Chương 46: Chuyển nhà
Chương 46: Chuyển Nhà
Edittor: Diệp Viễn
Ngày đăng: 13/3/2019
Chờ hết thảy chuẩn bị tốt, trên cơ bản đã tiến vào đầu mùa đông, tìm người tính cái ngày lành, Tây gia chính thức chuyển nhà.
Vốn dĩ đồ vật trong nhà không nhiều lắm, trừ bỏ lương thực, dụng cụ sinh hoạt, quần áo chăn gì đó cũng không nhiều không ít, nhà mới cùng nhà cũ lại gần, cho nên dọn cũng không mất công.
Nhà mới Tây gia ở phía tây nhà cũ, nơi đó đất trống rất lớn, vị trí đó có thể làm được hai cái nền nhà, lúc trước ở thời điểm tính toán xây nhà, Tây Minh Văn liền đi tìm lí chính, đem đất trống đều mua lại, xong xuôi các loại thủ tục, cộng thêm cả nhà cũ, Tây gia hiện tại đặc biệt rộng, Tây Viễn tính toán về sau Tây Vi Vệ Thành lớn, trong nhà lại xây thêm nhà mới, từng đó đất là đủ rồi.
Tây Minh Văn sau khi dọn xong nhà, nhị thúc Tây Minh Võ cũng từ Dương gia trang dọn trở về. Tây Minh Văn tự mình đánh xe lừa đi đón, nhà Tây Minh Võ đồ vật cũng không nhiều lắm, hơn nữa lúc Tây Minh Văn chuyển nhà, bởi vì nhà mới bên kia cái gì cũng có, đồ cũ Tây Viễn liền chủ trương không dọn, nãi nãi cùng gia gia sờ sờ đông sờ tây mà luyến tiếc, Tây Viễn vừa thấy cũng không thể đồng ý a, gia cụ cũ gì đó dọn qua cùng nhà mới cũng không cách nào phối hợp a, chính là xem bộ dáng lão nhân, lại không nghĩ vứt đi, vội vàng giải thích, mấy thứ này sở dĩ không dọn, chính là chờ nhị thúc trở về dùng.
Đúng vậy, Tây Minh Võ cũng không có dọn đến nhà mới của đại ca, mà là dọn tới nhà cũ, vốn dĩ đại ca đại tẩu đều nói nhà mình hiện tại lớn, phòng ở cũng nhiều, muốn cho bọn họ ở Đông sương phòng, phòng đều đã để dành cho, chính là Tây Minh Võ cùng tức phụ thương lượng, nói cái gì cũng chưa làm -- hắn nếu muốn dọn vào nhà mới, Tây Minh Toàn liền ngừng nghỉ không được, cũng đến nháo muốn dọn vào, này không phải tìm việc cho nhà đại ca sao?
( bản vẽ ở trang trước mình không để ý vẽ Đông sương thành bếp. Giờ mọi người tự yy lại nha. Đông sương là phòng trống. Tây sương mới là bếp)
Cho nên hắn kiên quyết muốn dọn đến nhà cũ kia, như vậy Tây Minh Toàn nhìn mà hụt hẫng cũng nói không nên lời gì, không lẽ muốn làm đến mức hắn trở về tìm nhà người khác không nhà ở trụ đi?
Tây gia nguyên bản ba gian nhà cỏ, cứ như vậy cho Tây Minh Võ ở, lão thái thái đau lòng hai tiểu nhân, muốn cho bọn họ ở phòng xép cạnh phòng mình, Dương Dương cùng Tiểu Dũng xem cha mẹ cũng không ngăn, thật cao hứng mà đem những " bảo bối" của mình mà chuyển hết vào.
Tiểu hài tử chuyển nhà, đồ vật nhìn khiến người buồn cười, Vệ Thành cùng Tây Vi cũng vậy, cái gì cung nhỏ a, đây là lần trước ở Ngạn Tuy thành mua được, còn có cung a, quả cầu lông gà a, đạn bùn vàng a, mảnh nhỏ chén đĩa a, các loại vật nhỏ đẽo từ gỗ a......
Nhân gia còn trịnh trọng đem đồ vật đặt ở trong ngăn kéo phòng mình, sau đó dùng khóa khóa lại, chìa khóa tiểu tâm dực dực mà đem chôn xuống đất, giấu đến nơi tự cho là ai cũng không biết.
Mà chân chính quần áo, chăn gì đó, nhân gia căn bản liền không nghĩ, đều là đại nhân lấy lại đây. Tây Vi cùng Vệ Thành tuy rằng có phòng mình, chính là chỉ ngủ nửa buổi tối.
Chuyển nhà ngày đầu tiên, Tây Viễn tắt đèn, nằm ở trên giường đất tính toán trong nhà về sau, mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, liền nghe thấy cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó hai cái củ cải nhỏ ở bên cạnh giường đất nhỏ giọng kêu ca ca, Tây Viễn bị giật mình lập tức tỉnh lại, đứng dậy thấy Tây Vi cùng Vệ Thành ôm chăn, thấy ca ca tỉnh, hai lời chưa nói, lập tức lên giường đất tự mình trải chăn, một mình một phòng gì đó, chờ lớn lên một chút rồi nói sau. Cho nên hiện tại hai cái tiểu gia hỏa ban ngày có phòng của từng người, buổi tối vẫn là theo ca ca ngủ.
Lão nhân vừa nghe nói đồ vật cho con thứ hai lưu trữ, liền không do dự nữa, bọn họ chỉ là luyến tiếc lãng phí đồ vật, lão thái thái cùng lão gia tử đều là vẫn luôn sống khổ, hiện giờ trong nhà tuy rằng tốt hơn rất nhiều, nhưng là thói quen tiết kiệm một chút cũng không thay đổi, trong nhà nếu ai lãng phí một chút lương thực, đem hạt ngũ cốc, bắp viên gì đó làm rơi xuống đất, đều phải lập tức nhặt lên, bằng không bị gia gia nãi nãi thấy, sẽ chuẩn bị nghe lải nhải nửa ngày, nói không biết tiết kiệm, giày xéo đồ vật.
Theo lời nãi nãi nói, cả đời một người ông trời cho từng đó lương thực, khi chết, chính là lương thực của hắn đã ăn xong rồi, ngươi lãng phí nhiều, phải ăn ít, cho nên không thể tai họa lương thực. Bởi vì duyên cớ lão nhân, người trong nhà đối với lương thực cũng đều thực quý trọng.
Những thứ khác lão nhân không kiên trì dọn, chính là nãi nãi luyến tiếc cái rương gỗ trong phòng cũ kia, cái đó là mua khi thành thân cùng gí gí, đối với lão nhân mà nói đó là cái kỷ niệm, mọi người trong nhà cũng có thể lý giải suy nghĩ bọn họ, người tuổi lớn, đều tương đối nhớ đến chuyện cũ, cho nên đem cái rương dọn qua đi, tìm thợ mộc một lần nữa sơn lại một chút, nhìn qua vẫn là mới tinh.
Dọn xong nhà, dựa theo tập tục nơi này, muốn mời người uy tín trong thôn cùng người quan hệ tương đối tốt ăn bữa cơm, hơn nữa, Tây Minh Võ trở về, tuy rằng cùng lí chính sớm đều nói tốt, nhưng cũng cần thiết cùng người trong thôn chào hỏi một cái, cho nên chầu này là nhất định phải hảo hảo mà mời.
Những thứ khác đều đã dọn qua từ trước đó, chờ đến ngày chuyển nhà, đem nồi chuyển đi, lúc này mới xem như đúng là chuyển nhà. Cùng ngày trong nhà làm rất nhiều đồ ăn ngon, nên mời những ai sớm đều đã tính toán.
Nhà bếp sương phòng, nương Tây Viễn cùng nhị thẩm còn có Vương đại nương cùng nhau vội vàng nấu cơm nấu đồ ăn, trên nhà chính gia gia cùng nãi nãi vội vàng chiêu đãi khách nhân, bếp lò nhỏ trên bàn cháy đỏ, ấm nước bên trên réo kêu, mặc kệ ai tới, đều sẽ pha mời một ly trà, để Tây Vi cùng Vệ Thành mời trà. Hai cái tiểu nhân cũng nói ngọt, mặc kệ là ai đều cười hi ha mà kêu thúc thúc bá bá, sau đó lại mời nhân gia uống trà.
Người trong thôn nhìn bọn họ hiểu chuyện, đều yêu thích mà sờ sờ đầu. Bên cạnh Tây Dương cùng Tây Dũng cũng giúp đỡ lấy hạt dưa đậu phộng linh tinh chiêu đãi khách nhân, học bộ dáng Tây Vi Vệ Thành. Hổ Tử cùng Cẩu Đản cũng sớm theo phụ thân tới, Hổ Tử cùng Tây Minh Toàn giống nhau, vừa đến đã bốc một đống đồ ăn vặt đút vào trong túi, sau đó ở trong xoay loạn, sờ sờ cái này chọc chọc cái kia.
Cẩu Đản tuổi còn nhỏ thì đi theo Tây Dương cùng Tây Dũng, tới tới lui lui mà chạy vội, trong túi cũng đút một ít đậu phộng, là đại bá cho, thỉnh thoảng lấy ra ăn một viên, nhóc còn nhỏ, không giống Hổ Tử bị vợ chồng Tây Minh Toàn ảnh hưởng khá lớn.
Tây Viễn năm nay ăn tết xong là đã mười ba tuổi, cho nên cũng phải đi theo phụ thân còn có nhị thúc cùng nhau ra ngoài mời người trong thôn tới nhà làm khách, có chút quen thuộc, giống Vương Tam gia gia đã sớm tự mình lại đây, nhưng Vương Tam nãi nãi cùng Vương Thuận bá bá không có tới, người một nhà đều đi nhà người ta ăn cỗ, bọn họ cảm thấy băn khoăn, chỉ để lão gia tử làm đại biểu, sau đó vẫn là phụ thân cùng Tây Viễn đi, khuyên can mãi, liền vừa kéo vừa lôi đem Vương Thuận bá bá thỉnh tới đây, Tây Viễn lại gọi Tiểu Trụ. Vốn dĩ đại nhân trong nhà không cho Tiểu Trụ tới, mà Tây Viễn lại nói, Tiểu Trụ là nửa đồ đệ của hắn, trong nhà có chuyện nên đến giúp đỡ chạy chân, cho nên liền đem Tiểu Trụ mang theo.
Những người khác giống như Trình Nghĩa, Trương lão bát, Giải Minh Lý bọn họ đều cùng Tây gia quan hệ không tồi, cho nên không cần thỉnh chính mình liền tới rồi.
Trước hết mời chính là lí chính, sau đó còn có vài vị trưởng bối lớn tuổi, các trưởng tộc, trong thôn tuy không có đại gia tộc, nhưng là các dòng họ cũng đều vẫn có tộc trưởng, ngày thường cũng không quản cái gì, nhưng là vẫn là được người trong thôn tôn trọng.
Người đến đông đủ, uống nước trà, ăn hạt dưa đậu phộng, cùng nhau trò chuyện trời đất. Nhìn nhà mới Tây gia tấm tắc khen ngợi, gia gia cùng hai cái nhi tử đều cười một cái liền trả lời, trong nhà tuy xây nhà lớn như vậy, tuy rằng trong lòng cũng cao hứng, nhưng là không thể ở trước mặt người trong thôn khoe khoang, như vậy người ta sẽ cảm thấy nhà ngươi có tiền liền kiêu ngạo, ngoài miệng nịnh hót trong lòng nghĩ như thế nào liền không thể biết được, cho nên càng đến lúc này càng phải khiêm tốn một ít.
Tây Minh Toàn ngồi ở chỗ kia, rất kiêu ngạo, đang cùng nhân gia khoe khoang nhà đại ca hắn như thế nào tốt như thế nào đẹp đâu, nói giống như chính là nhà hắn vậy, Trình Nghĩa ngồi bên cạnh nghe, liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẫn nhịn không lên tiếng. Trình Nghĩa cùng Tây Minh Võ quan hệ tương đối tốt, cho nên bàn tám người bọn họ để Tây Minh Võ bồi.
Đồ ăn làm xong, dùng chậu nhỏ đựng vào đặt trong phòng bếp, sau đó lại chia ra đĩa lấy mâm bưng lên trên bàn, khách nhân tới ngồi quanh bốn bàn. Trong đó có cả đại cữu ca Tây Minh Võ, hắn là đi theo giúp muội tử chuyển nhà, tới Tây gia liền bị giữ lại ở hai ngày, cùng nhau ăn mừng nhà mới.
Nhìn Tây gia hiện tại phô trương, hắn trong lòng âm thầm tán thưởng, xem ra muội tử là gả đúng nhà rồi, Minh Võ chỉ có so với đại ca hắn càng có tiền đồ, nếu cùng nhà đại ca hắn thân thiết, về sau cũng có thể sống tốt như thế, chính mình cũng có thể đi theo nhờ vả.
Xem ra may mắn mình lúc trước sáng suốt, nhìn muội tử sinh hoạt khó khăn, chủ động đưa ra ý kiến để muội phu đi theo làm đậu hũ bán, về sau muội phu có sinh kế, cũng sẽ không quên chính mình. Ngẫm lại bà nương trong nhà, không có việc gì liền cùng mình cằn nhằn, nói nào có chuyện muội tử xuất giá còn muốn nhà mẹ đẻ giúp đỡ sinh nhai, lời trong lời ngoài liền cũng nghĩ đem huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng kêu tới đi theo mình làm đậu hũ, may mắn lúc trước không nghe nàng, nữ nhân ý mà, tóc dài kiến thức ngắn, không biết nhìn xa trông rộng.
Đầu tiên mang lên chính là món mang đi bán ở Tụ Đức Lâu, chân gà nướng cay cùng nội tạng ngan ngỗng ngâm cay mỗi bàn một đĩa. Sau đó là thịt gà hầm khoai tây, trong nhà nuôi ba trăm con gà, lần này giết bốn con.
Tiếp theo là cá kho tàu, là ngày hôm qua Tây Viễn cùng gia gia đi Vạn Đức Trấn mua, hiện tại trời lạnh, lại có người bắt đầu bán cá đông lạnh. Cách làm năm trước lúc ăn tết Tây Viễn đã dạy nương hắn, hiện tại nương Tây Viễn nấu cơm ăn ngon đã có tiếng ở trong thôn, ngày thường không có việc gì nhóm tức phụ trong thôn đều sẽ tìm nàng lãnh giáo một chút, cái này làm cho người vẫn luôn trung thực như nương Tây Viễn rất có cảm giác thành tựu, từ khi cùng đại nhi tử học nấu ăn nhiệt tình tăng lên mười phần.
"Đại tẩu, ngươi làm đồ ăn cũng thật ngon, có thể ở trong trấn mở tiệm cơm rồi."
Nhị thẩm tán thưởng mà cùng nương Tây Viễn nói.
"Đều là Tiểu Viễn học được từ trong sách, rồi tự tay mà dạy cho ta, bằng không ta sao có thể nghĩ ra được!"
Nương Tây Viễn cười trả lời.
"Biết chữ thật tốt, Tiểu Trụ nhà ta so trước kia hiểu chuyện hơn không ít."
Vương đại nương cũng cười ha hả mà nói.
Nàng sáng sớm liền tới đây giúp đỡ nương Tây Viễn nấu cơm, trước kia cùng Tây gia quan hệ đã tương đối hảo, Tây gia lão thái thái cùng nương Tây Viễn lại không phải cái loại người có tiền liền mắt cao hơn đầu xem thường người khác, cho nên nhà bọn họ cũng không có đạo lý bởi vì Tây gia sống tốt liền xa cách người ta.
Bốn món ăn vừa lên, liền nhìn ra Tây gia lần này mời khách rất coi trọng, toàn gà toàn cá, hơn nữa thức ăn chỉ có tửu lâu trong thành mới có, cấp bậc thức ăn vừa nhìn đã thấy sang trọng.
Đồ tiếp theo mang lên cũng không kém, một món thịt trắng dưa chua, một bát xương hầm, một món gan tiềm thì là, còn có một món giải ngấy sở trường của nương Tây Viễn - rau trộn, cuối cùng chính là canh kim chi xương sườn, điển hình tám mặn một canh.
Tây Viễn chia ra mỗi bàn một bình rượu, sau đó liền ra nhà chính, nhị thẩm cùng nương ở đó chiếu ứng. Nãi nãi ở trong nhà, nãi nãi cùng Vương đại nương mang theo mấy đứa nhỏ, cũng ngồi ở bàn bên ăn cơm. Đừng thấy tam thẩm tuy lúc bận rộn không thấy mặt, nhưng giờ cơm vừa đến, lập tức lắc lư lắc lư lại đây, đem lão thái thái làm tức giận, vốn định nói nàng hai câu, lại thấy trong nhà nhiều người như vậy, vẫn là nhẫn nhịn không lên tiếng.
Tây Vi chia cho mỗi đứa nhỏ cầm một cái chén nhỏ, bên trong chính là rượu trái cây Tây Viễn làm, mấy tiểu tử kia cũng học bộ dáng người lớn, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó gắp một chút đồ ăn, tiếp theo lại nhấp một ngụm rượu, còn rất ra dáng, đôi khi lại còn chạm chén. Người lớn nhìn thấy không nhịn được mà cười.
Nãi nãi cũng rót cho Vương đại nương một ly, tam thẩm bên cạnh càng không thèm khách khí, đem ly cũng đưa tới, nãi nãi coi như không nhìn thấy, rượu trái cây dư lại chia cho mấy đứa nhỏ, chỉ lấy ra có một bình nhỏ, mỗi người chỉ có thể được chia một chén nhỏ. Đây chỉ để dành bọn nhỏ, Vương đại nương là khách, cho nhân gia một ly, người lớn trong nhà sao lại còn theo con nít đoạt đồ ăn.
Tam thẩm xấu hổ, vẫn là Vương đại nương cho nàng nửa ly, dư lại nửa ly Vương đại nương cũng không uống, nếm thử một ngụm, dư lại cũng phân cho mấy cái tiểu nhân.
"Nương, cái này cũng thật hảo uống, chờ một lát nữa con trở về cũng cho chúng con một chút đi? Không có việc gì cấp Hổ Tử Cẩu Đản uống một chút."
Nhân gia mặt dày, còn há mồm đòi lấy.
"Không có, Tiểu Viễn liền làm có một bình này, vốn dĩ tính toán để ăn tết uống, hôm nay cao hứng, lấy ra tới cho mấy đứa nhỏ."
Nãi nãi không muốn cùng vị con dâu cực phẩm này vô nghĩa, nói thẳng là không còn.
Tam thẩm căn bản không tin, không biết nhà đại ca đem đồ vật cất ở nơi nào rồi, bĩu môi, tiếp tục duỗi chiếc đũa gắp đồ ăn.
Tiệc rượu cũng ăn được thực náo nhiệt, người Tây gia đều giữ kỹ bổn phận, sẽ không nói lời khách sáo, người lớn tuổi cùng lí chính ngồi bàn chính, gia gia bồi, còn lại phân biệt là Tây Minh Võ Tây Minh Toàn bồi, có một bàn không có người Tây gia bồi, liền nhờ Trình Nghĩa cùng Vương Thuận bá bá chủ trì chiêu đãi, đại gia uống ly rượu, ăn đồ ăn, còn có canh ngon trong chén, thật là cảm thấy mỹ mãn.
Thôn nhân lúc thành thân tiệc rượu đều không bằng chầu này của Tây gia, quả thực giống như ăn ở tửu lâu trong thành.
"Đại ca, tẩu tử tay nghề nấu cơm đúng là thật không sai."
Trên bàn cỗ toàn người nhỏ tuổi hơn Tây Minh Văn, lẫn nhau vẫn có thể trêu đùa, dựng ngón tay cái cùng Tây Minh Văn khen ngợi.
"Hắc hắc, cũng là khá tốt."
Tây Minh Văn không biết nói cái gì, chỉ biết ngây ngô cười, tiếp theo mời rượu.
Nương Tây Viễn bên cạnh phục vụ bàn rượu cũng cao hứng mà cười, trước kia người trong thôn đều nói nàng thành thật, sinh hoạt không biết tính toán trước, tuy rằng có khả năng, nhưng là không thể đem sinh kế quy hoạch tốt, cho nên có chút xem thường. Lão nhân trong nhà cũng không yên tâm nàng cùng Tây Minh Văn hai người thành thật, sợ hai người bọn họ bị khi dễ, làm gì cũng phải đi theo, còn tiện giúp đỡ bọn họ. Hiện tại xem nhà nàng sống tốt, ai còn dám coi khinh đâu?
Nhị thẩm ở bên cạnh xem đại tẩu cười vui vẻ, cũng cao hứng theo, trong nhà có ba chị em dâu, trong lòng nàng luôn coi thuờng tức phụ của lão tam, không có cùng suy nghĩ không thể hòa hợp, đại tẩu là người thật thành, cháu trai cả lại có bản lĩnh, Tây Minh Võ lại cùng đại ca thân cận, cho nên nàng tự nhiên cũng cùng đại tẩu quan hệ tốt đẹp.
Trên bàn tiệc một bên uống rượu dùng bữa một bên trò chuyện, nhà chính Tây gia lại ấm áp, đồ ăn ngon còn cả rượu thơm nức, đầy hoan thanh tiếu ngữ, làm người ta cảm thấy sinh hoạt không chỉ mỗi ngày lo củi gạo mắm muối, còn có thể vui vẻ ngẩng cao đầu.
------ Hết chương 46------
Vì mấy món ăn thật sự không biết là món gì nên không edit nổi. Lặn lội mò lên baidu tìm bản raw. Vất vả mấy tiếng ngụp lặn tìm ra được mấy món này:
Món số 1 mang lên là Nội tạng vịt, ngỗng ngâm cay cùng chân gà nướng cay:
Món thứ hai là cá kho tàu:
Món thứ ba là Gà hầm khoai tây:
Món thứ tư là Dưa muối thịt trắng:
Món thứ năm là Xương hầm:
Món thứ sáu cop trong bản raw cho vào google dịch thì là Đầu thì là. Dùng cả cụm chữ Hán đó sheach thì là ra mấy món làm có rắc hạt thì là vô. Bản cv trong wiki thì ghi là thì là tiềm gan nên mình nghĩ nó là món mà đem gan ướp hạt thì là rồi mang nướng hay gì đó. Lấy tạm một hình gan nướng này vậy. Ai có kết quả chuẩn hơn thì cmt giúp mình nhé!
Món thứ bảy là Rau trộn:
Món thứ tám là canh kim chi xương sườn:
Hú hú má ơi mệt bở hơi tai.... đủ tám món tám mặn một canh. Ngoại trừ món gan thì là gì kia không chắc thì còn lại mình đảm bảo 99% nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro