Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Cọ cơm

Edittor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 1/4/2019

Ngồi lột nhân hạt phỉ cho Vệ Thành trong chốc lát, đến khi Vệ Thành ăn cảm thấy mỹ mãn, Tây Viễn mới dừng tay, nhìn dáng vẻ bà ngoại cùng mợ Vệ Thành sẽ không lập tức đi, Tây Viễn không nghĩ lại để cho các nàng tìm cách dán lên Vệ Thành, phá hư tâm tình tốt, liền đưa Vệ Thành ra khỏi cửa.

Hai anh em dạo tới dạo lui rồi tới nhà Vương Thuận bá bá, Vệ Thành cùng Tiểu Trụ cùng nhau chơi trong chốc lát, Đại Ni cũng đi theo sau mông hai ca ca, bất quá không thể ngồi mãi ở nhà người ta được, mắt thấy sắp đến lúc ăn cơm chiều. Hiện tại tuy rằng ban ngày dài hơn, bất quá nông hộ vì tiết kiệm lương thực, không đến khi gieo trồng mùa xuân sẽ không ăn ba bữa cơm, cho nên hiện tại người trong thôn vẫn chỉ ăn hai bữa cơm một ngày.

Tây Viễn suy nghĩ một chút, liền dắt theo Vệ Thành từ nhà Vương bá bá đi ra, sau đó tiếp tục đi về đầu đông thôn, cuối cùng đi đến nhà Thu Dương. Thu Dương đang ở trong viện cùng cha vội vàng thu tuyết, nhà hắn ít người, cũng không dậy sớm làm, cho nên hiện tại còn không có làm xong.

“Thu Dương ca.”

Vệ Thành cách viện môn cất giọng giòn tan gọi Thu Dương.

“Ai, Thành Tử a, Tiểu Viễn? Ngươi sao lại tới?”

Thu Dương vừa thấy là Tây Viễn đưa Vệ Thành tới, buông chổi trong tay chạy tới.

“Không có chuyện gì, cùng Thành Tử ở trong thôn đi bộ một vòng, vừa lúc thấy cách nhà ngươi không xa, liền tới đây chơi một lát.”

Tây Viễn duỗi tay vỗ tuyết rơi dính trên người Thu Dương.

“A, vậy vào nhà nhanh lên, ta bảo nương làm cải trắng chưng, ngươi cùng Thành Tử hôm nay ở nhà ta ăn cơm chiều đi.”

Thu Dương vui sướng mà nói.

“Hảo, hôm nay liền ở nhà ngươi ăn.”

Thu Dương quá là tri kỷ! Tây Viễn cũng không chối từ, Vệ Thành bên cạnh đã thừa dịp Tây Viễn cùng Thu Dương nói chuyện, giúp đỡ Vương lão quắt xúc tuyết lên xe trượt tuyết, nhà hắn ít người, chỉ có hai người nên không thể khiêng, cho nên cha Thu Dương liền dùng xe trượt tuyết nhỏ mà kéo tuyết.

“Thành Tử a, không cần ngươi hỗ trợ, mau cùng ngươi Thu Dương ca cùng nhau đi chơi đi.”

Vương lão quắt nói với Vệ Thành, thấy đứa nhỏ này biết nhìn việc, làm việc còn nhanh nhẹn, cũng không biết Vệ Lão Nhị lúc trước nghĩ gì, hảo nhi tử không cần, lại đem cho người, về sau sẽ có lúc hắn hối hận. Khả năng là do chính mình không có thân sinh nhi tử, Vương lão quắt thực quý tiểu hài tử, đặc biệt là hài tử hiểu chuyện lại chăm chỉ giống Vệ Thành.

“Vương bá bá, để chúng ta cùng nhau giúp ngươi làm đi.”

Tây Viễn cũng không đi vào phòng, lôi kéo Thu Dương cùng nhau giúp Vương lão quắt dọn tuyết. Người nhiều làm việc nhanh hơn, hơn nữa khi trước cũng đã dọn gần xong, cho nên không lâu sau là xong rồi.

Tây Viễn dắt Vệ Thành, cùng Thu Dương vào phòng, trong phòng nương Thu Dương sớm đem cải trắng khô từ nhà kho lấy tới, rửa sạch sẽ, cho vào trong nồi chưng.

Thu Dương vào nhà liền lên giường đất, từ trên giường đất của mẹ lấy ra một cái bọc nhỏ, mở ra bên trong là mấy khối đường, này là trong nhà mua khi ăn tết, còn có khi hắn đi nhà Tây Viễn được Tây Viễn cho, hắn tiếc không muốn ăn hết ngay, hiện tại còn dư lại mấy khối, Tây Viễn tới nên hắn trong lòng cao hứng, cũng không tàng tư, đem chỗ dư lại đều lấy ra, ba người cùng nhau ăn.

Tây Viễn không khách khí, hắn lý giải chuyện Thu Dương muốn hồi báo hắn, cho nên chính mình cầm một khối, lại lấy cho Vệ Thành một khối, ngồi ở bên giường đất một bên ăn đường một bên cùng Thu Dương nói chuyện.

Nhà bếp, Vương lão quắt giúp đỡ nương Thu Dương nhóm lửa, nhà lão sống có chút khó khăn, hai vợ chồng lại là người trung thực, ngày thường người trong thôn rất ít khi tới nhà, bạn Thu Dương cũng ít, hiện giờ hai huynh đệ Tây Viễn đến nhà, cảm giác trong nhà có chút náo nhiệt lên. Từ khi Thu Dương cùng Tây Viễn ở bên nhau cùng chơi, những bà nương nhiều chuyện trong thôn thường thường lời trong lời ngoài mà thám thính, nhìn xem Thu Dương có biết việc nhà Tây gia hay không, đặc biệt là chuyện Tây gia kiếm tiền như thế nào, bọn họ sợ Thu Dương nhỏ tuổi, tâm nhãn không đủ dùng, cho nên luôn dặn dò Thu Dương, đừng nói gì với bên ngoài, Thu Dương chính mình cũng rất cẩn thận.

Nhìn xem Tây gia Tiểu Viễn cùng Thu Dương một chút cũng không khách khí, hai vợ chồng đều thực vui mừng, nhà lão nhân khẩu đơn bạc, Vương lão quắt chỉ có một ca ca, bất quá đã mất sớm, chỉ có một tẩu tử sống khó khăn, nuôi cháu trai cháu gái, cuộc sống còn không bằng nhà lão, đôi khi còn phải tiếp tế một chút, Thu Dương lại là cái hài tử thẹn thùng thành thật, bọn họ đều lo lắng về sau Thu Dương trưởng thành ở trong thôn sẽ bị khi dễ, hiện giờ hảo, có thể cùng Tây gia hài tử giao tình tốt, Thu Dương về sau làm gì cũng có cái dựa vào.

Ở nhà Thu Dương ăn qua cơm chiều, Tây Viễn lại cùng Thu Dương trò chuyện một lát, nhìn bầu trời đã sắp tối đen, nghĩ bà ngoại Vệ Thành có lẽ sẽ không ở nhà hắn đi, phỏng chừng lúc này đã về, liền đưa Vệ Thành ra khỏi nhà Thu Dương, hai anh em lại dạo tới dạo lui mà hướng nhà mình đi về.

Về tới nhà, Tây Vi đang ở trong viện ngóng ra ngoài, vốn dĩ khi bà ngoại Vệ Thành vừa đi, nhóc liền nghĩ đi tìm ca ca, chính là nãi nãi bọn họ nói trời sắp tối, không cho tự nhóc chạy ra đi, lão cha lại đi tiễn hai mẹ con kia, gia gia trời tối không thấy rõ đường, cho nên nhóc chỉ có thể sốt ruột mà chờ ca ca trở về, thấy thân ảnh Tây Viễn cùng Vệ Thành, Tây Vi nhanh tróng mà chạy ra.

“Ca, ca,”

Xem bộ dáng Tây Vi, là dsang nghĩ muốn đem chuyện hôm nay thám thính được kể cho ca ca, bất quá Tây Viễn nhìn Vệ Thành, trộm nhéo nhéo tay Tây Vi, Tây Vi vội vàng đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.

Vào phòng, nương Tây Viễn đang ở nhà chính chờ bọn họ

“Có ăn cơm không a? Nương đem đồ ăn để phần cho các ngươi đang để trong nồi giữ ấm.”

Nói xong xoay người muốn đi lấy đồ ăn.

“Nương, không cần, con cùng ca ca ở nhà Thu Dương ca ăn cơm xong rồi.”

Vệ Thành lớn tiếng trả lời.

“Các ngươi không ăn? Vậy nương cứ đem đồ ăn mang lên”

“Mang đến đây đi, chờ buổi tối đói bụng chúng con lại ăn.”

Trong nhà tuy rằng cũng giống người trong thôn chỉ ăn hai bữa cơm, bất quá tục ngữ nói choai choai tiểu tử, ăn nghèo lão tử, ba huynh đệ Tây Viễn đúng là thời điểm thân thể đang lớn nhanh, mỗi ngày không đến khi đi ngủ liền đói bụng, còn ăn thêm một bữa ăn khuya, mỗi lần nương Tây Viễn nấu cơm đều sẽ cố ý làm nhiều chút, để dành cho ba huynh đệ.

Vệ Thành cùng Tây Viễn đi vào phòng nãi nãi chào hỏi, rồi cùng Tây Vi chạy đến tây phòng đi chơi. Thấy Vệ Thành đi rồi, Tây Viễn lệch qua bên người nãi nãi tinh tế hỏi thăm chuyện hôm nay.

“Nãi, các nàng tới làm gì?”

“Còn có thể làm gì, từ chỗ người khác nghe được nhà ta sống tốt, muốn mượn Thành Tử đắp lên quan hệ, về sau có việc dễ há mồm.”

“Cha con đưa các nàng đi, lúc nào có thể trở về a?”

Bên ngoài trời đã sắp đen, Tây Viễn có điểm lo lắng cho lão cha.

“Không cần đưa đi xa, các nàng cũng không phải cố ý tới xem Thành Tử, là đến thăm người thân là Hứa Đình Truân, nhân tiện lại đây.”

Tây Viễn vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, Hứa Đình Truân ở phía bắc thôn bọn họ, cách chỉ có năm sáu dặm, xe lừa đi phỏng chừng một canh giờ là có thể cả đi cả về.

“Không có việc gì, đừng lo lắng, nhị thúc ngươi theo cha ngươi đi.”

Lão thái thái nhìn ra Tây Viễn là lo lắng lão cha hắn.

“Nhị thúc cũng đi theo? Không cần đi, này cũng không bao xa.”

Tây Viễn nghi hoặc nói.

“Khó mà không lo, nhị thẩm ngươi cũng đều đi theo, cha ngươi ngươi còn không biết, làm người thành thật lại mềm lòng, hai mẹ con kia vạn nhất lại nghĩ gì mưu mô, cha ngươi chắc chắn mắc mưu.”

“A? Không thể nào?”

Cái này Tây Viễn không nghĩ tới, “Các nàng còn có thể làm ra chuyện gì được?”

“Còn không phải cách cũ sao? Cha ngươi, nhân gia vừa khóc kêu nghèo, lại cho vài lời hay, có thể lại mềm lòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta kêu Tiểu Vi qua đi đem nhị thúc nhị thẩm ngươi gọi tới.”

Lão nhân gia rốt cuộc từng trải nhiều, suy xét cũng chu toàn.

“Ân, lúc này các nàng sẽ không dám làm chuyện xấu, nhị thúc mà đen mặt là giống như Diêm Vương, nhị thẩm lợi hại lên cũng không phải người lương thiện.”

Tây Viễn cười hì hì nói.

“Nói xấu chúng ta cái gì vậy?”

Tây Viễn vừa dứt lời, nhị thẩm liền mở cửa vào, nàng mới từ bên ngoài tiến vào, trên người còn mang theo một cỗ khí lạnh.

“Ai u, bị bắt tại trận! Nhị thẩm, ta đó là khen các ngươi đâu, cũng không phải là nói bậy.”

Tây Viễn vội vàng cười nịnh nọt.

“Cợt nhả, có kiểu khen người như vậy sao.”

Nhị thẩm chụp Tây Viễn một chút, Tây Viễn cũng không trốn.

“Đưa đến đó rồi?”

Lão thái thái hỏi con dâu thứ.

“Cũng coi như là vậy, các nàng ý tứ muốn chúng con đưa đến nhà thân thích, phỏng chừng là muốn khoe khoang cùng người, con liền nói trời không còn sớm, mùa đông còn có lang, trên đường không an toàn, cho nên đưa đến cửa thôn để cho các nàng xuống xe chính mình đi trở về đi.”

Nhị thẩm cùng bà bà hội báo.

“Đưa đến đó chúng ta liền kết thúc nhân nghĩa.”

“Ai, ta cũng nghĩ như vậy. Nương, các nàng sao muộn như vậy mới đi? Trên đường đều là tuyết, xe đi không nhanh, còn không bằng dùng chân đi đâu, cũng không có bao xa.”

Nhị thẩm hỏi, lúc ban ngày nàng cùng Tây Minh Võ vội vàng làm đậu hũ, không rõ ràng lắm chuyện nhà đại ca, lão thái thái kêu Tây Vi đi qua gọi mới biết được.

“Đợi gần một ngày, không phải Thành Tử không nhận các nàng sao, Tiểu Viễn sau đó lại đem Thành Tử đưa đi, phỏng chừng là muốn chờ Thành Tử trở về lại hống hống, sau đó nhìn trời sắp tối, thật sự không đi không được, mới thu xếp đi.”

“Ra là vậy, khi đó mới đi đúng thật là nên đưa, bằng không hai nữ nhân, vạn nhất trên đường sảy ra chuyện gì thì không tốt. Nương, Thành Tử không nhận?”

Nhị thẩm nhìn Tây Viễn, nhỏ giọng hỏi.

“Không có, liền tránh ở sau Tiểu Viễn không ra, phỏng chừng là khi còn nhỏ nhà ngoại họ cũng không quản đứa nhỏ này, hài tử cùng họ không thân thiết.”

“Chuyện này cũng không dễ nói, khả năng lúc ấy một là sợ Vệ Lão Nhị, một là sợ hài tử mất mẹ đến nhà bọn họ ở lại.”

Nhị thẩm nhanh mồm nhanh miệng.

“Hừ! Cả con gái nhà mình cũng không dám bảo vệ”

Lão thái thái khinh thường mà hừ một tiếng.

“Nương?”

Nhị thẩm nghi hoặc hỏi.

“Nương Thành Tử khi còn sống, khi đó Vệ Lão Nhị đánh nàng, nàng lúc đầu còn chạy về nhà mẹ đẻ nương tựa, nhưng khi về, Vệ Lão Nhị liền cầm đao đi nhà nàng làm ầm ĩ một hồi, ca nàng cũng là một tên miệng cọp gan thỏ, sợ tới mức không dám ra mặt cho muội muôi, muốn nhanh tróng đuổi muội muội đi. Mẹ nàng còn phô trương hơn, sợ tới mức không dám ra khỏi phòng, ai, chính mình đều đã sống hơn phân nửa đời, còn tiếc mệnh như vậy, nếu là ta a, bất cứ giá nào kể cả cho cả mạng già cũng không thể để con gái chịu uất ức!”

“Nhà mẹ đẻ chính là nơi khuê nữ xuất giá dựa vào, khi có việc nhà mẹ đẻ nếu có thể cho chút chỗ dựa, bằng không, chính là thật sự cùng đường. Nương Thành Tử phỏng chừng nhìn thấy thật sự không sống nổi mới……”

Nhị thẩm nhìn nhìn Tây Viễn đem đề tài dừng lại.

“Đúng vậy a, Vệ Lão Nhị đánh tức phụ, ngươi không được chứng kiến, túm đầu dùng sức hướng khung cửa đập vào, aizz!”

Tây Viễn nghe xong, cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, liền ra khỏi phòng nãi nãi. Trong phòng hắn, Vệ Thành cùng Tây Vi đang đầu chạm đầu ghé vào cùng nhau không biết nói thầm cái gì đâu.

“Hai ngươi làm gì kia?”

Tây Viễn dùng tay đem hai cái đầu nhỏ ép sát cạnh nhau.

“Không nói gì a, chỉ nói mợ Nhị ca có cái răng hô lớn, thật khó coi.”

Tây Vi ngẩng mặt về hướng ca ca cười hì hì nói.

“Lại lấy ngoại hiệu cho người ta đi?”

Tây Viễn thấu hiểu.

“Thiết, ta mới lười lấy đâu, Nhị ca đều không quen biết các nàng.”

Tây Vi phiên cái khinh thường.

“U, để cho ngươi lấy ngoại hiệu còn là chuyện vinh hạnh a.”

Tây Viễn trêu ghẹo Tây Vi.

“Đúng nha, người bình thường chúng ta còn không thèm suy nghĩ, có phải hay không, Nhị ca?”
Tây Vi kéo đồng minh.

“Đương nhiên, chúng ta là hai thiên tài, ca ca, đây chính là ngươi nói.”

Vệ Thành đắc ý dào dạt nhìn Tây Viễn.

“Hảo, các ngươi hai thiên tài này, chính là thông minh về loại chuyện này a.”

Ba huynh đệ vui đùa trong chốc lát, lại cùng nhau ăn khuya, Tây Viễn xem bọn họ làm bài tập, đương nhiên chỉ là hỏi đáp, không cần viết cùng đọc, Tây Viễn không cho hai đứa nhỏ buổi tối viết chữ hoặc là đọc sách, sợ hỏng mắt, hài tử khác hắn cũng dặn dò quá.

Tiêu thực xong, bọn họ liền lên giường đất nghỉ ngơi, Vệ Thành chỉ chốc lát sau liền ngáy nhỏ, Tây Viễn cũng có chút mơ mơ màng màng

“Ca, ca,”

Bên cạnh, Tây Vi kéo kéo góc chăn ca ca, hắn còn không có kể cho ca ca sự tình hôm nay đâu, trong lòng có việc ngủ không được.

“Ngươi sao còn chưa ngủ? Đến đây đi, cùng ca ca nói các nàng đã nói gì nào?”

Tây Viễn dùng cánh tay ôm Tây Vi.

“Các nàng nói muốn đón Nhị ca đi nhà bọn họ ở hai ngày. Nãi nãi nói Nhị ca hiện tại học chữ đọc sách, đi không được.”

“Ân, còn nói gì?”

“Còn nói bọn họ đều nhớ Nhị ca, nhớ đến không được, đại răng hô còn cầm hai đôi giày cho nhị ca, nương liền đem giày Nhị ca hiện tại mặc cho các nàng xem, của các nàng quá nhỏ, căn bản đi không được, các nàng cũng không còn mặt mũi tặng. Nói là không biết Nhị ca cao như vậy.”

“Ân, còn có đâu?”

“Còn có, còn nói lúc ấy nương Thành Tử ca bị Vệ Lão Nhị nhúng tràm, không thể không gả cho hắn, kỳ thật nhà bọn họ đều đặc biệt luyến tiếc khuê nữ. Ca, gì là nhúng tràm  a?”

“Các nàng ở trước mặt ngươi mà chuyện này cũng nói?”

“Ân, nương đuổi ta đi ra ngoài, ta cũng không nhúc nhích. Ca, là nói Vệ Lão Nhị đánh nương Nhị ca sao?”

“A, phải, ngươi không phải đã biết sao còn hỏi.”

Tây Viễn đang suy nghĩ như thế nào giải thích cho Tây Vi hai chữ “Nhúng tràm” này, muốn lừa dối quá cửa, không nghĩ tới Tây Vi chính mình có lý giải, Tây Viễn vội vàng thuận sườn núi hạ lừa.

“Ca, các nàng còn hỏi vịt ngỗng nhà ta nuôi làm sao, mùa xuân trồng rau như thế nào.”

“Nãi cùng các nàng nói sao?”

“Nói, nãi nói dù sao ngươi năm nay cũng đều nói cho toàn thôn, cũng không có gì bảo mật. Nãi nói không phải biết biện pháp liền nhất định có thể kiếm được tiền, cũng đúng là như vậy, ngỗng, vịt trước kia nhà khác không phải cũng đều dưỡng sao, cũng không dưỡng ra cái gì.”

“Đúng là như thế.”

Tây Viễn đã cùng trong nhà nói qua, người trong thôn ai lại hỏi thăm nuôi vịt ngỗng như thế nào liền nói cho, còn có chuyện trồng rau sớm, cũng có thể cùng người khác nói, nhà hắn hiện tại có Tụ Đức lâu thu vào, chút tiền lẻ không cần thiết che giấu, mặt khác, hắn cũng không nghĩ chỉ nhà mình giàu có, nhìn người trong thôn đều nghèo, như vậy quá chọc người đỏ mắt.

“Ca, ta không nghĩ để các nàng lại đến nhà ta.”

Tây Vi buồn ngủ đôi mắt đều không mở ra được.

“Vì sao?”

“Các nàng đến, Nhị ca trong lòng liền không cao hứng, ta đều biết.”
Tây Vi cùng Vệ Thành ở bên nhau, hiểu biết đối với Vệ Thành so Tây Viễn còn nhiều hơn. Vệ Thành mặt ngoài không chút nào để ý, đó là vì không để ca ca lo lắng, trên thực tế sao có thể một chút không để trong lòng.

“Đã biết, về sau không gọi bọn họ tới. Còn có, về chuyện mẹ Nhị ca ngươi đừng nói với hắn, nghe không?”

“Nghe, ca, ta đều biết.”

Tây Vi lẩm bẩm trở mình, chỉ chốc lát liền ngủ rồi.

---- Hết chương 57-----

Xin lỗi mọi người mấy ngày nay không up chương mới nhé!!!!

Nay là ngày cá tháng tư. Chúc mn nói dối vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro