Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Vẫn biến thành tang thi sao ?

Thời điểm Hạ Dương tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong phòng tối. Nghĩ đến lời nói mình nghe được trước khi hôn mê, Hạ Dương lập tức đoán được tình cảnh hiện giờ, bản thân hẳn là bị người bắt rồi.

Trước kia Hạ Dương từng nghe một đồng sự nuôi chó nói, có những bọn buôn lậu chó hay đi bắt những con chó vô chủ lưu lạc ngoài đường, chủng loại tốt sẽ bán vào những trại bán chó, chủng loại kém sẽ bị bán cho quán ăn.

Hạ Dương giật giật miệng, cảm giác Thiên Thần châu vẫn còn ở miệng mình, không bị rơi mất, trong lòng thở một hơi, lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
"Phanh ----" cửa bỗng chốc bị mở ra, một gã trung niên cao gầy miệng ngậm điếu thuốc đi đến.

Thấy Hạ Dương tỉnh, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè. "Hắc hắc, lần này vận khí cũng thật tốt, cư nhiên là Husky. Husky so với những con chó lang thang khác thì tốt hơn nhiều. Tới ăn đi, xem mày lúc trước chắc đói lắm, đi ăn cả rác rưởi. Tốt nhất đừng mang bệnh gì, bằng không liền không dễ bán." 

Lý Thành vốn chỉ là đi đảo vài cái rác rưởi, không nghĩ tới có thể nhìn thấy một con chó ở đống rác kiếm ăn. Gã ngày thường chơi bời lêu lổng, không có công ăn việc làm ổn định, toàn dựa ăn trộm ăn cắp kiếm tiền.

Có đôi khi cũng sẽ buôn lậu chó, đối chủng loại chó cũng có chút hiểu biết. Tuy rằng con chó kia thoạt nhìn dơ hề hề, nhưng có thể xác định là Husky không có sai.

Mà Hạ Dương bởi vì tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ, mệt chết khiếp, lúc tìm được Thiên Thần châu liền nháy mắt thả lỏng, không để ý liền bị đánh ngất bắt đi.

Lý Thành cũng chỉ là tự lẩm bẩm một  mình, nhưng Hạ Dương dù sao cũng là người, tự nhiên nghe hiểu gã nói. Nghĩ đến gã nói sợ mình ăn rác rưởi bị bệnh gì, Hạ Dương linh cơ vừa động, nghĩ tới biện pháp thoát thân.

Lý Thành tới của hàng tiện lợi mua vài gói thức ăn cho chó giá rẻ phóng tới trước mặt Husky, vừa định đóng cửa đi ra ngoài, liền phát hiện Husky kia không biết làm sao, đột nhiên lưng tròng tru lên, lăn ra đất, tứ chi run rẩy.

Lý Thành khiếp sợ, thế nào con Husky này thoạt nhìn giống như ăn đồ hỏng vậy. Nhưng đừng thật là có cái gì tật xấu.

"ĐM, đừng nói là ăn rác rưởi ăn hỏng rồi đi. Thật là đen đủi mà." Ngay sau đó đột nhiên thấy Husky như muốn cào gã làm gã hoảng sợ, "Má nó, hôm nay xui xẻo vãi." Trong miệng mắng, mắt thấy Husky sắp đuổi theo, cũng không rảnh lo mặt khác, vội vàng chạy ra phía ngoài.

Hạ Dương chờ Lý thành chạy ra khỏi tầm mắt, lập tức khong giả bộ nữa, nhanh chóng chạy như bây về hướng ngược lại.

Không biết chạy đã bao xa, xác định Lý thành không có đuổi theo, Hạ Dương mới ngừng lại được.

Lúc này, Hạ Dương mới đột nhiên phát hiện, hiện tại trời đã tối hẳn. Nhìn nhìn đồng hồ lớn ở quảng trường, mặt trên hiện thời gian là 8 giờ tối.

"Không xong, đã 8 giờ rồi. Tiểu thuyết nói thời gian tận thế bắt đầu là 9 giờ tối. Cùng lúc ấy, Phó Vân Thâm bởi vì sắp thức tỉnh dị năng mà sốt cao hôn mê. Cuối cùng bị nhi tử của chân ái của lão tra cha kia ném vào đàn tang thi. Phải nhanh, nhất định phải nhanh lên!"

"Phó Vân Thâm, ngươi nhất định phải bình bình an an, chờ ta trở về."

--------------- ta là cảnh tượng phân cách tuyến ---------------

Phó Vân Thâm họp xong, vốn định đi trêu chọc Husky. Kết quả lại bị trợ lý báo, không thấy Husky kia đâu nữa. Nàng kiểm tra camera theo dõi, thấy Husky thừa dịp nàng không có chú ý, lén chạy ra ngoài.

Phó Vân Thâm Husky một thân thuần trắng trong video giám sát, và hành động trộm lén chạy ra có chút nhân tính hóa. Trong lòng hơi có chút thất vọng, lộ ra một nụ cười châm chọc.

Quả nhiên, vết thương tốt liền phải rời đi sao? Thế nhưng ngay cả từ biệt cũng không có, tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi một mạng, còn dưỡng ngươi một tháng. Ngay cả chó là động vật trung thành nhất cũng sẽ phản bội ngươi, Phó Vân Thâm a Phó Vân Thâm, ngươi xem ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu không được người yêu thích a.

Trợ lý có chút thấp thỏm mở miệng: "Phó tổng, em đã phân phó bảo an đi phụ cận tìm, tin tưởng thực nhanh sẽ có tin tức."

"Nói cho bọn họ, không cần tìm nữa." Nếu là ngươi chủ động rời đi, vậy thì không cần phải trở lại.
Xử lý xong văn kiện, Phó Vân Thâm có chút mỏi mệt nhéo nhéo mũi. Không biết có phải hay không ảo giác của hắn, trời càng gần tối, trong lòng càng bất an, tổng cảm thấy có sự tình gì đó không tốt sắp phát sinh.

Đầu cũng có chút ẩn ẩn đau.

Không để ý đến nhân viên nữ đưa ra lời mời mịt mờ, Phó Vân Thâm trực tiếp lái xe trở về nhà.
Thời điểm về đến nhà đã là 8 giờ tối. Phó Vân Thâm cảm thấy cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng lợi hại.

Qua loa ăn chút gì đó, tắm rửa một lát thời điểm chuẩn bị lên giường ngủ, dị biến đột nhiên phát sinh!

"A ---------------------" một tiếng thét bén nhọn của phụ nữ cắt ngang bầu trời đêm, bên trong thanh âm hoảng sợ cùng tuyệt vọng làm người sởn tóc gáy.

Phó Vân Thâm hai ba bước chạy đến cửa sổ, kéo bức màn, nhìn ra phía bên ngoài.

Trên mặt đất cách đó không xa, một người nam nhân động tác cứng đờ, đưa lưng về phía Phó Vân Thâm, ngồi xổm trên mặt đất, lay lay thi thể của một nữ nhân ăn mặc thời thượng, hành động giống như là đang ăn cơm!

Mà bên ngoài thời tiết cũng thay đổi, vốn là bầu trời đêm đen nhánh thế nhưng nổi lên hồng quang yêu dị.

Phó Vân Thâm bị hồng quang kia chiếu tới, chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì nổ tung, một trận đau nhức, thân thể nóng như lửa đốt, trước mắt tối sầm, ngã xuống trên mặt đất

Trong gian phòng thanh nhã, Phó Vân Thâm vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, làn da đỏ bừng như bị thiêu đốt, trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh thống khổ.

Mà thế giới bên ngoài đã sớm biến thành địa ngục trần gian.

Vốn dĩ bên cạnh là người thân mật nhất đột nhiên ngã xuống, thời điểm tỉnh lại liền biến thành quái vật ăn thịt người. Người bị cắn trúng, thi thể cứng đờ, sau đó cũng chậm rãi bò lên, gia nhập hàng ngũ ăn thịt người.

Những người may mắn còn sống sót kinh hoảng tuyệt vọng chạy thục mạng, nhân tính thiện ác tại thời khắc này hiển lộ không thể nghi ngờ.

Một chiếc xe thể thao màu trắng tiến vào tiểu khu, trên thân xe dính đầy vết máu đen cùng mảnh vụn thi thể. Đột phá vòng vây tang thi, ngừng trước của nhà Phó Vân Thâm.

Một trung niên nam nhân cùng Phó Vân Thâm có ba phần giống nhau và một người trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, ánh mắt khôn khéo từ trên xe bước xuống.

Nếu Hạ Dương ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra hai người kia, chính là phụ thân của  Phó Vân Thâm- Phó Quân cùng con riêng của hắn Phó Vân Kỳ.

"Vân Kỳ, này bên ngoài nguy hiểm như vậy, người vì cái gì nhất định muốn đến nơi này của Phó Vân Thâm chứ? Ngươi muốn làm gì thì phải tranh thủ, đừng chậm trễ thời gian." 

Phó Quân nhìn thoáng qua nhi tử chính mình , đối với hành vi khăng khăng muốn tới nơi này của hắn cảm thấy thật bất mãn, nhưng là nghĩ đến Phó Vân Kỳ trên đường đột nhiên phát ra một cái hỏa cầu, một hỏa cầu lớn cỡ nắm tay liền đem tang thi thiêu chết. Năng lực khó lường như vậy, cho dù chính mình là phụ thân Phó Vân Kỳ, Phó Quân cũng không dám trưng sắc mặt không tốt với hắn.

Hiện tại mọi người đều biết, thế đạo đã thay đổi rồi. Trong thế giới ăn thịt người này, cường giả vi tôn.

Nghĩ đến đây, Phó Quân ngữ khí nhu hòa không ít: "Vân Kỳ, ba ba cũng là lo lắng ngươi. Tuy rằng  ngươi có năng lực, nhưng hiện tại thế đạo thay đổi, mặc kệ làm cái gì đều phải cẩn thận, phải chú ý an toàn."

Phó Vân Kỳ gật gật đầu, "Ta đã biết, ba ba." Trong lòng lại là đối Phó Quân có chút không vui. Hắn đối Phó Quân cảm tình cũng không phải rất sâu, từ nhỏ hắn liền biết, mình là một đứa con riêng. Mỗi ngày nhìn hài tử khác vui vẻ hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, Phó Vân Kỳ trong lòng liền càng vặn vẹo.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mình chỉ có thể là một đứa con riêng không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác? 

Mà tên Phó gia đại thiếu gia Phó Vân Thâm nhỏ hơn hắn một tuổi kia, chỉ vì có mẫu thân là chính thê, hắn liền có thể hưởng thụ tất cả những thứ Phó Vân Ky hắn không được. Hắn hận! Bắt đầu từ lúc ấy, hắn liền thề, nhất định phải đem Phó Vân Thâm đạp xuống dưới chân.

Nếu không phải giết người là phạm pháp, Phó Vân Kỳ hận không thể đem Phó Vân Thâm giết rồi.
Hiện tại đã là mạt thế, những cái gì đạo đức pháp luật ở mạt thế đều đã không còn, giết người cũng không còn phạm pháp.

Hơn nữa hắn còn thức tỉnh hỏa hệ dị năng, đối phó Phó Vân Thâm là người thường dễ như trở bàn tay. Lúc này đây, Phó Vân Thâm không thể không chết.

Phó Vân Kỳ cùng Phó Quân đi lên phòng ngủ ở tầng hai, mở ra cửa phòng, liền nhìn đến một dáng người cao lớn ngã trên mặt đất.

Phó Vân Kỳ tiến lên xoay mặt người nọ qua, trên gương mặt yêu nghiệt tinh xảo tràn đầy thống khổ, cả người nóng bỏng, đúng là Phó Vân Thâm đang hôn mê.

Phó Vân Kỳ đã thức tỉnh dị năng nên rất rõ ràng, tình trạng Phó Vân Thâm như vậy hẳn là sắp thức tỉnh dị năng.

Trong lòng không khỏi may mắn, may mắn chính mình đã tới sớm, bằng không Phó Vân Thâm một khi thức tỉnh dị năng, đối phó hắn sẽ không dễ dàng như vậy. Phó Vân Thâm, ngươi thức tỉnh dị năng, thời điểm suy yếu nhất cư nhiên bị ta bắt gặp, lúc này đây, cả ông trời cũng đứng về phía ta.

Phó Quân nhìn Phó Vân Kỳ trong lòng bàn tay bốc cháy lên hỏa cầu, sát ý không hề che dấu bạo phát, hắn hiển nhiên là muốn giết Phó Vân Thâm!

Đại nhi tử của chính mình ngay trước mặt mình lại muốn giết hại tiểu nhi tử đang hôn mê, giờ khắc này, Phó Quân trong lòng thập phần phức tạp. Mặc dù ngày thường hắn không thích Phó Vân Thâm, nhưng kia cũng là con hắn, trên người chảy dòng máu của hắn.

Hai nhi tử giết hại lẫn nhau, hắn thật sự không thể xem nổi. Nhưng cho dù như vậy, hắn có thể làm được gì đây, vào lúc này, người có khả năng để hắn dựa vào chỉ có Phó Vân Kỳ.

Về phần, Phó Vân Thâm. Bản thân làm phụ thân, chỉ có thể thực xin lỗi ngươi.

Phó Vân Kỳ hướng Phó Quân liếc mắt một cái, thấy hắn chỉ là cúi đầu làm bộ không có nhìn đến, trong lòng cười lạnh. Nhìn ngoài cửa sổ lờ mờ thân ảnh tang thi, Phó Vân Kỳ cảm thấy có cái chủ ý khác càng tốt hơn.

Chết quá tiện nghi ngươi rồi, Phó Vân Thâm.

Phó Vân Kỳ đem Phó Vân Thâm nâng lên, mở ra cửa sổ, phịch một tiếng đem Phó Vân Thâm ném thẳng xuống.

Bị quái vật ăn thịt người từng ngụm ăn tươi, sau đó lại biến thành quái vật ăn thịt người giống vậy. Nga, không, hiện tại quái vật kia kêu là tang thi a.

Tựa hồ như vậy làm cho người ta càng thêm giải tỏa nỗi hận đâu .

Phó Vân Kỳ trực tiếp kéo bức màn xuống, lau từng ngón tay của mình. Khóe miệng mang theo một mạt cười châm chọc, trong ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi đều là ác ý.

Phó Vân Kỳ như vậy, đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình làm Phó Quân cảm thấy sau lưng lạnh cả người. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nhi tử chính mình, sẽ trở nên khủng bố tàn nhẫn như vậy.

--------------------------- ta là phân cách tuyến ---------

Thời điểm nhìn thấy bầu trời đêm đen chuyển thành màu đỏ yêu dị, tâm Hạ Dương lập tức trầm tới đáy cốc.

Tận thế đến rồi!

Hạ Dương giống như phát điên mà chạy thục mạng. Không còn kịp rồi! Không còn kịp rồi!

Chẳng lẽ bản thân không thể thay đổi vận mệnh của Phó Vân Thâm sao? Nam nhân xinh đẹp lãnh đạm đã cứu mạng mình kia, sẽ phải biến thành một con tang thi sao?

Cũng không biết chạy đã bao lâu, thời điểm Hạ Dương cảm thấy mình sắp mệt chết, rốt cuộc cũng về đến tiểu khu. Hạ Dương như được tiếp thêm sức mạnh, vọt đi vào.

Kết quả lại nhìn thấy Phó Vân Thâm bị một nam nhân mang kính gọng vàng ném xuống từ cửa sổ.

Phịch một tiếng, Phó Vân Thâm rơi xuống đàn tang thi .

"KHÔNG CẦN !!!!!!!" Phó Vân Thâm, ta còn chưa đuổi kịp tới! Chẳng lẽ hết thảy nỗ lực đều là uổng phí sao?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro