bởi vì để Thành Tử cùng mấy cái hài tử này quan hệ tốt, Tiểu Viễn nghĩ về sau Thành Tử trưởng thành có cái trợ lực.

Trước kia khi Tiểu Viễn dạy mấy hài tử công khóa, chính là không có đặt mấy tâm tư, Tiểu Viễn ở trong phòng dạy, hắn thường xuyên ở bên ngoài làm việc, đều có thể nghe được, có đôi khi Tiểu Viễn hỏi, ai đọc thuộc bài hôm qua? Không a, lần đó chỉ để mấy hài tử ngồi tự đọc lại. Hay là, mấy chữ hôm trước học có nhớ kỹ không, viết được không? Nếu không có, hôm đó cho viết nhiều thêm vài lượt. Tóm lại, chính là ta dạy mười cái, ngươi có thể nhớ kỹ năm cái là được.

Nhưng từ khi Vệ Thành cùng Trình Nghĩa học quyền cước, Tiểu Viễn cảm thấy thiếu nhân tình của Trình Nghĩa, lại thấy Trình gia đối với Trình Nam công khóa rất coi trọng, đi học cũng nghiêm khắc nhiều, hiện tại thường xuyên là: Kia ai đã học bài cũ hôm qua? Biết? Kiểm tra bài cũ. Không đúng, ngươi nơi này đọc không đúng, nói đi, dùng bao lâu thì thuộc được? Mười lăm phút? Hảo, ta cho mười lăm phút, đem nó học thuộc lòng, thuộc không được hôm nay cũng đừng trở về.

Cho nên hiện tại mấy người Trình Nghĩa đều không cần tới, liền biết tiểu tử nhà mình học như thế nào, nếu là đến thời gian không trở về, chính là bị phạt công khóa. Mấy cái hài tử cũng không dám giống như trước học tập giống như đi chơi, đều thực dụng công, hắn cũng thường xuyên thấy Tiểu Viễn cầm sách đọc, phỏng chừng là chuẩn bị giảng bài cho bọn nhỏ.

Còn có, chỉ cần Tiểu Viễn thấy Thành Tử đối cái gì để bụng, hắn liền sẽ suy nghĩ làm ra. Tỷ như cung tiễn Vệ Thành không rời tay, có đôi khi ngủ đều ôm trong ổ chăn, tỷ như giàn nho trong viện, cây anh đào, kia còn không phải Thành Tử có một lần nghe hài tử khác nói qua, nói nhóc đi nhà thân thích được ăn qua, ăn rất ngon. Vệ Thành trở về lúc ăn cơm cùng người trong nhà kể lại, Tiểu Viễn nghe thấy được gì cũng chưa nói, không quá mấy ngày đi một chuyến Ngạn Tuy thành, Tôn Diệp liền giúp đỡ mua về nhiều thế này.

Tiểu Viễn đau lòng Thành Tử như vậy, nếu là Thành Tử làm sai cái gì, tức giận nhất nhất định là Tiểu Viễn! Chính là nếu không nói, như vậy tiếp tục cũng không phải biện pháp, cho nên Tây Minh Văn rối rắm vài ngày, mới do do dự dự mà cùng Tây Viễn nói, vốn tưởng rằng Tây Viễn sẽ phát hỏa, chính là xem biểu tình Tiểu Viễn, giống như còn tốt, Tây Minh Văn trộm thở phào nhẹ nhõm.

------ Hết chương 59-----

Cha Tây quả là người cha tốt. Lo Thành Tử bị Tây Viễn giận mới do dự mãi không dám nói...

Cây anh đào (cherry)

Cây bầu hồ lô:


Hải đường:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro