Chương 8
beta: TrangHana9182, editor: Thanhthanh080501, Nhiethanhhan1412
--------------------------------------------------------------------
Cảm nhận được động tĩnh truyền đến từ bên chân, thanh âm nói chuyện của Bạc Việt Minh dần dần ngừng lại, ánh mắt hắn theo quán tính rũ xuống nhưng trong tầm nhìn như cũ là vẫn một mảnh hư vô.
"Meo eo~"
Móng vuốt mèo nhỏ có đệm thịt mầm mập chạm lên mắt cá chân, xúc cảm mềm ấm làm Bạc Việt Minh bỗng nhiên nhớ tới lần Bùi Ý thoa thuốc cho bản thân.
Đi cả một buổi chiều rồi, sao Chú Khải vẫn còn chưa mang người trở về?
Bạc Việt Minh suy nghĩ vòng một vòng, ngưng ánh mắt không nói chuyện.
Trợ lý Lâm Chúng ở bên cạnh nhận thấy ông chủ nhà mình trầm mặc, vội vàng mở miệng, "Bạc tổng, mèo đen nhỏ dưới chân ngài không biết từ chỗ nào chạy ra, để tôi kêu người hầu bắt nó đem đi?"
Vừa dứt lời, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Bùi Ý bị mèo hấp dẫn chạy tới, không quan tâm Cao quản gia ở phía sau khuyên can, khom lưng túm gáy con mèo nhỏ nhấc lên.
"Ai da, tiểu tiên sinh......" Cao Khải sợ mèo hoang nhỏ phản kháng, vội vàng tiến lên, "Mau bỏ xuống, vạn nhất con mèo này tính tình hung dữ, móng vuốt sắc nhọn cào cậu bị thương thì phải làm sao bây giờ?"
Cao Khải mới vừa lo lắng nói xong, mèo đen nhỏ đã thuận thế nằm lên tay Bùi Ý, một chút cũng không sợ người lạ cọ cọ quần áo cậu, tiếng kêu còn non nớt càng có vẻ đáng yêu.
Lông toàn thân mèo đều đen tuyền, nhưng sau cổ lại điểm xuyết một nhúm lông trắng tròn tròn.
Bùi Ý ôm mèo đen nhỏ gần thêm, trong mắt ý cười rõ ràng, "Chú Khải, nó ngoan lắm."
"Nhìn qua còn rất thân thiện, gần gũi con người. Nhìn dáng hình đoán chừng cũng mới chỉ khoảng hai ba tháng đi." Cao quản gia cũng vui vẻ theo, nhìn thoáng qua Bạc Việt Minh còn ngồi tại chỗ, "Lông màu đen, hai mắt còn một vàng một xanh, là dị đồng*."
*Dị chủng, lai nhiều loại, nhiều gen khác nhau
Trang viên Bạc gia chiếm diện tích lớn, hai năm trước khi Bạc lão phu nhân chưởng quản Bạc gia đã kêu người nuôi mấy con mèo. Đoán chừng chú mèo đen nhỏ trước mắt này là mèo con mà đám mèo đó sinh ra.
Bùi Ý thấp giọng khích lệ, "Đẹp quá."
Mèo đen nhỏ như là nghe hiểu đáp lại, "Meoo ~"
Bạc Việt Minh nghe thấy một người một mèo đối đáp hài hòa, thần sắc hơi hơi buông lỏng, "Được rồi, đem con mèo nhỏ này đặt ở trên mặt đất đi, chờ lát nữa tự nó rời đi vậy."
Bùi Ý nhìn mèo con trong lòng ngực, liếc mắt một cái trái tim đã mềm nhũn, có chút không bỏ được.
Trợ lý nhìn ra manh mối, tính toán rồi thử hỏi, "Tiểu tiên sinh, cậu thích con mèo đen này, muốn nuôi nó phải không?"
Bùi Ý muốn chính là những lời này, dứt khoát gật gật đầu.
Nếu cậu nhớ không nhầm, trong nguyên tác đã từng có đoạn giới thiệu ngắn ngủi sơ qua bối cảnh——
Sau khi Bạc Việt Minh bị mù đã gặp được một con mèo đen nhỏ dị đồng, mèo nhỏ này mỗi ngày đều ngồi canh cơ hội lắc lư dính lấy hắn. Bạc Việt Minh lúc bắt đầu không phản ứng gì đến lúc đúng giờ cho nó ăn, một người một mèo ở chung thật sự rất hài hòa.
Nhưng rồi có một ngày, chú mèo đen này bị người ác ý cố tình vặn gãy cổ, vô tội mà chết đi, còn bị ném ở trước cửa biệt thự như là lời uy hiếp thẳng thừng.
Bạc Việt Minh biết được việc này thì âm trầm rất lâu, tính cách vặn vẹo ngày càng trở nên nghiêm trọng, đây coi như là nguyên nhân thứ nhất gián tiếp dẫn tới việc hắn hắc hóa.
Trang viên nhà họ Bạc rất lớn, đối với lũ mèo được nuôi thả cũng rất tự do thoải mái, nhưng động vật nhỏ làm sao có thể chống đỡ được việc bị con người tính kế âm độc? Còn không bằng nuôi bên cạnh bản thân, ít nhất có thể an toàn hơn một chút.
"Muốn nuôi mèo?"
Bạc Việt Minh không biết ý nghĩ thật sự trong lòng Bùi Ý, chỉ là không đồng ý mà nhăn nhăn mày.
Đã từng có một lần kinh nghiệm nuôi mèo ngắn ngủi, hắn biết nếu không có trăm phần trăm năng lực chăm lo tốt cho động vật nhỏ thì không nên tùy tiện có cái ý nghĩ này.
Bùi Ý lên tiếng, "Nuôi, tôi nuôi."
Mặc kệ là vì lòng yêu thích của bản thân hay là đối với việc có thể thay đổi quỹ đạo cốt truyện, cậu cũng không hy vọng chú mèo này lưu lạc đến kết cục bi thảm đó.
"Bùi Ý, cậu không nuôi được."
Đứng từ góc độ khách quan mà suy xét, ngữ khí của Bạc Việt Minh không nặng không nhẹ đưa ra lời từ chối, một người đến cả bản thân còn chưa chắc đã chăm lo tốt thì làm sao còn có thể nuôi nấng một con mèo nhỏ khác?
Cao Khải hiểu rõ ý tứ trong lời Bạc Việt Minh, cũng khuyên Bùi Ý vài câu.
Trợ lý Lâm Chung không dám chen vào nói lung tung, hắn ta thấy Bùi Ý còn ôm mèo nhỏ không buông tay, nhịn không được thầm nghĩ ——
Bạc tổng từ trước đến nay là người có nguyên tắc rõ ràng ,đã nói không cho phép nuôi mèo thì chỉ sợ vị tiểu tiên sinh mới vừa vào cửa này nhất định là phải thất vọng rồi.
Bùi Ý không biết suy nghĩ trong lòng của những người khác, cậu lập tức đi tới bên cạnh Bạc Việt Minh, khom lưng nhét mèo đen nhỏ vào trong lòng ngực đối phương "Anh ôm nó một cái đi"
"......"
Lông mèo mềm mại cọ qua cọ lại ở trên cánh tay dấy lên cảm giác ngứa ngáy như là đã từng cảm nhận qua.
Bùi Ý quyết tâm muốn giữ lại con mèo này, cho dù không dựa vào Bạc Việt Minh thì trong tương lai sau khi ở một mình cậu cũng có thể nuôi nó, "Nó, nó thật sự rất ngoan, tôi có thể nuôi được."
Sợ càng nói càng bị lộ, Bùi Ý hoặc là không làm mà đã làm thì phải làm đến cùng, bèn ngồi xổm xuống dưới, cậu cầm hai bàn tay Bạc Việt Minh chụm lại với nhau, giả bộ thật cẩn thận mà dùng thanh âm mềm nhẹ cầu xin , "Xin anh đó."
"Meo o~."
Mèo đen nhỏ mở to đôi mắt dị đồng tròn xoe như là học theo tư thế Bùi Ý, đương nhiên cũng duỗi đệm thịt nhỏ vỗ vỗ lên cánh tay Bạc Việt Minh "Ngao ~"
"......"
Tim Bạc Việt Minh run lên một chút.
Trong nháy mắt hắn vậy mà có chút không phân rõ hai luồng cảm giác từ trên cánh tay truyền đến.
Một người một mèo luôn có loại tương tự không nói nên lời, ngoan ngoãn, giảo hoạt, lại mang đến niềm vui cho người khác, không thể nói ra nửa chữ làm bọn họ thất vọng
Bạc Việt Minh sửa miệng "Được rồi, cậu muốn nuôi thì giữ lại đi."
Cao Khải cùng Lâm Chung liếc nhìn nhau, chưa từng ngờ được Bạc Việt Minh dễ dàng thay đổi quyết định như vậy.
Có được đáp án mà mình mong muốn Bùi Ý liền cười mà rút tay lại "Vâng"
Chợt cảm nhận lực trên cánh tay không còn nữa, Bạc Việt Minh đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, hắn giả vờ bình tĩnh mà gỡ xuống tai nghe dùng để làm việc rồi phân phó "Chú Cao, lát nữa nữa chú mang con mèo này đi làm kiểm tra sức khỏe, lúc về thì tiện thể mua chút đồ dùng cho mèo rồi hãy đưa cho Bùi Ý."
Hắn còn vừa nói vừa dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lông mèo.
Bùi Ý đứng gần nên phát hiện động tác nhỏ của Bạc Việt Minh, vì thế không vội vã đem mèo đen nhỏ ôm trở về ——
Có chút biệt nữu nha~
Bề ngoài thì là vì cậu cầu tình nên mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng trong xương cốt nói không chừng còn miêu nô* hơn so với cậu nữa.
*Nô lệ của mèo, nói về những người yêu chiều mèo của mình 1 cách vô đối.
...
Thân là quản gia, Cao Khải làm việc hiệu suất rất cao, trước giờ đi ngủ buổi tối đã chuẩn bị tốt tất cả những thứ cần khi nuôi mèo, trừ cái này ra còn có một bộ máy tính và điện thoại di động mới.
Buổi chiều ở trong xe, Bùi Ý dựa vào lý do xem 'phim hoạt hình' mà muốn có một cái máy tính với Cao Khải, tuy rằng đối phương kinh ngạc với yêu cầu của cậu nhưng may mắn là cũng không có từ chối, trở về đã chuẩn bị đầy đủ cho cậu.
Cao Khải xem Bùi Ý như bé ngoan mà đối đãi, còn cố ý mở phim hoạt hình cho cậu rồi mới rời đi.
Cửa phòng đóng lại.
Bùi Ý tạm dừng video đang chạy, sau đó mở xem phần thông tin, cấu hình của máy tính.
Quả nhiên là đãi ngộ của nhà giàu có tiền, xem có mỗi phim hoạt hình cũng phải dùng máy tính có tính năng cao nhất.
Tuy nhiên đây lại đúng như ý muốn của Bùi Ý.
Cậu phải dùng cái máy tính này tạo ra xô vàng đầu tiên thuộc về chính mình ở thế giới này.
"Meooo ~"
Mèo đen nhỏ quen thuộc nhìn xung quanh bố cục căn phòng một chút, lúc này lại thân mật cọ qua cọ lại bên chân, Bùi Ý dứt khoát đem nó bế lên đầu gối, một bên vuốt lông mèo một bên sử dụng trang web tra cứu thông tin.
Từ lâu trước kia ở thế giới hiện thực, bởi vì cơ duyên xảo hợp mà Bùi Ý đã tiếp xúc với ngành lập trình game. Sau một phen lăn lộn dốc sức làm việc, cậu cùng hai người bạn thành lập một studio nhỏ, Bùi Ý chủ yếu phụ trách việc lập trình chế tác game, những người bạn khác thì phụ trách tuyển dụng nhân viên, tối ưu hoá cùng với hoạt động nghiệp vụ đối ngoại.
Studio bọn họ làm về game suốt bảy tám năm, từ những trò chơi đơn giản đến những tựa game võng du nổi tiếng, từ lúc ban đầu vắng vẻ không ai biết, cho đến khi vang danh khắp Hoa Quốc. Mà Bùi Ý cũng trở thành lập trình viên trò chơi được nhiều người dõi theo và ngưỡng mộ nhất trong giới sáng tạo game.
Hiện tại việc xuyên sách đã là sự thật, Bùi Ý đương nhiên phải vì tiền đồ bản thân mà suy tính.
Bùi Ý tra xét một chút chế độ phát hành trò chơi của thế giới này và các diễn đàn liên quan tương ứng thì phát hiện so với hiện thực thì không có khác biệt mấy. Đương nhiên chỉ dựa vào một cái máy tính mà muốn chế tác trò chơi có cấu hình cao, thành lập công ty game hiển nhiên là không có khả năng.
Tuy nhiên mọi việc đều có thể bắt đầu làm từ bước nhỏ.
Trước mắt thì những trò chơi đơn giản đang là một xu hướng rất được ưa chuộng. Đối với những người chơi mà nói thì trò chơi đơn giản không cần download, cách thức chơi lại dễ hiểu, rất phù hợp để giết thời gian những lúc rảnh rỗi nhàm chán. Còn đối với người sáng lập trò chơi mà nói thì cũng giản tiện* dễ chế tác, chỉ cần điểm đánh giá chất lượng trò chơi cao, số lượng người chơi lớn là có thể kiếm được số tiền tương ứng.
*đơn giản, tiện lợi
Trừ cái này ra, Bùi Ý còn tất am hiểu việc xem hạng mục (danh mục xếp hạng) sáng tác game, có thể tìm được công ty chế tác trên diễn đàn trò chơi liên quan để tiến hành mua đứt, hợp tác, hoặc chia cổ phần qua các thao tác hợp pháp.
Sau khi Bùi Ý xác nhận sơ qua các tình huống đã có thể hoàn toàn yên tâm, với cậu mà nói việc biên soạn mấy bộ hình thức hóa trình tự nhỏ trò chơi đơn giản không phải là khó, huống chi trong đầu cậu không thiếu các ý tưởng về IP game lớn.
Nào giống nhau không phải tiền đồ có hi vọng a!
(Nào có giống như có ý đồ vọng tưởng nhưng không có năng lực!)
Bùi Ý vừa cười vừa dùng sức xoa xoa đầu mèo, hứa hẹn, "Ngoan, chờ khi nào có tiền thì sẽ mua cho mày cá khô đóng hộp, mua luôn loại mắc nhất!"
Mèo đen nghiêng đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay cậu, kêu đáp lại "Meooo~!"
...
Năng lực hành động của Bùi Ý vẫn luôn mạnh, sau khi hiểu biết xong quy tắc hoạt động của các trò chơi nhỏ tương tự, cậu lập tức bắt đầu tiến vào giai đoạn chuyên tâm làm việc như trước, dứt khoát ngồi ở trong phòng không ra cửa.
Dù sao thì tính tình của nguyên chủ vẫn luôn tự bế không thích ra cửa, có như vậy cũng không làm người khác hoài nghi.
"Meoooo~."
Một ngày nọ ngoài cửa sổ, mèo đen đang nằm trên đùi Bùi Ý đột nhiên trở nên cảnh giác, Bùi Ý cơ bản vẫn còn đắm chìm ở trong công việc, chợt ý thức được cái gì liền nhanh chóng tắt giao diện máy tính.
Quả nhiên cửa phòng quên khóa lại đang bị đẩy ra.
Cao Khải vừa mở cửa liền thấy Bùi Ý ngồi trước bàn mà hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên màn hình đang phát bộ phim hoạt hình thiếu nhi kinh điển《 Cảnh sát trưởng Mèo Đen 》.
Không chỉ có một người là cậu mà còn có một chú mèo đen ở bên cạnh ghé vào máy tính, xem đến cực kỳ chuyên chú.
Lúc nãy Cao Khải gõ cửa không thấy ai trả lời đã hiểu rõ, cảm thấy bất đắc dĩ lại thú vị, "Tiểu tiên sinh, cậu nên xuống lầu ăn cơm thôi, không thể nhìn chằm chằm vào máy tính trong thời gian dài như vậy được, như thế không tốt cho mắt."
Bùi Ý gật đầu ấn xuống nút tạm dừng phim hoạt hình, lặng yên mà ổn định tốc độ tim đập mất kiểm soát——
Nguy hiểm thật!
Xém chút nữa là bị phát hiện rồi!
Bùi Ý đem theo mèo nhỏ và Cao Khải cùng nhau xuống lầu, khi hai người đến gần nhà ăn, thấy Bạc Việt Minh ngồi trên chủ vị đã bắt đầu ăn rồi.
Quan hệ của Bạc Việt Minh cùng những người khác ở Bạc gia cũng không thân cận, từ sau khi Bạc lão phu nhân ra nước ngoài tĩnh dưỡng, hầu như hắn không đến nhà chính cùng ăn cơm với những người khác.
Bạc Việt Minh nghe thấy tiếng bước chân của hai người, "Cuối cùng cũng không xem nữa mà xuống ăn cơm rồi?"
Bùi Ý làm việc đến quên cả thời gian ăn cơm nên có chút chột dạ, yên lặng mà ngồi đối diện hắn.
Cao Khải nhớ đến hình ảnh lúc nãy nhìn thấy khi vào phòng thì cảm thấy thú vị, ông múc một chén canh cá đưa cho Bùi Ý, giải thích, "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh tính tình vẫn còn trẻ con, xem phim hoạt hình đến mê say."
"......"
Tính tình vẫn còn trẻ con? (tính trẻ con chưa hết)
Bùi Ý nhận lấy chén canh, bị hơi nóng xông cho gương mặt đỏ lên.
Bạc Việt Minh không ngờ được còn có loại tình huống này nên có chút vi diệu, "Phim hoạt hình?"
Cao quản gia còn nghiêm túc nói to mấy chữ《 cảnh sát trưởng Mèo Đen 》, làm Bùi Ý hận không thể đem mặt chôn trong chén canh luôn——
Sớm biết vậy lúc trước đã không lấy lý do 'xem phim hoạt hình' để muốn có một cái máy tính, sau vụ này thì thật sự sẽ bị coi thành cậu bạn nhỏ mà đối đãi, hoàn toàn không còn hình tượng nữa!
Cao Khải vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục hứng thú miêu tả, "Nhị thiếu gia, lúc xem phim hoạt hình vẻ mặt của tiểu tiên sinh và con mèo này giống nhau như đúc."
"Meooo ~"
Bạc Việt Minh sờ soạng ôm mèo đen từ dưới chân lên, hắn tưởng tượng một chút hình ảnh mà Cao quản gia mô tả đó, đột nhiên bỗng có chút xúc động muốn trêu đùa mà từ trước đến nay chưa từng có.
"Bùi Ý, con mèo đen này có tên không? Tên Cảnh sát trưởng à?"
"......"
Bùi- không biết đặt tên- Ý mắc nghẹn.
Ban đầu cậu muốn đặt tên dựa theo nhân vật phim hoạt hình, nhưng ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Bạc Việt Minh, vì mặt mũi mà cậu lắc đầu ngầy ngậy, "Không, không phải."
Cao Khải ước gì trên bàn cơm có thể trò chuyện nhiều hơn, đừng nặng nề giống như trước đây, vì thế lập tức hỏi theo "Tiểu tiên sinh, vậy cậu định đặt tên cho con mèo này là gì?"
Bùi Ý cái khó ló cái khôn thay đổi thành cái tên tám lạng nửa cân "Tham Trường*."
* chắc là đồng âm hoặc âm gần giống với từ Cảnh trưởng
Bạc Việt Minh không hé răng, dựa vào động tác uống nước che độ cong khóe miệng——
Cảnh trưởng và tham trường có gì khác nhau sao?
Xem phim hoạt hình rồi lấy nó đặt tên cho mèo? Đúng là tư duy mà chỉ có cậu bạn nhỏ mới nghĩ ra được.
Bạc Việt Minh không tự giác lại sờ sờ đầu mèo nhỏ, lỗ tai lắng nghe tiếng động nhỏ khi Bùi Ý uống canh, "Tham Trường?"
Ừm, cũng có chút đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro