Chương 4: Chuổi ngày "bình dị"
Chương 4: Chuổi ngày "bình dị"
Đã mấy ngày qua đi kể từ lúc anh hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản tai nạn của Mikey, nhưng hệ thống cũng không đưa thêm nhiệm vụ nào ngoài bản hiển thị tiến trình làm thân với Mikey và Haruchiyo.
Nói ra thì Takemichi khá thắc mắc, tại sao nhiệm vụ là 'làm thân với Sanzu Haruchiyo' trong khi Haruchiyo này có họ là Akashi, cũng tức là em trai của Takeomi.
Hệ thống không chịu giải thích, anh cũng lười nghĩ, gạt nó qua một bên.
Từ lúc ấy, Takemichi đã quá quen với việc mỗi ngày sang nhà Mikey chơi với đám nhóc.
Đúng như ấn tượng ban đầu, Mikey nghịch kinh khủng khiếp, hiếu động thì thôi rồi, là một ông trời con thực thụ.
Baji trông ngốc ngốc, nhưng là một thằng bé bộc trực thẳng thắn. Nghĩ cái gì là cho ra mồm cái đó, không giữ lại một chút gì trong lòng.
Emma... ừm, con bé rất xinh, hay cáu với anh trai 'siêu quậy' của mình nhưng vẫn là một cô gái dịu dàng... ừm.
Haruchiyo? Anh hơi bất ngờ đấy, ngày hôm đầu tiên gặp, Takemichi nhận nhầm người ta là con gái nên bị quát, đâm ra anh đoán cậu thuộc dạng... khá đanh đá? Té ra, sau mấy ngày tiếp xúc, Takemichi mới biết Haruchiyo thật ra nhác cáy, sợ ông thần Mikey thì thôi rồi. "Thôi thôi thôi, chú sang đây anh che chắn cho chú."
Ngày ngày cứ thế trôi đi~
Một buổi sáng bình yên (?) tại nhà Sano
Anh thong thả đạp xe đến nhà Sano, vừa đi vừa nghĩ:"Hôm nay chắc sẽ là một ngày bình yên..."
Vừa dứt suy nghĩ, Takemichi bước vào nhà thì-BỤP! Một cái gối bay thẳng vào mặt anh.
Bên trong, Mikey và Baji đang nhảy qua nhảy lại trên ghế sofa như hai con khỉ, còn Emma thì cười khúc khích nhìn họ. Haruchiyo như thường lệ ngồi co ro một góc, cầm thanh kiếm gỗ mà Takemichi tặng, anh nghĩ thầm "cảnh này thật quen thuộc, ta đã thấy nó ở đâu rồi."
Rồi Takemichi thở dài:"Ừ... bình yên thật đấy."
Takemichi bị gán ghép với Emma
Takemichi vừa mở miệng chào thì đã cảm nhận được ánh mắt của Mikey và Baji như tia X-quang quét tới quét lui trên người mình.
“Hai người nhìn tao làm gì?”
Mikey hất cằm về phía Emma, cười gian xảo. “Này, Emma, em lại đây nói chuyện với Takemitchi đi.”
Emma chớp mắt, vui vẻ chạy đến. “Takemichi, hôm nay anh có mang kẹo không?”
Takemichi lập tức căng thẳng, hai tai đỏ bừng. “À… ờ… cái đó… có, có mang…” Anh luống cuống lục túi, móc ra một viên kẹo rồi hai tay dâng lên như hiến vật quý.
Baji khoanh tay, búng lưỡi. “Rồi xong, thằng này thích Emma rồi!”
Mikey lập tức gật gù hưởng ứng. “Chuẩn, thích quá nên nói chuyện cũng lắp bắp luôn!”
Takemichi suýt nữa sặc nước bọt. “Cái gì dị 2 ba!!”
Nhưng bọn họ không nghe, còn bắt đầu ra tay “se duyên”.
Mikey đẩy Emma đến gần Takemichi, cười gian. “Nào nào, hai người nói chuyện riêng chút đi.”
Baji khoác vai Takemichi, thì thầm đầy mờ ám. “Đừng ngại, tỏ tình đi anh bạn.”
Takemichi phát hoảng, tỏ tình cái mông ấy! Anh vội lùi lại. “Không, không cần! Tao— tao có việc bận!”
"Chạy đâu cho thoát!"
Chạy đi đâu cũng bị chặn lại. Mikey với Baji liên tục tạo cơ hội cho hai người ở riêng. Emma thì hồn nhiên không hiểu chuyện, cứ vui vẻ đứng cạnh Takemichi, làm anh hoảng loạn tột độ.
Cuối cùng, chịu không nổi nữa, Takemichi hét lên:
“Tao không phải là thích Emma!! Tao chỉ là… rất sợ con gái thôi!!!”
Cả phòng im lặng trong hai giây.
Rồi—
“PFFT— HAHAHAHA!!!”
Mikey ôm bụng cười lăn ra sàn, Baji đập tay xuống ghế cười sặc sụa. Emma che miệng cười khúc khích.
Haruchiyo lúc đầu còn bỡ ngỡ, nhưng nhìn thấy Takemichi mặt đỏ bừng như con tôm luộc, cậu cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng— lần đầu tiên cười đến mức không thở nổi.
Takemichi xụ mặt, tuyệt vọng nhìn lên trần nhà.
Hôm nay đúng là một ngày “bình yên” thật đấy.
“Bài kiểm tra đại ca” của Haruchiyo
Hôm nay, trời trong, gió mát, đáng lẽ phải là một ngày yên bình… nếu Mikey không đột nhiên đặt ra một “bài kiểm tra” kỳ quặc.
Mikey khoanh tay, chân vắt chéo trên ghế, gật gù nói:
“Dạo này, Haru cứ quấn quýt với Takemitchi hoài, có vẻ nó nghe lời Takemitchi hơn cả tao rồi…”
Takemichi ngớ người, “Hả?”
Baji khoanh tay, hùa theo: “Ờ, dạo này tao thấy nó lẽo đẽo theo mày suốt.”
Haruchiyo lập tức giật mình, nhìn qua nhìn lại giữa Takemichi và Mikey, bối rối không biết phản ứng sao.
Mikey suy nghĩ một lúc rồi vỗ tay cái bốp, nhe răng cười:
“Được rồi, vậy tao với mày đấu kiếm! Ai thắng thì làm đại ca của Haru!”
“Gì cơ? Sao tự nhiên tao phải tranh giành đàn em?”
Haruchiyo cũng đơ người, nhìn Mikey, rồi nhìn Takemichi, trong đầu hỗn loạn như có cả trăm con chuột hamster chạy loạn.
Emma tò mò chớp mắt. “Vậy nếu Takemichi thắng thì sao?”
Mikey nhún vai. “Thì từ nay Haru theo Takemitchi, nghe lời nó.”
“Anh trai tốt thôi cũng được mà! Sao lại thành đại ca?!”
Nhưng phản đối vô ích, vì Mikey đã hùng hổ quăng cho mỗi người một thanh kiếm gỗ.
Trận đấu bắt đầu.
Mikey tấn công trước, vung kiếm về phía Takemichi với khí thế mạnh mẽ—
BỐP!
Chưa kịp làm gì, Mikey đã thấy thanh kiếm trong tay mình bị gạt mạnh, văng lên không trung, xoay vài vòng rồi đáp xuống sàn nhà một cách lẻ loi.
Cả phòng im lặng.
Mikey chớp mắt nhìn bàn tay trống không của mình, rồi thản nhiên nhún vai:
“Vậy Takemitchi là đại ca của Haru từ giờ đi.”
Haruchiyo há hốc mồm.
Takemichi mặt đơ toàn tập “thật sự không cần đâu...”
Baji vỗ vai Takemichi đầy cảm thông “Không muốn cũng phải làm thôi.”
Haruchiyo nhìn Takemichi đầy hoang mang, trong lòng rối rắm không biết có nên thật sự gọi Takemichi là ‘đại ca’ không.
Baji đặt biệt danh “bá đạo” cho Haruchiyo
Hôm nay, Takemichi lại đến nhà Sano như thường lệ. Sau màn nghịch phá của Mikey và Baji, cả nhóm cuối cùng cũng chịu ngồi xuống nghỉ ngơi. Takemichi đang uống nước, Haruchiyo thì ngồi kế bên, tay vẫn cầm thanh kiếm gỗ mà Takemichi tặng.
Baji chống cằm nhìn hai người một lúc, rồi đột nhiên đập tay xuống bàn cái rầm, làm Takemichi giật mình suýt phun nước.
“Gọi ‘Haruchiyo’ dài dòng quá, đặt biệt danh cho nhanh!”
Baji nhíu mày, chống cằm suy nghĩ như một triết gia đang nghiền ngẫm chân lý. Vài giây sau, cậu vỗ đùi cái đét, mặt sáng rỡ như vừa tìm ra phát minh vĩ đại:
“Haru-chi! Nghe dễ thương đấy!”
Mikey ngồi cạnh, vừa nghe xong đã bật dậy, hào hứng hưởng ứng: “Ừ, Haru-chi dễ nhớ nè! Từ nay gọi vậy đi!”
Haruchiyo hoàn toàn đơ người. Cậu không ngờ chỉ vì đi với Takemichi nhiều hơn mà bây giờ lại bị gán biệt danh kỳ lạ thế này.
“…em… em…” Cậu đỏ mặt, há miệng định phản đối nhưng chỉ ấp úng mãi không thành lời.
Baji khoanh tay, gật gù tự khen: “Biệt danh này hợp quá trời, mày cảm động đến nỗi nói không ra lời luôn kìa!”
Haruchiyo: “…” Không phải, cậu chỉ là phản đối không nổi thôi!!
Takemichi ôm mặt, không biết nên khóc hay cười. Nhìn bộ dạng xấu hổ đến mức sắp bốc khói của Haruchiyo, anh thầm nghĩ:
Bình thường nhút nhát thế này, vậy mà hôm trước dám giận dữ vì bị tôi nhận nhầm là con gái…
Từ đó về sau, cái tên “Haru-chi” nghiễm nhiên trở thành biệt danh chính thức, dù chủ nhân của nó chưa từng đồng ý.
Haruchiyo lần đầu “phản nghịch” Mikey
Một ngày nọ, cả nhóm tụ tập trong phòng khách nhà Sano như thường lệ. Mikey nằm dài trên ghế sofa, lười biếng vươn vai rồi đột nhiên vỗ tay cái bốp, chỉ tay vào Haruchiyo:
“Haru, đi mua bánh cho tao!”
Haruchiyo, như phản xạ, định đứng lên ngay. Nhưng vừa chạm tay vào thanh kiếm gỗ Takemichi tặng, cậu lại chần chừ.
“…Hôm nay em không muốn đi…”
Căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng.
Mikey: “…”
Baji: “…”
Takemichi: “…”
Cả thế giới như ngừng quay. Gió lặng. Thời gian đông cứng.
Mikey tròn mắt, còn Baji thì há hốc mồm như thể Haruchiyo vừa phạm phải trọng tội động trời.
“Hả??” Mikey bật dậy, chống nạnh nhìn chằm chằm Haruchiyo như thể không tin vào tai mình. “Mày vừa nói gì?”
Haruchiyo cúi đầu, bấu chặt góc áo, nhỏ giọng lặp lại: “Em… không muốn đi…”
Mikey sửng sốt, rồi từ từ quay sang Takemichi, ánh mắt đầy hoài nghi:
“Mày dạy hư Haru đúng không?”
Baji lập tức gật gù phụ họa: “Đúng rồi! Từ ngày Haru-chi chơi với Takemitchi, nó bắt đầu ‘bật’ lại mày nè! Takemitchi là thế lực xấu xa!”
Takemichi hoang mang, lào gì cũng tôn:
“Khoan đã! Tao chỉ muốn Haruchiyo tự tin hơn thôi mà?!”
Nhưng Mikey và Baji đã bắt đầu thì thầm với nhau, mặt đầy nghiêm trọng như đang thảo luận về một âm mưu phản loạn.
Takemichi đão mắt, quay sang nhìn Haruchiyo. Nhóc con đang bối rối nắm chặt thanh kiếm gỗ, nhưng trên môi lại ẩn hiện một nụ cười nhẹ.
Takemichi chớp mắt.
Có lẽ cậu nhóc này thật sự đã bắt đầu thay đổi rồi.
Takemichi bị ép ăn đồ ăn “thảm họa” của Baji
Hôm nay, bọn trẻ tụ tập ở nhà Sano như thường lệ. Nhưng khác với mọi ngày, Baji bỗng nhiên cao hứng xắn tay áo, tuyên bố:
“Hôm nay tao sẽ trổ tài nấu ăn! Chúng mày cứ chờ mà xem!”
Cả nhóm lập tức im bặt.
Emma nheo mắt đầy nghi ngờ. Mikey ngả người ra sau ghế, khoanh tay như đang suy xét một chuyện hệ trọng. Haruchiyo thì nắm chặt thanh kiếm gỗ như sẵn sàng ứng cứu trong trường hợp khẩn cấp.
Takemichi thì… chẳng biết điều gì sắp xảy ra với cuộc đời mình.
Một tiếng sau.
Baji bưng ra một đĩa… gì đó.
Không ai xác định được nó từng là nguyên liệu gì. Chỉ thấy đĩa thức ăn trước mặt đen thui, khói bốc lên thoang thoảng mùi… chết chóc?!
Mikey chớp chớp mắt, sau đó xoay đầu sang nhìn Takemichi với vẻ xấu xa.
“Takemitchi, mày ăn thử đi!”
Takemichi sững người. “Hả? Sao lại là tao?!”
Mikey nhún vai, cười gian tà: “Pháp sư linh lực dồi dào lắm mà? Phải làm gương chứ?”
Baji đắc ý gật gù: “Đúng! Phải có người chứng nhận tay nghề của tao!”
Takemichi nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn trước mặt.
Nó không động đậy, nhưng cậu cảm thấy nó có thể sống dậy bất cứ lúc nào.
Takemichi nuốt nước bọt, cảm giác như đang nhìn thấy số phận bi thảm của mình. Nhưng trước ánh mắt mong đợi (và gian ác) của đám nhóc này, cậu biết mình không có đường lui.
Cắn răng, Takemichi run rẩy gắp một miếng, nhắm mắt lại, rồi nuốt xuống.
Trong giây phút đó, toàn bộ cuộc đời cậu hiện lên trước mắt.
Và rồi—
Takemichi ngã vật ra sàn.
Mọi người tá hỏa.
Emma hoảng hốt lay cậu. Haruchiyo đứng hình. Mikey há hốc mồm.
Còn Baji chỉ nhún vai thản nhiên:
“Chắc nó xúc động quá thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro