Chương 9
editor: Thanhthanh080501, nhiethanhhan1412. Beta:TrangHana9182
--------------------------
Sau khi xác định được bước đầu kế hoạch là dùng trò chơi để kiếm tiền, Bùi Ý lập tức bắt tay vào viết kế hoạch và hình thức hoạt động của hai hạng mục trò chơi nhỏ thật kỹ càng tỉ mỉ.
Bởi vì trong thế giới hiện thực đã từng trải qua quá trình chuẩn bị nên tiến triển rất thuận lợi.
Lóa mắt trong chốc lát mọi thứ đã chuẩn bị thích đáng.
Bùi Ý mở ra trang web giao lưu trò chơi lớn nhất trong nước —— Du Đồ.
Trang web này là trang web có tư lịch lâu đời nhất trong giới game tại Hoa Quốc, mỗi một cái tài khoản nhìn thì như là nick ảo bình thường, nhưng đằng sau lại có thể là đại thần chế tác trò chơi, hoặc thậm chí là công ty game nổi tiếng một phương
bản quyền của Du Đồ được khảo sát rất nghiêm ngặt, hệ thống sẽ ghi lại chuẩn xác mốc thời gian mà mỗi một thông tin người dùng tải lên một cách chi tiết, nhằm để tránh xảy ra các vấn đề về tranh chấp bản quyền, nhưng không thể không đề phòng những người có ý đồ ——
Nếu mà thật sự bị lấy trộm thiết kế trò chơi rồi dẫn đến tranh chấp bản quyền, thì với tình huống hiện tại của Bùi Ý tạm thời không có cách ra mặt giải quyết. Vì thế cậu chỉ để lộ một góc trên đỉnh của tòa băng sơn ngoài, lẳng lặng chờ đợi người có tuệ nhãn thức châu* tới cửa hợp tác.
*chỉ những người có con mắt tốt có thể nhìn rõ được người tài, có con mắt biết thưởng thức
Sau khi hoàn thành các loại số liệu và tư liệu, sau đó sao lưu lại rồi tải lên web, lúc này Bùi Ý mới đứng dậy duỗi người, "Tham Trường?"
"Meoooo~"
Tham Trường bò ra từ trong ổ mèo sau đó giãn thân mình ra một chút, nó chậm rì rì tiến đến trước mặt chủ nhân nhà mình, nhắm chuẩn thời cơ mà dùng lực nhảy lên một cái.
Bùi Ý vội vàng tiếp được "Cẩn thận kẻo ngã."
Đừng nhìn thân mình Tham Trường lớn lên trông nhỏ nhắn, nhưng khả năng bật nhảy cùng lá gan đều lớn ngoài dự đoán. Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủn từ lúc mới vừa nhặt được vẫn chỉ rụt rè lay lay ống quần cậu, vậy mà giờ đã dám tung tăng nhảy nhót khắp nơi.
Tham Trường lay tay Bùi Ý, tiếng kêu non nớt của thú con chưa dứt sữa vẫn mang theo ý làm nũng như trước "Meooooo ~"
Hôm nay mặt trời bị khuất bóng trong tầng mây nên thời tiết không những không nóng nực mà ngược lại còn rất mát mẻ, thoải mái.
Bùi Ý nhìn thoáng qua hoa viên dưới lầu, xoa xoa đầu nhỏ của Tham Trường, "Đi thôi, ta mang bé con ra vườn chơi một lát, đừng cả ngày đi theo ta ngồi ngốc ở trong phòng."
Nói xong cậu liền mở ra cửa phòng đóng chặt.
Tham Trường nháy mắt hưng phấn mà nhảy khỏi vòng tay ôm ấp của Bùi Ý, một chút cũng không sợ nguy hiểm mà nhảy ra ngoài, chạy được vài bước lại quay đầu thúc giục "Meoo ~ meooo ~"
Thật đúng là Tham Trường.
Rất thích xông pha phía trước dò đường.
Tức khắc Bùi Ý đã cảm thấy cái tên do chính mình thật chính xác, cậu cười cười dùng khóe mắt liếc nhìn lướt qua phòng ngủ của Bạc Việt Minh, chậm rãi đi theo Tham Trường xuống tầng một.
...
Tuy rằng diện tích trang viên nhà họ Bạc rất lớn, nhưng Bùi Ý không tùy ý đi nơi khác, cậu ngồi trên ghế nhỏ ở vườn hoa, nhìn Tham Trường lăn lộn chạy nhảy trên mặt cỏ và hàng cây cảnh.
Ngày ấm gió thanh lại có bóng cây, cảm giác thật là thoải mái.
(đây đang là mùa đông, đoạn đầu chương một bị dịch sai á, xin lũi các bạn nhiều T^T)
Lúc Bùi Ý mặc kệ mà xuất thần, bỗng nhiên có tiếng nói mang giọng điệu khinh thường châm biếm vang lên.
"Ây da, đây không phải là ngốc đại danh nhất đỉnh sao? Đúng thật là đã 'gả' đến Bạc chúng ta rồi?"
"..."
Người tới không có ý tốt.
Bùi Ý trong đầu nhảy ra suy nghĩ này, ánh mắt ẩn chứa soi xét, nhanh chóng quay đầu qua nhìn ——
Người tới mặc một bộ hoa sấn* khoa trương lóa mắt, khuôn mặt trẻ trung nhưng không tính là xuất sắc, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy ác ý mà đánh giá, "Bùi Ý, ánh mắt cậu là có ý gì? Chẳng lẽ cậu không nhớ ra tôi à?"Bùi Ý nhớ tới thân phận nguyên chủ, hơi hơi thu liễm sự cảnh giác trong mắt của mình.
*có phong cách cổ trang kết hợp với trang phục thời dân quốc của TQ, may tỷ mỷ... mình chỉ biết nhiêu đó thôi các bạn nếu muốn biết thêm thì có thể tham khảo trên google nha.
Đối phương cho rằng cậu sợ hãi, vênh váo tự đắc mà đá văng cửa hàng rào, nghênh ngang tiến vào hoa viên biệt thự, "Khoảng thời gian trước tao theo mẹ tao ra nước ngoài, nên không xem được chuyện cười náo nhiệt như vậy."
Khi nói chuyện, Bùi Ý đã nhận ra thân phận người tới ——
Em trai cùng cha khác mẹ của Bạc Việt Minh, cũng là ' tiểu thiếu gia ' chân chính trên ý nghĩa của Bạc gia, Bạc Vọng.
Năm đó Bạc Lập Hồng tùy tùy tiện tiện vứt bỏ người yêu ở nước ngoài, quay trở về nước liền cùng thiên kim tập đoàn Trần thị yêu đương. Sau một năm kết giao, dưới sự thúc giục của trưởng bối hai bên, hai người đã thuận lợi kết hôn, sau đó sinh ra một cặp chị em song sinh.
Dựa theo hình dung trong nguyên tác, Bạc Vọng là tiểu thiếu gia Bạc gia có vẻ ngoài lớn lên cực kỳ giống cha Bạc Lập Hồng, nên từ trước đến nay muốn cái gì là có cái đó. Từ nhỏ đã được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, mỗi ngày đều hận không thể đem hai chữ ' kiêu căng ' khắc lên trên trán.
Đối với anh trai trên danh nghĩa Bạc Việt Minh, thường ngày cũng không có nửa phần tôn trọng, mọi việc đều thích đối nghịch với Bạc Việt Minh.
Sau khi đôi mắt Bạc Việt Minh xảy ra chuyện, cả nhà hắn ta mỗi người đều viết hai chữ ' vui vẻ ' trên mặt. Không những vậy, khi nghe nói đối phương còn cùng một thằng ngốc liên hôn, hắn ta vừa trở về liền vội vã chạy tới chế giễu.
"Đã lâu không thấy nha bạn học cũ. Không nghĩ tới lúc này đã thành người một nhà, để tôi ngẫm lại xem tôi nên gọi cậu là cái gì đây?"
Bạc Vọng đi đến trước mặt Bùi Ý, trong lời nói chứa đầy sự trào phúng, "Gọi 'chị dâu' đúng không? Hay là giống như lúc còn đi học gọi cậu là 'thằng ngốc' đi?"
Ngay khi nghe thấy lời này Bùi Ý liền nghĩ ngay đến một sự kiện ——
Các mối quan hệ trong giới hào môn Đế Kinh là một vòng tròn, huống chi đều là tiểu thiếu gia, tiểu thiên kim cùng độ tuổi? Trước mười tuổi, nguyên chủ cùng với Bạc Vọng trước mắt này là bạn học cùng lớp.
Có một lần trường học tổ chức thi đua thành tích, thành tích của nguyên chủ vượt trội hơn Bạc Vọng. Bạc Vọng vẫn luôn sống trong hoàn cảnh được chúng tinh phủng nguyệt nên không phục, thường xuyên dẫn theo đám bạn cùng lứa, mang ý đồ ' chèn ép ' mà nói xấu nguyên chủ.
Sau đó, từ khi nguyên chủ suýt chết đuối ngoài ý muốn, rồi trở lại trường học sau quãng thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi, Bạc Vọng dẫn đầu đám nhóc bắt nạt nguyên chủ ngày càng trầm trọng, còn gọi nguyên chủ là 'thằng ngốc'.
Tuổi còn nhỏ nên thích chơi trò đại ca trường học.
Nguyên chủ bị lời nói kích thích liên tiếp dẫn tới bệnh tình ngày càng nặng thêm, không có hy vọng chuyển biến tốt đẹp, chỉ có thể mời gia sư đến nhà miễn cưỡng học được một chút kiến thức.
"......"
Bùi Ý nhớ tới việc này, sự chán ghét đối với Bạc Vọng càng rõ ràng hơn.
Không nói đến Bạc Việt Minh và Cao quản gia trước đó có ra quy định 'không gây chuyện', thì đối với bản thân cậu mà nói căn bản cũng không muốn cùng loại tiểu thiếu gia không nói lý lẽ này dây dưa phiền toái.
Ở trong mắt Bạc Vọng, một bước lùi về sau của cậu đã trêu chọc đến hắn, dấy sự bất mãn nồng đậm, "Lùi cái gì mà lùi? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"
"Hừ, cũng đã hơn mười năm rồi, cậu làm sao mà một chút tiến bộ cũng không có?"
Bạc Vọng tiến lên đáp ở bả vai Bùi Ý, dùng sức nhéo nhéo mà thị uy "Sẽ không ngu đến mức nói chuyện cũng không nói được đi?"
Bùi Ý phản cảm nhất là bị người xa lạ động tay động chân, huống chi là loại người đã từng 'khi dễ' nguyên chủ như Bạc Vọng?
Cậu không muốn thừa lời vô nghĩa với đối phương, nên thừa dịp xung quanh vắng lặng đột nhiên dơ tay túm chặt bàn tay trên vai, xoay người trở tay, dùng sức lực tương tự kiềm chế ——
"Au..u..!"
Tiếng hô đau theo bản năng của Bạc Vọng vang lên, giây tiếp theo đã bị Bạc Việt Minh trầm giọng đánh tan "Bạc Vọng, cậu đây tới làm gì?"
Bùi Ý nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chất vấn, bất chợt cả kinh.
Cậu nhanh chóng buông ra kiềm chế đối với Bạc Vọng, rồi nhanh chóng bày ra bộ dáng vô hại xoay người nhìn lại ——
Không biết Bạc Việt Minh biết được động tĩnh từ nơi nào, mà lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cửa hông biệt thự, cùng lúc đó Tham Trường từ ban đầu đã không thấy thân ảnh đâu, cũng ló đầu ra từ bên chân anh.
"Meoooo ~"
Bạc Việt Minh cúi thấp đầu, rồi lại hướng ra ngoài dịch chủ đề quang.
Ban nãy hắn đang bận rộn trao đổi công việc qua điện thoại cùng trợ lý ở thư phòng tầng một, đột nhiên nghe thấy Tham Trường cấp bách mà lớn tiếng kêu ngao ngao, còn vừa kêu vừa cắn ống quần hắn kéo ra bên ngoài.
Biết đã xảy ra chuyện, đến cả gậy chống Bạc Việt Minh cũng đã quên lấy mà trực tiếp đi theo tiếng kêu của Tham Trường, một đường sờ soạng đi ra ngoài, đi đến cạnh cửa thì dần dần nghe thấy được Bạc Vọng nói những lời không đàng hoàng.
Trong tầm mắt là một mảnh tối mênh mang, Bạc Việt Minh không cách nào xác định được tình huống hiện tại. Hắn híp híp mắt, ý đồ tìm đúng vị trí Bùi Ý "Bùi Ý? Các cậu sao lại thế này? Lại đây."
Bạc Việt Minh biết rõ tính tình Bạc Vọng không tốt, đối mặt với người này Bùi Ý không có phần thắng.
Bùi Ý theo cột liền lưu*, cậu chạy đến bên cạnh Bạc Việt Minh, nhỏ giọng ủy khuất, "Hắn là đồ xấu xa. Là, là hắn khi dễ ức hiếp tôi!"
*bám được vào trụ cột vững chắc rồi thì theo ở luôn cắn chặt không buông ú ù.
"......"
Trọng tâm Bạc Vọng không vững lảo đảo hai bước, cánh tay bị vặn còn ẩn ẩn đau, không thể ngờ lại nghe được lời nói chiếm tiện nghi còn khoe mẽ của Bùi Ý.
ĐM!(mấy chương trước tui có giải thích về cái từ đồng âm thảo này rùi á, để thế này nha, không thì sợ mấy bạn quên mất)
Nói chuyện với kẻ ngốc chính là không lý lẽ như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Bạc Vọng kéo kéo cổ áo hoa sấn của mình, tức khắc tức giận vọt ra ngoài, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Bùi Ý "Sao cậu có thể nói như thế?"
Tham Trường tựa hồ đã nhận ra người tới có ác ý, dựng đứng lông ra vẻ cảnh cáo "Méooooo!"
Bùi Ý sợ nó phản ứng quá khích, vội vàng ôm lên trấn an. Khi đứng dậy cánh tay không tự giác mà cọ đến trên người Bạc Việt Minh.
Bạc Việt Minh ánh mắt hơi hơi chếch đi, duỗi tay lần tìm đầu Tham Trường xoa xoa, cũng không biết là đang an ủi ai, "Có tôi ở đây, đừng sợ."
"Hừ."
Nhìn thấy một màn trước mắt Bạc Vọng phát ra một tiếng hừ khinh thường, "Bạc nhị, anh đừng có làm bộ như tôi bắt nạt nó."
Rõ ràng là anh em cùng cha khác mẹ nhưng bủn xỉn đến mức tiếng ' anh ' cũng không gọi, ngược lại kêu một tiếng không lớn không nhỏ ' Bạc nhị ', hoàn toàn đem mối quan hệ không tốt thể hiện ra ngoài.
Bạc Việt Minh thu hồi tay, ngữ khí không mặn không nhạt, "Cậu xuất ngoại chơi hơn một tháng, vừa trở về liền chạy tới bên này của tôi định làm cái gì?"
"Cái gì tôi cũng chưa làm. Chẳng qua là nói có mấy câu thôi mà đối tượng liên hôn của anh đã nổi điên với tôi rồi."
Bạc Vọng xoa xoa cánh tay ẩn ẩn bị đau, buồn bực không nguôi, "Bạc nhị, anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh, kẻ điên này bị bệnh không phải một năm hai năm, anh tốt nhất nên nhốt cậu ta lại, đừng để chạy ra ngoài nổi điên làm mất mặt!"
Bùi Ý rũ mắt che giấu sắc lạnh sâu trong đôi mắt, rốt cuộc là ai giống như chó điên cắn người lung tung.
"Bạc Vọng, người và việc nhà tôi không phiền cậu nhọc lòng." Bạc Việt Minh không dấu vết tiến lên nửa bước, trong lời nói mang theo nhiều ít ý tứ bảo vệ.
Bạc Vọng căn bản không sợ hắn cảnh cáo, "Anh đây là muốn che chở cậu ta?"
Lần này hắn ta đến chính là để chế giễu.
Bây giờ còn chưa thấy được bộ dáng phẫn nộ của Bạc Việt Minh, làm sao mà hắn ta có thể đi chứ?
Bạc Vọng đứng tại chỗ không đi, ánh mắt từ trên người Bạc Việt Minh dời đến Bùi Ý, sau đó lại rơi xuống trên đôi mắt dị đồng của Tham Trường, "Bạc nhị, con mèo đen này là anh nuôi? Nuôi tốt ghê cơ."
Nói xong liền duỗi tay muốn vuốt ve Tham Trường.
Bùi Ý triệt để trốn ra phía sau, rồi nghiêng đầu ra nghiêm túc nói, "Tay cậu bẩn."
"......"
Sau khi bị ghét bỏ, Bạc Vọng mạnh mẽ nghiến răng tiếp tục tìm cho mình lý do thoái thác, "Tôi nghe nói loài mèo sở dĩ xuất hiện dị đồng là do đôi mắt bẩm sinh đã có tật xấu?"
"Điều này không phải là trùng hợp sao?" Ngón tay hắn ta chỉ hướng Bạc Việt Minh, nhấn mạnh nói, "Giống tên mù lòa này."
Dăm ba câu đã trực tiếp châm chọc.
Bạc Việt Minh sắc mặt chợt trầm xuống, sâu trong đồng tử tích tụ gió lốc ước chừng có thể giết người.
Nhưng cố tình Bạc Vọng còn muốn tìm đường chết mà chỉ về phía Bùi Ý và Tham Trường, "Đã là một thằng ngu còn nuôi một con mèo bệnh, chậc chậc, không phải là rất xứng đôi sao?"
Vừa dứt lời, Tham Trường trong lòng ngực Bùi Ý lại đột nhiên kêu lên, "Méooooo!"
Nó đột nhiên xòe ra móng vuốt, hung hăng nhảy đến cổ áo mở rộng của Bạc Vọng cào một cái, rơi xuống đất phát ra tiếng gầm gừ trầm khàn mười phần dã tính, sau đó trong nháy mắt chạy trốn vào trong phòng không thấy thân ảnh đâu.
"A ——"
Cảm giác nóng rát đau nhói lan tràn, Bạc Vọng không thể tin nổi mà che lại ngực bị cào ra vết máu dài, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, tức giận xông thẳng lên đầu, "Con mèo đáng chết!"
Bùi Ý nhìn ra Bạc Vọng nổi lên sát ý đối với Tham Trường, vào nhà trước đối phương giả ngu ngăn lại, "Không cho phép cậu bắt nạt Tham Trường, nó là con mèo ngoan!"
Bạc Vọng nghiến răng nghiến lợi, "Mèo ngoan?"
Đương nhiên.
Bùi Ý gật gật đầu, nhìn như đơn thuần lại nghiêm túc ném xuống một câu sặc chết người không đền mạng——
"Ừm, mèo ngoan mới bắt được con chuột xấu xa ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro