Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Trước đây báo nhà, bây giờ báo em

Chương 67: Trước đây báo nhà, bây giờ báo em

edit: Chạng Vạng

Sư tử to không muốn ngủ, sợ lúc giống cái nhỏ đến lại muộn. Nó cũng không muốn ăn, chỉ có thể nhớ nhung da diết, căng thẳng, lo lắng, sợ hãi khiến nó dần sinh ra bệnh cho cơ thể, nhìn thấy thức ăn với nước là muốn nôn.

Có đôi khi, khi quá mệt mỏi đến sức lực không chịu nổi nữa, nó sẽ mơ màng rơi vào giấc ngủ ngắn ngủi. Trong lúc ngủ mơ, tất cả đều là lời giống cái nhỏ nói, chuyện cô đã làm, thi rượt đuổi với anh ta trong rừng trúc sau núi, cãi nhau ầm ĩ, dựa vào nhau thân thiết. Tất cả đều là ký ức đẹp đẽ.

Nhưng khi anh ta tỉnh lại, tất cả đều trống rỗng, một mảnh tối đen như mực như rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Một lần lại một lần, gần như muốn phá vỡ ý chí của anh ta.

Cảm giác này đau đớn, khổ sở hơn gấp trăm ngàn lần lúc trước bị nhốt và tra tấn trong phòng thí nghiệm.

Lúc đó, chỉ có cơ thể bị đau đớn, anh ta vẫn còn có ý muốn chạy trốn trong đầu, khát khao được thấy lại ánh mặt trời. Nhưng bây giờ, tinh thần đã tàn phá như rơi vào đầm lầy, càng ngày càng lún sâu, càng sâu hơn nữa. Anh ta thật sự rất nhớ cô, nhớ, nhớ, nhớ rất nhiều, nhớ muốn chết...

Đường Đường... Em ở đâu? Em đến gặp anh được không?

Tinh cầu nguyên thạch.

Từng khối đá hùng vĩ, xinh đẹp, trải rộng, chồng chất lên nhau làm bạc cả núi, đồng nội.

Aslan đang ôm thiếu nữ hạ xuống từ trên trời, cô hơi buồn bực nói: "Nơi này là anh nói, em sẽ thích sao? Trụi lủi, chỉ có núi với đá, có gì đâu mà ngắm?"

"Những cái này đều là đá khoáng."

"Đá khoáng?" Tô Miên Đường sợ hãi: "Ý của anh nói là, có phải loại đá cắt ra có đá ngọc, có bích như em biết không?"

"Ừm."

Đúng như cô đoán!

Nói cách khác, hành tinh nguyên thạch này là bảo tàng tốt đến mức nào chứ?

Tô Miên Đường ngửa đầu nhìn anh ta, đáy mắt tỏa ra những ngôi sao nhỏ lấp lánh: "Lan Lan giàu quá nhỉ?"

Lần đầu tiên cô thể hiện vẻ mặt sùng bái với anh ta trong tình trạng tỉnh táo như vậy, khiến tâm trạng của người đàn ông cũng vui vẻ hơn.

"Em thích à?"

"Ừm!"

"Nếu em thích vậy rồi, thì anh sẽ đăng ký em đứng tên tinh cầu này, xếp vào tài sản riêng của em là được rồi."

"?"

Xếp vào tài sản riêng?

Thế cô đã biến thành tỷ phú, không phải! Là tỷ tỷ phú rồi sao?

Ước mơ thành sự thật, đến mức đơn giản như vậy!

Lan Lan đúng là một con hổ tốt, biết cách cảm ơn thế nào cho phải. Đúng là không phí công chủ nhân như cô nuôi nó!

Tô Miên Đường chỉ vui sướng một lúc, lập tức lấy lại lý trí: "Không cần, để em chọn một viên đá là được rồi."

Cô không thể quên, cục cưng nhỏ bây giờ đã biến thành con hổ háo sắc, ân tình thuần khiết với một chủ nhân như cô biến chất từ lâu rồi.

Không chừng cô vừa gật đầu cái, là anh ta sẽ cố gắng đòi 'thù lao'. Theo như tính cách mà cô biết từ anh ta, thì không chừng buổi hẹn hò này lại dài thêm ra hơn mười ngày nữa, cô sợ mạng nhỏ cũng rơi luôn vào tay anh ta.

Mặc dù đá ngọc đẹp đấy, nhưng mạng đáng giá hơn!

"Tô Tô chắc chưa?" Aslan nhướng mày, tiếp tục dụ dỗ cô: "Không chỉ có tinh cầu này, nhà cửa, máy bay, kho vũ khí, cả tài sản cá nhân của anh cũng có thể cho em hết, bao gồm cả anh."

Tô Miên Đường: "..." Đấy thấy chưa, cô đoán có sai đâu.

"Trừ anh ra, cái khác đều có thể làm thành tài sản của em."

"Được thôi, nhưng tài sản khổng lồ đó chuyển đi phải cần người bạn đời mới hợp pháp..."

Anh ta nói dứt lại khom người, định hôn cô khiến Tô Miên Đường sợ hãi bịt miệng lại: "Biến thái! Anh định làm gì? Miệng của em đã sưng cao lắm rồi không thấy à?"

"Ha ha ha..."

Trong cốc đá trống trãi, chỉ quanh quẩn tiếng cười trong trẻo chất phác của người đàn ông.

Tô Miên Đường nghe dần dần lại có một hình ảnh xuất hiện trong đầu.

Cô bị anh ta siết chặt trong lòng, gặm cắn, mút môi mình đến hai tiếng đồng hồ.

Áo giác?

Thiếu nữ hạ xuống núi bắt đầu nghiêm túc nhìn xung quanh, chọn đá ngọc mong mở ra một viên đá quý. Cô kiểm tra rất lâu, cuối cùng cũng chọn một tảng đá màu xám rất sắc sảo.

Tuy cô không hiểu về đá ngọc, nhưng dựa vào kiến thức địa chất, bề ngoại có khuôn rõ ràng, sờ lên cảm giác tảng đá trơn nhẵn đã trải qua nhiều năm, thể tích không to, nhưng sức nặng lại có gì và này nọ. Theo lý thuyết, viên đá này là đá ngọc rất cao, còn là loại già đời.

Tóm lại, nó là một viên ngọc tốt trên hàng tốt.

Bên kia, Aslan cũng đang chọn đá.

Nhưng cách của anh ta lại đơn giản hơn cô rất nhiều, anh ta cứ sử dụng sức chiến đấu cảm nhận năm đá ngọc, loại nước, màu sắc, chất lượng.

Lục phỉ thúy đế vương không được, ngọc bích không được, phấn thạch anh cũng không được...

"Em chọn xong rồi Lan Lan." Tô Miên Đường vui vẻ ôm tảng đá kia gọi người đàn ông: "Anh đến bổ ra giúp em với."

"Được."

Aslan lập tức dịch chuyển đến, anh cũng cầm lấy một tảng đá từ từ mở lòng bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay của anh ta đã xuất hiện một viên kim cương màu hổ phách trong trẻo nằm yên ở đó, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, viên đá tảo ra ánh sáng lộng lẫy chói mặt, cực kỳ xinh đẹp.

"Quào, đẹp ghê!"

Tô Miên Đường ngạc nhiên đến đần người, thiếu chút nữa làm rơi viên đá trong tay xuống nện vào chân.

"Đẹp như đôi mắt của Tô Tô vậy." Aslan cầm viên ngọc lên, múa may ở cổ cô một chút: "Đợi khi về rồi, anh sẽ làm một vòng cổ tặng em."

"Cảm ơn anh."

"Em rất thích!"

Cô không dám tưởng tượng, đeo một viên kim cương to như vậy đẹp cỡ nào.

Aslan giúp cô bổ viên đá ngọc trong tay ra, một viên nhỏ lại là... hồng bảo thạch, còn có đường bồ câu máu chằng chịt rất xinh đẹp.

Anh ta lập tức giật mình.

Thoáng chốc, anh ta cảm giác khối ngọc này là đôi mắt của mình.

Lập tức môi của anh ta tràn ra ý cười sung sướng.

"Tô Tô chọn lâu như vậy, là vì muốn chọn một viên đá ngọc giống hệt màu mắt của anh sao?"

"Hai ta thật sự là tâm ý tương thông mà."

"Trong mắt em có anh, trong mắt anh cũng có em."

"..."

Tô Miên Đường không ngờ suy diễn của anh ta bay cao bay xa đến vậy.

Cô nhìn hai viên ngọc ở bên cạnh, chẳng khác nào đang trao đổi vật đính ước.

"Không... Không phải thế đâu. Em không có năng lực nhìn xuyên mọi vật, làm sao có thể chọn như vậy chứ?"

Nhắc đến chuyện nhìn xuyên thấu, cô lại nghĩ đến lông vàng to.

Trong thời gian vui chơi khắp các tinh hệ, suy nghĩ cũng rối tung lên, không biết đã bao lâu rồi. Chắc chắn, lông vàng to đã sốt ruột chờ cô lắm?

Nếu về chậm chút nữa, sợ con sư tử đó không còn nhận ra cô mất, chứ đó đừng nói chi đến việc đưa vào phòng thí nghiệm.

Nhưng mà...

Bây giờ con hổ ngoan ngoãn đã biến thành con hổ xấu xa rồi, nó không cho phép cô nhắc đến giống đực khác, vừa nhắc đã nổi điên lên.

Trước kia báo nhà, bây giờ báo em.

Đáng sợ vô cùng.

Phải nghĩ cách về.

"Thế không phải nói, chúng ta có duyên phận à?"

Thượng tướng nào đó trước đây xem châu báu vàng bạc như rác rưởi, bây giờ lại cẩn thận từng li từng tí cất hai viên ngọc vào ngực như sợ đánh rơi.

"Đúng vậy."

Tô Miên Đường gật đầu.

"Nếu không có duyên phận, em cũng sẽ không nhặt được anh ở công viên tinh tế rồi đưa anh về nhà. Nhưng Lan Lan..."

"Anh luôn gọi em là thê chủ, lại còn bảo em cướp đi trong trắng của anh. Nếu đổi lại một người khác, anh cũng sẽ nói cô ấy làm bạn đời của anh như em đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro