Chương 58: Tiểu Lâm
Edittor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 2/4/2019
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên nền tuyết, tuyết nhanh tróng bị hòa tan.
Trận tuyết này tan xong, thời tiết lập tức liền ấm lại, nền đất giã đông. Tây Viễn ở nhà gieo rau, năm nay không cần xây nhà, có thể từ từ mà sinh hoạt, vườn có chút lớn, cho nên Tây Viễn liền gieo nhiều một chút.
Người trong thôn muốn trồng đều lại đây hỏi một chút, Tây gia không tàng tư, đem bọn họ đưa đến chỗ gieo rau của nhà mình tham quan, nếu không rõ cũng một năm một mười mà nói cho.
Cho nên mùa xuân năm nay, Liên Hoa thôn không giống mọi năm chỉ cày bừa vụ xuân, mà là bận việc khí thế ngất trời, nuôi ngỗng nuôi vịt, trồng rau sớm, Tây gia làm như thế nào họ liền làm như thế. Tuy Tây gia nói không phụ trách việc bán, nhưng thứ hiếm lạ như vậy, bọn họ cảm thấy tự mình đi Vạn Đức Trấn hoặc là Ngạn Tuy thành là được, không cần lo bán ế.
Có lẽ là thấy được hy vọng sinh hoạt, hiện tại các thôn dân trên mặt không có nếp nhăn bị năm tháng gian khổ co kéo, mà là đều có bộ dáng tươi cười, trong ánh mắt sáng rọi hy vọng vào tương lai tốt đẹp.
Tuy rằng cùng thôn dân nói sẽ không giúp đỡ bán rau, bất quá Tây Viễn vẫn là cùng Tôn Diệp bên kia nói qua, để hắn ngoài Tụ Đức lâu, lại giúp nhìn xem có phương pháp có thể giúp đỡ tiêu thụ hay không, Tôn Diệp không do dự mà đáp ứng, hắn quen biết một ít hộ nhà giàu, mỗi ngày đều phải tiêu hao không ít rau xanh, Liên Hoa thôn nho nhỏ, có thể sản xuất ra nhiều thì cũng sợ đến lúc đó vẫn không đủ sử dụng đâu.
Hơn nữa, hắn cũng có thể đứng giữa, ân, mưu lợi bất chính một chút, đây là Tây Viễn lại cho hắn thêm chút tiền thu, Tây Viễn ấy mà, quả thực chính là đồng tử chiêu tài của Tôn Diệp hắn.
Tây Viễn năm nay gieo giống nhiều hơn một chút, là chuẩn bị cho nhà Thu Dương, nhà Thu Dương chỉ có hai gian thảo phòng, không có nơi làm việc này, cho nên Tây Viễn cùng Thu Dương nói qua, bảo nhà hắn trước đem vườn rau thu thập, đến lúc đó tới nhà hắn lấy cây non là được, Thu Dương cao hứng mà chạy về nhà nói cho cha mẹ hắn.
Ngày nhà Thu Dương tới lấy cây rau non, Tây Viễn cũng theo đi qua, giúp đỡ bọn họ đem rau rồng vào trong vườn. Cũng dặn dò Thu Dương như thế nào tưới nước, buổi tối như thế nào dùng mành cỏ đắp lên.
Làm xong rồi, Thu Dương đưa Tây Viễn về nhà, hắn loáng thoáng biết được hai tiểu tử Triệu gia kia cùng Tây Viễn quan hệ không tốt, cho nên không yên tâm để Tây Viễn một mình đi về, Vệ Thành hôm nay vừa lúc cùng Trình Nghĩa học quyền cước, không ở bên người Tây Viễn.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, khi đi đến tán cây du trong thôn, nhìn thấy có tiểu hài tử bẩn hề hề đứng ở đó, bên cạnh lại có hai tiểu hài tử đang đuổi nhau.
“Tiểu Lâm.”
Thu Dương cùng đứa bé kia chào hỏi, trong ánh mắt hiện lên một tia đau xót không dễ nhận ra.
“Thu Dương ca.”
Tiểu nam hài sợ hãi mà cùng Thu Dương chào hỏi, lại lấy đôi mắt vụng trộm xem xét Tây Viễn.
“Đây là?”
Tây Viễn đối nam hài này không có ấn tượng, biểu tình của Thu Dương làm hắn có ngờ vực.
“Đệ đệ Tiểu Thụ.”
Thu Dương nhìn nam hài một cái, cúi đầu cùng Tây Viễn giải thích.
“……”
Tây Viễn nhìn kỹ nam hài kia, lớn lên có chút giống Tiểu Thụ, bất quá, lùn hơn Tiểu Thụ rất nhiều, cũng gầy hơn rất nhiều, cũng không có bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của Tiểu Thụ, ngược lại là có chút nhút nhát sợ sệt, co đầu rụt cổ.
“Nương của Tiểu Thụ……”
Thu Dương chần chờ một chút
“Nương Tiểu Thụ không có việc gì vừa nhớ tới Tiểu Thụ liền khóc, hiện tại thân thể cũng không được tốt, cha một mình cố không được, Tiểu Lâm phải chăm sóc hai đệ đệ, Tiểu Lâm trước kia cũng rất thích cười, hiện tại……”
Thu Dương nói không được nữa.
Tây Viễn vừa nghe liền minh bạch, nhìn mấy hài tử dưới tán cây du, quần áo trên người đều là mụn vá, cũng có chút bẩn, quần áo Thu Dương kỳ thật cũng có mụn vá, nhưng có Vương đại nương thu thập sạch sẽ, nhìn không khiến người cảm thấy thế nào, mấy cái hài tử này thì bất đồng, hơn nữa, giày Tiểu Lâm giày đều đã lộ đầu ngón chân.
Tiểu Lâm vô thố mà đứng ở dưới gốc cây, Thu Dương nhóc còn tương đối quen thuộc, trước kia vẫn luôn cùng ca ca cùng nhau chơi, hơn nữa Thu Dương làm người cũng hiền hoà, vẫn luôn cười tủm tỉm. Tây Viễn thì nhóc không quen thuộc như vậy, trước kia ca ca cũng đưa nhóc cùng Tây Viễn chơi đùa, bất quá khi đó nhóc còn nhỏ, chỉ có ký ức lờ mờ.
Từ khi ca ca không còn, Tiểu Lâm cảm thấy sinh hoạt của mình liền xuống dốc không phanh, mẫu thân không có việc gì luôn ngồi ở nhà ở khóc, cha cũng thở ngắn than dài, nương còn hay sinh bệnh! Trước kia trong nhà có việc gì ca ca đều hỗ trợ làm, nhóc chỉ cần đi theo ca ca liền hảo, hiện tại…… nhóc nhìn giày của mình, tay vô thố mà nhéo nhéo, một cái tay khác một chút một chút vô ý thức mà moi vỏ cây du già.
Tiểu Lâm cúi đầu, từ khi ca ca không còn, hắn liền mất đi chỗ dựa, không còn tùy hứng.
“Tiểu Lâm, tới, lại đây, đến chỗ Tiểu Viễn ca ca này.”
Tây Viễn đi đến trước mặt Tiểu Lâm, dùng tay đem hài tử kéo lại.
“Tiểu Viễn ca?”
Tiểu Lâm nhìn Tây Viễn một cái lại cúi đầu.
“Tới, ca ca có mấy khối đường, ngươi đưa cho đệ đệ cùng muội muội ăn.”
Hai cái tiểu nhân kia, một là nam hài, một là nữ hài.
“Tiểu Viễn ca, cha ta nói không thể lấy đồ của người khác.”
Tiểu Lâm chần chờ, nhóc lại cảm thấy như nghe được lời cha nói.
“Không có việc gì, Tiểu Viễn ca cho ngươi ngươi liền cầm, hắn cũng giống như Thu Dương ca vậy.”
Thu Dương bên cạnh nắm tay Tiểu Lâm, đem đường bỉ vào trong lòng bàn tay nhóc.
“Ca ca, ca ca, ta muốn, ta muốn.”
Hai cái tiểu nhân còn không hiểu chuyện, xem trong tay ca ca có đường, đều tranh nhau cướp lấy.
“Cho, một người một khối, từ từ ăn.”
Tiểu Lâm đem đường phân cho đệ đệ muội muội, chính mình cũng cầm một khối bỏ tới trong miệng, ân, thật ngọt, nhà nhóc năm nay ăn tết cũng không mua đường.
“Tiểu Lâm, về sau không có việc gì liền đến nhà ca tìm Tiểu Vi cùng Thành Tử chơi, được không?”
Tây Viễn sờ sờ đầu Tiểu Lâm, xuyên thấu qua nhóc phảng phất nhìn thấy một tiểu nam hài ngốc nghếch mà cười.
“Hảo!”
Tiểu Lâm cảm nhận được Tây Viễn thiện ý, đôi mắt cũng sáng lên, lớn tiếng đáp ứng.
“Nếu là có chuyện gì, liền nói cùng Tiểu Viễn ca với ca, nghe được không?”
Thu Dương cũng dặn dò Tiểu Lâm, mấy cái hài tử này hiện tại giống như không ai quản.
“Đã biết, Thu Dương ca.” Tiểu Lâm lộ ra tươi cười lần thứ nhất trong hôm nay.
“Ai, các ngươi chơi đi, chiếu cố hảo đệ đệ muội muội, đừng đi nơi nguy hiểm.”
Tây Viễn lại dặn dò một câu, tuổi Tiểu Lâm cùng Tây Vi không sai biệt lắm, Tây Vi cả ngày chỉ biết bướng bỉnh, việc gì cũng phải đại nhân trong nhà chăm sóc, Tiểu Lâm lại bắt đầu biết chiếu cố đệ đệ muội muội.
Hai người cảm xúc đều có chút hạ xuống, một đường không nói chuyện đi tới nhà Tây Viễn. Tây Viễn nhớ tới giày Tiểu Lâm lộ đầu ngón chân, vội vàng đi phòng Tây Vi, tìm ra hai đôi giày cũ của Tây Vi, lại chạy đến phòng của nãi nãi, đem giày nhỏ của Tây Dũng cũng tìm ra tới, cùng nhau đưa cho Thu Dương, nhờ Thu Dương ngày mai khi thấy Tiểu Lâm, đem cho bọn nhóc.
Hai người lại nói thầm trong chốc lát, Thu Dương mới đi.
Ngày hôm sau, Thu Dương liền đến nhà Tây Viễn, Tây Viễn đem rau giống còn lại trong nhà, đều lấy một ít ra, đưa Thu Dương cầm đi. Mấy thứ này Thu Dương không nang về nhà mình, mà là tìm Tiểu Lâm, cùng Tiểu Lâm mang về nhà nhóc.
Thu Dương đưa Tiểu Lâm tới vườn rau nhà nhóc, bên trong nhưng thật ra cũng đã dọn dẹp tu chỉnh, bất quá hiện tại gì cũng không có. Để hai cái tiểu nhân ở bên cạnh tự chơi, Thu Dương giúp đỡ Tiểu Lâm, cùng nhau đem rau non trồng xuống. Lại đưa Tiểu Lâm tới nhà mình lấy mành cỏ còn dư, có một ít là đồ cũ nhà Tây Viễn dùng năm trước, Tây Viễn vừa mới đưa lại đây.
Tây Viễn sở dĩ không dám đi đến nhàTiểu Lâm, là bởi vì nương Tiểu Lâm vừa nhìn thấy Tây Viễn là có thể nhớ tới Tiểu Thụ, người trong thôn nuôi vịt nuôi ngỗng là Tây gia khơi mào đầu, Tiểu Thụ cũng là vì đi chăn vịt mới có thể đến mương lớn phía đông, tuy rằng sẽ không bởi vậy ghi hận Tây gia, bất quá vừa nhìn thấy người Tây gia nàng liền sẽ nhớ tới Tiểu Thụ. Mấy chuyện này Tây Viễn đều đã nghe Thu Dương nói, cho nên tận lực không đi chọc nương Tiểu Lâm thương tâm.
Hai đứa nhỏ, Thu Dương thân thể còn yếu, bận việc non nửa ngày đã không sai biệt lắm, lúc này Trương lão lục cũng đã trở lại, nhìn đến hai đứa nhỏ ở vườn rau trồng rau thì ngây ra một lúc, sau đó cái gì cũng chưa nói, yên lặng mà cầm lấy rau non cùng trồng trọt. Tiểu Lâm vừa thấy cha cũng đi theo làm việc, đây là một loại cổ vũ không lời, nhiệt tình càng thêm lớn.
Làm xong thì trời cũng gần tối, Thu Dương lại dạy Tiểu Lâm nên như thế nào chăm sóc, kỳ thật cũng là gián tiếp mà nói cho Trương lão lục nghe, sau đó mới trở lại nhà mình, nhà hắn cùng nhà Tiểu Lâm đều ở đầu đông thôn, cách cũng không xa.
Thu Dương ở nhà mình được nuông chiều từ bé, hôm nay đi theo Tiểu Lâm vội vàng một ngày thật là mệt đến tàn nhẫn, buổi tối nằm ở trên giường đất cánh tay cẳng chân đều đau, bất quá trong lòng vẫn là cao hứng, hắn rốt cuộc có thể làm chút sự tình trợ giúp người ta.
Thời tiết hoàn toàn ấm, mọi nhà trong Liên Hoa thôn đều có vườn rau xanh biếc, nhìn khiến cho người cảm giác được vui mừng. Nương Tiểu Lâm phảng phất cũng cảm nhận được không khí trong thôn, nhìn vườn rau nhà mình xanh ngắt, nhìn ở Tiểu Lâm nhỏ gầy ngồi ở trong vườn nhổ cỏ, lần đầu tiên cảm giác còn phải đưa cuộc sống tốt lên.
Từ sau khi Tiểu Thụ không còn, nàng vẫn luôn thực thương tâm, tinh thần cũng thường thường hoảng hốt, có một lần ở bếp nấu cơm, lửa đã bén khỏi bếp nàng cũng chưa phát giác, vẫn là đúng lúc Trương lão lục trở về nhìn thấy, múc một chậu nước đem lửa dập tắt, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng. Sau đó khi trong nhà không có ai, nàng cũng không dám phát cáu, cho nên mấy cái hài tử này mấy tháng ăn không ít khổ.
Không thể như vậy, nàng còn có ba đứa con, cũng hiểu chuyện như vậy, tri kỷ như vậy, nàng làm nương không thể để hài tử chịu tội chính mình thì mặc kệ.
Tiểu Lâm thấy nương rốt cuộc ra khỏi nhà ở, còn ngồi xổm cùng nhóc nhổ cỏ, cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên, vui vui vẻ vẻ mà hô một tiếng nương, tức phụ Trương lão lục hướng về phía hắn cười cười, Tiểu Lâm chạy đến bên người nương, cùng nương hầu hạ vườn rau trong nhà, Thu Dương ca nói, chờ rau này trưởng thành, liền có thể bán lấy tiền, có thể mua thuốc cho nương, còn có thể mua quần áo cho đệ đệ muội muội cùng nhóc.
Mùa xuân là cái mùa tràn ngập hy vọng, tuy trong sinh hoạt vẫn có các loại không như ý, nhưng nhìn dương quang ấm áp, cũng có thể lên tinh thần dũng cảm mà đối diện.
Chờ đến khi buổi tối cũng không lạnh, Tây Viễn tổ chức cho mấy cái tiểu nhân, cùng hắn đi đất hoang đào việt quất, đương nhiên cũng mang theo Thu Dương cùng Tiểu Lâm.
Lúc đào việt quất Tây Viễn dặn dò phải lưu lại mỗi chỗ một ít, không cần trừ cỏ tận gốc, muốn cho mấy thứ này ở đất hoang còn có thể sinh sôi nẩy nở.
Đào Việt quất mang về vườn rau nhà mình tìm vị trí rành riêng trồng xuống, hiện tại đúng là mùa xuân, Việt quất lại là hoang dại, thực dễ dàng sống, cho nên, nhổ trồng việt quất cũng không cần có kỹ thuật hàm lượng gì, chỉ cần chú ý đừng làm rễ bị thương là được. Bởi vì bọn họ có “Căn cứ bí mật”, cho nên không cần phí tâm tư đi tìm, trực tiếp đến địa điểm đào là được, vài người dùng ba ngày đem việt quấtnhổ trồng thành công.
Thu Dương cùng Tiểu Lâm đào được, Tây Viễn để cho bọn hắn đều lấy về nhà, trồng vào vườn nhà mình, nói cho bọn họ phải hảo hảo chăm sóc, chờ đến lúc kết quả, dùng chúng nó đổi tiền. Thu Dương cùng Tiểu Lâm đều thực kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới việt quất thường thấy ở nơi đất hoang như vậy còn có thể đổi tiền, bất quá Tây Viễn ở trong mắt bọn họ chính là dây xâu tiền, Tây Viễn nói có thể bán tiền liền nhất định không sai được, cho nên đều hoan thiên hỉ địa lấy về nhà đi.
Thu Dương nghĩ sau khi đổi tiền, chính mình có thể lấy tiền đó mua giấy và bút mực, hắn hiện tại dùng vẫn là dùng đồ Tây Viễn cho lúc trước, nghĩ tới mình cũng có thể vì trong nhà thêm chút tiền thu, Thu Dương ưỡn ưỡn thân thể đơn bạc, ai nói hắn thân thể yếu đuối, về sau sinh hoạt tốt hơn hắn muốn cho những người hay chú ý nhà hắn trong thôn nhìn xem, hắn Vương Thu Dương cũng là rất lợi hại.
Tiểu Lâm lấy về nhà rồi đều không cần làm gì, đều bị nương nhóc tỉ mỉ trồng tại trong vườn, Tiểu Lâm xem nương coi trọng như đồ vật nhóc mang về như vậy, trong lòng đều muốn nở hoa rồi. Trương lão lục từ trong ruộng trở về, nhìn đến tức phụ không còn tránh ở trong phòng lau nước mắt, mà là ở trong vườn bận việc, trộm lau mặt, mùa đông nhà hắn rốt cuộc đi qua.
------ Hết chương 58-----
Cây du:
Cây du là một trong những loài cây phổ biến, rất lý tưởng để trồng lấy bóng mát trong vườn và dọc theo những con phố. Cây du hiện diện khắp nơi trên thế giới với nhiều giống khác nhau. Có hơn 30 loài du, nhưng hầu hết đều có chung các đặc điểm: lá xanh với mép lá hình răng cưa và chuyển màu vàng khi sang thu; vỏ cây màu nâu xám có các rãnh sâu; cây có hình dạng tương tự như bình hoa rất dễ phân biệt với các cây khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro